Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238
Chương 238 Tòa thành kín đáo không thể bước vào
“Tôi……” Cô định hỏi, có phải là cô đã làm sai, có phải là cô đã hiểu lầm rồi không. Âm thanh khản đặc tự lẩm bẩm một mình, trong mắt người có cảm tình với cô, lại có một ý nghĩa khác.
Lục Minh Sơ bước lên: “Xin lỗi, tôi không ngờ đẩy một cái mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.” Trên mặt anh lộ rõ một chút sự áy náy, không ít cũng không nhiều, vừa đủ, người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy, bỗng ngạc nhiên, lắc đầu: “Không liên quan tới anh”
Bàn tay người đàn ông đặt phía sau người, nắm chặt rồi lại buông lỏng, không liên quan tới anh sao? Không được, có liên quan tới anh, bắt buộc là phải có liên quan tới anh.
Miệng anh cũng lẩm bẩm, bỗng nhiên, “A~”
một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn.
“Anh……cậu chủ Lục sao vậy?”
“Không sao.” Nét mặt người đàn ông đau khổ, một tay che đi phía sau lưng, cố gắng nhân nhịn cơn đau, chột dạ lắc đầu với người phụ nữ: “Tôi không sao.”
“Anh đừng cử động” Người phụ nữ nghi ngờ quay sang phía sau người anh, kéo vạt áo anh lên, mắt cô bỗng nheo lại, lông cô cũng nhíu chặt lại……vết đỏ thẫm này, đã bắt đầu tụ máu, và chuyển sang màu xanh tím, cô mím môi: “Vừa nãy bị anh ta đánh phải, đúng không?”
“Không phải”
Thế nhưng, “Chứng cứ” ngay trước mặt, cho dù Lục Minh Sơ có phản bác thể nào, người phụ nữ cũng không thể tin được.
Lục Minh Sơ càng phủ nhận, người phụ nữ càng không tin lời anh.
“Cậu chủ Lục, anh đừng nói nữa” Nhìn vết thương trước mặt, cho dù thế nào cô cũng không thể tin nổi, Trầm Tu Cẩn có thể gây ra vết thương nghiêm trọng như vậy, mà lại bị người khác dễ dàng đẩy ngã như thế, thì có khác nào con mãnh thú rừng sâu trở thành chú thỏ trắng yếu đuối chứ.
Cô ngồi xuống, cầm dầu cao từ trong hộp y tế bên cạnh ra: “Nếu vết thương này không được xoa bóp, ngày mai sẽ bầm tím”
Vừa giải thích vừa hành động, lúc được cô bôi dầu cao lên lưng, người đàn ông quay lưng lại với người phụ nữ, khóe miệng châm chầm nhếch lên.
“Cậu chủ Lục, xin lỗi”
Bỗng nhiên, câu xin lôi vang lên từ người phụ nữ đứng phía sau, khiến đôi môi người đàn ông mỉm cười, trong lòng thỏa mãn, mãi lâu sau, giọng nói trâm lắng không chút cảm xúc vang lên: “Tại sao lại phải xin lỗi?”
Giọng nói bình tĩnh như thể sự bí hiểm trước khi mưa to bão lớn ập tới.
Người phụ nữ làm xong những công đoạn cuối cùng, buông tay xuống, bình thản thu dọn đồ đạc lộn xộn vào trong hộp y tế.
“Tại sao không trả lời?” Người đàn ông cúi đầu xuống, cho dù anh đã cổ gắng che đậy tâm trạng của mình, thế nhưng trong giọng nói khản đặc, vân lộ rõ vẻ khó chịu: “Hiểu rồi~ Cô đang xin lỗi thay anh ta”
Không nghe thấy giọng người phụ nữ trả lời, anh vô cùng chán ghét sự im lặng của người phụ nữ này!
Sự im lặng của cô, khiến anh muốn tự tay xé nát vỏ bọc bình tĩnh của cô, để nhìn thấy những thứ cất giấu phía sau sự bình tĩnh này!
“Giản Đồng, cô không nói cũng không sao, tôi sẽ nói thay cô.” Người đàn ông vẫn cúi đầu, vẫn quay lưng lại với người phụ nữ phía sau: “Cô xin lỗi tôi, cô đã làm sai chuyện gì, mà phải xin lỗi tôi?
Cô đang xin lỗi thay anh ta, đúng không?
Thế nhưng cô xin lỗi thay cho anh ta với thân phận gì!
Vợ? Người yêu? Hay là thanh mai trúc mấ?
Thế nhưng……cô đều không phải!”
€ó phải là đố ky, sẽ khiến người khác ăn nói tùy tiện không, Lục Minh Sơ không biết đáp án của câu hỏi này. Thế nhưng anh biết, lúc này anh chắc chăn là vô cùng vô cùng vô cùng ghen ty, nên mới ăn nói tùy tiện như vậy.
Anh biết, cho dù anh có không muốn thừa nhận đến mức nào, dòng máu của nhà họ Trâm vẫn đang chảy trong cơ thể anh, giống như Trầm Tu Cẩn, không thể nào phủ nhận được.
Giống như biết rõ rằng câu nói “Vợ? Người yêu? Hay là thanh mai trúc mã? Thế nhưng……cô đều không phải!” này, sẽ khơi lại vết thương trong quá khứ của cô, thế nhưng anh, vần không khống chế nổi bản thân, mà đã làm vậy!
Hơi thở của người phụ nữ bỗng nghẹn lại, lờ đi cảm giác đau nhói trong tim, “Không phải tôi xin lỗi thay anh ta, anh đã bị thương ở Ức Cư của tôi, vốn dĩ chuyện này không liên quan tới anh, anh chỉ là người ngoài cuộc, lại làm liên lụy tới anh, liên lụy tới người vô tội.
Tuy người khiến anh bị thương không phải tôi, thế nhưng tôi vẫn có trách nhiệm trong chuyện này.
Tôi lấy tư cách của một cô chủ đã không làm tròn trách nhiệm, chưa bảo vệ tốt cho sự an nguy của khách thuê căn hộ, để xin lỗi anh, xin lôi”
Nói xong quay người, lúc vòng qua Chiêu Chiêu: “Lần này cậu chủ Lục đã bị thương và gặp phải những chuyện ngoài ý muốn, Chiêu Chiêu, lát nữa cậu chủ Lục muốn bồi thường bao nhiêu, thì hãy bồi thường cho anh ấy:”
Lại nói tiếp: “Cậu chủ Lục, tôi phải đi trước đây.
Lục Minh Sơ như thể cầm một chiếc gậy đập lên bông vải mềm mại, làm thế nào cũng chỉ tốn công vô íchl Nghiến chặt răng, bỗng ra sức quay đầu lại, hét lên với bóng lưng đang ở trong sảnh: “Cô nên biết là anh ta chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu từ bỏ, cô không đấu lại được anh ta đâu, thế nào, bây giờ đi cùng tôi, vẫn còn kịp Bóng lưng ấy bỗng dừng lại, đột nhiên quay người, nở nụ cười cởi mở với Lục Minh Sơ đứng ngoài cửa, nụ cười ấy, vô cùng chướng mắt: “Không cân đâu, đây là việc của tôi với anh ta”
Người đàn ông ngoài cửa, mở to đôi mắt, đồng tử thu nhỏ lại…:.người phụ nữ đó, là tòa thành kín đáo không thể nào bước vào đượ!
“Tôi……” Cô định hỏi, có phải là cô đã làm sai, có phải là cô đã hiểu lầm rồi không. Âm thanh khản đặc tự lẩm bẩm một mình, trong mắt người có cảm tình với cô, lại có một ý nghĩa khác.
Lục Minh Sơ bước lên: “Xin lỗi, tôi không ngờ đẩy một cái mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.” Trên mặt anh lộ rõ một chút sự áy náy, không ít cũng không nhiều, vừa đủ, người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy, bỗng ngạc nhiên, lắc đầu: “Không liên quan tới anh”
Bàn tay người đàn ông đặt phía sau người, nắm chặt rồi lại buông lỏng, không liên quan tới anh sao? Không được, có liên quan tới anh, bắt buộc là phải có liên quan tới anh.
Miệng anh cũng lẩm bẩm, bỗng nhiên, “A~”
một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn.
“Anh……cậu chủ Lục sao vậy?”
“Không sao.” Nét mặt người đàn ông đau khổ, một tay che đi phía sau lưng, cố gắng nhân nhịn cơn đau, chột dạ lắc đầu với người phụ nữ: “Tôi không sao.”
“Anh đừng cử động” Người phụ nữ nghi ngờ quay sang phía sau người anh, kéo vạt áo anh lên, mắt cô bỗng nheo lại, lông cô cũng nhíu chặt lại……vết đỏ thẫm này, đã bắt đầu tụ máu, và chuyển sang màu xanh tím, cô mím môi: “Vừa nãy bị anh ta đánh phải, đúng không?”
“Không phải”
Thế nhưng, “Chứng cứ” ngay trước mặt, cho dù Lục Minh Sơ có phản bác thể nào, người phụ nữ cũng không thể tin được.
Lục Minh Sơ càng phủ nhận, người phụ nữ càng không tin lời anh.
“Cậu chủ Lục, anh đừng nói nữa” Nhìn vết thương trước mặt, cho dù thế nào cô cũng không thể tin nổi, Trầm Tu Cẩn có thể gây ra vết thương nghiêm trọng như vậy, mà lại bị người khác dễ dàng đẩy ngã như thế, thì có khác nào con mãnh thú rừng sâu trở thành chú thỏ trắng yếu đuối chứ.
Cô ngồi xuống, cầm dầu cao từ trong hộp y tế bên cạnh ra: “Nếu vết thương này không được xoa bóp, ngày mai sẽ bầm tím”
Vừa giải thích vừa hành động, lúc được cô bôi dầu cao lên lưng, người đàn ông quay lưng lại với người phụ nữ, khóe miệng châm chầm nhếch lên.
“Cậu chủ Lục, xin lỗi”
Bỗng nhiên, câu xin lôi vang lên từ người phụ nữ đứng phía sau, khiến đôi môi người đàn ông mỉm cười, trong lòng thỏa mãn, mãi lâu sau, giọng nói trâm lắng không chút cảm xúc vang lên: “Tại sao lại phải xin lỗi?”
Giọng nói bình tĩnh như thể sự bí hiểm trước khi mưa to bão lớn ập tới.
Người phụ nữ làm xong những công đoạn cuối cùng, buông tay xuống, bình thản thu dọn đồ đạc lộn xộn vào trong hộp y tế.
“Tại sao không trả lời?” Người đàn ông cúi đầu xuống, cho dù anh đã cổ gắng che đậy tâm trạng của mình, thế nhưng trong giọng nói khản đặc, vân lộ rõ vẻ khó chịu: “Hiểu rồi~ Cô đang xin lỗi thay anh ta”
Không nghe thấy giọng người phụ nữ trả lời, anh vô cùng chán ghét sự im lặng của người phụ nữ này!
Sự im lặng của cô, khiến anh muốn tự tay xé nát vỏ bọc bình tĩnh của cô, để nhìn thấy những thứ cất giấu phía sau sự bình tĩnh này!
“Giản Đồng, cô không nói cũng không sao, tôi sẽ nói thay cô.” Người đàn ông vẫn cúi đầu, vẫn quay lưng lại với người phụ nữ phía sau: “Cô xin lỗi tôi, cô đã làm sai chuyện gì, mà phải xin lỗi tôi?
Cô đang xin lỗi thay anh ta, đúng không?
Thế nhưng cô xin lỗi thay cho anh ta với thân phận gì!
Vợ? Người yêu? Hay là thanh mai trúc mấ?
Thế nhưng……cô đều không phải!”
€ó phải là đố ky, sẽ khiến người khác ăn nói tùy tiện không, Lục Minh Sơ không biết đáp án của câu hỏi này. Thế nhưng anh biết, lúc này anh chắc chăn là vô cùng vô cùng vô cùng ghen ty, nên mới ăn nói tùy tiện như vậy.
Anh biết, cho dù anh có không muốn thừa nhận đến mức nào, dòng máu của nhà họ Trâm vẫn đang chảy trong cơ thể anh, giống như Trầm Tu Cẩn, không thể nào phủ nhận được.
Giống như biết rõ rằng câu nói “Vợ? Người yêu? Hay là thanh mai trúc mã? Thế nhưng……cô đều không phải!” này, sẽ khơi lại vết thương trong quá khứ của cô, thế nhưng anh, vần không khống chế nổi bản thân, mà đã làm vậy!
Hơi thở của người phụ nữ bỗng nghẹn lại, lờ đi cảm giác đau nhói trong tim, “Không phải tôi xin lỗi thay anh ta, anh đã bị thương ở Ức Cư của tôi, vốn dĩ chuyện này không liên quan tới anh, anh chỉ là người ngoài cuộc, lại làm liên lụy tới anh, liên lụy tới người vô tội.
Tuy người khiến anh bị thương không phải tôi, thế nhưng tôi vẫn có trách nhiệm trong chuyện này.
Tôi lấy tư cách của một cô chủ đã không làm tròn trách nhiệm, chưa bảo vệ tốt cho sự an nguy của khách thuê căn hộ, để xin lỗi anh, xin lôi”
Nói xong quay người, lúc vòng qua Chiêu Chiêu: “Lần này cậu chủ Lục đã bị thương và gặp phải những chuyện ngoài ý muốn, Chiêu Chiêu, lát nữa cậu chủ Lục muốn bồi thường bao nhiêu, thì hãy bồi thường cho anh ấy:”
Lại nói tiếp: “Cậu chủ Lục, tôi phải đi trước đây.
Lục Minh Sơ như thể cầm một chiếc gậy đập lên bông vải mềm mại, làm thế nào cũng chỉ tốn công vô íchl Nghiến chặt răng, bỗng ra sức quay đầu lại, hét lên với bóng lưng đang ở trong sảnh: “Cô nên biết là anh ta chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu từ bỏ, cô không đấu lại được anh ta đâu, thế nào, bây giờ đi cùng tôi, vẫn còn kịp Bóng lưng ấy bỗng dừng lại, đột nhiên quay người, nở nụ cười cởi mở với Lục Minh Sơ đứng ngoài cửa, nụ cười ấy, vô cùng chướng mắt: “Không cân đâu, đây là việc của tôi với anh ta”
Người đàn ông ngoài cửa, mở to đôi mắt, đồng tử thu nhỏ lại…:.người phụ nữ đó, là tòa thành kín đáo không thể nào bước vào đượ!