Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 A LỘC, A LỤC
CHƯƠNG 31: A LỘC, A LỤC
Bạch Dương Hàng, cậu dám nói thật à! Hi Thần luôn không đáng tin cũng không nhịn được mà sợ run cả người, nhìn về phía Bạch Dương Hàng: “Ặc, tôi thấy ở đây không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi. Tôi đói quá, cậu đi ăn cùng tôi đi.”
Đi thôi, đi thôi ông anh, thừa dịp tên Thẩm Tư Cương kia còn chưa nổi nóng chúng ta mau chóng rút quân thôi... Hi Thần thầm nhủ trong lòng.
Cũng thật là, chẳng lẽ Bạch Dương Hàng còn không biết Thẩm Tư Cương và Giản Đường từng có va chạm với nhau sao.
Ngày Giản Đường vẫn còn là cô cả của nhà họ Giản, cô ta hại chết Hạ Viên Miên, Thẩm Tư Cương bảo tống người vào tù là làm ngay, bây giờ người ta ra tù rồi cũng không chịu buông tha cho người ta. Ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra Thẩm Tư Cương ghét cay ghét đắng Giản Đường. Bạch Dương Hàng luôn nhanh nhạy sâu xa, làm sao lại nói ra câu ngu xuẩn này chứ!
Bạch Dương Hàng không hề bị ảnh hưởng, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn mỉm cười: “Thẩm Tư Cương, cậu có muốn biết...” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào cô gái nằm trên giường: “Cậu có muốn biết bí mật của cô gái này không?”
Anh ta là bác sĩ tương đối có uy tín. Qua kiểm tra vừa rồi, nếu không nhận ra điều gì bất thường thì những kinh nghiệm làm việc bao năm qua vứt hết đi là vừa.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại, nhìn xoáy vào Bạch Dương Hàng, thốt ra hai chữ: “Không muốn.”
Bí mật của người phụ nữ này ư? Cho dù cô có bí mật thì cũng phải là anh biết trước chứ không phải Bạch Dương Hàng! Trong lòng anh như bùng cháy ngọn lửa vô danh, ngoại trừ anh, cô gái chết tiệt này còn có quan hệ thân thiết với người khác ư?
“Nếu đói thì xuống ăn cơm luôn đi.” Thẩm Tư Cương trực tiếp đuổi khách.
Bạch Dương Hàng chớp mắt vài cái: “Này, tên họ Thẩm kia, cậu có biết xấu hổ không, đừng có đuổi gấp người ta thế chứ!”
“Đi thôi Dương Hàng.” Hi Thần vọi vàng kéo Bạch Dương Hàng đi rồi đẩy anh ta vào thang máy.
“Cậu làm gì vậy!” Trong thang máy, Bạch Dương Hàng lừ mắt với Hi Thần: “Muốn đi thì một mình cậu tự đi, kéo tôi theo làm gì?”
Bị trách mắng, Hi Thần cũng khó chịu: “Này tên họ Bạch kia, cậu không biết ơn lòng tốt của người ta à! Tôi kéo cậu đi là vì tốt cho cậu đấy. Cậu bị bệnh à, dám nói câu ấy trước mặt Thẩm Tư Cương. Không phải cậu định nói thẳng Thẩm Tư Cương có tình cảm với Giản Đường đấy chứ?
Đầu óc cậu chập mạch à, Thẩm Tư Cương đấy! Giản Đường đấy! Hai người kia mới tiếp xúc với nhau chỉ có một, hai giờ vì cái chết của Hạ Viên Miên!
Thẩm Tư Cương ghét Giản Đường thế nào mà cậu còn không hiểu à? Nói bắt người ta phải ngồi tù là làm luôn. Cậu nhìn đi, nhà họ Giản còn chẳng dám ho he một câu, cậu xem Giản Đường bây giờ còn dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo như ba năm trước nữa không?
Năm đó quý cô nhà họ Giản là đóa hồng kiêu ngạo trên ghềnh thác Thượng Hải này, vô cùng tự tin, mạnh mẽ, sự kiêu ngạo của cô ta thế nào thì những cậu ấm ở Bến Nhà Rồng này ai mà chẳng biết, thậm chí thế hệ bề trên còn đích thân chào hỏi vài câu với cô ta... Giản Đường của năm đó đúng là phong thái ngất trời.
Nói một câu thật lòng, cho dù Hạ Viên Miên có mang danh tiếng của Thẩm Tư Cương, có được Thẩm Tư Cương che chở thì trước mặt Giản Đường, cô ấy cũng chẳng át nổi hào quang.
Nhưng cậu nhìn kỹ xem, người nằm trên giường bây giờ có đúng là Giản Đường không? Thời điểm vừa trông thấy, cậu không kinh ngạc sao? Biến người ta thành bộ dạng này, Thẩm Tư Cương còn có tình cảm với cô ta được à?”
Bạch Dương Hàng tức xì khói, đôi mắt hẹp dài không dằn được khẽ chớp: “Cậu biết quái gì!”
“Uầy! Có gì cứ từ từ nói, cần gì phải mắng chửi người ta!”
“Bảo cậu biết quái gì là nể mặt cậu lắm rồi đấy. Được rồi, tôi mời cậu đi ăn đêm.”
“Cậu... Được lắm! Tôi muốn ăn thịt heo xào chua ngọt do bác gái làm.”
“Cậu đi chết đi, hơn nửa đêm còn bắt bà già nhà tôi bò dậy nấu cơm cho cậu ăn à. Chỉ có ra quán vỉa hè thôi, có ăn không, không ăn thì nghỉ khỏe luôn.”
“Ăn chứ!” Dĩ nhiên hai cậu ấm này không ăn ở quán vỉa hè thật.
…
Tâng 28 Đông Kinh.
Thẩm Tư Cương đứng bên, nheo mắt nhìn cô gái nằm trên giường.
Bí mật ư? Bí mật của cô gái này là gì? Tại sao Bạch Dương Hàng biết mà anh không biết?
Thẩm Tư Cương cầm điện thoại, gọi cho cấp dưới.
“Sếp.” Điện thoại truyền đến một giọng nam trầm khàn đầy cung kính.
“Giúp tôi...” Thẩm Tư Cương vừa mở lời thì trên giường vang lên câu nói mớ.
“A Lộc, đừng đi...”
Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Tư Cương đột nhiên siết chặt!
“A Lộc, chúng ta cùng đi, cùng đi...”
Tròng mắt đen láy sâu hút kia chợt thít lại. Trong điện thoại vẫn đang vang tiếng nói: “Sếp ạ?”
Gương mặt Thẩm Tư Cương lạnh lẽo vô vàn, anh rũ mắt nhìn cô gái nằm trên giường, cất giọng không chút tình cảm nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Không có gì.” Rồi kết thúc cuộc gọi.
Anh vứt điện thoại sang một bên, cơ thể cao ráo đột nhiên cúi xuống, cánh tay dài mạnh mẽ vươn tới nắm cằm của Giản Đường.
Trong cơn ác mộng, Giản Đường đột nhiên đau nhói, cơn đau này đã kéo cô trở về với hiện thực. Cô mở mắt ra, một gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, cô còn chưa biết rõ tình hình lúc này.
Giọng nói kia hùng hổ quát lên tựa cơn ác mộng cô không tài nào thoát khỏi: “Mở mắt nhìn cho rõ! Tôi là ai!” Trên trán Thẩm Tư Cương hằn gân xanh!
A Lục? A Lục ư? Đã thân mật đến vậy sao? Cô léng phéng với Lục Sinh từ lúc nào!
“Đau...” Giản Đường cau mày.
“Đau á?” Tiếng nói lạnh lùng mang theo cơn giận vô bờ, anh bỗng cười rộ: “Đau ư? Giản Đường, cô có tin tôi làm cô đau hơn nữa không?
Nhìn rõ cho tôi! Cô nằm trên giường của Thẩm Tư Cương tôi mà dám mở miệng gọi tên người khác á! A Lục? Cô và hắn thân mật đến vậy sao?”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch. Anh làm sao biết A Lộc?
Trái tim cô như bị giằng xé đến đau nhói... A Lộc chính là bí mật cô chôn giấu trong lòng, không muốn để người khác biết.
Đấy chính là món nợ của cô, mà cũng không phải là nợ!
Trong mắt Thẩm Tư Cương, vẻ khẩn trương lo lắng của cô như mang hàm ý khác. Anh càng tức giận hơn, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng đượm.
“Giản Đường, hãy biết an phận, nhớ rõ cô là ai!”
Lúc này, Giản Đường mặt cắt không còn giọt máu!
Thẩm Tư Cương không hề mắng cô cũng không buông lời sỉ nhục nào hết. Tuy nhiên những lời này còn hơn cả câu nói châm biếm kia, làm cô ngột ngạt đến nỗi khó thở. Anh đang nhắc nhở cô, cô từng là một tên tù tội, giờ đây cô chỉ là một tên tù cải tạo lao động!
Đối với anh, ngoài tình yêu, cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.
Giản Đường lặng lẽ khép hờ mắt, lông mi che đi đôi mắt như thể ngăn trở toàn bộ thế giới bên ngoài, cũng như cửa lòng đã đóng lại. Thẩm Tư Cương, tôi biết tôi chỉ là một tên tù tội mang số 926 mà thôi.
“Anh Thẩm, tôi xin lỗi.” Cô nói rất chậm: “Anh Thẩm, tôi vẫn nhớ mình là tù phạm mang số 926, tôi chẳng là gì cả.” Cô không cần anh thương hại, không cần anh thấu hiểu. Tuy rằng không biết rốt cuộc mình làm sai điều gì, nhưng cô vẫn nói: “Anh Thẩm, nếu tôi làm sai chuyện gì, cho dù anh trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ xin anh, hãy để tôi sống sót rời khỏi Đông Kinh.”
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn hận cô. Nhưng cô nhất quyết phải sống, cô muốn tự do, cô phải... rời khỏi đây!
Giản Đường khẽ đẩy bàn tay đang nắm lấy cằm mình, chống mép giường đi xuống. Dưới ánh mắt rét lạnh của anh, cô gập hai đầu gối... Lòng tự trọng của cô ấy à, hình như nó đã là thứ rất lâu về trước rồi.
Bạch Dương Hàng, cậu dám nói thật à! Hi Thần luôn không đáng tin cũng không nhịn được mà sợ run cả người, nhìn về phía Bạch Dương Hàng: “Ặc, tôi thấy ở đây không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi. Tôi đói quá, cậu đi ăn cùng tôi đi.”
Đi thôi, đi thôi ông anh, thừa dịp tên Thẩm Tư Cương kia còn chưa nổi nóng chúng ta mau chóng rút quân thôi... Hi Thần thầm nhủ trong lòng.
Cũng thật là, chẳng lẽ Bạch Dương Hàng còn không biết Thẩm Tư Cương và Giản Đường từng có va chạm với nhau sao.
Ngày Giản Đường vẫn còn là cô cả của nhà họ Giản, cô ta hại chết Hạ Viên Miên, Thẩm Tư Cương bảo tống người vào tù là làm ngay, bây giờ người ta ra tù rồi cũng không chịu buông tha cho người ta. Ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra Thẩm Tư Cương ghét cay ghét đắng Giản Đường. Bạch Dương Hàng luôn nhanh nhạy sâu xa, làm sao lại nói ra câu ngu xuẩn này chứ!
Bạch Dương Hàng không hề bị ảnh hưởng, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn mỉm cười: “Thẩm Tư Cương, cậu có muốn biết...” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào cô gái nằm trên giường: “Cậu có muốn biết bí mật của cô gái này không?”
Anh ta là bác sĩ tương đối có uy tín. Qua kiểm tra vừa rồi, nếu không nhận ra điều gì bất thường thì những kinh nghiệm làm việc bao năm qua vứt hết đi là vừa.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại, nhìn xoáy vào Bạch Dương Hàng, thốt ra hai chữ: “Không muốn.”
Bí mật của người phụ nữ này ư? Cho dù cô có bí mật thì cũng phải là anh biết trước chứ không phải Bạch Dương Hàng! Trong lòng anh như bùng cháy ngọn lửa vô danh, ngoại trừ anh, cô gái chết tiệt này còn có quan hệ thân thiết với người khác ư?
“Nếu đói thì xuống ăn cơm luôn đi.” Thẩm Tư Cương trực tiếp đuổi khách.
Bạch Dương Hàng chớp mắt vài cái: “Này, tên họ Thẩm kia, cậu có biết xấu hổ không, đừng có đuổi gấp người ta thế chứ!”
“Đi thôi Dương Hàng.” Hi Thần vọi vàng kéo Bạch Dương Hàng đi rồi đẩy anh ta vào thang máy.
“Cậu làm gì vậy!” Trong thang máy, Bạch Dương Hàng lừ mắt với Hi Thần: “Muốn đi thì một mình cậu tự đi, kéo tôi theo làm gì?”
Bị trách mắng, Hi Thần cũng khó chịu: “Này tên họ Bạch kia, cậu không biết ơn lòng tốt của người ta à! Tôi kéo cậu đi là vì tốt cho cậu đấy. Cậu bị bệnh à, dám nói câu ấy trước mặt Thẩm Tư Cương. Không phải cậu định nói thẳng Thẩm Tư Cương có tình cảm với Giản Đường đấy chứ?
Đầu óc cậu chập mạch à, Thẩm Tư Cương đấy! Giản Đường đấy! Hai người kia mới tiếp xúc với nhau chỉ có một, hai giờ vì cái chết của Hạ Viên Miên!
Thẩm Tư Cương ghét Giản Đường thế nào mà cậu còn không hiểu à? Nói bắt người ta phải ngồi tù là làm luôn. Cậu nhìn đi, nhà họ Giản còn chẳng dám ho he một câu, cậu xem Giản Đường bây giờ còn dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo như ba năm trước nữa không?
Năm đó quý cô nhà họ Giản là đóa hồng kiêu ngạo trên ghềnh thác Thượng Hải này, vô cùng tự tin, mạnh mẽ, sự kiêu ngạo của cô ta thế nào thì những cậu ấm ở Bến Nhà Rồng này ai mà chẳng biết, thậm chí thế hệ bề trên còn đích thân chào hỏi vài câu với cô ta... Giản Đường của năm đó đúng là phong thái ngất trời.
Nói một câu thật lòng, cho dù Hạ Viên Miên có mang danh tiếng của Thẩm Tư Cương, có được Thẩm Tư Cương che chở thì trước mặt Giản Đường, cô ấy cũng chẳng át nổi hào quang.
Nhưng cậu nhìn kỹ xem, người nằm trên giường bây giờ có đúng là Giản Đường không? Thời điểm vừa trông thấy, cậu không kinh ngạc sao? Biến người ta thành bộ dạng này, Thẩm Tư Cương còn có tình cảm với cô ta được à?”
Bạch Dương Hàng tức xì khói, đôi mắt hẹp dài không dằn được khẽ chớp: “Cậu biết quái gì!”
“Uầy! Có gì cứ từ từ nói, cần gì phải mắng chửi người ta!”
“Bảo cậu biết quái gì là nể mặt cậu lắm rồi đấy. Được rồi, tôi mời cậu đi ăn đêm.”
“Cậu... Được lắm! Tôi muốn ăn thịt heo xào chua ngọt do bác gái làm.”
“Cậu đi chết đi, hơn nửa đêm còn bắt bà già nhà tôi bò dậy nấu cơm cho cậu ăn à. Chỉ có ra quán vỉa hè thôi, có ăn không, không ăn thì nghỉ khỏe luôn.”
“Ăn chứ!” Dĩ nhiên hai cậu ấm này không ăn ở quán vỉa hè thật.
…
Tâng 28 Đông Kinh.
Thẩm Tư Cương đứng bên, nheo mắt nhìn cô gái nằm trên giường.
Bí mật ư? Bí mật của cô gái này là gì? Tại sao Bạch Dương Hàng biết mà anh không biết?
Thẩm Tư Cương cầm điện thoại, gọi cho cấp dưới.
“Sếp.” Điện thoại truyền đến một giọng nam trầm khàn đầy cung kính.
“Giúp tôi...” Thẩm Tư Cương vừa mở lời thì trên giường vang lên câu nói mớ.
“A Lộc, đừng đi...”
Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Tư Cương đột nhiên siết chặt!
“A Lộc, chúng ta cùng đi, cùng đi...”
Tròng mắt đen láy sâu hút kia chợt thít lại. Trong điện thoại vẫn đang vang tiếng nói: “Sếp ạ?”
Gương mặt Thẩm Tư Cương lạnh lẽo vô vàn, anh rũ mắt nhìn cô gái nằm trên giường, cất giọng không chút tình cảm nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Không có gì.” Rồi kết thúc cuộc gọi.
Anh vứt điện thoại sang một bên, cơ thể cao ráo đột nhiên cúi xuống, cánh tay dài mạnh mẽ vươn tới nắm cằm của Giản Đường.
Trong cơn ác mộng, Giản Đường đột nhiên đau nhói, cơn đau này đã kéo cô trở về với hiện thực. Cô mở mắt ra, một gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, cô còn chưa biết rõ tình hình lúc này.
Giọng nói kia hùng hổ quát lên tựa cơn ác mộng cô không tài nào thoát khỏi: “Mở mắt nhìn cho rõ! Tôi là ai!” Trên trán Thẩm Tư Cương hằn gân xanh!
A Lục? A Lục ư? Đã thân mật đến vậy sao? Cô léng phéng với Lục Sinh từ lúc nào!
“Đau...” Giản Đường cau mày.
“Đau á?” Tiếng nói lạnh lùng mang theo cơn giận vô bờ, anh bỗng cười rộ: “Đau ư? Giản Đường, cô có tin tôi làm cô đau hơn nữa không?
Nhìn rõ cho tôi! Cô nằm trên giường của Thẩm Tư Cương tôi mà dám mở miệng gọi tên người khác á! A Lục? Cô và hắn thân mật đến vậy sao?”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch. Anh làm sao biết A Lộc?
Trái tim cô như bị giằng xé đến đau nhói... A Lộc chính là bí mật cô chôn giấu trong lòng, không muốn để người khác biết.
Đấy chính là món nợ của cô, mà cũng không phải là nợ!
Trong mắt Thẩm Tư Cương, vẻ khẩn trương lo lắng của cô như mang hàm ý khác. Anh càng tức giận hơn, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng đượm.
“Giản Đường, hãy biết an phận, nhớ rõ cô là ai!”
Lúc này, Giản Đường mặt cắt không còn giọt máu!
Thẩm Tư Cương không hề mắng cô cũng không buông lời sỉ nhục nào hết. Tuy nhiên những lời này còn hơn cả câu nói châm biếm kia, làm cô ngột ngạt đến nỗi khó thở. Anh đang nhắc nhở cô, cô từng là một tên tù tội, giờ đây cô chỉ là một tên tù cải tạo lao động!
Đối với anh, ngoài tình yêu, cô chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng.
Giản Đường lặng lẽ khép hờ mắt, lông mi che đi đôi mắt như thể ngăn trở toàn bộ thế giới bên ngoài, cũng như cửa lòng đã đóng lại. Thẩm Tư Cương, tôi biết tôi chỉ là một tên tù tội mang số 926 mà thôi.
“Anh Thẩm, tôi xin lỗi.” Cô nói rất chậm: “Anh Thẩm, tôi vẫn nhớ mình là tù phạm mang số 926, tôi chẳng là gì cả.” Cô không cần anh thương hại, không cần anh thấu hiểu. Tuy rằng không biết rốt cuộc mình làm sai điều gì, nhưng cô vẫn nói: “Anh Thẩm, nếu tôi làm sai chuyện gì, cho dù anh trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ xin anh, hãy để tôi sống sót rời khỏi Đông Kinh.”
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn hận cô. Nhưng cô nhất quyết phải sống, cô muốn tự do, cô phải... rời khỏi đây!
Giản Đường khẽ đẩy bàn tay đang nắm lấy cằm mình, chống mép giường đi xuống. Dưới ánh mắt rét lạnh của anh, cô gập hai đầu gối... Lòng tự trọng của cô ấy à, hình như nó đã là thứ rất lâu về trước rồi.