Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 161 PHẢI NHANH CHÓNG RA TAY
CHƯƠNG 161 PHẢI NHANH CHÓNG RA TAY
Giản Đường nhìn sắc trời, có lẽ sắp mưa rồi.
Đứng thẳng dậy, cô xoay người, nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Quản gia Hạ không dám tin rằng, ông nhìn cô với ánh mắt soi mói như vậy mà Giản Đường lại không hề nói tiếng gì đã đứng lên bỏ đi.
Đương nhiên ông có thể đuổi theo, không buông tha. Nhưng vào buổi sáng, người mà mình đã phục vụ cả đời đã nói với ông những lời như vậy, vẫn còn đang văng vẳng bên tai.
Trên gương mặt quản gia Hạ liên tục thay đổi.
Cậu chủ bảo vệ cô như vậy, có thể chắc chắn rằng nếu như ông không thể bình tĩnh đối diện với Giản Đường, thì chỉ có thể đưa ông về bên cạnh ông chủ mà thôi, còn nói sẽ cho ông một khoản tiền không hề nhỏ.
Nhưng nhiều tiền đến thế có thể mua được sinh mạng của con gái ông không?
Cậu chủ lại đi bảo vệ cho người con gái này!
Giản Đường đi thẳng vào phòng, thì cảm giác không thoải mái bị người khác nhìn chằm chằm sau lưng mới tiêu tan.
Vừa bước vào trong phòng, cả người cô mềm nhũn.
Nhìn lại căn phòng… rất khó có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của cô sẽ bị giày vò tới mức nào.
Như hôm nay chẳng hạn, sự tiếp xúc và xung đột giữa cô với bố của Hạ Viên Miên sẽ không thể vì cuộc đối thoại ngày hôm nay mà kết thúc được.
Cô lắc đầu để xua đi những ý nghĩ lung tung ở trong đầu, bỏ hết lại sau lưng…
…
Sắc trời càng ngày càng tối, trong phòng ăn của trang viên nhà họ Thẩm, trên bàn ăn có một người đàn ông và một người con gái đang ngồi yên lặng ăn cơm.
Nhìn những món ăn trước mặt đều đầy đủ hương sắc, nhưng cô lại không muốn ăn.
Gắng gượng ăn hai miếng cơm trắng, lại có một đôi đũa gắp thêm một miếng thịt bò, cho vào bát của cô.
Nhìn vào miếng thịt bò trong bát, Giản Đường không hề từ chối.
Nhưng trong lúc ăn cơm, không biết vô tình hay cố ý, cô luôn tránh miếng thịt bò đó ra.
Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm, lại giơ đũa ra gắp miếng thịt bò trong bát cô, rồi đưa lên miệng cô: “Ăn đi!”
Giản Đường nhìn thấy miếng thịt bò trên đôi đũa, dạ dày đột nhiên dâng trào cảm giác khó chịu, ánh nhìn đầy áp bức trên đỉnh đầu kia, ánh mắt ấy như ngọn lửa, đành làm trái với lương tâm mở miệng ra, khẽ cắn miếng thịt bò, cho vào mồm.
Cô đành nhai qua loa miếng thịt bò, chưa hề vụn ra đã định nuốt chửng xuống bụng.
“Tôi không ngại nhai thịt rồi bón cho cô đâu.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên ở bên cạnh, lọt vào tai của Giản Đường, trong chớp mắt cô đã hiểu ý của anh.
Miếng thịt bò đang định nuốt chửng ở trong miệng vẫn đang ở trong yết hầu, không dám nuốt chửng như vậy nữa, nếu không sẽ khiêu khích tới giới hạn cuối cùng của người đàn ông này.
Quai hàm vừa còn đang cứng đơ, bắt đầu chuyển động, nhai miếng thịt bò đang ở trong miệng.
Cuối cùng lão quản gia cũng bưng canh lên, theo như quy tắc, tự tay múc một chén canh nhỏ, đặt trước mặt Thẩm Tu Cẩm, rồi lại múc một bát khác đặt trước mặt Giản Đường.
“Chờ một chút.” Giọng người đàn ông bên cạnh lại vang lên một cách lạnh nhạt, Thẩm Tư Cương tiện tay lấy giấy ăn ở trên bàn, lau miệng, nhưng ngón tay thon dài bưng lấy chiếc bát mà quản gia Hạ đang cầm trong tay.
“Cô ấy không ăn hành.” Giọng nói trầm ấm, lạnh nhạt nhưng đôi tay lại không hề nhàn hạ, động tác vô cùng thành thạo lấy hết hành ở trong canh ra, vừa dặn dò quản gia Hạ ở bên cạnh mà không hề ngẩng đầu lên: “Lần sau không được cho hành vào trong thức ăn.”
Bát canh này đã được lấy hết hành, không còn bóng dáng của cọng hành nào cả, anh mới đẩy đến trước mặt Giản Đường, không hề để ý mà nói:
“Kiểm tra xong rồi, đã không còn hành nữa, uống hết đi!”
Trên đời này, có lẽ chỉ có Thẩm Tư Cương mới có thể biến những lời nói quan tâm yêu thương qua cách nói của anh trở thành mệnh lệnh cứng rắn.
Quản gia Hạ đứng bên cạnh, cơ mặt hai bên giần giật, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, đôi tay giấu sau lưng càng ngày càng xiết chặt thành nắm đấm.
Chỉ có những việc cỏn con như vậy mà cũng nhớ rõ từng chi tiết!
Vậy còn… Viên Miên thì sao?
Viên Miên thì được coi là gì chứ?
Trong trái tim của cậu chủ… còn có sự tồn tại của Viên Miên không?
Nếu như đến cả cậu chủ cũng không còn nhớ tới Viên Miên… Vậy thì Viên Miên thật sự quá đáng thương rồi?
Không, không được!... Ánh mắt của quản gia Hạ mang theo sự lạnh lẽo, ông quyết tâm không để cho tình trạng này xảy ra nữa!
Phải nhanh chóng, nhất định phải nhanh chóng ra tay!
Giản Đường nhìn sắc trời, có lẽ sắp mưa rồi.
Đứng thẳng dậy, cô xoay người, nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Quản gia Hạ không dám tin rằng, ông nhìn cô với ánh mắt soi mói như vậy mà Giản Đường lại không hề nói tiếng gì đã đứng lên bỏ đi.
Đương nhiên ông có thể đuổi theo, không buông tha. Nhưng vào buổi sáng, người mà mình đã phục vụ cả đời đã nói với ông những lời như vậy, vẫn còn đang văng vẳng bên tai.
Trên gương mặt quản gia Hạ liên tục thay đổi.
Cậu chủ bảo vệ cô như vậy, có thể chắc chắn rằng nếu như ông không thể bình tĩnh đối diện với Giản Đường, thì chỉ có thể đưa ông về bên cạnh ông chủ mà thôi, còn nói sẽ cho ông một khoản tiền không hề nhỏ.
Nhưng nhiều tiền đến thế có thể mua được sinh mạng của con gái ông không?
Cậu chủ lại đi bảo vệ cho người con gái này!
Giản Đường đi thẳng vào phòng, thì cảm giác không thoải mái bị người khác nhìn chằm chằm sau lưng mới tiêu tan.
Vừa bước vào trong phòng, cả người cô mềm nhũn.
Nhìn lại căn phòng… rất khó có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của cô sẽ bị giày vò tới mức nào.
Như hôm nay chẳng hạn, sự tiếp xúc và xung đột giữa cô với bố của Hạ Viên Miên sẽ không thể vì cuộc đối thoại ngày hôm nay mà kết thúc được.
Cô lắc đầu để xua đi những ý nghĩ lung tung ở trong đầu, bỏ hết lại sau lưng…
…
Sắc trời càng ngày càng tối, trong phòng ăn của trang viên nhà họ Thẩm, trên bàn ăn có một người đàn ông và một người con gái đang ngồi yên lặng ăn cơm.
Nhìn những món ăn trước mặt đều đầy đủ hương sắc, nhưng cô lại không muốn ăn.
Gắng gượng ăn hai miếng cơm trắng, lại có một đôi đũa gắp thêm một miếng thịt bò, cho vào bát của cô.
Nhìn vào miếng thịt bò trong bát, Giản Đường không hề từ chối.
Nhưng trong lúc ăn cơm, không biết vô tình hay cố ý, cô luôn tránh miếng thịt bò đó ra.
Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm, lại giơ đũa ra gắp miếng thịt bò trong bát cô, rồi đưa lên miệng cô: “Ăn đi!”
Giản Đường nhìn thấy miếng thịt bò trên đôi đũa, dạ dày đột nhiên dâng trào cảm giác khó chịu, ánh nhìn đầy áp bức trên đỉnh đầu kia, ánh mắt ấy như ngọn lửa, đành làm trái với lương tâm mở miệng ra, khẽ cắn miếng thịt bò, cho vào mồm.
Cô đành nhai qua loa miếng thịt bò, chưa hề vụn ra đã định nuốt chửng xuống bụng.
“Tôi không ngại nhai thịt rồi bón cho cô đâu.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên ở bên cạnh, lọt vào tai của Giản Đường, trong chớp mắt cô đã hiểu ý của anh.
Miếng thịt bò đang định nuốt chửng ở trong miệng vẫn đang ở trong yết hầu, không dám nuốt chửng như vậy nữa, nếu không sẽ khiêu khích tới giới hạn cuối cùng của người đàn ông này.
Quai hàm vừa còn đang cứng đơ, bắt đầu chuyển động, nhai miếng thịt bò đang ở trong miệng.
Cuối cùng lão quản gia cũng bưng canh lên, theo như quy tắc, tự tay múc một chén canh nhỏ, đặt trước mặt Thẩm Tu Cẩm, rồi lại múc một bát khác đặt trước mặt Giản Đường.
“Chờ một chút.” Giọng người đàn ông bên cạnh lại vang lên một cách lạnh nhạt, Thẩm Tư Cương tiện tay lấy giấy ăn ở trên bàn, lau miệng, nhưng ngón tay thon dài bưng lấy chiếc bát mà quản gia Hạ đang cầm trong tay.
“Cô ấy không ăn hành.” Giọng nói trầm ấm, lạnh nhạt nhưng đôi tay lại không hề nhàn hạ, động tác vô cùng thành thạo lấy hết hành ở trong canh ra, vừa dặn dò quản gia Hạ ở bên cạnh mà không hề ngẩng đầu lên: “Lần sau không được cho hành vào trong thức ăn.”
Bát canh này đã được lấy hết hành, không còn bóng dáng của cọng hành nào cả, anh mới đẩy đến trước mặt Giản Đường, không hề để ý mà nói:
“Kiểm tra xong rồi, đã không còn hành nữa, uống hết đi!”
Trên đời này, có lẽ chỉ có Thẩm Tư Cương mới có thể biến những lời nói quan tâm yêu thương qua cách nói của anh trở thành mệnh lệnh cứng rắn.
Quản gia Hạ đứng bên cạnh, cơ mặt hai bên giần giật, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, đôi tay giấu sau lưng càng ngày càng xiết chặt thành nắm đấm.
Chỉ có những việc cỏn con như vậy mà cũng nhớ rõ từng chi tiết!
Vậy còn… Viên Miên thì sao?
Viên Miên thì được coi là gì chứ?
Trong trái tim của cậu chủ… còn có sự tồn tại của Viên Miên không?
Nếu như đến cả cậu chủ cũng không còn nhớ tới Viên Miên… Vậy thì Viên Miên thật sự quá đáng thương rồi?
Không, không được!... Ánh mắt của quản gia Hạ mang theo sự lạnh lẽo, ông quyết tâm không để cho tình trạng này xảy ra nữa!
Phải nhanh chóng, nhất định phải nhanh chóng ra tay!