Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 14 NHỤC NHÃ VÀ GIÀY VÒ
CHƯƠNG 14: NHỤC NHÃ VÀ GIÀY VÒ
Giản Đường càng nghĩ càng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không muốn, anh Thẩm, tôi không muốn đến bộ phận PR.” Giản Đường hốt hoảng van xin: “Tôi biết lỗi rồi, anh Thẩm, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi đã ngồi tù ba năm, đã trả giá rồi, anh trả thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức biến mất. Tôi sẽ biến đi thật xa, tôi cam đoan kiếp này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Giản Đường chỉ biết van xin song lại không chú ý tới lúc Tô Mịch nghe nói cô từng ngồi tù ba năm thì kinh ngạc. Hai năm trước Tô Mịch mới đến thành phố S, cô vốn không phải dân bản địa, vì thế không biết chuyện của Giản Đường.
Nếu là người đi theo Thẩm Tư Cương lâu năm thì đều biết chuyện của Giản Đường.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương nheo lại nguy hiểm... Cô còn muốn trốn?
Kiếp này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa?
“Hừ!” Người đàn ông lấy điện thoại ra căn dặn cấp dưới làm một chuyện. Không bao lâu sau cửa phòng vang lên tiếng gõ, một cấp dưới tiến vào đưa cho anh tấm thẻ.
Người đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, đối mắt với cô gái đang quỳ dưới đất, ngón tay kẹp tấm thẻ ngân hàng, “Số tiền bên trong tấm thẻ này Thẩm Đệ Nhất vừa chuyển toàn bộ đi rồi.” Giản Đường nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng, không hiểu ra sao ngửa đầu nhìn Thẩm Tư Cương.
Bờ môi mỏng của người đàn ông chậm rãi thốt: “Cô muốn tôi tha cho cô, đúng không?”
Giản Đường sửng sốt, mặc dù không hiểu ra sao nhưng cô vẫn lập tức gật đầu.
“Cô cảm thấy tôi có phải người tốt không?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, Giản Đường không nói, anh khẽ cười: “Vậy thì đúng rồi, Thẩm Tư Cương chưa bao giờ là người tốt, hắn sao có thể dễ dàng tha cho cô.”
Như thể đang nói chuyện của người khác, Thẩm Tư Cương thờ ở nhìn Giản Đường như mèo đang vờn chuột, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười mê hoặc:
“Giản Đường, trong tấm thẻ này bây giờ chẳng còn đồng nào cả, chỉ cần cô kiếm đủ 16 tỷ.” Vừa nói người đàn ông vừa lắc lắc chiếc thẻ ngân hàng trong tay: “Chỉ cần cô có bản lĩnh nạp 16 tỷ vào trong chiếc thẻ này, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Thế nào?”
Thế nào ư?... thất thần nhìn chiếc thẻ ngân hàng kẹp giữa ngón tay người đàn ông, trên mặt không còn vẻ tuyệt vọng nữa... Anh căn bản không định tha cho cô!
16 tỷ... đối với cô bây giờ là một con số trên trời, lớn đến mức cô không dám tưởng tượng! Mà đối với Thẩm Tư Cương thì sao, anh còn thiếu 16 tỷ này sao? Giản Đường lập tức hiểu ra Thẩm Tư Cương đang đùa giỡn mình.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ bé nào, ánh mắt anh sáng lên, khóe miệng nhếch lên... Muốn trốn à? Nằm mơ!
“Cạch.” Thẩm Tư Cương đứng lên, chiếc thẻ ngân hàng rơi xuống trước mặt Giản Đường: “Giản Đường, bất kể cô dùng biện pháp gì, khi nào trong thẻ này có 16 tỷ, khi đó tôi sẽ tha cho cô. Bằng không cô đừng hòng được tự do. Cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, chỉ cần cô còn sống trên thế giới này, tôi đều sẽ có cách tìm được cô.”
16 tỷ... Cô lấy đâu ra 16 tỷ bây giờ?
Cô hoảng hốt quay đầu về phía Thẩm Tư Cương đang định mở cửa phòng, vội vàng nói: “Anh Thẩm, anh cố tình làm khó tôi! Tôi chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh, kiếm đâu ra 16 tỷ chứ?”
Người đàn ông nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô: “Tô Mịch sẽ điều cô đến bộ phận PR, bán tiếng cười, giả đáng thương, giả ngốc hay làm trò hề đều được, cô nghĩ được cái gì thì có thể bán cái đó, kẻ có tiền thường lắm tật, đầu gối của cô không phải nói khuỵu là khuỵu được luôn sao, cô cứ đi thử xem là biết. Nếu thực không được nữa thì, cô có thể bán thân.” Nói đến đây, người đàn ông lại nhếch mép:
“Có điều, với bộ dạng hiện giờ của cô... chắc là không được rồi.” Thẩm Tư Cương híp mắt, nói một câu “Tự xử đi” rồi biến mất trong tầm mắt của Giản Đường.
Gương mặt Giản Đường tái xanh, cắt không còn giọt máu, Tô Mịch đứng bên nhìn cũng không đành lòng... “Sao em lại đắc tội với Tổng giám đốc Thẩm vậy?”
Giản Đường quay đầu nhìn sang Tô Mịch, cười thảm. Lúc này Tô Mịch mới nhìn thấy dấu răng trên đôi môi trắng bệch của cô: “Em, không sao chứ?” Tô Mịch hỏi.
“Em không sao.” Giản Đường đứng lên, thân thể lung lay, Tô Mịch không đành lòng, đang muốn đưa tay ra đỡ thì Giản Đường đã đứng vững, cười với Tô Mịch: “Cảm ơn chị Mịch.”
“Em... chắc chắn là không sao chứ?” Tô Mịch thấy Giản Đường đứng cũng không vững thì không quá tin tưởng câu “không sao” mà Giản Đường nói.
Giản Đường lắc đầu, vẫn là ba chữ kia: “Em không sao.”
Ai tin được chứ... Tô Mịch nhìn chằm chằm cô gái đang gắng sức đi về phía trước, không kìm được mà hỏi: “Em quen với Tổng giám đốc Thẩm à?”
Tô Mịch rõ ràng nhìn thấy bóng lưng cô gái phía trước cứng đờ trong nháy mắt, nhưng đối phương lại hỏi lại: “chị Mịch, bộ phận PR ở đâu? Tối nay em phải đến nhận chức à?”
Lần này đổi thành Tô Mịch ngẩn ra: “Em... “ Tô Mịch còn đang muốn hỏi gì đó thì lại sửa lời: “Đi thôi, chị dẫn em qua.”
Trên đường đi Tô Mịch cố ý đi chậm lại, cô đã luyện được đôi mắt tinh tường, ánh mắt sắc bén lướt qua chân Giản Đường, trước kia không chú ý đến, lúc này Tô Mịch lại cảm nhận rõ là chân của Giản Đường không bình thường.
“Giản Đường, chân của em là do vừa rồi quỳ bị tê sao?”
Giản Đường ngẫm nghĩ, chuyện đến nước này rồi không cần thiết phải giấu Tô Mịch nữa, bèn ngẩng đầu nhìn Tô Mịch, từ từ quay lưng lại vén áo lên, gọi một tiếng: “chị Mịch.”
Tô Mịch nhìn theo động tác của Giản Đường, ánh mắt rơi vào phần lưng hở ra, lập tức hít một hơi khí lạnh: “Em...” Tô Mịch hoảng sợ mở to mắt, che miệng lại không dám tin nhìn cô gái trước mặt.
Giản Đường từ từ thả áo xuống, sửa sang lại góc áo rồi mới nhìn sang vẻ mặt kinh hãi của Tô Mịch: “chị Mịch, em thiếu một quả thận, sau sức khỏe kém hơn, bước nhanh sẽ đau.”
“Thận, thận... thận đâu?”
“Hiến rồi, em cũng không biết.”
Tô Mịch là người đã quen cảnh sóng gió, lúc này đối diện với vẻ mặt bình tĩnh nói chính mình cũng không biết thận đâu của Giản Đường mà cũng không kìm được sợ run... Giản Đường sao có thể bình tĩnh như vậy?!
“Đó là thận, là một bộ phận cơ thể của em đó!” Tô Mịch nén lắm mới không gầm lên, cô nỗ lực bình tĩnh đè lại giọng nói. Giản Đường sao có thể nói năng bình tĩnh đến thế?
Giản Đường nhếch miệng: “Em biết.” Trừ hai chữ này ra, cô cũng không nói thêm nửa chữ nào nữa, chỉ dùng ánh mắt kiên định khẩn cầu nhìn Tô Mịch: “chị Mịch, chuyện này xin chị giữ kín giúp em.” Cô không muốn bị người khác biết.
“Em... Được!” Tô Mịch hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô cũng không rõ vì sao lại cảm thấy cô gái trước mắt này có chỗ nào đó rất giống bản thân cô.
Nghĩ một chút rồi Tô Mịch hỏi: “Em đã thiếu một quả thận mà còn muốn vào bộ phận PR sao? Vào đó nhất định phải biết uống rượu, cho dù em không uống được nhưng gặp phải khách hàng phiền phức cũng phải uống một hai ly. Để chị đi nói với Tổng giám đốc Thẩm, tình huống của em không thể vào bộ phận PR được.” Không biết vì sao mà Tô Mịch lại muốn giúp Giản Đường một tay.
“chị Mịch, đừng đi.” Giản Đường vội vàng kéo Tô Mịch lại, ánh mắt nhìn Tô Mịch rõ ràng viết chữ van nài: “... Ngài Thẩm cũng chưa chắc là không biết chuyện này.” Nói rồi xòe tay ra, bên trong là tấm thẻ ngân hàng, Giản Đường cười thảm, hỏi Tô Mịch: “chị Mịch, chị kiến thức rộng rãi chị biết, ngoại hình như em có thể kiếm nổi 16 tỷ không?”
Đáp án rất rõ ràng, Tô Mịch hơi run lên, dường như đã hiểu ra điều gì: Tổng giám đốc Thẩm đang làm nhục và giày vò cô gái trước mắt này...
Nhưng, thế này không khỏi quá độc ác rồi...
Giản Đường càng nghĩ càng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không muốn, anh Thẩm, tôi không muốn đến bộ phận PR.” Giản Đường hốt hoảng van xin: “Tôi biết lỗi rồi, anh Thẩm, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi đã ngồi tù ba năm, đã trả giá rồi, anh trả thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức biến mất. Tôi sẽ biến đi thật xa, tôi cam đoan kiếp này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Giản Đường chỉ biết van xin song lại không chú ý tới lúc Tô Mịch nghe nói cô từng ngồi tù ba năm thì kinh ngạc. Hai năm trước Tô Mịch mới đến thành phố S, cô vốn không phải dân bản địa, vì thế không biết chuyện của Giản Đường.
Nếu là người đi theo Thẩm Tư Cương lâu năm thì đều biết chuyện của Giản Đường.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương nheo lại nguy hiểm... Cô còn muốn trốn?
Kiếp này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa?
“Hừ!” Người đàn ông lấy điện thoại ra căn dặn cấp dưới làm một chuyện. Không bao lâu sau cửa phòng vang lên tiếng gõ, một cấp dưới tiến vào đưa cho anh tấm thẻ.
Người đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, đối mắt với cô gái đang quỳ dưới đất, ngón tay kẹp tấm thẻ ngân hàng, “Số tiền bên trong tấm thẻ này Thẩm Đệ Nhất vừa chuyển toàn bộ đi rồi.” Giản Đường nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng, không hiểu ra sao ngửa đầu nhìn Thẩm Tư Cương.
Bờ môi mỏng của người đàn ông chậm rãi thốt: “Cô muốn tôi tha cho cô, đúng không?”
Giản Đường sửng sốt, mặc dù không hiểu ra sao nhưng cô vẫn lập tức gật đầu.
“Cô cảm thấy tôi có phải người tốt không?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, Giản Đường không nói, anh khẽ cười: “Vậy thì đúng rồi, Thẩm Tư Cương chưa bao giờ là người tốt, hắn sao có thể dễ dàng tha cho cô.”
Như thể đang nói chuyện của người khác, Thẩm Tư Cương thờ ở nhìn Giản Đường như mèo đang vờn chuột, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười mê hoặc:
“Giản Đường, trong tấm thẻ này bây giờ chẳng còn đồng nào cả, chỉ cần cô kiếm đủ 16 tỷ.” Vừa nói người đàn ông vừa lắc lắc chiếc thẻ ngân hàng trong tay: “Chỉ cần cô có bản lĩnh nạp 16 tỷ vào trong chiếc thẻ này, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Thế nào?”
Thế nào ư?... thất thần nhìn chiếc thẻ ngân hàng kẹp giữa ngón tay người đàn ông, trên mặt không còn vẻ tuyệt vọng nữa... Anh căn bản không định tha cho cô!
16 tỷ... đối với cô bây giờ là một con số trên trời, lớn đến mức cô không dám tưởng tượng! Mà đối với Thẩm Tư Cương thì sao, anh còn thiếu 16 tỷ này sao? Giản Đường lập tức hiểu ra Thẩm Tư Cương đang đùa giỡn mình.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ bé nào, ánh mắt anh sáng lên, khóe miệng nhếch lên... Muốn trốn à? Nằm mơ!
“Cạch.” Thẩm Tư Cương đứng lên, chiếc thẻ ngân hàng rơi xuống trước mặt Giản Đường: “Giản Đường, bất kể cô dùng biện pháp gì, khi nào trong thẻ này có 16 tỷ, khi đó tôi sẽ tha cho cô. Bằng không cô đừng hòng được tự do. Cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, chỉ cần cô còn sống trên thế giới này, tôi đều sẽ có cách tìm được cô.”
16 tỷ... Cô lấy đâu ra 16 tỷ bây giờ?
Cô hoảng hốt quay đầu về phía Thẩm Tư Cương đang định mở cửa phòng, vội vàng nói: “Anh Thẩm, anh cố tình làm khó tôi! Tôi chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh, kiếm đâu ra 16 tỷ chứ?”
Người đàn ông nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô: “Tô Mịch sẽ điều cô đến bộ phận PR, bán tiếng cười, giả đáng thương, giả ngốc hay làm trò hề đều được, cô nghĩ được cái gì thì có thể bán cái đó, kẻ có tiền thường lắm tật, đầu gối của cô không phải nói khuỵu là khuỵu được luôn sao, cô cứ đi thử xem là biết. Nếu thực không được nữa thì, cô có thể bán thân.” Nói đến đây, người đàn ông lại nhếch mép:
“Có điều, với bộ dạng hiện giờ của cô... chắc là không được rồi.” Thẩm Tư Cương híp mắt, nói một câu “Tự xử đi” rồi biến mất trong tầm mắt của Giản Đường.
Gương mặt Giản Đường tái xanh, cắt không còn giọt máu, Tô Mịch đứng bên nhìn cũng không đành lòng... “Sao em lại đắc tội với Tổng giám đốc Thẩm vậy?”
Giản Đường quay đầu nhìn sang Tô Mịch, cười thảm. Lúc này Tô Mịch mới nhìn thấy dấu răng trên đôi môi trắng bệch của cô: “Em, không sao chứ?” Tô Mịch hỏi.
“Em không sao.” Giản Đường đứng lên, thân thể lung lay, Tô Mịch không đành lòng, đang muốn đưa tay ra đỡ thì Giản Đường đã đứng vững, cười với Tô Mịch: “Cảm ơn chị Mịch.”
“Em... chắc chắn là không sao chứ?” Tô Mịch thấy Giản Đường đứng cũng không vững thì không quá tin tưởng câu “không sao” mà Giản Đường nói.
Giản Đường lắc đầu, vẫn là ba chữ kia: “Em không sao.”
Ai tin được chứ... Tô Mịch nhìn chằm chằm cô gái đang gắng sức đi về phía trước, không kìm được mà hỏi: “Em quen với Tổng giám đốc Thẩm à?”
Tô Mịch rõ ràng nhìn thấy bóng lưng cô gái phía trước cứng đờ trong nháy mắt, nhưng đối phương lại hỏi lại: “chị Mịch, bộ phận PR ở đâu? Tối nay em phải đến nhận chức à?”
Lần này đổi thành Tô Mịch ngẩn ra: “Em... “ Tô Mịch còn đang muốn hỏi gì đó thì lại sửa lời: “Đi thôi, chị dẫn em qua.”
Trên đường đi Tô Mịch cố ý đi chậm lại, cô đã luyện được đôi mắt tinh tường, ánh mắt sắc bén lướt qua chân Giản Đường, trước kia không chú ý đến, lúc này Tô Mịch lại cảm nhận rõ là chân của Giản Đường không bình thường.
“Giản Đường, chân của em là do vừa rồi quỳ bị tê sao?”
Giản Đường ngẫm nghĩ, chuyện đến nước này rồi không cần thiết phải giấu Tô Mịch nữa, bèn ngẩng đầu nhìn Tô Mịch, từ từ quay lưng lại vén áo lên, gọi một tiếng: “chị Mịch.”
Tô Mịch nhìn theo động tác của Giản Đường, ánh mắt rơi vào phần lưng hở ra, lập tức hít một hơi khí lạnh: “Em...” Tô Mịch hoảng sợ mở to mắt, che miệng lại không dám tin nhìn cô gái trước mặt.
Giản Đường từ từ thả áo xuống, sửa sang lại góc áo rồi mới nhìn sang vẻ mặt kinh hãi của Tô Mịch: “chị Mịch, em thiếu một quả thận, sau sức khỏe kém hơn, bước nhanh sẽ đau.”
“Thận, thận... thận đâu?”
“Hiến rồi, em cũng không biết.”
Tô Mịch là người đã quen cảnh sóng gió, lúc này đối diện với vẻ mặt bình tĩnh nói chính mình cũng không biết thận đâu của Giản Đường mà cũng không kìm được sợ run... Giản Đường sao có thể bình tĩnh như vậy?!
“Đó là thận, là một bộ phận cơ thể của em đó!” Tô Mịch nén lắm mới không gầm lên, cô nỗ lực bình tĩnh đè lại giọng nói. Giản Đường sao có thể nói năng bình tĩnh đến thế?
Giản Đường nhếch miệng: “Em biết.” Trừ hai chữ này ra, cô cũng không nói thêm nửa chữ nào nữa, chỉ dùng ánh mắt kiên định khẩn cầu nhìn Tô Mịch: “chị Mịch, chuyện này xin chị giữ kín giúp em.” Cô không muốn bị người khác biết.
“Em... Được!” Tô Mịch hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô cũng không rõ vì sao lại cảm thấy cô gái trước mắt này có chỗ nào đó rất giống bản thân cô.
Nghĩ một chút rồi Tô Mịch hỏi: “Em đã thiếu một quả thận mà còn muốn vào bộ phận PR sao? Vào đó nhất định phải biết uống rượu, cho dù em không uống được nhưng gặp phải khách hàng phiền phức cũng phải uống một hai ly. Để chị đi nói với Tổng giám đốc Thẩm, tình huống của em không thể vào bộ phận PR được.” Không biết vì sao mà Tô Mịch lại muốn giúp Giản Đường một tay.
“chị Mịch, đừng đi.” Giản Đường vội vàng kéo Tô Mịch lại, ánh mắt nhìn Tô Mịch rõ ràng viết chữ van nài: “... Ngài Thẩm cũng chưa chắc là không biết chuyện này.” Nói rồi xòe tay ra, bên trong là tấm thẻ ngân hàng, Giản Đường cười thảm, hỏi Tô Mịch: “chị Mịch, chị kiến thức rộng rãi chị biết, ngoại hình như em có thể kiếm nổi 16 tỷ không?”
Đáp án rất rõ ràng, Tô Mịch hơi run lên, dường như đã hiểu ra điều gì: Tổng giám đốc Thẩm đang làm nhục và giày vò cô gái trước mắt này...
Nhưng, thế này không khỏi quá độc ác rồi...