Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Chương 265: Cô không tin.
Đinh Noãn lại đi tìm Giản Đông một lần nữa, lần này cô ta tới thẳng tầng lớn của tập đoàn Giản Thị.
Lúc Giản Đông nhận được điện thoại của quầy lễ tân, cũng có chút kinh ngạc.
Nhanh như vậy sao?
Đinh Noãn… Lại sảng khoái như vậy à?
Cô bảo quây lễ tân cho phép Đinh Noãn đi vào.
Khi tờ giấy chứng nhận Giản Thời Âu có kết quả phù hợp được gửi tới bàn làm việc của Giản Đồng, cô hơi trâm mặc một chút.
Đỉnh Noãn thật sự đã đã đi bệnh viện.
Chỉ là, Giản Đồng lại ngẩng đầu lên: “Làm lại một lần kiểm tra nữa” Cô không quá tin tưởng Đinh Noãn, ai mà biết được, trong lúc không có người chứng nhận tờ giấy này cũng có thể làm giả.
Sắc mặt của Đinh Noãn hơi thay đổi, may là cô ta phản ứng kịp: “Được.” Nghĩ một chút cô ta lại nói: “Tôi biết là cô sẽ nghi ngờ, vậy thì kiếm tra một lần nữa đi. Thực ra tôi cũng hiểu tại sao cô lại nghi ngờ. Nhưng mà cô phải tin tôi. Mặc dù có một chút ích kỷ, nhưng mà tôi cũng là một người mẹ, sự ích kỷ của tôi là bởi vì tôi là mẹ ruột của Tiểu Âu. Sự ích kỷ của tôi cũng là vì tôi lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Âu. Nhưng mà, Tiểu Âu và Mạch Bạch là anh em ruột. Nếu như Tiểu Âu thật sự phù hợp vậy thì dù tôi có không nguyện ý cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn anh trai của Tiểu Âu còn trẻ mà đã qua đời”
Giản Đồng gật đầu cũng không phủ nhận.
Cuộc sống sẽ luôn mang đến cho con người sự khôn ngoan điềm tĩnh.
Bà chủ Giản cũng là mẹ mài!
Cô hơi cười, cười như những đám mây rực rỡ: “Vậy thì làm kiểm tra một lần nữa đi”
Cô nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Như vầy đi, hôm nay tôi đến trường học đón đứa bé đó với cô rôi chúng ta cùng đi đến bệnh viện “
Sắc mặt của Đinh Noãn trắng bệch, có một chút hoảng loạn. Nhưng mà cô ta nghĩ tới cái gì đó, lại nói: “Như vậy không được, Tiểu Âu còn phải đi học…”
Lời còn chưa nói xong, Giản Đồng đã cắt đứt lời của cô ta: “Tất nhiên cô cũng có thể không đi”
Cô mỉm cười xán lạn: “Nhưng mà Giản Thời Âu chỉ có một cơ hội mà thôi.”
Đinh Noãn căn chặt môi, cô ta không ngờ rằng Giản Đồng lại cáo già như vậy.
Lão già Giản Chấn Đông chẳng phải đã nói.
Đứa con gái này của ông ta rất mềm lòng, sẽ luôn để lại đường sống cho người khác sao?
Chết tiệt!
Cô ta không nhìn thấy được mặt của cô ta đã đen xám rôi.
Mà Giản Đồng lại không bị mù.
Từ đó, trong lòng cô chắc chắn, mấy tờ giấy ở trên bàn là giả.
Trong lòng Đinh Noãn bực tức: “Được.”
Tiếng “Được” này của cô ta, rơi xuõng bên tai của Giản Đồng, cô nghĩ, Đinh Noãn này không sợ con trai của mình phù hợp à?
Nhưng mà cô cũng không nói gì chỉ đứng lên, gọi điện thoại cho Vi Vi An: “Anh xuống bãi đậu xe lấy xe của tôi đi tới cửa lớn, một lúc sau tôi sẽ xuống”
Vi Vị An là trợ thủ đãc lực của cỏ, được cô điều từ Duy Ái qua đây. Các vấn đề trong Giản Thị rất nhiều, cô không thể tin được những người khác do đó cô cân phải có người của mình.
Cô nghĩ những chuyện đã làm trong mấy ngày này. Lại nghĩ tới người đàn ông kia. Dạo gần đây người đàn ông đó rất kỳ lạ, thật sự cho phép cô chuyển ra ngoài ở.
Buổi trưa luôn luôn đúng giờ tới phòng làm việc của cô đưa cô đi ăn cơm. Cô chỉ cần thể hiện ra một chút ít không tình nguyện thì người đó lại bày ra thái độ cứng ran. Điều này rất giống với tính cách của anh ấy.
Nhưng mà, Trầm Tu Cẩn rảnh như vậy à?
Một chủ tịch của một xí nghiệp lớn như vậy mà trưa nào cũng quấn lấy cô, thật sự chỉ vì một bữa ăn sao?
Ngoài cơm trưa ra, còn có một số chó kỳ lạ khác Ví dụ như bữa tối.
Ví dụ như lúc anh ấy lôi cô đi đến rạp chiếu phim. Nhäc tới rạp chiếu phim, mặt Giản Đông đen đi. Người đàn ông này bị điên rồi, 12 giờ đêm tớ nơi hiện giờ cô đang ở gõ cửa, sau đó giống như ảo thuật lấy ra một chiếc áo khoác dây. Mặc kệ cô phản đối vần cứng rần khoác lên vai cô, sau đó cưỡng ép lôi cô vào trong xe. Không nói lời nào đạp chân ga rời đi. Đợi tới lúc xe dừng lại cô mới biết, anh dân cô tới rạp chiếu phim… Xem phim khủng bố Thân kinh.
Đây là định nghĩa của Giản Đồng về những hành động cõ quái gân đây của Trâm Tu Cấn Ví dụ thêm, Trâm Tu Cẩm lại có thể đi dạo, có ai dám tin không?
Giản Đồng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ ra kỷ lạ chỗ nào.
Chỉ là cô nhắc nhở bản thân.
Cô là người có trái tim, văn có thể cảm nhận được những điều tốt đẹp của người khác.
Cô có thể cảm nhận được anh ấy đối xử với cô rất tốt.
Nhưng mà, cô sợ điều tốt này.
Sự tốt đẹp của Trầm Tu Cẩn, chăc chăn phải trả một cái giá đặt gấp mười gấp một trăm lần ở trong quá khứ.
Trong lòng cô hoảng loạn, càng cảm thấy sợ anh ấy hơn… Một Trâm Tu Cẩn cổ quái kỳ lạ, không biết ở trong lòng đang có những tính toán gì nữa.
Sau những cái gọi là “Thoát khỏi địa ngục”, “Hôn nhân cưỡng ép”. thì lân này, trò chơi này sẽ được gọi là gì chứ?
Thật sự là một trò chơi sao?
Ha ha ha.
Ngôi trong xe của Vĩ Vị An, trong tâm trí của Giản Đồng nghĩ tới những điêu này, cô bông cười nhẹ Vi Vị An hỏi cô: “Chủ tịch Giản cười gì vậy?”
“Tôi cười kiếp người của tôi, nó chính là một trò chơi, là trò chơi của người khác”
Những thứ tốt đẹp kia, thật là đáng sợ.
Đinh Noãn lại đi tìm Giản Đông một lần nữa, lần này cô ta tới thẳng tầng lớn của tập đoàn Giản Thị.
Lúc Giản Đông nhận được điện thoại của quầy lễ tân, cũng có chút kinh ngạc.
Nhanh như vậy sao?
Đinh Noãn… Lại sảng khoái như vậy à?
Cô bảo quây lễ tân cho phép Đinh Noãn đi vào.
Khi tờ giấy chứng nhận Giản Thời Âu có kết quả phù hợp được gửi tới bàn làm việc của Giản Đồng, cô hơi trâm mặc một chút.
Đỉnh Noãn thật sự đã đã đi bệnh viện.
Chỉ là, Giản Đồng lại ngẩng đầu lên: “Làm lại một lần kiểm tra nữa” Cô không quá tin tưởng Đinh Noãn, ai mà biết được, trong lúc không có người chứng nhận tờ giấy này cũng có thể làm giả.
Sắc mặt của Đinh Noãn hơi thay đổi, may là cô ta phản ứng kịp: “Được.” Nghĩ một chút cô ta lại nói: “Tôi biết là cô sẽ nghi ngờ, vậy thì kiếm tra một lần nữa đi. Thực ra tôi cũng hiểu tại sao cô lại nghi ngờ. Nhưng mà cô phải tin tôi. Mặc dù có một chút ích kỷ, nhưng mà tôi cũng là một người mẹ, sự ích kỷ của tôi là bởi vì tôi là mẹ ruột của Tiểu Âu. Sự ích kỷ của tôi cũng là vì tôi lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Âu. Nhưng mà, Tiểu Âu và Mạch Bạch là anh em ruột. Nếu như Tiểu Âu thật sự phù hợp vậy thì dù tôi có không nguyện ý cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn anh trai của Tiểu Âu còn trẻ mà đã qua đời”
Giản Đồng gật đầu cũng không phủ nhận.
Cuộc sống sẽ luôn mang đến cho con người sự khôn ngoan điềm tĩnh.
Bà chủ Giản cũng là mẹ mài!
Cô hơi cười, cười như những đám mây rực rỡ: “Vậy thì làm kiểm tra một lần nữa đi”
Cô nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Như vầy đi, hôm nay tôi đến trường học đón đứa bé đó với cô rôi chúng ta cùng đi đến bệnh viện “
Sắc mặt của Đinh Noãn trắng bệch, có một chút hoảng loạn. Nhưng mà cô ta nghĩ tới cái gì đó, lại nói: “Như vậy không được, Tiểu Âu còn phải đi học…”
Lời còn chưa nói xong, Giản Đồng đã cắt đứt lời của cô ta: “Tất nhiên cô cũng có thể không đi”
Cô mỉm cười xán lạn: “Nhưng mà Giản Thời Âu chỉ có một cơ hội mà thôi.”
Đinh Noãn căn chặt môi, cô ta không ngờ rằng Giản Đồng lại cáo già như vậy.
Lão già Giản Chấn Đông chẳng phải đã nói.
Đứa con gái này của ông ta rất mềm lòng, sẽ luôn để lại đường sống cho người khác sao?
Chết tiệt!
Cô ta không nhìn thấy được mặt của cô ta đã đen xám rôi.
Mà Giản Đồng lại không bị mù.
Từ đó, trong lòng cô chắc chắn, mấy tờ giấy ở trên bàn là giả.
Trong lòng Đinh Noãn bực tức: “Được.”
Tiếng “Được” này của cô ta, rơi xuõng bên tai của Giản Đồng, cô nghĩ, Đinh Noãn này không sợ con trai của mình phù hợp à?
Nhưng mà cô cũng không nói gì chỉ đứng lên, gọi điện thoại cho Vi Vi An: “Anh xuống bãi đậu xe lấy xe của tôi đi tới cửa lớn, một lúc sau tôi sẽ xuống”
Vi Vị An là trợ thủ đãc lực của cỏ, được cô điều từ Duy Ái qua đây. Các vấn đề trong Giản Thị rất nhiều, cô không thể tin được những người khác do đó cô cân phải có người của mình.
Cô nghĩ những chuyện đã làm trong mấy ngày này. Lại nghĩ tới người đàn ông kia. Dạo gần đây người đàn ông đó rất kỳ lạ, thật sự cho phép cô chuyển ra ngoài ở.
Buổi trưa luôn luôn đúng giờ tới phòng làm việc của cô đưa cô đi ăn cơm. Cô chỉ cần thể hiện ra một chút ít không tình nguyện thì người đó lại bày ra thái độ cứng ran. Điều này rất giống với tính cách của anh ấy.
Nhưng mà, Trầm Tu Cẩn rảnh như vậy à?
Một chủ tịch của một xí nghiệp lớn như vậy mà trưa nào cũng quấn lấy cô, thật sự chỉ vì một bữa ăn sao?
Ngoài cơm trưa ra, còn có một số chó kỳ lạ khác Ví dụ như bữa tối.
Ví dụ như lúc anh ấy lôi cô đi đến rạp chiếu phim. Nhäc tới rạp chiếu phim, mặt Giản Đông đen đi. Người đàn ông này bị điên rồi, 12 giờ đêm tớ nơi hiện giờ cô đang ở gõ cửa, sau đó giống như ảo thuật lấy ra một chiếc áo khoác dây. Mặc kệ cô phản đối vần cứng rần khoác lên vai cô, sau đó cưỡng ép lôi cô vào trong xe. Không nói lời nào đạp chân ga rời đi. Đợi tới lúc xe dừng lại cô mới biết, anh dân cô tới rạp chiếu phim… Xem phim khủng bố Thân kinh.
Đây là định nghĩa của Giản Đồng về những hành động cõ quái gân đây của Trâm Tu Cấn Ví dụ thêm, Trâm Tu Cẩm lại có thể đi dạo, có ai dám tin không?
Giản Đồng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ ra kỷ lạ chỗ nào.
Chỉ là cô nhắc nhở bản thân.
Cô là người có trái tim, văn có thể cảm nhận được những điều tốt đẹp của người khác.
Cô có thể cảm nhận được anh ấy đối xử với cô rất tốt.
Nhưng mà, cô sợ điều tốt này.
Sự tốt đẹp của Trầm Tu Cẩn, chăc chăn phải trả một cái giá đặt gấp mười gấp một trăm lần ở trong quá khứ.
Trong lòng cô hoảng loạn, càng cảm thấy sợ anh ấy hơn… Một Trâm Tu Cẩn cổ quái kỳ lạ, không biết ở trong lòng đang có những tính toán gì nữa.
Sau những cái gọi là “Thoát khỏi địa ngục”, “Hôn nhân cưỡng ép”. thì lân này, trò chơi này sẽ được gọi là gì chứ?
Thật sự là một trò chơi sao?
Ha ha ha.
Ngôi trong xe của Vĩ Vị An, trong tâm trí của Giản Đồng nghĩ tới những điêu này, cô bông cười nhẹ Vi Vị An hỏi cô: “Chủ tịch Giản cười gì vậy?”
“Tôi cười kiếp người của tôi, nó chính là một trò chơi, là trò chơi của người khác”
Những thứ tốt đẹp kia, thật là đáng sợ.