Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 199 ANH CÓ NGUYỆN TIN TÔI KHÔNG.Ay
CHƯƠNG 199 ANH CÓ NGUYỆN TIN TÔI KHÔNG
Cô lớn lên bên cạnh ông nội, mà Giản Minh Bình lài càng thích ở bên ông nội hơn.
Có một lần ông nội nói đùa một câu: Giao cho hai đứa con một nhiệm vụ nhỏ, ai có thể lấy được chiếc bút máy bảo bối luôn mang theo người của bác Đường từ chỗ bác ấy thì người đó sẽ về nhất, tì lưu bằng ngọc trong phòng ông nội sẽ thuộc về người ấy.
Sau đó cô về nhất, lúc cầm con tì lưu bằng ngọc ấy cô vui mừng khôn xiết. Cô sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ cũng đã nhìn thấy rất nhiều tì lưu bằng ngọc rồi, nhưng con tì lưu bằng ngọc của ông nội lại không giống với những con khác, màu sắc rất trong, rất trong, cầm tì lưu bằng ngọc dưới ánh nắng, trong trong, con gái thích những đồ vật sáng trong như vậy, lúc nhỏ cô cũng không ngoại lệ.
Giản Minh Bình nhìn thấy liền định cướp. Cô không cho, theo tình thế mà đẩy Giản Minh Bình một cái, cũng chẳng dùng sức mấy nhưng lại đẩy Giản Minh Bình ngã xuống dưới đất.
Dì Trương trông coi Giản Minh Bình nhìn thấy liền tức giận, xông lại nói với cô lúc đó vẫn còn bé một câu:
Quả nhiên là đứa trẻ không có bố mẹ, không giáo dục, lại còn đẩy cậu chủ xuống đất nữa!
Cô vô cùng kinh ngạc… Không có bố mẹ?
Lúc đó liền hỏi vặn lại dì Trương: “Con có bố có mẹ, sao dì lại nói con không có bố mẹ chứ?”
Dì Trương cũng ngẩn người ra một lúc, rồi mới bĩu bĩu môi nói: “Không phải cháu lớn lên bên cạnh ông cố sao? Không thấy cháu gần gũi với ông chủ bà chủ… Là dì Trương thấy cậu chủ bị ngã dưới đất nên trong lòng nóng ruột nên nói sai. Tiểu Đường, cháu đừng đi mách với ông cố nhé, được không? Dì Trương nói sai rồi, dì xin lỗi cháu.”
Lúc đó vẫn còn nhỏ, cũng tin lời dì Trương nói.
Còn lúc này vì một cậu nói “chân bên phải của con gái tôi có một nốt ruồi đen” của quản gia Giản mà Giản Đường cảm thấy chân bên phải của mình đau như thật sự bị lửa đốt vậy, đau không chịu được.
“Chú, chú chỉ vì một nốt ruồi ở dưới chân đã đi nhận định đó không phải con gái mình sao? Trừ nốt ruồi đó ra còn có bằng chứng nào chứng minh Hạ Viên Miên không phải con gái chú không?”
Chỉ là có một nốt rồi dưới chân, vẫn không thể chứng thực được suy nghĩ trong lòng cô… Người có nốt ruồi dưới chân trên thế giới này đâu chỉ có một người.
Quản gia Hạ mở miệng ra vừa định nói thì bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên.
“Là ai!” Cả người quản gia Hạ cứng chặt lại, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, trong mắt đục ngàu chuyển động, nhìn từng ngóc ngách xung quanh, mặc dù không tóm được manh mối gì nhưng tiếng động lạ đó đồng thời cũng kiến quản gia Hạ bị áp lực.
Sợ mọi chuyện có biến, sắc mặt quản gia Hạ lập tức thay đổi: “Không thể nói nhiều nữa!... Tôi sống không nổi nữa rồi, cô cũng đừng mong được sống! Cũng… tùy tang cho Viên Miên đi!”
Quản gia Hạ nói rồi rút hung khí ra!
Một con dao lò xo, mũi dao sắc nhọn ép lại gần.
“Dừng tay!”
Tô Mịch thấy không thể tiêp tục trốn nữa, không ngờ rằng lão già này cại cảnh giác đến vậy, hơi có tiếng động lạ liền lập tức cảnh giác, chuẩn bị ra tay không chút do dự.
Bàn tay sau lưng cô lén gửi định vị vào điện thoại của Thẩm Tư Cương.
Rồi lại vội vàng vứt sang một góc… Nếu điện thoại mà bị lão già đó nhìn thấy thì định vị cô vừa gửi cho Thẩm Tu Ngôn cũng sẽ bị phát hiện.
“chị Mịch” Giản Đường thét lên: “Chị mau đi đi!”
“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa.” Tô Mịch lắc lắc đầu, “Giờ chị đi cũng khó thoát được bị boss quở trách.”
“Xin lỗi… là em đã làm liên lụy đến chị.”
“Đồ ngốc, là tự chị đuổi đến đây. Nếu chị muốn đi thì đã chẳng cần đến rồi.”
“Cô là Tô Mịch bên cạnh cậu chủ!” Quản gia Hạ hét lên: “Vốn dĩ không có chuyện của cô, cô lại vì con tiện nhân này mà muốn đi chết, vậy đừng trách tôi ra tay đây!”
“Ha ha, nói cũng dễ nghe thật, thực ra bởi vì chuyện xấu của ông bị tôi nghe hết rồi, ông sợ tôi nới ra ngoài nên muốn diệt khẩu đúng không?”
Mặt quản gia Hạ càng đỏ hơn, nhổ mạnh ra một cái: “Dù sao hôm nay hai người đều phải cùng tôi xuống âm phủ, nghe thấy thì đã sao!”
“Đồ mất trí! Ân oán nhà các người lại đi đổ lên người người khác, còn nói như thể tất cả đều là lỗi của người khác không bằng! Nói Hạ Viên Miên khồn phải con gái ông tôi cũng chẳng tin! Năm đó cô ta hại Tiểu Đường phải chịu tủi nhục, kết quả lại tự mình phải chịu. Hôm nay ông lại đem chuyện xấu tự mình giết con gái đổ lên đầu Tiểu Đường… Tôi thấy các người không phải bố con, còn hơn cả bố con đấy! Ích kỉ máu lạnh như nhau!”
“Im mồm!”
“Sao tôi phải im mồm chứ? Chỉ ông được phép làm còn tôi không được phép nói sao? Chỉ được phép làm loạn? Ha ha”
Lời lẽ ngôn từ của Tô Mịch mạnh mẽ mắng nhiếc quản gia Hạ, Giản Đường dần bình tĩnh trở lại… Nhìn Tô Mịch không ngừng đả kích quản gia Hạ - chị Mịch đang cố ý kéo dài thời gian!
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cánh cửa sắt…
……
Trong xe, điện thoại Thẩm Tư Cương nhận được tin nhắn từ Tô Mịch, liền vội vàng mở ra, lập tức nhảy ra một vị trí định vị, trong lòng giật mạnh một cái, dự cảm không hay càng mạnh mẽ hơn!
Ngoài vị trí định vị ra thì chẳng có chữ nào hết… Tình hình của hai người phụ nữ này không được ổn.
Chiếc xe càng lao về phía trước nhanh hơn, chỉ mong nhanh chút, nhanh chút, đến được địa điểm nhanh hơn chút!
Đó là một nhà kho cũ nát, không xa cũng không gần, giao giữa thành phố và nông thôn.
Trong nhà kho, Tô Mịch thành công khiến quản gia Hạ nổi cáu, đấu võ mồm, tôi một câu ông một câu, tiếng phanh xe gấp ngoài nhà kho vang lên vô cùng rõ, dù cho là người bên trong cũng có thể nghe thấy tiếng ma sát cực lớn của bánh xe vang lên.
Cánh môi đỏ xinh đẹp của Tô Mịch từ từ cong lên, nhìn quản gia Hạ một cái, dù bận nhưng vẫn thong dong xoay người lại bước chậm rãi về phía góc tường, cúi người xuống một cách vô cùng tao nhã, nhặt thứ gì đó từ đất lên.
Quản gia Hạ nhìn chằm chằm: “Cô lấy điện thoại làm gì rồi!”
“Ông không biết nhìn à? Làm gì thì chẳng phải trong lòng ông đã đoán ra rồi hay sao?”
“Vừa nãy cô… là đang kéo dài thời gian?”
“Ha ha.”
Quản gia Hạ cảm giác được, cuối cùng cũng hiểu ra, vừa rồi là Tô Mịch đang cố tình kéo dài thời gian.
Ông không kịp tiếp tục nói thêm gì với Tô Mịch nữa, cầm con dao trong tay lao về phía Giản Đường đang bị trói ở chiếc ghế bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng chửi: “Tôi có chết cũng sẽ không để cô sống dễ dàng đâu! Con nha đầu thối tha!”
Tô Mịch biến sắc, không ngờ Thẩm Tư Cương đã ở bên ngoài rồi mà quản gia Hạ vẫn còn không chịu dừng lại… Giờ ông ta đang muốn cùng chết chung!
Không nghĩ gì nhiều, hành động trước đã, lúc thấy quản gia Hạ lao đến, chân của cô cũng lập tức rút chân lên đuổi theo hướn đó: “Không được động đến cô ấy!”
Lớp trang điểm tinh tế của Tô Mịch bị trông hết rồi nhưng chẳng còn quan tâm gì nữa, trong đầu toàn là suy nghĩ nhất định không thể để hung khí đó đâm vào người Giản Đường thôi.
Tay của cô đã nhanh chóng túm lấy cánh tay đang giơ dao của quản gia Hạ từ phía sau: “Đừng sai càng thêm sai nữa!”
“Cút ra!” Quản gia Hạ thấy Tô Mịch nhất quyết nắm lấy cánh tay mình liền giơ chân lên đạp vào bụng Tô Mịch, “ối!”, bụng truyền đến một trận đau, Tô Mịch mở to hai mắt, mu bàn tay đang đau đớn túm lấy cánh tay của quản gia Hạ đều nổi đầy gân xanh lên rồi.
Thở dôc từng hơi từng hơi một… hự ~ hự ~ hự ~ nhất quyết túm lấy quản gia Hạ không chịu buông tay.
Quản gia Hạ tức giận, lại định đạp thêm hai phát lên bụng Tô Mịch, tim Giản Đường đập nhanh hơn, trong lúc hoảng loạn lại nghiêng người theo hướng chiếc chân ghế bị lệch, “rầm” một cái, cả người cả ghế ngã xuống dưới đất, chắn trước người Tô Mịch, hai phát đạp đó của quản gia Hạ mạnh mẽ đạp lên vai của Giản Đường.
“Tiểu Đường, em…” Tô Mịch ngẩn người ra, “Có ngốc không chứ?”
“chị Mịch, người thật sự là chị đó.” Giản Đường nói: “Lúc đầu em và chị chỉ là người xa lạ, sau đó em là cấp dưới của chị, chị là bà chủ của em, ở đâu ra bà chủ lại thay cấp dưới nhận một cái đạp chứ?”
“Được rồi, hai người lại là chị em tình sâu như vậy, vậy để tôi tiễn cả hai cùng xuống dưới, cũng tiện cho có đôi!” Hét lớn lên, con dao sắc nhọn lấp lánh không chút kiêng nể mà đâm xuống bụng Giản Đường!
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng cả Giản Đường và Tô Mịch lúc đó đều sợ hãi nhắm mắt lại theo quán tính, chính vào lúc con dao đâm xuống bụng đó, hai người họ đều đã nhắm mắt lại rồi.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Chất lỏng ấm nóng chảy từng giọt từng giọt lên mặt Giản Đường, cô không cảm thấy chỗ nên đau ở cổ mình, mở hai mắt ra một cách khó hiểu…
Ngay lập tức!
“Rắc rắc!” Cô hận không thể cắn vỡ răng ra được!
“Tay nắm lưỡi dao thế… không đau sao?” Giản Đường thừ người ra nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy lưỡi dao sắc nhọn kia, dòng máu rỏ lên mặt cô.
Sắc mặt Thẩm Tư Cương tái nhợt, cắn chặt môi, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chăm chăm Giản Đường một lúc lâu, cho đến khi xác nhận được người phụ nữ trước mặt mình kia thật sự bình an vô sự, thì trái tim đang treo lên trong lồng ngực kia của anh mới thả xuống được.
Vừa quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn quản gia Hạ khuôn mặt phờ phạc, còn chưa mở miệng ra hét quản gia Hạ, người phía sau đã khuôn mặt phờ phạc, bờ môi nhợt nhạt nói:
“Tôi phải báo thù thay Viên Miên! Viên Miên đã bỏ mạng vì cô ta, vậy tại sao cô ta vẫn muốn sống tiếp chứ!” Lão quản gia giận dữ hét lên, nhìn Giản Đường dưới đất với ánh mắt đầy thì hận.
Tô Mịch không dám tin, đã đến giờ rồi mà còn có người vẫn có thể vô liêm sỉ như vậy!
“Cái chết của Hạ Viên Miên rõ ràng không phải…”
Tô Mịch còn chưa kịp nói hết, quản gia Hạ đã giận dữ hét lên: “Cậu chủ, giết người đền mạng! Viên Miên chết thảm như thế, tôi người tóc bạc tiễn người tóc xanh, trong lòng vô cùng khó chịu! Cậu chủ, cậu từng nói phải đòi lại công bằng cho Viên Miên! Những lời lúc đầu cậu chủ nói cậu chủ dám quên chứ lão già làm bố đây nào dám quên! Cậu chủ không rat ay được vậy thì để tôi tự rat ay!”
Tô Mịch đúng là bị chọc cho tức chết mà, còn không dám tin tại sao lại có loại người không nói đạo lí như thế chứ!
Là người già trở nên xấu xa hay là người xấu trở nên già?
Cô mở miệng ra định nói chuyện lúc trước nghe thấy nhưng Giản Đường lại lắc đầu với cô, cô không hiểu nhưng tạm thời vẫn chọn im lặng.
“Thẩm Tư Cương, nếu tôi nói với anh rằng Hạ Viên Miên bị làm nhục, là tại cô ta tự mình chuốc lấy, còn cái chết của cô ta, là…” Giản Đường bỗng ngẩng đầu lên nhìn nhìn Thẩm Tư Cương.
“Im mồm!” Cô còn chưa nói hết, quản gia Hạ đã phẫn nộ chửi rủa: “Cô còn mặt mũi mà nói sao!”
“Ông im mồm!” Thẩm Tư Cương lạnh lùng quát quản gia Hạ, rồi lại nhìn Giản Đường: “Cô nói tiếp đi.”
“Hạ Viên Miên không phải do tôi hại. Cô ta chết là vì bị quản gia Hạ làm cho ngạt thở mà chết.” Cô nói rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Thẩm Tu Ngô: “Anh có nguyện tin lời tôi không? Anh có bằng lòng tin là tôi trong sạch không?”
Mắt cô nhìn lướt qua bàn tay đang chảy máu của Thẩm Tư Cương…
Cô lớn lên bên cạnh ông nội, mà Giản Minh Bình lài càng thích ở bên ông nội hơn.
Có một lần ông nội nói đùa một câu: Giao cho hai đứa con một nhiệm vụ nhỏ, ai có thể lấy được chiếc bút máy bảo bối luôn mang theo người của bác Đường từ chỗ bác ấy thì người đó sẽ về nhất, tì lưu bằng ngọc trong phòng ông nội sẽ thuộc về người ấy.
Sau đó cô về nhất, lúc cầm con tì lưu bằng ngọc ấy cô vui mừng khôn xiết. Cô sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ cũng đã nhìn thấy rất nhiều tì lưu bằng ngọc rồi, nhưng con tì lưu bằng ngọc của ông nội lại không giống với những con khác, màu sắc rất trong, rất trong, cầm tì lưu bằng ngọc dưới ánh nắng, trong trong, con gái thích những đồ vật sáng trong như vậy, lúc nhỏ cô cũng không ngoại lệ.
Giản Minh Bình nhìn thấy liền định cướp. Cô không cho, theo tình thế mà đẩy Giản Minh Bình một cái, cũng chẳng dùng sức mấy nhưng lại đẩy Giản Minh Bình ngã xuống dưới đất.
Dì Trương trông coi Giản Minh Bình nhìn thấy liền tức giận, xông lại nói với cô lúc đó vẫn còn bé một câu:
Quả nhiên là đứa trẻ không có bố mẹ, không giáo dục, lại còn đẩy cậu chủ xuống đất nữa!
Cô vô cùng kinh ngạc… Không có bố mẹ?
Lúc đó liền hỏi vặn lại dì Trương: “Con có bố có mẹ, sao dì lại nói con không có bố mẹ chứ?”
Dì Trương cũng ngẩn người ra một lúc, rồi mới bĩu bĩu môi nói: “Không phải cháu lớn lên bên cạnh ông cố sao? Không thấy cháu gần gũi với ông chủ bà chủ… Là dì Trương thấy cậu chủ bị ngã dưới đất nên trong lòng nóng ruột nên nói sai. Tiểu Đường, cháu đừng đi mách với ông cố nhé, được không? Dì Trương nói sai rồi, dì xin lỗi cháu.”
Lúc đó vẫn còn nhỏ, cũng tin lời dì Trương nói.
Còn lúc này vì một cậu nói “chân bên phải của con gái tôi có một nốt ruồi đen” của quản gia Giản mà Giản Đường cảm thấy chân bên phải của mình đau như thật sự bị lửa đốt vậy, đau không chịu được.
“Chú, chú chỉ vì một nốt ruồi ở dưới chân đã đi nhận định đó không phải con gái mình sao? Trừ nốt ruồi đó ra còn có bằng chứng nào chứng minh Hạ Viên Miên không phải con gái chú không?”
Chỉ là có một nốt rồi dưới chân, vẫn không thể chứng thực được suy nghĩ trong lòng cô… Người có nốt ruồi dưới chân trên thế giới này đâu chỉ có một người.
Quản gia Hạ mở miệng ra vừa định nói thì bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên.
“Là ai!” Cả người quản gia Hạ cứng chặt lại, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, trong mắt đục ngàu chuyển động, nhìn từng ngóc ngách xung quanh, mặc dù không tóm được manh mối gì nhưng tiếng động lạ đó đồng thời cũng kiến quản gia Hạ bị áp lực.
Sợ mọi chuyện có biến, sắc mặt quản gia Hạ lập tức thay đổi: “Không thể nói nhiều nữa!... Tôi sống không nổi nữa rồi, cô cũng đừng mong được sống! Cũng… tùy tang cho Viên Miên đi!”
Quản gia Hạ nói rồi rút hung khí ra!
Một con dao lò xo, mũi dao sắc nhọn ép lại gần.
“Dừng tay!”
Tô Mịch thấy không thể tiêp tục trốn nữa, không ngờ rằng lão già này cại cảnh giác đến vậy, hơi có tiếng động lạ liền lập tức cảnh giác, chuẩn bị ra tay không chút do dự.
Bàn tay sau lưng cô lén gửi định vị vào điện thoại của Thẩm Tư Cương.
Rồi lại vội vàng vứt sang một góc… Nếu điện thoại mà bị lão già đó nhìn thấy thì định vị cô vừa gửi cho Thẩm Tu Ngôn cũng sẽ bị phát hiện.
“chị Mịch” Giản Đường thét lên: “Chị mau đi đi!”
“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa.” Tô Mịch lắc lắc đầu, “Giờ chị đi cũng khó thoát được bị boss quở trách.”
“Xin lỗi… là em đã làm liên lụy đến chị.”
“Đồ ngốc, là tự chị đuổi đến đây. Nếu chị muốn đi thì đã chẳng cần đến rồi.”
“Cô là Tô Mịch bên cạnh cậu chủ!” Quản gia Hạ hét lên: “Vốn dĩ không có chuyện của cô, cô lại vì con tiện nhân này mà muốn đi chết, vậy đừng trách tôi ra tay đây!”
“Ha ha, nói cũng dễ nghe thật, thực ra bởi vì chuyện xấu của ông bị tôi nghe hết rồi, ông sợ tôi nới ra ngoài nên muốn diệt khẩu đúng không?”
Mặt quản gia Hạ càng đỏ hơn, nhổ mạnh ra một cái: “Dù sao hôm nay hai người đều phải cùng tôi xuống âm phủ, nghe thấy thì đã sao!”
“Đồ mất trí! Ân oán nhà các người lại đi đổ lên người người khác, còn nói như thể tất cả đều là lỗi của người khác không bằng! Nói Hạ Viên Miên khồn phải con gái ông tôi cũng chẳng tin! Năm đó cô ta hại Tiểu Đường phải chịu tủi nhục, kết quả lại tự mình phải chịu. Hôm nay ông lại đem chuyện xấu tự mình giết con gái đổ lên đầu Tiểu Đường… Tôi thấy các người không phải bố con, còn hơn cả bố con đấy! Ích kỉ máu lạnh như nhau!”
“Im mồm!”
“Sao tôi phải im mồm chứ? Chỉ ông được phép làm còn tôi không được phép nói sao? Chỉ được phép làm loạn? Ha ha”
Lời lẽ ngôn từ của Tô Mịch mạnh mẽ mắng nhiếc quản gia Hạ, Giản Đường dần bình tĩnh trở lại… Nhìn Tô Mịch không ngừng đả kích quản gia Hạ - chị Mịch đang cố ý kéo dài thời gian!
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cánh cửa sắt…
……
Trong xe, điện thoại Thẩm Tư Cương nhận được tin nhắn từ Tô Mịch, liền vội vàng mở ra, lập tức nhảy ra một vị trí định vị, trong lòng giật mạnh một cái, dự cảm không hay càng mạnh mẽ hơn!
Ngoài vị trí định vị ra thì chẳng có chữ nào hết… Tình hình của hai người phụ nữ này không được ổn.
Chiếc xe càng lao về phía trước nhanh hơn, chỉ mong nhanh chút, nhanh chút, đến được địa điểm nhanh hơn chút!
Đó là một nhà kho cũ nát, không xa cũng không gần, giao giữa thành phố và nông thôn.
Trong nhà kho, Tô Mịch thành công khiến quản gia Hạ nổi cáu, đấu võ mồm, tôi một câu ông một câu, tiếng phanh xe gấp ngoài nhà kho vang lên vô cùng rõ, dù cho là người bên trong cũng có thể nghe thấy tiếng ma sát cực lớn của bánh xe vang lên.
Cánh môi đỏ xinh đẹp của Tô Mịch từ từ cong lên, nhìn quản gia Hạ một cái, dù bận nhưng vẫn thong dong xoay người lại bước chậm rãi về phía góc tường, cúi người xuống một cách vô cùng tao nhã, nhặt thứ gì đó từ đất lên.
Quản gia Hạ nhìn chằm chằm: “Cô lấy điện thoại làm gì rồi!”
“Ông không biết nhìn à? Làm gì thì chẳng phải trong lòng ông đã đoán ra rồi hay sao?”
“Vừa nãy cô… là đang kéo dài thời gian?”
“Ha ha.”
Quản gia Hạ cảm giác được, cuối cùng cũng hiểu ra, vừa rồi là Tô Mịch đang cố tình kéo dài thời gian.
Ông không kịp tiếp tục nói thêm gì với Tô Mịch nữa, cầm con dao trong tay lao về phía Giản Đường đang bị trói ở chiếc ghế bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng chửi: “Tôi có chết cũng sẽ không để cô sống dễ dàng đâu! Con nha đầu thối tha!”
Tô Mịch biến sắc, không ngờ Thẩm Tư Cương đã ở bên ngoài rồi mà quản gia Hạ vẫn còn không chịu dừng lại… Giờ ông ta đang muốn cùng chết chung!
Không nghĩ gì nhiều, hành động trước đã, lúc thấy quản gia Hạ lao đến, chân của cô cũng lập tức rút chân lên đuổi theo hướn đó: “Không được động đến cô ấy!”
Lớp trang điểm tinh tế của Tô Mịch bị trông hết rồi nhưng chẳng còn quan tâm gì nữa, trong đầu toàn là suy nghĩ nhất định không thể để hung khí đó đâm vào người Giản Đường thôi.
Tay của cô đã nhanh chóng túm lấy cánh tay đang giơ dao của quản gia Hạ từ phía sau: “Đừng sai càng thêm sai nữa!”
“Cút ra!” Quản gia Hạ thấy Tô Mịch nhất quyết nắm lấy cánh tay mình liền giơ chân lên đạp vào bụng Tô Mịch, “ối!”, bụng truyền đến một trận đau, Tô Mịch mở to hai mắt, mu bàn tay đang đau đớn túm lấy cánh tay của quản gia Hạ đều nổi đầy gân xanh lên rồi.
Thở dôc từng hơi từng hơi một… hự ~ hự ~ hự ~ nhất quyết túm lấy quản gia Hạ không chịu buông tay.
Quản gia Hạ tức giận, lại định đạp thêm hai phát lên bụng Tô Mịch, tim Giản Đường đập nhanh hơn, trong lúc hoảng loạn lại nghiêng người theo hướng chiếc chân ghế bị lệch, “rầm” một cái, cả người cả ghế ngã xuống dưới đất, chắn trước người Tô Mịch, hai phát đạp đó của quản gia Hạ mạnh mẽ đạp lên vai của Giản Đường.
“Tiểu Đường, em…” Tô Mịch ngẩn người ra, “Có ngốc không chứ?”
“chị Mịch, người thật sự là chị đó.” Giản Đường nói: “Lúc đầu em và chị chỉ là người xa lạ, sau đó em là cấp dưới của chị, chị là bà chủ của em, ở đâu ra bà chủ lại thay cấp dưới nhận một cái đạp chứ?”
“Được rồi, hai người lại là chị em tình sâu như vậy, vậy để tôi tiễn cả hai cùng xuống dưới, cũng tiện cho có đôi!” Hét lớn lên, con dao sắc nhọn lấp lánh không chút kiêng nể mà đâm xuống bụng Giản Đường!
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng cả Giản Đường và Tô Mịch lúc đó đều sợ hãi nhắm mắt lại theo quán tính, chính vào lúc con dao đâm xuống bụng đó, hai người họ đều đã nhắm mắt lại rồi.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Chất lỏng ấm nóng chảy từng giọt từng giọt lên mặt Giản Đường, cô không cảm thấy chỗ nên đau ở cổ mình, mở hai mắt ra một cách khó hiểu…
Ngay lập tức!
“Rắc rắc!” Cô hận không thể cắn vỡ răng ra được!
“Tay nắm lưỡi dao thế… không đau sao?” Giản Đường thừ người ra nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy lưỡi dao sắc nhọn kia, dòng máu rỏ lên mặt cô.
Sắc mặt Thẩm Tư Cương tái nhợt, cắn chặt môi, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chăm chăm Giản Đường một lúc lâu, cho đến khi xác nhận được người phụ nữ trước mặt mình kia thật sự bình an vô sự, thì trái tim đang treo lên trong lồng ngực kia của anh mới thả xuống được.
Vừa quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn quản gia Hạ khuôn mặt phờ phạc, còn chưa mở miệng ra hét quản gia Hạ, người phía sau đã khuôn mặt phờ phạc, bờ môi nhợt nhạt nói:
“Tôi phải báo thù thay Viên Miên! Viên Miên đã bỏ mạng vì cô ta, vậy tại sao cô ta vẫn muốn sống tiếp chứ!” Lão quản gia giận dữ hét lên, nhìn Giản Đường dưới đất với ánh mắt đầy thì hận.
Tô Mịch không dám tin, đã đến giờ rồi mà còn có người vẫn có thể vô liêm sỉ như vậy!
“Cái chết của Hạ Viên Miên rõ ràng không phải…”
Tô Mịch còn chưa kịp nói hết, quản gia Hạ đã giận dữ hét lên: “Cậu chủ, giết người đền mạng! Viên Miên chết thảm như thế, tôi người tóc bạc tiễn người tóc xanh, trong lòng vô cùng khó chịu! Cậu chủ, cậu từng nói phải đòi lại công bằng cho Viên Miên! Những lời lúc đầu cậu chủ nói cậu chủ dám quên chứ lão già làm bố đây nào dám quên! Cậu chủ không rat ay được vậy thì để tôi tự rat ay!”
Tô Mịch đúng là bị chọc cho tức chết mà, còn không dám tin tại sao lại có loại người không nói đạo lí như thế chứ!
Là người già trở nên xấu xa hay là người xấu trở nên già?
Cô mở miệng ra định nói chuyện lúc trước nghe thấy nhưng Giản Đường lại lắc đầu với cô, cô không hiểu nhưng tạm thời vẫn chọn im lặng.
“Thẩm Tư Cương, nếu tôi nói với anh rằng Hạ Viên Miên bị làm nhục, là tại cô ta tự mình chuốc lấy, còn cái chết của cô ta, là…” Giản Đường bỗng ngẩng đầu lên nhìn nhìn Thẩm Tư Cương.
“Im mồm!” Cô còn chưa nói hết, quản gia Hạ đã phẫn nộ chửi rủa: “Cô còn mặt mũi mà nói sao!”
“Ông im mồm!” Thẩm Tư Cương lạnh lùng quát quản gia Hạ, rồi lại nhìn Giản Đường: “Cô nói tiếp đi.”
“Hạ Viên Miên không phải do tôi hại. Cô ta chết là vì bị quản gia Hạ làm cho ngạt thở mà chết.” Cô nói rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Thẩm Tu Ngô: “Anh có nguyện tin lời tôi không? Anh có bằng lòng tin là tôi trong sạch không?”
Mắt cô nhìn lướt qua bàn tay đang chảy máu của Thẩm Tư Cương…