Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 185 THỜI KHẮC VỠ MỘNG.Ay
CHƯƠNG 185 THỜI KHẮC VỠ MỘNG
Lần đi công tác này, không phải một mình Thẩm Tư Cương, mà còn đưa theo Bạch Dương Hàng.
Bạch Dương Hàng vốn dĩ là cậu chủ nhà họ Bạch, năm ấy vì muốn học ngành y, không ít lần đã cãi vã với bố anh ta. Bạch Dương Hàng thường ngày xem có vẻ là một người dịu dàng, nhưng khi cần phải hung dữ, đến bố anh ta cũng đau đầu.
Bố anh ta không thể chịu nổi Bạch Dương Hàng, nhường một bước, nói là lúc nhà họ Bạch cần đến Bạch Dương Hàng, Bạch Dương Hàng phải nhận trách nhiệm ra sức vì địa vị gia tộc.
Không những vậy, đến lúc Bạch Dương Hàng ra sức vì gia tộc, nhà họ Thẩm và nhà họ Bạch lại có hợp đồng liên kết mật thiết, lần này đến nước Anh, đặc biệt quan trọng, nếu không, tập đoàn Thẩm Thị và tập đoàn Bạch Thị đã không đưa ra hai nhân vật chính là Thẩm Tư Cương và Bạch Dương Hàng, hai người này sẽ không cùng đến đó.
“Khó đối phó.” Sau khi họp với bên B xong, Bạch Dương Hàng mặc một chiếc áo khoác gió và Thẩm Tư Cương mặc một bộ vest màu xanh, hai người vừa đi ra từ cánh cửa, vừa bàn bạc.
Thẩm Tư Cương đưa cổ tay lên nhìn thời gian: “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Hai người tìm một quán ăn đồ phương tây gần đó, không khí rất đơn giản, sau khi ngồi xuống liền gọi hai phần thức ăn nhẹ, lúc đang đợi thức ăn đến, Thẩm Tư Cương đan tay về phía sau, Thẩm Đệ Nhất bước lên.
“Mấy hôm nay phải vô cùng để ý đến người tên Smith này. Xem xem đã gặp ai.”
Có lẽ là lúc Thẩm Tư Cương nói ra câu này, mắt Bạch Dương Hàng ánh lên: “Ý của anh là... chi nhánh công ty bên này, có người đã bày trò sau lưng chúng ta?”
Thẩm Tư Cương vẫy tay với Thẩm Đệ Nhất: “Đi đi.”
Lúc này mới quay đầu lại: “Cậu không cảm thấy kì lạ sao?” Anh nhìn Bạch Dương Hàng: “Hôm qua hai chúng ta vừa mới xuống sân bay, hôm nay đã hẹn gặp Smith, biểu hiện của đối phương hình như đã biết từ trước ván bài mà chúng ta sẽ đưa ra? Tôi có thể nghĩ được là bên chi nhánh này đã có nội gián, hơn nữa còn ở cấp bậc quản lý.” Hôm qua vừa mới xuống sân bay, mà không nghỉ ngơi, triệu tập các giám đốc điều hành trong công ty ngay khoảng thời gian đầu, mở cuộc họp cấp cao, sau đó làm ngay cả đến kế hoạch, hôm nay và sau cuộc họp dự bị, đối phương không lo sợ, nắm chắc phần thắng trong tay, rõ ràng đã nắm được nội tình của họ từ trước.
“Hai bên hợp tác, điều cấm kị nhất chính là bị đối phương nắm được nội tình.”
Trong mắt Bạch Dương Hàng lộ ra vẻ nghiêm nghị.
“Không có đạo lý phòng giặc nghìn ngày, cứ xem như trốn tránh cấp cao của công ty, hai người chúng ta đặt lại kế hoạch từ đầu, tránh nguy cơ rò rỉ lần này, để cho sự việc đi theo đúng đường của nó. Nhưng mà tên nội gián này nếu không loại trừ, sẽ mãi là quả bom đã được đặt giờ.”
Bạch Dương Hàng ngầm hiểu: “Chúng ta không thể ở lại nước Anh lâu được, bên chi nhánh công ty vẫn luôn ẩn dấu một tên nội gián, chôn quả bom hẹn giờ này, không biết rõ lúc nào sẽ nổ tung, ngay đến cả tổng công ty cũng phải chịu ảnh hưởng, đến lúc đó, thị trường chứng khoán bất ổn, vốn của phố Wall cũng nhân cơ hội này mà tiến vào, nhiều phía liên kết, các nhà giao dịch tham gia vào, việc làm sụp đổ một công ty cũng đã nằm trong dự định của họ.”
Lúc mới bắt đầu, Bạch Dương Hàng cũng chỉ suy nghĩ đơn giản, nhưng mà càng suy nghĩ lại càng nói nhiều, sự kiêu ngạo trên khuôn mặt của anh càng lúc càng ít đi, thay vào đó là sự nghiêm túc, càng lúc càng nghiêm túc, nghiêm túc vô cùng... Đến cuối cùng, khuôn mặt căng lên, toàn thân cứng đờ, bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt Thẩm Tư Cương: “Mua được cấp cao trong nội bộ, làm gián điệp thương nghiệp của bọn họ, bán những tin tức quan trọng, cuối cùng có một vấn đề nhỏ, bỗng nhiên phóng đại lên mấy lần, nội bộ rối ren, lòng người xao động, lúc đó thêm cả phía truyền thông... hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Một khi có sự tham gia của truyền thông, những chuyện bé bằng móng tay, sẽ bị phóng đại vô hạn, tư bản phương Tây nhân lúc này sẽ bước vào... một công ty đang yên đang lành, sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm... Thủ đoạn này, sao lại quen như vậy? A Tu... người nào, dám nhằm vào Thẩm Thị?”
“Không sai. Bọn họ đã ra tay rồi.” Người đàn ông ngồi đối diện, khuôn mặt anh tuấn không hề tức giận, cũng không nghiêm túc.
“A Tu, cậu nghiêm túc một chút đi!” Bạch Dương Hàng lo lắng: “Còn nữa, bọn họ là ai?”
“Tôi không biết.”
Lúc này, bữa ăn cũng đã được bày lên, Bạch Dương Hàng không dám tin được mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện vẫn thong dong bắt đầu dùng bữa, đã đến lúc này rồi, đã gặp phải chuyện như vậy rồi, tên họ Thẩm vẫn còn tâm trạng ăn uống nữa!
“Sao cậu vẫn còn tâm trạng ăn uống nữa!”
“Bình tĩnh.” Thẩm Tư Cương ngước mắt lên, ánh mắt lướt nhẹ qua Bạch Dương Hàng: “Cậu nông nổi quá.”
“Cậu!” Cậu không nông nổi, cậu chủ Thẩm giỏi, được chưa!
“Ăn cơm đi, ăn no rồi mới có sức mà chơi với mèo chứ.”
Bạch Dương Hàng nghe thấy những lời này, bỗng nhiên trong lòng lo lắng, xin rút lui, trong lòng bình tĩnh lại... Thủ đoạn của tên họ Thẩm rất hung dữ, anh ta còn phải lo gì nữa?
Tên họ Thẩm đã nói như vậy, chắc đã có chủ ý cả rồi.
...
Đúng lúc đó.
Thành phố S.
Giản Đường nhân lúc không có người, âm thầm đi vào trong phòng sách của Thẩm Tư Cương.
Lục lọi một lượt.
Đôi mắt vô cùng vội vàng.
Sao lại không có?
Để ở đâu rồi nhỉ?
Trong tủ sách, trong ngăn kéo, những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, rốt cuộc để ở chỗ nào?
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy?”
Quản gia Vương như một hồn ma vậy, lặng lẽ không tiếng động mà đứng ở trước của phòng sách.
Tay Giản Đường giơ lên một quyển sách... rơi bịch xuống.
Hoảng loạn quay người lại cười gượng: “Quản gia Vương à... ông đến từ lúc nào vậy? Sao tôi không nghe thấy tiếng ông mở cửa?”
“Quản gia Vương tuân theo điều thứ mười bảy, đi nhẹ nói khẽ, không được phát ra âm thanh lớn.” Quản gia Vương lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, đôi mắt như không động đậy, cứ như thế nhìn chằm chằm Giản Đường: “Cô chủ, cô vẫn chưa nói với tôi, muộn như vậy rồi, cô còn tìm gì ở trong phòng của cậu chủ vậy?”
“Tôi... tôi...” Cô nuốt nước bọt, khóe mắt nhìn vào tủ sách, trong đầu bỗng ánh lên: “Tôi không ngủ được, đến phòng sách tìm quyển sách để đọc.”
Quản gia đứng ở ngoài cửa, khóe mắt híp nhỏ lại, không đổi giọng điệu hỏi: “Vậy cô chủ tìm được quyển sách muốn đọc nào chưa?”
“Tìm, tìm thấy rồi.” Giản Đường cười hơi miễn cưỡng, chỉ xuống đất: “Chính là quyển này.”
Quản gia Vương đi vào bên trong, đứng cách trước mặt Giản Đường nửa mét: “Cô chủ, không còn sớm nữa, cô vẫn nên sớm trở về phòng ngủ đi.”
“Được, được, bây giờ tôi sẽ đi.” Hoảng hốt quay người, đi về hướng cửa phòng sách, sau khi đi qua quản gia Vương, trong lòng cô nhẹ nhàng hơn... cũng xem như có thể bỏ qua rồi.
Vừa đi đến hành lang...
“Cô chủ, sách của cô, quên lấy rồi?”
Giản Đường đứng thững lại, suýt chút đã không đứng vững mà ngã xuống, may mà vẫn không ngã, cũng chỉ loạng choạng một chút, vội vàng ngoảnh đầu, ngượng ngùng cầm lấy quyển sách trong tay quản gia Vương mà ông đã nhặt ở dưới mặt đất, nụ cười của cô càng không tự nhiên:
“Cảm, cảm ơn.”’
Bước mấy bước đi lại, vội vàng cầm lấy rồi bước đi.
Quản gia cũng đi đến hành lang, ngước mắt nhìn theo, cả đường đều nhìn hình bóng người con gái đang hoảng hốt vội vàng đi không vững trước mặt, cho đến khi bóng hình ấy biến mất.
Một tin nhắn, đúng lúc gửi đến bên kia đại dương: “Mười phút trước, cô chủ có vào phòng sách của cậu. Cô chủ nói cô ấy muốn tìm sách, lúc vội vàng rời đi đã quên mang theo quyển sách cô ấy muốn đọc.”
Nhận được một tin nhắn của chủ nhân, ánh mắt bỗng nhiên sâu sắc lạnh lùng, lại nhìn lại tin nhắn một lúc, con ngươi đen láy dần dần thu nhỏ mở to thu nhỏ lại mở to, giống như chủ nhân của nó, lúc này trong lòng ông như đang nổi sóng! Bạch Dương Hàng phát hiện sự khác thường của anh: “Chuyện gì vậy?”
Lại phát hiện ra anh nhìn chằm chằm vào điện thoại ngơ ngác: “Tin nhắn của ai?”
Anh ngồi yên ngơ ngác không cử động, lúc Bạch Dương Hàng đưa tay ra muốn giành chiếc điện thoại, bỗng nhiên, Thẩm Tư Cương ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt Bạch Dương Hàng, đôi môi mỏng mở lời: “Cậu nói xem, thái độ của một người trước và sau thay đổi như vậy, thực sự là bởi vì thỏa hiệp với cô ấy sao? Cậu nói xem, một người thực sự có thể lấp đi lỗi lầm ngày trước như vậy, lỗi lầm có thể được sửa chữa lại không?”
Bạch Dương Hàng nói đến Giản Đường, Thẩm Tư Cương lại nói về chính anh.
“Cuối cùng, tôi vẫn tự lừa chính mình.” Cô ghét anh như vậy, thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh, sao có thể bỗng nhiên thay đổi thái độ, muốn hòa hợp với anh?
Nhưng mà là anh không muốn tỉnh giấc mộng, là một giấc mộng đẹp mà tự tôi lừa chính bản thân mình mà thôi.
Lần đi công tác này, không phải một mình Thẩm Tư Cương, mà còn đưa theo Bạch Dương Hàng.
Bạch Dương Hàng vốn dĩ là cậu chủ nhà họ Bạch, năm ấy vì muốn học ngành y, không ít lần đã cãi vã với bố anh ta. Bạch Dương Hàng thường ngày xem có vẻ là một người dịu dàng, nhưng khi cần phải hung dữ, đến bố anh ta cũng đau đầu.
Bố anh ta không thể chịu nổi Bạch Dương Hàng, nhường một bước, nói là lúc nhà họ Bạch cần đến Bạch Dương Hàng, Bạch Dương Hàng phải nhận trách nhiệm ra sức vì địa vị gia tộc.
Không những vậy, đến lúc Bạch Dương Hàng ra sức vì gia tộc, nhà họ Thẩm và nhà họ Bạch lại có hợp đồng liên kết mật thiết, lần này đến nước Anh, đặc biệt quan trọng, nếu không, tập đoàn Thẩm Thị và tập đoàn Bạch Thị đã không đưa ra hai nhân vật chính là Thẩm Tư Cương và Bạch Dương Hàng, hai người này sẽ không cùng đến đó.
“Khó đối phó.” Sau khi họp với bên B xong, Bạch Dương Hàng mặc một chiếc áo khoác gió và Thẩm Tư Cương mặc một bộ vest màu xanh, hai người vừa đi ra từ cánh cửa, vừa bàn bạc.
Thẩm Tư Cương đưa cổ tay lên nhìn thời gian: “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”
Hai người tìm một quán ăn đồ phương tây gần đó, không khí rất đơn giản, sau khi ngồi xuống liền gọi hai phần thức ăn nhẹ, lúc đang đợi thức ăn đến, Thẩm Tư Cương đan tay về phía sau, Thẩm Đệ Nhất bước lên.
“Mấy hôm nay phải vô cùng để ý đến người tên Smith này. Xem xem đã gặp ai.”
Có lẽ là lúc Thẩm Tư Cương nói ra câu này, mắt Bạch Dương Hàng ánh lên: “Ý của anh là... chi nhánh công ty bên này, có người đã bày trò sau lưng chúng ta?”
Thẩm Tư Cương vẫy tay với Thẩm Đệ Nhất: “Đi đi.”
Lúc này mới quay đầu lại: “Cậu không cảm thấy kì lạ sao?” Anh nhìn Bạch Dương Hàng: “Hôm qua hai chúng ta vừa mới xuống sân bay, hôm nay đã hẹn gặp Smith, biểu hiện của đối phương hình như đã biết từ trước ván bài mà chúng ta sẽ đưa ra? Tôi có thể nghĩ được là bên chi nhánh này đã có nội gián, hơn nữa còn ở cấp bậc quản lý.” Hôm qua vừa mới xuống sân bay, mà không nghỉ ngơi, triệu tập các giám đốc điều hành trong công ty ngay khoảng thời gian đầu, mở cuộc họp cấp cao, sau đó làm ngay cả đến kế hoạch, hôm nay và sau cuộc họp dự bị, đối phương không lo sợ, nắm chắc phần thắng trong tay, rõ ràng đã nắm được nội tình của họ từ trước.
“Hai bên hợp tác, điều cấm kị nhất chính là bị đối phương nắm được nội tình.”
Trong mắt Bạch Dương Hàng lộ ra vẻ nghiêm nghị.
“Không có đạo lý phòng giặc nghìn ngày, cứ xem như trốn tránh cấp cao của công ty, hai người chúng ta đặt lại kế hoạch từ đầu, tránh nguy cơ rò rỉ lần này, để cho sự việc đi theo đúng đường của nó. Nhưng mà tên nội gián này nếu không loại trừ, sẽ mãi là quả bom đã được đặt giờ.”
Bạch Dương Hàng ngầm hiểu: “Chúng ta không thể ở lại nước Anh lâu được, bên chi nhánh công ty vẫn luôn ẩn dấu một tên nội gián, chôn quả bom hẹn giờ này, không biết rõ lúc nào sẽ nổ tung, ngay đến cả tổng công ty cũng phải chịu ảnh hưởng, đến lúc đó, thị trường chứng khoán bất ổn, vốn của phố Wall cũng nhân cơ hội này mà tiến vào, nhiều phía liên kết, các nhà giao dịch tham gia vào, việc làm sụp đổ một công ty cũng đã nằm trong dự định của họ.”
Lúc mới bắt đầu, Bạch Dương Hàng cũng chỉ suy nghĩ đơn giản, nhưng mà càng suy nghĩ lại càng nói nhiều, sự kiêu ngạo trên khuôn mặt của anh càng lúc càng ít đi, thay vào đó là sự nghiêm túc, càng lúc càng nghiêm túc, nghiêm túc vô cùng... Đến cuối cùng, khuôn mặt căng lên, toàn thân cứng đờ, bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt Thẩm Tư Cương: “Mua được cấp cao trong nội bộ, làm gián điệp thương nghiệp của bọn họ, bán những tin tức quan trọng, cuối cùng có một vấn đề nhỏ, bỗng nhiên phóng đại lên mấy lần, nội bộ rối ren, lòng người xao động, lúc đó thêm cả phía truyền thông... hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Một khi có sự tham gia của truyền thông, những chuyện bé bằng móng tay, sẽ bị phóng đại vô hạn, tư bản phương Tây nhân lúc này sẽ bước vào... một công ty đang yên đang lành, sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm... Thủ đoạn này, sao lại quen như vậy? A Tu... người nào, dám nhằm vào Thẩm Thị?”
“Không sai. Bọn họ đã ra tay rồi.” Người đàn ông ngồi đối diện, khuôn mặt anh tuấn không hề tức giận, cũng không nghiêm túc.
“A Tu, cậu nghiêm túc một chút đi!” Bạch Dương Hàng lo lắng: “Còn nữa, bọn họ là ai?”
“Tôi không biết.”
Lúc này, bữa ăn cũng đã được bày lên, Bạch Dương Hàng không dám tin được mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện vẫn thong dong bắt đầu dùng bữa, đã đến lúc này rồi, đã gặp phải chuyện như vậy rồi, tên họ Thẩm vẫn còn tâm trạng ăn uống nữa!
“Sao cậu vẫn còn tâm trạng ăn uống nữa!”
“Bình tĩnh.” Thẩm Tư Cương ngước mắt lên, ánh mắt lướt nhẹ qua Bạch Dương Hàng: “Cậu nông nổi quá.”
“Cậu!” Cậu không nông nổi, cậu chủ Thẩm giỏi, được chưa!
“Ăn cơm đi, ăn no rồi mới có sức mà chơi với mèo chứ.”
Bạch Dương Hàng nghe thấy những lời này, bỗng nhiên trong lòng lo lắng, xin rút lui, trong lòng bình tĩnh lại... Thủ đoạn của tên họ Thẩm rất hung dữ, anh ta còn phải lo gì nữa?
Tên họ Thẩm đã nói như vậy, chắc đã có chủ ý cả rồi.
...
Đúng lúc đó.
Thành phố S.
Giản Đường nhân lúc không có người, âm thầm đi vào trong phòng sách của Thẩm Tư Cương.
Lục lọi một lượt.
Đôi mắt vô cùng vội vàng.
Sao lại không có?
Để ở đâu rồi nhỉ?
Trong tủ sách, trong ngăn kéo, những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, rốt cuộc để ở chỗ nào?
“Cô chủ, cô đang làm gì vậy?”
Quản gia Vương như một hồn ma vậy, lặng lẽ không tiếng động mà đứng ở trước của phòng sách.
Tay Giản Đường giơ lên một quyển sách... rơi bịch xuống.
Hoảng loạn quay người lại cười gượng: “Quản gia Vương à... ông đến từ lúc nào vậy? Sao tôi không nghe thấy tiếng ông mở cửa?”
“Quản gia Vương tuân theo điều thứ mười bảy, đi nhẹ nói khẽ, không được phát ra âm thanh lớn.” Quản gia Vương lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, đôi mắt như không động đậy, cứ như thế nhìn chằm chằm Giản Đường: “Cô chủ, cô vẫn chưa nói với tôi, muộn như vậy rồi, cô còn tìm gì ở trong phòng của cậu chủ vậy?”
“Tôi... tôi...” Cô nuốt nước bọt, khóe mắt nhìn vào tủ sách, trong đầu bỗng ánh lên: “Tôi không ngủ được, đến phòng sách tìm quyển sách để đọc.”
Quản gia đứng ở ngoài cửa, khóe mắt híp nhỏ lại, không đổi giọng điệu hỏi: “Vậy cô chủ tìm được quyển sách muốn đọc nào chưa?”
“Tìm, tìm thấy rồi.” Giản Đường cười hơi miễn cưỡng, chỉ xuống đất: “Chính là quyển này.”
Quản gia Vương đi vào bên trong, đứng cách trước mặt Giản Đường nửa mét: “Cô chủ, không còn sớm nữa, cô vẫn nên sớm trở về phòng ngủ đi.”
“Được, được, bây giờ tôi sẽ đi.” Hoảng hốt quay người, đi về hướng cửa phòng sách, sau khi đi qua quản gia Vương, trong lòng cô nhẹ nhàng hơn... cũng xem như có thể bỏ qua rồi.
Vừa đi đến hành lang...
“Cô chủ, sách của cô, quên lấy rồi?”
Giản Đường đứng thững lại, suýt chút đã không đứng vững mà ngã xuống, may mà vẫn không ngã, cũng chỉ loạng choạng một chút, vội vàng ngoảnh đầu, ngượng ngùng cầm lấy quyển sách trong tay quản gia Vương mà ông đã nhặt ở dưới mặt đất, nụ cười của cô càng không tự nhiên:
“Cảm, cảm ơn.”’
Bước mấy bước đi lại, vội vàng cầm lấy rồi bước đi.
Quản gia cũng đi đến hành lang, ngước mắt nhìn theo, cả đường đều nhìn hình bóng người con gái đang hoảng hốt vội vàng đi không vững trước mặt, cho đến khi bóng hình ấy biến mất.
Một tin nhắn, đúng lúc gửi đến bên kia đại dương: “Mười phút trước, cô chủ có vào phòng sách của cậu. Cô chủ nói cô ấy muốn tìm sách, lúc vội vàng rời đi đã quên mang theo quyển sách cô ấy muốn đọc.”
Nhận được một tin nhắn của chủ nhân, ánh mắt bỗng nhiên sâu sắc lạnh lùng, lại nhìn lại tin nhắn một lúc, con ngươi đen láy dần dần thu nhỏ mở to thu nhỏ lại mở to, giống như chủ nhân của nó, lúc này trong lòng ông như đang nổi sóng! Bạch Dương Hàng phát hiện sự khác thường của anh: “Chuyện gì vậy?”
Lại phát hiện ra anh nhìn chằm chằm vào điện thoại ngơ ngác: “Tin nhắn của ai?”
Anh ngồi yên ngơ ngác không cử động, lúc Bạch Dương Hàng đưa tay ra muốn giành chiếc điện thoại, bỗng nhiên, Thẩm Tư Cương ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt Bạch Dương Hàng, đôi môi mỏng mở lời: “Cậu nói xem, thái độ của một người trước và sau thay đổi như vậy, thực sự là bởi vì thỏa hiệp với cô ấy sao? Cậu nói xem, một người thực sự có thể lấp đi lỗi lầm ngày trước như vậy, lỗi lầm có thể được sửa chữa lại không?”
Bạch Dương Hàng nói đến Giản Đường, Thẩm Tư Cương lại nói về chính anh.
“Cuối cùng, tôi vẫn tự lừa chính mình.” Cô ghét anh như vậy, thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh, sao có thể bỗng nhiên thay đổi thái độ, muốn hòa hợp với anh?
Nhưng mà là anh không muốn tỉnh giấc mộng, là một giấc mộng đẹp mà tự tôi lừa chính bản thân mình mà thôi.