Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 179 HẠ THUỐC.Ay
CHƯƠNG 179 HẠ THUỐC
Sáng sớm, anh đã đi rồi, còn Giản Đường rõ ràng đang độ thanh xuân, nhưng lại sống giống như một bà già đã bảy tám mươi tuổi.
Một ngày mùa đông, mặt trời chiếu sáng, cô nằm trên một chiếc ghế tựa, một chiếc thảm lông, còn có túi nước nóng để làm ấm tay chân, ngồi ở hành lang tắm nắng.
Sống như một khúc gỗ vậy.
Trong nhà có một quản gia mới, quản gia mới nói năng rất cẩn thận, điểm này cũng giống như quản gia Hạ vậy, vừa sáng sớm, đã có thể nghe thấy quản gia mới và quản gia Hạ đang bàn giao.
Đều là người đã làm quản gia cả nửa cuộc đời, làm những việc này, đều làm cho người ta không thể thoát ra được, ngoài mặt có thể vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại là một cuộc đọ sức.
Bên tai bỗng chốc vọng lại cuộc nói chuyện giữa hai quản gia.
Lời nói không nhiều, nhưng đều không hề đơn giản.
Giản Đường chỉ nhìn về phía trước, còn về việc bàn giao lại có thành công hay không, Giản Đường không quan tâm.
Cũng không nhận thấy ai đó không hề lên tiếng mà đi đến.
Âm thanh tí tách truyền lại từ phía sau, ánh mắt cô nhìn lại, nhìn thấy bóng người quen thuộc, dần dần đỡ lấy chiếc ghế nằm, đứng dậy, điềm đạm nói: “Quản gia Hạ, ông đi theo tôi.”
Một âm thanh nhẹ nhàng, thành công khống chế lại bước chân của quản gia Hạ, quay người lại, đáy mắt có chút do dự, lại là một kìm nén, bước chân về phía trước theo người con gái đang bước chầm chậm.
Cô bước ra ngoài, dừng lại ở một góc, quản gia Hạ rất dễ dàng đã đuổi kịp bước chân của người con gái, từng bước từng bước, có lẽ là sự thù hận thù trong lòng, có lẽ là sự hiếu kì cô muốn nói gì với chủ nợ này.
Tóm lại, quản gia Hạ không nói lời nào cũng đi theo, cô dừng lại ở một chỗ ngoặt, quản gia Hạ cũng đứng theo ở chỗ đó.
“Cô muốn làm gì?” Quản gia Hạ nhìn Giản Đường bằng ánh mắt hoài nghi, khuôn mặt vừa thù địch vừa phòng bị.
Giản Đường thấy vậy liền mỉm cười... Con người này, còn nhất thiết phải sợ một người yếu đuối như cô làm gì bất lợi cho ông ta?
Nhưng có một cảm giác ngớ ngẩn đáng mỉa mai vô cùng.
“Cô cười cái gì?” Nụ cười của cô, không biết tại sao lại làm kích thích quản gia Hạ, quản gia Hạ thẹn quá hóa giận: “Cô nghĩ rằng cô đã chiến thắng rồi sao? Cô nghĩ rằng cô đã thay thế được Viên Miên sao? Vì vậy cô đứng trước mặt tôi mà cười sảng khoái? Giản Đường, cô chẳng qua cũng chỉ là vật thế chỗ của Viên Miên thôi!”
Ông căm giận, lại nghĩ đến sự việc đã xảy ra tối hôm qua ở vườn cây sau vườn hoa... Viên Miên qua đời mới được bốn năm mà thôi!
Quản gia Hạ nói những lời này, đôi mắt già nua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người con gái trước mặt, muốn nhìn thấy sự đau khổ từ trên khuôn mặt ấy, nhìn thấy sự đau đớn vô cùng, nhưng mà người con gái trước mặt ông lại coi như điếc không nghe những lời của ông, nhẹ nhàng đưa một bàn tay ra: “Đưa cho tôi.”
“Cái gì?” Quản gia Hạ nhất thời không hiểu.
Cười nhẹ một cái, ngẩng đầu lên nhìn quản gia Hạ, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng cử động: “Đồ ở trong túi của ông.”
Quản gia Hạ bỗng nhiên mở to mắt, “Tôi không biết cô đang nói gì.”
Đứng đối diện với quản gia Hạ đang hồi hộp, Giản Đường lắc đầu nhẹ: “Đưa cho tôi đi. Tôi biết buổi sáng ông muốn nhân lúc mọi người không chú ý, bỏ nó vào bên trong bát cháo của tôi.” Cô điềm đạm nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
Hai quai hàm của quản gia Hạ không ngừng rung động, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, căm hận mắng: “Cô muốn tố cáo? Cô muốn nói cho cậu chủ? Cô đi nói đi, dù gì cô cũng hại chết Viên Miên, cậu chủ cũng không làm gì cô cả, hại thêm tôi nữa, cậu chủ cũng sẽ không làm gì cô đâu! Cô đi tố cáo đi! Tôi không sợ cô!”
Trái tim từ lâu đã tê liệt đến không chịu được, bởi vì những lời nói của quản gia Hạ, cũng run lên một lúc. Không lâu sau, lại hồi phục lại trống rỗng tê tái và không quan tâm.
Chỉ là mở mắt ra, nhìn lướt qua sự thù hận trên khuôn mặt già nua của quản gia Hạ, cô... không nói gì hết.
Lúc này, cô vẫn có thể nghĩ được: Rốt cuộc Thẩm Tư Cương muốn cư xử như thế nào với Giản Đường cô, ông già này mới nghĩ được rằng, Thẩm Tư Cương “sẽ làm gì cô” đây?
Hóa ra ba năm ở trong tù, và những vết thẹo trên cơ thể, đôi chân tàn phế, còn cả cơ thể không toàn vẹn,... cho đến cả trái tim đã chìm đắm vào tĩnh mịch vì bị chôn vùi trong nhà tù, hóa ra những việc này, trong mắt ông già ấy được gọi là “không làm gì cô”!
Cô lại nhìn lại khuôn mặt hung dữ của ông quản gia, trong lòng đau đớn oan ức, bị cô coi thường đến cùng... Không đi tranh cãi với Thẩm Tư Cương, bởi vì không thể thắng được, nếu thắng, thì cũng có thể làm gì?
Thời gian lẽ nào sẽ bởi vì cô cãi thắng mà ngoại lệ với cô, quay lại vì cô?
Mím nhẹ môi, bàn tay cô lại đưa ra về hướng ông quản gia: “Ông không muốn tôi mang thai con của anh ta, giống như ông vậy, tôi cũng không muốn.” Cô nói: “Đưa thứ đó đây.”
Quản gia Hạ ngạc nhiên, “Tôi không tin!”
“Tin hay không tùy ông. Nhưng đợi đến khi quản gia mới đến xử lý những chuyện to nhỏ ở trang viên này, đợi đến lúc mọi việc đã đâu vào đó, ông thực sự sẽ không tìm được cơ hội ra tay đâu.”
“Cô thực sự không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm? Tôi không tin! Trên đời này sao có thể có người con gái không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm?”
Ít nhất, ông biết, Viên Miên nhất định sẽ rất muốn.
Viên Miên đã rất muốn, người con gái này dựa vào cái gì mà không muốn?
Cao thượng hơn Viên Miên? Thanh cao hơn Viên Miên?
Viên Miên đã không từ chối, người con gái đê tiện này sao có thể từ chối?
Giản Đường lại cười mỉm, cô không nói gì, cô quay người lại rồi đi, đôi chân khập khễnh, một chân thấp một chân cao, từ từ bước đi, bóng hình ấy hết sức tự nhiên.
Đôi mắt của quản gia Hạ lấp lánh: “Đợi một chút!”
Vài bước đã đuổi theo lên, đưa một gói giấy nhỏ đang cầm trong tay vào tay của Giản Đường: “Tôi không tin!” Lúc đưa cho cô, còn hung dữ nói.
Giản Đường không nói một chữ nào, mở giấy gói dầu ra, một viên thuốc màu trắng ở trong tờ giấy gói dầu, viên thuốc kích cỡ như hạt đậu, cô nhét vào trong miệng, ngay đến nước cũng không uống, mặc kệ cho viên thuốc đó dần dần tan ra trong miệng, vị đắng bao trùm trong miệng... dù có đắng nữa, cũng đâu đắng bằng nỗi khổ trong lòng cô.
Giấy gói dầu rơi xuống dưới đất, cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Sau này... chuẩn bị nhiều hơn đi.”
Quản gia Hạ ngây người ra, một lúc lâu vẫn không thể tỉnh lại, lúc này không thể tin được, cô, cô, cô... cô thực sự cứ như vậy trước mặt ông, mà uống viên thuốc tránh thai!”
Lúc này, trong lòng quản gia Hạ bỗng nảy ra một ý nghĩ: Viên Miên không giống như cô ta. Địa vị thân phận vinh hoa phú quý mà cô ta cũng không hề để ý.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, quản gia Hạ đã thẹn quá hóa giận!
“Được được được! Tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cô! Nhất định sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cô!” Tốt nhất là uống nhiều rồi không thể sinh nữa!
Quản gia mới đến họ Vương, Giản Đường đi ra ngoài phía hành lang, trong tay quản gia Vương cầm một chiếc áo choàng dày, đi thẳng về phía trước: “Cô chủ đã đi đâu vậy?”
Vừa nói vừa mặc chiếc áo choàng trên tay lên người Giản Đường: “Cậu chủ quan tâm cô, đặc biệt dặn dò cô giữ ấm.”
Cô cười nhưng không có tinh thần gì: “Tôi mệt rồi nên lên tầng nghỉ ngơi.”
“Vậy buổi trưa cô muốn ăn gì?”
“Mấy người cứ ăn đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Buổi trưa, đừng đến làm phiền tôi.”
Giản Đường đi lên tầng, quản gia Vương móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho người chủ mới để báo cáo tình hình: “Cô chủ hình như rất mệt, buổi trưa không muốn bị làm phiền. Bữa trưa cũng không muốn ăn.”
“Ừm, tôi biết rồi. Ông làm tốt lắm.” Giọng nói trầm thấp truyền từ đầu dây bên kia: “Buổi trưa hãy làm những món thanh đạm bổ khí huyết. Còn về cô chủ, cô ấy sẽ ăn.”
Nói xong, tắt điện thoại, nhìn hai người đang trong phòng làm việc của mình: “Hai người không có việc để làm sao?”
Tay Bạch Dương Hàng cho vào trong túi: “Hôm nay là ngày nghỉ. Tôi rảnh rỗi mà.”
Hi Thần nâng hai chân lên: “Trưa nay tụ tập đi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương ánh lên, nụ cười xảo quyệt: “Được thôi.”
Sắp đến buổi trưa.
Văn phòng làm việc của tổng tài Thẩm Tư Cương truyền đến hai tiếng hét: “Thẩm Tư Cương! Tên cầm thú này!”
Ngực Hi Thần ưỡn lên, nhìn một đống tài liệu ở trên bàn làm việc, trong tay Bạch Dương Hàng cầm một tờ giấy viết: Rảnh rỗi như vậy, hãy xử lý phân loại tài liệu ở trên bàn, xem xong thì báo cho tôi.
“Cầm thú!”
Bạch Dương Hàng xé nát tờ giấy ở trong tay, vứt vào thùng rác: “Tên khốn Thẩm Tư Cương, một mình chạy rồi!”
Sáng sớm, anh đã đi rồi, còn Giản Đường rõ ràng đang độ thanh xuân, nhưng lại sống giống như một bà già đã bảy tám mươi tuổi.
Một ngày mùa đông, mặt trời chiếu sáng, cô nằm trên một chiếc ghế tựa, một chiếc thảm lông, còn có túi nước nóng để làm ấm tay chân, ngồi ở hành lang tắm nắng.
Sống như một khúc gỗ vậy.
Trong nhà có một quản gia mới, quản gia mới nói năng rất cẩn thận, điểm này cũng giống như quản gia Hạ vậy, vừa sáng sớm, đã có thể nghe thấy quản gia mới và quản gia Hạ đang bàn giao.
Đều là người đã làm quản gia cả nửa cuộc đời, làm những việc này, đều làm cho người ta không thể thoát ra được, ngoài mặt có thể vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại là một cuộc đọ sức.
Bên tai bỗng chốc vọng lại cuộc nói chuyện giữa hai quản gia.
Lời nói không nhiều, nhưng đều không hề đơn giản.
Giản Đường chỉ nhìn về phía trước, còn về việc bàn giao lại có thành công hay không, Giản Đường không quan tâm.
Cũng không nhận thấy ai đó không hề lên tiếng mà đi đến.
Âm thanh tí tách truyền lại từ phía sau, ánh mắt cô nhìn lại, nhìn thấy bóng người quen thuộc, dần dần đỡ lấy chiếc ghế nằm, đứng dậy, điềm đạm nói: “Quản gia Hạ, ông đi theo tôi.”
Một âm thanh nhẹ nhàng, thành công khống chế lại bước chân của quản gia Hạ, quay người lại, đáy mắt có chút do dự, lại là một kìm nén, bước chân về phía trước theo người con gái đang bước chầm chậm.
Cô bước ra ngoài, dừng lại ở một góc, quản gia Hạ rất dễ dàng đã đuổi kịp bước chân của người con gái, từng bước từng bước, có lẽ là sự thù hận thù trong lòng, có lẽ là sự hiếu kì cô muốn nói gì với chủ nợ này.
Tóm lại, quản gia Hạ không nói lời nào cũng đi theo, cô dừng lại ở một chỗ ngoặt, quản gia Hạ cũng đứng theo ở chỗ đó.
“Cô muốn làm gì?” Quản gia Hạ nhìn Giản Đường bằng ánh mắt hoài nghi, khuôn mặt vừa thù địch vừa phòng bị.
Giản Đường thấy vậy liền mỉm cười... Con người này, còn nhất thiết phải sợ một người yếu đuối như cô làm gì bất lợi cho ông ta?
Nhưng có một cảm giác ngớ ngẩn đáng mỉa mai vô cùng.
“Cô cười cái gì?” Nụ cười của cô, không biết tại sao lại làm kích thích quản gia Hạ, quản gia Hạ thẹn quá hóa giận: “Cô nghĩ rằng cô đã chiến thắng rồi sao? Cô nghĩ rằng cô đã thay thế được Viên Miên sao? Vì vậy cô đứng trước mặt tôi mà cười sảng khoái? Giản Đường, cô chẳng qua cũng chỉ là vật thế chỗ của Viên Miên thôi!”
Ông căm giận, lại nghĩ đến sự việc đã xảy ra tối hôm qua ở vườn cây sau vườn hoa... Viên Miên qua đời mới được bốn năm mà thôi!
Quản gia Hạ nói những lời này, đôi mắt già nua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người con gái trước mặt, muốn nhìn thấy sự đau khổ từ trên khuôn mặt ấy, nhìn thấy sự đau đớn vô cùng, nhưng mà người con gái trước mặt ông lại coi như điếc không nghe những lời của ông, nhẹ nhàng đưa một bàn tay ra: “Đưa cho tôi.”
“Cái gì?” Quản gia Hạ nhất thời không hiểu.
Cười nhẹ một cái, ngẩng đầu lên nhìn quản gia Hạ, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng cử động: “Đồ ở trong túi của ông.”
Quản gia Hạ bỗng nhiên mở to mắt, “Tôi không biết cô đang nói gì.”
Đứng đối diện với quản gia Hạ đang hồi hộp, Giản Đường lắc đầu nhẹ: “Đưa cho tôi đi. Tôi biết buổi sáng ông muốn nhân lúc mọi người không chú ý, bỏ nó vào bên trong bát cháo của tôi.” Cô điềm đạm nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
Hai quai hàm của quản gia Hạ không ngừng rung động, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, căm hận mắng: “Cô muốn tố cáo? Cô muốn nói cho cậu chủ? Cô đi nói đi, dù gì cô cũng hại chết Viên Miên, cậu chủ cũng không làm gì cô cả, hại thêm tôi nữa, cậu chủ cũng sẽ không làm gì cô đâu! Cô đi tố cáo đi! Tôi không sợ cô!”
Trái tim từ lâu đã tê liệt đến không chịu được, bởi vì những lời nói của quản gia Hạ, cũng run lên một lúc. Không lâu sau, lại hồi phục lại trống rỗng tê tái và không quan tâm.
Chỉ là mở mắt ra, nhìn lướt qua sự thù hận trên khuôn mặt già nua của quản gia Hạ, cô... không nói gì hết.
Lúc này, cô vẫn có thể nghĩ được: Rốt cuộc Thẩm Tư Cương muốn cư xử như thế nào với Giản Đường cô, ông già này mới nghĩ được rằng, Thẩm Tư Cương “sẽ làm gì cô” đây?
Hóa ra ba năm ở trong tù, và những vết thẹo trên cơ thể, đôi chân tàn phế, còn cả cơ thể không toàn vẹn,... cho đến cả trái tim đã chìm đắm vào tĩnh mịch vì bị chôn vùi trong nhà tù, hóa ra những việc này, trong mắt ông già ấy được gọi là “không làm gì cô”!
Cô lại nhìn lại khuôn mặt hung dữ của ông quản gia, trong lòng đau đớn oan ức, bị cô coi thường đến cùng... Không đi tranh cãi với Thẩm Tư Cương, bởi vì không thể thắng được, nếu thắng, thì cũng có thể làm gì?
Thời gian lẽ nào sẽ bởi vì cô cãi thắng mà ngoại lệ với cô, quay lại vì cô?
Mím nhẹ môi, bàn tay cô lại đưa ra về hướng ông quản gia: “Ông không muốn tôi mang thai con của anh ta, giống như ông vậy, tôi cũng không muốn.” Cô nói: “Đưa thứ đó đây.”
Quản gia Hạ ngạc nhiên, “Tôi không tin!”
“Tin hay không tùy ông. Nhưng đợi đến khi quản gia mới đến xử lý những chuyện to nhỏ ở trang viên này, đợi đến lúc mọi việc đã đâu vào đó, ông thực sự sẽ không tìm được cơ hội ra tay đâu.”
“Cô thực sự không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm? Tôi không tin! Trên đời này sao có thể có người con gái không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm?”
Ít nhất, ông biết, Viên Miên nhất định sẽ rất muốn.
Viên Miên đã rất muốn, người con gái này dựa vào cái gì mà không muốn?
Cao thượng hơn Viên Miên? Thanh cao hơn Viên Miên?
Viên Miên đã không từ chối, người con gái đê tiện này sao có thể từ chối?
Giản Đường lại cười mỉm, cô không nói gì, cô quay người lại rồi đi, đôi chân khập khễnh, một chân thấp một chân cao, từ từ bước đi, bóng hình ấy hết sức tự nhiên.
Đôi mắt của quản gia Hạ lấp lánh: “Đợi một chút!”
Vài bước đã đuổi theo lên, đưa một gói giấy nhỏ đang cầm trong tay vào tay của Giản Đường: “Tôi không tin!” Lúc đưa cho cô, còn hung dữ nói.
Giản Đường không nói một chữ nào, mở giấy gói dầu ra, một viên thuốc màu trắng ở trong tờ giấy gói dầu, viên thuốc kích cỡ như hạt đậu, cô nhét vào trong miệng, ngay đến nước cũng không uống, mặc kệ cho viên thuốc đó dần dần tan ra trong miệng, vị đắng bao trùm trong miệng... dù có đắng nữa, cũng đâu đắng bằng nỗi khổ trong lòng cô.
Giấy gói dầu rơi xuống dưới đất, cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Sau này... chuẩn bị nhiều hơn đi.”
Quản gia Hạ ngây người ra, một lúc lâu vẫn không thể tỉnh lại, lúc này không thể tin được, cô, cô, cô... cô thực sự cứ như vậy trước mặt ông, mà uống viên thuốc tránh thai!”
Lúc này, trong lòng quản gia Hạ bỗng nảy ra một ý nghĩ: Viên Miên không giống như cô ta. Địa vị thân phận vinh hoa phú quý mà cô ta cũng không hề để ý.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, quản gia Hạ đã thẹn quá hóa giận!
“Được được được! Tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cô! Nhất định sẽ chuẩn bị nhiều hơn cho cô!” Tốt nhất là uống nhiều rồi không thể sinh nữa!
Quản gia mới đến họ Vương, Giản Đường đi ra ngoài phía hành lang, trong tay quản gia Vương cầm một chiếc áo choàng dày, đi thẳng về phía trước: “Cô chủ đã đi đâu vậy?”
Vừa nói vừa mặc chiếc áo choàng trên tay lên người Giản Đường: “Cậu chủ quan tâm cô, đặc biệt dặn dò cô giữ ấm.”
Cô cười nhưng không có tinh thần gì: “Tôi mệt rồi nên lên tầng nghỉ ngơi.”
“Vậy buổi trưa cô muốn ăn gì?”
“Mấy người cứ ăn đi, tôi muốn nghỉ ngơi. Buổi trưa, đừng đến làm phiền tôi.”
Giản Đường đi lên tầng, quản gia Vương móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho người chủ mới để báo cáo tình hình: “Cô chủ hình như rất mệt, buổi trưa không muốn bị làm phiền. Bữa trưa cũng không muốn ăn.”
“Ừm, tôi biết rồi. Ông làm tốt lắm.” Giọng nói trầm thấp truyền từ đầu dây bên kia: “Buổi trưa hãy làm những món thanh đạm bổ khí huyết. Còn về cô chủ, cô ấy sẽ ăn.”
Nói xong, tắt điện thoại, nhìn hai người đang trong phòng làm việc của mình: “Hai người không có việc để làm sao?”
Tay Bạch Dương Hàng cho vào trong túi: “Hôm nay là ngày nghỉ. Tôi rảnh rỗi mà.”
Hi Thần nâng hai chân lên: “Trưa nay tụ tập đi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương ánh lên, nụ cười xảo quyệt: “Được thôi.”
Sắp đến buổi trưa.
Văn phòng làm việc của tổng tài Thẩm Tư Cương truyền đến hai tiếng hét: “Thẩm Tư Cương! Tên cầm thú này!”
Ngực Hi Thần ưỡn lên, nhìn một đống tài liệu ở trên bàn làm việc, trong tay Bạch Dương Hàng cầm một tờ giấy viết: Rảnh rỗi như vậy, hãy xử lý phân loại tài liệu ở trên bàn, xem xong thì báo cho tôi.
“Cầm thú!”
Bạch Dương Hàng xé nát tờ giấy ở trong tay, vứt vào thùng rác: “Tên khốn Thẩm Tư Cương, một mình chạy rồi!”