Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
CHƯƠNG 171 ĐÃ QUÊN ĐI SỰ ĐAU ĐỚN
Không đợi đến lúc bị bẽ mặt, bên tai là tiếng trầm thấp mang theo sự trách mắng của người đàn ông: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em chạy vội đến như thế.”
Thẩm Tư Cương vừa nói vừa đặt chân của Giản Đường xuống, nếu người con gái này biết quan tâm đến bản thân một chút thì anh cần gì phải hung dữ với cô.
Đôi mắt lạnh lướt qua chân của cô: “Dép đâu?”
“...?” Dép sao?
Dép gì?
Giản Đường theo ánh mắt của anh, cũng nhìn xuống, mới giật mình nhớ ra, cô quá vội vàng đứng dậy, lúc đó chỉ một lòng muốn tìm người đàn ông này, muốn phản đối anh, muốn thể hiện sự tức giận trong lòng bấy lâu nay, sau đó không để ý đi dép mà chạy chân trần ra khỏi phòng.
Cho nên... vừa rồi là anh đang kiểm tra chân của cô?
Trong lòng lại cảm thấy vô lý... Người này có lòng tốt như vậy sao? Lại quan tâm cô như thế?
Đột nhiên.
Đệm chợt nhẹ đi, bóng đen trước mặt đứng lên.
“Nửa tiếng nữa chuẩn bị xong cho cô ấy.” Thẩm Tư Cương giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, sau khi trầm giọng ra lệnh, nhẹ nhàng bình thản quay người rời đi.
Mặt Giản Đường biến sắc!
“Chờ một chút!” Cô dường như không nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh.
Thẩm Tư Cương nhìn về phía ống tay áo, lại tiện nhìn luôn bàn tay trên ống tay áo, đôi mắt đen nhánh từ từ di chuyển lên phía trên, đột nhiên dừng lại trên mặt cô.
Ánh mắt này sâu lắng thâm trầm.
Giản Đường hơi bối rối.
“Còn có việc gì?” Tiếng nói trầm thấp mang theo vẻ tao nhã bẩm sinh.
“Tôi... tôi không đi! Tôi không muốn đi!” Cô vẫn kiên quyết như vậy.
Một bàn tay liều mạng túm chặt tay áo của anh, dường như phải mượn sức từ ống tay áo đó mới có thể tỏ rõ được quyết tâm của cô: “Tôi không muốn đi.”
“Cho tôi một lý do.” Không đi thì cần phải có lý do.
“Chính là không muốn đi.”
“Cái này không tính là lý do.”
“Tôi... sợ lạnh.” Cô rũ mắt xuống, lông mi che hết mắt.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, sau đó, một bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nghe lý do thật sự.”
“...” Lý do thật sự: “Tôi sợ lạnh.”
Giản Đường cúi thấp đầu, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông kia, vỗ vỗ vào đầu cô, đưa tay bỏ bàn tay đang nắm ống tay áo của cô xuống, nhấc chân rời đi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, quản gia Hạ cung kính nói: “Cậu chủ đi cẩn thận.”
Rõ ràng, người đàn ông kia đã nhanh chóng ra khỏi cửa phòng ngủ.
Giản Đường luống cuống, rối loạn!
Đột nhiên cô ngẩng đầu, hét lên: “Tôi chính là không muốn đi! Không muốn đi chẳng nhẽ không phải là lý do sao!” Cô phẫn nộ!
Con người này, tại sao từ trước đến giờ đều cố chấp khăng khăng làm theo ý mình như vậy?
Người đàn ông không quay người lại, chỉ có giọng nói trầm thấp, thản nhiên lọt vào tai của Giản Đường: “Tiểu Đường, đừng trốn tránh nữa, hãy thử mở rộng lòng mình, chung sống với mọi người. Cô của trước đây đã làm rất tốt.”
Anh không nhìn thấy, người con gái ở phía sau, máu ở trên mặt như bị hút hết ra cứ trắng dần trắng dần, trong mắt tràn đầy sợ hãi!
Cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không dễ chịu!
Nhất là người giống như cô, sớm đã bị vỡ nát. Tự cho rằng đã che giấu rất tốt, lại bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư.
Cảm giác đó thật khó chịu.
Miệng Giản Đường đắng ngắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đang rời đi ở phía cửa.
Quản gia Hạ liếc mắt nhìn Giản Đường ở trong phòng, quay người nói với nhà tạo mẫu một câu: “Từ trước đến giờ cậu chủ luôn thích người con gái mặc váy màu trắng.”
Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu, nhìn quản gia Hạ... Ông ta cố ý!
Người thích mặc váy màu trắng là Hạ Viên Miên!
“Tôi không thích váy màu trắng!”
Trên khuôn mặt già nua của quản gia Hạ nở một nụ cười, những nếp nhăn dường như hằn sâu vào da thịt, nhìn chằm chằm Giản Đường, cười như không cười, từ khuôn mặt cười có vẻ như rất cung kính, Giản Đường lại cảm thấy ác ý của ông ta.
“Vậy thì, cô Giản nhờ mọi người rồi.” Lão quản gia quan tâm nói một câu rồi quay người, nhấc đôi chân dài sải bước đi ra ngoài.
Trang điểm, làm tóc đều đã xong, Giản Đường luôn rất yên lặng.
“Cô Giản, mời cô thay chiếc váy này.” Đến khi nhà tạo mẫu đưa cho cô một chiếc váy quây liền thân màu trắng.
Cô gần như hét lên một tiếng chói tai để từ chối: “Tôi không muốn! Tôi không thích màu trắng!”
“Cô Giản, xin đừng kích động như vậy, thật ra cô mặc màu trắng nhìn rất đẹp, cô Giản chưa từng mặc thử qua váy liền thân màu trắng à? Thật ra mỗi người con gái đều nên có một chiếc váy liền thân màu trắng. Cô cứ thử xem, tôi đảm bảo cô sẽ thích.”
“Tôi không thích! Tôi không muốn màu trắng! Cô không nghe thấy sao! Tôi không thích váy liền thân màu trắng!”
Cô vô cùng tức giận!
Nếu không có câu nói ác ý của quản gia Hạ, cô cũng không cảm thấy váy liền thân màu trắng có vấn đề gì.
Nhưng sau khi hiểu rõ ác ý của quản gia Hạ, trong mắt cô, bộ váy liền thân màu trắng nghiễm nhiên trở thành một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy buồn nôn!
Tại sao cô phải mặc kiểu quần áo mà Hạ Viên Miên thích?
“Cô Giản!” Có thể sự kiên nhẫn của nhà tạo mẫu không tốt lắm, mà cô ta cũng không biết quá khứ của Giản Đường, không biết những chuyện Giản Đường đã trải qua, trong giây phút này chỉ cảm thấy người con gái trước mặt, vẻ ngoài không xinh, dáng người cũng không đẹp, cũng không thấy có điểm gì hơn người.
Mà giờ đây lại ngang tàng không chịu hợp tác mới mình. Trong mắt của nhà tạo mẫu này, Giản Đường chính là người con gái trèo lên được tổng giám đốc Thẩm liền cho rằng mình trèo lên được cây vàng nên cố tình gây sự quấy nhiễu mà thôi.
Hơn nữa thái độ lúc trước của tổng giám đốc Thẩm đối với người con gái này cũng không có gì là dịu dàng chăm sóc.
“Cô Giản!” Nhà tạo mẫu đưa tay ra muốn cố nhét chiếc váy mình đang cầm trong tay vào tay của Giản Đường, một giây sau!
Chuyện bất ngờ xảy ra!
Giản Đường chỉ cảm thấy bộ quần áo này khiến cô chán ghét ghê tởm, đưa tay ra vung loạn xạ... Ầm!
Lạch cạch!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Mọi chuyện lập tức trầm xuống!
Không khí trở nên ngưng đọng.
“Tôi...” Giản Đường há hốc mồm, cô không cố ý, cô chỉ không muốn bộ quần áo này: “Cô không sao chứ...” Cô tiến lên phía trước, muốn kéo nhà tạo mẫu bị ngã xuống đất do cô không cẩn thận vung tay đẩy ngã lên.
Thật ra, nói là ngã nhưng cũng không phải là quá đau. Có điều, tư thế sau khi ngã của nhà tạo mẫu này không được... đẹp lắm.
Khuy áo trước ngực bị đứt hai cái, lộ ra một mảng trắng muốt...
Nhà tạo mẫu cúi đầu nhìn cổ áo của mình, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng!
Đột nhiên!
“Cô Giản! Cô thật quá đáng!”
Tiếng thét chói tai, cô ta đứng dậy, khi đứng dậy lại quá vội vàng... xoẹt xoẹt!
Tiếng áo rách vang lên!
Tất cả mọi người đều ngây ra, Giản Đường cũng ngây ra, nhà tạo mẫu hoảng hốt ba giây rồi đột nhiên bừng tỉnh, đưa tay ra vội vã giữ chặt áo khoác ngoài, vẻ mặt hết sức khó chịu nhìn chằm chằm vào Giản Đường.
“Tôi... xin lỗi...”
“Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần gì đến cảnh sát nữa?” Nhà tạo mẫu kia tức giận hét lên về phía Giản Đường: “Cô cho rằng cô là loại người gì? Chẳng qua là một trong những người phụ nữ để tổng giám đốc Thẩm chơi đùa mà thôi! Ba năm nay, những người phụ nữ tổng giám đốc Thẩm đưa đến cho tôi tạo mẫu, không phải mười người thì cũng tám người! Màu trắng? Màu trắng thì sao? Tôi nói thật cho cô biết, những người phụ nữ tổng giám đốc đã đưa đến, mười người thì có đến tám người mặc váy liền thân màu trắng! Cô cho rằng cô là ai? Có thể là ngoại lệ sao? Trong lòng tổng giám đốc Thẩm chỉ có một mình cô Hạ, những người phụ nữ còn lại đều là thế thân của cô Hạ, cô đã biết chưa.”
Ầm!
Cô như bị sét đánh bên tai!
Bàn tay đưa về phía nhà tạo mẫu đang run lên trong không trung, bàn tay vốn đưa về phía nhà tạo mẫu liền chuyển sang chiếc váy liền thân màu trắng một cách chậm rãi.
Có một loại đau đớn, là nỗi đau được tràn ra, nếu bạn không khóc, đôi mắt có chút cay cay, nhưng nếu bạn thật sự muốn khóc thì lại không thể khóc được, trong miệng đắng ngắt.
Có một loại đau, tưởng rằng đã khỏi hẳn, cho dù chưa khỏi hẳn, được “kháng sinh” điều trị từng lần từng lần một, cũng sản sinh ra khả năng miễn dịch, nhưng cuối cùng lại chứng mình, bạn chỉ có khả năng miễn dịch với “kháng sinh” chứ không phải với nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lòng!
Không đợi đến lúc bị bẽ mặt, bên tai là tiếng trầm thấp mang theo sự trách mắng của người đàn ông: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em chạy vội đến như thế.”
Thẩm Tư Cương vừa nói vừa đặt chân của Giản Đường xuống, nếu người con gái này biết quan tâm đến bản thân một chút thì anh cần gì phải hung dữ với cô.
Đôi mắt lạnh lướt qua chân của cô: “Dép đâu?”
“...?” Dép sao?
Dép gì?
Giản Đường theo ánh mắt của anh, cũng nhìn xuống, mới giật mình nhớ ra, cô quá vội vàng đứng dậy, lúc đó chỉ một lòng muốn tìm người đàn ông này, muốn phản đối anh, muốn thể hiện sự tức giận trong lòng bấy lâu nay, sau đó không để ý đi dép mà chạy chân trần ra khỏi phòng.
Cho nên... vừa rồi là anh đang kiểm tra chân của cô?
Trong lòng lại cảm thấy vô lý... Người này có lòng tốt như vậy sao? Lại quan tâm cô như thế?
Đột nhiên.
Đệm chợt nhẹ đi, bóng đen trước mặt đứng lên.
“Nửa tiếng nữa chuẩn bị xong cho cô ấy.” Thẩm Tư Cương giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, sau khi trầm giọng ra lệnh, nhẹ nhàng bình thản quay người rời đi.
Mặt Giản Đường biến sắc!
“Chờ một chút!” Cô dường như không nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh.
Thẩm Tư Cương nhìn về phía ống tay áo, lại tiện nhìn luôn bàn tay trên ống tay áo, đôi mắt đen nhánh từ từ di chuyển lên phía trên, đột nhiên dừng lại trên mặt cô.
Ánh mắt này sâu lắng thâm trầm.
Giản Đường hơi bối rối.
“Còn có việc gì?” Tiếng nói trầm thấp mang theo vẻ tao nhã bẩm sinh.
“Tôi... tôi không đi! Tôi không muốn đi!” Cô vẫn kiên quyết như vậy.
Một bàn tay liều mạng túm chặt tay áo của anh, dường như phải mượn sức từ ống tay áo đó mới có thể tỏ rõ được quyết tâm của cô: “Tôi không muốn đi.”
“Cho tôi một lý do.” Không đi thì cần phải có lý do.
“Chính là không muốn đi.”
“Cái này không tính là lý do.”
“Tôi... sợ lạnh.” Cô rũ mắt xuống, lông mi che hết mắt.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, sau đó, một bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nghe lý do thật sự.”
“...” Lý do thật sự: “Tôi sợ lạnh.”
Giản Đường cúi thấp đầu, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông kia, vỗ vỗ vào đầu cô, đưa tay bỏ bàn tay đang nắm ống tay áo của cô xuống, nhấc chân rời đi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, quản gia Hạ cung kính nói: “Cậu chủ đi cẩn thận.”
Rõ ràng, người đàn ông kia đã nhanh chóng ra khỏi cửa phòng ngủ.
Giản Đường luống cuống, rối loạn!
Đột nhiên cô ngẩng đầu, hét lên: “Tôi chính là không muốn đi! Không muốn đi chẳng nhẽ không phải là lý do sao!” Cô phẫn nộ!
Con người này, tại sao từ trước đến giờ đều cố chấp khăng khăng làm theo ý mình như vậy?
Người đàn ông không quay người lại, chỉ có giọng nói trầm thấp, thản nhiên lọt vào tai của Giản Đường: “Tiểu Đường, đừng trốn tránh nữa, hãy thử mở rộng lòng mình, chung sống với mọi người. Cô của trước đây đã làm rất tốt.”
Anh không nhìn thấy, người con gái ở phía sau, máu ở trên mặt như bị hút hết ra cứ trắng dần trắng dần, trong mắt tràn đầy sợ hãi!
Cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không dễ chịu!
Nhất là người giống như cô, sớm đã bị vỡ nát. Tự cho rằng đã che giấu rất tốt, lại bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư.
Cảm giác đó thật khó chịu.
Miệng Giản Đường đắng ngắt, nhìn bóng dáng người đàn ông đang rời đi ở phía cửa.
Quản gia Hạ liếc mắt nhìn Giản Đường ở trong phòng, quay người nói với nhà tạo mẫu một câu: “Từ trước đến giờ cậu chủ luôn thích người con gái mặc váy màu trắng.”
Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu, nhìn quản gia Hạ... Ông ta cố ý!
Người thích mặc váy màu trắng là Hạ Viên Miên!
“Tôi không thích váy màu trắng!”
Trên khuôn mặt già nua của quản gia Hạ nở một nụ cười, những nếp nhăn dường như hằn sâu vào da thịt, nhìn chằm chằm Giản Đường, cười như không cười, từ khuôn mặt cười có vẻ như rất cung kính, Giản Đường lại cảm thấy ác ý của ông ta.
“Vậy thì, cô Giản nhờ mọi người rồi.” Lão quản gia quan tâm nói một câu rồi quay người, nhấc đôi chân dài sải bước đi ra ngoài.
Trang điểm, làm tóc đều đã xong, Giản Đường luôn rất yên lặng.
“Cô Giản, mời cô thay chiếc váy này.” Đến khi nhà tạo mẫu đưa cho cô một chiếc váy quây liền thân màu trắng.
Cô gần như hét lên một tiếng chói tai để từ chối: “Tôi không muốn! Tôi không thích màu trắng!”
“Cô Giản, xin đừng kích động như vậy, thật ra cô mặc màu trắng nhìn rất đẹp, cô Giản chưa từng mặc thử qua váy liền thân màu trắng à? Thật ra mỗi người con gái đều nên có một chiếc váy liền thân màu trắng. Cô cứ thử xem, tôi đảm bảo cô sẽ thích.”
“Tôi không thích! Tôi không muốn màu trắng! Cô không nghe thấy sao! Tôi không thích váy liền thân màu trắng!”
Cô vô cùng tức giận!
Nếu không có câu nói ác ý của quản gia Hạ, cô cũng không cảm thấy váy liền thân màu trắng có vấn đề gì.
Nhưng sau khi hiểu rõ ác ý của quản gia Hạ, trong mắt cô, bộ váy liền thân màu trắng nghiễm nhiên trở thành một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy buồn nôn!
Tại sao cô phải mặc kiểu quần áo mà Hạ Viên Miên thích?
“Cô Giản!” Có thể sự kiên nhẫn của nhà tạo mẫu không tốt lắm, mà cô ta cũng không biết quá khứ của Giản Đường, không biết những chuyện Giản Đường đã trải qua, trong giây phút này chỉ cảm thấy người con gái trước mặt, vẻ ngoài không xinh, dáng người cũng không đẹp, cũng không thấy có điểm gì hơn người.
Mà giờ đây lại ngang tàng không chịu hợp tác mới mình. Trong mắt của nhà tạo mẫu này, Giản Đường chính là người con gái trèo lên được tổng giám đốc Thẩm liền cho rằng mình trèo lên được cây vàng nên cố tình gây sự quấy nhiễu mà thôi.
Hơn nữa thái độ lúc trước của tổng giám đốc Thẩm đối với người con gái này cũng không có gì là dịu dàng chăm sóc.
“Cô Giản!” Nhà tạo mẫu đưa tay ra muốn cố nhét chiếc váy mình đang cầm trong tay vào tay của Giản Đường, một giây sau!
Chuyện bất ngờ xảy ra!
Giản Đường chỉ cảm thấy bộ quần áo này khiến cô chán ghét ghê tởm, đưa tay ra vung loạn xạ... Ầm!
Lạch cạch!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Mọi chuyện lập tức trầm xuống!
Không khí trở nên ngưng đọng.
“Tôi...” Giản Đường há hốc mồm, cô không cố ý, cô chỉ không muốn bộ quần áo này: “Cô không sao chứ...” Cô tiến lên phía trước, muốn kéo nhà tạo mẫu bị ngã xuống đất do cô không cẩn thận vung tay đẩy ngã lên.
Thật ra, nói là ngã nhưng cũng không phải là quá đau. Có điều, tư thế sau khi ngã của nhà tạo mẫu này không được... đẹp lắm.
Khuy áo trước ngực bị đứt hai cái, lộ ra một mảng trắng muốt...
Nhà tạo mẫu cúi đầu nhìn cổ áo của mình, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng!
Đột nhiên!
“Cô Giản! Cô thật quá đáng!”
Tiếng thét chói tai, cô ta đứng dậy, khi đứng dậy lại quá vội vàng... xoẹt xoẹt!
Tiếng áo rách vang lên!
Tất cả mọi người đều ngây ra, Giản Đường cũng ngây ra, nhà tạo mẫu hoảng hốt ba giây rồi đột nhiên bừng tỉnh, đưa tay ra vội vã giữ chặt áo khoác ngoài, vẻ mặt hết sức khó chịu nhìn chằm chằm vào Giản Đường.
“Tôi... xin lỗi...”
“Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần gì đến cảnh sát nữa?” Nhà tạo mẫu kia tức giận hét lên về phía Giản Đường: “Cô cho rằng cô là loại người gì? Chẳng qua là một trong những người phụ nữ để tổng giám đốc Thẩm chơi đùa mà thôi! Ba năm nay, những người phụ nữ tổng giám đốc Thẩm đưa đến cho tôi tạo mẫu, không phải mười người thì cũng tám người! Màu trắng? Màu trắng thì sao? Tôi nói thật cho cô biết, những người phụ nữ tổng giám đốc đã đưa đến, mười người thì có đến tám người mặc váy liền thân màu trắng! Cô cho rằng cô là ai? Có thể là ngoại lệ sao? Trong lòng tổng giám đốc Thẩm chỉ có một mình cô Hạ, những người phụ nữ còn lại đều là thế thân của cô Hạ, cô đã biết chưa.”
Ầm!
Cô như bị sét đánh bên tai!
Bàn tay đưa về phía nhà tạo mẫu đang run lên trong không trung, bàn tay vốn đưa về phía nhà tạo mẫu liền chuyển sang chiếc váy liền thân màu trắng một cách chậm rãi.
Có một loại đau đớn, là nỗi đau được tràn ra, nếu bạn không khóc, đôi mắt có chút cay cay, nhưng nếu bạn thật sự muốn khóc thì lại không thể khóc được, trong miệng đắng ngắt.
Có một loại đau, tưởng rằng đã khỏi hẳn, cho dù chưa khỏi hẳn, được “kháng sinh” điều trị từng lần từng lần một, cũng sản sinh ra khả năng miễn dịch, nhưng cuối cùng lại chứng mình, bạn chỉ có khả năng miễn dịch với “kháng sinh” chứ không phải với nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lòng!