Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 151 ĐỪNG KHIẾN TÔI PHẢI HẬN ANH
CHƯƠNG 151 ĐỪNG KHIẾN TÔI PHẢI HẬN ANH
“Bốp!” Tiếng bạt tai đột nhiên vang lên!
Cô mang khuôn mặt không có cảm xúc gì: “Anh đã gây chuyện đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lẽo, dáng vẻ hoàn toàn khác xa một Giản Đường mà Tiêu Hoành biết từ trước, vô cùng khác biệt. Vuốt cái má trái vẫn còn đang đau đớn, trên gương mặt đẹp trai đó dần dần hiện ra sự hung ác: “Gây chuyện? Ai gây chuyện với cô chứ?” Anh ta cười lạnh: “Chơi đùa, cô có hiểu hay không hả? Chơi đùa đó, cô hiểu rồi chứ!”
Nói xong thì khuôn mặt của anh ta sáp lại gần. Giản Đường đột nhiên đưa tay ra đẩy Tiêu Hoành một cái, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu anh đã cảm thấy tôi rất ghê tởm, vậy sao anh còn muốn đụng vào nữa? Không phải là anh đang tự chuốc lấy cực khổ cho mình hay sao? Tôi nhắc lại cho tổng giám đốc Tiêu một sự thật nhé, cho dù Giản Đường tôi lập nghiệp bằng cách nào thì trong tay tôi vẫn có một “Ái Tình” hoàn chỉnh. Còn tổng giám đốc Tiêu anh đây thì sao nhỉ? Trong tay Tiêu Hoành anh thì có thứ gì!”
“Cho dù tôi làm điếm.” Cô cong môi khẽ cười một tiếng, thực sự là người trước mặt này đã triệt triệt để để chọc giận cô! Cô cười nhẹ: “Tổng giám đốc Tiêu, cho dù tôi có làm điếm thì tôi đã từng ngủ với tổng giám đốc Tiêu, Tiêu Hoành anh chưa?”
Cô thật sự đâu có nợ người này thứ gì? Đúng vào lúc cô sắp bò lên khỏi vực sâu thì người này lại tàn nhẫn đẩy cô một cái.
Người này có biết hay không, một câu nói có thể giết người, một câu nói lại có thể cứu người.
“Video chưa được một phút, chưa đến một phút mà tổng giám đốc Tiêu đã có thể giết người rồi.” Cô nói.
Nếu như nói cô có lỗi ở đâu, vậy cũng chỉ là việc cô đã giấu diếm quá khứ của mình thôi.
Thế nhưng quá khứ đó thật sự là quá khứ của cô sao?
Anh ta thì biết được bao nhiêu chứ?
“Tổng giám đốc Tiêu là người bận rộn, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Máu của Tiêu Hoành muốn chảy ngược luôn, anh ta đã sắp tức điên lên rồi, Tiêu Hoành mang khuôn mặt dữ tợn mà kéo Giản Đường lại: “Đúng đó, tôi chưa ngủ với cô lần nào, tên họ Thẩm đã ngủ rồi. Giản Đường, cô có được “Ái Tình” còn không phải là do tên họ Thẩm đưa tiền cho cô mua lại nó hay sao? Chậc chậc, nhìn dáng vẻ này của cô, thật sự tôi vẫn không thể nào nhìn ra được kỹ thuật trên giường của cô lại lợi hại đến vậy đó.”
“Anh nói cái gì hả!”
“Tôi nói cái gì? Cô không biết sao? Cứ bắt tôi phải nói chuyện khó nghe như vậy thì cô mới chịu hiểu à? Tên họ Thẩm kia chẳng bao giờ làm chuyện lỗ vốn cả, cô không hầu hạ cậu ta cho thoải mái mà cậu ta lại đưa tiền cho cô sao? Một con điếm mà thôi, ngoại trừ biết lấy lòng đàn ông, chẳng lẽ Giản Đường cô còn có bản lĩnh khác có thể khiến cho người ta thay đổi cái nhìn về mình sao?” Tiêu Hoành khinh thường nói: “Mà nói lại thì điếm rất yêu tiền, chỉ cần có tiền liền có thể ngủ với cô. Cô muốn tiền đúng không, cô phải nói chứ, tôi cũng có mà.”
Giản Đường tức giận đến mức cả người đều run rẩy!
Tiêu Hoành lôi bóp rồi lấy một xấp tiền mặt ra, anh ta vừa vung lên trời vừa tức giận quát lên: “Muốn tiền sao, cầm đi.”
Bỗng nhiên anh ta nhớ ra một chuyện: “Giản Đường.” Đáy mắt của Tiêu Hoành hiện lên vẻ kiêu căng: “Nghe nói chỉ cần có tiền thì cô có thể làm bất cứ điều gì, cởi đi, cởi hết quần áo ra trước mặt tôi.”
Đôi tay đang rũ xuống bên người của Giản Đường nắm chặt thành nắm đấm.
Bỗng nhiên cô cầm một ly nước trên bàn lên tạt vào mặt của Tiêu Hoành.
“Tiêu Hoành, anh không hiểu tôi.” Cô từ từ nói.
Nhưng người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ vừa nghe được câu nói này thì lại càng tức giận hơn, ngoại trừ sự tức giận còn có thêm sự đố kị nồng đậm: “Tôi không hiểu cô, tên họ Thẩm hiểu cô lắm nhỉ? Cô phải nhớ cho kỹ, từ đầu đến cuối đều là do cô đã lừa gạt tôi trước!”
“Vì vậy, đây là thứ mà cô nợ tôi!” Như một con thú hoang đang súc thế chờ đợi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giản Đường, anh ta mạnh bạo đè cô xuống ghế sofa, đưa tay kéo quần áo của cô: “Là cô đã nợ tôi, đều là do cô đã nợ tôi, cô phải trả nợ. Không phải cô muốn không nợ tôi điều gì nữa sao? Được. Ngủ với tôi một lần, chỉ cần cô ngủ với tôi một lần, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Sao hả?”
Lúc đầu thì Giản Đường ngạc nhiên, sau đó là khiếp sợ, trong lòng cô tràn ra sự đau đớn. Còn chưa kịp để đầu óc cô khôi phục lại lý trí, bên tai Giản Đường đã truyền đến giọng nói của Tiêu Hoành:
“Trăm phương ngàn kế mưu hại chị em tốt của mình, Giản Đường, tôi còn không ghét bỏ người phụ nữ như cô đấy, sao hả? Ngủ với tôi một lần, cô liền có thể trả hết nợ rồi.”
Cô nhìn người đàn ông đang mang vẻ mặt điên cuồng kia, trong trí nhớ của cô thì khuôn mặt này luôn mang theo sự dịu dàng và lạc quan như ánh mặt trời. Sự dịu dàng và lạc quan như ánh mặt trời này từng là thứ khiến cô cảm thấy quyến luyến, không muốn tỉnh dậy quá sớm, không muốn xa rời. Cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt này, trong lòng lại thở dài một tiếng... Chàng trai dịu dàng từng làm cho cô phải quyến luyến kia đã đi biến mất thật rồi.
“Anh nói tôi lừa gạt anh, giấu diếm quá khứ của mình.” Giọng nói cộc cằn của cô từ từ phát ra: “Tiêu Hoành, tôi nói lần này là lần cuối cùng, anh hãy nghe cho kỹ. Giản Đường tôi chưa bao giờ có ý định hãm hại Hạ Viên Miên, càng không hề lập ra kế hoạch mưu hại cô ta. Cái chết của cô ta, nếu anh nhất định phải nói rằng nó có có liên quan tới tôi, vậy chỉ có thể dùng một câu nói xưa của Trung Quốc để miêu tả, chính là ác giả ác báo. Câu nói này vô cùng thích hợp với Hạ Viên Miên.”
Giản Đường nói: “Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đây chính là sự thật. Anh nói tôi nợ anh một sự thật, vậy bây giờ tôi đã nói sự thật cho anh biết rồi, tôi không nợ anh điều gì nữa.”
Nói xong thì Giản Đường đưa ra tay đẩy Tiêu Hoành, thế nhưng Tiêu Hoành chỉ nhìn thấy sự từ chối của cô, cô càng như vậy thì trong lòng anh ta càng sinh ra nhiều sự đố kị hơn. Thế nên anh ra không thèm nghe lời nói của cô, chứ đừng nói chi là ý nghĩa sâu hơn trong lời nói này của Giản Đường.
Giờ phút này, trong đầu anh ta chỉ có: Người phụ nữ này từ chối mình, người phụ nữ này lại từ chối mình lần nữa! Anh ta đã từng quý trọng cô như vậy, từng xem cô là báu vật, thế nhưng cô đồng ý cho tên họ Thẩm chạm vào người mình mà lại không cho anh ta chạm vào!
“Cô đừng tưởng rằng chỉ cần nói năm ba câu như vậy là có thể rũ sạch mọi thứ, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ! Tên họ Thẩm có thể chạm vào cô, tại sao tôi lại không thể!” Tiêu Hoành tàn nhẫn quát lên, anh ta vùi đầu xuống hôn lên người phụ nữ ở dưới người mình.
“Tiêu Hoành! Buông tôi ra!”
“Cô mơ đi!”
Nụ hôn của anh ta vừa thô lỗ lại mạnh bạo, Giản Đường không ngừng né tránh. Tiêu Hoành đưa tay ra bắt lấy hai tay của cô rồi khống chế trên đỉnh đầu, khiến cô không còn động đậy gì được nữa. Anh ta đè người mình lên người Giản Đường, nhìn cô từ trên cao xuống: “Tên họ Thẩm đã cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô gấp đôi!”
“Anh đừng khiến tôi phải hận anh.”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của người phụ nữ ở dưới thân, trong lòng Tiêu Hoành nổi lên sự đau xót kịch liệt... Sự đau đớn trước nay chưa từng có khiến anh ta hoảng hốt, nhân thời khắc ngắn ngủi này, Giản Đường dùng hết sức lực cả người mình để đẩy anh ta ra, cô lao ra khỏi căn phòng.
Ra được căn phòng rồi nhưng cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi, Giản Đường không để ý đến việc đôi chân tập tễnh của mình, cô bước nhanh khỏi đây, tới ngã rẽ, “ầm” một tiếng, cô đụng vào người ta.
Còn chưa kịp nói gì, một cánh tay cứng như thép siết chặt eo cô lại, hương thơm cỏ xanh quen thuộc tràn ngập trong mũi cô, Giản Đường đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô rơi vào một đôi mắt đen khịt.
Giản Đường vô thức mím môi, cô không nói một lời.
Cánh tay cứng như thép của người đàn ông siết chặt hông cô, thật chặt, thật chặt... Cơ mặt trên hai gò má liên tục di động, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, vô cùng sắc bén, nó tập trung vào bờ môi cô.
Một bàn tay bỗng nhiên giơ lên, bàn tay thon dài này giữ cằm cô, ngón cái vuốt nhẹ lên bờ môi đỏ sẫm kia, xung quanh người anh tản ra sự lạnh lẽo và tức giận.
Phía trước phát ra tiếng vang, Thẩm Tư Cương đột nhiên dời ánh mắt của mình đi, nhìn bóng người đang đứng ở cách đó không xa, đôi mắt của anh bỗng híp lại, ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi dao bằng băng bắn xuyên qua người ở phía trước mặt.
“Bốp!” Tiếng bạt tai đột nhiên vang lên!
Cô mang khuôn mặt không có cảm xúc gì: “Anh đã gây chuyện đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lẽo, dáng vẻ hoàn toàn khác xa một Giản Đường mà Tiêu Hoành biết từ trước, vô cùng khác biệt. Vuốt cái má trái vẫn còn đang đau đớn, trên gương mặt đẹp trai đó dần dần hiện ra sự hung ác: “Gây chuyện? Ai gây chuyện với cô chứ?” Anh ta cười lạnh: “Chơi đùa, cô có hiểu hay không hả? Chơi đùa đó, cô hiểu rồi chứ!”
Nói xong thì khuôn mặt của anh ta sáp lại gần. Giản Đường đột nhiên đưa tay ra đẩy Tiêu Hoành một cái, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu anh đã cảm thấy tôi rất ghê tởm, vậy sao anh còn muốn đụng vào nữa? Không phải là anh đang tự chuốc lấy cực khổ cho mình hay sao? Tôi nhắc lại cho tổng giám đốc Tiêu một sự thật nhé, cho dù Giản Đường tôi lập nghiệp bằng cách nào thì trong tay tôi vẫn có một “Ái Tình” hoàn chỉnh. Còn tổng giám đốc Tiêu anh đây thì sao nhỉ? Trong tay Tiêu Hoành anh thì có thứ gì!”
“Cho dù tôi làm điếm.” Cô cong môi khẽ cười một tiếng, thực sự là người trước mặt này đã triệt triệt để để chọc giận cô! Cô cười nhẹ: “Tổng giám đốc Tiêu, cho dù tôi có làm điếm thì tôi đã từng ngủ với tổng giám đốc Tiêu, Tiêu Hoành anh chưa?”
Cô thật sự đâu có nợ người này thứ gì? Đúng vào lúc cô sắp bò lên khỏi vực sâu thì người này lại tàn nhẫn đẩy cô một cái.
Người này có biết hay không, một câu nói có thể giết người, một câu nói lại có thể cứu người.
“Video chưa được một phút, chưa đến một phút mà tổng giám đốc Tiêu đã có thể giết người rồi.” Cô nói.
Nếu như nói cô có lỗi ở đâu, vậy cũng chỉ là việc cô đã giấu diếm quá khứ của mình thôi.
Thế nhưng quá khứ đó thật sự là quá khứ của cô sao?
Anh ta thì biết được bao nhiêu chứ?
“Tổng giám đốc Tiêu là người bận rộn, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Máu của Tiêu Hoành muốn chảy ngược luôn, anh ta đã sắp tức điên lên rồi, Tiêu Hoành mang khuôn mặt dữ tợn mà kéo Giản Đường lại: “Đúng đó, tôi chưa ngủ với cô lần nào, tên họ Thẩm đã ngủ rồi. Giản Đường, cô có được “Ái Tình” còn không phải là do tên họ Thẩm đưa tiền cho cô mua lại nó hay sao? Chậc chậc, nhìn dáng vẻ này của cô, thật sự tôi vẫn không thể nào nhìn ra được kỹ thuật trên giường của cô lại lợi hại đến vậy đó.”
“Anh nói cái gì hả!”
“Tôi nói cái gì? Cô không biết sao? Cứ bắt tôi phải nói chuyện khó nghe như vậy thì cô mới chịu hiểu à? Tên họ Thẩm kia chẳng bao giờ làm chuyện lỗ vốn cả, cô không hầu hạ cậu ta cho thoải mái mà cậu ta lại đưa tiền cho cô sao? Một con điếm mà thôi, ngoại trừ biết lấy lòng đàn ông, chẳng lẽ Giản Đường cô còn có bản lĩnh khác có thể khiến cho người ta thay đổi cái nhìn về mình sao?” Tiêu Hoành khinh thường nói: “Mà nói lại thì điếm rất yêu tiền, chỉ cần có tiền liền có thể ngủ với cô. Cô muốn tiền đúng không, cô phải nói chứ, tôi cũng có mà.”
Giản Đường tức giận đến mức cả người đều run rẩy!
Tiêu Hoành lôi bóp rồi lấy một xấp tiền mặt ra, anh ta vừa vung lên trời vừa tức giận quát lên: “Muốn tiền sao, cầm đi.”
Bỗng nhiên anh ta nhớ ra một chuyện: “Giản Đường.” Đáy mắt của Tiêu Hoành hiện lên vẻ kiêu căng: “Nghe nói chỉ cần có tiền thì cô có thể làm bất cứ điều gì, cởi đi, cởi hết quần áo ra trước mặt tôi.”
Đôi tay đang rũ xuống bên người của Giản Đường nắm chặt thành nắm đấm.
Bỗng nhiên cô cầm một ly nước trên bàn lên tạt vào mặt của Tiêu Hoành.
“Tiêu Hoành, anh không hiểu tôi.” Cô từ từ nói.
Nhưng người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ vừa nghe được câu nói này thì lại càng tức giận hơn, ngoại trừ sự tức giận còn có thêm sự đố kị nồng đậm: “Tôi không hiểu cô, tên họ Thẩm hiểu cô lắm nhỉ? Cô phải nhớ cho kỹ, từ đầu đến cuối đều là do cô đã lừa gạt tôi trước!”
“Vì vậy, đây là thứ mà cô nợ tôi!” Như một con thú hoang đang súc thế chờ đợi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Giản Đường, anh ta mạnh bạo đè cô xuống ghế sofa, đưa tay kéo quần áo của cô: “Là cô đã nợ tôi, đều là do cô đã nợ tôi, cô phải trả nợ. Không phải cô muốn không nợ tôi điều gì nữa sao? Được. Ngủ với tôi một lần, chỉ cần cô ngủ với tôi một lần, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Sao hả?”
Lúc đầu thì Giản Đường ngạc nhiên, sau đó là khiếp sợ, trong lòng cô tràn ra sự đau đớn. Còn chưa kịp để đầu óc cô khôi phục lại lý trí, bên tai Giản Đường đã truyền đến giọng nói của Tiêu Hoành:
“Trăm phương ngàn kế mưu hại chị em tốt của mình, Giản Đường, tôi còn không ghét bỏ người phụ nữ như cô đấy, sao hả? Ngủ với tôi một lần, cô liền có thể trả hết nợ rồi.”
Cô nhìn người đàn ông đang mang vẻ mặt điên cuồng kia, trong trí nhớ của cô thì khuôn mặt này luôn mang theo sự dịu dàng và lạc quan như ánh mặt trời. Sự dịu dàng và lạc quan như ánh mặt trời này từng là thứ khiến cô cảm thấy quyến luyến, không muốn tỉnh dậy quá sớm, không muốn xa rời. Cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt này, trong lòng lại thở dài một tiếng... Chàng trai dịu dàng từng làm cho cô phải quyến luyến kia đã đi biến mất thật rồi.
“Anh nói tôi lừa gạt anh, giấu diếm quá khứ của mình.” Giọng nói cộc cằn của cô từ từ phát ra: “Tiêu Hoành, tôi nói lần này là lần cuối cùng, anh hãy nghe cho kỹ. Giản Đường tôi chưa bao giờ có ý định hãm hại Hạ Viên Miên, càng không hề lập ra kế hoạch mưu hại cô ta. Cái chết của cô ta, nếu anh nhất định phải nói rằng nó có có liên quan tới tôi, vậy chỉ có thể dùng một câu nói xưa của Trung Quốc để miêu tả, chính là ác giả ác báo. Câu nói này vô cùng thích hợp với Hạ Viên Miên.”
Giản Đường nói: “Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đây chính là sự thật. Anh nói tôi nợ anh một sự thật, vậy bây giờ tôi đã nói sự thật cho anh biết rồi, tôi không nợ anh điều gì nữa.”
Nói xong thì Giản Đường đưa ra tay đẩy Tiêu Hoành, thế nhưng Tiêu Hoành chỉ nhìn thấy sự từ chối của cô, cô càng như vậy thì trong lòng anh ta càng sinh ra nhiều sự đố kị hơn. Thế nên anh ra không thèm nghe lời nói của cô, chứ đừng nói chi là ý nghĩa sâu hơn trong lời nói này của Giản Đường.
Giờ phút này, trong đầu anh ta chỉ có: Người phụ nữ này từ chối mình, người phụ nữ này lại từ chối mình lần nữa! Anh ta đã từng quý trọng cô như vậy, từng xem cô là báu vật, thế nhưng cô đồng ý cho tên họ Thẩm chạm vào người mình mà lại không cho anh ta chạm vào!
“Cô đừng tưởng rằng chỉ cần nói năm ba câu như vậy là có thể rũ sạch mọi thứ, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ! Tên họ Thẩm có thể chạm vào cô, tại sao tôi lại không thể!” Tiêu Hoành tàn nhẫn quát lên, anh ta vùi đầu xuống hôn lên người phụ nữ ở dưới người mình.
“Tiêu Hoành! Buông tôi ra!”
“Cô mơ đi!”
Nụ hôn của anh ta vừa thô lỗ lại mạnh bạo, Giản Đường không ngừng né tránh. Tiêu Hoành đưa tay ra bắt lấy hai tay của cô rồi khống chế trên đỉnh đầu, khiến cô không còn động đậy gì được nữa. Anh ta đè người mình lên người Giản Đường, nhìn cô từ trên cao xuống: “Tên họ Thẩm đã cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô gấp đôi!”
“Anh đừng khiến tôi phải hận anh.”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của người phụ nữ ở dưới thân, trong lòng Tiêu Hoành nổi lên sự đau xót kịch liệt... Sự đau đớn trước nay chưa từng có khiến anh ta hoảng hốt, nhân thời khắc ngắn ngủi này, Giản Đường dùng hết sức lực cả người mình để đẩy anh ta ra, cô lao ra khỏi căn phòng.
Ra được căn phòng rồi nhưng cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi, Giản Đường không để ý đến việc đôi chân tập tễnh của mình, cô bước nhanh khỏi đây, tới ngã rẽ, “ầm” một tiếng, cô đụng vào người ta.
Còn chưa kịp nói gì, một cánh tay cứng như thép siết chặt eo cô lại, hương thơm cỏ xanh quen thuộc tràn ngập trong mũi cô, Giản Đường đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô rơi vào một đôi mắt đen khịt.
Giản Đường vô thức mím môi, cô không nói một lời.
Cánh tay cứng như thép của người đàn ông siết chặt hông cô, thật chặt, thật chặt... Cơ mặt trên hai gò má liên tục di động, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, vô cùng sắc bén, nó tập trung vào bờ môi cô.
Một bàn tay bỗng nhiên giơ lên, bàn tay thon dài này giữ cằm cô, ngón cái vuốt nhẹ lên bờ môi đỏ sẫm kia, xung quanh người anh tản ra sự lạnh lẽo và tức giận.
Phía trước phát ra tiếng vang, Thẩm Tư Cương đột nhiên dời ánh mắt của mình đi, nhìn bóng người đang đứng ở cách đó không xa, đôi mắt của anh bỗng híp lại, ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi dao bằng băng bắn xuyên qua người ở phía trước mặt.