Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295
Chương 295 ANH ẤY LẤY GÌ BẢO VỆ CÔ ẤY
Gậy đó của tên béo cuối cùng không rơi trên người Giản Đồng.
Nhưng lại rơi một cách mạnh mẽ lên tấm lưng dày rộng.
Tên béo bị dọa cho run rẩy, tên cầm đầu cũng kinh ngạc nhìn người dường như xuất hiện từ trong không khí, rồi anh bị một lực rất mạnh hất vào góc tường, anh không cẩn thận nghĩ xem đối phương làm thế nào đột nhiên hất hăm vào gáo tường, chỉ sửng sốt nhìn lên người đột nhiên xuất hiện kia, “Anh, anh, anh là ai?”
Người này chui ở đâu ra vậy.
Anh còn đang nghĩ, đột nhiên nhận ra, việc nên làm còn chưa làm xong, lạnh lùng hứ một tiếng, rồi gọi: “Béo, đánh!”
“Nhưng…”
“Không có nhưng. Làm xong việc, thì mây anh em cũng sẽ rời khỏi cái thành phố này, chẳng bao giờ quay lại nữa”.
“Nhưng người này, nhỡ đâu…nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ đâu, cô nghĩ xem, nghĩ đến bao nhiêu tiên như thế, đủ mấy anh em sống cả đời này, làm xong lần này, thì mấy anh em ra cả đời này có thể ăn uống chơi bời sống hết cả đời”.
Tên béo dường như bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia dọa cho có chút do dự, tên đầu xỏ thấy tên béo do dự thì tức phát điên hét lên: “Có phải giết người phóng hỏa đâu, cô sợ cái dắm à?
Cứ cho là sau này bị bắt thì nhiều nhất là bị phạt tội làm bị thương người khác. Ngồi mấy năm tù rồi ra, mấy anh em mình rửa sạch rồi lấy số tiên ấy, chỗ nào là không đi được?”
“Đây..”
Tên béo bị số tiền đột nhiên chui ra kia làm cho mất hết chừng mực, lại bị một tràng lời của tên đầu xỏ làm cho mất hết chủ ý, một tên cao lớn, cơ thể thô kệch từ đằng sau không khách sáo đẩy tên béo ra: “Cái dắm này!
Đồ béo chết tiệt, cô không đánh thì để tôi!”
Trên tay tên cao lớn ấy cũng câm theo một chiếc gậy bóng chày, một chiếc gậy rất lớn, đập về phía trước.
“Nhìn đi, chính là làm như thê này, đồ béo chết tiệt, đứa nào ra tay thì được thêm một phần tiên.
Mấy anh cô thấy cô hăng hái lắm mà, đến hôm nay thì vẫn là một thằng chíp hôi, sợ cô không tìm được phụ nữ, đại ca đã giao cho cô việc ngon như thế, để cô kiếm thêm ít tiền, sau dễ tìm lấy con vợ.
Nếu cô đã không muốn, mẹ kiếp, cô cút ra xa một tí, chỗ tiên thêm kia, tôi lấy”.
Một gậy của tên cao to đập xuống.
“Ư”
Bên tai Giản Đồng truyên đến âm thanh kìm nén, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng đêm, có người ôm cô, có người ôm cô thật chặt trong phạm vi an toàn, bên tai là tiếng người đó kìm nén đau đớn, trong lúc mơ hồ, cô dường như quay trở lại nhà lao năm đó, đã từng có một cô gái giúp cô đỡ sự tấn công từ thế giới bên ngoài Dường như, A Lộc của năm đó…
“A Lộc…” Trong thời gian chốc lát, hốc mät không thế khống chế được sự ướt át, đau xót, “A Lộc…”
Lúc này cô mới phát hiện, cô đã nhớ người tên “A Lộc” này rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến mức cö không dám thừa nhận, lâu đến chỉ có thể tưởng niệm cái bài vị A Lộc Cũng rất áy náy.
“Đồng Đồng…đừng sợ”.
Bên tai, tiếng đàn ông trầm thấp vang lên Giản Đông rùng mình một cái, chớp mặt thì tỉnh táo mấy phần, dựa vào ánh đêm, nhìn lên gương mặt đang áp lên người cô… Gương mặt thân thuộc đến mức có hóa thành tro cô cũng không thế quên được Tên câm đầu nhạy bén quan sát được gì đó “Cô Giản, hai người quen nhau à? Anh ta là ai?”
Giản Đồng lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quen nhau, không phải các người lấy tiên để hủy hoại người khác à?
Không phải các người muốn cánh tay của tôi à, các người thả người vô tội a đim không cần các người động tay, tôi tự phế một tay của mình. Các người có thề bàn giao được, tôi cũng không nợ ân tình của người khác”.
Tên cầm đầu hi hi ha ha cười: “Cô cho răng tôi ngu à?
Không quen?
Lừa ai chứ?”
Không quen mà có thể gọi tên biệt danh thân mật của một đứa con gái?
“Cô có nói không?” Tên cầm đầu gọi tên cao to: “Không sao, không cần để ý thăng này, dù sao chúng ta hôm nay cũng rời khỏi thành phố S trong đêm, sau này không quay lại nữa.
Thăng cao, cô anh lên, mau đánh gấy một tay của nớ”.
Tên cao to kia thực sự rất độc ác, đạp xuống người Trầm Tu Cẩn: “Không liên quan đến anh, cút sang một bên”.
“Không, tôi không để các người bắt nạt Đồng Đồng”.
“Béo, kéo thăng này ra”. Tên câm đầu rút ra một điếu thuốc, rít một hơi: “Nhanh lên, làm xong việc chúng ta mới chạy được”.
Sức lực của tên béo nổi tiếng là mạnh, đi lên kéo người từ trên người Giản Đồng ra: “Huynh đệ, cậu đừng bảo chúng tôi làm khớ”.
Có điều anh dùng hết sức lực trong người cùng không thể kéo ra được.
Tên cầm đầu đã không còn nhân nại, “Nếu đã không kéo ra được, thì không kéo nữa, thăng cao, đập hết. Là nó tự tìm đến. Đừng đánh chết là được, không tin đánh nó đau rồi, nó còn có thể bảo vệ cô Giản”.
Gương mặt Giản Đồng đột nhiên trảng bệch “Cút ra! Ở đây không có chuyện của anh!” Cô hét lên với người phía trên: “Bảo anh cút ra, anh không nghe thấy hả?”
“Không, A Cấn không đề người khác bät nạt Đồng Đồng”.
“Anh không nghe lời nữa hả?” Thời khäc quan trọng, chủ có thể giở tuyệt chiều: “Nếu không nghe lời thì mai cút đến chỏ Hi Thân”
Gương mặt cô độc ác hung dữ, nhưng trong lòng đã loạn thành một bối, tiếng gậy bóng chày đập vào lưng bôồm bộp, möi gậy rơi xuống là bên tai cô lại truyền đến tiếng người kìm nén đau đớn Lúc này, không ngờ lại nhớ lại một cách rất rõ ràng Trầm Tu Cẩn của trước đây.
Nếu là anh ấy lúc tỉnh táo, thì sớm đã dùng thủ đoạn cứng răn, trấn áp đám lưu manh này.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
„.từng tiếng từng tiếng gậy bóng chày đập xuống lưng, trái tim cô bất giác truyên đến một cảm giác đau khổ vô cùng Trước mặt, vòng tay của anh, cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là cái đâu đây mô hôi, đau đến mức nhíu chặt cô, sau gáy cô đột nhiên có một bàn tay ôm lấy, lại nhét cô vào trong lòng anh: “Đồng Đồng, chịu đựng một chút nữa, đừng sợ, A Cẩn bảo vệ Đồng Đồng”.
Hồ hấp của Giản Đồng chập lại một chút, một luồng đau đớn từ từ lan ra trái tim cô…Cô chịu đựng?
Cô chịu đựng cái gì chứ?
Anh nói anh phải bảo vệ cô.
Trầm Tu Cẩn, từ kiêu ngạo như con sói, bá đạo như hổ, người đàn ông cứng rắn vô cùng, người đàn ông như thế, nói bảo vệ một người con gái, đương nhiên có thể dùng thủ đoạn kiên cường, đem cô gái ấy bảo vệ trong vịnh an toàn.
Nhưng người nói phải bảo vệ cô lúc này, tâm trí anh lại là một đứa trẻ, anh cũng không có thủ đoạn cứng răn của Trầm Tu Cẩn, còn người này lấy gì ra bảo vệ cô?
Cô đang ở trong vòng tay anh, hai mắt mở trừng trừng, anh lấy gì ra bảo vệ cô?
Lưng anh đang chịu đựng thay cô những cú đánh Người này dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ cô, không để cô chịu một chút tốn thương Cô ở trong vòng tay anh, đôi mãt mở to, không chịu khép lại, trong mãt ngập tràn là nước.
Cô không biết tại sao lại rơi nước mät, bên tai là tiếng người ấy kìm nén đau đớn Trước đây Trâm Tu Cần sẽ dùng một gậy đánh tan những kẻ có ý đồ gây nguy hại đến anh, Trâm Tu Cẩn hiện tại, lại dùng vai, dùng lưng, dùng bản thân anh ấy để che canh những tốn thương của thế giới bên ngoài muốn gây ra cho co.
Gậy đó của tên béo cuối cùng không rơi trên người Giản Đồng.
Nhưng lại rơi một cách mạnh mẽ lên tấm lưng dày rộng.
Tên béo bị dọa cho run rẩy, tên cầm đầu cũng kinh ngạc nhìn người dường như xuất hiện từ trong không khí, rồi anh bị một lực rất mạnh hất vào góc tường, anh không cẩn thận nghĩ xem đối phương làm thế nào đột nhiên hất hăm vào gáo tường, chỉ sửng sốt nhìn lên người đột nhiên xuất hiện kia, “Anh, anh, anh là ai?”
Người này chui ở đâu ra vậy.
Anh còn đang nghĩ, đột nhiên nhận ra, việc nên làm còn chưa làm xong, lạnh lùng hứ một tiếng, rồi gọi: “Béo, đánh!”
“Nhưng…”
“Không có nhưng. Làm xong việc, thì mây anh em cũng sẽ rời khỏi cái thành phố này, chẳng bao giờ quay lại nữa”.
“Nhưng người này, nhỡ đâu…nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ đâu, cô nghĩ xem, nghĩ đến bao nhiêu tiên như thế, đủ mấy anh em sống cả đời này, làm xong lần này, thì mấy anh em ra cả đời này có thể ăn uống chơi bời sống hết cả đời”.
Tên béo dường như bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia dọa cho có chút do dự, tên đầu xỏ thấy tên béo do dự thì tức phát điên hét lên: “Có phải giết người phóng hỏa đâu, cô sợ cái dắm à?
Cứ cho là sau này bị bắt thì nhiều nhất là bị phạt tội làm bị thương người khác. Ngồi mấy năm tù rồi ra, mấy anh em mình rửa sạch rồi lấy số tiên ấy, chỗ nào là không đi được?”
“Đây..”
Tên béo bị số tiền đột nhiên chui ra kia làm cho mất hết chừng mực, lại bị một tràng lời của tên đầu xỏ làm cho mất hết chủ ý, một tên cao lớn, cơ thể thô kệch từ đằng sau không khách sáo đẩy tên béo ra: “Cái dắm này!
Đồ béo chết tiệt, cô không đánh thì để tôi!”
Trên tay tên cao lớn ấy cũng câm theo một chiếc gậy bóng chày, một chiếc gậy rất lớn, đập về phía trước.
“Nhìn đi, chính là làm như thê này, đồ béo chết tiệt, đứa nào ra tay thì được thêm một phần tiên.
Mấy anh cô thấy cô hăng hái lắm mà, đến hôm nay thì vẫn là một thằng chíp hôi, sợ cô không tìm được phụ nữ, đại ca đã giao cho cô việc ngon như thế, để cô kiếm thêm ít tiền, sau dễ tìm lấy con vợ.
Nếu cô đã không muốn, mẹ kiếp, cô cút ra xa một tí, chỗ tiên thêm kia, tôi lấy”.
Một gậy của tên cao to đập xuống.
“Ư”
Bên tai Giản Đồng truyên đến âm thanh kìm nén, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng đêm, có người ôm cô, có người ôm cô thật chặt trong phạm vi an toàn, bên tai là tiếng người đó kìm nén đau đớn, trong lúc mơ hồ, cô dường như quay trở lại nhà lao năm đó, đã từng có một cô gái giúp cô đỡ sự tấn công từ thế giới bên ngoài Dường như, A Lộc của năm đó…
“A Lộc…” Trong thời gian chốc lát, hốc mät không thế khống chế được sự ướt át, đau xót, “A Lộc…”
Lúc này cô mới phát hiện, cô đã nhớ người tên “A Lộc” này rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến mức cö không dám thừa nhận, lâu đến chỉ có thể tưởng niệm cái bài vị A Lộc Cũng rất áy náy.
“Đồng Đồng…đừng sợ”.
Bên tai, tiếng đàn ông trầm thấp vang lên Giản Đông rùng mình một cái, chớp mặt thì tỉnh táo mấy phần, dựa vào ánh đêm, nhìn lên gương mặt đang áp lên người cô… Gương mặt thân thuộc đến mức có hóa thành tro cô cũng không thế quên được Tên câm đầu nhạy bén quan sát được gì đó “Cô Giản, hai người quen nhau à? Anh ta là ai?”
Giản Đồng lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quen nhau, không phải các người lấy tiên để hủy hoại người khác à?
Không phải các người muốn cánh tay của tôi à, các người thả người vô tội a đim không cần các người động tay, tôi tự phế một tay của mình. Các người có thề bàn giao được, tôi cũng không nợ ân tình của người khác”.
Tên cầm đầu hi hi ha ha cười: “Cô cho răng tôi ngu à?
Không quen?
Lừa ai chứ?”
Không quen mà có thể gọi tên biệt danh thân mật của một đứa con gái?
“Cô có nói không?” Tên cầm đầu gọi tên cao to: “Không sao, không cần để ý thăng này, dù sao chúng ta hôm nay cũng rời khỏi thành phố S trong đêm, sau này không quay lại nữa.
Thăng cao, cô anh lên, mau đánh gấy một tay của nớ”.
Tên cao to kia thực sự rất độc ác, đạp xuống người Trầm Tu Cẩn: “Không liên quan đến anh, cút sang một bên”.
“Không, tôi không để các người bắt nạt Đồng Đồng”.
“Béo, kéo thăng này ra”. Tên câm đầu rút ra một điếu thuốc, rít một hơi: “Nhanh lên, làm xong việc chúng ta mới chạy được”.
Sức lực của tên béo nổi tiếng là mạnh, đi lên kéo người từ trên người Giản Đồng ra: “Huynh đệ, cậu đừng bảo chúng tôi làm khớ”.
Có điều anh dùng hết sức lực trong người cùng không thể kéo ra được.
Tên cầm đầu đã không còn nhân nại, “Nếu đã không kéo ra được, thì không kéo nữa, thăng cao, đập hết. Là nó tự tìm đến. Đừng đánh chết là được, không tin đánh nó đau rồi, nó còn có thể bảo vệ cô Giản”.
Gương mặt Giản Đồng đột nhiên trảng bệch “Cút ra! Ở đây không có chuyện của anh!” Cô hét lên với người phía trên: “Bảo anh cút ra, anh không nghe thấy hả?”
“Không, A Cấn không đề người khác bät nạt Đồng Đồng”.
“Anh không nghe lời nữa hả?” Thời khäc quan trọng, chủ có thể giở tuyệt chiều: “Nếu không nghe lời thì mai cút đến chỏ Hi Thân”
Gương mặt cô độc ác hung dữ, nhưng trong lòng đã loạn thành một bối, tiếng gậy bóng chày đập vào lưng bôồm bộp, möi gậy rơi xuống là bên tai cô lại truyền đến tiếng người kìm nén đau đớn Lúc này, không ngờ lại nhớ lại một cách rất rõ ràng Trầm Tu Cẩn của trước đây.
Nếu là anh ấy lúc tỉnh táo, thì sớm đã dùng thủ đoạn cứng răn, trấn áp đám lưu manh này.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
„.từng tiếng từng tiếng gậy bóng chày đập xuống lưng, trái tim cô bất giác truyên đến một cảm giác đau khổ vô cùng Trước mặt, vòng tay của anh, cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là cái đâu đây mô hôi, đau đến mức nhíu chặt cô, sau gáy cô đột nhiên có một bàn tay ôm lấy, lại nhét cô vào trong lòng anh: “Đồng Đồng, chịu đựng một chút nữa, đừng sợ, A Cẩn bảo vệ Đồng Đồng”.
Hồ hấp của Giản Đồng chập lại một chút, một luồng đau đớn từ từ lan ra trái tim cô…Cô chịu đựng?
Cô chịu đựng cái gì chứ?
Anh nói anh phải bảo vệ cô.
Trầm Tu Cẩn, từ kiêu ngạo như con sói, bá đạo như hổ, người đàn ông cứng rắn vô cùng, người đàn ông như thế, nói bảo vệ một người con gái, đương nhiên có thể dùng thủ đoạn kiên cường, đem cô gái ấy bảo vệ trong vịnh an toàn.
Nhưng người nói phải bảo vệ cô lúc này, tâm trí anh lại là một đứa trẻ, anh cũng không có thủ đoạn cứng răn của Trầm Tu Cẩn, còn người này lấy gì ra bảo vệ cô?
Cô đang ở trong vòng tay anh, hai mắt mở trừng trừng, anh lấy gì ra bảo vệ cô?
Lưng anh đang chịu đựng thay cô những cú đánh Người này dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ cô, không để cô chịu một chút tốn thương Cô ở trong vòng tay anh, đôi mãt mở to, không chịu khép lại, trong mãt ngập tràn là nước.
Cô không biết tại sao lại rơi nước mät, bên tai là tiếng người ấy kìm nén đau đớn Trước đây Trâm Tu Cần sẽ dùng một gậy đánh tan những kẻ có ý đồ gây nguy hại đến anh, Trâm Tu Cẩn hiện tại, lại dùng vai, dùng lưng, dùng bản thân anh ấy để che canh những tốn thương của thế giới bên ngoài muốn gây ra cho co.