Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 170 CƠ THỂ LÃNG PHÍ BA NĂM ĐỂ NHỚ KỸ SỰ THẤP HÈN
CHƯƠNG 170 CƠ THỂ LÃNG PHÍ BA NĂM ĐỂ NHỚ KỸ SỰ THẤP HÈN
“Sau nửa giờ nữa sẽ có người đến giúp em trang điểm thay quần áo.”
Nói xong, lặng im không một tiếng động, anh đóng cửa lại.
Nhìn vào cánh cửa đã đóng, Giản Đường nắm chặt tay... tại sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh vẫn có thể bình tĩnh đến thế?
Tại sao phải nhốt cô vào trang viên tráng lệ rực rỡ này!
Bây giờ, Tô Mịch trở thành con đường duy nhất liên hệ cô với thế giới bên ngoài.
Cô ngồi ngây ra trước cửa sổ, có thể nhìn thấy hơn nửa trang viên, hai cánh cổng sắt đã in sâu trong trí nhớ cô mở ra, một chiếc xe tiến vào.
Cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ, âm thanh động cơ xe, còn có tiếng phanh, tiếng tắt máy, sau đó, là lão quản gia cứng nhắc nói ba chữ: “Đi theo tôi”, Giản Đường ngồi ngay trước cửa sổ, nghe thấy giọng nói này, trong đầu dường như hiện ra khuôn mặt vô cảm của quản gia Hạ.
Cô đột nhiên quay người, đứng dậy chạy ra phía cửa phòng ngủ, ngón tay đặt lên tay nắm cửa, tiếng “lách cách” vang lên, mở cửa phòng rồi chạy ra ngoài.
Chạy một mạch, trong trí nhớ, phòng làm việc đó... cô chạy một mạch vào phòng làm việc, chạy đến mức thở dốc.
Ầm!
Cánh cửa nặng nề đập vào tường: “Thẩm Tư Cương, tôi không đi!”
Trong phòng làm việc, khói thuốc mờ mịt, người đàn ông vốn ngồi trong phòng làm việc đang hút từng điếu thuốc, khi cửa bị mở toang, âm thanh lớn vang lên, đầu thuốc đang kẹp ở tay hơi cong, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đôi mắt tối đen nhìn vào người con gái đang đứng ở cửa, nhìn cô thở hổn hển: “Em chạy đến đây?” Anh nhẹ giọng nói.
“Tôi không đi!” Cô bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, không trả lời câu hỏi, ngược lại càng tỏ rõ ý của mình.
“Tôi hỏi em, en chạy thẳng từ phòng đến đây à?” Đôi mắt chim ưng nhướn lên nhìn người con gái đứng ở cửa, trong mắt ánh lên một tia nghiêm khắc.
Giản Đường căn bản không quan tâm, chạy hay không đến đây thì chẳng phải đã đến rồi sao, thì thế nào? Có quan trọng không?
Bây giờ điều quan trọng nhất là...
“Tôi nói! Tôi không muốn đi!”
“Tôi hỏi em môt lần cuối cùng, em chạy thẳng từ phòng đến đây có đúng không?” Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người con gái đứng ở cửa.
Khói thuốc mờ mịt, đôi mắt lạnh như ẩn như hiện trong khói thuốc, ánh lên một tia tức giận.
Người con gái đứng ở cửa, cắn môi, người đàn ông ở sau chiếc bàn tỏa ra một khí thế bức người, khiến cô không thể thở nổi.
Nhưng cô vẫn vô cùng bướng bỉnh, cắn chặt môi, không nói lời nào, cũng không chịu khuất phục mà đứng ở cửa phòng làm việc, không chịu thua, nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
Tim đập thình thịch như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, khiến đôi mắt đỏ lên, lại không dám mở miệng, giương mắt nhìn cùng với anh.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, bỗng nhiên, người đàn ông đứng dậy, thân hình cao ráo, tiến về phía cửa, bước dài qua đó.
Theo bản năng, Giản Đường lùi về sau nửa bước, người đàn ông kia giống như trước đây... không, mạnh mẽ hơn cả trước đây!
Sau nửa bước, giống như ý thức được điều gì đó, cô hận không thể gõ vào đầu mình, tại sao lại manh động như vậy, tại sao lại muốn đến khiêu khích anh?
Cô quay người, muốn chạy.
Một bàn tay giữ chặt vai cô từ phía sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp đặc biệt của người đàn ông kia: “Muốn chạy đi đâu?”
Cô im lặng quay đầu sang một bên, không cần nói cũng biết.
Đôi môi người đàn ông khẽ cười, bỗng nhiên cánh tay khẽ động liền ôm lấy người con gái phía trước bước nhanh đến phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ, không ngoài dự kiến, ông quản gia đã mang theo một đám người, đứng chờ ở cửa, đang muốn đẩy cửa phòng khép hờ.
“Cậu... chủ?” Lão quản gia là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Tư Cương, ánh mắt nham hiểm nhìn vào trong lòng Thẩm Tư Cương, đôi mắt khẽ động, một tia sáng lóe lên.
“Ừ.” Thẩm Tư Cương thản nhiên lên tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Không có mệnh lệnh của anh sẽ không có ai ngu ngốc xông vào phòng trong tình huống như thế này, cũng không có người tự ý quay người rời đi.
Một đám người liền chờ ở cửa phòng ngủ, cửa mở rộng, mọi người cũng không dám nhìn trộm, làm nghề này, ai cũng hiểu, người nào có thể chọc người nào không thể chọc, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, trong lòng đều có chừng mực.
Thẩm Tư Cương ném cô lên giường, không đợi Giản Đường ngồi dậy, thân dưới như bị kẹt, cô ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia đang ngồi ở mép giường, một tay nâng chân trái của cô lên.
Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, mắt nhìn hướng ra phía cửa... Nhiều người như vậy! Không phải là anh muốn...
Nghĩ đến khả năng như vậy, mặt Giản Đường lúc xanh lúc trắng, duỗi chân muốn đá.
Lúc này, lực nắm vào chân của cô đột nhiên tăng lên. Người đàn ông kia quay đầu lại, liếc nhìn cô, ánh mắt tỏ rõ ý cảnh cáo.
Trái tim Giản Đường run lên, cắn răng muốn đá vào cái chân đó của anh.
Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Cương nắm lấy mắt cá chân của cô, chậm rãi nhấc chân của cô lên... động tác này! Giản Đường cắn chặt môi, mặt cắt không còn giọt máu!
Thẩm Tư Cương, anh muốn làm nhục tôi thì cứ làm nhục đi!
Bên ngoài có nhiều đôi mắt như vậy... Giản Đường chỉ cảm thấy giây phút này, hận không thể chết đi. Hoặc là cắn xe những người ở trước mặt.
Cô quyết định nhắm mắt lại!
Nhưng những ánh mắt kia, cả cái nhìn nhục nhã vẫn lởn vởn trong đầu cô không đi.
Cả người cô run lên.
“Xin...” Ba năm trong tù đã nuôi dưỡng thói quen mở miệng cầu xin để da thịt không bị đau trong một thời gian nhất định, trong giây phút này, theo bản năng cô lại mở miệng cầu xin. Nhưng khi chữ “xin” vừa phát ra khỏi miệng, cô đột nhiên bừng tỉnh!
Vô cùng bướng bỉnh nằm xuống ga trải giường!
Đã nói không cầu xin chính là không cầu xin!
Cơ thể vẫn run lên một cách kịch liệt, cô biết mình bây giờ, cho dù có thể bướng bỉnh không cầu xin tha thứ, có thể kiềm chế trái tim mình không hèn mọn, nhưng cơ thể chết tiệt này!
Ba năm trong tù chết tiệt đó đã khắc lên cơ thể chữ “thấp hèn đê tiện”! Cô lại kinh hoàng nhận ra, cho dù bản thân cô gắng thuyết phục mình rằng “hãy ngẩng đầu lên, không cần sợ hãi, hãy ưỡn ngực, không có vần đề gì lớn”, cho dù bản thân có tự thuyết phục vô số lần, nhưng cơ thể bị cọ xát trong ba năm ngục tù chết tiệt lại nhớ kỹ cầu xin thấp hèn, đê tiện như thế nào, mới có thể cầu xin được một cơ thể bình yên tạm thời, cô không có cách nào khống chế nó giống như khống chế trái tim mình!
Giống như một người máy quét dọn, đụng phải chướng ngại vật sẽ khởi động!
Cô không thể khống chế cơ thể tầm thường này!
Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt môi. Cắn chặt môi là có thể giữ lời cầu xin ở trong miệng.
Cô hung hăng nhắm mắt lại, để mặc người đó ở trước mặt tất cả mọi người, ở cửa phòng còn có vô số ánh mắt soi mói, giơ cao chân của cô từng chút từng chút một.
“Sau nửa giờ nữa sẽ có người đến giúp em trang điểm thay quần áo.”
Nói xong, lặng im không một tiếng động, anh đóng cửa lại.
Nhìn vào cánh cửa đã đóng, Giản Đường nắm chặt tay... tại sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh vẫn có thể bình tĩnh đến thế?
Tại sao phải nhốt cô vào trang viên tráng lệ rực rỡ này!
Bây giờ, Tô Mịch trở thành con đường duy nhất liên hệ cô với thế giới bên ngoài.
Cô ngồi ngây ra trước cửa sổ, có thể nhìn thấy hơn nửa trang viên, hai cánh cổng sắt đã in sâu trong trí nhớ cô mở ra, một chiếc xe tiến vào.
Cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ, âm thanh động cơ xe, còn có tiếng phanh, tiếng tắt máy, sau đó, là lão quản gia cứng nhắc nói ba chữ: “Đi theo tôi”, Giản Đường ngồi ngay trước cửa sổ, nghe thấy giọng nói này, trong đầu dường như hiện ra khuôn mặt vô cảm của quản gia Hạ.
Cô đột nhiên quay người, đứng dậy chạy ra phía cửa phòng ngủ, ngón tay đặt lên tay nắm cửa, tiếng “lách cách” vang lên, mở cửa phòng rồi chạy ra ngoài.
Chạy một mạch, trong trí nhớ, phòng làm việc đó... cô chạy một mạch vào phòng làm việc, chạy đến mức thở dốc.
Ầm!
Cánh cửa nặng nề đập vào tường: “Thẩm Tư Cương, tôi không đi!”
Trong phòng làm việc, khói thuốc mờ mịt, người đàn ông vốn ngồi trong phòng làm việc đang hút từng điếu thuốc, khi cửa bị mở toang, âm thanh lớn vang lên, đầu thuốc đang kẹp ở tay hơi cong, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đôi mắt tối đen nhìn vào người con gái đang đứng ở cửa, nhìn cô thở hổn hển: “Em chạy đến đây?” Anh nhẹ giọng nói.
“Tôi không đi!” Cô bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, không trả lời câu hỏi, ngược lại càng tỏ rõ ý của mình.
“Tôi hỏi em, en chạy thẳng từ phòng đến đây à?” Đôi mắt chim ưng nhướn lên nhìn người con gái đứng ở cửa, trong mắt ánh lên một tia nghiêm khắc.
Giản Đường căn bản không quan tâm, chạy hay không đến đây thì chẳng phải đã đến rồi sao, thì thế nào? Có quan trọng không?
Bây giờ điều quan trọng nhất là...
“Tôi nói! Tôi không muốn đi!”
“Tôi hỏi em môt lần cuối cùng, em chạy thẳng từ phòng đến đây có đúng không?” Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người con gái đứng ở cửa.
Khói thuốc mờ mịt, đôi mắt lạnh như ẩn như hiện trong khói thuốc, ánh lên một tia tức giận.
Người con gái đứng ở cửa, cắn môi, người đàn ông ở sau chiếc bàn tỏa ra một khí thế bức người, khiến cô không thể thở nổi.
Nhưng cô vẫn vô cùng bướng bỉnh, cắn chặt môi, không nói lời nào, cũng không chịu khuất phục mà đứng ở cửa phòng làm việc, không chịu thua, nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
Tim đập thình thịch như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, khiến đôi mắt đỏ lên, lại không dám mở miệng, giương mắt nhìn cùng với anh.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, bỗng nhiên, người đàn ông đứng dậy, thân hình cao ráo, tiến về phía cửa, bước dài qua đó.
Theo bản năng, Giản Đường lùi về sau nửa bước, người đàn ông kia giống như trước đây... không, mạnh mẽ hơn cả trước đây!
Sau nửa bước, giống như ý thức được điều gì đó, cô hận không thể gõ vào đầu mình, tại sao lại manh động như vậy, tại sao lại muốn đến khiêu khích anh?
Cô quay người, muốn chạy.
Một bàn tay giữ chặt vai cô từ phía sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp đặc biệt của người đàn ông kia: “Muốn chạy đi đâu?”
Cô im lặng quay đầu sang một bên, không cần nói cũng biết.
Đôi môi người đàn ông khẽ cười, bỗng nhiên cánh tay khẽ động liền ôm lấy người con gái phía trước bước nhanh đến phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ, không ngoài dự kiến, ông quản gia đã mang theo một đám người, đứng chờ ở cửa, đang muốn đẩy cửa phòng khép hờ.
“Cậu... chủ?” Lão quản gia là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Tư Cương, ánh mắt nham hiểm nhìn vào trong lòng Thẩm Tư Cương, đôi mắt khẽ động, một tia sáng lóe lên.
“Ừ.” Thẩm Tư Cương thản nhiên lên tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Không có mệnh lệnh của anh sẽ không có ai ngu ngốc xông vào phòng trong tình huống như thế này, cũng không có người tự ý quay người rời đi.
Một đám người liền chờ ở cửa phòng ngủ, cửa mở rộng, mọi người cũng không dám nhìn trộm, làm nghề này, ai cũng hiểu, người nào có thể chọc người nào không thể chọc, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, trong lòng đều có chừng mực.
Thẩm Tư Cương ném cô lên giường, không đợi Giản Đường ngồi dậy, thân dưới như bị kẹt, cô ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia đang ngồi ở mép giường, một tay nâng chân trái của cô lên.
Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, mắt nhìn hướng ra phía cửa... Nhiều người như vậy! Không phải là anh muốn...
Nghĩ đến khả năng như vậy, mặt Giản Đường lúc xanh lúc trắng, duỗi chân muốn đá.
Lúc này, lực nắm vào chân của cô đột nhiên tăng lên. Người đàn ông kia quay đầu lại, liếc nhìn cô, ánh mắt tỏ rõ ý cảnh cáo.
Trái tim Giản Đường run lên, cắn răng muốn đá vào cái chân đó của anh.
Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Cương nắm lấy mắt cá chân của cô, chậm rãi nhấc chân của cô lên... động tác này! Giản Đường cắn chặt môi, mặt cắt không còn giọt máu!
Thẩm Tư Cương, anh muốn làm nhục tôi thì cứ làm nhục đi!
Bên ngoài có nhiều đôi mắt như vậy... Giản Đường chỉ cảm thấy giây phút này, hận không thể chết đi. Hoặc là cắn xe những người ở trước mặt.
Cô quyết định nhắm mắt lại!
Nhưng những ánh mắt kia, cả cái nhìn nhục nhã vẫn lởn vởn trong đầu cô không đi.
Cả người cô run lên.
“Xin...” Ba năm trong tù đã nuôi dưỡng thói quen mở miệng cầu xin để da thịt không bị đau trong một thời gian nhất định, trong giây phút này, theo bản năng cô lại mở miệng cầu xin. Nhưng khi chữ “xin” vừa phát ra khỏi miệng, cô đột nhiên bừng tỉnh!
Vô cùng bướng bỉnh nằm xuống ga trải giường!
Đã nói không cầu xin chính là không cầu xin!
Cơ thể vẫn run lên một cách kịch liệt, cô biết mình bây giờ, cho dù có thể bướng bỉnh không cầu xin tha thứ, có thể kiềm chế trái tim mình không hèn mọn, nhưng cơ thể chết tiệt này!
Ba năm trong tù chết tiệt đó đã khắc lên cơ thể chữ “thấp hèn đê tiện”! Cô lại kinh hoàng nhận ra, cho dù bản thân cô gắng thuyết phục mình rằng “hãy ngẩng đầu lên, không cần sợ hãi, hãy ưỡn ngực, không có vần đề gì lớn”, cho dù bản thân có tự thuyết phục vô số lần, nhưng cơ thể bị cọ xát trong ba năm ngục tù chết tiệt lại nhớ kỹ cầu xin thấp hèn, đê tiện như thế nào, mới có thể cầu xin được một cơ thể bình yên tạm thời, cô không có cách nào khống chế nó giống như khống chế trái tim mình!
Giống như một người máy quét dọn, đụng phải chướng ngại vật sẽ khởi động!
Cô không thể khống chế cơ thể tầm thường này!
Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt môi. Cắn chặt môi là có thể giữ lời cầu xin ở trong miệng.
Cô hung hăng nhắm mắt lại, để mặc người đó ở trước mặt tất cả mọi người, ở cửa phòng còn có vô số ánh mắt soi mói, giơ cao chân của cô từng chút từng chút một.