Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 28 TỔNG GIÁM ĐỐC LỤC
CHƯƠNG 28: TỔNG GIÁM ĐỐC LỤC
Giản Đường ở trong bệnh viện nghỉ ngơi mà cũng không yên lòng.
“Sao em đã về rồi?” Tô Mịch không ngờ, đêm nay lại gặp Giản Đường ở Đông Kinh: “Em còn chưa khỏi bệnh mà.”
“chị Mịch, không có chuyện gì đâu, em nghỉ ngơi đủ rồi.” Trong đầu cô chỉ quanh quẩn món nợ to lớn: “chị Mịch, em thật sự ổn mà, em có thể... nhờ chị Mịch xem xét giúp em xem có đủ điều kiện bắt đầu công việc tiếp không? Em... việc gì cũng làm được.”
“Em...” Tô Mịch nhìn gương mặt vừa hèn mọn vừa quật cường của Giản Đường, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt nổi thành lời.
Cô thở dài một hơi: “Chị đi xem một chút đã.”
“chị Mịch.” Vào lúc Tô Mịch đang nhanh chân bước ra cửa, Giản Đường đột nghiên gọi cô ấy lại: “chị Mịch, em... cảm ơn chị.” Nói xong, cô lập tức cúi đầu.
Tô Mịch nghi ngờ hai mắt của mình... Có phải cô đã nhìn nhầm hay không? Giản Đường... đỏ mặt ư? Nhưng chuyện này có gì đáng để đỏ mặt? Mình chưa hề giúp đỡ cô ấy gì mà, cũng chỉ là tiện tay thôi.
Rốt cuộc một người phải hèn mọn đến cỡ nào, sâu trong nội tâm phải sợ hãi bất lực đến cỡ nào mới có thể vì một hành động tiện tay này mà ngượng ngùng đỏ mặt đến tận mang tai, thấp thỏm bất an nói câu cảm ơn chứ?
Tóm lại tổng giám đốc Thẩm... đã làm gì với cô gái ngốc này?
Tô Mịch “ừm” một tiếng. Cô không dám tiếp tục đối mặt với cô gái ngốc này nữa... Sự hèn mọn của cô ngốc này như thể chảy từ trong máu. Càng như vậy, cô càng không dám nhìn.
Không lâu sau Tô Mịch quay trở lại: “Đi theo chị.”
“Vâng.” Giản Đường trước sau như một, không dám hỏi nhiều.
Tô Mịch càng hợp ý hơn. Nhưng bên tai cô ấy lại vang lên câu “chị Mịch, em không đáng tiền” của Giản Đường, lại lặng lẽ thở dài một tiếng. Tô Mịch vừa dẫn Giản Đường vào thang máy, dọc đường đi nói rõ tình hình cho Giản Đường: “Là thế này, em đừng sợ hãi, vị tổng giám đốc Lục này từ trước đến giờ đều khiêm tốn và thần bí, em có biết tập đoàn Lục thị không? Vị hôm nay chính là tổng giám đốc của tập đoàn này đấy. Có điều em hãy yên tâm, hai năm trước anh ta về nước, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã nắm trong tay toàn bộ Lục thị, người ngoài đồn thổi xu hướng giới tính của anh ta... ừm... có chút bất thường. Khụ khụ... Cho nên em đừng lo, đợi chút nữa em vào phòng tiếp khách thì cứ đứng giữa những người khác, chỉ rót rượu thôi là được.”
Lục thị ư? Giản Đường hơi sửng sốt. Ba năm trước, cô vẫn là cành vàng lá ngọc nhà họ Giản, đương nhiên cô biết Lục thị.
Trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, sợ đối mặt với đám cậu ấm cô chiêu mà mình từng chơi bời năm xưa... Hôm nay cô đối mặt với đám người ấy, liệu có tâm trạng thế nào.
May mà chị Mịch nói, vị tổng giám đốc Lục này mới về nước được hai năm.
Giản Đường thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn điều mà Tô Mịch nói, xu hướng giới tính của tổng giám đốc Lục khác thường, vậy thì tại sao lại đến Đông Kinh gọi tiếp viên nữ của bộ phận PR? Trong lòng Giản Đường đầy mối nghi hoặc nhưng cô không đi hỏi.
Thứ không nên hỏi thì không hỏi.
Đứng bên ngoài phòng và đẩy cửa vào, khi trông thấy mọi thứ bên trong, Giản Đường mới chợt hiểu ra, ồ... tổng giám đốc Lục thị người ta tới Đông Kinh để tiếp đãi khách.
Trong phòng có bảy, tám nhân viên tiếp khách, trong đó còn có hai nam. Tô Mịch nhìn Giản Đường bước vào phòng với ánh mắt phức tạp... Cô muốn giúp cô gái ngốc này chỉ có thể sử dụng biện pháp này thôi. Chỉ mong Giản Đường có thể được tự do, thoát khỏi trói buộc.
Ông trời... không tàn nhẫn như vậy, đúng không?
Lúc Giản Đường đi vào, không khí trong phòng khá ngột ngạt. Cô lặng lẽ đi vào, cúi thấp đầu đứng một bên như thể không hề tồn tại, giống chị Mịch đã nói, chỉ cần đứng giữa đám người, rót rượu là xong.
Dưới ánh đèn mờ mờ, dưới lớp trang phục mà mọi người không nhìn thấy, cả người cô đều đang run rẩy. Cô cúi gằm đầu, không ai nhìn thấy đôi mắt tràn đầy kinh hoảng ở trong góc...
Sao có chuyện đó! Sao họ lại ở chỗ này!
Cô cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình, cố gắng biến bản thân thành không khí, cô chỉ hận giờ phút này mình không thể làm không khí!
Tại sao... họ cũng ở đây?
Giản Đường lặng lẽ xông đến nơi mà tiềm thức cho rằng là chỗ an toàn, ở trong phòng này, nơi an toàn nhất chính là bên cạnh tổng giám đốc Lục.
“Cô đang run.” Một giọng nói ôn tồn lịch sự vang lên, âm thanh không lớn nhưng lọt vào tai Giản Đường chẳng khác nào tiếng nổ.
Trán cô bất giác rỉ mồ hôi, Giản Đường không dám thở mạnh: “Tổng giám đốc Lục, có lẽ là điều hòa bật quá lạnh thôi. Tôi rót rượu cho anh nhé.”
Cô bước đến trước người tổng giám đốc Lục, hạ thấp người xuống, lẳng lặng cắm cúi rót rượu. Rượu đã đầy, thế nhưng tổng giám đốc Lục lại không nâng chén, chỉ nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ dưới chân này.
“Trong phòng này có bao nhiêu người như vậy, làm sao cô biết tôi là tổng giám đốc Lục?”
Sắc mặt Giản Đường tái mét. Đúng vậy, làm sao cô biết người này chính là “tổng giám đốc Lục”! Trừ phi...
“Cô quen biết những người còn lại trong phòng này phải không?” Tổng giám đốc Lục lại cất giọng ôn hòa, gọng kính vàng phản xạ ánh sáng sắc bén.
“Tôi... tôi, đoán.” Hơi thở của Giản Đường rối loạn, cô không dám nghĩ nếu lần này nói dối không trót lọt, bị họ nhận ra mình thì sẽ ra sao, cô không dám tưởng tượng...
“Tổng giám đốc Lục, tôi đoán thôi, thật đấy.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt săm soi trên đỉnh đầu khiến Giản Đường cảm giác như ngồi trên bàn chông, toàn thân vừa khó chịu vừa đau đớn.
“Tổng giám đốc Lục, bên anh sao thế? Sao không uống rượu?” Cho dù xa cách ba năm, Giản Đường vẫn nhỡ rõ mồn một âm thanh này!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Một khi vị “ân khách” này nhắc tới cô, cô không thể trốn được nữa rồi.
Sau ba năm không gặp, đối mặt với người bạn từng chơi với mình, thậm chí người từng theo đuổi mình ở nơi này với tình trạng cực kỳ bết bát!
Làm sao đây!
Trong lúc luống cuống, Giản Đường cúi người bên chân người đàn ông xa lạ, tay cô vô thức túm ống quần tổng giám đốc Lục như thể đang cầu cứu, càng túm càng chặt như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Tia sáng sắc lạnh phản chiếu từ chiếc kính gọng vàng của tổng giám đốc Lục quét đến người phụ nữ lúi húi đằng trước. Sau thoáng sửng sốt, hắn thu lại vẻ mất kiên nhẫn nơi đáy mắt, hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay nhấc chén rượu trên bàn kính, ngửa mặt uống hết, sau đó quay sang khẽ cười với những người khác: “Không có gì.” Nói xong, hắn đứng dậy, đồng thời đưa tay kéo Giản Đường lên.
Giản Đường không kịp phản ứng, cảm nhận mình bị túm lên, tầm mắt tối sầm, lúc mở mắt ra mới phát hiện mình đã bị kéo dậy, áp mặt vào lồng ngực hắn.
Giọng nói của tổng giám đốc Lục vang lên bên tai: “Các anh cứ chơi đùa tận hứng, tối nay tôi mời khách.” Âm thanh êm ái ấy vừa dứt, hắn ôm Giản Đường bước ra khỏi phòng.
Người trong phòng đều có biểu cảm “thì ra là vậy”.
“Người đời đều truyền tai nhau là xu hướng giới tính của tổng giám đốc Lục lạ thường, căn bản chỉ là nói tầm bậy tầm bạ thôi, bịa đặt, đúng là bịa đặt.” Một người nói.
“Tổng giám đốc Lục, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Vui vẻ nhé.” Trong tiếng trêu đùa của nhóm người, Giản Đường cứ thế bị người đàn ông xa lạ kia ôm ra khỏi phòng, cánh cửa đằng sau lặng lẽ bị đóng lại.
Giản Đường ở trong bệnh viện nghỉ ngơi mà cũng không yên lòng.
“Sao em đã về rồi?” Tô Mịch không ngờ, đêm nay lại gặp Giản Đường ở Đông Kinh: “Em còn chưa khỏi bệnh mà.”
“chị Mịch, không có chuyện gì đâu, em nghỉ ngơi đủ rồi.” Trong đầu cô chỉ quanh quẩn món nợ to lớn: “chị Mịch, em thật sự ổn mà, em có thể... nhờ chị Mịch xem xét giúp em xem có đủ điều kiện bắt đầu công việc tiếp không? Em... việc gì cũng làm được.”
“Em...” Tô Mịch nhìn gương mặt vừa hèn mọn vừa quật cường của Giản Đường, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt nổi thành lời.
Cô thở dài một hơi: “Chị đi xem một chút đã.”
“chị Mịch.” Vào lúc Tô Mịch đang nhanh chân bước ra cửa, Giản Đường đột nghiên gọi cô ấy lại: “chị Mịch, em... cảm ơn chị.” Nói xong, cô lập tức cúi đầu.
Tô Mịch nghi ngờ hai mắt của mình... Có phải cô đã nhìn nhầm hay không? Giản Đường... đỏ mặt ư? Nhưng chuyện này có gì đáng để đỏ mặt? Mình chưa hề giúp đỡ cô ấy gì mà, cũng chỉ là tiện tay thôi.
Rốt cuộc một người phải hèn mọn đến cỡ nào, sâu trong nội tâm phải sợ hãi bất lực đến cỡ nào mới có thể vì một hành động tiện tay này mà ngượng ngùng đỏ mặt đến tận mang tai, thấp thỏm bất an nói câu cảm ơn chứ?
Tóm lại tổng giám đốc Thẩm... đã làm gì với cô gái ngốc này?
Tô Mịch “ừm” một tiếng. Cô không dám tiếp tục đối mặt với cô gái ngốc này nữa... Sự hèn mọn của cô ngốc này như thể chảy từ trong máu. Càng như vậy, cô càng không dám nhìn.
Không lâu sau Tô Mịch quay trở lại: “Đi theo chị.”
“Vâng.” Giản Đường trước sau như một, không dám hỏi nhiều.
Tô Mịch càng hợp ý hơn. Nhưng bên tai cô ấy lại vang lên câu “chị Mịch, em không đáng tiền” của Giản Đường, lại lặng lẽ thở dài một tiếng. Tô Mịch vừa dẫn Giản Đường vào thang máy, dọc đường đi nói rõ tình hình cho Giản Đường: “Là thế này, em đừng sợ hãi, vị tổng giám đốc Lục này từ trước đến giờ đều khiêm tốn và thần bí, em có biết tập đoàn Lục thị không? Vị hôm nay chính là tổng giám đốc của tập đoàn này đấy. Có điều em hãy yên tâm, hai năm trước anh ta về nước, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã nắm trong tay toàn bộ Lục thị, người ngoài đồn thổi xu hướng giới tính của anh ta... ừm... có chút bất thường. Khụ khụ... Cho nên em đừng lo, đợi chút nữa em vào phòng tiếp khách thì cứ đứng giữa những người khác, chỉ rót rượu thôi là được.”
Lục thị ư? Giản Đường hơi sửng sốt. Ba năm trước, cô vẫn là cành vàng lá ngọc nhà họ Giản, đương nhiên cô biết Lục thị.
Trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, sợ đối mặt với đám cậu ấm cô chiêu mà mình từng chơi bời năm xưa... Hôm nay cô đối mặt với đám người ấy, liệu có tâm trạng thế nào.
May mà chị Mịch nói, vị tổng giám đốc Lục này mới về nước được hai năm.
Giản Đường thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn điều mà Tô Mịch nói, xu hướng giới tính của tổng giám đốc Lục khác thường, vậy thì tại sao lại đến Đông Kinh gọi tiếp viên nữ của bộ phận PR? Trong lòng Giản Đường đầy mối nghi hoặc nhưng cô không đi hỏi.
Thứ không nên hỏi thì không hỏi.
Đứng bên ngoài phòng và đẩy cửa vào, khi trông thấy mọi thứ bên trong, Giản Đường mới chợt hiểu ra, ồ... tổng giám đốc Lục thị người ta tới Đông Kinh để tiếp đãi khách.
Trong phòng có bảy, tám nhân viên tiếp khách, trong đó còn có hai nam. Tô Mịch nhìn Giản Đường bước vào phòng với ánh mắt phức tạp... Cô muốn giúp cô gái ngốc này chỉ có thể sử dụng biện pháp này thôi. Chỉ mong Giản Đường có thể được tự do, thoát khỏi trói buộc.
Ông trời... không tàn nhẫn như vậy, đúng không?
Lúc Giản Đường đi vào, không khí trong phòng khá ngột ngạt. Cô lặng lẽ đi vào, cúi thấp đầu đứng một bên như thể không hề tồn tại, giống chị Mịch đã nói, chỉ cần đứng giữa đám người, rót rượu là xong.
Dưới ánh đèn mờ mờ, dưới lớp trang phục mà mọi người không nhìn thấy, cả người cô đều đang run rẩy. Cô cúi gằm đầu, không ai nhìn thấy đôi mắt tràn đầy kinh hoảng ở trong góc...
Sao có chuyện đó! Sao họ lại ở chỗ này!
Cô cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình, cố gắng biến bản thân thành không khí, cô chỉ hận giờ phút này mình không thể làm không khí!
Tại sao... họ cũng ở đây?
Giản Đường lặng lẽ xông đến nơi mà tiềm thức cho rằng là chỗ an toàn, ở trong phòng này, nơi an toàn nhất chính là bên cạnh tổng giám đốc Lục.
“Cô đang run.” Một giọng nói ôn tồn lịch sự vang lên, âm thanh không lớn nhưng lọt vào tai Giản Đường chẳng khác nào tiếng nổ.
Trán cô bất giác rỉ mồ hôi, Giản Đường không dám thở mạnh: “Tổng giám đốc Lục, có lẽ là điều hòa bật quá lạnh thôi. Tôi rót rượu cho anh nhé.”
Cô bước đến trước người tổng giám đốc Lục, hạ thấp người xuống, lẳng lặng cắm cúi rót rượu. Rượu đã đầy, thế nhưng tổng giám đốc Lục lại không nâng chén, chỉ nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ dưới chân này.
“Trong phòng này có bao nhiêu người như vậy, làm sao cô biết tôi là tổng giám đốc Lục?”
Sắc mặt Giản Đường tái mét. Đúng vậy, làm sao cô biết người này chính là “tổng giám đốc Lục”! Trừ phi...
“Cô quen biết những người còn lại trong phòng này phải không?” Tổng giám đốc Lục lại cất giọng ôn hòa, gọng kính vàng phản xạ ánh sáng sắc bén.
“Tôi... tôi, đoán.” Hơi thở của Giản Đường rối loạn, cô không dám nghĩ nếu lần này nói dối không trót lọt, bị họ nhận ra mình thì sẽ ra sao, cô không dám tưởng tượng...
“Tổng giám đốc Lục, tôi đoán thôi, thật đấy.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt săm soi trên đỉnh đầu khiến Giản Đường cảm giác như ngồi trên bàn chông, toàn thân vừa khó chịu vừa đau đớn.
“Tổng giám đốc Lục, bên anh sao thế? Sao không uống rượu?” Cho dù xa cách ba năm, Giản Đường vẫn nhỡ rõ mồn một âm thanh này!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Một khi vị “ân khách” này nhắc tới cô, cô không thể trốn được nữa rồi.
Sau ba năm không gặp, đối mặt với người bạn từng chơi với mình, thậm chí người từng theo đuổi mình ở nơi này với tình trạng cực kỳ bết bát!
Làm sao đây!
Trong lúc luống cuống, Giản Đường cúi người bên chân người đàn ông xa lạ, tay cô vô thức túm ống quần tổng giám đốc Lục như thể đang cầu cứu, càng túm càng chặt như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Tia sáng sắc lạnh phản chiếu từ chiếc kính gọng vàng của tổng giám đốc Lục quét đến người phụ nữ lúi húi đằng trước. Sau thoáng sửng sốt, hắn thu lại vẻ mất kiên nhẫn nơi đáy mắt, hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay nhấc chén rượu trên bàn kính, ngửa mặt uống hết, sau đó quay sang khẽ cười với những người khác: “Không có gì.” Nói xong, hắn đứng dậy, đồng thời đưa tay kéo Giản Đường lên.
Giản Đường không kịp phản ứng, cảm nhận mình bị túm lên, tầm mắt tối sầm, lúc mở mắt ra mới phát hiện mình đã bị kéo dậy, áp mặt vào lồng ngực hắn.
Giọng nói của tổng giám đốc Lục vang lên bên tai: “Các anh cứ chơi đùa tận hứng, tối nay tôi mời khách.” Âm thanh êm ái ấy vừa dứt, hắn ôm Giản Đường bước ra khỏi phòng.
Người trong phòng đều có biểu cảm “thì ra là vậy”.
“Người đời đều truyền tai nhau là xu hướng giới tính của tổng giám đốc Lục lạ thường, căn bản chỉ là nói tầm bậy tầm bạ thôi, bịa đặt, đúng là bịa đặt.” Một người nói.
“Tổng giám đốc Lục, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Vui vẻ nhé.” Trong tiếng trêu đùa của nhóm người, Giản Đường cứ thế bị người đàn ông xa lạ kia ôm ra khỏi phòng, cánh cửa đằng sau lặng lẽ bị đóng lại.