Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15 ĐÙA GIỠN
CHƯƠNG 15: ĐÙA GIỠN
Ba ngày rồi, Giản Đường bị điều đến bộ phận PR đã ba ngày, một đồng một cắc cũng không kiếm được. Cô ngẩng đầu nhìn thời gian, 23:07, đây chính là thời điểm càng về đêm càng náo nhiệt.
Bộ phận PR vắng tanh vắng ngắt, chỉ có mình cô ở trong phòng nghỉ, các đồng nghiệp cùng phòng đều đã đi làm việc rồi. Nói thật, làm ở bộ phận PR của Đông Kinh kiếm được không ít tiền, người đến Đông Kinh không phải kẻ tầm thường, những doanh nhân quyền quý ra tay vô cùng rộng rãi.
Giản Đường tuy chỉ mới đến ba ngày những cũng từng nghe, cô nàng Trân Trân lần trước mập mờ với Tiêu Hoành trong thang bộ hôm qua còn khoe khoang một doanh nhân đến từ Hồng Kông ra tay vô cùng phóng khoáng, riêng tiền bo đã cho cô nàng 160 triệu.
Mười lần 160 triệu chính là 1 tỷ 6, mười lần 1 tỷ 6 chính là 16 tỷ... Thế thì cô có thể làm được yêu cầu của người đàn ông kia, có thể được tự do rồi.
Giản Đường lại lắc đầu... Đó là Trân Trân, không phải cô. Thẩm Tư Cương nói cô có thể giả đáng thương giả ngu xuẩn, nhưng cô hiện giờ đến cơ hội làm trò hề giả ngu cũng không có.
“Giản Đường, em đi theo chị.” Cửa bị đẩy ra, Giản Đường nhìn sang, là Tô Mịch.
“chị Mịch.” Cô vội vàng đứng lên, lập tức đi theo Tô Mịch ra ngoài.
“Em không hỏi xem chị muốn đưa em đi đâu à?” Tô Mịch nhướng mày hỏi: “Chưa hỏi rõ ràng đã đi theo chị? Không sợ chị bán em đi à?”
Giản Đường cười: “chị Mịch, em không đáng tiền.”
Cô gái cứ bình thản nói mình không đáng tiền làm Tô Mịch không khỏi nhói lòng. Nhưng Tô Mịch nhanh chóng khôi phục sự tự nhiên, dẫn Giản Đường vào một phòng thay đồ.
Tô Mịch nhét cho Giản Đường một bộ quần áo: “Thay nhanh lên.”
Giản Đường chớp mắt, bộ đồ trong tay nóng bỏng: “chị Mịch, cái này...”
Tô Mịch thương hại nhìn Giản Đường: “Ài, thay ra đi! Là ngài Thẩm căn dặn.” Tô Mịch chỉ chỉ bộ đồ trên tay Giản Đường: “Bộ này cũng là do ngài Thẩm phái người đưa tới.”
Tô Mịch còn sợ Giản Đường không chịu nghe, đang đau đầu nghĩ cách làm sao thuyết phục Giản Đường thì cô gái đối diện đã cúi đầu xuống, quay lưng lại, lặng im thay quần áo.
Giản Đường mặt bộ đồ tên hề, Tô Mịch gọi người đến trang điểm cho cô. Giản Đường im lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc kệ cho chuyên gia trang điểm vẽ mặt cô thành tên hề.
Cái mũi tròn màu đỏ, miệng toe toét, gương mặt vẽ xấu đến mức không nhìn ra dáng dấp ban đầu nữa.
Tô Mịch có cảm xúc khó tả, cô dẫn Giản Đường lên tầng sáu: “Đi thôi, vào đi. Trong phòng này có một đám cậu ấm đến từ thủ đô, bọn họ chơi chán ra rồi, đến Đông Kinh lại muốn xem biểu diễn hề.” Tô Mịch nói, đột nhiên lại nhận ra mình nói nhiều, vội vàng quay qua Giản Đường: “Tiểu Đường...”
Chưa nói xong đã bị Giản Đường ngắt lời: “chị Mịch, em còn phải kiếm 16 tỷ, cảm ơn chị đã cho em cơ hội này.”
Tô Mịch đứng ngoài phòng, trong lòng trào dâng nỗi niềm khó nói. Hồi lâu cô đưa tay lên gõ cửa rồi đẩy Giản Đường vào, trên mặt đã đổi thành nụ cười tiêu chuẩn: “Ngài Thẩm, tên hề đã đến rồi.”
Giản Đường ngẩng đầu... Sao Thẩm Tư Cương lại ở đây?! Cô còn cho rằng chỉ có mỗi đám cậu ấm đến từ thủ đô!
Thẩm Tư Cương lại ở đây! Anh ta cố tình! Cố tình muốn xem nhìn cô hèn mọn, nhìn cô xấu mặt, nhìn cô đau khổ!
“Tên hề tên hề, tới rồi à, cười cái nào.” Trên chiếc sô pha khảm kim cương đen là một thằng nhóc to xác dáng vẻ bất cần, cậu ta mặc áo phông sọc đen trắng, trên cổ còn đeo vòng cổ lấp lánh ánh bạc.
Cậu ta chừng hai mươi tuổi, nhuộm tóc màu sợi đay, cả người toát lên vẻ thiếu niên ngạo mạn.
Lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Giản Đường đi đến thì đột nhiên nghiêng người về phía trước, dây chuyền trên cổ cũng lắc lư, cậu chàng chỉ vào mình, lại cười với Giản Đường: “Nào, tên hề cười cho anh đây một cái, quay qua bên này, cười đẹp thì anh đây thưởng tiền.” Một xấp tiền dày không chút keo kiệt bị vứt dưới chân Giản Đường.
Ý sỉ nhục vô cùng rõ ràng.
Giản Đường run rẩy, chợt cô ngửa đầu cười to, phối hợp với lớp trang điểm kiểu hề trên mặt lại càng thêm vẻ nịnh nọt lấy lòng.
“Không không không, cười kiểu này không qua, đổi đi.” Thằng nhóc to xác tự nhiên đung đưa ngón trỏ, “Muốn tiền phải không? Cố gắng cười chút.”
Giản Đường gục đầu xuống, những tờ tiền đập vào mắt, đôi con ngươi cô co lại. Từng hành động cử chỉ của cô đều rơi vào mắt Thẩm Tư Cương, đáy mắt người đàn ông thoáng qua vẻ âm trầm.
Lần nữa ngẩng đầu lên, Giản Đường chớp chớp mắt, miệng ngoác ra càng lúc càng to, lộ ra một hàng răng trắng, phối hợp với đôi môi đỏ thẫm xấu xí khoa trương trên mặt tên hề khiến nụ cười của cô trở nên vô cùng khôi hài.
“Ha ha ha... Thú vị, thú vị!” Cậu chàng kia cười to, bắt chuyện với mấy người bên cạnh: “Này! Mấy người nhìn cô ta có giống kẻ ngốc hay không?”
Lớp trang điểm vừa dày vừa đậm trên mặt đã che giấu nụ cười cứng nhắc của Giản Đường, bốn phía vang lên tiếng hò hét ngợi khen, đám cậu ấm kia vỗ tay hoan hô: “Thú vị thật! Này, tiền cho cô đó.”
Giờ phút này Giản Đường không biết mình nêm vui hay buồn.
“Nhặt đi. Đã nói cho cô rồi, còn không muốn?”
“Muốn...” Cô vô cùng nhục nhã nói.
“Muốn thì ngồi xổm xuống mà nhặt, nhặt lên là thành của cô rồi.” Cậu trai kia nhướng mày, nói với vẻ đương nhiên.
Thẩm Tư Cương ẩn trong góc tối, đôi mắt còn đen hơn bầu trời đêm, anh lạnh nhạt nhìn hết thảy.
Giản Đường rũ mắt, dưới lớp trang điểm dày đậm là gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng thế thì sao? Giản Đường âm thầm tự giễu... Tiền là thứ tốt. Cô có thể dùng nó đổi lấy tự do mà.
Ba năm trước anh đưa cô vào nhà lao, từ đó cô đã không còn tự do nữa.
Ba năm sau, cô ra tù, anh lại dùng 16 tỷ đổi lấy tự do của cô... Không, giấc mơ cô đã hứa với cô bé ngốc kia, cô nhất định phải thực hiện!
Giản Đường ngồi xổm xuống nhặt từng xấp tiền trên mặt đất, vừa định đứng lên trên đầu đã vang lên giọng đùa bỡn của cậu trai kia: “Thích tiền vậy à? Con người tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền. Hôm nay cô giúp anh đây chơi đùa vui vẻ, anh đây sẽ thưởng tiền cho cô.”
Vừa nói xong, trên không trung như thể có cơn mưa tiền, từng xấp từng xấp tiền mặt bay lả tả xuống đất, Giản Đường ngạc nhiên nhìn cậu trai kia phóng khoáng tung tiền ra.
Cái này... là làm gì?
“Thích không? Anh đây đưa cho cô chơi đó.” Cậu ấm to xác hào phóng nói: “Cô cũng đừng đứng lên nữa, anh đây cho cô một phút, cô bò trên đất nhặt tiền đi. Nhặt được thì tất cả đều thuộc về cô. Nếu có bản lĩnh nhặt hết số tiền dưới đất lên anh đây sẽ thưởng thêm cho cô 160 triệu nữa.”
Ở nơi không ai thấy, tay Giản Đường run lên... Không phải kích động, mà là nỗi đau đớn trong sâu thẳm tâm hồn!
Làm sao đây?
Nhặt hay không nhặt?
Trước giờ nghe nói nhặt được tiền là chuyện hạnh phúc biết bao... Nhưng vì sao con tim cô lại đau đớn như vậy?
Ba ngày rồi, Giản Đường bị điều đến bộ phận PR đã ba ngày, một đồng một cắc cũng không kiếm được. Cô ngẩng đầu nhìn thời gian, 23:07, đây chính là thời điểm càng về đêm càng náo nhiệt.
Bộ phận PR vắng tanh vắng ngắt, chỉ có mình cô ở trong phòng nghỉ, các đồng nghiệp cùng phòng đều đã đi làm việc rồi. Nói thật, làm ở bộ phận PR của Đông Kinh kiếm được không ít tiền, người đến Đông Kinh không phải kẻ tầm thường, những doanh nhân quyền quý ra tay vô cùng rộng rãi.
Giản Đường tuy chỉ mới đến ba ngày những cũng từng nghe, cô nàng Trân Trân lần trước mập mờ với Tiêu Hoành trong thang bộ hôm qua còn khoe khoang một doanh nhân đến từ Hồng Kông ra tay vô cùng phóng khoáng, riêng tiền bo đã cho cô nàng 160 triệu.
Mười lần 160 triệu chính là 1 tỷ 6, mười lần 1 tỷ 6 chính là 16 tỷ... Thế thì cô có thể làm được yêu cầu của người đàn ông kia, có thể được tự do rồi.
Giản Đường lại lắc đầu... Đó là Trân Trân, không phải cô. Thẩm Tư Cương nói cô có thể giả đáng thương giả ngu xuẩn, nhưng cô hiện giờ đến cơ hội làm trò hề giả ngu cũng không có.
“Giản Đường, em đi theo chị.” Cửa bị đẩy ra, Giản Đường nhìn sang, là Tô Mịch.
“chị Mịch.” Cô vội vàng đứng lên, lập tức đi theo Tô Mịch ra ngoài.
“Em không hỏi xem chị muốn đưa em đi đâu à?” Tô Mịch nhướng mày hỏi: “Chưa hỏi rõ ràng đã đi theo chị? Không sợ chị bán em đi à?”
Giản Đường cười: “chị Mịch, em không đáng tiền.”
Cô gái cứ bình thản nói mình không đáng tiền làm Tô Mịch không khỏi nhói lòng. Nhưng Tô Mịch nhanh chóng khôi phục sự tự nhiên, dẫn Giản Đường vào một phòng thay đồ.
Tô Mịch nhét cho Giản Đường một bộ quần áo: “Thay nhanh lên.”
Giản Đường chớp mắt, bộ đồ trong tay nóng bỏng: “chị Mịch, cái này...”
Tô Mịch thương hại nhìn Giản Đường: “Ài, thay ra đi! Là ngài Thẩm căn dặn.” Tô Mịch chỉ chỉ bộ đồ trên tay Giản Đường: “Bộ này cũng là do ngài Thẩm phái người đưa tới.”
Tô Mịch còn sợ Giản Đường không chịu nghe, đang đau đầu nghĩ cách làm sao thuyết phục Giản Đường thì cô gái đối diện đã cúi đầu xuống, quay lưng lại, lặng im thay quần áo.
Giản Đường mặt bộ đồ tên hề, Tô Mịch gọi người đến trang điểm cho cô. Giản Đường im lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc kệ cho chuyên gia trang điểm vẽ mặt cô thành tên hề.
Cái mũi tròn màu đỏ, miệng toe toét, gương mặt vẽ xấu đến mức không nhìn ra dáng dấp ban đầu nữa.
Tô Mịch có cảm xúc khó tả, cô dẫn Giản Đường lên tầng sáu: “Đi thôi, vào đi. Trong phòng này có một đám cậu ấm đến từ thủ đô, bọn họ chơi chán ra rồi, đến Đông Kinh lại muốn xem biểu diễn hề.” Tô Mịch nói, đột nhiên lại nhận ra mình nói nhiều, vội vàng quay qua Giản Đường: “Tiểu Đường...”
Chưa nói xong đã bị Giản Đường ngắt lời: “chị Mịch, em còn phải kiếm 16 tỷ, cảm ơn chị đã cho em cơ hội này.”
Tô Mịch đứng ngoài phòng, trong lòng trào dâng nỗi niềm khó nói. Hồi lâu cô đưa tay lên gõ cửa rồi đẩy Giản Đường vào, trên mặt đã đổi thành nụ cười tiêu chuẩn: “Ngài Thẩm, tên hề đã đến rồi.”
Giản Đường ngẩng đầu... Sao Thẩm Tư Cương lại ở đây?! Cô còn cho rằng chỉ có mỗi đám cậu ấm đến từ thủ đô!
Thẩm Tư Cương lại ở đây! Anh ta cố tình! Cố tình muốn xem nhìn cô hèn mọn, nhìn cô xấu mặt, nhìn cô đau khổ!
“Tên hề tên hề, tới rồi à, cười cái nào.” Trên chiếc sô pha khảm kim cương đen là một thằng nhóc to xác dáng vẻ bất cần, cậu ta mặc áo phông sọc đen trắng, trên cổ còn đeo vòng cổ lấp lánh ánh bạc.
Cậu ta chừng hai mươi tuổi, nhuộm tóc màu sợi đay, cả người toát lên vẻ thiếu niên ngạo mạn.
Lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Giản Đường đi đến thì đột nhiên nghiêng người về phía trước, dây chuyền trên cổ cũng lắc lư, cậu chàng chỉ vào mình, lại cười với Giản Đường: “Nào, tên hề cười cho anh đây một cái, quay qua bên này, cười đẹp thì anh đây thưởng tiền.” Một xấp tiền dày không chút keo kiệt bị vứt dưới chân Giản Đường.
Ý sỉ nhục vô cùng rõ ràng.
Giản Đường run rẩy, chợt cô ngửa đầu cười to, phối hợp với lớp trang điểm kiểu hề trên mặt lại càng thêm vẻ nịnh nọt lấy lòng.
“Không không không, cười kiểu này không qua, đổi đi.” Thằng nhóc to xác tự nhiên đung đưa ngón trỏ, “Muốn tiền phải không? Cố gắng cười chút.”
Giản Đường gục đầu xuống, những tờ tiền đập vào mắt, đôi con ngươi cô co lại. Từng hành động cử chỉ của cô đều rơi vào mắt Thẩm Tư Cương, đáy mắt người đàn ông thoáng qua vẻ âm trầm.
Lần nữa ngẩng đầu lên, Giản Đường chớp chớp mắt, miệng ngoác ra càng lúc càng to, lộ ra một hàng răng trắng, phối hợp với đôi môi đỏ thẫm xấu xí khoa trương trên mặt tên hề khiến nụ cười của cô trở nên vô cùng khôi hài.
“Ha ha ha... Thú vị, thú vị!” Cậu chàng kia cười to, bắt chuyện với mấy người bên cạnh: “Này! Mấy người nhìn cô ta có giống kẻ ngốc hay không?”
Lớp trang điểm vừa dày vừa đậm trên mặt đã che giấu nụ cười cứng nhắc của Giản Đường, bốn phía vang lên tiếng hò hét ngợi khen, đám cậu ấm kia vỗ tay hoan hô: “Thú vị thật! Này, tiền cho cô đó.”
Giờ phút này Giản Đường không biết mình nêm vui hay buồn.
“Nhặt đi. Đã nói cho cô rồi, còn không muốn?”
“Muốn...” Cô vô cùng nhục nhã nói.
“Muốn thì ngồi xổm xuống mà nhặt, nhặt lên là thành của cô rồi.” Cậu trai kia nhướng mày, nói với vẻ đương nhiên.
Thẩm Tư Cương ẩn trong góc tối, đôi mắt còn đen hơn bầu trời đêm, anh lạnh nhạt nhìn hết thảy.
Giản Đường rũ mắt, dưới lớp trang điểm dày đậm là gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng thế thì sao? Giản Đường âm thầm tự giễu... Tiền là thứ tốt. Cô có thể dùng nó đổi lấy tự do mà.
Ba năm trước anh đưa cô vào nhà lao, từ đó cô đã không còn tự do nữa.
Ba năm sau, cô ra tù, anh lại dùng 16 tỷ đổi lấy tự do của cô... Không, giấc mơ cô đã hứa với cô bé ngốc kia, cô nhất định phải thực hiện!
Giản Đường ngồi xổm xuống nhặt từng xấp tiền trên mặt đất, vừa định đứng lên trên đầu đã vang lên giọng đùa bỡn của cậu trai kia: “Thích tiền vậy à? Con người tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền. Hôm nay cô giúp anh đây chơi đùa vui vẻ, anh đây sẽ thưởng tiền cho cô.”
Vừa nói xong, trên không trung như thể có cơn mưa tiền, từng xấp từng xấp tiền mặt bay lả tả xuống đất, Giản Đường ngạc nhiên nhìn cậu trai kia phóng khoáng tung tiền ra.
Cái này... là làm gì?
“Thích không? Anh đây đưa cho cô chơi đó.” Cậu ấm to xác hào phóng nói: “Cô cũng đừng đứng lên nữa, anh đây cho cô một phút, cô bò trên đất nhặt tiền đi. Nhặt được thì tất cả đều thuộc về cô. Nếu có bản lĩnh nhặt hết số tiền dưới đất lên anh đây sẽ thưởng thêm cho cô 160 triệu nữa.”
Ở nơi không ai thấy, tay Giản Đường run lên... Không phải kích động, mà là nỗi đau đớn trong sâu thẳm tâm hồn!
Làm sao đây?
Nhặt hay không nhặt?
Trước giờ nghe nói nhặt được tiền là chuyện hạnh phúc biết bao... Nhưng vì sao con tim cô lại đau đớn như vậy?