Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 KẺ ĐÁNG THƯƠNG
CHƯƠNG 30: KẺ ĐÁNG THƯƠNG
Thân thủ của Lục Sinh đúng là không tồi. Hắn vừa lắc mình liền tránh được quả đấm.
Sau đó, Thẩm Tư Cương và Lục Sinh cùng lùi lại về hai hướng và lừ mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Thẩm Tư Cương lạnh băng, đáy mắt chợt lóe sáng. Làm sao anh không nhìn ra, Lục Sinh không muốn ra tay với anh thật nên mới né tránh nắm đấu kia. Lục Sinh không phải là người gặp khó khăn là lùi bước, hắn sẽ tiếp đón nắm đấm từ kẻ địch chứ không tránh ra. Hành động lần này hoàn toàn lạ lùng.
“Cách xa cô ấy một chút.” Bỏ lại câu này, Thẩm Tư Cương ôm người trong lòng chuẩn bị rời đi.
Vừa tới cửa thì đằng sau truyền đến lời cảnh cáo: “Xét từ khía cạnh anh là kẻ địch mà tôi coi trọng nhất, tôi khuyên anh một câu, hãy sớm thấu hiểu tâm ý của mình một chút.” Đừng giống như hắn, cuối cùng hối hận không kịp. Lục Sinh khẽ chớp đôi mi, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Mặt Thẩm Tư Cương vẫn không chút thay đổi: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.”
Lục Sinh không phải người thích xen vào việc của người khác, vốn không định nói gì nữa, nhưng khi liếc mắt đến Giản Đường lại mềm lòng: “Thẩm Tư Cương, anh yêu cô ấy.”
Thẩm Tư Cương không biết nên khóc hay cười. Khóe miệng nhoẻn cong, anh rủ mắt nhìn người con gái trong lòng mình... Anh yêu cô ư?
Lục Sinh dễ dàng nhận ra Thẩm Tư Cương ngẩn ngơ, hắn khẽ cười giễu bản thân. Từ lúc nào mình lại biến thành thánh nhân, có lòng tốt nhắc nhở đối thủ của mình đừng mắc sai lầm ở chuyện tình cảm thế này?
“Này, tôi tốt bụng khuyên anh một câu cuối cùng, đừng nhắc tới từ “giam lại” trước mặt cô ấy.”
Đôi chân dài của Thẩm Tư Cương khựng lại, một giây sau tiếp tục cất bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến thang máy.
Lục Sinh nâng gọng kính vàng, phủi vạt áo vest, thản nhiên theo sau Thẩm Tư Cương ra khỏi phòng.
Thang máy kêu “tinh” một tiếng, dừng lại ở tầng 28.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tư Cương nhanh chóng đặt Giản Đường lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Đến Đông Kinh, tầng 20, có một cô gái bị ngất.” Nói ngắn gọn xong, anh lập tức ngắt máy.
Ở đầu kia điện thoại, Bạch Dương Hàng khá ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt bừng tỉnh: “Con gái ư?” Tên Thẩm Tư Cương kia mang gái lên lầu rồi hả?
Thay vì nói là vội vã đi cứu người, chi bằng nói anh ta muốn mau chóng đi xem kịch vui còn hơn. Bạch Dương Hàng cởi áo blouse, túm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, cầm chìa khóa xe hấp tấp chạy khỏi phòng làm việc.
“Bác sĩ Bạch, anh làm gì mà vội thế, đi đâu vậy?”
“Đi xem gái.” Bạch Dương Hàng vừa lao nhanh đến bãi đỗ xe vừa mang ý xấu gọi điện thoại cho Hi Thần: “Có trò hay để xem, có đi không?”
“Không rảnh.” Đối phương thẳng thừng cự tuyệt.
“Trò hay của Thẩm Tư Cương.”
“Ở đâu?” Mới vừa rồi anh ta còn từ chối, nghe thấy tên Thẩm Tư Cương bèn tức khắc sửa lời.
Bạch Dương Hàng khẽ mỉm cười: “Đông Kinh, tầng 28.”
“Đệt! Ở đấy thì có trò gì hay? Cậu ta chẳng bao giờ cho người ta lên tầng 28 kia đâu. Không đi.”
“Tầng 28 có một cô gái bị ngất.”
“Chờ chút đã, tôi lại tới!”
Hai người hừng hực ý chí, chỉ sợ bố mẹ trông thấy nên họ đều rất im lặng. Nếu gọi họ đi nhận tiền thưởng cuối năm, có lẽ cũng chẳng tích cực đến vậy.
Tầng 28, Đông Kinh.
Thẩm Tư Cương đứng bên cạnh đầu giường, tay đút trong túi, nhìn Giản Đường trên giường. Anh biết gương mặt cô vừa khéo chưa bằng bàn tay của mình. Nhưng từ lúc nào, gương mặt ấy lại gầy hóp lại thành thế này? Hai mắt thũng sâu, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô bong tróc da. Giản Đường đẹp tựa đóa hồng đã biến đâu mất rồi?
Nhìn cô lúc này, ba chữ “kẻ đáng thương” bỗng hiện lên trong đầu anh. Làm sao anh có thể yêu một kẻ đáng thương vừa hèn mọn vừa không có lòng tự tôn đây? Làm sao Thẩm Tư Cương anh lại yêu một người con gái như thế?
Khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, ý nghĩ này còn chưa kịp lắng đọng nơi đáy lòng theo thời gian đã bị anh gạt đi.
Điện thoại đổ chuông, anh ấn nút nghe máy, Bạch Dương Hàng tới rồi.
“Lên đây đi.” Anh hờ hững nói với điện thoại rồi cúp máy, đi tới cửa thang máy, bật nút mở cửa.
Đây là thang máy có thể đi thẳng lên chỗ ở của anh ở tầng 28, nhưng nếu không có thẻ thì Bạch Dương Hàng không lên được, phải cần anh bấm nút mở cửa thang máy.
Tinh! Thang máy vừa mở ra, Thẩm Tư Cương không hề bất ngờ khi thấy bên trong không chỉ có một mình Bạch Dương Hàng.
“Vào đi.” Nhìn lướt qua hai người đối diện, Thẩm Tư Cương không có ý ngăn cản Hi Thần.
“Có gái à?” Đôi mắt Hi Thần như tỏa ra ánh sáng xanh, anh ta dùng đôi mắt như tia laser của mình quét xung quanh để tìm kiếm mục tiêu.
“Đây là Đông Kinh, muốn tìm gái thì dưới tầng còn nhiều mà. Cậu muốn kiểu con gái thế nào cứ nói với Tô Mịch một tiếng, bảo cô ta tìm người cho cậu.” Thẩm Tư Cương từ từ nói.
“Ặc...” Bạch Dương Hàng quăng cho Hi Thần một ánh mắt “cậu là đồ ngu”.
“Khụ khụ... Thẩm Tư Cương, cậu bảo có cô gái nào ngất xỉu cơ, không phải cô ấy chứ?” Hai người họ theo sau Thẩm Tư Cương đi vào phòng ngủ. Liếc nhìn cô gái nằm yên trên giường, càng nhìn kỹ, Bạch Dương Hàng mới nhận ra đây không phải là Giản Đường bị Thẩm Tư Cương ném vào tù hay sao? Anh ta kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả cằm.
Ánh mắt anh ta vô cùng sâu xa, chẳng qua anh ta và Hi Thần không giống tính nhau, anh ta không khoa trương thốt thành lời như thế. Thế nhưng anh ta và Hi Thần vẫn có điểm giống nhau, vào thời khắc nhìn thấy cô, hai người đều kinh hoàng tột độ.
“Khám cho cô ấy, có nặng lắm không.” Thẩm Tư Cương cất giọng trầm thấp và ơ hờ.
Bạch Dương Hàng mang theo nỗi nghi ngờ nơi đáy lòng, lập tức ngồi xuống kiểm tra cho Giản Đường.
Sau khi kiểm tra hơi thở, sờ mạch đập, Bạch Dương Hàng vươn tay định cởi bỏ nút áo của Giản Đường. Đúng lúc này một bàn tay vươn đến túm thật chặt cổ tay anh ta, kèm theo là tiếng quát lớn: “Cậu làm gì đấy!”
Bạch Dương Hàng nhìn theo cánh tay đang nắm cổ tay mình, thấy đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Thẩm Tư Cương đang nhìn mình, cho dù là Bạch Dương Hàng là bạn bè với anh từ nhỏ cũng không khỏi run rẩy trước dáng vẻ của Thẩm Tư Cương lúc này.
“Khụ khụ... tôi chỉ kiểm tra phổi cho cô ấy thôi mà.”
“Kiểm tra thì cứ kiểm tra, cậu cởi nút áo cô ấy làm gì?”
Bạch Dương Hàng nhăn nhó mặt mày. Đại ca à, không cởi nút áo thì làm sao tôi chẩn đoán bệnh cho cô ấy được?
“Tôi phải nghe để chẩn đoán bệnh cho cô ấy. Trong Đông y có vọng, văn, vấn, thiết thì Tây y cũng có!” Bạch Dương Hàng hận không thể lườm Thẩm Tư Cương một cái.
Chờ anh ta giải thích xong, Thẩm Tư Cương mới chịu buông tay. Anh ta vừa định đưa tay tiếp tục động tác cởi nút áo vừa rồi thì lại bị một bàn tay mạnh mẽ cản trở: “Để tôi.”
Bạch Dương Hàng và Hi Thần đều nghẹn lời. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Như vậy đã được chưa?” Thẩm Tư Cương đột nhiên hỏi Bạch Dương Hàng.
Bạch Dương Hàng giật mình, vội nói: “Được, được, được, được.” Nhìn nơi được mở chỉ bằng ngón tay cái... không được cũng phải được!
“Không sao cả, chẳng qua là tâm trạng vô cùng kích động thôi.” Sau khi kiểm tra xong, Bạch Dương Hàng nói đùa: “Tôi bảo này Thẩm Tư Cương, sao tôi cảm thấy cậu đối xử rất đặc biệt với Giản Đường nhỉ?”
Thân thủ của Lục Sinh đúng là không tồi. Hắn vừa lắc mình liền tránh được quả đấm.
Sau đó, Thẩm Tư Cương và Lục Sinh cùng lùi lại về hai hướng và lừ mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Thẩm Tư Cương lạnh băng, đáy mắt chợt lóe sáng. Làm sao anh không nhìn ra, Lục Sinh không muốn ra tay với anh thật nên mới né tránh nắm đấu kia. Lục Sinh không phải là người gặp khó khăn là lùi bước, hắn sẽ tiếp đón nắm đấm từ kẻ địch chứ không tránh ra. Hành động lần này hoàn toàn lạ lùng.
“Cách xa cô ấy một chút.” Bỏ lại câu này, Thẩm Tư Cương ôm người trong lòng chuẩn bị rời đi.
Vừa tới cửa thì đằng sau truyền đến lời cảnh cáo: “Xét từ khía cạnh anh là kẻ địch mà tôi coi trọng nhất, tôi khuyên anh một câu, hãy sớm thấu hiểu tâm ý của mình một chút.” Đừng giống như hắn, cuối cùng hối hận không kịp. Lục Sinh khẽ chớp đôi mi, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Mặt Thẩm Tư Cương vẫn không chút thay đổi: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.”
Lục Sinh không phải người thích xen vào việc của người khác, vốn không định nói gì nữa, nhưng khi liếc mắt đến Giản Đường lại mềm lòng: “Thẩm Tư Cương, anh yêu cô ấy.”
Thẩm Tư Cương không biết nên khóc hay cười. Khóe miệng nhoẻn cong, anh rủ mắt nhìn người con gái trong lòng mình... Anh yêu cô ư?
Lục Sinh dễ dàng nhận ra Thẩm Tư Cương ngẩn ngơ, hắn khẽ cười giễu bản thân. Từ lúc nào mình lại biến thành thánh nhân, có lòng tốt nhắc nhở đối thủ của mình đừng mắc sai lầm ở chuyện tình cảm thế này?
“Này, tôi tốt bụng khuyên anh một câu cuối cùng, đừng nhắc tới từ “giam lại” trước mặt cô ấy.”
Đôi chân dài của Thẩm Tư Cương khựng lại, một giây sau tiếp tục cất bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến thang máy.
Lục Sinh nâng gọng kính vàng, phủi vạt áo vest, thản nhiên theo sau Thẩm Tư Cương ra khỏi phòng.
Thang máy kêu “tinh” một tiếng, dừng lại ở tầng 28.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tư Cương nhanh chóng đặt Giản Đường lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Đến Đông Kinh, tầng 20, có một cô gái bị ngất.” Nói ngắn gọn xong, anh lập tức ngắt máy.
Ở đầu kia điện thoại, Bạch Dương Hàng khá ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt bừng tỉnh: “Con gái ư?” Tên Thẩm Tư Cương kia mang gái lên lầu rồi hả?
Thay vì nói là vội vã đi cứu người, chi bằng nói anh ta muốn mau chóng đi xem kịch vui còn hơn. Bạch Dương Hàng cởi áo blouse, túm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, cầm chìa khóa xe hấp tấp chạy khỏi phòng làm việc.
“Bác sĩ Bạch, anh làm gì mà vội thế, đi đâu vậy?”
“Đi xem gái.” Bạch Dương Hàng vừa lao nhanh đến bãi đỗ xe vừa mang ý xấu gọi điện thoại cho Hi Thần: “Có trò hay để xem, có đi không?”
“Không rảnh.” Đối phương thẳng thừng cự tuyệt.
“Trò hay của Thẩm Tư Cương.”
“Ở đâu?” Mới vừa rồi anh ta còn từ chối, nghe thấy tên Thẩm Tư Cương bèn tức khắc sửa lời.
Bạch Dương Hàng khẽ mỉm cười: “Đông Kinh, tầng 28.”
“Đệt! Ở đấy thì có trò gì hay? Cậu ta chẳng bao giờ cho người ta lên tầng 28 kia đâu. Không đi.”
“Tầng 28 có một cô gái bị ngất.”
“Chờ chút đã, tôi lại tới!”
Hai người hừng hực ý chí, chỉ sợ bố mẹ trông thấy nên họ đều rất im lặng. Nếu gọi họ đi nhận tiền thưởng cuối năm, có lẽ cũng chẳng tích cực đến vậy.
Tầng 28, Đông Kinh.
Thẩm Tư Cương đứng bên cạnh đầu giường, tay đút trong túi, nhìn Giản Đường trên giường. Anh biết gương mặt cô vừa khéo chưa bằng bàn tay của mình. Nhưng từ lúc nào, gương mặt ấy lại gầy hóp lại thành thế này? Hai mắt thũng sâu, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô bong tróc da. Giản Đường đẹp tựa đóa hồng đã biến đâu mất rồi?
Nhìn cô lúc này, ba chữ “kẻ đáng thương” bỗng hiện lên trong đầu anh. Làm sao anh có thể yêu một kẻ đáng thương vừa hèn mọn vừa không có lòng tự tôn đây? Làm sao Thẩm Tư Cương anh lại yêu một người con gái như thế?
Khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, ý nghĩ này còn chưa kịp lắng đọng nơi đáy lòng theo thời gian đã bị anh gạt đi.
Điện thoại đổ chuông, anh ấn nút nghe máy, Bạch Dương Hàng tới rồi.
“Lên đây đi.” Anh hờ hững nói với điện thoại rồi cúp máy, đi tới cửa thang máy, bật nút mở cửa.
Đây là thang máy có thể đi thẳng lên chỗ ở của anh ở tầng 28, nhưng nếu không có thẻ thì Bạch Dương Hàng không lên được, phải cần anh bấm nút mở cửa thang máy.
Tinh! Thang máy vừa mở ra, Thẩm Tư Cương không hề bất ngờ khi thấy bên trong không chỉ có một mình Bạch Dương Hàng.
“Vào đi.” Nhìn lướt qua hai người đối diện, Thẩm Tư Cương không có ý ngăn cản Hi Thần.
“Có gái à?” Đôi mắt Hi Thần như tỏa ra ánh sáng xanh, anh ta dùng đôi mắt như tia laser của mình quét xung quanh để tìm kiếm mục tiêu.
“Đây là Đông Kinh, muốn tìm gái thì dưới tầng còn nhiều mà. Cậu muốn kiểu con gái thế nào cứ nói với Tô Mịch một tiếng, bảo cô ta tìm người cho cậu.” Thẩm Tư Cương từ từ nói.
“Ặc...” Bạch Dương Hàng quăng cho Hi Thần một ánh mắt “cậu là đồ ngu”.
“Khụ khụ... Thẩm Tư Cương, cậu bảo có cô gái nào ngất xỉu cơ, không phải cô ấy chứ?” Hai người họ theo sau Thẩm Tư Cương đi vào phòng ngủ. Liếc nhìn cô gái nằm yên trên giường, càng nhìn kỹ, Bạch Dương Hàng mới nhận ra đây không phải là Giản Đường bị Thẩm Tư Cương ném vào tù hay sao? Anh ta kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả cằm.
Ánh mắt anh ta vô cùng sâu xa, chẳng qua anh ta và Hi Thần không giống tính nhau, anh ta không khoa trương thốt thành lời như thế. Thế nhưng anh ta và Hi Thần vẫn có điểm giống nhau, vào thời khắc nhìn thấy cô, hai người đều kinh hoàng tột độ.
“Khám cho cô ấy, có nặng lắm không.” Thẩm Tư Cương cất giọng trầm thấp và ơ hờ.
Bạch Dương Hàng mang theo nỗi nghi ngờ nơi đáy lòng, lập tức ngồi xuống kiểm tra cho Giản Đường.
Sau khi kiểm tra hơi thở, sờ mạch đập, Bạch Dương Hàng vươn tay định cởi bỏ nút áo của Giản Đường. Đúng lúc này một bàn tay vươn đến túm thật chặt cổ tay anh ta, kèm theo là tiếng quát lớn: “Cậu làm gì đấy!”
Bạch Dương Hàng nhìn theo cánh tay đang nắm cổ tay mình, thấy đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Thẩm Tư Cương đang nhìn mình, cho dù là Bạch Dương Hàng là bạn bè với anh từ nhỏ cũng không khỏi run rẩy trước dáng vẻ của Thẩm Tư Cương lúc này.
“Khụ khụ... tôi chỉ kiểm tra phổi cho cô ấy thôi mà.”
“Kiểm tra thì cứ kiểm tra, cậu cởi nút áo cô ấy làm gì?”
Bạch Dương Hàng nhăn nhó mặt mày. Đại ca à, không cởi nút áo thì làm sao tôi chẩn đoán bệnh cho cô ấy được?
“Tôi phải nghe để chẩn đoán bệnh cho cô ấy. Trong Đông y có vọng, văn, vấn, thiết thì Tây y cũng có!” Bạch Dương Hàng hận không thể lườm Thẩm Tư Cương một cái.
Chờ anh ta giải thích xong, Thẩm Tư Cương mới chịu buông tay. Anh ta vừa định đưa tay tiếp tục động tác cởi nút áo vừa rồi thì lại bị một bàn tay mạnh mẽ cản trở: “Để tôi.”
Bạch Dương Hàng và Hi Thần đều nghẹn lời. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Như vậy đã được chưa?” Thẩm Tư Cương đột nhiên hỏi Bạch Dương Hàng.
Bạch Dương Hàng giật mình, vội nói: “Được, được, được, được.” Nhìn nơi được mở chỉ bằng ngón tay cái... không được cũng phải được!
“Không sao cả, chẳng qua là tâm trạng vô cùng kích động thôi.” Sau khi kiểm tra xong, Bạch Dương Hàng nói đùa: “Tôi bảo này Thẩm Tư Cương, sao tôi cảm thấy cậu đối xử rất đặc biệt với Giản Đường nhỉ?”