Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 191 RA TAY (2).Ay
CHƯƠNG 191 RA TAY (2)
Tiếng va chạm không hề lớn, ông già không cẩn thận va phải một vật trang trí bằng thạch anh trên bàn, lập tức tim gan đều sắp nhảy cả ra ngoài, cẩn thận thu dọn từng tí một, thấy đồ vật đó không bị làm sao, nên tảng đá trong lòng ông mới được đặt xuống.
Rồi lại có tật giật mình nhìn ra phía cửa, mới thở ra một hơi khàn khàn.
Biết là giờ này sẽ không có ai đến, động tác của ông già không quá gấp gáp, hoảng loạn, ngược lại còn sờ lên từng vết tích trong căn phòng ông từng sống này một cách ngăn nắp.
Tập văn kiện trên bàn đó giống hệt tập tài liệu trong tay ông đây.
Loại kẹp tài liệu đó bán rất chạy, cũng không có gì đặc trưng, chính là loại phổ biến nhất.
Nhưng dù có như vậy thì ông già vẫn không yên tâm mà mở tập văn kiện trong tay ra, lôi đống tài liệu bên trong ra, rồi sau đó lại lôi đống tài liệu trong tập văn kiện trên bàn ra, tráo đổi hai tập tài liệu cho nhau.
“Ông ở trong phòng làm việc của Boss hả?”
Một giọng chất vấn vang lên sau lưng ông già, ông già đang tráo hai tập tài liệu cho nhau nơm nớp lo sợ!
Giây phút đó bỗng nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Không dám quay đầu lại nhìn lắm, gật gật đầu rồi quay đầu lại nhìn... là Thẩm Đệ Nhất.
“Cậu, không phải cậu cùng cậu chủ đến bệnh viện rồi sao?”
Thẩm Đệ Nhất chau mày lại, “Quản gia Hạ, ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao ông vào được phòng làm việc của boss?” Người vội vã đến bệnh viện với boss là Thẩm Đệ Nhị, không phải cậu, hai ngày trước boss đã cử cậu đi làm nhiệm vụ khác.
Ngày trước, bên cạnh boss luôn là cậu và Thẩm Đệ Nhị, nhưng gần đây, boss lại trọng dụng Thẩm Đệ Nhị hơn. Ngay cả hôm nay ông cố Thẩm đột nhiên phát bệnh nặng ngất đi, trong tình huống cấp bách, cậu chủ cũng cử Thẩm Đệ Nhị đi lái xe mà để cậu ở lại, thân làm người bảo vệ trang viên, thực ra Thẩm Đệ Nhất cũng nhận ra được sự xa cách của boss.
Trong lòng buồn bực sầu não, đi lên tầng hai này, không nghĩ sẽ nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng làm việc, âm thanh không lớn nhưng lại dẫn tới sự hoài nghi của cậu.
Giờ này rồi ai còn ở trong phòng làm việc chứ, cậu chủ rõ ràng đã ra ngoài rồi mà.
Trong đầu Thẩm Đệ Nhất bỗng lóe lên, người đầu tiên mà cậu liên tưởng đến chính là... người phụ nữ đó!
Lúc cậu chủ không có nhà, người phụ nữ đó liền bắt đầu láo xược!
Trong mắt Thẩm Đệ Nhất lóe lên sự chán ghét.
Sự chán ghét đó phát ra từ trong đáy lòng sâu thẳm, tuyệt đối không phải kiểu có thể dễ dàng làm ra vẻ được.
Nhưng vừa nghĩ đến hành động vụng trộm của người phụ nữ đó trong phòng làm việc, Thẩm Đệ Nhất liền khẽ đi lại, cậu nghiêng tai nghe thật kĩ, quả nhiên, âm thanh vừa phải đó không phải do cậu nghe nhầm, đứng trong hành lang, tiếng va chạm lần lượt truyền đến từ trong phòng làm việc, Thẩm Đệ Nhất tim đập dồn dập... cuối cùng! Cuối cùng cũng nắm được thóp của người phụ nữ đó rồi!
Người ta nói bắt trộm phải có tang vật, Thẩm Đệ Nhất tự nhủ với mình tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, đợi đến lúc túm được lúc đang hành động xem người phụ nữ đó còn ngụy biện được gì nữa!
Nhất định phải để boss thấy được bộ mặt thật của người phụ nữ này!
Trong phòng làm việc rất tối, không bật đèn, rèm cửa vừa dày vừa nặng che một nửa, lúc đầu chỉ thấy một bóng lưng màu đen, Thẩm Đệ Nhất sôi sục máu... cuối cùng! Túm được cô rồi!
Nhưng ngay lập tức, Thẩm Đệ Nhất ngẩn người ra, “Ông làm gì trong phòng boss thế?” Lại là quản gia Hạ!
Trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Quản gia Hạ không trả lời câu hỏi, còn cả động tác lén la lén lút của quản gia Hạ đều khiến cậu nghỉ ngờ: “Còn nữa, trong tay ông cầm gì vậy?”
Quản gia Hạ khuôn mặt nhăn nhó: “Không có gì.”
Thẩm Đệ Nhất nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra cướp lấy tập tài liệu trong tay quản gia Hạ.
“Thẩm Đệ Nhất! Cậu không được xem!”
Quản gia Hạ cố nén giọng thét lên.
Điều này càng khiến Thẩm Đệ Nhất nghi ngờ hơn, mắt liếc qua tập tài liệu, một tay đẩy quản gia Hạ đang nhào lên định cướp tập tài liệu lại ra xa: “Đây là cái gì?”
“Không có gì!”
“Không có gì mà ông lại lén lút chạy đến phòng làm việc của boss sao?” Thẩm Đệ Nhất căn bản không tin, theo lí mà nói cậu không nên xem những tài liệu này, nhưng do hành vi của quản gia Hạ thật khiến cậu nghi ngơ, thêm nữa cậu cũng tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến lão Thẩm giữ khăng khăng, khiến quản gia Hạ thất lễ đến vậy chứ.
Một tay đẩy quản gia Hạ ra, một tay giơ tập tài liệu lên, cậu không định xem kĩ, cũng chỉ là muốn hù dọa quản gia Hạ thôi: “Sao tôi lại không được xem? Lẽ nào là thứ mà người khác không thể xem sao? Ông không nói cho tôi vậy tôi đành tự mình xem thôi.”
Vốn dĩ cũng chỉ là làm ra vẻ để hù dọa quản gia Hạ thôi, cũng không nghĩ liếc mắt nhìn một cái một dòng chữ đen lướt qua khóe mắt khiến cậu lập tức cảm thấy kính nể.
Cũng không quan tâm quản gia Hạ đang ở đó mà cứ thế cầm tập tài liệu vụt qua.
Bỗng nhiên một lực mạnh lao về phía Thẩm Đệ Nhất: “Không được phép xem! Không được phép xem!!”
Quản gia Hạ nổi nóng.
Thẩm Đệ Nhất giơ tay ra đẩy nhẹ một cái đã đẩy quản gia Hạ lảo đảo lùi về phía sau, trật chân ngã ra đất.
“Đây là cái gì! Quản gia Hạ! Những gì trong này viết đều là thật sao???” Cậu không dám tin, khóe mắt dần nhìn xuống một tập tài liệu khác đang kẹp trên bàn, còn nhớ ban nãy cậu nhìn thấy một bóng đen đang tráo đổi tài liệu... không chần chừ gì nữa, Thẩm Đệ Nhất cầm túi tài liệu trên bàn lên, vội vàng mở ra rồi nhanh chóng xem qua.
Hai tập tài liệu, hai tập “chân tướng sự thật” hoàn toàn khác nhau.
Cái nào là thật, cái nào là giả... Thực ra không cần hỏi trong lòng Thẩm Đệ Nhất cũng tất nhiên hiểu rõ, nếu tập tài liệu trong tay quản gia Hạ kia là giả thì việc gì quản gia Hạ phải mò mẫm lén lút đi tráo đổi với tập tài liệu trong phòng làm việc của cậu chủ chứ?
Quản gia Hạ suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, bỗng nhiên động đậy rồi liền quỷ xuống, lết về phía Thẩm Đệ Nhất, nắm chặt lấy quần của Thẩm Đệ Nhất một cách vô cùng đáng thương:
“Đừng nói với cậu chủ được không?”
Thẩm Đệ Nhất vô cùng kinh ngạc!
“Cậu cứ coi như không biết chuyện này đi, lão Hạ này xin cậu đấy!... Tôi làm như vậy cũng là vì Viên Miên thôi! Thẩm Đệ Nhất, cậu nghĩ thử xem, trước giờ Viên Miên đầu hiền lành, dịu dàng săn sóc, nhát gan, sao con bé có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ?
Tất cả đều là tại Giản Đường!
Cậu nghĩ xem, đối với người ngoài, Viên Miên là người phụ nữ mà cậu chủ coi trọng, chuyện này ai ai cũng đều biết cả.
Nhưng Viên Miên thân là bạn thân của Giản Đường, người phụ nữ đó vẫn không chịu từ bỏ, cứ quấn lấy cậu chủ mãi.
Viên Miên con bé tự ti, là tôi, là tôi không cho Viên Miên được một thân phận cao quý, con bé chỉ là một con gái của một quản gia. Còn Giản Đường thì sao? Cô ta là thiên kim của nhà họ Giản, là con cưng của trời trong mắt mọi người, người phụ nữ xuất sắc như vậy chỉ một lòng một dạ với cậu chủ, thể hiện ra sự theo đuổi mãnh liệt.
Viên Miên con bé là do sợ, sợ ngày nào đó cậu chủ sẽ bị con cưng của trời là Giản Đường đó cướp mất.
Viên Miên là do nhất thời nóng lòng nên mới làm ra chuyện sai trái. Nhưng Viên Miên cũng là vì người phụ nữ đêm hôm đó đến muộn, mới bị đám súc sinh đó làm nhục. Viên Miên đã dùng tính mạng của mình để trả giá cho sự nóng lòng nhất thời đó rồi!
Vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Hơn nữa chẳng phải một mạng người vẫn chưa đủ để đền tội hay sao chứ?”
Quản gia Hạ nước mắt giàn giụa: “Thẩm Đệ Nhất, Viên Miên làm điều sai trái nhưng đó cũng là vì Giản Đường mà. Đến nay, cậu chủ cưới người phụ nữ đó rồi, người phụ nữ đó cũng bằng lòng gả cho cậu chủ rồi, đây chẳng phải điều mà người phụ nữ đó hằng mong ước hay sao?
Tại sao phải đào chuyện cũ ra để truy cứu nữa chứ? Tại sao phải truy tìm căn nguyên của chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm về trước như thế nữa chứ?
Người phụ nữ đó đã trở thành bà chủ nhà họ Thẩm rồi... Viên Miên chỉ còn là một đống tro tàn... Lão Hạ tôi có mỗi đứa con gái đấy, con gái đi sang thế giới bên kia rồi, tôi chỉ hi vọng cho nó được sự trong sạch ở thế giới bên này thôi, hi vọng trong lòng cậu chủ, nó mãi là con bé đơn thuần hơi nhát gan, lương thiện dịu dàng mà thôi... Thẩm Đệ Nhất, lão Hạ tôi cầu xin cậu đấy! Khấu đầu lạy tạ cậu đấy! Cậu chỉ cần coi như chưa từng nhìn thấy gì, chưa từng nghe thấy gì thôi!
Người phụ nữ đó, cô ta cũng đã đạt được thứ cô ta muốn rồi, không phải sao?
Giờ như vầy không tốt hay sao? Cục diện mà mọi người đều vui mừng, còn điều tôi quan tâm nhất chính là tuyệt đối không để Viên Miên chết rồi mà vẫn phải bị người đời chà đạp sỉ nhục!
Thẩm Đệ Nhất, ông Hạ biết cậu... từ nhỏ đã thích Viên Miên. Chắc là cậu cũng không hi vọng Viên Miên trở thành người phụ nữ tàn độc trong mắt mọi người đâu đúng không?
Còn nữa, con bé Viên Miên chỉ là suy nghĩ sai lầm nên mới dẫn đến hậu quả như vậy thôi! Không phải con bé cố ý hại người đâu!
Người phụ nữ đó là bạn thân tốt nhất của con bé! Sao con bé có thể rắp tâm độc địa đi hại người phụ nữ ấy chứ?”
Thẩm Đệ Nhất thần kinh căng ra... Lúc quản gia Hạ nói ta câu “Cậu từ nhỏ đã thích Viên Miên”, thì ông đã biết quyết định của cậu rồi.
“Quản gia Hạ, ông trả lời cháu trước đi đã... Thực ra ông sớm đã biết chân tướng sự việc rồi đúng không?”
“Tôi... Viên Miên có nhắc đến với tôi một lần, tôi tưởng rằng con bé chỉ là đùa thôi. Viên Miên cũng nói, con bé chỉ là hù dọa Giản Đường thôi, chụp ảnh lưu lại chứng cứ, sẽ không để người ta làm gì quá đáng với Giản Đường đâu... Chỉ hi vọng sau này người phụ nữ đó không còn mặt mũi nào mà đeo bám lấy cậu chủ nữa. ... Tôi, tôi chỉ coi như câu nói đùa thôi, dù gì Viên Miên cũng nhát gan từ nhỏ mà.”
Thẩm Đệ Nhất nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, vứt đống tài liệu trong tay xuống trước mặt quản gia Hạ: “Ông nhớ lấy, không phải là tôi giúp ông che giấu, không phải vì giúp ông mà tôi vì thanh danh trong sạch của Viên Miên và sự thuần khiết của cô ấy trong lòng cậu chủ thôi. Hôm nay tôi chưa từng đến đây, không nhìn thấy chú, càng không nhìn thấy đống tài liệu này.”
Nói rồi cậu quay người bước đi, đi đến hành lang, ánh sáng chiếu vào mới nhìn rõ đôi môi nhợt nhạt và sự thương xót của Thẩm Đệ Nhất.
Vừa đi xuống dưới nhà, còn chưa xuống đến nơi đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Là người phụ nữ đó!
Thẩm Đệ Nhất không để ý liền bước hụt, tuy đã kịp thời đứng vững lại nhưng vẫn phát ra tiếng động.
Cậu đưa mắt ra nhìn, người phụ nữ đó quay lưng lại với cậu, cũng vừa lúc quay người lại về phía cậu... Tim đập mạnh một cái!
Lại có một sự hổ thẹn và chột dạ khôn xiết.
Phô trương thanh thế dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, người phụ nữ đó mang theo vẻ mặt không vui.
Thẩm Đệ Nhất chỉ nhìn thấy người phụ nữ đối diện với mình đó lạnh nhạt thu tầm mắt lại, bày ra bộ mặt không vui và chán ghét với cậu, cứ lướt qua một cách hơi hợt như thế mà không chút quan tâm.
Có lẽ... Những hiểu biết cực đoan, những nhận định cực đoan trong lòng đó đã bị phá vỡ trong phút chốc.
Từng trang giấy đó, từng lời nói đó, từng chữ viết đó đều đang lên án sự chán ghét căn bản không có chút căn cứ nào của cậu với người phụ nữ này!
Rõ ràng là người thẳng thắn ghét bỏ, là người khinh thường là lẽ đương nhiên, là người luôn luôn có đủ lí do để âm thầm cười nhạo, trong phút chốc, giấy trắng mực đen, từng dòng chứng cứ nói với cậu: Sự chán ghét đó của cậu là không có đạo lí!
Người luôn thẳng thắn ghét bỏ, bỗng chốc mất đi lí do chống đỡ để cậu có thể thẳng thắn ghét bỏ cô rồi!
Trong lòng Thẩm Đệ Nhất vô cùng kì lạ, cũng vô cùng chột dạ, cậu phô trương thanh thế hừ nhẹ một cái: “Hừm!”
Rồi sau đó đi qua bên cạnh người phụ nữ đó, chẳng thèm chào lấy một tiếng “bà chủ”, rảo bước vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn... Tựa như sự chán ghét, thực ra trong lòng cậu đang cảm thấy hổ thẹn.
“Quản gia Vương, hôm nay sinh nhật Giản phu nhân, tôi phải về nhà họ Giản một chuyến.”
Tiếng va chạm không hề lớn, ông già không cẩn thận va phải một vật trang trí bằng thạch anh trên bàn, lập tức tim gan đều sắp nhảy cả ra ngoài, cẩn thận thu dọn từng tí một, thấy đồ vật đó không bị làm sao, nên tảng đá trong lòng ông mới được đặt xuống.
Rồi lại có tật giật mình nhìn ra phía cửa, mới thở ra một hơi khàn khàn.
Biết là giờ này sẽ không có ai đến, động tác của ông già không quá gấp gáp, hoảng loạn, ngược lại còn sờ lên từng vết tích trong căn phòng ông từng sống này một cách ngăn nắp.
Tập văn kiện trên bàn đó giống hệt tập tài liệu trong tay ông đây.
Loại kẹp tài liệu đó bán rất chạy, cũng không có gì đặc trưng, chính là loại phổ biến nhất.
Nhưng dù có như vậy thì ông già vẫn không yên tâm mà mở tập văn kiện trong tay ra, lôi đống tài liệu bên trong ra, rồi sau đó lại lôi đống tài liệu trong tập văn kiện trên bàn ra, tráo đổi hai tập tài liệu cho nhau.
“Ông ở trong phòng làm việc của Boss hả?”
Một giọng chất vấn vang lên sau lưng ông già, ông già đang tráo hai tập tài liệu cho nhau nơm nớp lo sợ!
Giây phút đó bỗng nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Không dám quay đầu lại nhìn lắm, gật gật đầu rồi quay đầu lại nhìn... là Thẩm Đệ Nhất.
“Cậu, không phải cậu cùng cậu chủ đến bệnh viện rồi sao?”
Thẩm Đệ Nhất chau mày lại, “Quản gia Hạ, ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao ông vào được phòng làm việc của boss?” Người vội vã đến bệnh viện với boss là Thẩm Đệ Nhị, không phải cậu, hai ngày trước boss đã cử cậu đi làm nhiệm vụ khác.
Ngày trước, bên cạnh boss luôn là cậu và Thẩm Đệ Nhị, nhưng gần đây, boss lại trọng dụng Thẩm Đệ Nhị hơn. Ngay cả hôm nay ông cố Thẩm đột nhiên phát bệnh nặng ngất đi, trong tình huống cấp bách, cậu chủ cũng cử Thẩm Đệ Nhị đi lái xe mà để cậu ở lại, thân làm người bảo vệ trang viên, thực ra Thẩm Đệ Nhất cũng nhận ra được sự xa cách của boss.
Trong lòng buồn bực sầu não, đi lên tầng hai này, không nghĩ sẽ nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng làm việc, âm thanh không lớn nhưng lại dẫn tới sự hoài nghi của cậu.
Giờ này rồi ai còn ở trong phòng làm việc chứ, cậu chủ rõ ràng đã ra ngoài rồi mà.
Trong đầu Thẩm Đệ Nhất bỗng lóe lên, người đầu tiên mà cậu liên tưởng đến chính là... người phụ nữ đó!
Lúc cậu chủ không có nhà, người phụ nữ đó liền bắt đầu láo xược!
Trong mắt Thẩm Đệ Nhất lóe lên sự chán ghét.
Sự chán ghét đó phát ra từ trong đáy lòng sâu thẳm, tuyệt đối không phải kiểu có thể dễ dàng làm ra vẻ được.
Nhưng vừa nghĩ đến hành động vụng trộm của người phụ nữ đó trong phòng làm việc, Thẩm Đệ Nhất liền khẽ đi lại, cậu nghiêng tai nghe thật kĩ, quả nhiên, âm thanh vừa phải đó không phải do cậu nghe nhầm, đứng trong hành lang, tiếng va chạm lần lượt truyền đến từ trong phòng làm việc, Thẩm Đệ Nhất tim đập dồn dập... cuối cùng! Cuối cùng cũng nắm được thóp của người phụ nữ đó rồi!
Người ta nói bắt trộm phải có tang vật, Thẩm Đệ Nhất tự nhủ với mình tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, đợi đến lúc túm được lúc đang hành động xem người phụ nữ đó còn ngụy biện được gì nữa!
Nhất định phải để boss thấy được bộ mặt thật của người phụ nữ này!
Trong phòng làm việc rất tối, không bật đèn, rèm cửa vừa dày vừa nặng che một nửa, lúc đầu chỉ thấy một bóng lưng màu đen, Thẩm Đệ Nhất sôi sục máu... cuối cùng! Túm được cô rồi!
Nhưng ngay lập tức, Thẩm Đệ Nhất ngẩn người ra, “Ông làm gì trong phòng boss thế?” Lại là quản gia Hạ!
Trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Quản gia Hạ không trả lời câu hỏi, còn cả động tác lén la lén lút của quản gia Hạ đều khiến cậu nghỉ ngờ: “Còn nữa, trong tay ông cầm gì vậy?”
Quản gia Hạ khuôn mặt nhăn nhó: “Không có gì.”
Thẩm Đệ Nhất nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra cướp lấy tập tài liệu trong tay quản gia Hạ.
“Thẩm Đệ Nhất! Cậu không được xem!”
Quản gia Hạ cố nén giọng thét lên.
Điều này càng khiến Thẩm Đệ Nhất nghi ngờ hơn, mắt liếc qua tập tài liệu, một tay đẩy quản gia Hạ đang nhào lên định cướp tập tài liệu lại ra xa: “Đây là cái gì?”
“Không có gì!”
“Không có gì mà ông lại lén lút chạy đến phòng làm việc của boss sao?” Thẩm Đệ Nhất căn bản không tin, theo lí mà nói cậu không nên xem những tài liệu này, nhưng do hành vi của quản gia Hạ thật khiến cậu nghi ngơ, thêm nữa cậu cũng tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến lão Thẩm giữ khăng khăng, khiến quản gia Hạ thất lễ đến vậy chứ.
Một tay đẩy quản gia Hạ ra, một tay giơ tập tài liệu lên, cậu không định xem kĩ, cũng chỉ là muốn hù dọa quản gia Hạ thôi: “Sao tôi lại không được xem? Lẽ nào là thứ mà người khác không thể xem sao? Ông không nói cho tôi vậy tôi đành tự mình xem thôi.”
Vốn dĩ cũng chỉ là làm ra vẻ để hù dọa quản gia Hạ thôi, cũng không nghĩ liếc mắt nhìn một cái một dòng chữ đen lướt qua khóe mắt khiến cậu lập tức cảm thấy kính nể.
Cũng không quan tâm quản gia Hạ đang ở đó mà cứ thế cầm tập tài liệu vụt qua.
Bỗng nhiên một lực mạnh lao về phía Thẩm Đệ Nhất: “Không được phép xem! Không được phép xem!!”
Quản gia Hạ nổi nóng.
Thẩm Đệ Nhất giơ tay ra đẩy nhẹ một cái đã đẩy quản gia Hạ lảo đảo lùi về phía sau, trật chân ngã ra đất.
“Đây là cái gì! Quản gia Hạ! Những gì trong này viết đều là thật sao???” Cậu không dám tin, khóe mắt dần nhìn xuống một tập tài liệu khác đang kẹp trên bàn, còn nhớ ban nãy cậu nhìn thấy một bóng đen đang tráo đổi tài liệu... không chần chừ gì nữa, Thẩm Đệ Nhất cầm túi tài liệu trên bàn lên, vội vàng mở ra rồi nhanh chóng xem qua.
Hai tập tài liệu, hai tập “chân tướng sự thật” hoàn toàn khác nhau.
Cái nào là thật, cái nào là giả... Thực ra không cần hỏi trong lòng Thẩm Đệ Nhất cũng tất nhiên hiểu rõ, nếu tập tài liệu trong tay quản gia Hạ kia là giả thì việc gì quản gia Hạ phải mò mẫm lén lút đi tráo đổi với tập tài liệu trong phòng làm việc của cậu chủ chứ?
Quản gia Hạ suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, bỗng nhiên động đậy rồi liền quỷ xuống, lết về phía Thẩm Đệ Nhất, nắm chặt lấy quần của Thẩm Đệ Nhất một cách vô cùng đáng thương:
“Đừng nói với cậu chủ được không?”
Thẩm Đệ Nhất vô cùng kinh ngạc!
“Cậu cứ coi như không biết chuyện này đi, lão Hạ này xin cậu đấy!... Tôi làm như vậy cũng là vì Viên Miên thôi! Thẩm Đệ Nhất, cậu nghĩ thử xem, trước giờ Viên Miên đầu hiền lành, dịu dàng săn sóc, nhát gan, sao con bé có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ?
Tất cả đều là tại Giản Đường!
Cậu nghĩ xem, đối với người ngoài, Viên Miên là người phụ nữ mà cậu chủ coi trọng, chuyện này ai ai cũng đều biết cả.
Nhưng Viên Miên thân là bạn thân của Giản Đường, người phụ nữ đó vẫn không chịu từ bỏ, cứ quấn lấy cậu chủ mãi.
Viên Miên con bé tự ti, là tôi, là tôi không cho Viên Miên được một thân phận cao quý, con bé chỉ là một con gái của một quản gia. Còn Giản Đường thì sao? Cô ta là thiên kim của nhà họ Giản, là con cưng của trời trong mắt mọi người, người phụ nữ xuất sắc như vậy chỉ một lòng một dạ với cậu chủ, thể hiện ra sự theo đuổi mãnh liệt.
Viên Miên con bé là do sợ, sợ ngày nào đó cậu chủ sẽ bị con cưng của trời là Giản Đường đó cướp mất.
Viên Miên là do nhất thời nóng lòng nên mới làm ra chuyện sai trái. Nhưng Viên Miên cũng là vì người phụ nữ đêm hôm đó đến muộn, mới bị đám súc sinh đó làm nhục. Viên Miên đã dùng tính mạng của mình để trả giá cho sự nóng lòng nhất thời đó rồi!
Vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Hơn nữa chẳng phải một mạng người vẫn chưa đủ để đền tội hay sao chứ?”
Quản gia Hạ nước mắt giàn giụa: “Thẩm Đệ Nhất, Viên Miên làm điều sai trái nhưng đó cũng là vì Giản Đường mà. Đến nay, cậu chủ cưới người phụ nữ đó rồi, người phụ nữ đó cũng bằng lòng gả cho cậu chủ rồi, đây chẳng phải điều mà người phụ nữ đó hằng mong ước hay sao?
Tại sao phải đào chuyện cũ ra để truy cứu nữa chứ? Tại sao phải truy tìm căn nguyên của chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm về trước như thế nữa chứ?
Người phụ nữ đó đã trở thành bà chủ nhà họ Thẩm rồi... Viên Miên chỉ còn là một đống tro tàn... Lão Hạ tôi có mỗi đứa con gái đấy, con gái đi sang thế giới bên kia rồi, tôi chỉ hi vọng cho nó được sự trong sạch ở thế giới bên này thôi, hi vọng trong lòng cậu chủ, nó mãi là con bé đơn thuần hơi nhát gan, lương thiện dịu dàng mà thôi... Thẩm Đệ Nhất, lão Hạ tôi cầu xin cậu đấy! Khấu đầu lạy tạ cậu đấy! Cậu chỉ cần coi như chưa từng nhìn thấy gì, chưa từng nghe thấy gì thôi!
Người phụ nữ đó, cô ta cũng đã đạt được thứ cô ta muốn rồi, không phải sao?
Giờ như vầy không tốt hay sao? Cục diện mà mọi người đều vui mừng, còn điều tôi quan tâm nhất chính là tuyệt đối không để Viên Miên chết rồi mà vẫn phải bị người đời chà đạp sỉ nhục!
Thẩm Đệ Nhất, ông Hạ biết cậu... từ nhỏ đã thích Viên Miên. Chắc là cậu cũng không hi vọng Viên Miên trở thành người phụ nữ tàn độc trong mắt mọi người đâu đúng không?
Còn nữa, con bé Viên Miên chỉ là suy nghĩ sai lầm nên mới dẫn đến hậu quả như vậy thôi! Không phải con bé cố ý hại người đâu!
Người phụ nữ đó là bạn thân tốt nhất của con bé! Sao con bé có thể rắp tâm độc địa đi hại người phụ nữ ấy chứ?”
Thẩm Đệ Nhất thần kinh căng ra... Lúc quản gia Hạ nói ta câu “Cậu từ nhỏ đã thích Viên Miên”, thì ông đã biết quyết định của cậu rồi.
“Quản gia Hạ, ông trả lời cháu trước đi đã... Thực ra ông sớm đã biết chân tướng sự việc rồi đúng không?”
“Tôi... Viên Miên có nhắc đến với tôi một lần, tôi tưởng rằng con bé chỉ là đùa thôi. Viên Miên cũng nói, con bé chỉ là hù dọa Giản Đường thôi, chụp ảnh lưu lại chứng cứ, sẽ không để người ta làm gì quá đáng với Giản Đường đâu... Chỉ hi vọng sau này người phụ nữ đó không còn mặt mũi nào mà đeo bám lấy cậu chủ nữa. ... Tôi, tôi chỉ coi như câu nói đùa thôi, dù gì Viên Miên cũng nhát gan từ nhỏ mà.”
Thẩm Đệ Nhất nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, vứt đống tài liệu trong tay xuống trước mặt quản gia Hạ: “Ông nhớ lấy, không phải là tôi giúp ông che giấu, không phải vì giúp ông mà tôi vì thanh danh trong sạch của Viên Miên và sự thuần khiết của cô ấy trong lòng cậu chủ thôi. Hôm nay tôi chưa từng đến đây, không nhìn thấy chú, càng không nhìn thấy đống tài liệu này.”
Nói rồi cậu quay người bước đi, đi đến hành lang, ánh sáng chiếu vào mới nhìn rõ đôi môi nhợt nhạt và sự thương xót của Thẩm Đệ Nhất.
Vừa đi xuống dưới nhà, còn chưa xuống đến nơi đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Là người phụ nữ đó!
Thẩm Đệ Nhất không để ý liền bước hụt, tuy đã kịp thời đứng vững lại nhưng vẫn phát ra tiếng động.
Cậu đưa mắt ra nhìn, người phụ nữ đó quay lưng lại với cậu, cũng vừa lúc quay người lại về phía cậu... Tim đập mạnh một cái!
Lại có một sự hổ thẹn và chột dạ khôn xiết.
Phô trương thanh thế dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, người phụ nữ đó mang theo vẻ mặt không vui.
Thẩm Đệ Nhất chỉ nhìn thấy người phụ nữ đối diện với mình đó lạnh nhạt thu tầm mắt lại, bày ra bộ mặt không vui và chán ghét với cậu, cứ lướt qua một cách hơi hợt như thế mà không chút quan tâm.
Có lẽ... Những hiểu biết cực đoan, những nhận định cực đoan trong lòng đó đã bị phá vỡ trong phút chốc.
Từng trang giấy đó, từng lời nói đó, từng chữ viết đó đều đang lên án sự chán ghét căn bản không có chút căn cứ nào của cậu với người phụ nữ này!
Rõ ràng là người thẳng thắn ghét bỏ, là người khinh thường là lẽ đương nhiên, là người luôn luôn có đủ lí do để âm thầm cười nhạo, trong phút chốc, giấy trắng mực đen, từng dòng chứng cứ nói với cậu: Sự chán ghét đó của cậu là không có đạo lí!
Người luôn thẳng thắn ghét bỏ, bỗng chốc mất đi lí do chống đỡ để cậu có thể thẳng thắn ghét bỏ cô rồi!
Trong lòng Thẩm Đệ Nhất vô cùng kì lạ, cũng vô cùng chột dạ, cậu phô trương thanh thế hừ nhẹ một cái: “Hừm!”
Rồi sau đó đi qua bên cạnh người phụ nữ đó, chẳng thèm chào lấy một tiếng “bà chủ”, rảo bước vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn... Tựa như sự chán ghét, thực ra trong lòng cậu đang cảm thấy hổ thẹn.
“Quản gia Vương, hôm nay sinh nhật Giản phu nhân, tôi phải về nhà họ Giản một chuyến.”