Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 145 CHỈNH ĐỐN
CHƯƠNG 145 CHỈNH ĐỐN
Thẩm Tư Cương làm như thế không thể khiến cho Giản Đường cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngược lại, cô lại muốn phát điên với sự khác thường của anh.
Như một con thú đang ngủ vậy, anh tới gần từng bước, dồn cô vào trong góc, cho tới cuối cùng, ngay cả chỗ trống để xoay người cũng không có.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô không chịu nổi anh như thế. Cô thà rằng người đàn ông này cứ đối xử với cô như trước, cũng không hi vọng anh đột nhiên dịu dàng như thế!
Điều này, thật đáng sợ!
Thậm chí còn khiến Giản Đường thấy kinh khủng hơn việc anh tống cô vào tù.
“Tổng giám đốc Thẩm, vì sao?” Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
Vì sao đột nhiên lại dịu dàng như thế… Thẩm Tư Cương biết dịu dàng sao?
Biết!
Nhưng không phải với cô!
Anh đặt máy sấy xuống, vén tóc cô ra mang tai, không đáp lời cô mà chỉ dặn dò một câu nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh xoay người đi, Giản Đường định đưa tay níu lại góc áo anh, cuối cùng lại rụt lại.
Không vì điều gì cả, chỉ vì sự tĩnh lặng bề ngoài.
“À, đúng rồi, cô cần ngẫm nghĩ những trách nhiệm đối với Ái Tình mà cô phải gánh vác đấy.” Lúc tới cửa, Thẩm Tư Cương đột nhiên quay lại nói một câu đầy hàm nghĩa với Giản Đường.
Nói xong anh liền ra ngoài.
Đêm này lại là một đêm mất ngủ đối với Giản Đường.
Ít khi cô dậy sớm, chủ động thay một bộ quần áo, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cẩn thận chải chuốt lại mái tóc thế này. Lúc bàn tay đụng vào tóc mái, cô vẫn không có đủ can đảm để vén lên, không dám để lộ vết sẹo rợn người kia.
Cô nhìn mình trong gương bằng ánh mắt xét hỏi: Giản Đường, mày có dũng cảm để đứng trước mặt người khác một lần nữa sao?
Nhưng cô đã không còn đường lui nữa.
Không thể cô phụ A Lộc, cũng không thể cô phụ ông nội.
Điều cô có thể làm là… đối mặt.
Cô có thể đoán ra hiện tại Ái Tình thảm đến mức nào, nếu trước khi đi, cô không thể đưa Ái Tình vào quỹ đạo, chắn hẳn cô sẽ không thể thấy nhẹ lòng được.
Ra khỏi phòng tắm, giây phút đẩy cửa phòng ra, tia nắng rọi vào mặt cô, nhắm mắt rồi lại mở ra một lần, cô mới phát hiện người ngủ trên ghế sofa đã thức dậy.
Ánh mắt đen thăm thẳm của Thẩm Tư Cương quan sát cô từ trên xuống, anh cầm áo vest ở bên cạnh lên, nói thản nhiên: “Đi thôi.”
Giản Đường im lặng không nói, cô theo sát đằng sau Thẩm Tư Cương. Đã có xe đợi họ ở dưới lầu, cô và Thẩm Tư Cương cùng ngồi vào đằng sau xe.
Người tài xế ngồi đằng trước đưa họ hai suất bữa sáng. Thẩm Tư Cương đưa cho Giản Đường một suất: “Cầm lấy.”
Giản Đường không vươn tay nhận lấy.
“Ăn xong mới có sức lực chiến đấu.” Anh nói: “Những gì cô phải đối mặt khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.”
Giản Đường hiểu Thẩm Tư Cương đang nói gì, ba năm đủ để người nhà họ Giản thay đổi Ái Tình, những người thân tín mà cô để lại chắc chắn đã bị tước mất quyền lực, các vị trí quan trọng cũng đã có người khác rồi.
Nói cách khác, cô đã lấy lại được Ái Tình, nhưng đồng thời, chính cô cũng chẳng có quyền lực gì.
Phải làm thế nào… Trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Cô yên lặng cầm lấy bữa sáng trong tay Thẩm Tư Cương, ăn từng miếng từng miếng một. Cô không thấy đói cho lắm, nhưng có vẻ như lúc này điều mà cô có thể làm chỉ là ăn no, ăn no mới có thể chiến đấu được.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ, nhìn tấm biển đề bốn chữ vàng “Cơ sở Ái Tình”, dương như cô thấy được sự phồn thịnh của ngày đầu mới thành lập.
Tới giờ lại có chút quạnh hiu.
“Thẩm Đệ Nhị, đi theo bảo vệ cho cô ấy.” Thẩm Đệ Nhị xuống xe, Thẩm Tư Cương mở cửa xe, sau khi ra lệnh, anh ngồi vào trong ghế lái.
Nhìn cô gái đứng bên cạnh, anh cười: “Giản Đường, “Ái Tình” không phải của tôi, chắc cô sẽ không cho rằng rôi sẽ làm người tốt, hộ tống cô suốt dọc đường chứ?”
Hơi thở của Giản Đường hơi chậm lại, cô siết chặt nắm đấm… Suýt chút nữa thì cô quên mất, Thẩm Tư Cương chưa từng là hậu thuẫn kiên cố của cô.
“Thẩm Đệ Nhị, đi theo, đừng cho kẻ khác ra tay với cô ấy.”
“Vâng, boss.”
Trong lúc lái xe đi, Thẩm Tư Cương lại liếc nhìn Giản Đường một cái.
Giản Đường đứng trước cửa lớn, cô hít sâu, lấy hết can đảm nhấc chân bước vào trong.
“Cô có hẹn trước không?” Lễ tân là một cô gái tầm hai mươi lắm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc khá diêm dúa, lúc Giản Đường bước vào, cô ta đang giũa móng tay.
Cảnh tượng này khiến Giản Đường cảm thấy tức giận… Cô đã đoán rằng Ái Tình sẽ loạn, nhưng lại không ngờ rằng lại loạn tới như thế.
Vừa sáng sớm, đang là giờ làm việc, làm lễ tân, cũng coi như bộ mặt của cả công ty, vậy mà lại hỏi có hẹn trước không, không chút lịch sự nào như thế.
Giây phút ấy, cô thật sự xót xa và tức giận!
Xót xa là vì tâm huyết của cả đời ông nội và cô bị hủy hoại, tức giận là vì những người nhà cùng chung dòng máu ấy lại chà đạp lên tâm huyết của hai người như thế!
Khuôn mặt của Giản Đường thay đổi mấy lần, cô lấy lại tinh thần: “Thứ nhất, trong giờ làm việc không thể làm những chuyện không liên quan; Thứ hai, là lễ tân lại không biết phép lịch sự với khách hàng; Thứ ba, cô ăn mặc không phù hợp với văn hóa của Ái Tình. Hiện tại, cô bị đuổi việc.”
Cô lễ tân liếc nhìn Giản Đường từ trên xuống dưới, chế nhạo: “Cô là ai mà ra lệnh cho tôi, cô tưởng cô là quản lí của Ái Tình à, dám lôi thôi bình luận ở đây?”
Đã cách xa ba năm, dù rằng trái tim của Giản Đường đang run rẩy sợ hãi, bàn tay chắp ở đằng sau cũng nắm chặt, nhưng cô không ngừng tự nhủ với mình: Đừng sợ, mình có thể xử lí tốt mà. Đừng sợ, nhất định mình phải xử lí tốt! Mình phải dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn cái mớ hỗn độn này, mình không có đường lui!
Cố nén sự sợ hãi khi đối mặt với người lạ theo bản năng của mình, Giản Đường nói với cô lễ tân, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Không được trùng hợp cho lắm, tôi chính là quản lí của Ái Tình mà cô đang nói.” Nói rồi, cô lấy hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã được kí tên hôm qua ra: “Nhìn rõ chưa? Bây giờ tôi có tư cách mời cô dọn đồ rời khỏi đây không?”
Sắc mặt của cô lễ tân tái nhợt ra, đang định xin xỏ, Giản Đường lại vươn tay ra ngắt lời: “Đừng xin, hôm nay cô là người đầu tiên bị đuổi, nhưng chắc chắn sẽ không phải người cuối cùng.” Giọng nói của cô để lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Nhìn khí thế của cô, người khác không thể nào đoán được Giản Đường đang đấu tranh với sự sợ hãi trong nội tâm của mình.
“Thẩm Đệ Nhị.” Giản Đường gọi: “Mời cô đây rời khỏi Ái Tình.”
Cô lễ tân đó vẫn không cam lòng, nhưng thấy Thẩm Đệ Nhị lực lưỡng như vậy, cô ta đành nén giận không lên tiếng, chỉ lẩm bẩm: “Hừ, có gì ghê gớm chứ, chỉ là một chỗ có miếng không có tiếng thôi, ai thèm ở cái nơi tồi tàn này.”
Giản Đường chắn trước mặt cô lễ tân đó: “Tôi cam đoan với cô, Ái Tình tuyệt đối không phải là một nơi tồi tàn!” Cô chắc chắn sẽ không để tâm huyết của cô và ông nội trở thành một nơi tồi tàn mà người ta nói!
Sau đó ngón tay cô chỉ vào một bác gái dọn vệ sinh đi ngang qua: “Bác ơi, bác có biết phải đón tiếp khách hàng thế nào không?”
Bác gái dọn vệ sinh sửng sốt một hồi: “Bác chỉ học hết tiểu học, sao biết được những thứ cao siêu như thế. Bác chỉ biết chào hỏi đơn giản, lễ phép thôi.”
Giản Đường gật đầu: “Bác, bây giờ bác là lễ tân của Ái Tình. Bác giữ phép lịch sự với khách hàng tới đây một chút.”
Cô lễ tân vừa bị đuổi đó bị sỉ nhục, cô ta chỉ vào Giản Đường rồi mắng: “Cô để một công nhân dọn vệ sinh làm lễ tân cũng không cần một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy như tôi à??? Tôi thấy đầu óc cô đúng là không bình thường!”
Giản Đường hừ lạnh một tiếng: “Tôi thà dùng một công nhân dọn vệ sinh làm cũng không cần một sinh viên đại học danh giá như cô, cô nên tự suy nghĩ lại xem là vì sao?”
Thẩm Tư Cương làm như thế không thể khiến cho Giản Đường cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngược lại, cô lại muốn phát điên với sự khác thường của anh.
Như một con thú đang ngủ vậy, anh tới gần từng bước, dồn cô vào trong góc, cho tới cuối cùng, ngay cả chỗ trống để xoay người cũng không có.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô không chịu nổi anh như thế. Cô thà rằng người đàn ông này cứ đối xử với cô như trước, cũng không hi vọng anh đột nhiên dịu dàng như thế!
Điều này, thật đáng sợ!
Thậm chí còn khiến Giản Đường thấy kinh khủng hơn việc anh tống cô vào tù.
“Tổng giám đốc Thẩm, vì sao?” Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
Vì sao đột nhiên lại dịu dàng như thế… Thẩm Tư Cương biết dịu dàng sao?
Biết!
Nhưng không phải với cô!
Anh đặt máy sấy xuống, vén tóc cô ra mang tai, không đáp lời cô mà chỉ dặn dò một câu nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh xoay người đi, Giản Đường định đưa tay níu lại góc áo anh, cuối cùng lại rụt lại.
Không vì điều gì cả, chỉ vì sự tĩnh lặng bề ngoài.
“À, đúng rồi, cô cần ngẫm nghĩ những trách nhiệm đối với Ái Tình mà cô phải gánh vác đấy.” Lúc tới cửa, Thẩm Tư Cương đột nhiên quay lại nói một câu đầy hàm nghĩa với Giản Đường.
Nói xong anh liền ra ngoài.
Đêm này lại là một đêm mất ngủ đối với Giản Đường.
Ít khi cô dậy sớm, chủ động thay một bộ quần áo, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cẩn thận chải chuốt lại mái tóc thế này. Lúc bàn tay đụng vào tóc mái, cô vẫn không có đủ can đảm để vén lên, không dám để lộ vết sẹo rợn người kia.
Cô nhìn mình trong gương bằng ánh mắt xét hỏi: Giản Đường, mày có dũng cảm để đứng trước mặt người khác một lần nữa sao?
Nhưng cô đã không còn đường lui nữa.
Không thể cô phụ A Lộc, cũng không thể cô phụ ông nội.
Điều cô có thể làm là… đối mặt.
Cô có thể đoán ra hiện tại Ái Tình thảm đến mức nào, nếu trước khi đi, cô không thể đưa Ái Tình vào quỹ đạo, chắn hẳn cô sẽ không thể thấy nhẹ lòng được.
Ra khỏi phòng tắm, giây phút đẩy cửa phòng ra, tia nắng rọi vào mặt cô, nhắm mắt rồi lại mở ra một lần, cô mới phát hiện người ngủ trên ghế sofa đã thức dậy.
Ánh mắt đen thăm thẳm của Thẩm Tư Cương quan sát cô từ trên xuống, anh cầm áo vest ở bên cạnh lên, nói thản nhiên: “Đi thôi.”
Giản Đường im lặng không nói, cô theo sát đằng sau Thẩm Tư Cương. Đã có xe đợi họ ở dưới lầu, cô và Thẩm Tư Cương cùng ngồi vào đằng sau xe.
Người tài xế ngồi đằng trước đưa họ hai suất bữa sáng. Thẩm Tư Cương đưa cho Giản Đường một suất: “Cầm lấy.”
Giản Đường không vươn tay nhận lấy.
“Ăn xong mới có sức lực chiến đấu.” Anh nói: “Những gì cô phải đối mặt khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.”
Giản Đường hiểu Thẩm Tư Cương đang nói gì, ba năm đủ để người nhà họ Giản thay đổi Ái Tình, những người thân tín mà cô để lại chắc chắn đã bị tước mất quyền lực, các vị trí quan trọng cũng đã có người khác rồi.
Nói cách khác, cô đã lấy lại được Ái Tình, nhưng đồng thời, chính cô cũng chẳng có quyền lực gì.
Phải làm thế nào… Trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Cô yên lặng cầm lấy bữa sáng trong tay Thẩm Tư Cương, ăn từng miếng từng miếng một. Cô không thấy đói cho lắm, nhưng có vẻ như lúc này điều mà cô có thể làm chỉ là ăn no, ăn no mới có thể chiến đấu được.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ, nhìn tấm biển đề bốn chữ vàng “Cơ sở Ái Tình”, dương như cô thấy được sự phồn thịnh của ngày đầu mới thành lập.
Tới giờ lại có chút quạnh hiu.
“Thẩm Đệ Nhị, đi theo bảo vệ cho cô ấy.” Thẩm Đệ Nhị xuống xe, Thẩm Tư Cương mở cửa xe, sau khi ra lệnh, anh ngồi vào trong ghế lái.
Nhìn cô gái đứng bên cạnh, anh cười: “Giản Đường, “Ái Tình” không phải của tôi, chắc cô sẽ không cho rằng rôi sẽ làm người tốt, hộ tống cô suốt dọc đường chứ?”
Hơi thở của Giản Đường hơi chậm lại, cô siết chặt nắm đấm… Suýt chút nữa thì cô quên mất, Thẩm Tư Cương chưa từng là hậu thuẫn kiên cố của cô.
“Thẩm Đệ Nhị, đi theo, đừng cho kẻ khác ra tay với cô ấy.”
“Vâng, boss.”
Trong lúc lái xe đi, Thẩm Tư Cương lại liếc nhìn Giản Đường một cái.
Giản Đường đứng trước cửa lớn, cô hít sâu, lấy hết can đảm nhấc chân bước vào trong.
“Cô có hẹn trước không?” Lễ tân là một cô gái tầm hai mươi lắm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc khá diêm dúa, lúc Giản Đường bước vào, cô ta đang giũa móng tay.
Cảnh tượng này khiến Giản Đường cảm thấy tức giận… Cô đã đoán rằng Ái Tình sẽ loạn, nhưng lại không ngờ rằng lại loạn tới như thế.
Vừa sáng sớm, đang là giờ làm việc, làm lễ tân, cũng coi như bộ mặt của cả công ty, vậy mà lại hỏi có hẹn trước không, không chút lịch sự nào như thế.
Giây phút ấy, cô thật sự xót xa và tức giận!
Xót xa là vì tâm huyết của cả đời ông nội và cô bị hủy hoại, tức giận là vì những người nhà cùng chung dòng máu ấy lại chà đạp lên tâm huyết của hai người như thế!
Khuôn mặt của Giản Đường thay đổi mấy lần, cô lấy lại tinh thần: “Thứ nhất, trong giờ làm việc không thể làm những chuyện không liên quan; Thứ hai, là lễ tân lại không biết phép lịch sự với khách hàng; Thứ ba, cô ăn mặc không phù hợp với văn hóa của Ái Tình. Hiện tại, cô bị đuổi việc.”
Cô lễ tân liếc nhìn Giản Đường từ trên xuống dưới, chế nhạo: “Cô là ai mà ra lệnh cho tôi, cô tưởng cô là quản lí của Ái Tình à, dám lôi thôi bình luận ở đây?”
Đã cách xa ba năm, dù rằng trái tim của Giản Đường đang run rẩy sợ hãi, bàn tay chắp ở đằng sau cũng nắm chặt, nhưng cô không ngừng tự nhủ với mình: Đừng sợ, mình có thể xử lí tốt mà. Đừng sợ, nhất định mình phải xử lí tốt! Mình phải dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn cái mớ hỗn độn này, mình không có đường lui!
Cố nén sự sợ hãi khi đối mặt với người lạ theo bản năng của mình, Giản Đường nói với cô lễ tân, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Không được trùng hợp cho lắm, tôi chính là quản lí của Ái Tình mà cô đang nói.” Nói rồi, cô lấy hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã được kí tên hôm qua ra: “Nhìn rõ chưa? Bây giờ tôi có tư cách mời cô dọn đồ rời khỏi đây không?”
Sắc mặt của cô lễ tân tái nhợt ra, đang định xin xỏ, Giản Đường lại vươn tay ra ngắt lời: “Đừng xin, hôm nay cô là người đầu tiên bị đuổi, nhưng chắc chắn sẽ không phải người cuối cùng.” Giọng nói của cô để lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Nhìn khí thế của cô, người khác không thể nào đoán được Giản Đường đang đấu tranh với sự sợ hãi trong nội tâm của mình.
“Thẩm Đệ Nhị.” Giản Đường gọi: “Mời cô đây rời khỏi Ái Tình.”
Cô lễ tân đó vẫn không cam lòng, nhưng thấy Thẩm Đệ Nhị lực lưỡng như vậy, cô ta đành nén giận không lên tiếng, chỉ lẩm bẩm: “Hừ, có gì ghê gớm chứ, chỉ là một chỗ có miếng không có tiếng thôi, ai thèm ở cái nơi tồi tàn này.”
Giản Đường chắn trước mặt cô lễ tân đó: “Tôi cam đoan với cô, Ái Tình tuyệt đối không phải là một nơi tồi tàn!” Cô chắc chắn sẽ không để tâm huyết của cô và ông nội trở thành một nơi tồi tàn mà người ta nói!
Sau đó ngón tay cô chỉ vào một bác gái dọn vệ sinh đi ngang qua: “Bác ơi, bác có biết phải đón tiếp khách hàng thế nào không?”
Bác gái dọn vệ sinh sửng sốt một hồi: “Bác chỉ học hết tiểu học, sao biết được những thứ cao siêu như thế. Bác chỉ biết chào hỏi đơn giản, lễ phép thôi.”
Giản Đường gật đầu: “Bác, bây giờ bác là lễ tân của Ái Tình. Bác giữ phép lịch sự với khách hàng tới đây một chút.”
Cô lễ tân vừa bị đuổi đó bị sỉ nhục, cô ta chỉ vào Giản Đường rồi mắng: “Cô để một công nhân dọn vệ sinh làm lễ tân cũng không cần một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy như tôi à??? Tôi thấy đầu óc cô đúng là không bình thường!”
Giản Đường hừ lạnh một tiếng: “Tôi thà dùng một công nhân dọn vệ sinh làm cũng không cần một sinh viên đại học danh giá như cô, cô nên tự suy nghĩ lại xem là vì sao?”