Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 162 CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI
CHƯƠNG 162 CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã sắp tới mùa đông.
Tất cả đều yên bình, nhưng yên bình tới mức Giản Đường cảm thấy chán nản.
Từ lúc Thẩm Tư Cương đưa cô tới nhà lớn của nhà họ Thẩm, ngày ngày chỉ ăn rồi lại ngồi, trời tối thì đi nghỉ, nếu như theo cách nhìn của người khác, anh chăm sóc cô tốt đến mức không hề xảy ra sai sót gì.
Nếu là người khác, e rằng đã cảm động vô cùng, nhưng anh càng làm như vậy cô lại càng cảm thấy không thoải mái.
Anh luôn thích đợi lúc cô đi tắm, ngồi ở cạnh giường phòng ngủ, chỉ mở mỗi đèn ngủ để đọc sách, tới khi cô tắm xong ra ngoài thì lặng lẽ đứng dậy, cầm máy sấy một cách vô cùng tự nhiên, đứng ngay phía sau cô, rồi thận trọng tỉ mỉ sấy tóc cho cô.
Anh cũng thích lúc sáng sớm, khi đánh răng, lúc lấy kem đánh răng sẽ lấy cho cả cô.
Anh sẽ hôn cô đầy bá đạo.
Những chuyện giữa người yêu với nhau còn rất nhiều.
Nhưng chuyện mà những đôi tình nhân nên làm, chỉ có việc ngủ chung giường thì không hề có, hai người vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.
Nhưng mỗi lần anh làm những chuyện như vợ chồng hay những cặp tình nhân hay làm thì Giản Đường lại muốn bật cười.
Giờ phút này, máy sấy đang kêu ro ro, vẫn quẩn quanh bên tai cô, giống như chuyện hàng đêm, tóc Giản Đường vẫn đang ướt sũng, ngồi bên cạnh giường, trời dần dần sáng.. Cô cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, áo ngủ màu hồng rất dày được cài chặt… Áo ngủ mới này là người đằng sau vừa mua cho cô ngày hôm qua.
Quần áo được làm thủ công vô cùng tinh xảo, có lẽ giá cả chắc chắn là “tinh xảo vô cùng”, nhưng rốt cuộc người đó nghĩ như thế nào, hiểu như thế nào mà cho rằng cô sẽ thích màu hồng này.
Tiếng máy sấy tóc bên tai vẫn vang lên ro ro, cảm nhật được sự động chạm nhẽ nhàng trên đỉnh đầu, người con gái cúi đầu xuống, giấu gương mặt trong ngực, lộ ra nụ cười, cười một cách lặng lẽ, trong ánh mắt hận không thể thấm được những giọt nước mắt… Chẳng phải rất buồn cười sao!
Cái này có là gì cơ chứ?
“Khô rồi!” Cô khẽ nói, nói rất nhỏ, trong tiềm thức, cô muốn từ chối sự quan tâm của anh, từng cử chỉ của anh.
Khi cô nói: “Khô rồi” Giản Đường hơi né tránh người đàn ông ở phía sau lưng, đôi mắt đen cụp xuống… Cô không biết những động tác nhỏ của cô đã bán đứng những suy nghĩ trong nội tâm của cô.
Cô lại… từ chối việc ở gần anh sao?
Thất vọng!
Khó chịu.
Còn cả một chút hối hận rất khó diễn tả.
Rốt cuộc là hối hận điều gì thì chỉ có anh là rõ nhất.
Theo lời của cô, anh ấn nút tắt, rồi bỏ mấy sấy xuống.
Trong giường lại vang lên tiếng kèn kẹt, anh nhìn sang, một giây sau, anh giơ tay giữ chặt người phụ nữ đang ở phía bên kia giường.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Vội vàng không hề có sự chuẩn bị, người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
Còn Giản Đường đương nhiên là bị giật mình, nhìn không khí xung quanh mình, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như mình đang nghe nhầm vậy.
Nhưng đôi tay đang giữ chặt sau lưng kia lại ôm lấy vai cô.
Bốn phía đều tĩnh lặng, yên lặng tới mức Giản Đường cảm thấy ớn lạnh.
Sự run rẩy không lời, giống như điện giật, chảy khắp toàn thân, sau đó càng run rẩy mãnh liệt.
Mãi một lúc lâu sau, cô không hề quay người đi chỗ khác, chỉ giữ vững không khí lạnh nhạt đối diện với anh và nói: “Tôi chỉ là một kẻ mang tội danh giết người, không hề xưng với cậu chủ nhà họ Thẩm đức cao vọng trọng.”
Nói xong lại nằm xuống giữ chặt áo ngủ, kéo chăn đắp lên người, cả người thay đổi tư thế, quay lưng về người ở đằng sau, đôi vai ở dưới chăn rụt lại, chỉ vỏn vẹn lộ ra nửa cái đầu nhỏ, ý nghĩ từ chối vô cùng rõ ràng, cô không nói nhiều lời.
Người đàn ông bên cạnh giường, tay anh vẫn đang giơ giữa không trung, nheo mắt nhìn bóng lưng của người con gái đang nằm trên giường: “Cô cũng đã nói, cô không hề hại Hạ Viên Miên… Nếu như, nếu như tôi nói, tôi tin cô thì sao?”
Tư Cương kiêu căng của nhà họ Thẩm lần đầu tiên buông bỏ sự ngạo mạn của anh!
Đôi mắt đen láy vẫn dán chặt vào tấm lưng đang nằm trên giường.
Anh vẫn đang chờ đợi.
Trong đôi mắt đen láy ánh lên sự căng thẳng.
“Không, tôi đã giết đấy. Tôi đã hại chết Hạ Viên Miên, tôi là tội phạm giết người.” Cô vẫn không hề quay lại, vẫn quay lưng về phía anh, đôi mắt trống rỗng nhìn xung quạnh, nhưng nước mắt cứ lăn dài ở nơi mà anh không thể nhìn thấy… Cô gắt gao cắn chặt môi, đè nén sự nghẹn ngào nơi cổ họng, dù cô thế nào đi nữa cũng không muốn để anh nghe thấy tiếng khóc!
Lặng lẽ rơi lệ, lặng lẽ đè nén xuống, lặng lẽ cắn chặt môi… Muộn rồi, muộn rồi! Anh tin tưởng cũng không còn đáng giá nữa rồi!
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã sắp tới mùa đông.
Tất cả đều yên bình, nhưng yên bình tới mức Giản Đường cảm thấy chán nản.
Từ lúc Thẩm Tư Cương đưa cô tới nhà lớn của nhà họ Thẩm, ngày ngày chỉ ăn rồi lại ngồi, trời tối thì đi nghỉ, nếu như theo cách nhìn của người khác, anh chăm sóc cô tốt đến mức không hề xảy ra sai sót gì.
Nếu là người khác, e rằng đã cảm động vô cùng, nhưng anh càng làm như vậy cô lại càng cảm thấy không thoải mái.
Anh luôn thích đợi lúc cô đi tắm, ngồi ở cạnh giường phòng ngủ, chỉ mở mỗi đèn ngủ để đọc sách, tới khi cô tắm xong ra ngoài thì lặng lẽ đứng dậy, cầm máy sấy một cách vô cùng tự nhiên, đứng ngay phía sau cô, rồi thận trọng tỉ mỉ sấy tóc cho cô.
Anh cũng thích lúc sáng sớm, khi đánh răng, lúc lấy kem đánh răng sẽ lấy cho cả cô.
Anh sẽ hôn cô đầy bá đạo.
Những chuyện giữa người yêu với nhau còn rất nhiều.
Nhưng chuyện mà những đôi tình nhân nên làm, chỉ có việc ngủ chung giường thì không hề có, hai người vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.
Nhưng mỗi lần anh làm những chuyện như vợ chồng hay những cặp tình nhân hay làm thì Giản Đường lại muốn bật cười.
Giờ phút này, máy sấy đang kêu ro ro, vẫn quẩn quanh bên tai cô, giống như chuyện hàng đêm, tóc Giản Đường vẫn đang ướt sũng, ngồi bên cạnh giường, trời dần dần sáng.. Cô cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, áo ngủ màu hồng rất dày được cài chặt… Áo ngủ mới này là người đằng sau vừa mua cho cô ngày hôm qua.
Quần áo được làm thủ công vô cùng tinh xảo, có lẽ giá cả chắc chắn là “tinh xảo vô cùng”, nhưng rốt cuộc người đó nghĩ như thế nào, hiểu như thế nào mà cho rằng cô sẽ thích màu hồng này.
Tiếng máy sấy tóc bên tai vẫn vang lên ro ro, cảm nhật được sự động chạm nhẽ nhàng trên đỉnh đầu, người con gái cúi đầu xuống, giấu gương mặt trong ngực, lộ ra nụ cười, cười một cách lặng lẽ, trong ánh mắt hận không thể thấm được những giọt nước mắt… Chẳng phải rất buồn cười sao!
Cái này có là gì cơ chứ?
“Khô rồi!” Cô khẽ nói, nói rất nhỏ, trong tiềm thức, cô muốn từ chối sự quan tâm của anh, từng cử chỉ của anh.
Khi cô nói: “Khô rồi” Giản Đường hơi né tránh người đàn ông ở phía sau lưng, đôi mắt đen cụp xuống… Cô không biết những động tác nhỏ của cô đã bán đứng những suy nghĩ trong nội tâm của cô.
Cô lại… từ chối việc ở gần anh sao?
Thất vọng!
Khó chịu.
Còn cả một chút hối hận rất khó diễn tả.
Rốt cuộc là hối hận điều gì thì chỉ có anh là rõ nhất.
Theo lời của cô, anh ấn nút tắt, rồi bỏ mấy sấy xuống.
Trong giường lại vang lên tiếng kèn kẹt, anh nhìn sang, một giây sau, anh giơ tay giữ chặt người phụ nữ đang ở phía bên kia giường.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Vội vàng không hề có sự chuẩn bị, người đàn ông đột nhiên lên tiếng.
Còn Giản Đường đương nhiên là bị giật mình, nhìn không khí xung quanh mình, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như mình đang nghe nhầm vậy.
Nhưng đôi tay đang giữ chặt sau lưng kia lại ôm lấy vai cô.
Bốn phía đều tĩnh lặng, yên lặng tới mức Giản Đường cảm thấy ớn lạnh.
Sự run rẩy không lời, giống như điện giật, chảy khắp toàn thân, sau đó càng run rẩy mãnh liệt.
Mãi một lúc lâu sau, cô không hề quay người đi chỗ khác, chỉ giữ vững không khí lạnh nhạt đối diện với anh và nói: “Tôi chỉ là một kẻ mang tội danh giết người, không hề xưng với cậu chủ nhà họ Thẩm đức cao vọng trọng.”
Nói xong lại nằm xuống giữ chặt áo ngủ, kéo chăn đắp lên người, cả người thay đổi tư thế, quay lưng về người ở đằng sau, đôi vai ở dưới chăn rụt lại, chỉ vỏn vẹn lộ ra nửa cái đầu nhỏ, ý nghĩ từ chối vô cùng rõ ràng, cô không nói nhiều lời.
Người đàn ông bên cạnh giường, tay anh vẫn đang giơ giữa không trung, nheo mắt nhìn bóng lưng của người con gái đang nằm trên giường: “Cô cũng đã nói, cô không hề hại Hạ Viên Miên… Nếu như, nếu như tôi nói, tôi tin cô thì sao?”
Tư Cương kiêu căng của nhà họ Thẩm lần đầu tiên buông bỏ sự ngạo mạn của anh!
Đôi mắt đen láy vẫn dán chặt vào tấm lưng đang nằm trên giường.
Anh vẫn đang chờ đợi.
Trong đôi mắt đen láy ánh lên sự căng thẳng.
“Không, tôi đã giết đấy. Tôi đã hại chết Hạ Viên Miên, tôi là tội phạm giết người.” Cô vẫn không hề quay lại, vẫn quay lưng về phía anh, đôi mắt trống rỗng nhìn xung quạnh, nhưng nước mắt cứ lăn dài ở nơi mà anh không thể nhìn thấy… Cô gắt gao cắn chặt môi, đè nén sự nghẹn ngào nơi cổ họng, dù cô thế nào đi nữa cũng không muốn để anh nghe thấy tiếng khóc!
Lặng lẽ rơi lệ, lặng lẽ đè nén xuống, lặng lẽ cắn chặt môi… Muộn rồi, muộn rồi! Anh tin tưởng cũng không còn đáng giá nữa rồi!