Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 169 KHÔNG PHẢI DO CÔ QUYẾT ĐỊNH
CHƯƠNG 169 KHÔNG PHẢI DO CÔ QUYẾT ĐỊNH
“Sẽ không đâu, ông chủ không cần phải...”
“Là sơ suất của tôi.” Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, cả người Thẩm Đệ Nhị run lên, bả vai rõ ràng hạ xuống... Boss cho rằng chuyện này là do ông chủ làm.
“Boss, hãy nghĩ lại đi. Trong chuyện này nhất định có những việc mà chúng ta không biết, xin anh hãy cho tôi thêm thời gian một tháng, thuộc hạ nhất định tìm mọi cách tìm ra manh mối!” Thẩm Đệ Nhị đột nhiên quỳ xuống, kiên quyết nói. Nhà họ Thẩm có ơn với cả nhà cậu, nếu bởi vì bản báo cáo của cậu, không thay cô Giản rửa sạch nỗi oan ức, ngược lại khiến cho người nhà nhà họ Thẩm đấu đá với nhau thì trong lòng Thẩm Đệ Nhị cậu vô cùng hổ thẹn!
Nghe vậy, Thẩm Tư Cương thản nhiên quay đầu lại, cụp mắt nhìn liếc qua Thẩm Đệ Nhị đang quỳ dưới đất, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Thẩm Đệ Nhị, khẽ cười: “Tôi cho cậu âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Đệ Nhị, cậu vẫn cảm thấy, chuyện này không có người nào biết sao?”
Ngón tay chỉ vào tài liệu để trên bàn, đôi mắt lạnh híp lại: “Chỉ sợ ngay từ lúc cậu bắt đầu hành động thì đã bị người ta biết hết rồi. Hãy nhìn xem, những “chứng cứ” này được làm không có một chút sơ hở nào.” Nhưng tại sao ba năm trước ông đã quyết định làm như vậy?
Đây cũng là điều mà đến giây phút này Thẩm Tư Cương vẫn chưa hiểu được
Nếu như nói, ba năm trước thực sự đã xảy ra một số chuyện khiến anh hết sức buồn phiền, nhiều đảng phái cạnh tranh, nhưng đây cũng là chuyện của nhà họ Thẩm, cho dù thế nào ông nội cũng không cần phải kéo theo một cô gái năm đó mới hai mươi tuổi làm vật hy sinh.
“Cậu đi xuống đi.” Thẩm Tư Cương giơ cánh tay lên, vẫy vẫy, ra hiệu cho Thẩm Đệ Nhị đi xuống dưới.
Thẩm Đệ Nhị còn nhiều lời muốn nói, ngẩng đầu lên lại bị con ngươi đen nhánh khóa chặt giống như đã nhìn thấu tâm tư của cậu: “Thẩm Đệ Nhị, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này, đã không phải là những tính toán và thủ đoạn vặt vãnh đơn giản giữa những người phụ nữ với nhau nữa.”
“Vậy cô Giản...”
“Tôi sẽ lấy cô ấy.”
Thẩm Đệ Nhị rùng mình rồi đột nhiên trợn tròn hai mắt, chớp chớp... Boss nói muốn làm gì?
“Nhưng nếu đúng là ông chủ... Thế thì ông chủ sẽ để cho Giản tiểu thư bước vào cửa nhà họ Thẩm sao?”
“Tôi sẽ lấy cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.” Thẩm Tư Cương nói những lời này không hề giận dữ, cũng không chan chứa tình cảm dạt dào, nhưng Thẩm Đệ Nhị tin rằng người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra.
Cậu lại nghĩ đến người con gái trước đây đuổi theo boss đến cùng trời cuối đất, mãi mãi chạy theo sau boss, không biết nên vui mừng cho cô Giản hay là đau lòng chua xót thay cô, lời hứa hẹn muộn màng này lại đến một cách chậm chạp sau khi thế giới của cô bị cơn cuồng phong hủy diệt hoàn toàn.
Khi Thẩm Đệ Nhị rời khỏi phòng làm việc thì tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Chỉ hy vọng người con gái đáng thương này có thể chấm dứt đau khổ từ đây, từ nay về sau sẽ sống hạnh phúc như thế giới trong truyện đồng thoại.
Giây phút này, Thẩm Tư Cương không quan tâm việc bố có nhúng tay vào chuyện của ba năm về trước không, trong lòng anh gần như đã khẳng định.
Nhưng đối với việc tại sao bố không thể bỏ qua được cho Giản Đường, Thẩm Tư Cương nghĩ đến rất nhiều lý do nhưng hoàn toàn không tìm ra được manh mối nào.
Nếu nói Giản Đường có điểm nào hơn người, đúng, có, sự siêng năng cần cù, chăm chỉ chịu khó làm việc cùng với sự nhanh nhẹn của cô, ở nơi xa hoa mê người này, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc đã bằng cô.
Sự xuất sắc của cô là không cần phải nghi ngờ.
Nếu nói, ông nội sợ cô quá xuất sắc, sau này sẽ trở thành hòn đá cản đường nhà họ Thẩm... Điều này cũng không đúng.
Nếu nói có liên quan đến cuộc cạnh tranh đảng phái của ba năm trước, vậy thì càng không đúng. Chỉ một nhà họ Giản, khi ông cố Giản còn sống, quả thật cũng có chút tiếng nói, nhưng lúc đó ông cố Giản đã qua đời, cuộc cạnh tranh của các đảng phái, nhà họ Giản không hề tham gia, cũng không có liên quan gì.
Thẩm Tư Cương không ngốc đến mức chạy đến hỏi bố là tại sao.
Giơ cánh tay lên, anh nhìn đồng hồ, đi ra khỏi phòng làm việc hướng về phía phòng ngủ, đẩy cửa vào: “Buổi tối cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc làm ăn.”
“Không đi.” Trong phòng ngủ, người con gái lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nhìn vào cửa sổ đã lắp đặt cửa chống trộm, nhìn lên trời xuyên qua cửa kính, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô cũng không hề quay đầu lại, thản nhiên trả lời.
“Không phải do em quyết định.”
Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, vẻ mặt vô cảm nói.
Người con gái ở sau lưng anh cong môi lên cười giễu cợt: “Nếu đã không phải do tôi quyết định thì tổng giám đốc Thẩm việc gì phải làm một việc thừa thãi là thông báo cho tôi?” Giống như việc anh nhốt cô vào trong trang viên từ sau ngày hôm đó, không cho cô ra ngoài, giống như chim hoàng yến bị nhốt.
Đến ngày hôm sau, từng cửa sổ trong trang viên đều được lắp cửa chống trộm... cửa chống trộm, chống ai?
“Sẽ không đâu, ông chủ không cần phải...”
“Là sơ suất của tôi.” Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, cả người Thẩm Đệ Nhị run lên, bả vai rõ ràng hạ xuống... Boss cho rằng chuyện này là do ông chủ làm.
“Boss, hãy nghĩ lại đi. Trong chuyện này nhất định có những việc mà chúng ta không biết, xin anh hãy cho tôi thêm thời gian một tháng, thuộc hạ nhất định tìm mọi cách tìm ra manh mối!” Thẩm Đệ Nhị đột nhiên quỳ xuống, kiên quyết nói. Nhà họ Thẩm có ơn với cả nhà cậu, nếu bởi vì bản báo cáo của cậu, không thay cô Giản rửa sạch nỗi oan ức, ngược lại khiến cho người nhà nhà họ Thẩm đấu đá với nhau thì trong lòng Thẩm Đệ Nhị cậu vô cùng hổ thẹn!
Nghe vậy, Thẩm Tư Cương thản nhiên quay đầu lại, cụp mắt nhìn liếc qua Thẩm Đệ Nhị đang quỳ dưới đất, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Thẩm Đệ Nhị, khẽ cười: “Tôi cho cậu âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Đệ Nhị, cậu vẫn cảm thấy, chuyện này không có người nào biết sao?”
Ngón tay chỉ vào tài liệu để trên bàn, đôi mắt lạnh híp lại: “Chỉ sợ ngay từ lúc cậu bắt đầu hành động thì đã bị người ta biết hết rồi. Hãy nhìn xem, những “chứng cứ” này được làm không có một chút sơ hở nào.” Nhưng tại sao ba năm trước ông đã quyết định làm như vậy?
Đây cũng là điều mà đến giây phút này Thẩm Tư Cương vẫn chưa hiểu được
Nếu như nói, ba năm trước thực sự đã xảy ra một số chuyện khiến anh hết sức buồn phiền, nhiều đảng phái cạnh tranh, nhưng đây cũng là chuyện của nhà họ Thẩm, cho dù thế nào ông nội cũng không cần phải kéo theo một cô gái năm đó mới hai mươi tuổi làm vật hy sinh.
“Cậu đi xuống đi.” Thẩm Tư Cương giơ cánh tay lên, vẫy vẫy, ra hiệu cho Thẩm Đệ Nhị đi xuống dưới.
Thẩm Đệ Nhị còn nhiều lời muốn nói, ngẩng đầu lên lại bị con ngươi đen nhánh khóa chặt giống như đã nhìn thấu tâm tư của cậu: “Thẩm Đệ Nhị, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này, đã không phải là những tính toán và thủ đoạn vặt vãnh đơn giản giữa những người phụ nữ với nhau nữa.”
“Vậy cô Giản...”
“Tôi sẽ lấy cô ấy.”
Thẩm Đệ Nhị rùng mình rồi đột nhiên trợn tròn hai mắt, chớp chớp... Boss nói muốn làm gì?
“Nhưng nếu đúng là ông chủ... Thế thì ông chủ sẽ để cho Giản tiểu thư bước vào cửa nhà họ Thẩm sao?”
“Tôi sẽ lấy cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.” Thẩm Tư Cương nói những lời này không hề giận dữ, cũng không chan chứa tình cảm dạt dào, nhưng Thẩm Đệ Nhị tin rằng người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra.
Cậu lại nghĩ đến người con gái trước đây đuổi theo boss đến cùng trời cuối đất, mãi mãi chạy theo sau boss, không biết nên vui mừng cho cô Giản hay là đau lòng chua xót thay cô, lời hứa hẹn muộn màng này lại đến một cách chậm chạp sau khi thế giới của cô bị cơn cuồng phong hủy diệt hoàn toàn.
Khi Thẩm Đệ Nhị rời khỏi phòng làm việc thì tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Chỉ hy vọng người con gái đáng thương này có thể chấm dứt đau khổ từ đây, từ nay về sau sẽ sống hạnh phúc như thế giới trong truyện đồng thoại.
Giây phút này, Thẩm Tư Cương không quan tâm việc bố có nhúng tay vào chuyện của ba năm về trước không, trong lòng anh gần như đã khẳng định.
Nhưng đối với việc tại sao bố không thể bỏ qua được cho Giản Đường, Thẩm Tư Cương nghĩ đến rất nhiều lý do nhưng hoàn toàn không tìm ra được manh mối nào.
Nếu nói Giản Đường có điểm nào hơn người, đúng, có, sự siêng năng cần cù, chăm chỉ chịu khó làm việc cùng với sự nhanh nhẹn của cô, ở nơi xa hoa mê người này, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc đã bằng cô.
Sự xuất sắc của cô là không cần phải nghi ngờ.
Nếu nói, ông nội sợ cô quá xuất sắc, sau này sẽ trở thành hòn đá cản đường nhà họ Thẩm... Điều này cũng không đúng.
Nếu nói có liên quan đến cuộc cạnh tranh đảng phái của ba năm trước, vậy thì càng không đúng. Chỉ một nhà họ Giản, khi ông cố Giản còn sống, quả thật cũng có chút tiếng nói, nhưng lúc đó ông cố Giản đã qua đời, cuộc cạnh tranh của các đảng phái, nhà họ Giản không hề tham gia, cũng không có liên quan gì.
Thẩm Tư Cương không ngốc đến mức chạy đến hỏi bố là tại sao.
Giơ cánh tay lên, anh nhìn đồng hồ, đi ra khỏi phòng làm việc hướng về phía phòng ngủ, đẩy cửa vào: “Buổi tối cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc làm ăn.”
“Không đi.” Trong phòng ngủ, người con gái lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nhìn vào cửa sổ đã lắp đặt cửa chống trộm, nhìn lên trời xuyên qua cửa kính, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô cũng không hề quay đầu lại, thản nhiên trả lời.
“Không phải do em quyết định.”
Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, vẻ mặt vô cảm nói.
Người con gái ở sau lưng anh cong môi lên cười giễu cợt: “Nếu đã không phải do tôi quyết định thì tổng giám đốc Thẩm việc gì phải làm một việc thừa thãi là thông báo cho tôi?” Giống như việc anh nhốt cô vào trong trang viên từ sau ngày hôm đó, không cho cô ra ngoài, giống như chim hoàng yến bị nhốt.
Đến ngày hôm sau, từng cửa sổ trong trang viên đều được lắp cửa chống trộm... cửa chống trộm, chống ai?