Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 47 THẨM TƯ CƯƠNG GIẬN DỮ
CHƯƠNG 47: THẨM TƯ CƯƠNG GIẬN DỮ
Tổng giám đốc Đỗ cau mày nhìn cô gái trước nắt: “Xấu quá.”
Tần Mạn Mạn giật mình lo lắng, hai chữ này khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Chưa bao giờ cô mong muốn Giản Đường trở nên xinh đẹp đến vậy.
Nếu ông ta chê Giản Đường xấu, vậy chẳngl ẽ người xui xẻo nhất vẫn là mình rồi sao?
Tần Mạn Mạn lén nhìn cái tỷ trong suốt kia, nước đã dâng hơn một mét, cô vội nói với ông ta: “Xin ông đừng nhìn bề ngoài mà tưởng lầm, chị Giản Đường chắc chắn sẽ biễu diễn tốt.”
Giản Đường tuy mới tới nhưng từ cuộc nói chuyện của Tần Mạn Mạn và tổng giám đốc Đỗ đã hiểu cái gọi là biểu diễn hôm nay nực cười tới mức nào.
Ông ta ngờ vực nhìn Giản Đường: “Cô ta nói có đúng không?”
Vai Giản Đường run lên, trong hôm nay cô đã nghe câu này hai lần, cô ta nói có đúng không?
Cô bật cười, quay đầu nhìn Tần Mạn Mạn, ánh mắt của cô khiến Tần Mạn Mạn nổi hết da gà, mặt cô ta nóng lên không dám nhìn thẳng vào Giản Đường.
“Đây là chuyện tốt, tiền phí tới ba tỷ đó.” Tần Mạn Mạn cứng miệng nói, Giản Đường không nói gì mà quay đầu lại, nếu là chuyện tốt thì sao cô lại đẩy qua cho tôi.
Mắt chớp chớp vài cái, sau đó cô ngẩng đầu chậm rãi nói: “sáu tỷ sáu”
“Cô tên là Giản Đường à? Cô đang trả giá với tôi đó à?” Tổng giám đốc Đỗ nhíu mày, cô gái này quả nhiên rất thích tiền.
“Sáu tỷ sáu, tôi sẽ làm”
“Giản Đường! Cô muốn làm gì, ba tỷ ba đã đủ rồi, đừng được nước lấn tới!” Tần Mạn Mạn lo lắng Giản Đường tham lam khiến ông khách tức giận rồi cuối cùng lại quay lại chọn mình, cô là người không được Đông Kinh bảo vệ đó.
Giản Đường không thèm quan tâm mà chỉ nhìn thẳng vào ông khách: “Tôi muốn sáu tỷ sáu, tôi lấy mạng ra mạo hiểm, biểu diễn tôi sẽ cố gắng hết sức, tổng giám đốc Đỗ, sáu tỷ sáu, tôi sẽ không nhường đâu.
Cô rất nhạy cảm và thiếu tiền.
“Mạng của cô không đáng sáu tỷ sáu.”
Tổng giám đốc Lý hừ lạnh.
Giản Đường vẫn chậm rãi nói: “Mạng của tôi không đáng số tiền này nhưng niềm vui của tổng giám đốc Đỗ khi xem biểu diễn lại đáng giá đó.
Ông ta bật cười, cô gái này đúng là rất thú vị, thú vị hơn cả cô Tần Mạn Mạn ngây thơ đàng kia nữa.
“Tôi nghe nói cô rất thích tiền.”
Giản Đường gật đầu, không phản bác cũng không trả lời.
Cô rất thích tiền, việc này ai cũng biết, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, cô nói: “Đúng thế, tôi yêu tiền như mạng, không, tôi còn yêu tiền hơn cả mạng sống của mình.” Vì thế cô mới đồng ý biểu diễn trò nguy hiểm này.
“Vì thế, ông chỉ cần bỏ tiền ra là sẽ có ngay một diễn viên xuất chúng đấy.”
“Được, sáu tỷ sáu vậy.”
Ông ta cười dịu dàng, đôi mắt sáng rực nhìn Giản Đường, cô gái tên Giản Đường này tuy xấu nhưng đúng là rất thú vị.
Mười phút sau.
Cô bị ném vào tủ trong suốt, vẫn đang mặc bộ quần áo kín như bưng cố chấp không chịu đi đổi bộ quần áo khác.
Nước đã quá đầu người, quần áo ướt nhẹp, cô bị rơi xuống dưới.
Vừa mới bắt đầu cô còn có thể mở mắt nhìn mấy người đang đứng phía trước tủ trong suốt nhìn cô với ánh mắt kích thích.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn rất nho nhã, nhưng lúc này cặp kính viền vàng kia không thể che giấu được cơn hưng phấn tột cùng trong mắt ông ta, vẻ mặt ông ta bắt đầu mơ màng hưởng thụ.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa thở ra hơi đầu tiên, từ đó cũng uống ngụm nước đầu tiên, cô bị sặc nước, càng ngày có càng nhiều nước vào trong phổi, cô vung vẩy hai tay liều mạng giãy dụa.
Khóe mắt cô có thể liếc thấy những khuôn mặt đang vây xung quanh tủ ngày càng hưng phấn và kích động, đột nhiên cô có một suy nghĩ, không bằng cứ thế mà chết đi, chết đi thì sẽ không còn số nợ 16 tỷ kia, chết đi linh hồn không bị giày vò nữa, chết đi....có được coi là trả lại cái mạng này cho A Lộc không?
Có được coi là trả hết nợ không?
Không, không đúng
Nhĩ Hưng, A lốc, đó là cô bé hiền lành, cô bé ấy đã dùng cả tính mạng để cứu cô, không phải để cô dùng cách này trả tình nghĩa.
Hãy nói về giấc mơ Nhĩ Hưng, giấc mơ đó còn chưa được thực hiện, không thể từ bỏ được.
Thế là cô dùng hết sức lực còn lại giãy dụa, đập lên thành tủ mở miệng muốn hét lên: “Cứu tôi, ùng ục ùng ục ùng ục...”
Mọi lời kêu cứu đều biến thành từng chuối bọt nước từ trong miệng cô đi ra, tầm nhìn cô trở nên mơ hồ, đột nhiên cô tựa như phát điên đâph vào thành tủ, không cam tâm cứ thế chết đi.
Chẳng phải đã nói ba phút sau sẽ có người cứu cô lên sao?
Đau đớn, nghẹt thở, sặc nước, cái vòng tuần hoàn đau khổ không dứt ấy, ba phút, tới chưa?
Tại sao, đã nói là ba phút mà?
Có lẽ cô sắp chết thật rồi?
Trước khi chết liệu có xuất hiện ảo giác hay không?
Hay tới khi chết, hình bóng người đó còn chưa ra khỏi trái tim cô?
Cô nở nụ cười bất lực, tại sao! Ảo giác trước khi chết lại là anh ấy!
Thẩm Tư Cương!
Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, cô mấp máy môi như muốn nói gì với ảo giác trước mặt.
Thẩm Tư Cương không hề ngờ tới sau khi trở về sẽ thấy cảnh tượng kinh hoàng tới vậy.
Sắc mặt anh âm u, nhặt lên một chai rượu rỗng rồi đập vào thành tủ, cái tủ trong suốt này không chút xi nhê, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Cứu người đi!”
Thẩm Đệ Nhất nhanh chóng kiểm tra tủ rồi nói: “Thưa sếp, nắp cái tủ này bị khóa lại rồi, chia khóa không biết tại sao không mở được.
Thẩm Tư Cương nhìn chằm chằm cô gái đang chìm trong tủ quát lên: “Đập đi!”
Vừa ra lệnh, những vệ sĩ của anh không dám chậm trễ nhào tới đập rủ, cái tủ vẫn vững vàng như cũ, Thẩm Tư Cương quay đầu quát: “Nói mau, làm sao để mở cái tủ này ra!” Mặt tổng giám đốc Đỗ trắng bệch, “Cái tủ này là cậu Tiêu cho người mang tới, tôi cũng không biết, tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự không biết đây là địa bàn của anh, nếu không tôi cũng không dám chơi trò này ở đây đâu.
Tôi không ngờ sẽ có việc ngoài ý muốn này xảy ra, ba phút vừa rồi tôi đã bảo người tới kéo cô ấy lên nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Như thế này, tổng giám đốc Thẩm, nơi này là địa bàn của anh, người này cũng là người của anh, nếu cô gái này xảy ra chuyện thì tôi sẽ đền tiền, người nhà đền ba mươi ba tỷ, còn tổng giám đốc Thẩm tôi sẽ đền một trăm sáu mươi lăm tỷ.”
Thẩm Tư Cương cười lạnh, hai mắt vằn lên tia máu, cơn giận của anh đã không thể tả nổi nữa, anh không thèm để ý tới tổng giám đốc Đỗ mà chạy tới phòng tắm lấy cây lau nhà ra đập vào tủ, chất liệu của cái tủ này rất đặc biệt, rất khó để đập vỡ, Thẩm Tư Cương cầm chặt lấy cây lau nhà đập liên hồi không dứt, vì dùng sức quá mạnh mà tay anh đã bật máu.
“Sếp, anh nghỉ ngơi đ, chuyện này để tôi và Thẩm Đệ Nhị làm.” Thẩm Đệ Nhất thấy Thẩm Tư Cương điên cuồng như thế lòng không khỏi run lên, anh ta vội đi ngăn lại Thẩm Tư Cương nhưng bị Thẩm Tư Cương hất ra.
“Thẩm Đệ Nhất, ra đập với tôi, Thẩm Đệ Nhị, gọi điện cho Bạch Dương Hàng tới đây ngay lập tức, Thẩm Tam, màu kêu người tới đập vỡ cái tủ này cho tôi!”
Tổng giám đốc Đỗ hoảng sợ: “Tổng giám đốc Thẩm, hà tất phải như thế, chỉ là một cô gái mà thôi....”
“Đập cho tôi!” Thẩm Tư Cương quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt đỏ ké: “Đỗ Lập Quần, người của tôi ông cũng dám chơi à, ông muốn chết hay sao, tốt nhất ông hãy cầu cho cô ấy không sao, nếu không, ông hãy ở lại thành phố S này mãi mãi đi!”
Tổng giám đốc Đỗ cau mày nhìn cô gái trước nắt: “Xấu quá.”
Tần Mạn Mạn giật mình lo lắng, hai chữ này khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Chưa bao giờ cô mong muốn Giản Đường trở nên xinh đẹp đến vậy.
Nếu ông ta chê Giản Đường xấu, vậy chẳngl ẽ người xui xẻo nhất vẫn là mình rồi sao?
Tần Mạn Mạn lén nhìn cái tỷ trong suốt kia, nước đã dâng hơn một mét, cô vội nói với ông ta: “Xin ông đừng nhìn bề ngoài mà tưởng lầm, chị Giản Đường chắc chắn sẽ biễu diễn tốt.”
Giản Đường tuy mới tới nhưng từ cuộc nói chuyện của Tần Mạn Mạn và tổng giám đốc Đỗ đã hiểu cái gọi là biểu diễn hôm nay nực cười tới mức nào.
Ông ta ngờ vực nhìn Giản Đường: “Cô ta nói có đúng không?”
Vai Giản Đường run lên, trong hôm nay cô đã nghe câu này hai lần, cô ta nói có đúng không?
Cô bật cười, quay đầu nhìn Tần Mạn Mạn, ánh mắt của cô khiến Tần Mạn Mạn nổi hết da gà, mặt cô ta nóng lên không dám nhìn thẳng vào Giản Đường.
“Đây là chuyện tốt, tiền phí tới ba tỷ đó.” Tần Mạn Mạn cứng miệng nói, Giản Đường không nói gì mà quay đầu lại, nếu là chuyện tốt thì sao cô lại đẩy qua cho tôi.
Mắt chớp chớp vài cái, sau đó cô ngẩng đầu chậm rãi nói: “sáu tỷ sáu”
“Cô tên là Giản Đường à? Cô đang trả giá với tôi đó à?” Tổng giám đốc Đỗ nhíu mày, cô gái này quả nhiên rất thích tiền.
“Sáu tỷ sáu, tôi sẽ làm”
“Giản Đường! Cô muốn làm gì, ba tỷ ba đã đủ rồi, đừng được nước lấn tới!” Tần Mạn Mạn lo lắng Giản Đường tham lam khiến ông khách tức giận rồi cuối cùng lại quay lại chọn mình, cô là người không được Đông Kinh bảo vệ đó.
Giản Đường không thèm quan tâm mà chỉ nhìn thẳng vào ông khách: “Tôi muốn sáu tỷ sáu, tôi lấy mạng ra mạo hiểm, biểu diễn tôi sẽ cố gắng hết sức, tổng giám đốc Đỗ, sáu tỷ sáu, tôi sẽ không nhường đâu.
Cô rất nhạy cảm và thiếu tiền.
“Mạng của cô không đáng sáu tỷ sáu.”
Tổng giám đốc Lý hừ lạnh.
Giản Đường vẫn chậm rãi nói: “Mạng của tôi không đáng số tiền này nhưng niềm vui của tổng giám đốc Đỗ khi xem biểu diễn lại đáng giá đó.
Ông ta bật cười, cô gái này đúng là rất thú vị, thú vị hơn cả cô Tần Mạn Mạn ngây thơ đàng kia nữa.
“Tôi nghe nói cô rất thích tiền.”
Giản Đường gật đầu, không phản bác cũng không trả lời.
Cô rất thích tiền, việc này ai cũng biết, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, cô nói: “Đúng thế, tôi yêu tiền như mạng, không, tôi còn yêu tiền hơn cả mạng sống của mình.” Vì thế cô mới đồng ý biểu diễn trò nguy hiểm này.
“Vì thế, ông chỉ cần bỏ tiền ra là sẽ có ngay một diễn viên xuất chúng đấy.”
“Được, sáu tỷ sáu vậy.”
Ông ta cười dịu dàng, đôi mắt sáng rực nhìn Giản Đường, cô gái tên Giản Đường này tuy xấu nhưng đúng là rất thú vị.
Mười phút sau.
Cô bị ném vào tủ trong suốt, vẫn đang mặc bộ quần áo kín như bưng cố chấp không chịu đi đổi bộ quần áo khác.
Nước đã quá đầu người, quần áo ướt nhẹp, cô bị rơi xuống dưới.
Vừa mới bắt đầu cô còn có thể mở mắt nhìn mấy người đang đứng phía trước tủ trong suốt nhìn cô với ánh mắt kích thích.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn rất nho nhã, nhưng lúc này cặp kính viền vàng kia không thể che giấu được cơn hưng phấn tột cùng trong mắt ông ta, vẻ mặt ông ta bắt đầu mơ màng hưởng thụ.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa thở ra hơi đầu tiên, từ đó cũng uống ngụm nước đầu tiên, cô bị sặc nước, càng ngày có càng nhiều nước vào trong phổi, cô vung vẩy hai tay liều mạng giãy dụa.
Khóe mắt cô có thể liếc thấy những khuôn mặt đang vây xung quanh tủ ngày càng hưng phấn và kích động, đột nhiên cô có một suy nghĩ, không bằng cứ thế mà chết đi, chết đi thì sẽ không còn số nợ 16 tỷ kia, chết đi linh hồn không bị giày vò nữa, chết đi....có được coi là trả lại cái mạng này cho A Lộc không?
Có được coi là trả hết nợ không?
Không, không đúng
Nhĩ Hưng, A lốc, đó là cô bé hiền lành, cô bé ấy đã dùng cả tính mạng để cứu cô, không phải để cô dùng cách này trả tình nghĩa.
Hãy nói về giấc mơ Nhĩ Hưng, giấc mơ đó còn chưa được thực hiện, không thể từ bỏ được.
Thế là cô dùng hết sức lực còn lại giãy dụa, đập lên thành tủ mở miệng muốn hét lên: “Cứu tôi, ùng ục ùng ục ùng ục...”
Mọi lời kêu cứu đều biến thành từng chuối bọt nước từ trong miệng cô đi ra, tầm nhìn cô trở nên mơ hồ, đột nhiên cô tựa như phát điên đâph vào thành tủ, không cam tâm cứ thế chết đi.
Chẳng phải đã nói ba phút sau sẽ có người cứu cô lên sao?
Đau đớn, nghẹt thở, sặc nước, cái vòng tuần hoàn đau khổ không dứt ấy, ba phút, tới chưa?
Tại sao, đã nói là ba phút mà?
Có lẽ cô sắp chết thật rồi?
Trước khi chết liệu có xuất hiện ảo giác hay không?
Hay tới khi chết, hình bóng người đó còn chưa ra khỏi trái tim cô?
Cô nở nụ cười bất lực, tại sao! Ảo giác trước khi chết lại là anh ấy!
Thẩm Tư Cương!
Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, cô mấp máy môi như muốn nói gì với ảo giác trước mặt.
Thẩm Tư Cương không hề ngờ tới sau khi trở về sẽ thấy cảnh tượng kinh hoàng tới vậy.
Sắc mặt anh âm u, nhặt lên một chai rượu rỗng rồi đập vào thành tủ, cái tủ trong suốt này không chút xi nhê, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Cứu người đi!”
Thẩm Đệ Nhất nhanh chóng kiểm tra tủ rồi nói: “Thưa sếp, nắp cái tủ này bị khóa lại rồi, chia khóa không biết tại sao không mở được.
Thẩm Tư Cương nhìn chằm chằm cô gái đang chìm trong tủ quát lên: “Đập đi!”
Vừa ra lệnh, những vệ sĩ của anh không dám chậm trễ nhào tới đập rủ, cái tủ vẫn vững vàng như cũ, Thẩm Tư Cương quay đầu quát: “Nói mau, làm sao để mở cái tủ này ra!” Mặt tổng giám đốc Đỗ trắng bệch, “Cái tủ này là cậu Tiêu cho người mang tới, tôi cũng không biết, tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự không biết đây là địa bàn của anh, nếu không tôi cũng không dám chơi trò này ở đây đâu.
Tôi không ngờ sẽ có việc ngoài ý muốn này xảy ra, ba phút vừa rồi tôi đã bảo người tới kéo cô ấy lên nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Như thế này, tổng giám đốc Thẩm, nơi này là địa bàn của anh, người này cũng là người của anh, nếu cô gái này xảy ra chuyện thì tôi sẽ đền tiền, người nhà đền ba mươi ba tỷ, còn tổng giám đốc Thẩm tôi sẽ đền một trăm sáu mươi lăm tỷ.”
Thẩm Tư Cương cười lạnh, hai mắt vằn lên tia máu, cơn giận của anh đã không thể tả nổi nữa, anh không thèm để ý tới tổng giám đốc Đỗ mà chạy tới phòng tắm lấy cây lau nhà ra đập vào tủ, chất liệu của cái tủ này rất đặc biệt, rất khó để đập vỡ, Thẩm Tư Cương cầm chặt lấy cây lau nhà đập liên hồi không dứt, vì dùng sức quá mạnh mà tay anh đã bật máu.
“Sếp, anh nghỉ ngơi đ, chuyện này để tôi và Thẩm Đệ Nhị làm.” Thẩm Đệ Nhất thấy Thẩm Tư Cương điên cuồng như thế lòng không khỏi run lên, anh ta vội đi ngăn lại Thẩm Tư Cương nhưng bị Thẩm Tư Cương hất ra.
“Thẩm Đệ Nhất, ra đập với tôi, Thẩm Đệ Nhị, gọi điện cho Bạch Dương Hàng tới đây ngay lập tức, Thẩm Tam, màu kêu người tới đập vỡ cái tủ này cho tôi!”
Tổng giám đốc Đỗ hoảng sợ: “Tổng giám đốc Thẩm, hà tất phải như thế, chỉ là một cô gái mà thôi....”
“Đập cho tôi!” Thẩm Tư Cương quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt đỏ ké: “Đỗ Lập Quần, người của tôi ông cũng dám chơi à, ông muốn chết hay sao, tốt nhất ông hãy cầu cho cô ấy không sao, nếu không, ông hãy ở lại thành phố S này mãi mãi đi!”