Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 178 NHÀ HỌ THẨM NỢ EM QUÁ NHIỀU.Ay
CHƯƠNG 178 NHÀ HỌ THẨM NỢ EM QUÁ NHIỀU
“Quản gia Hạ, đi theo tôi.”
Quản gia Hạ đang muốn đóng cửa lớn của biệt thự, sau lưng, bỗng vang lên một giọng nói trầm lắng, tay quản gia Hạ đỡ cánh cửa, bỗng nhiên run rẩy, không kịp quay người lại, sau lưng đã có một bóng đen đi đến trước mặt ông, bước qua cánh cửa, đi ra ngoài.
Quản gia Hạ vội vàng im lặng đi theo, dọc đường đi đi gần ở phía sau, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách chưa đến một mét với chiếc lưng dài thon kia.
Một chủ một tớ, hai người đi dọc theo hành lang, vòng qua biệt thự, đi thẳng về phía sân sau.
Càng đi, đường càng sâu.
Đường càng sâu, bóng cây hai bên làm cho đêm tối càng trở nên tĩnh lặng tối tăm.
Huống hồ bây giờ đã vào mùa đông.
Mọi thứ đều im lặng, cây cối rụng sạch lá.
Xào xạc!
Không biết tiếng chim ở đâu vỗ cánh, thỉnh thoảng lại vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Xào xạc!
Tối tăm.
Lạch cạch!
Trong lòng quản gia Hạ bỗng hoảng hốt, vẫn cố giữ khuôn mặt hòa dịu, buổi tối mùa đông, lại có từng giọt mồ hôi chảy xuống theo khuôn mặt.
Không thể giữ mãi tâm trạng bình tĩnh nữa: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy? Cứ đi nữa sẽ đến bờ sông.” Vườn hoa sau trang viên nhà họ Thẩm thực sự có một con sông không to cũng không nhỏ, ban ngày xanh ngắt, khiến cho cảnh sắc có vẻ đẹp mê người.
Nhưng ban đêm lại rất âm u.
Quản gia Hạ trong lòng như muốn khóc, sắc mặt dần dần trắng bệch, không dám đi thêm bước nữa.
Người trước mặt quay người lại, lúc quay lại, chân có đạp lên một nhánh cây, kêu cạch một tiếng.
“Chú Hạ.”
Thẩm Tư Cương mở lời, nhưng không gọi quản gia Hạ như những ngày thường, mà là một tiếng gọi chú Hạ đã lâu ngày không nghe thấy.
Quản gia Hạ bỗng nhiên đứng lại, sau một hồi vội vàng đưa tay ra, nhanh chóng khiêm nhường: “Ái chà, không thể gọi như thế không thể gọi như thế!”
Đôi mắt đen nhánh và hàng lông mi dài rũ xuống của Thẩm Tư Cương đã che đi những suy nghĩ trong đôi mắt anh, còn dịu ấm nói: “Chú Hạ chính thức trở thành quản gia của tôi, cũng đã mười mấy năm rồi nhỉ?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng.
Quản gia Hạ kính trọng gật đầu: “Cũng đã rất nhiều năm rồi. Cậu chủ đến giờ vẫn còn nhớ, trong lòng người ở như tôi cũng được an ủi.”
“Ừm! Chú Hạ ở bên cạnh tôi cũng đã mười mấy năm rồi, tôi chỉ có một chuyện, hai người tôi và ông nội tôi, mỗi người muốn chú làm một việc, hai việc này, lại trái ngược nhau. Chú Hạ, chú muốn lựa chọn như nào?” Nói xong, hàng lông mi dài bỗng nhiên mở ra, ánh mắt sâu xa, cứ nhìn mãi ông già đang đứng đối diện.
Rầm!
Trong lòng quản gia Hạ như nổ tung!
Nghĩa là sao?
Cậu chủ sao lại hỏi những câu kì lạ như vậy?
Trong lòng xuất hiện hàng nghìn cảm xúc, lão quản gia không vội vàng trả lời.
Trong ánh mắt đen lánh của Thẩm Tư Cương càng thêm sự ẩn giấu.
Hít sâu một cái rồi đưa ra quyết định: “Chú Hạ, hơn nửa năm nữa, theo quy tắc của nhà họ Thẩm, chú cũng chính thức phải nghỉ hưu rồi. Từ ngày mai, sẽ có người đến nhận công việc của chú, theo tình cảm trước nay, chỉ còn lại thời gian nửa năm nữa, chú hãy dưỡng già ở trang viên này đi, tất cả mọi việc, sẽ có người khác lo.”
Mặt của ông quản gia trắng bệch!
“Cậu chủ! Tôi đã làm sai chuyện gì rồi sao? Tôi... không phục!”
Thẩm Tư Cương móc trong người ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, nhìn lên trời, trong ánh mắt có sự thất vọng và đau khổ, một làn khói ngậm trong miệng, cuối cũng cũng từ từ thở ra, khóe mắt lãnh đạm nhìn ông: “Chú Hạ, chú hận Giản Đường, đúng không?”
“Tôi...!” Tôi hận!
Nhưng quản gia Hạ đã ngậm hai chữ này trong cổ họng khi đứng trước mặt Thẩm Tư Cương, không có cách nào mà nói lên lời!
“Nếu như tôi nói với chú, tôi đã điều tra về cái chết của Viên Miên, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu như tôi nói, tôi tin chuyện này không liên quan đến Giản Đường. Chú Hạ, chú có suy nghĩ gì?”
“Không thể nào!” Sắc mặt của quản gia Hạ bỗng nhiên biến đổi, trong đáy mắt ánh lên sự hận thù: “Không thể nào! Cô ta tuyệt đối không thể nào vô tội được! Nếu như không có cô ta, Viên Miên sẽ không chết!”
Đôi mắt lạnh nhạt, cứ mãi chú ý đến từng cử động, từng biểu cảm của quản gia Hạ, nhìn thấy sự dữ tợn trên khuôn mặt của quản gia Hạ, chỉ sợ chỉ nhìn thoáng qua nhưng Thẩm Tư Cương cũng không thể nào giả câm giả điếc coi như không biết gì: “Chú xem, chú hận Giản Đường như vậy. Tôi sao có thể yên tâm mà đưa căn nhà này cho chú quản lý được, căn nhà này bao gồm cả cô ấy.”
Mặc dù quản gia Hạ rất hận Giản Đường, nhưng mà Thẩm Tư Cương lại vì phản ứng ấy của quản gia Hạ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn... Ít nhất, trước mắt có thể thấy, quản gia Hạ có lẽ cũng chỉ có thể lén lút thông báo với ông nội một chút tin tức về điều tra chuyện ba bốn năm trước, mà không thể biết được những chuyện khác.
“Khuya rồi. chú Hạ về ngủ trước đi.” Tay Thẩm Tư Cương buông nhẹ, điếu thuốc ở giữa tay rơi xuống đất, anh bước chân đi.
Trước lúc đi, khóe mắt vẫn nhìn lại con sông nhỏ không xa ở phía sau.
Nếu như quản gia Hạ lộ ra một chút tin tức ba bốn năm trước ông nội ra tay hãm hại Giản Đường, thì lúc này, thi thể đã chìm đắm vào con sông đó rồi.
Quản gia Hạ nhìn điếu thuốc vẫn còn đang sáng ở trên mặt đất, vẫn chưa tắt hẳn, ánh sáng đỏ le lói, trong màn đêm trông có vẻ lạ lùng.
Lại nhìn vào bóng lưng đang đi xa dần.
Sự độc ác trong lòng đã liên miên không dứt mà lan tràn ra toàn cơ thể, hằn vào xương cốt ở tứ chi, đến lục phủ ngũ tạng, từng tế bào đều đều có sự thù hận và báo thù.
“Thật không công bằng với con bé Viên Miên, thật không công bằng.” Một ông già đứng lặng trong đám cây, đôi môi đen sẫm khô nứt, giọng trầm lắng tự nói một mình với điếu thuốc ở trên mặt đất.
...
“Cạch cạch!” Cánh cửa dần dần mở ra.
Anh không nói gì cả, cứ thế đi thẳng vào phòng, không nói gì mà cởi cúc áo ra, cởi từng đồ trên cơ thể, lộ ra một cơ thể rắn chắc, cũng không nhìn người nằm trên giường, kéo cửa phòng tắm ra, rồi đi vào bên trong.
Giản Đường nằm trên giường, ánh mắt thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi âm thanh cửa phòng tắm đóng lại truyền đến tai, mới từ từ ngước đầu lên nhìn.
Sau đó, từ từ trở mình sang một bên giường, từ từ nghiêng người, từ từ gập người lại, từ từ nhắm mắt lại.
Không lâu sau, truyền đến những âm thanh tí tách, chiếc đệm ở bên dưới cơ thể bỗng nhiên nặng trĩu.
Một tiếng lạch cạch! Nắm tay ở trên ngực cô, bất giác nắm chặt lại.
Dần dần lại gần, bỗng nhiên ở eo nặng trĩu một cánh tay, bá đạo kéo cô vào giữa giường.
Vai của cô cứng lại, kẹt kẹt kẹt kẹt, răng dưới và răng trên không thể kiềm chế được mà run lên.
Có thể... đừng động vào cô nữa không!
Từng phút, từng giây, đều khó có thể chịu đựng được!
Rốt cuộc đó là yêu hay là hận, yêu hận rối bời, không ngừng dằn vặt trong lòng cô... Thẩm Tư Cương, có thể đừng lại gần nữa không?
“Sau này, sẽ không có người nào có thể làm tổn thương em nữa.” Bên tai, giọng nói trầm lắng, có chút khàn khàn.
Ông nội cũng không thể... trong lòng Thẩm Tư Cương nói.
Anh biết cô vô tội, nhưng không có cách nào nói với cô. Chuyện có liên quan đến ông nội, nên mở lời như nào? Ông nội của anh sắp đặt, còn anh thì tự mình chôn vùi cô vào nhà tù như địa ngục vậy.
Đó là ông nội anh, nếu như thực sự năm ấy là ông nội sắp đặt tất cả, để cô thành một con cừu thế mạng, giữa cô và anh, thực sự sẽ không thể cứu vãn được nữa!
Anh càng ôm chặt lấy cô, nhìn người con gái ở trong lòng mái tóc xõa xuống che đi hơn nửa khuôn mặt, trong lòng không thể nói lên: “Nếu như tất cả đều là sự thật thì nhà họ Thẩm đã nợ em quá nhiều.”
“Quản gia Hạ, đi theo tôi.”
Quản gia Hạ đang muốn đóng cửa lớn của biệt thự, sau lưng, bỗng vang lên một giọng nói trầm lắng, tay quản gia Hạ đỡ cánh cửa, bỗng nhiên run rẩy, không kịp quay người lại, sau lưng đã có một bóng đen đi đến trước mặt ông, bước qua cánh cửa, đi ra ngoài.
Quản gia Hạ vội vàng im lặng đi theo, dọc đường đi đi gần ở phía sau, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách chưa đến một mét với chiếc lưng dài thon kia.
Một chủ một tớ, hai người đi dọc theo hành lang, vòng qua biệt thự, đi thẳng về phía sân sau.
Càng đi, đường càng sâu.
Đường càng sâu, bóng cây hai bên làm cho đêm tối càng trở nên tĩnh lặng tối tăm.
Huống hồ bây giờ đã vào mùa đông.
Mọi thứ đều im lặng, cây cối rụng sạch lá.
Xào xạc!
Không biết tiếng chim ở đâu vỗ cánh, thỉnh thoảng lại vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Xào xạc!
Tối tăm.
Lạch cạch!
Trong lòng quản gia Hạ bỗng hoảng hốt, vẫn cố giữ khuôn mặt hòa dịu, buổi tối mùa đông, lại có từng giọt mồ hôi chảy xuống theo khuôn mặt.
Không thể giữ mãi tâm trạng bình tĩnh nữa: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy? Cứ đi nữa sẽ đến bờ sông.” Vườn hoa sau trang viên nhà họ Thẩm thực sự có một con sông không to cũng không nhỏ, ban ngày xanh ngắt, khiến cho cảnh sắc có vẻ đẹp mê người.
Nhưng ban đêm lại rất âm u.
Quản gia Hạ trong lòng như muốn khóc, sắc mặt dần dần trắng bệch, không dám đi thêm bước nữa.
Người trước mặt quay người lại, lúc quay lại, chân có đạp lên một nhánh cây, kêu cạch một tiếng.
“Chú Hạ.”
Thẩm Tư Cương mở lời, nhưng không gọi quản gia Hạ như những ngày thường, mà là một tiếng gọi chú Hạ đã lâu ngày không nghe thấy.
Quản gia Hạ bỗng nhiên đứng lại, sau một hồi vội vàng đưa tay ra, nhanh chóng khiêm nhường: “Ái chà, không thể gọi như thế không thể gọi như thế!”
Đôi mắt đen nhánh và hàng lông mi dài rũ xuống của Thẩm Tư Cương đã che đi những suy nghĩ trong đôi mắt anh, còn dịu ấm nói: “Chú Hạ chính thức trở thành quản gia của tôi, cũng đã mười mấy năm rồi nhỉ?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng.
Quản gia Hạ kính trọng gật đầu: “Cũng đã rất nhiều năm rồi. Cậu chủ đến giờ vẫn còn nhớ, trong lòng người ở như tôi cũng được an ủi.”
“Ừm! Chú Hạ ở bên cạnh tôi cũng đã mười mấy năm rồi, tôi chỉ có một chuyện, hai người tôi và ông nội tôi, mỗi người muốn chú làm một việc, hai việc này, lại trái ngược nhau. Chú Hạ, chú muốn lựa chọn như nào?” Nói xong, hàng lông mi dài bỗng nhiên mở ra, ánh mắt sâu xa, cứ nhìn mãi ông già đang đứng đối diện.
Rầm!
Trong lòng quản gia Hạ như nổ tung!
Nghĩa là sao?
Cậu chủ sao lại hỏi những câu kì lạ như vậy?
Trong lòng xuất hiện hàng nghìn cảm xúc, lão quản gia không vội vàng trả lời.
Trong ánh mắt đen lánh của Thẩm Tư Cương càng thêm sự ẩn giấu.
Hít sâu một cái rồi đưa ra quyết định: “Chú Hạ, hơn nửa năm nữa, theo quy tắc của nhà họ Thẩm, chú cũng chính thức phải nghỉ hưu rồi. Từ ngày mai, sẽ có người đến nhận công việc của chú, theo tình cảm trước nay, chỉ còn lại thời gian nửa năm nữa, chú hãy dưỡng già ở trang viên này đi, tất cả mọi việc, sẽ có người khác lo.”
Mặt của ông quản gia trắng bệch!
“Cậu chủ! Tôi đã làm sai chuyện gì rồi sao? Tôi... không phục!”
Thẩm Tư Cương móc trong người ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, nhìn lên trời, trong ánh mắt có sự thất vọng và đau khổ, một làn khói ngậm trong miệng, cuối cũng cũng từ từ thở ra, khóe mắt lãnh đạm nhìn ông: “Chú Hạ, chú hận Giản Đường, đúng không?”
“Tôi...!” Tôi hận!
Nhưng quản gia Hạ đã ngậm hai chữ này trong cổ họng khi đứng trước mặt Thẩm Tư Cương, không có cách nào mà nói lên lời!
“Nếu như tôi nói với chú, tôi đã điều tra về cái chết của Viên Miên, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu như tôi nói, tôi tin chuyện này không liên quan đến Giản Đường. Chú Hạ, chú có suy nghĩ gì?”
“Không thể nào!” Sắc mặt của quản gia Hạ bỗng nhiên biến đổi, trong đáy mắt ánh lên sự hận thù: “Không thể nào! Cô ta tuyệt đối không thể nào vô tội được! Nếu như không có cô ta, Viên Miên sẽ không chết!”
Đôi mắt lạnh nhạt, cứ mãi chú ý đến từng cử động, từng biểu cảm của quản gia Hạ, nhìn thấy sự dữ tợn trên khuôn mặt của quản gia Hạ, chỉ sợ chỉ nhìn thoáng qua nhưng Thẩm Tư Cương cũng không thể nào giả câm giả điếc coi như không biết gì: “Chú xem, chú hận Giản Đường như vậy. Tôi sao có thể yên tâm mà đưa căn nhà này cho chú quản lý được, căn nhà này bao gồm cả cô ấy.”
Mặc dù quản gia Hạ rất hận Giản Đường, nhưng mà Thẩm Tư Cương lại vì phản ứng ấy của quản gia Hạ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn... Ít nhất, trước mắt có thể thấy, quản gia Hạ có lẽ cũng chỉ có thể lén lút thông báo với ông nội một chút tin tức về điều tra chuyện ba bốn năm trước, mà không thể biết được những chuyện khác.
“Khuya rồi. chú Hạ về ngủ trước đi.” Tay Thẩm Tư Cương buông nhẹ, điếu thuốc ở giữa tay rơi xuống đất, anh bước chân đi.
Trước lúc đi, khóe mắt vẫn nhìn lại con sông nhỏ không xa ở phía sau.
Nếu như quản gia Hạ lộ ra một chút tin tức ba bốn năm trước ông nội ra tay hãm hại Giản Đường, thì lúc này, thi thể đã chìm đắm vào con sông đó rồi.
Quản gia Hạ nhìn điếu thuốc vẫn còn đang sáng ở trên mặt đất, vẫn chưa tắt hẳn, ánh sáng đỏ le lói, trong màn đêm trông có vẻ lạ lùng.
Lại nhìn vào bóng lưng đang đi xa dần.
Sự độc ác trong lòng đã liên miên không dứt mà lan tràn ra toàn cơ thể, hằn vào xương cốt ở tứ chi, đến lục phủ ngũ tạng, từng tế bào đều đều có sự thù hận và báo thù.
“Thật không công bằng với con bé Viên Miên, thật không công bằng.” Một ông già đứng lặng trong đám cây, đôi môi đen sẫm khô nứt, giọng trầm lắng tự nói một mình với điếu thuốc ở trên mặt đất.
...
“Cạch cạch!” Cánh cửa dần dần mở ra.
Anh không nói gì cả, cứ thế đi thẳng vào phòng, không nói gì mà cởi cúc áo ra, cởi từng đồ trên cơ thể, lộ ra một cơ thể rắn chắc, cũng không nhìn người nằm trên giường, kéo cửa phòng tắm ra, rồi đi vào bên trong.
Giản Đường nằm trên giường, ánh mắt thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi âm thanh cửa phòng tắm đóng lại truyền đến tai, mới từ từ ngước đầu lên nhìn.
Sau đó, từ từ trở mình sang một bên giường, từ từ nghiêng người, từ từ gập người lại, từ từ nhắm mắt lại.
Không lâu sau, truyền đến những âm thanh tí tách, chiếc đệm ở bên dưới cơ thể bỗng nhiên nặng trĩu.
Một tiếng lạch cạch! Nắm tay ở trên ngực cô, bất giác nắm chặt lại.
Dần dần lại gần, bỗng nhiên ở eo nặng trĩu một cánh tay, bá đạo kéo cô vào giữa giường.
Vai của cô cứng lại, kẹt kẹt kẹt kẹt, răng dưới và răng trên không thể kiềm chế được mà run lên.
Có thể... đừng động vào cô nữa không!
Từng phút, từng giây, đều khó có thể chịu đựng được!
Rốt cuộc đó là yêu hay là hận, yêu hận rối bời, không ngừng dằn vặt trong lòng cô... Thẩm Tư Cương, có thể đừng lại gần nữa không?
“Sau này, sẽ không có người nào có thể làm tổn thương em nữa.” Bên tai, giọng nói trầm lắng, có chút khàn khàn.
Ông nội cũng không thể... trong lòng Thẩm Tư Cương nói.
Anh biết cô vô tội, nhưng không có cách nào nói với cô. Chuyện có liên quan đến ông nội, nên mở lời như nào? Ông nội của anh sắp đặt, còn anh thì tự mình chôn vùi cô vào nhà tù như địa ngục vậy.
Đó là ông nội anh, nếu như thực sự năm ấy là ông nội sắp đặt tất cả, để cô thành một con cừu thế mạng, giữa cô và anh, thực sự sẽ không thể cứu vãn được nữa!
Anh càng ôm chặt lấy cô, nhìn người con gái ở trong lòng mái tóc xõa xuống che đi hơn nửa khuôn mặt, trong lòng không thể nói lên: “Nếu như tất cả đều là sự thật thì nhà họ Thẩm đã nợ em quá nhiều.”