Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 160 MUỐN NÓI GÌ VỚI TÔI SAO
CHƯƠNG 160 MUỐN NÓI GÌ VỚI TÔI SAO
Một ngày dài, người đó bận rộn trong phòng làm việc cả ngày, sau khi ăn trưa xong lại vội vàng quay về phòng làm việc.
Chỉ dặn dò cô mỗi một câu, có chuyện gì thì tìm người giúp việc.
Giản Đường ngồi dưới hành lang ngoài trang viên, nhìn người giúp việc đang sửa sang hoa cỏ ở trong vườn, ánh nắng ấm áp, bầu trời xanh trong, gió nhẹ, có mùi hương hoa cỏ nhè nhẹ, hoảng hốt thấy hình như lại trở về như trước kia.
Không có ai quấy rầy cô, không biết tự lúc nào lại ngủ thiếp đi trên ghế dài.
Tất cả mọi thứ đều ổn, ổn đến mức không còn chân thật.
Nếu như bỏ qua bóng dáng cứng nhắc đang đứng ở cuối hành lang, thì mọi thứ đều rất tốt, rất tốt.
Ở cuối hành lang cách đó không xa, một mái tóc bạc tung bay, không thể che dấu nổi sự oán hận trong đôi lông mày xám trắng và đôi mắt già nua.
Lão quản gia vịn tay vào một bên cột, đôi mắt già nua ẩn chứa sự độc ác, nhìn vào bóng dáng đang nằm ngủ ở hàng lang… Loạt xoạt!
Nhón tay bấm sâu vào trong cây cột trụ bằng gỗ, từng mạch máu nổi lên rõ ràng, ông ta không cam tâm!
Tại sao người chết là là Viên Miên của ông!
Con gái của ông hiếu thảo lại ngoan ngoãn, sao ông trời lại không có mắt, lại bắt con gái của ông phải chết!
Trong lòng vô cùng nặng nề, lão quản gia yên lặng cất bước mà không hề phát ra tiếng động bước tới chỗ người con gái đang ngủ say, đôi mắt màu nâu, giống như chiếc máy, vô cùng lạnh lẽo, từng bước từng bước lại gần… ánh mắt đột nhiên đóng băng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Giản Đường.
“Tỉnh dậy đi!”
Ông nhìn người con gái đang ngủ trên ghế dài một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nói: “Tỉnh lại đi!”
Giản Đường mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, được đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy quản gia Hạ đứng bên cạnh người, sự buồn ngủ trong phút chốc tiêu tan hết.
Há to miệng, khi muốn nói điều gì, đột nhiên không phát ra tiếng… Đối diện với bố của Hạ Viên Miên, cô có thể nói gì đây?
Thanh minh?
Kêu oan?
E rằng người đàn ông này cũng không muốn nghe!
Nhận lỗi!
Hối hận?
… Dựa vào đâu chứ?
Thành thật cúi thấp đầu xuống, cô không nói lời nào. Ông quản gia bên cạnh cô lại nhìn người con gái trước mặt một lúc thật lâu… Ông lại muốn cô nói, muốn nghe xem sau khi cách biệt ba năm trời, cô sẽ nói gì với ông!
Quản gia Hạ đợi rất lâu cũng không thấy cô gái trước mặt chủ động nói gì, trong mắt ông đây là kẻ hại chết con gái của ông.
“Cô Giản, cô không có gì để nói với tôi sao?”
“…” Há to miệng, cô gái trầm ngâm lại càng trầm ngâm hơn… Nói gì đây? Bắt cô nhận lỗi sao?
Đối với ai đi nữa, đều có thể thản nhiên nói một câu “Xin lỗi” trái với lương tâm, bởi vì câu “xin lỗi” này có thể đổi lấy việc cô đỡ một trận đòn, có thể khiến những người luôn khẳng định cô là kẻ phạm tội đang vô cùng oán hận cô có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng, duy nhất trước mặt bố của Hạ Viên Miên… Cả đời này ông cũng đừng mong nghe được từ đó từ miệng của cô!
Vĩnh viễn đừng hòng!
Trong mắt người khác cô vô cùng thấp kém, có thể bán đứng tất cả, không cần sự tôn nghiêm, có thể để người khác xem cô như kẻ xấu xa… Đúng vậy, trong mắt người khác, Giản Đường cô luôn là một người vô cùng thấp kém.
“Cô Giản thực sự không có gì muốn nói với tôi sao, với người thân của Hạ Viên Miên ư, cái tang ba năm của con gái, là người bố đầu bạc đang phải tiễn kẻ đầu xanh đó!”
Trong lòng quản gia Hạ như có lửa đốt, vô cùng tức giận hét lên với Giản Đường!
Ông ta muốn xem thử xem, chắc chắn là muốn xem thử, Giản Đường đáng chết muôn lần này, sự sám hối trên mặt cô!
Nhưng!
Cô gái trước mặt, vẫn cứ cúi đầu rất thấp.
Giờ phút này, ông kích động tức giận, nhìn bằng ánh mắt soi mói. Cô… vẫn giữ sự trầm ngâm, từ từ ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đầy oán hận của quản gia Hạ ở phía đối diện, sự khác biệt với quản gia Hạ là đôi mắt của Giản Đường vô cùng bình tĩnh, trong sáng và lỗi lạc!
“Cô muốn nói gì với tôi đây?” Vẻ mặt sám hối của cô đâu? Tại sao lại không hề có?
Tại sao lại không có gì hết?
Vì sao trên mặt cô không hề có sự sám hối nào? Con gái của ông chết rồi mà!
Đổi lại là một người con gái không hề có một chút sám hối nào!
Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của ông, Giản Đường bình tĩnh không thay đổi, từ từ khẽ cười: “Quản gia Hạ, không nhìn ra sao? Tôi, đã trả lời ông rồi!”
Cô thương khom người, cuộn mình lại khiến bản thân không còn khí chất gì hết thậm chí mười đầu ngón tay cũng nắm chặt lại, nhưng giờ lại thoải mái thả ra, đối diện với đôi mắt đầy oán hận của quản gia Hạ một cách đường đường chính chính, mắt cô đen láy, rõ ràng! Như vậy, chính là câu trả lời của Giản Đường!
Còn có từ ngữ nào có thể thắng nổi sợ thẳng thắn lỗi lạc của cô hiện tại không?
Một ngày dài, người đó bận rộn trong phòng làm việc cả ngày, sau khi ăn trưa xong lại vội vàng quay về phòng làm việc.
Chỉ dặn dò cô mỗi một câu, có chuyện gì thì tìm người giúp việc.
Giản Đường ngồi dưới hành lang ngoài trang viên, nhìn người giúp việc đang sửa sang hoa cỏ ở trong vườn, ánh nắng ấm áp, bầu trời xanh trong, gió nhẹ, có mùi hương hoa cỏ nhè nhẹ, hoảng hốt thấy hình như lại trở về như trước kia.
Không có ai quấy rầy cô, không biết tự lúc nào lại ngủ thiếp đi trên ghế dài.
Tất cả mọi thứ đều ổn, ổn đến mức không còn chân thật.
Nếu như bỏ qua bóng dáng cứng nhắc đang đứng ở cuối hành lang, thì mọi thứ đều rất tốt, rất tốt.
Ở cuối hành lang cách đó không xa, một mái tóc bạc tung bay, không thể che dấu nổi sự oán hận trong đôi lông mày xám trắng và đôi mắt già nua.
Lão quản gia vịn tay vào một bên cột, đôi mắt già nua ẩn chứa sự độc ác, nhìn vào bóng dáng đang nằm ngủ ở hàng lang… Loạt xoạt!
Nhón tay bấm sâu vào trong cây cột trụ bằng gỗ, từng mạch máu nổi lên rõ ràng, ông ta không cam tâm!
Tại sao người chết là là Viên Miên của ông!
Con gái của ông hiếu thảo lại ngoan ngoãn, sao ông trời lại không có mắt, lại bắt con gái của ông phải chết!
Trong lòng vô cùng nặng nề, lão quản gia yên lặng cất bước mà không hề phát ra tiếng động bước tới chỗ người con gái đang ngủ say, đôi mắt màu nâu, giống như chiếc máy, vô cùng lạnh lẽo, từng bước từng bước lại gần… ánh mắt đột nhiên đóng băng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Giản Đường.
“Tỉnh dậy đi!”
Ông nhìn người con gái đang ngủ trên ghế dài một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nói: “Tỉnh lại đi!”
Giản Đường mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, được đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy quản gia Hạ đứng bên cạnh người, sự buồn ngủ trong phút chốc tiêu tan hết.
Há to miệng, khi muốn nói điều gì, đột nhiên không phát ra tiếng… Đối diện với bố của Hạ Viên Miên, cô có thể nói gì đây?
Thanh minh?
Kêu oan?
E rằng người đàn ông này cũng không muốn nghe!
Nhận lỗi!
Hối hận?
… Dựa vào đâu chứ?
Thành thật cúi thấp đầu xuống, cô không nói lời nào. Ông quản gia bên cạnh cô lại nhìn người con gái trước mặt một lúc thật lâu… Ông lại muốn cô nói, muốn nghe xem sau khi cách biệt ba năm trời, cô sẽ nói gì với ông!
Quản gia Hạ đợi rất lâu cũng không thấy cô gái trước mặt chủ động nói gì, trong mắt ông đây là kẻ hại chết con gái của ông.
“Cô Giản, cô không có gì để nói với tôi sao?”
“…” Há to miệng, cô gái trầm ngâm lại càng trầm ngâm hơn… Nói gì đây? Bắt cô nhận lỗi sao?
Đối với ai đi nữa, đều có thể thản nhiên nói một câu “Xin lỗi” trái với lương tâm, bởi vì câu “xin lỗi” này có thể đổi lấy việc cô đỡ một trận đòn, có thể khiến những người luôn khẳng định cô là kẻ phạm tội đang vô cùng oán hận cô có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng, duy nhất trước mặt bố của Hạ Viên Miên… Cả đời này ông cũng đừng mong nghe được từ đó từ miệng của cô!
Vĩnh viễn đừng hòng!
Trong mắt người khác cô vô cùng thấp kém, có thể bán đứng tất cả, không cần sự tôn nghiêm, có thể để người khác xem cô như kẻ xấu xa… Đúng vậy, trong mắt người khác, Giản Đường cô luôn là một người vô cùng thấp kém.
“Cô Giản thực sự không có gì muốn nói với tôi sao, với người thân của Hạ Viên Miên ư, cái tang ba năm của con gái, là người bố đầu bạc đang phải tiễn kẻ đầu xanh đó!”
Trong lòng quản gia Hạ như có lửa đốt, vô cùng tức giận hét lên với Giản Đường!
Ông ta muốn xem thử xem, chắc chắn là muốn xem thử, Giản Đường đáng chết muôn lần này, sự sám hối trên mặt cô!
Nhưng!
Cô gái trước mặt, vẫn cứ cúi đầu rất thấp.
Giờ phút này, ông kích động tức giận, nhìn bằng ánh mắt soi mói. Cô… vẫn giữ sự trầm ngâm, từ từ ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đầy oán hận của quản gia Hạ ở phía đối diện, sự khác biệt với quản gia Hạ là đôi mắt của Giản Đường vô cùng bình tĩnh, trong sáng và lỗi lạc!
“Cô muốn nói gì với tôi đây?” Vẻ mặt sám hối của cô đâu? Tại sao lại không hề có?
Tại sao lại không có gì hết?
Vì sao trên mặt cô không hề có sự sám hối nào? Con gái của ông chết rồi mà!
Đổi lại là một người con gái không hề có một chút sám hối nào!
Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của ông, Giản Đường bình tĩnh không thay đổi, từ từ khẽ cười: “Quản gia Hạ, không nhìn ra sao? Tôi, đã trả lời ông rồi!”
Cô thương khom người, cuộn mình lại khiến bản thân không còn khí chất gì hết thậm chí mười đầu ngón tay cũng nắm chặt lại, nhưng giờ lại thoải mái thả ra, đối diện với đôi mắt đầy oán hận của quản gia Hạ một cách đường đường chính chính, mắt cô đen láy, rõ ràng! Như vậy, chính là câu trả lời của Giản Đường!
Còn có từ ngữ nào có thể thắng nổi sợ thẳng thắn lỗi lạc của cô hiện tại không?