Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 VÔ LIÊM SỈ CHƯA TỪNG CÓ
CHƯƠNG 44: VÔ LIÊM SỈ CHƯA TỪNG CÓ
Giản Đường lúc tan ca vẫn cô đơn lẻ bóng trên phố đêm như thường lệ.
Tần Mạn Mạn tất nhiên sẽ không đi chung với cô.
Lúc trở về ký túc xá, Giản Đường cảm thấy kỳ lạ, phòng khách sáng đèn, Tần Mạn Mạn đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Nhìn thấy Giản Đường trở về, Tần Mạn Mạn lập tức thả điện thoại xuống đứng lên.
“Cô về rồi à.”
Giản Đường càng thấy lạ hơn, thường thì lúc cô về Tần Mạn Mạn đã trốn trong phòng ngủ say giấc rôi,hôm nay sao lại ngồi trên sô pha, còn đợi cô nữa chứ?
“Ừ...” Cô trả lời ngắn gọn, ba năm bị giam đã khiến cô trở nên ít nói, lặng lẽ giờ là đặc trưng của cô.
“Hôm nay tôi nghe nói phòng Vip tầng 6 có khách chọn cô phải không? Là ai thế?”
Cô ta đang bắt chuyện với mình à? Giản Đường ngẩng đầu xem kỹ Tần Mạn Mạn, trong lòng lại tự mỉa mai, sao có thể chứ?
“Là khách lạ.” Cô chậm rãi nói, lòng cô hiểu rõ Tần Mạn Mạn muốn biết người khách đó có phải Tiêu Hoành không?
“Ồ...” Tần Mạn Mạn thở phải, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Vết thương trên trán cô...cô có nói với ai không đấy?”
Giản Đường chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.
Cô ghét cái kiểu dò xét và ép hỏi của Tần Mạn Mạn
Rốt cuộc thì cuộc thẩm vấn này bao giờ mới kết thúc.
Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra nhìn Tần Mạn Mạn: “Cô là sinh viên ưu tú của đại học S, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh chưa học hết cấp ba, chúng ta là người của hai thế giới, chỉ vì công việc nên mới được công ty sắp xếp ở cùng một phòng ký túc xá.
Hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sau này thân ai nấy lo, đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
“GIẢN ĐƯỜNG, sao cô có thể nói như thế, thật quá đáng...”
Lời còn chưa dứt, Tần Mạn Mạn ngẩn người nhìn cô gái ít nói yếu đuối xưa nay cất bước đi ngang qua cô, mắt Giản Đường không thèm để ý tới Tần Mạn Mạn mà bước thẳng tới phòng ngủ.
Mặt Tần Mạn Mạn lập tức xám ngoét lại, nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen trên mặt cô ta.
Nhìn cánh cửa đã đóng kín, Tần Mạn Mạn tức muốn xì khói.
Ý của Giản Đường chẳng phải là Tần Mạn Mạn đừng có rảnh rỗi đi kiếm chuyện nữa, bảo cô ta sau này bớt xen vào chuyện người khác sao?
“Được, được lắm, Giản Đường, cô giỏi lắm, vừa vào PR cái là đã học được chiêu trò rồi, cô giỏi thì đừng làm ở Đông Kinh nữa.” Tần Mạn Mạn giận dữ tới trước cửa phòng Giản Đường quát to, sau đó đi về phòng của mình.
Giản Đường dựa vào cửa dần trượt xuống đất, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Cũng không biết cô đụng chạm gì tới cô sinh viên ưu tú này, sao không nói ra cô sửa là được rồi?
Mệt.
Quan hệ giữa cô và Tần Mạn Mạn lại căng thẳng hơn rồi.
Tần Mạn Mạn không ngại thể hiện nỗi chán ghét với Giản Đường, tối hôm sau đi làm, cô sinh viên này vẫn không thèm nhìn tới Giản Đường, Giản Đường thì vẫn giữ thái độ im lặng.
Đông Kinh.
Giản Đường và Tần Mạn Mạn gặp nhau trên hành lang, cũng không biết do Giản Đường không đứng vững hay Tần Mạn Mạn cố ý đụng mạnh vào Giản Đường khiến cô té ngã trên mặt đất.
Tần Mạn Mạn đứng trước người Giản Đường đang định nói gì đó, bỗng ánh mắt sáng lên cúi người đỡ Giản Đường lên: “Cô không sao chứ, tôi không phải cố ý đâu, cô đừng tức giận được không?”
Ánh mắt thẫn thờ của Giản Đường đầy hoài nghi nhìn Tần Mạn Mạn, không rõ cô nàng này lại muốn chơi trò gì nữa?
“GIẢN ĐƯỜNG, cô đứng dậy trước đi, ngồi trên đất lạnh đó, cô vừa xuất viện đó.” Vừa nói tay cô ta ghì lấy Giản Đường, “Con gái phải biết tự bảo vệ bản thân chứ, sau này cô đừng tự hành hạ bản thân nữa.”
Giản Đường cạn lời.
“Mấy ngày trước may mà tôi quên đồ chạy về ký túc xá lấy mới phát hiện cô ngất trên mặt đất, lần đó tôi đã đưa cô tới viện ngay lập tức rồi, tới giờ tôi vẫn không dám tưởng tượng nếu hôm đó tôi không về thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Càng nghe Giản Đường càng ngưng trọng, Tần Mạn Mạn đang nói chuyện với mình à?
Tần Mạn Mạn như thế như cố ý nói cho ai nghe vậy, khoan đã, nói cho ai nghe à?
Giản Đường không ngu, vừa định quay đầu thì bỗng eo bị ai đó ôm lấy, cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay của Tần Mạn Mạn dựa vào một nơi ấm áp, đằng sau truyền tới một giọng nam trầm bổng:
“Giản Đường, còn không mau cảm ơn cô...à? Cô Tần Mạn Mạn?”
Đó là Tiêu Hoành, cô đã từng gặp hai lần trong hành lang.
Giọng nói của Tiêu Hoành rất đặc biệt, vừa quyến rũ lại vừa rất nam tính, nghe một lần rồi rất khó quên đi, Giản Đường nhận ra giọng Tiêu Hoành vội quay đầu, “Anh Tiêu, là anh à?”
Giản Đường khách sáo chào hỏi, nhân lúc đó muốn tránh thoát cái ôm của Tiêu Hoành.
Nhưng cánh tay của anh ta cứng như thép, cô không thể vùng ra nổi.
Giản Đường hơi cau mày, thế này thì hay rồi, không chừng lại bị Tần Mạn Mạn ghét thêm nữa rồi.
Cô chỉ muốn kiếm đủ 16 tỷ, những chuyện khác cô không muốn dính líu tới.
“Xin chào anh Tiêu.” Tần Mạn Mạn chào Tiêu Hoành, đôi mắt cô ta tràn ngập ghen ghét nhìn về phía eo Giản Đường. Tại sao! Giản Đường có cái quái gì hả?
Đã Tần Mạn Mạn chủ động chào hỏi, Tiêu Hoành cũng phải làm ra vẻ một tí, “Ồ, chào cô Tần.”
Trái tim Tần Mạn Mạn đập liên hồi, khuôn mặt Tiêu Hoành đầy ý cười khiến người ta bị mê hoặc.
Tiêu Hoành đứng sau lưng Giản Đường, ban nãy khi vừa bị té, tóc cô hơi rối bù trên trán, ánh mắt Tiêu Hoành hơi khựng lại, sau đó đã lướt sang nhìn Tần Mạn Mạn, khóe miệng lại nở nụ cười mê hoặc.
“Cô Tần vừa nói Giản Đường vừa bị bệnh phải nằm viện à?”
Tiêu Hoành thật sự quá sức quyến rũ, lúc này anh ta lại cố ý thả thính thì sao Tần Mạn Mạn có thể chịu nổi, tim cô ta đập nhue điên, hai má đỏ ửng lên, nhưng bên tai lại vẫn nghe Tiêu Hoành nhắc tới Giản Đường.
Lòng hơi khó chịu, cô ta liếc nhìn Giản Đường rồi nói, “Vâng, tối hôm đó trời mưa to, Giản Đường dầm mưa về nên bị sốt cao, có lẽ vì như thế nên lúc thức dậy đứng không vững té đập đầu vào tay nắm cửa, thế là tôi vội đưa cô ấy đi bệnh viện đó.”
Nói dối.
Giản Đường nhìn Tần Mạn Mạn với ánh mắt kỳ lạ, Tần Mạn Mạn không sợ cô vạch trần cô ta sao?
Sao có thể đảo điên trắng đen như thế, còn nói dối không chút ngượng miệng vậy?
Cô ta coi cô không ra cái gì hết sao.
Tiêu Hoành khẽ nhếch mày ồ lên một tiếng, không ngờ anh ta lại quay đầu hỏi Giản Đường: “Có thật như thế không Giản Đường?”
Giản Đường lúc tan ca vẫn cô đơn lẻ bóng trên phố đêm như thường lệ.
Tần Mạn Mạn tất nhiên sẽ không đi chung với cô.
Lúc trở về ký túc xá, Giản Đường cảm thấy kỳ lạ, phòng khách sáng đèn, Tần Mạn Mạn đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Nhìn thấy Giản Đường trở về, Tần Mạn Mạn lập tức thả điện thoại xuống đứng lên.
“Cô về rồi à.”
Giản Đường càng thấy lạ hơn, thường thì lúc cô về Tần Mạn Mạn đã trốn trong phòng ngủ say giấc rôi,hôm nay sao lại ngồi trên sô pha, còn đợi cô nữa chứ?
“Ừ...” Cô trả lời ngắn gọn, ba năm bị giam đã khiến cô trở nên ít nói, lặng lẽ giờ là đặc trưng của cô.
“Hôm nay tôi nghe nói phòng Vip tầng 6 có khách chọn cô phải không? Là ai thế?”
Cô ta đang bắt chuyện với mình à? Giản Đường ngẩng đầu xem kỹ Tần Mạn Mạn, trong lòng lại tự mỉa mai, sao có thể chứ?
“Là khách lạ.” Cô chậm rãi nói, lòng cô hiểu rõ Tần Mạn Mạn muốn biết người khách đó có phải Tiêu Hoành không?
“Ồ...” Tần Mạn Mạn thở phải, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Vết thương trên trán cô...cô có nói với ai không đấy?”
Giản Đường chỉ cảm thấy mệt, rất mệt.
Cô ghét cái kiểu dò xét và ép hỏi của Tần Mạn Mạn
Rốt cuộc thì cuộc thẩm vấn này bao giờ mới kết thúc.
Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra nhìn Tần Mạn Mạn: “Cô là sinh viên ưu tú của đại học S, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh chưa học hết cấp ba, chúng ta là người của hai thế giới, chỉ vì công việc nên mới được công ty sắp xếp ở cùng một phòng ký túc xá.
Hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sau này thân ai nấy lo, đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
“GIẢN ĐƯỜNG, sao cô có thể nói như thế, thật quá đáng...”
Lời còn chưa dứt, Tần Mạn Mạn ngẩn người nhìn cô gái ít nói yếu đuối xưa nay cất bước đi ngang qua cô, mắt Giản Đường không thèm để ý tới Tần Mạn Mạn mà bước thẳng tới phòng ngủ.
Mặt Tần Mạn Mạn lập tức xám ngoét lại, nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen trên mặt cô ta.
Nhìn cánh cửa đã đóng kín, Tần Mạn Mạn tức muốn xì khói.
Ý của Giản Đường chẳng phải là Tần Mạn Mạn đừng có rảnh rỗi đi kiếm chuyện nữa, bảo cô ta sau này bớt xen vào chuyện người khác sao?
“Được, được lắm, Giản Đường, cô giỏi lắm, vừa vào PR cái là đã học được chiêu trò rồi, cô giỏi thì đừng làm ở Đông Kinh nữa.” Tần Mạn Mạn giận dữ tới trước cửa phòng Giản Đường quát to, sau đó đi về phòng của mình.
Giản Đường dựa vào cửa dần trượt xuống đất, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Cũng không biết cô đụng chạm gì tới cô sinh viên ưu tú này, sao không nói ra cô sửa là được rồi?
Mệt.
Quan hệ giữa cô và Tần Mạn Mạn lại căng thẳng hơn rồi.
Tần Mạn Mạn không ngại thể hiện nỗi chán ghét với Giản Đường, tối hôm sau đi làm, cô sinh viên này vẫn không thèm nhìn tới Giản Đường, Giản Đường thì vẫn giữ thái độ im lặng.
Đông Kinh.
Giản Đường và Tần Mạn Mạn gặp nhau trên hành lang, cũng không biết do Giản Đường không đứng vững hay Tần Mạn Mạn cố ý đụng mạnh vào Giản Đường khiến cô té ngã trên mặt đất.
Tần Mạn Mạn đứng trước người Giản Đường đang định nói gì đó, bỗng ánh mắt sáng lên cúi người đỡ Giản Đường lên: “Cô không sao chứ, tôi không phải cố ý đâu, cô đừng tức giận được không?”
Ánh mắt thẫn thờ của Giản Đường đầy hoài nghi nhìn Tần Mạn Mạn, không rõ cô nàng này lại muốn chơi trò gì nữa?
“GIẢN ĐƯỜNG, cô đứng dậy trước đi, ngồi trên đất lạnh đó, cô vừa xuất viện đó.” Vừa nói tay cô ta ghì lấy Giản Đường, “Con gái phải biết tự bảo vệ bản thân chứ, sau này cô đừng tự hành hạ bản thân nữa.”
Giản Đường cạn lời.
“Mấy ngày trước may mà tôi quên đồ chạy về ký túc xá lấy mới phát hiện cô ngất trên mặt đất, lần đó tôi đã đưa cô tới viện ngay lập tức rồi, tới giờ tôi vẫn không dám tưởng tượng nếu hôm đó tôi không về thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Càng nghe Giản Đường càng ngưng trọng, Tần Mạn Mạn đang nói chuyện với mình à?
Tần Mạn Mạn như thế như cố ý nói cho ai nghe vậy, khoan đã, nói cho ai nghe à?
Giản Đường không ngu, vừa định quay đầu thì bỗng eo bị ai đó ôm lấy, cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay của Tần Mạn Mạn dựa vào một nơi ấm áp, đằng sau truyền tới một giọng nam trầm bổng:
“Giản Đường, còn không mau cảm ơn cô...à? Cô Tần Mạn Mạn?”
Đó là Tiêu Hoành, cô đã từng gặp hai lần trong hành lang.
Giọng nói của Tiêu Hoành rất đặc biệt, vừa quyến rũ lại vừa rất nam tính, nghe một lần rồi rất khó quên đi, Giản Đường nhận ra giọng Tiêu Hoành vội quay đầu, “Anh Tiêu, là anh à?”
Giản Đường khách sáo chào hỏi, nhân lúc đó muốn tránh thoát cái ôm của Tiêu Hoành.
Nhưng cánh tay của anh ta cứng như thép, cô không thể vùng ra nổi.
Giản Đường hơi cau mày, thế này thì hay rồi, không chừng lại bị Tần Mạn Mạn ghét thêm nữa rồi.
Cô chỉ muốn kiếm đủ 16 tỷ, những chuyện khác cô không muốn dính líu tới.
“Xin chào anh Tiêu.” Tần Mạn Mạn chào Tiêu Hoành, đôi mắt cô ta tràn ngập ghen ghét nhìn về phía eo Giản Đường. Tại sao! Giản Đường có cái quái gì hả?
Đã Tần Mạn Mạn chủ động chào hỏi, Tiêu Hoành cũng phải làm ra vẻ một tí, “Ồ, chào cô Tần.”
Trái tim Tần Mạn Mạn đập liên hồi, khuôn mặt Tiêu Hoành đầy ý cười khiến người ta bị mê hoặc.
Tiêu Hoành đứng sau lưng Giản Đường, ban nãy khi vừa bị té, tóc cô hơi rối bù trên trán, ánh mắt Tiêu Hoành hơi khựng lại, sau đó đã lướt sang nhìn Tần Mạn Mạn, khóe miệng lại nở nụ cười mê hoặc.
“Cô Tần vừa nói Giản Đường vừa bị bệnh phải nằm viện à?”
Tiêu Hoành thật sự quá sức quyến rũ, lúc này anh ta lại cố ý thả thính thì sao Tần Mạn Mạn có thể chịu nổi, tim cô ta đập nhue điên, hai má đỏ ửng lên, nhưng bên tai lại vẫn nghe Tiêu Hoành nhắc tới Giản Đường.
Lòng hơi khó chịu, cô ta liếc nhìn Giản Đường rồi nói, “Vâng, tối hôm đó trời mưa to, Giản Đường dầm mưa về nên bị sốt cao, có lẽ vì như thế nên lúc thức dậy đứng không vững té đập đầu vào tay nắm cửa, thế là tôi vội đưa cô ấy đi bệnh viện đó.”
Nói dối.
Giản Đường nhìn Tần Mạn Mạn với ánh mắt kỳ lạ, Tần Mạn Mạn không sợ cô vạch trần cô ta sao?
Sao có thể đảo điên trắng đen như thế, còn nói dối không chút ngượng miệng vậy?
Cô ta coi cô không ra cái gì hết sao.
Tiêu Hoành khẽ nhếch mày ồ lên một tiếng, không ngờ anh ta lại quay đầu hỏi Giản Đường: “Có thật như thế không Giản Đường?”