Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 193 LÀM HẠI HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC.Ay
CHƯƠNG 193 LÀM HẠI HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC
Xe đã đi đến nhà họ Giản, lái xe vào trong cánh cổng nhà họ Giản, Giản Đường xuống xe, “chị Mịch, chị về trước đi. Em phải ôn lại kỉ niệm xưa với Giản phu nhân nữa.”
Con ngươi của Tô Mịch động động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhạt nhẽo của Giản Đường... Khẽ cười: “Vậy đâu có được, vứt em lại một mình ở nhà họ Giản thì sao chị ăn nói với chỗ tổng giám đốc Thẩm được chứ.”
Cổ họng Giản Đường nghẹn lại: “Chị...”
“Để chị vào cùng với em đi.” Tô Mịch vừa đóng của xe, vừa thong dong bước đến bên cạnh Giản Đường, giơ tay ra ôm vai Giản Đường, thấp giọng xuống, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được mà nói bên tai Giản Đường: “Em yên tâm, tốt xấu gì thì chị cũng là thuộc hạ dưới trướng của Thẩm Tư Cương lâu vậy rồi, những người chị nên đối phó thì đều có thể dối phó được. Hơn nữa... Chị là người của Thẩm Tư Cương mà, bọn họ dám động vào chị sao?”
Vừa nói, vừa cười rồi ôm lấy vai Giản Đường đi về phía trước.
Giản phu nhân đã ra đón rồi: “Tiểu Đường, con về rồi à. Á? Còn cả cô Tô cũng ở đây à.”
“Đồ đâu?” Giản Đường không nói lời thừa thãi, đi vào trong phòng cùng Giản phu nhân, sau khi vào đến nhà họ Giản liền hỏi.
“Đồ gì?” Giản phu nhân hơi ngẩn người ra.
“Chứng minh thư.”
Giản Đường lạnh lùng đáp, hôm nay cô đến nhà họ Giản chính là vì lấy chứng minh thư về, cũng là mượn cơ hội này để trốn khỏi tầm mắt của Thẩm Tư Cương.
Lúc này Giản phu nhân mới choàng tỉnh: “Ồ ồ, chứng minh thư hả, ở trong bàn trang điểm của mẹ, đợi lát nữa mẹ đi lấy cho con. Uống cốc trà nóng đi đã, trời lạnh vầy uống chút nước nóng cho khỏi bị cóng.”
Đáng lẽ Giản phu nhân không nên tinh thần hoảng loạn như thế, chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng bà vẫn có chút nhớ nhung nên mới phân tâm.
Nhìn người giúp việc đang bưng trà lại một cái rồi ánh mắt Giản Đường lại dừng lại trên khuôn mặt của Giản phu nhân: “Giản phu nhân vẫn nên lên tầng lấy chứng minh thư đi thì hơn.”
Giản phu nhân nhìn qua phía Giản Chương Đằng, dường như mình bà không thể quyết định được, người phía sau gật gật đầu, bà mới gật đầu với Giản Đường: “Được, mẹ đi lấy cho con.”
Giản phu nhân đi rồi quay lại, vừa cầm theo chứng minh thư xuống nhà, vừa trách mắng Giản Đường một cách yêu thương: “Con nói xem con ấy, lấy chứng minh thư về gấp thế, sao vẫn không tin tưởng bố mẹ của mình sao. Bố con tốn chút công sức, gặp nhiều trắc trở, giấu giếm mà đáp ứng yêu cầu của con, không được để tổng giám đốc Thẩm nhận ra. Khó khăn lắm mới giúp con làm được chứng minh thư mới này đấy.”
Lúc này ánh mắt Giản phu nhân rất hiền hòa, ai không biết có khi còn thật sự cho rằng đây là một người mẹ tốt, hiền hòa cũng nên.
Tô Mịch đứng ở một bên, trong lòng rối rắm vô cùng.
Những cái khác thì không nói, chỉ nói đến chuyện ban nãy Giản Đường chẳng qua chỉ là muốn lấy có tấm chứng minh thư từ Giản phu nhân thôi mà Giản phu nhân lại còn phải ngầm nhìn Giản Chương Đằng để hỏi ý kiến ông ta nữa.
Đây... đâu phải là người một nhà chứ!
Căn bản chẳng khác gì người ngoài mà.
Giản Đường nhanh chóng giật chứng minh thư từ tay Giản phu nhân lại... Cô sớm đã không còn dám quá tham vọng vào bộ dạng làm ra vẻ yêu thương quan tâm của Giản phu nhân đó nữa rồi, lúc này trong tai cô chỉ cảm thấy nhức tai và châm biếm thôi.
Nhìn qua tấm chứng minh thư trong tay mình... Trong đáy mắt cô lộ ra ánh cười tự giễu cợt.
Hóa ra đây chính là lí do mà Giản Chương Đằng có thể lừa gạt, qua mắt được người đàn ông đó sao... Phần cột hẹ tên trên chứng minh thư viết to hai chữ: Thẩm Đồng.
Cô đổi họ rồi này.
Khẽ cười một cái, cố gắng đè nén sự đắng chát trong lòng cô, nhếch mắt lên lạnh nhạt đưa lại phía Giản Chương Đằng: “Tại sao cứ phải là họ ‘Thẩm’ chứ?”
Giản Chương Đằng ngập ngừng một lúc, ông không thể nói thật với cô được, bởi vì có một vị tiền bối già đức cao vọng trọng đã chính miệng nói rằng: Nếu người con gái sinh tiền được gả vào nhà họ Thẩm, con gái nhà họ Thẩm lúc còn sống trung trinh không đổi thì sau khi chết cũng phải trung trinh không đổi, đương nhiên cũng phải làm ma nhà họ Thẩm, tên trên chứng minh thư, cứ để... họ Thẩm đi.
Đây là nguyên văn câu nói của vị tiền bối già đức cao vọng trọng đó.
Lúc này Giản Chương Đằng vẫn còn nhớ, lúc ông nói ra yêu cầu của Giản Đường-nghĩ cách làm chứng minh thư mới đến gặp ông già đức cao vọng trọng đó, lúc ông già đó chính miệng nói ra những lời này, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng.
... Lúc đó đã định trước là Giản Đường không sống lâu được rồi.
Lời của ông già, nói một là một.
Thái độ của ông già cũng rất rõ ràng: Nhà họ Thẩm có thể tiếp nhận sự tồn tại của người con dâu là Giản Đường này, vị trí quý giá Thẩm phu nhân qua nhiều thế hệ có thể có chỗ cho Giản Đường, nhưng mà chỉ có một Giản Đường đã chết mới có thể ngồi lên vị trí quý giá Thẩm phu nhân đó thôi.
Giản Chương Đằng hơi do dự như thế, dù gì đó cũng là con gái ruột của ông, khác với việc mấy năm trước, lần này, đồng nghĩa với việc là ông cũng phải tự tay tiễn con gái mình lên đường.
Nhưng... Giản Chương Đằng cuối cùng cũng đưa ra quyết định mà ông cho rằng có lợi nhất cho nhà họ Giản.
Hi sinh một người con gái sớm đã không được tính là người nhà họ Giản nữa...
“Tiểu Đường, con có muốn gặp mấy kẻ lưu manh hại con phải ngồi tù năm đó không?” Giản Chương Đằng không trả lời câu hỏi của Giản Đường, ngược lại còn nhắc đến chuyện mấy kẻ lưu manh kia.
Có muốn gặp không?
Giản Đường rủ mắt xuống, che đi sự châm biếm trong ánh mắt... Gặp được thì đã là sao sao? Không gặp được thì lại làm sao chứ?
Thời gian có thể quay ngược lại sao?
Thận của cô có thể quay lại không?
Những ngày tháng tối tăm đó chưa từng xuất hiện sao?
Không phải cô không có tim, chỉ là quá đau quá đau rồi mà thôi.
“Ai da, mình à, chuyện năm đó đối với Giản Đường mà nói thực sự là một vết sẹo, sao ông có thể dứt nhắc đến trước mặt Tiểu Đường thế được chứ?” Giản phu nhân bỗng nhiên chen lời vào, thân mật đi lên trước, bưng tách trà từ một bên lên:
“Tiểu Đường, con đừng hoảng sợ, không cần vội vàng đưa ra quyết định đâu, uống chút nước, rồi từ từ nghĩ, không cần vội.”
Giản Đường nhận lấy tách trà, cố tình lấy người chắn trước mặt Tô Mịch: “chị Mịch, đến giờ uống thuốc của em rồi, hình như túi xách ở trên xe của chị ấy, chị đi lấy giúp em được không?”
Không phải là cô đa nghi, mà là... Trước khi cô ra khỏi nhà đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi, nhưng mà... không chống đỡ được sức cám dỗ của một tấm chứng minh thư!
Nhưng bằng lòng mạo hiểm, bằng lòng đánh cược là chuyện của mình cô, chứ không phải chuyện Tô Mịch nên chịu một phần cùng cô.
Nếu không phải là vì không có Tô Mịch thì cô không thể ra khỏi căn nhà đó được thì cô căn bản sẽ không gọi Tô Mịch đến, kéo Tô Mịch vào giếng nước đục này đâu.
Tô Mịch nhìn Giản Đường một cái...
Sắc mặt hoảng sợ đó của Giản phu nhân lập tức được thay thế bằng ánh cười, rồi lại bưng một tách trà khác lên, vội vàng đưa cho Tô Mịch: “Cô Tô à, cô cũng uống chút nước đi, ngày lạnh thế này lái xe chắc mệt rồi chăng? Uống chút nước đi, bên ngoài trời đông giá rét, túi xách ngoài xe cứ kêu kẻ dưới đi lấy là được, cần gì phải đích thân cô đi một chuyến chứ.”
Cánh môi Giản Đường nhếch lên, đang định cầm lấy tách trà thay cho Tô Mịch thì Tô Mịch đã lễ phép nhận lấy tách trà rồi hơi nhấp môi trước mặt Giản phu nhân: “Cảm ơn.”
Giản Đường ngừng lại... Cô có chút căng thẳng. Nhưng... Tô Mịch còn không tin tưởng nhà họ Giản hơn cả cô ấy, hơn nữa theo như những gì Tô Mịch nói, cô ấy đi theo làm việc cho Thẩm Tư Cương, chuyện thị phi gì cũng đều đã từng gặp qua, Tô Mịch đã có phòng bị với nhà họ Giản rồi, thì sao có thể không có chút phòng bị gì với tách trà này cơ chứ? Chỉ e là Tô Mịch đã tự có dự tính rồi thôi.
Cố nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chẳng nói gì cả.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Giản phu nhân bắt đầu giục: “Tiểu Đường, sao con không uống thế? Lạnh là sẽ không nóng hổi nữa đâu.”
Giản Đường nghe rồi, nhìn tách trà trong tay một cái... Cho dù Tô Mịch có dự tính gì cô lại chẳng có chút hứng thú nào mà uống tách trà mà người nhà họ Giản đó chuẩn bị cả, lạnh lùng đáp: “Không cần nói nữa, tôi không thích uống nước chè.” Nói rồi liền đặt tách trà trong tay xuống, “chị Mịch, chúng ta đi thôi.”
Vừa đi vừa đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Mịch bên cạnh, “chị Mịch, chị sao thế?”
Không kịp hô lên bỗng phía sau có người dùng khăn bịp lấy mũi cô, “U! U!” Cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trước khi ngất đi còn thất vọng nhìn về phía Giản phu nhân.
Trước khi ngất đi, cô còn có một ý nghĩ... cũng may, cũng may vừa rồi cô không ngăn chị Mịch uống tách trà đó. Nếu tách trà đó không có vấn đề gì thì uống rồi là xong. Nếu tách trà đó có vấn đề... uống rồi mới có thể giữ lại tính mạng cho chị Mịch được.
Theo như “người bố tốt” vô cùng kiêng nể Thẩm Tư Cương mà nói thì trước khi cô hôn mê đi thì Giản Chương Đằng sẽ không mạo hiểm mà giết Tô Mịch đâu, Tô Mịch còn sống thì ông ta mới có càng nhiều cái cớ để dùng. Tô Mịch chết rồi thì không đảm bảo được chuyện tên Thẩm Tư Cương lòng dạ độc ác đó sẽ điều tra đến cùng đâu.
Mà lúc cô vừa đứng dậy đó, hình như chị Mịch bị trúng thủ đoạn rồi, nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng cái tay giấu bên cạnh mình của chị Mịch đang nhẹ nhàng làm động tác “ngoéo tay”.
chị Mịch là đang truyền thông tin đến cô – đảm bảo không việc gì.
Từ sau khi đến nhà họ Giản, cho dù là ăn gì, dùng gì thì cô đều vô cùng ông ý, không đi thăm dò. Nhưng dù cho có cẩn thận mọi thứ đến vậy thì Giản Đường cũng chưa từng nghĩ rằng hôm nay đôi vợ chồng ấy, bố mẹ ruột của cô đây đã đến bước đường chẳng thèm giấu giếm nữa rồi.
“Làm sao đây?” Giản phu nhân căng thẳng nhìn hai con người đang hôn mê trước mặt, chỉ vào Tô Mịch, hỏi Giản Chương Đằng: “Xử lí cô ta thế nào đây?”
“Cô ta là người của Thẩm Tư Cương, vả lại cô ta cũng uống trà rồi ngất đi rồi, đi gọi ông Ngụy đến đây.”
Giản phu nhân tuy rất hoảng loạn nhưng vẫn lập tức làm theo lời của Giản Chương Đằng.
Giản Chương Đằng nói rồi, người đàn ông lực lưỡng vừa rồi đứng sau người Giản Đường dùng khăn tẩm thuốc mê để bịp miệng Giản Đường lại, đã một tay vác Giản Đường đang ngất đi lên như vác bao cát, sau khi dùng một cái bao tải to có thể nhét được một người trưởng thành lại được để nhét cô vào thì lại vác chiếc bao tải chứa người đó lên vai.
Một ông lão tóc hoa râm theo sau Giản phu nhân đi đến, Giản Chương Đằng chỉ chỉ Tô Mịch đã ngất đi kia: “Đem cô ta đi, tạo một cái chết do ‘tai nạn xe ngoài ý muốn’ đi.”
Giản Đường vẫn là đánh giá thấp sự tàn độc của Giản Chương Đằng. Nên nói là bao nhiêu cách hại người như thế mà Giản Đường chẳng hề thừa hưởng được cách hại người đầy đầu của Giản Chương Đằng gì cả.
Một vụ “tai nạn xe ngoài ý muốn”, cái chết của Tô Mịch cũng chẳng còn chút nghi vấn nào nữa rồi.
Giản phu nhân run lẩy bẩy, bà ta nắm chặt lấy cổ tay của Giản Chương Đằng, mu bàn tay trắng nõn, gân xanh lộ ra, trong mắt còn có chút không nỡ:
“Chương Đằng... Chúng ta làm như vậy, làm như vậy... Chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”
“Bà tưởng tôi muốn sao?” Giản Chương Đằng bực bội vò đầu: “Chuyện đến nước này, tôi còn có thể có cách gì được chứ? Người ngoài nhìn vào nhà họ Giản chúng ta thì thấy nguy nga lộng lẫy, vẻ vang, lẽ nào bà không rõ nhà họ Giản chúng ta đã đến thười khác sống còn rồi hay sao?... Đó cũng là con gái tôi, nếu không phải đến mức đường cùng thì sao tôi có thể độc ác thế được chứ?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà! Bà phải nhớ! Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì nhà họ Giản! Vì con cái của chúng ta! Nếu nhà họ Giản phá sản thì thằng bé Minh Bình chẳng còn là gì nữa! Bà nhẫn tâm nhìn nhà họ Giản phá sản, thằng bé Minh Bình từ một quý công tử chỉ tay năm ngón bỗng rơi xuống trở thành một con chó chết chủ tinh thần sa sút hay sao? Vả lại... Con bé sống như thế có ý nghĩa gì chứ? Người không ra người, ma không ra ma, cũng coi như chúng ta giúp nó giải thoát đi.”
Ông Ngụy tóc hoa râm cũng đang chuyển Tô Mịch đang hôn mê đến chiếc xe mà cô lái đến, còn những lời đó của Giản Chương Đằng suýt nữa thì gọi Tô Mịch “tỉnh lại” sớm hơn!
Thật quá vô liêm sỉ!
Xe đã đi đến nhà họ Giản, lái xe vào trong cánh cổng nhà họ Giản, Giản Đường xuống xe, “chị Mịch, chị về trước đi. Em phải ôn lại kỉ niệm xưa với Giản phu nhân nữa.”
Con ngươi của Tô Mịch động động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhạt nhẽo của Giản Đường... Khẽ cười: “Vậy đâu có được, vứt em lại một mình ở nhà họ Giản thì sao chị ăn nói với chỗ tổng giám đốc Thẩm được chứ.”
Cổ họng Giản Đường nghẹn lại: “Chị...”
“Để chị vào cùng với em đi.” Tô Mịch vừa đóng của xe, vừa thong dong bước đến bên cạnh Giản Đường, giơ tay ra ôm vai Giản Đường, thấp giọng xuống, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được mà nói bên tai Giản Đường: “Em yên tâm, tốt xấu gì thì chị cũng là thuộc hạ dưới trướng của Thẩm Tư Cương lâu vậy rồi, những người chị nên đối phó thì đều có thể dối phó được. Hơn nữa... Chị là người của Thẩm Tư Cương mà, bọn họ dám động vào chị sao?”
Vừa nói, vừa cười rồi ôm lấy vai Giản Đường đi về phía trước.
Giản phu nhân đã ra đón rồi: “Tiểu Đường, con về rồi à. Á? Còn cả cô Tô cũng ở đây à.”
“Đồ đâu?” Giản Đường không nói lời thừa thãi, đi vào trong phòng cùng Giản phu nhân, sau khi vào đến nhà họ Giản liền hỏi.
“Đồ gì?” Giản phu nhân hơi ngẩn người ra.
“Chứng minh thư.”
Giản Đường lạnh lùng đáp, hôm nay cô đến nhà họ Giản chính là vì lấy chứng minh thư về, cũng là mượn cơ hội này để trốn khỏi tầm mắt của Thẩm Tư Cương.
Lúc này Giản phu nhân mới choàng tỉnh: “Ồ ồ, chứng minh thư hả, ở trong bàn trang điểm của mẹ, đợi lát nữa mẹ đi lấy cho con. Uống cốc trà nóng đi đã, trời lạnh vầy uống chút nước nóng cho khỏi bị cóng.”
Đáng lẽ Giản phu nhân không nên tinh thần hoảng loạn như thế, chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng bà vẫn có chút nhớ nhung nên mới phân tâm.
Nhìn người giúp việc đang bưng trà lại một cái rồi ánh mắt Giản Đường lại dừng lại trên khuôn mặt của Giản phu nhân: “Giản phu nhân vẫn nên lên tầng lấy chứng minh thư đi thì hơn.”
Giản phu nhân nhìn qua phía Giản Chương Đằng, dường như mình bà không thể quyết định được, người phía sau gật gật đầu, bà mới gật đầu với Giản Đường: “Được, mẹ đi lấy cho con.”
Giản phu nhân đi rồi quay lại, vừa cầm theo chứng minh thư xuống nhà, vừa trách mắng Giản Đường một cách yêu thương: “Con nói xem con ấy, lấy chứng minh thư về gấp thế, sao vẫn không tin tưởng bố mẹ của mình sao. Bố con tốn chút công sức, gặp nhiều trắc trở, giấu giếm mà đáp ứng yêu cầu của con, không được để tổng giám đốc Thẩm nhận ra. Khó khăn lắm mới giúp con làm được chứng minh thư mới này đấy.”
Lúc này ánh mắt Giản phu nhân rất hiền hòa, ai không biết có khi còn thật sự cho rằng đây là một người mẹ tốt, hiền hòa cũng nên.
Tô Mịch đứng ở một bên, trong lòng rối rắm vô cùng.
Những cái khác thì không nói, chỉ nói đến chuyện ban nãy Giản Đường chẳng qua chỉ là muốn lấy có tấm chứng minh thư từ Giản phu nhân thôi mà Giản phu nhân lại còn phải ngầm nhìn Giản Chương Đằng để hỏi ý kiến ông ta nữa.
Đây... đâu phải là người một nhà chứ!
Căn bản chẳng khác gì người ngoài mà.
Giản Đường nhanh chóng giật chứng minh thư từ tay Giản phu nhân lại... Cô sớm đã không còn dám quá tham vọng vào bộ dạng làm ra vẻ yêu thương quan tâm của Giản phu nhân đó nữa rồi, lúc này trong tai cô chỉ cảm thấy nhức tai và châm biếm thôi.
Nhìn qua tấm chứng minh thư trong tay mình... Trong đáy mắt cô lộ ra ánh cười tự giễu cợt.
Hóa ra đây chính là lí do mà Giản Chương Đằng có thể lừa gạt, qua mắt được người đàn ông đó sao... Phần cột hẹ tên trên chứng minh thư viết to hai chữ: Thẩm Đồng.
Cô đổi họ rồi này.
Khẽ cười một cái, cố gắng đè nén sự đắng chát trong lòng cô, nhếch mắt lên lạnh nhạt đưa lại phía Giản Chương Đằng: “Tại sao cứ phải là họ ‘Thẩm’ chứ?”
Giản Chương Đằng ngập ngừng một lúc, ông không thể nói thật với cô được, bởi vì có một vị tiền bối già đức cao vọng trọng đã chính miệng nói rằng: Nếu người con gái sinh tiền được gả vào nhà họ Thẩm, con gái nhà họ Thẩm lúc còn sống trung trinh không đổi thì sau khi chết cũng phải trung trinh không đổi, đương nhiên cũng phải làm ma nhà họ Thẩm, tên trên chứng minh thư, cứ để... họ Thẩm đi.
Đây là nguyên văn câu nói của vị tiền bối già đức cao vọng trọng đó.
Lúc này Giản Chương Đằng vẫn còn nhớ, lúc ông nói ra yêu cầu của Giản Đường-nghĩ cách làm chứng minh thư mới đến gặp ông già đức cao vọng trọng đó, lúc ông già đó chính miệng nói ra những lời này, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng.
... Lúc đó đã định trước là Giản Đường không sống lâu được rồi.
Lời của ông già, nói một là một.
Thái độ của ông già cũng rất rõ ràng: Nhà họ Thẩm có thể tiếp nhận sự tồn tại của người con dâu là Giản Đường này, vị trí quý giá Thẩm phu nhân qua nhiều thế hệ có thể có chỗ cho Giản Đường, nhưng mà chỉ có một Giản Đường đã chết mới có thể ngồi lên vị trí quý giá Thẩm phu nhân đó thôi.
Giản Chương Đằng hơi do dự như thế, dù gì đó cũng là con gái ruột của ông, khác với việc mấy năm trước, lần này, đồng nghĩa với việc là ông cũng phải tự tay tiễn con gái mình lên đường.
Nhưng... Giản Chương Đằng cuối cùng cũng đưa ra quyết định mà ông cho rằng có lợi nhất cho nhà họ Giản.
Hi sinh một người con gái sớm đã không được tính là người nhà họ Giản nữa...
“Tiểu Đường, con có muốn gặp mấy kẻ lưu manh hại con phải ngồi tù năm đó không?” Giản Chương Đằng không trả lời câu hỏi của Giản Đường, ngược lại còn nhắc đến chuyện mấy kẻ lưu manh kia.
Có muốn gặp không?
Giản Đường rủ mắt xuống, che đi sự châm biếm trong ánh mắt... Gặp được thì đã là sao sao? Không gặp được thì lại làm sao chứ?
Thời gian có thể quay ngược lại sao?
Thận của cô có thể quay lại không?
Những ngày tháng tối tăm đó chưa từng xuất hiện sao?
Không phải cô không có tim, chỉ là quá đau quá đau rồi mà thôi.
“Ai da, mình à, chuyện năm đó đối với Giản Đường mà nói thực sự là một vết sẹo, sao ông có thể dứt nhắc đến trước mặt Tiểu Đường thế được chứ?” Giản phu nhân bỗng nhiên chen lời vào, thân mật đi lên trước, bưng tách trà từ một bên lên:
“Tiểu Đường, con đừng hoảng sợ, không cần vội vàng đưa ra quyết định đâu, uống chút nước, rồi từ từ nghĩ, không cần vội.”
Giản Đường nhận lấy tách trà, cố tình lấy người chắn trước mặt Tô Mịch: “chị Mịch, đến giờ uống thuốc của em rồi, hình như túi xách ở trên xe của chị ấy, chị đi lấy giúp em được không?”
Không phải là cô đa nghi, mà là... Trước khi cô ra khỏi nhà đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi, nhưng mà... không chống đỡ được sức cám dỗ của một tấm chứng minh thư!
Nhưng bằng lòng mạo hiểm, bằng lòng đánh cược là chuyện của mình cô, chứ không phải chuyện Tô Mịch nên chịu một phần cùng cô.
Nếu không phải là vì không có Tô Mịch thì cô không thể ra khỏi căn nhà đó được thì cô căn bản sẽ không gọi Tô Mịch đến, kéo Tô Mịch vào giếng nước đục này đâu.
Tô Mịch nhìn Giản Đường một cái...
Sắc mặt hoảng sợ đó của Giản phu nhân lập tức được thay thế bằng ánh cười, rồi lại bưng một tách trà khác lên, vội vàng đưa cho Tô Mịch: “Cô Tô à, cô cũng uống chút nước đi, ngày lạnh thế này lái xe chắc mệt rồi chăng? Uống chút nước đi, bên ngoài trời đông giá rét, túi xách ngoài xe cứ kêu kẻ dưới đi lấy là được, cần gì phải đích thân cô đi một chuyến chứ.”
Cánh môi Giản Đường nhếch lên, đang định cầm lấy tách trà thay cho Tô Mịch thì Tô Mịch đã lễ phép nhận lấy tách trà rồi hơi nhấp môi trước mặt Giản phu nhân: “Cảm ơn.”
Giản Đường ngừng lại... Cô có chút căng thẳng. Nhưng... Tô Mịch còn không tin tưởng nhà họ Giản hơn cả cô ấy, hơn nữa theo như những gì Tô Mịch nói, cô ấy đi theo làm việc cho Thẩm Tư Cương, chuyện thị phi gì cũng đều đã từng gặp qua, Tô Mịch đã có phòng bị với nhà họ Giản rồi, thì sao có thể không có chút phòng bị gì với tách trà này cơ chứ? Chỉ e là Tô Mịch đã tự có dự tính rồi thôi.
Cố nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chẳng nói gì cả.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Giản phu nhân bắt đầu giục: “Tiểu Đường, sao con không uống thế? Lạnh là sẽ không nóng hổi nữa đâu.”
Giản Đường nghe rồi, nhìn tách trà trong tay một cái... Cho dù Tô Mịch có dự tính gì cô lại chẳng có chút hứng thú nào mà uống tách trà mà người nhà họ Giản đó chuẩn bị cả, lạnh lùng đáp: “Không cần nói nữa, tôi không thích uống nước chè.” Nói rồi liền đặt tách trà trong tay xuống, “chị Mịch, chúng ta đi thôi.”
Vừa đi vừa đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Mịch bên cạnh, “chị Mịch, chị sao thế?”
Không kịp hô lên bỗng phía sau có người dùng khăn bịp lấy mũi cô, “U! U!” Cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trước khi ngất đi còn thất vọng nhìn về phía Giản phu nhân.
Trước khi ngất đi, cô còn có một ý nghĩ... cũng may, cũng may vừa rồi cô không ngăn chị Mịch uống tách trà đó. Nếu tách trà đó không có vấn đề gì thì uống rồi là xong. Nếu tách trà đó có vấn đề... uống rồi mới có thể giữ lại tính mạng cho chị Mịch được.
Theo như “người bố tốt” vô cùng kiêng nể Thẩm Tư Cương mà nói thì trước khi cô hôn mê đi thì Giản Chương Đằng sẽ không mạo hiểm mà giết Tô Mịch đâu, Tô Mịch còn sống thì ông ta mới có càng nhiều cái cớ để dùng. Tô Mịch chết rồi thì không đảm bảo được chuyện tên Thẩm Tư Cương lòng dạ độc ác đó sẽ điều tra đến cùng đâu.
Mà lúc cô vừa đứng dậy đó, hình như chị Mịch bị trúng thủ đoạn rồi, nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng cái tay giấu bên cạnh mình của chị Mịch đang nhẹ nhàng làm động tác “ngoéo tay”.
chị Mịch là đang truyền thông tin đến cô – đảm bảo không việc gì.
Từ sau khi đến nhà họ Giản, cho dù là ăn gì, dùng gì thì cô đều vô cùng ông ý, không đi thăm dò. Nhưng dù cho có cẩn thận mọi thứ đến vậy thì Giản Đường cũng chưa từng nghĩ rằng hôm nay đôi vợ chồng ấy, bố mẹ ruột của cô đây đã đến bước đường chẳng thèm giấu giếm nữa rồi.
“Làm sao đây?” Giản phu nhân căng thẳng nhìn hai con người đang hôn mê trước mặt, chỉ vào Tô Mịch, hỏi Giản Chương Đằng: “Xử lí cô ta thế nào đây?”
“Cô ta là người của Thẩm Tư Cương, vả lại cô ta cũng uống trà rồi ngất đi rồi, đi gọi ông Ngụy đến đây.”
Giản phu nhân tuy rất hoảng loạn nhưng vẫn lập tức làm theo lời của Giản Chương Đằng.
Giản Chương Đằng nói rồi, người đàn ông lực lưỡng vừa rồi đứng sau người Giản Đường dùng khăn tẩm thuốc mê để bịp miệng Giản Đường lại, đã một tay vác Giản Đường đang ngất đi lên như vác bao cát, sau khi dùng một cái bao tải to có thể nhét được một người trưởng thành lại được để nhét cô vào thì lại vác chiếc bao tải chứa người đó lên vai.
Một ông lão tóc hoa râm theo sau Giản phu nhân đi đến, Giản Chương Đằng chỉ chỉ Tô Mịch đã ngất đi kia: “Đem cô ta đi, tạo một cái chết do ‘tai nạn xe ngoài ý muốn’ đi.”
Giản Đường vẫn là đánh giá thấp sự tàn độc của Giản Chương Đằng. Nên nói là bao nhiêu cách hại người như thế mà Giản Đường chẳng hề thừa hưởng được cách hại người đầy đầu của Giản Chương Đằng gì cả.
Một vụ “tai nạn xe ngoài ý muốn”, cái chết của Tô Mịch cũng chẳng còn chút nghi vấn nào nữa rồi.
Giản phu nhân run lẩy bẩy, bà ta nắm chặt lấy cổ tay của Giản Chương Đằng, mu bàn tay trắng nõn, gân xanh lộ ra, trong mắt còn có chút không nỡ:
“Chương Đằng... Chúng ta làm như vậy, làm như vậy... Chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”
“Bà tưởng tôi muốn sao?” Giản Chương Đằng bực bội vò đầu: “Chuyện đến nước này, tôi còn có thể có cách gì được chứ? Người ngoài nhìn vào nhà họ Giản chúng ta thì thấy nguy nga lộng lẫy, vẻ vang, lẽ nào bà không rõ nhà họ Giản chúng ta đã đến thười khác sống còn rồi hay sao?... Đó cũng là con gái tôi, nếu không phải đến mức đường cùng thì sao tôi có thể độc ác thế được chứ?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà! Bà phải nhớ! Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì nhà họ Giản! Vì con cái của chúng ta! Nếu nhà họ Giản phá sản thì thằng bé Minh Bình chẳng còn là gì nữa! Bà nhẫn tâm nhìn nhà họ Giản phá sản, thằng bé Minh Bình từ một quý công tử chỉ tay năm ngón bỗng rơi xuống trở thành một con chó chết chủ tinh thần sa sút hay sao? Vả lại... Con bé sống như thế có ý nghĩa gì chứ? Người không ra người, ma không ra ma, cũng coi như chúng ta giúp nó giải thoát đi.”
Ông Ngụy tóc hoa râm cũng đang chuyển Tô Mịch đang hôn mê đến chiếc xe mà cô lái đến, còn những lời đó của Giản Chương Đằng suýt nữa thì gọi Tô Mịch “tỉnh lại” sớm hơn!
Thật quá vô liêm sỉ!