Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
Chương 248: Tiểu Đồng, con đi câu xin chủ tịch Trầm đi.
Hồ Nhĩ Hải, Vân Nam.
Ức Cư.
Ngày hôm đó Giản Đồng xuất viện, Hi Thần không da không mặt đi theo cô trở về Ức Cư. Đã thế còn sử dụng mưu kế để được đang ký sống ở đây.
Giản Đồng suýt chút nữa có ý tưởng muốn vất người này đi xa ngàn dặm, mắt không nhìn thấy thì sẽ không cáu.
Nhưng mà sau khi Hi Đồng làm xong thủ tục đăng ký ở đây thì cô mới biết chuyện này.
Mấy ngày này, Chiêu Chiêu rất vô tội, bà chủ không nói chuyện không quan tâm tới cô ta.
Mỗi lần Chiêu Chiêu nhìn thấy gương mặt đào hoa của Hi Thần thì rất tức giận.
“Bà chủ, lão bà kia lại tới” Chiêu Chiêu đang ở quây bar thì lại nhìn thấy bóng dáng đáng ghét.
Ánh mắt của Giản Đồng lướt qua bóng dáng đó, sau đó lại nhắm mắt lại không quan tâm.
Chiêu Chiêu rât ghét bà chủ Giản, rõ ràng bà chủ Giản nhìn không hề già như vậy, nhưng Chiêu Chiêu mở miệng ra là lại gọi bà ta là “Lão bà”.
Bà chủ Giản căm ghét Chiêu Chiêu tới mức căn răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì cô ta chỉ có thể phóng cặp mắt sắc bén lên nha đầu tóc vàng kia.
Bà ta vẫn nhớ mình tới đây là để làm gì.
Lúc đầu Giản Đồng nhập viện, bà ta cũng tới đó. Nhưng ngay cả khi bà ta làm tất cả mọi thứ cũng không lọt qua được mắt của Hi Thần để tiến gần tới phòng bệnh.
Giản Đồng xuất viện, bà ta liền tới Ức Cư.
Bà chủ Giản nhìn con gái đang thờ ơ ngôi đó, trái tim như chảy máu.
Bà ta biết, bà ta gây tội thì phải chịu tội.
Nhưng mà, Mạch Bạch vẫn đang nằm trong bệnh viện đợi cứu!
Với cả cái lão già khốn khiếp Giản Chấn Đông nữal Lão già đó, căn bản không thèm quan tâm con trai. Ông ta chỉ để ý tới con hồ ly tinh và đứa con hoang kial Mãy năm nay bà chủ Giản đã tạo cho mình sự quý phái tôi nhã, tuy rằng bà ta không nguyện ý nhưng trong lòng bà ta rất rõ, nếu như không có con trai thì bà ta không còn cái gì nữal Tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa Giản Chấn Đông kia, sao có thể để bà và con trai ở trong mắt chứ.
“Tiểu Đồng” Bà ta bước tới bên cạnh người con gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng méo mó. Bà ta biết, những lời này khó mà mở miệng ra nói được. Nhưng mà, bà ta lại không còn cách nào khác.
Bà ta cũng bất lực rôi, nếu như mà có cách khác, thì bà ta đã không phải tới ép bức đứa con gái này.
“Ý đồ của bà chủ Giản tới đây trong lòng tôi đã rõ rồi, bà không cần phải nói nữa dâu” Người con gái đang nhắm mắt, từ đầu tới đuôi cũng không mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh một lần.
“Không…” Bà chủ Giản bất gíac phản bác lại.
Đôi mắt bối rối, mím môi lại do dự, cuối cùng bà ta cũng mở lời: “Hôm nay mẹ tới đây, không liên quan tới chuyện ghép tủy.”
Người con gái đang ngồi trên ghế vẫn không có biểu hiện gì.
Bà chủ Giản bất lực than thầm một tiếng, cuối cùng chỉ có thể nói ra nội dung mà người sáng nay gọi điện thoại tới phân phó: “Mẹ, mẹ muốn…”
Bà ta ngừng một lúc, thực sự không muốn nói tiếp, nhưng mà nghĩ tới những lời phân phó trong điện thoại, bà ta cắn răng nói: “Tiểu Đồng, con có thể đi cầu xin chủ tịch Trầm không?”
Cuối cùng Giản Đồng cũng mở mắt ra, cười như không cười liếc mắt nhìn bà Giản: “Chủ tịch Trâm nào cơ?”
Bà Giản nhìn thấy cô cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đôi mắt của bà ta sáng lên, vội vàng nằm lấy tay áo của Giản Đồng, nói nhanh: “Là chủ tịch Trầm của tập đoàn Trầm Thị ấy, chính là người đàn ông mà con yêu, Trầm Tu Cẩn”
Bà Giản chỉ mải quan tâm tới việc thể hiện sự lo lắng của mình mà không để ý tới vẻ mặt khó chịu của người con gái mà bản thân đang nắm tay áo.
Trong lòng bà ta chỉ nghĩ là phải đạt được mục đích.
“Tiểu Đồng, con đi cầu-xin Trầm Tu Cẩn có được không? Gon bảo cậu ấy buông tha cho Giản Thị, buông tha cho bố con, có được không?”
Buông tha Giản Thị?… Trong mắt của Giản Đồng lộ ra một tia không hiểu.
Cô cười nhạo một tiếng, cao ngạo nói: “Lão già Giản Chấn Đông kia gan to thật đó, cho rằng có tên Lục Minh Sơ kia ở bên cạnh ông cụ Trầm và nhà họ Trâm là có thể lật đổ A Cẩn: Hi Thần đút một tay vào túi quần, một tay đưa một chiếc ipad cho Giản Đồng.
“Tự mình xem đi, cô không hiểu rõ tình hình, trên weibo đều có này”
Hi Thần nói xong, anh ta rũ mắt xuống nhìn người con gái đang ngồi trên ghế.
Không biết cô ấy có nghe hiểu lời anh ta nói không.
Người con gái ngồi trên ghế cũng không từ chối, cô nhận lấy chiếc ipad, ngón tay chậm dãi lướt từng trang một trên màn hình, xem kỹ càng từng trang từng chữ một.
Cô xem rất chăm chú những nội dung liên quan tới việc trong mắt của người ngoài thì cô và người đàn ông kia có mối quan hệ dây dưa một đời một kiếp.
Cô xem rất kỹ càng những nội dung liên quan tới việc 10 ngày trước, người đàn ông kia phải chịu những long trời lở đất gì.
Tất nhiên bản thân cô cũng hiểu được, Giản Thị đóng vai trò gì trong đây.
Tất nhiên, cô cũng rõ, người bố tốt kia của cô, bây giờ đang phải chịu đựng loại áp lực gì.
Tất nhiên, cô cũng nhìn thấy dòng chữ viết lúc 19 giờ 31 phút kia: “Đời này, Trâm Tu Cẩn tôi chỉ có một người vợ, tên là Giản Đồng”
Cô cản chặt răng. Trái tim lại bắt đầu đau trở lại, lan rộng ra, nó như mặt Hồ Nhĩ Hải, không thể nhìn thấy đầu.
Hi Thần thề, anh ta không hề nhìn nhầm, ngay cả khi người con gái này che giấu cảm xúc tốt, ngay cả khi người con gái này thận trọng với vẻ ngoài của mình. Nhưng anh ta chắc chắn, mắt anh ta không bị mù. Người con gái này đang không được bình tĩnh.
Điều này hoàn toàn không giống với cô của mấy ngày nay.
Giản Đồng, cô nói cô không quan tâm, vậy tại sao mỗi lần gặp chuyện liên quan tới Trầm Tu Cẩn, cảm xúc của cô lại kích động như vậy?
Giản Đồng, cô nói tất cả đều đã qua rồi, nhưng cô thật sự đã buông bỏ rồi sao?
Người con gái ngồi trần ghế, đột nhiên nhắm mắt lại!
Vẻ mặt lạnh lùng!
Giọng nói lạnh lẽo như băng: “Bà Giản cầu xin nhầm người rồi.”
Trong lòng bà chủ Giản lộp bộp một tiếng.
Tiểu Đồng nói như vậy, là đang từ chối bà ta sao?
Không đượ!
c “Tiểu Đồng! Con, con nể mặt đó là bố của con, con…” Còn nể mặt ai nữa? Bà chủ Giản nghĩ ngợi một lúc, bà ta nhận ra, nhà của bà ta, chẳng có một ai có thể khiến Tiểu Đồng nể mặt… Chỉ trách bọn họ từ trước không chừa lại đường lui.
Ngày hôm nay lấy đâu ra Tiểu Đồng nể mặt?
“Nể mặt… Nể mặt ông nội đã mất của con “Trong lòng bà chủ Giản có một chút khó chịu, bọn họ là người nhà của cô, là bố mẹ, là anh.
Bọn họ là một nhóm người đều đang còn sống nhưng mà không bằng được một người đã chết.
Ngay cả bản thân bà ta cũng cảm thấy chế giễu, nhưng mà bà ta không thể tìm ra được một người nào khác khiến Tiểu Đồng nể mặt.
“Giản Thị là tâm huyết cả đời của ông nội con, là thứ mà ông con quan tâm nhất. Cũng là do ông nội con một tay xây dựng Giản Thị lớn mạnh như ngày hôm nay. Tiểu Đồng, con nhẫn tâm nhìn tâm huyết của người nuôi dưỡng con lớn lên đổ xuống sông xuống biển sao? Nếu như ông nội con biết, tâm huyết cả đời của ông ấy đều biến mất, thì ông ấy nằm dưới đất cũng không được yên.”
Người con gái nằm trên ghế, mặc dù đang nhằm mắt, mặc dù vẻ mặt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà cô đang mím chặt môi, và cơ thể hơi run rẩy, để lộ ra sự tức giận của cô.
Hi Thần không nhìn nổi nữa, đang định chế giễu bà ta.
Thì một giây sau.
Đôi mắt đang nhằm chặt của người con gái đột nhiên mở to ra, lấy tay hất cánh tay mà bà chủ Giản đang nắm lấy tay áo cô. Đôi mắt đen nháy toát ra tia nguy hiểm, cô nhìn chăm chằm mặt bà chủ Giản, cắn răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ từng chữ: “Bà thật là không biết xấu hổi”
Hồ Nhĩ Hải, Vân Nam.
Ức Cư.
Ngày hôm đó Giản Đồng xuất viện, Hi Thần không da không mặt đi theo cô trở về Ức Cư. Đã thế còn sử dụng mưu kế để được đang ký sống ở đây.
Giản Đồng suýt chút nữa có ý tưởng muốn vất người này đi xa ngàn dặm, mắt không nhìn thấy thì sẽ không cáu.
Nhưng mà sau khi Hi Đồng làm xong thủ tục đăng ký ở đây thì cô mới biết chuyện này.
Mấy ngày này, Chiêu Chiêu rất vô tội, bà chủ không nói chuyện không quan tâm tới cô ta.
Mỗi lần Chiêu Chiêu nhìn thấy gương mặt đào hoa của Hi Thần thì rất tức giận.
“Bà chủ, lão bà kia lại tới” Chiêu Chiêu đang ở quây bar thì lại nhìn thấy bóng dáng đáng ghét.
Ánh mắt của Giản Đồng lướt qua bóng dáng đó, sau đó lại nhắm mắt lại không quan tâm.
Chiêu Chiêu rât ghét bà chủ Giản, rõ ràng bà chủ Giản nhìn không hề già như vậy, nhưng Chiêu Chiêu mở miệng ra là lại gọi bà ta là “Lão bà”.
Bà chủ Giản căm ghét Chiêu Chiêu tới mức căn răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì cô ta chỉ có thể phóng cặp mắt sắc bén lên nha đầu tóc vàng kia.
Bà ta vẫn nhớ mình tới đây là để làm gì.
Lúc đầu Giản Đồng nhập viện, bà ta cũng tới đó. Nhưng ngay cả khi bà ta làm tất cả mọi thứ cũng không lọt qua được mắt của Hi Thần để tiến gần tới phòng bệnh.
Giản Đồng xuất viện, bà ta liền tới Ức Cư.
Bà chủ Giản nhìn con gái đang thờ ơ ngôi đó, trái tim như chảy máu.
Bà ta biết, bà ta gây tội thì phải chịu tội.
Nhưng mà, Mạch Bạch vẫn đang nằm trong bệnh viện đợi cứu!
Với cả cái lão già khốn khiếp Giản Chấn Đông nữal Lão già đó, căn bản không thèm quan tâm con trai. Ông ta chỉ để ý tới con hồ ly tinh và đứa con hoang kial Mãy năm nay bà chủ Giản đã tạo cho mình sự quý phái tôi nhã, tuy rằng bà ta không nguyện ý nhưng trong lòng bà ta rất rõ, nếu như không có con trai thì bà ta không còn cái gì nữal Tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa Giản Chấn Đông kia, sao có thể để bà và con trai ở trong mắt chứ.
“Tiểu Đồng” Bà ta bước tới bên cạnh người con gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng méo mó. Bà ta biết, những lời này khó mà mở miệng ra nói được. Nhưng mà, bà ta lại không còn cách nào khác.
Bà ta cũng bất lực rôi, nếu như mà có cách khác, thì bà ta đã không phải tới ép bức đứa con gái này.
“Ý đồ của bà chủ Giản tới đây trong lòng tôi đã rõ rồi, bà không cần phải nói nữa dâu” Người con gái đang nhắm mắt, từ đầu tới đuôi cũng không mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh một lần.
“Không…” Bà chủ Giản bất gíac phản bác lại.
Đôi mắt bối rối, mím môi lại do dự, cuối cùng bà ta cũng mở lời: “Hôm nay mẹ tới đây, không liên quan tới chuyện ghép tủy.”
Người con gái đang ngồi trên ghế vẫn không có biểu hiện gì.
Bà chủ Giản bất lực than thầm một tiếng, cuối cùng chỉ có thể nói ra nội dung mà người sáng nay gọi điện thoại tới phân phó: “Mẹ, mẹ muốn…”
Bà ta ngừng một lúc, thực sự không muốn nói tiếp, nhưng mà nghĩ tới những lời phân phó trong điện thoại, bà ta cắn răng nói: “Tiểu Đồng, con có thể đi cầu xin chủ tịch Trầm không?”
Cuối cùng Giản Đồng cũng mở mắt ra, cười như không cười liếc mắt nhìn bà Giản: “Chủ tịch Trâm nào cơ?”
Bà Giản nhìn thấy cô cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đôi mắt của bà ta sáng lên, vội vàng nằm lấy tay áo của Giản Đồng, nói nhanh: “Là chủ tịch Trầm của tập đoàn Trầm Thị ấy, chính là người đàn ông mà con yêu, Trầm Tu Cẩn”
Bà Giản chỉ mải quan tâm tới việc thể hiện sự lo lắng của mình mà không để ý tới vẻ mặt khó chịu của người con gái mà bản thân đang nắm tay áo.
Trong lòng bà ta chỉ nghĩ là phải đạt được mục đích.
“Tiểu Đồng, con đi cầu-xin Trầm Tu Cẩn có được không? Gon bảo cậu ấy buông tha cho Giản Thị, buông tha cho bố con, có được không?”
Buông tha Giản Thị?… Trong mắt của Giản Đồng lộ ra một tia không hiểu.
Cô cười nhạo một tiếng, cao ngạo nói: “Lão già Giản Chấn Đông kia gan to thật đó, cho rằng có tên Lục Minh Sơ kia ở bên cạnh ông cụ Trầm và nhà họ Trâm là có thể lật đổ A Cẩn: Hi Thần đút một tay vào túi quần, một tay đưa một chiếc ipad cho Giản Đồng.
“Tự mình xem đi, cô không hiểu rõ tình hình, trên weibo đều có này”
Hi Thần nói xong, anh ta rũ mắt xuống nhìn người con gái đang ngồi trên ghế.
Không biết cô ấy có nghe hiểu lời anh ta nói không.
Người con gái ngồi trên ghế cũng không từ chối, cô nhận lấy chiếc ipad, ngón tay chậm dãi lướt từng trang một trên màn hình, xem kỹ càng từng trang từng chữ một.
Cô xem rất chăm chú những nội dung liên quan tới việc trong mắt của người ngoài thì cô và người đàn ông kia có mối quan hệ dây dưa một đời một kiếp.
Cô xem rất kỹ càng những nội dung liên quan tới việc 10 ngày trước, người đàn ông kia phải chịu những long trời lở đất gì.
Tất nhiên bản thân cô cũng hiểu được, Giản Thị đóng vai trò gì trong đây.
Tất nhiên, cô cũng rõ, người bố tốt kia của cô, bây giờ đang phải chịu đựng loại áp lực gì.
Tất nhiên, cô cũng nhìn thấy dòng chữ viết lúc 19 giờ 31 phút kia: “Đời này, Trâm Tu Cẩn tôi chỉ có một người vợ, tên là Giản Đồng”
Cô cản chặt răng. Trái tim lại bắt đầu đau trở lại, lan rộng ra, nó như mặt Hồ Nhĩ Hải, không thể nhìn thấy đầu.
Hi Thần thề, anh ta không hề nhìn nhầm, ngay cả khi người con gái này che giấu cảm xúc tốt, ngay cả khi người con gái này thận trọng với vẻ ngoài của mình. Nhưng anh ta chắc chắn, mắt anh ta không bị mù. Người con gái này đang không được bình tĩnh.
Điều này hoàn toàn không giống với cô của mấy ngày nay.
Giản Đồng, cô nói cô không quan tâm, vậy tại sao mỗi lần gặp chuyện liên quan tới Trầm Tu Cẩn, cảm xúc của cô lại kích động như vậy?
Giản Đồng, cô nói tất cả đều đã qua rồi, nhưng cô thật sự đã buông bỏ rồi sao?
Người con gái ngồi trần ghế, đột nhiên nhắm mắt lại!
Vẻ mặt lạnh lùng!
Giọng nói lạnh lẽo như băng: “Bà Giản cầu xin nhầm người rồi.”
Trong lòng bà chủ Giản lộp bộp một tiếng.
Tiểu Đồng nói như vậy, là đang từ chối bà ta sao?
Không đượ!
c “Tiểu Đồng! Con, con nể mặt đó là bố của con, con…” Còn nể mặt ai nữa? Bà chủ Giản nghĩ ngợi một lúc, bà ta nhận ra, nhà của bà ta, chẳng có một ai có thể khiến Tiểu Đồng nể mặt… Chỉ trách bọn họ từ trước không chừa lại đường lui.
Ngày hôm nay lấy đâu ra Tiểu Đồng nể mặt?
“Nể mặt… Nể mặt ông nội đã mất của con “Trong lòng bà chủ Giản có một chút khó chịu, bọn họ là người nhà của cô, là bố mẹ, là anh.
Bọn họ là một nhóm người đều đang còn sống nhưng mà không bằng được một người đã chết.
Ngay cả bản thân bà ta cũng cảm thấy chế giễu, nhưng mà bà ta không thể tìm ra được một người nào khác khiến Tiểu Đồng nể mặt.
“Giản Thị là tâm huyết cả đời của ông nội con, là thứ mà ông con quan tâm nhất. Cũng là do ông nội con một tay xây dựng Giản Thị lớn mạnh như ngày hôm nay. Tiểu Đồng, con nhẫn tâm nhìn tâm huyết của người nuôi dưỡng con lớn lên đổ xuống sông xuống biển sao? Nếu như ông nội con biết, tâm huyết cả đời của ông ấy đều biến mất, thì ông ấy nằm dưới đất cũng không được yên.”
Người con gái nằm trên ghế, mặc dù đang nhằm mắt, mặc dù vẻ mặt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà cô đang mím chặt môi, và cơ thể hơi run rẩy, để lộ ra sự tức giận của cô.
Hi Thần không nhìn nổi nữa, đang định chế giễu bà ta.
Thì một giây sau.
Đôi mắt đang nhằm chặt của người con gái đột nhiên mở to ra, lấy tay hất cánh tay mà bà chủ Giản đang nắm lấy tay áo cô. Đôi mắt đen nháy toát ra tia nguy hiểm, cô nhìn chăm chằm mặt bà chủ Giản, cắn răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ từng chữ: “Bà thật là không biết xấu hổi”