Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 141 CHUYỆN KHÔNG THỂ NÓI
CHƯƠNG 141 CHUYỆN KHÔNG THỂ NÓI
Khuôn mặt điển trai, nhã nhặn của Giản Minh Bình đỏ bừng lên. Lời nói của Giản Đường không chỉ công kích vào sâu trong nội tâm của hắn, hơn nữa còn khiến hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người!
Theo như những gì cô nói, mặc dù là ông cố Giản tự mình dạy dỗ, nhưng cô có thứ gì thì hắn cũng có thứ đó. Vậy mà đến cuối cùng, lúc ông cố Giản còn trên thế gian, gần như tất cả mọi người nhắc tới nhà họ Giản thì sẽ nhớ tới Giản Đường đầu tiên, tiếp theo mới đến hắn.
Khuôn mặt của Giản Chương Đằng càng thêm khó coi, Giản Minh Bình mất mặt, ông cũng mất mặt theo. Ánh mắt già nua của ông vô cùng âm u, ông quát Giản Đường: “Đủ rồi! Hôm nay nơi này không hoan nghênh con, ba năm trước con khiến cho nhà họ Giản biến thành trò cười của Bến Nhà Rồng chỉ trong một đêm còn chưa đủ, giờ còn tới làm loạn, tới phá đám ở đây!
Con có ý đồ gì hả?
Nhà họ Giản sinh ra con, nuôi con lớn lên, không để con phải thiệt thòi gì cả! Chuyện của ba năm trước là chuyện mà con đã làm sai! Con đã sai quá mức rồi! Sau chuyện đó, suốt một thời gian dài, người của nhà họ Giản ra ngoài đều bị người ta chỉ nói ra nói vào. Nhìn đi, đó chính là Giản Chương Đằng, ông ta có một đứa con gái phạm tội giết người!
Anh cả con đi tham gia tiệc tùng ở bên ngoài cũng bị người ta chế giễu, mỉa mai.
Mẹ con thì không thể ngẩng đầu lên trước mặt bạn bè!
Nghiệt súc!
Thật sự con đã khiến chúng ta phải đứt ruột đứt gan!”
Máu trong người Giản Đường như đang chảy ngược hết lên!
Con khiến mọi người phải đứt ruột đứt gan?
Con đã sai quá mức rồi?
Con phạm tội giết người?
Khi mà tất cả mọi người, thậm chí cả Thẩm Tư Cương không tin tưởng cô, ngay cả những người nhà của cô – bố, mẹ, anh trai đều không tin cô!
Không tin, hay căn bản là không muốn tin?
Cô thừa nhận, dưới áp lực của Thẩm Tư Cương và nhà họ Thẩm, những người nhà trước mặt này có thể vứt bỏ cô, nhưng nếu họ có lòng, vì sao không chịu tới gặp cô một lần cuối cùng, vì sao không chịu mở miệng hỏi con gái của mình xem sự thật là gì?
Cổ họng của cô nghẹn lại, cô gắng gượng mở mắt thật to, không để mình phải chớp mắt. Cô sợ sau khi mình chớp mắt, thì sẽ không khống chế nổi nước mắt của mình nữa!
Cần gì… phải lấy cớ nhiều như thế!
“Muốn có “Ái Tình” thì cứ nói thẳng ra, nhất định con sẽ cho!” Người con gái này vẫn có những nét của Giản Đường năm đó, nhưng lại lắng đọng sự tang thương, chua xót. Khóe miệng cô vẫn cong lên, tạo thành một nụ cười nhẹ, cô muốn khiến nụ cười này mang theo sự ấm áp, nhưng vô hình trung lại để lộ ra nỗi cay đắng trong lòng cô.
Nhìn sang ba người bên kia, miệng cô hé ra: “Bởi vì chúng ta là người nhà.” Chẳng thể khống chế nổi nước mắt nữa rồi. Cô vội vàng cúi đầu, dùng tay lau qua loa nó đi, nhưng lại quên rằng hôm nay cô đã trang điểm, ngay lập tức, lớp trang điểm lem nhem hết ra cả khuôn mặt.
Cô chỉ nghĩ rằng lau cho sạch nước mắt để khi ngẩng lên người khác sẽ không nhìn thấy nữa.
Nhưng cô chẳng biết rằng mình đã biến khéo thành vụng rồi, nhìn lớp trang điểm lem nhem đó của cô, có kẻ ngốc mới không hiểu.
Tuy thế, vào giờ phút này, sẽ chẳng có ai lại đi nhắc nhở cô vấn đề này.
Người bình thường bị nhòe lớp trang điểm đi trên đường còn bị người ta để ý tới, huống chi là trong cái giới giả dối, hờ hững đến cùng cực này. Đàn ông còn đỡ, những cô gái con nhà giàu trẻ tuổi kia đều đang nhìn Giản Đường như đang xem kịch vui.
Thẩm Tư Cương híp mắt lại, bước chân chỉ nhấc lên rồi lập tức dừng lại.
“Không cần con phải cho, bây giờ “Ái Tình” đã không còn liên quan gì tới con nữa.” Trò độc ác gì thì cuối cùng cũng phải lộ ra. Giản Chương Đằng tuyên bố hùng hồn: “Bây giờ “Ái Tình” đã là của ông cố Hạ rồi.”
“Con không đồng ý!” Giản Đường nổi giận quát lên: “Đây là tâm huyết của con và ông nội!”
“Con còn dám nhắc tới ông nội? Ông cũng phải hổ thẹn vì con, cả nhà họ Giản đều phải hổ thẹn vì con! Nhà họ Giản chúng ta không có một kẻ tâm địa độc ác, một tên tội phạm giết người như con!”
Tâm địa độc ác, tội phạm giết người!
Giản Đường cắn chặt lấy môi mình! Cả trái tim như bị một chiếc búa gõ mạnh vào! Dù rằng phải quen từ lâu rồi mới đúng, nhưng hôm nay nỗi lòng cô vẫn bị dao động!
“Tội phạm giết người, tội phạm giết người, câu nào câu nấy là tội phạm giết người! Tận mắt bố nhìn thấy con giết người sao?” Cô hỏi khẽ. Những lời này cô đã giấu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi. Có vô số lần cô muốn thốt lên, nhưng trong lòng cô lại hiểu, nói ra cũng chẳng có ai tin, hơn nữa cô cũng không thể tìm được lũ côn đồ phạm tội năm đó, không có bất cứ chứng cứ nào có lợi cho mình, chỉ có thể ngậm miệng lại một cách tuyệt vọng, gồng gánh lấy tất cả.
Lúc hỏi những lời này, giọng nói của cô rất nhẹ, y như thái độ của cô, nhẹ nhàng tới mức lạ thường.
Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài bình tĩnh, chứ chẳng thể nhìn xuyên qua lớp da thịt để thấy được linh hồn đang than khóc của cô!
Thẩm Tư Cương đứng ở nổi bật trong đám đông ở một bên, hơi thở của anh hơi chậm lại, nhưng không hề ngăn cản cô quát lên.
Giản Chương Đằng cũng khựng lại, không thể không nói rằng, con cáo già đã luẩn quẩn trong thương trường nhiều năm phản ứng rất nhanh: “Cuộc điện thoại và tin nhắn trong điện thoại của ba năm trước vẫn còn ở đây, còn cần phải có người tận mắt nhìn thấy sao!”
Quả thực, nếu Giản Đường không phải người trong cuộc, nếu không phải cô dám chắc rằng mình vô tội, vậy thì với cuộc đối thoại bằng tin nhắn và cả mấy cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho cô đó, thì chính bản thân cô cũng phải nghi ngờ.
Sao trên đời này lại có những chuyện trùng hợp như thế… Cô cười tự giễu: Sai rồi, không phải trùng hợp, mà là kẻ chủ mưu kia không trộm được gà còn mất nắm thóc, bị chính bản thân hãm hại, còn Giản Đường cô thì thành vật hi sinh.
Ngoại trừ chính cô, chỉ có người đã chết là Hạ Viên Miên biết chuyện, và mấy tên côn đồ đã biến mất sau khi vụ việc xảy ra.
Trừ khi tìm được đám côn đồ năm đó, nếu không cả đời này cô cũng không lấy lại được sự trong sạch.
Một điều trùng hợp là, những người khác của nhà họ Giản năm đó đều đang nhằm vào “Ái Tình” trong tay cô, thế là cùng bắt nhịp với nhau. Nếu năm đó người nhà họ Giản đoàn kết lại, kéo dài thời gian mà Thẩm Tư Cương ra tay với cô, có lẽ cô còn có thể có thời gian đi tìm bằng chứng có lợi cho mình.
Nhưng đã ba năm qua đi, dù năm đó có dấu vết gì thì cũng đã tan biến mất rồi.
Vậy nên… Từ khi bị đưa vào nơi đó, cô cũng đã hiểu ra! Dù có ra tù, cô cũng không có quyền lên tiếng, bởi vì không bao giờ tìm được manh mối của năm đó nữa.
Sau khi ra tù, không phải cô không tới hiện trường xảy ra vụ án đó xem sao… Ngày nghỉ nào cô cũng tới quán bar “Dạ Đêm”, đi xung quanh đó một vòng. Mặc dù lúc cô tới đó thì “Dạ Đêm” đã đóng cửa từ lâu rồi, lối kiến trúc năm đó đã thay đổi, trở thành một quán cà phê.
Cô không phản bác gì cả, nghiến răng gánh lấy mọi lời lên án, mọi ánh mắt chỉ trích, khinh bỉ này.
Giản Chương Đằng tỏ vẻ có lỗi với những người ở đây: “Thật ngại quá, bữa tiệc hôm nay bị quấy rầy rồi, tôi chân thành xin lỗi với mọi người.” Vừa nói, ông vừa nâng ly lên: “Tôi tự phạt rượu.” Rồi ông uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo là những tiếng chúc mừng cho ông cố Hạ.
Ông cố Hạ cười ha ha, có vẻ rất đắc ý.
Nét mặt của Giản Đường không ngừng thay đổi: “Hạ Phong Bắc, ông lấy đi đồ của ông nội tôi, không sợ đến tối ông nội tôi sẽ tới tìm ông sao!”
Hạ Võ đứng bên cạnh ông cố Hạ nghe vậy, hắn nổi giận xông lên: “Đồ phụ nữ xấu xa! Mày nguyền rủa ông nội tao nhiều lần, tao…”
Gần như Hạ Võ đang nhào tới trước mặt Giản Đường, mọi người mở to hai mắt, sắp có một khung cảnh máu me hiện lên trước mắt rồi.
Một bóng người lặng lặng xuất hiện, ngăn cản trước mặt Giản Đường: “Anh định làm gì?”
Hạ Võ dừng bước, hắn ta ngơ ngác, những người xung quanh cũng ngơ ngác… Vì hôm nay là buổi bán đấu giá “Ái Tình”, Thẩm Tư Cương dẫn Giản Đường tới đây, mọi người đều nhận định rằng Thẩm Tư Cương muốn để Giản Đường phải chịu nhục.
Nhưng… nhưng… không phải sao?
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn sang, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú không chút nhiệt độ nào đang dùng cánh tay dài của mình ôm lấy vai của Giản Đường, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại: “Hạ Võ, cô ấy nguyền rủa Hạ Phong Bắc nhiều lần đấy, anh làm gì được?”
Anh, làm gì được!
Kiêu ngạo đến nhường nào!
Khuôn mặt điển trai, nhã nhặn của Giản Minh Bình đỏ bừng lên. Lời nói của Giản Đường không chỉ công kích vào sâu trong nội tâm của hắn, hơn nữa còn khiến hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người!
Theo như những gì cô nói, mặc dù là ông cố Giản tự mình dạy dỗ, nhưng cô có thứ gì thì hắn cũng có thứ đó. Vậy mà đến cuối cùng, lúc ông cố Giản còn trên thế gian, gần như tất cả mọi người nhắc tới nhà họ Giản thì sẽ nhớ tới Giản Đường đầu tiên, tiếp theo mới đến hắn.
Khuôn mặt của Giản Chương Đằng càng thêm khó coi, Giản Minh Bình mất mặt, ông cũng mất mặt theo. Ánh mắt già nua của ông vô cùng âm u, ông quát Giản Đường: “Đủ rồi! Hôm nay nơi này không hoan nghênh con, ba năm trước con khiến cho nhà họ Giản biến thành trò cười của Bến Nhà Rồng chỉ trong một đêm còn chưa đủ, giờ còn tới làm loạn, tới phá đám ở đây!
Con có ý đồ gì hả?
Nhà họ Giản sinh ra con, nuôi con lớn lên, không để con phải thiệt thòi gì cả! Chuyện của ba năm trước là chuyện mà con đã làm sai! Con đã sai quá mức rồi! Sau chuyện đó, suốt một thời gian dài, người của nhà họ Giản ra ngoài đều bị người ta chỉ nói ra nói vào. Nhìn đi, đó chính là Giản Chương Đằng, ông ta có một đứa con gái phạm tội giết người!
Anh cả con đi tham gia tiệc tùng ở bên ngoài cũng bị người ta chế giễu, mỉa mai.
Mẹ con thì không thể ngẩng đầu lên trước mặt bạn bè!
Nghiệt súc!
Thật sự con đã khiến chúng ta phải đứt ruột đứt gan!”
Máu trong người Giản Đường như đang chảy ngược hết lên!
Con khiến mọi người phải đứt ruột đứt gan?
Con đã sai quá mức rồi?
Con phạm tội giết người?
Khi mà tất cả mọi người, thậm chí cả Thẩm Tư Cương không tin tưởng cô, ngay cả những người nhà của cô – bố, mẹ, anh trai đều không tin cô!
Không tin, hay căn bản là không muốn tin?
Cô thừa nhận, dưới áp lực của Thẩm Tư Cương và nhà họ Thẩm, những người nhà trước mặt này có thể vứt bỏ cô, nhưng nếu họ có lòng, vì sao không chịu tới gặp cô một lần cuối cùng, vì sao không chịu mở miệng hỏi con gái của mình xem sự thật là gì?
Cổ họng của cô nghẹn lại, cô gắng gượng mở mắt thật to, không để mình phải chớp mắt. Cô sợ sau khi mình chớp mắt, thì sẽ không khống chế nổi nước mắt của mình nữa!
Cần gì… phải lấy cớ nhiều như thế!
“Muốn có “Ái Tình” thì cứ nói thẳng ra, nhất định con sẽ cho!” Người con gái này vẫn có những nét của Giản Đường năm đó, nhưng lại lắng đọng sự tang thương, chua xót. Khóe miệng cô vẫn cong lên, tạo thành một nụ cười nhẹ, cô muốn khiến nụ cười này mang theo sự ấm áp, nhưng vô hình trung lại để lộ ra nỗi cay đắng trong lòng cô.
Nhìn sang ba người bên kia, miệng cô hé ra: “Bởi vì chúng ta là người nhà.” Chẳng thể khống chế nổi nước mắt nữa rồi. Cô vội vàng cúi đầu, dùng tay lau qua loa nó đi, nhưng lại quên rằng hôm nay cô đã trang điểm, ngay lập tức, lớp trang điểm lem nhem hết ra cả khuôn mặt.
Cô chỉ nghĩ rằng lau cho sạch nước mắt để khi ngẩng lên người khác sẽ không nhìn thấy nữa.
Nhưng cô chẳng biết rằng mình đã biến khéo thành vụng rồi, nhìn lớp trang điểm lem nhem đó của cô, có kẻ ngốc mới không hiểu.
Tuy thế, vào giờ phút này, sẽ chẳng có ai lại đi nhắc nhở cô vấn đề này.
Người bình thường bị nhòe lớp trang điểm đi trên đường còn bị người ta để ý tới, huống chi là trong cái giới giả dối, hờ hững đến cùng cực này. Đàn ông còn đỡ, những cô gái con nhà giàu trẻ tuổi kia đều đang nhìn Giản Đường như đang xem kịch vui.
Thẩm Tư Cương híp mắt lại, bước chân chỉ nhấc lên rồi lập tức dừng lại.
“Không cần con phải cho, bây giờ “Ái Tình” đã không còn liên quan gì tới con nữa.” Trò độc ác gì thì cuối cùng cũng phải lộ ra. Giản Chương Đằng tuyên bố hùng hồn: “Bây giờ “Ái Tình” đã là của ông cố Hạ rồi.”
“Con không đồng ý!” Giản Đường nổi giận quát lên: “Đây là tâm huyết của con và ông nội!”
“Con còn dám nhắc tới ông nội? Ông cũng phải hổ thẹn vì con, cả nhà họ Giản đều phải hổ thẹn vì con! Nhà họ Giản chúng ta không có một kẻ tâm địa độc ác, một tên tội phạm giết người như con!”
Tâm địa độc ác, tội phạm giết người!
Giản Đường cắn chặt lấy môi mình! Cả trái tim như bị một chiếc búa gõ mạnh vào! Dù rằng phải quen từ lâu rồi mới đúng, nhưng hôm nay nỗi lòng cô vẫn bị dao động!
“Tội phạm giết người, tội phạm giết người, câu nào câu nấy là tội phạm giết người! Tận mắt bố nhìn thấy con giết người sao?” Cô hỏi khẽ. Những lời này cô đã giấu dưới đáy lòng từ rất lâu rồi. Có vô số lần cô muốn thốt lên, nhưng trong lòng cô lại hiểu, nói ra cũng chẳng có ai tin, hơn nữa cô cũng không thể tìm được lũ côn đồ phạm tội năm đó, không có bất cứ chứng cứ nào có lợi cho mình, chỉ có thể ngậm miệng lại một cách tuyệt vọng, gồng gánh lấy tất cả.
Lúc hỏi những lời này, giọng nói của cô rất nhẹ, y như thái độ của cô, nhẹ nhàng tới mức lạ thường.
Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài bình tĩnh, chứ chẳng thể nhìn xuyên qua lớp da thịt để thấy được linh hồn đang than khóc của cô!
Thẩm Tư Cương đứng ở nổi bật trong đám đông ở một bên, hơi thở của anh hơi chậm lại, nhưng không hề ngăn cản cô quát lên.
Giản Chương Đằng cũng khựng lại, không thể không nói rằng, con cáo già đã luẩn quẩn trong thương trường nhiều năm phản ứng rất nhanh: “Cuộc điện thoại và tin nhắn trong điện thoại của ba năm trước vẫn còn ở đây, còn cần phải có người tận mắt nhìn thấy sao!”
Quả thực, nếu Giản Đường không phải người trong cuộc, nếu không phải cô dám chắc rằng mình vô tội, vậy thì với cuộc đối thoại bằng tin nhắn và cả mấy cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho cô đó, thì chính bản thân cô cũng phải nghi ngờ.
Sao trên đời này lại có những chuyện trùng hợp như thế… Cô cười tự giễu: Sai rồi, không phải trùng hợp, mà là kẻ chủ mưu kia không trộm được gà còn mất nắm thóc, bị chính bản thân hãm hại, còn Giản Đường cô thì thành vật hi sinh.
Ngoại trừ chính cô, chỉ có người đã chết là Hạ Viên Miên biết chuyện, và mấy tên côn đồ đã biến mất sau khi vụ việc xảy ra.
Trừ khi tìm được đám côn đồ năm đó, nếu không cả đời này cô cũng không lấy lại được sự trong sạch.
Một điều trùng hợp là, những người khác của nhà họ Giản năm đó đều đang nhằm vào “Ái Tình” trong tay cô, thế là cùng bắt nhịp với nhau. Nếu năm đó người nhà họ Giản đoàn kết lại, kéo dài thời gian mà Thẩm Tư Cương ra tay với cô, có lẽ cô còn có thể có thời gian đi tìm bằng chứng có lợi cho mình.
Nhưng đã ba năm qua đi, dù năm đó có dấu vết gì thì cũng đã tan biến mất rồi.
Vậy nên… Từ khi bị đưa vào nơi đó, cô cũng đã hiểu ra! Dù có ra tù, cô cũng không có quyền lên tiếng, bởi vì không bao giờ tìm được manh mối của năm đó nữa.
Sau khi ra tù, không phải cô không tới hiện trường xảy ra vụ án đó xem sao… Ngày nghỉ nào cô cũng tới quán bar “Dạ Đêm”, đi xung quanh đó một vòng. Mặc dù lúc cô tới đó thì “Dạ Đêm” đã đóng cửa từ lâu rồi, lối kiến trúc năm đó đã thay đổi, trở thành một quán cà phê.
Cô không phản bác gì cả, nghiến răng gánh lấy mọi lời lên án, mọi ánh mắt chỉ trích, khinh bỉ này.
Giản Chương Đằng tỏ vẻ có lỗi với những người ở đây: “Thật ngại quá, bữa tiệc hôm nay bị quấy rầy rồi, tôi chân thành xin lỗi với mọi người.” Vừa nói, ông vừa nâng ly lên: “Tôi tự phạt rượu.” Rồi ông uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo là những tiếng chúc mừng cho ông cố Hạ.
Ông cố Hạ cười ha ha, có vẻ rất đắc ý.
Nét mặt của Giản Đường không ngừng thay đổi: “Hạ Phong Bắc, ông lấy đi đồ của ông nội tôi, không sợ đến tối ông nội tôi sẽ tới tìm ông sao!”
Hạ Võ đứng bên cạnh ông cố Hạ nghe vậy, hắn nổi giận xông lên: “Đồ phụ nữ xấu xa! Mày nguyền rủa ông nội tao nhiều lần, tao…”
Gần như Hạ Võ đang nhào tới trước mặt Giản Đường, mọi người mở to hai mắt, sắp có một khung cảnh máu me hiện lên trước mắt rồi.
Một bóng người lặng lặng xuất hiện, ngăn cản trước mặt Giản Đường: “Anh định làm gì?”
Hạ Võ dừng bước, hắn ta ngơ ngác, những người xung quanh cũng ngơ ngác… Vì hôm nay là buổi bán đấu giá “Ái Tình”, Thẩm Tư Cương dẫn Giản Đường tới đây, mọi người đều nhận định rằng Thẩm Tư Cương muốn để Giản Đường phải chịu nhục.
Nhưng… nhưng… không phải sao?
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn sang, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú không chút nhiệt độ nào đang dùng cánh tay dài của mình ôm lấy vai của Giản Đường, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại: “Hạ Võ, cô ấy nguyền rủa Hạ Phong Bắc nhiều lần đấy, anh làm gì được?”
Anh, làm gì được!
Kiêu ngạo đến nhường nào!