Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 164
CHƯƠNG 164
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh đụng vào da của cô, chút hơi lạnh từ đầu ngón tay anh thấm sang người cô.
“Nhẹ nhàng vuốt ve là sự bắt đầu của ve vãn.” Giọng nói của anh trầm lắng, đầu ngón tay vuốt tới cổ cô, nhưng không hề đi xuống, chỉ hững hờ vào trên cổ cô, cũng không theo quy luật gì, chỉ là làm theo ý thích, đầu ngón tay đụng tới chỗ nào trên da thịt của cô gái, thì đều nổi da gà lên.
Giản Đường kháng cự lại đứng dậy theo bản năng.
Người đó lại khẽ cười, giọng nói trầm lắng vang lên trên đỉnh đầu Giản Đường: “Đã biết chưa?”
“…?”
“Cái này…” Người đàn ông nhìn thấy cô tỏ vẻ không hiểu đầu ngón tay lại không nhanh không chậm từ từ cọ xát vào chiếc cổ đang nổi da gà của cô: “Đã biết cách chưa?”
Lúc này, Giản Đường mới bừng tỉnh, sắc mặt không chịu đựng được ửng hồng!
Người này đã trở nên không biết xấu hổ như vậy từ bao giờ?
Làm những chuyện như vậy lại còn hỏi cô đã biết cách chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi buồn ngủ rồi.” Cho nên, anh có thể đi được chưa?
Đương nhiên Thẩm Tư Cương hiểu được ý muốn đuổi khách trong câu nói của cô.
“Tiểu Đường, đó là do cô chọn.” Anh nắm lấy tay của Giản Đường, giữ tay cô dán chặt vào chỗ đó: “Tiểu Đường, cái này là do cô đã khơi nó dậy.”
Trong lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng, giống như đụng phải củ khoai nướng bỏng tay, cô sợ hãi, sợ tới mức hất tay ta. Lại bị anh giữ chặt lấy tay không thể cựa quậy được.
“Buông tay ra, tổng giám đốc Thẩm, buông tay!”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương khẽ chuyển động: “Nếu như tôi không buông thì sao, cô sẽ làm gì nào?” Trong lời nói có ẩn ý, tâm trạng của anh, sự lo lắng của anh, sự thành thật của anh, đều ở ẩn chứa trong câu ve vãn không hề bình thường này.
Giờ phút này, ánh mắt Thẩm Tư Cương ngày càng thâm thúy hơn, đối mắt như chim ưng nhìn chằm chằm người trong lòng.
“Tôi sẽ hận anh.”
Loạt xoạt loạt xoạt… Khi Thẩm Tư Cương nghe được câu nói này, trái tim vô cùng chân thực, như bị ai đó dùng dao cắt đứt.
Đôi môi vốn đã nhợt nhạt lại càng trở nên trắng bệch.
Sắc mặt không tỏ thái độ gì môi mỏng nhếch lên… Gương mặt bình tĩnh đã bị hoảng loạn từ lâu.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Cô vô thức động đậy, cả người rụt lại.
Đối với cô mà nói, chỉ mới mười mấy giây thôi, nhưng đối với Thẩm Tư Cương mà nói, đó lại là một thế kỷ.
Trong khoảng thời gian “một thế kỷ” của mười giây ấy, trong đầu anh đã đi từ sự bối rối tới quyết tâm.
Giản Đường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị đè xuống giường, một giây sau, một bóng đen đè lên người cô.
Đầu ngón tay lạnh buốt cứ thế quét qua da thịt cô, không thể không nói kỹ thuật của anh thực sự cao thủ.
Trên trán Giản Đường lấm tấm mồ hôi: “Dừng tay lại! Tổng giám đốc Thẩm!”
“Đây là mớn trớn!”
“Cái gì?” Rõ ràng cô nói là dừng tay mà anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không cho cô có thời gian suy nghĩ, Thẩm Tư Cương đột nhiên cúi đầu xuống, cánh môi nóng bỏng hoàn toàn khác biệt với ánh tay lạnh buốt in trên xương quai xanh của cô.
Dù Giản Đường có giãy dụa thế nào, người đàn ông phía trên cũng không để ý tới, cánh môi nóng bỏng cứ thế chơi đùa trên cơ thể cô. từng dấu môi in trên người cô, trên đùi, trên chân rồi xuống dưới… Giản Đường biến sắc: “Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Thẩm Tư Cương! Anh điên rồi!”
Cô kê chân lên, nhưng đôi chân mảnh khảnh lại bị anh giữ chặt trong tay, nụ hôn rơi trên mu bàn chân, rồi các ngón chân… Giản Đường hét lớn: “Thẩm Tư Cương! Anh biến thái!”
Cảm xúc của cô vô cùng rối loạn, thậm chí hét lớn cũng không hề biết mặt mình đã đỏ lên như thế nào, mà mỗi tấc trên da thịt cô đều như muốn nói rằng: Cơ thể này của cô, đã rung động rồi.
Người đàn ông ngước đầu lên, đôi mắt phượng dài khẽ nhìn cảm xúc kích động của của cô gái… Cô có biết người kiêu ngạo như anh có thể ép bản thân cúi đầu, hôn lên từng thớ thịt trên cơ thể cô, rồi cả ngón chân cô, cô có biết một người đàn ông phải yêu người con gái đến thế nào mới có thể vứt bỏ sự xấu hổ và lòng tự trọng để hạ mình, hôn lên chân thậm chí là ngón chân của người con gái một cách thành thật như vậy không.
“Đây là hôn!” Đáp lại cô, vẫn không hề có cảm xúc.
Điểm khác biệt duy nhất chính là lúc trước là “mơn trớn” đã biến thành “hôn”.
"Giản Đường, ∑εαγαπώ(S 'Ag A po)." Bỗng nhiên đôi môi của Thẩm Tư Cương khẽ mấp máy.
“Anh nói gì vậy?”
“Tôi nói, vậy thì em cứ hận tôi đi.” Dứt lời, đột nhiên anh đè cơ thể xuống, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, cùng cô hai hợp làm một.
Dần dần, trong ánh mắt sợ hãi của cô còn thêm cả sự chán ghét.
Thẩm Tư Cương vươn tay, che đôi mắt cô lại, ngăn chặn ánh mắt khiến trái tim anh ngột ngạt…
Mỗi một hành động, trái tim của anh lại càng trùng xuống. Hận đi! Hận đi! Hận đi!
Rõ ràng cơ thể vô cùng hòa hợp, trái tim lại càng thâm trầm… Ông trời ơi, Thẩm Tư Cương tôi chưa từng xin ông điều gì, tôi cầu xin ông… hãy trả lại Giản Đường của ba năm về trước cho tôi!
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh đụng vào da của cô, chút hơi lạnh từ đầu ngón tay anh thấm sang người cô.
“Nhẹ nhàng vuốt ve là sự bắt đầu của ve vãn.” Giọng nói của anh trầm lắng, đầu ngón tay vuốt tới cổ cô, nhưng không hề đi xuống, chỉ hững hờ vào trên cổ cô, cũng không theo quy luật gì, chỉ là làm theo ý thích, đầu ngón tay đụng tới chỗ nào trên da thịt của cô gái, thì đều nổi da gà lên.
Giản Đường kháng cự lại đứng dậy theo bản năng.
Người đó lại khẽ cười, giọng nói trầm lắng vang lên trên đỉnh đầu Giản Đường: “Đã biết chưa?”
“…?”
“Cái này…” Người đàn ông nhìn thấy cô tỏ vẻ không hiểu đầu ngón tay lại không nhanh không chậm từ từ cọ xát vào chiếc cổ đang nổi da gà của cô: “Đã biết cách chưa?”
Lúc này, Giản Đường mới bừng tỉnh, sắc mặt không chịu đựng được ửng hồng!
Người này đã trở nên không biết xấu hổ như vậy từ bao giờ?
Làm những chuyện như vậy lại còn hỏi cô đã biết cách chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi buồn ngủ rồi.” Cho nên, anh có thể đi được chưa?
Đương nhiên Thẩm Tư Cương hiểu được ý muốn đuổi khách trong câu nói của cô.
“Tiểu Đường, đó là do cô chọn.” Anh nắm lấy tay của Giản Đường, giữ tay cô dán chặt vào chỗ đó: “Tiểu Đường, cái này là do cô đã khơi nó dậy.”
Trong lòng bàn tay vô cùng nóng bỏng, giống như đụng phải củ khoai nướng bỏng tay, cô sợ hãi, sợ tới mức hất tay ta. Lại bị anh giữ chặt lấy tay không thể cựa quậy được.
“Buông tay ra, tổng giám đốc Thẩm, buông tay!”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương khẽ chuyển động: “Nếu như tôi không buông thì sao, cô sẽ làm gì nào?” Trong lời nói có ẩn ý, tâm trạng của anh, sự lo lắng của anh, sự thành thật của anh, đều ở ẩn chứa trong câu ve vãn không hề bình thường này.
Giờ phút này, ánh mắt Thẩm Tư Cương ngày càng thâm thúy hơn, đối mắt như chim ưng nhìn chằm chằm người trong lòng.
“Tôi sẽ hận anh.”
Loạt xoạt loạt xoạt… Khi Thẩm Tư Cương nghe được câu nói này, trái tim vô cùng chân thực, như bị ai đó dùng dao cắt đứt.
Đôi môi vốn đã nhợt nhạt lại càng trở nên trắng bệch.
Sắc mặt không tỏ thái độ gì môi mỏng nhếch lên… Gương mặt bình tĩnh đã bị hoảng loạn từ lâu.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Cô vô thức động đậy, cả người rụt lại.
Đối với cô mà nói, chỉ mới mười mấy giây thôi, nhưng đối với Thẩm Tư Cương mà nói, đó lại là một thế kỷ.
Trong khoảng thời gian “một thế kỷ” của mười giây ấy, trong đầu anh đã đi từ sự bối rối tới quyết tâm.
Giản Đường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị đè xuống giường, một giây sau, một bóng đen đè lên người cô.
Đầu ngón tay lạnh buốt cứ thế quét qua da thịt cô, không thể không nói kỹ thuật của anh thực sự cao thủ.
Trên trán Giản Đường lấm tấm mồ hôi: “Dừng tay lại! Tổng giám đốc Thẩm!”
“Đây là mớn trớn!”
“Cái gì?” Rõ ràng cô nói là dừng tay mà anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không cho cô có thời gian suy nghĩ, Thẩm Tư Cương đột nhiên cúi đầu xuống, cánh môi nóng bỏng hoàn toàn khác biệt với ánh tay lạnh buốt in trên xương quai xanh của cô.
Dù Giản Đường có giãy dụa thế nào, người đàn ông phía trên cũng không để ý tới, cánh môi nóng bỏng cứ thế chơi đùa trên cơ thể cô. từng dấu môi in trên người cô, trên đùi, trên chân rồi xuống dưới… Giản Đường biến sắc: “Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Thẩm Tư Cương! Anh điên rồi!”
Cô kê chân lên, nhưng đôi chân mảnh khảnh lại bị anh giữ chặt trong tay, nụ hôn rơi trên mu bàn chân, rồi các ngón chân… Giản Đường hét lớn: “Thẩm Tư Cương! Anh biến thái!”
Cảm xúc của cô vô cùng rối loạn, thậm chí hét lớn cũng không hề biết mặt mình đã đỏ lên như thế nào, mà mỗi tấc trên da thịt cô đều như muốn nói rằng: Cơ thể này của cô, đã rung động rồi.
Người đàn ông ngước đầu lên, đôi mắt phượng dài khẽ nhìn cảm xúc kích động của của cô gái… Cô có biết người kiêu ngạo như anh có thể ép bản thân cúi đầu, hôn lên từng thớ thịt trên cơ thể cô, rồi cả ngón chân cô, cô có biết một người đàn ông phải yêu người con gái đến thế nào mới có thể vứt bỏ sự xấu hổ và lòng tự trọng để hạ mình, hôn lên chân thậm chí là ngón chân của người con gái một cách thành thật như vậy không.
“Đây là hôn!” Đáp lại cô, vẫn không hề có cảm xúc.
Điểm khác biệt duy nhất chính là lúc trước là “mơn trớn” đã biến thành “hôn”.
"Giản Đường, ∑εαγαπώ(S 'Ag A po)." Bỗng nhiên đôi môi của Thẩm Tư Cương khẽ mấp máy.
“Anh nói gì vậy?”
“Tôi nói, vậy thì em cứ hận tôi đi.” Dứt lời, đột nhiên anh đè cơ thể xuống, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, cùng cô hai hợp làm một.
Dần dần, trong ánh mắt sợ hãi của cô còn thêm cả sự chán ghét.
Thẩm Tư Cương vươn tay, che đôi mắt cô lại, ngăn chặn ánh mắt khiến trái tim anh ngột ngạt…
Mỗi một hành động, trái tim của anh lại càng trùng xuống. Hận đi! Hận đi! Hận đi!
Rõ ràng cơ thể vô cùng hòa hợp, trái tim lại càng thâm trầm… Ông trời ơi, Thẩm Tư Cương tôi chưa từng xin ông điều gì, tôi cầu xin ông… hãy trả lại Giản Đường của ba năm về trước cho tôi!