Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 139 VÔ SỈ
CHƯƠNG 139: VÔ SỈ
Giản Đường vốn có một chút hy vọng, hy vọng sự xuất hiện của cô có thể có chút ảnh hưởng đến quyết định của người nhà họ Giản. Chí ít, ở trước mặt cô, có thể vì cô mà suy nghĩ lại, hủy bỏ buổi đấu giá hôm nay.
Nhưng thật tế thường khác nguyện vọng, cũng có thể thấy rõ sự tàn khốc của người nhà họ Giản ẩn sau lớp vỏ bọc.
Cách đó không xa, Giản Chương Đằng đang nói những lời hoa mỹ, nói xong thì vào chủ đề chính ngay.
“Vì vậy, nhà họ Giản chúng tôi quyết định trao quỹ Ái Tình vào tay người có tài năng, phát huy giá trị lớn nhất của nó. Đây cũng là quyết định chung của gia đình chúng tôi. Vậy bây giờ tôi xin tuyên bố, chương trình đấu giá chính thức của quỹ Ái Tình chính thức bắt đầu, giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ.”
Nghe vậy, Giản Đường kinh ngạc: “Không thể nào! Năm đó, số tiền lưu chuyển trên sổ sách của quỹ Ái Tình đã hơn hai ngàn bảy trăm tỉ! Chính thức hạch toán lại thì quỹ Ái Tình có gần bảy ngàn tỉ! Sao lại có thể bán với giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ chứ!”
Cô kinh ngạc!
Thẩm Tư Cương bên cạnh không thay đổi biểu cảm, anh không hề kinh ngạc với chuyện này, Giản Đường thấy anh có biểu cảm thản nhiên như vậy, trong lòng có dự cảm không lành, cô lập tức nhìn biểu cảm của những người xung quanh… Đột nhiên, cô cười khổ một tiếng: Thì ra trong tất cả những người ở đây, chỉ có mình cô không biết sự thật.
Cô nhìn Giản Chương Đằng đang chủ trì buổi đấu giá với ánh mắt phức tạp, miệng đắng nghét, nhưng đắng thế nào cũng không bằng cảm giác đau lòng… Sao họ lại nhẫn tâm bòn rút Ái Tình như vậy!
Cho dù họ không để ý đến cô thì cũng nên nghĩ đến người ông đã mất chứ!
Sao có thể… sao có thể tàn nhẫn và ích kỉ… hủy đi kết tinh tâm huyết của ông cháu hai người!
“Cô chưa từng nghĩ rằng vì hai bố con nhà họ Giản vô năng, tàn bại hết tài sản mới không thể không bán đấu giá Ái Tình sao?”
Sau khi ra tù, Giản Đường trong mắt Thẩm Tư Cương chỉ luôn cam chịu, gặp chuyện chỉ biết hạ gối cúi người, giờ phút này, ánh mắt lại tràn đầy khôn ngoan: “Không thể nào, bố… Giản Chương Đằng không có đủ khả năng phát triển, nhưng thừa sức giữ vững. Với năng lực của ông ấy, nếu có tâm, Ái Tình chắc chắn không thể đi đến bước giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ như ngày hôm nay.” Nói đến đây, ánh sáng trong mắt cô tối đi: “Chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là ông ta đã bòn rút quỹ Ái Tình. Ngày hôm nay, ông ta muốn rút cạn giá trị cuối cùng của Ái Tình.”
Những lời này nói ra rất đơn giản, nhưng khi nói ra thì vết thương trong lòng càng sâu… Cô nắm chặt tay, cố gắng hết sức khắc chế bản thân, nếu không, cô sợ mình sẽ không kìm được xông về phía trước, tận tay trao cho người mà cô đã gọi là “bố” hai mươi mấy năm một cú đấm.
Khuôn mặt biết rõ của những người xung quanh, rõ ràng biết quỹ Ái Tình chỉ có lớp vỏ trống rỗng, nhưng vẫn có nhiều người có hứng thú, không ngừng ra giá, tai cô nghe những tiếng ra giá đó… hận bản thân không có năng lực, hận bản thân chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể nắm chặt tay hơn, mặc cho móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Cô điều hành Ái Tình quá tốt.” Thẩm Tư Cương nói có ẩn ý, một tay kéo tay cô, nhẹ nhàng gỡ nắm tay của cô ra.
Giản Đường cắn chặt răng… Đúng vậy, cô vận hành Ái Tình quá tốt, cho nên dù tất cả mọi người đều biết rõ quỹ Ái Tình chỉ còn một lớp vỏ trống rỗng, vẫn tranh nhau ra giá, vì danh tiếng của Ái Tình vẫn còn, không hề suy giảm!
Cô hận!
“Còn có người nào ra giá không?” Cô nhìn Giản Chương Đằng tràn đầy tinh thần nói với khách khứa đang có mặt: Quỹ Ái Tình là do người bố đã qua đời của tôi lập nên, từ lúc thành lập, Ái Tình đã được mọi người chú ý, tôi tin rằng mọi người có mặt ở đây đều đã từng nghe qua danh tiếng của Ái Tình. Ông Giản, bố của tôi, có thể nói trước khi ông ấy qua đời, thứ mà ông tự hào nhất không phải tập đoàn họ Giản của chúng tôi, mà là Ái Tình. Nếu không còn ai ra giá nữa, vậy hôm nay, Ái Tình sẽ thuộc về ông Hạ.”
Giản Đường như muốn cắn nát hàm răng của mình!
Trừng mắt nhìn chằm chằm Giản Chương Đằng... Sao ông ta có thể nói ra được! Sao ông ta còn dám nhắc đến ông nội trong tình huống này!
“Vậy thì, chúc mừng ông Hạ, tôi nghĩ nếu bố tôi còn sống, nhất định sẽ vui vì Ái Tình cuối cùng đã được giao vào tay người thích hợp.” Giản Chương Đằng nói những câu khách sáo.
Ông Hạ cười ha ha nói: “Ông cố Giản cũng là một trong những người tôi kính phục, ông cố Giản cho dù đã nằm dưới lớp đất, biết Ái Tình đã giao cho người nhà họ Hạ, nhất định cũng sẽ rất vui.”
Lời của ông Hạ vừa thốt ra, sắc mặt của những người xung quanh trở nên kì lạ ngay, ai mà không biết tính tình của ông cố Giản như thế nào, Ái Tình là thứ mà ông cố Giản để ý nhất trước khi qua đời, nay rơi vào tay người khác, ông cố Giản đã nằm dưới lớp đất cũng không nhắm mắt mới đúng, vui vẻ cái gì chứ!
Sắc mặt Giản Chương Đằng cứng ngắc, trong mắt hiện lên khó xử, bà Giản ở bên cạnh thấy tình hình không đúng, cười nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, ông Hạ nói đúng...”
Tiếng cười của ông Hạ, lời khách sáo của Giản Chương Đằng, Bà Giản hoàn toàn quên đi nhục nhã để xoa dịu không khí… Tay Giản Đường run rẩy, vai của cô… cả người cô đều run lên!
“Hà Phong Bắc, ông của tôi ở dưới đất có vui hay không, ông xuống đó mà hỏi trực tiếp ông tôi đi.” Trong lúc náo nhiệt, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
Trong tích tắc, bốn phía im lặng như tờ! Mọi người nhìn về tiếng nói, chỉ thấy dưới ánh đèn, người con gái đó cúi đầu, giọng nói khàn khàn là do cô phát ra.
Giây tiếp theo!
Vài giọng nói đồng thời vang lên!
“Tiểu Đường, mau xin lỗi ông Hạ!” Đấy là bà Giản.
“Nghiệt súc, ai cho mày to gan đến làm loạn!” Đây là ông Giản.
“Đồ đê tiện! Cô dám trù ẻo ông tôi chết hả!” Đây là… Hạ Võ.
Còn ông Hạ tuy không có nói gì, nhưng sắc mặt rất xấu, đôi mắt già nua âm trầm nhìn Giản Đường.
Giản Đường cố gắng khắc chế mình cúi đầu xuống, nhưng… không nhịn được nữa!
Lòng hoảng loạn, ngoại trừ đau đớn, mạnh mẽ hơn cả là phẫn nộ và uất ức!
Dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, mọi người chỉ thấy người phụ nữ dưới ánh đèn đang chậm rãi ngẫng đầu, đôi mắt cô dừng lại trên mặt vợ chồng nhà họ Giản.
“Ông nội đã qua đời, ông Giản, ông nội là người đã sinh ra và nuôi lớn ông, chỉ sợ ông nội đã chết rồi cũng không ngờ rằng khi ông nội đã qua đời nhiều năm, có ngày vẫn còn bị con trai lăng mạ, không chỉ vậy mà còn mặc cho ngươi khác bôi nhọ ông ấy ở nơi công cộng!”
Giản Đường cố gắng khắc chế lắm mới có thể không xông lên xé nát người đàn ông mà cô gọi là bố!
“Giản Chương Đằng! Ông thân là con trai! Ông có lỗi với ông cụ Giản đã qua đời! Ông không xứng lấy đồ của ông nội!”
Giản Đường vốn có một chút hy vọng, hy vọng sự xuất hiện của cô có thể có chút ảnh hưởng đến quyết định của người nhà họ Giản. Chí ít, ở trước mặt cô, có thể vì cô mà suy nghĩ lại, hủy bỏ buổi đấu giá hôm nay.
Nhưng thật tế thường khác nguyện vọng, cũng có thể thấy rõ sự tàn khốc của người nhà họ Giản ẩn sau lớp vỏ bọc.
Cách đó không xa, Giản Chương Đằng đang nói những lời hoa mỹ, nói xong thì vào chủ đề chính ngay.
“Vì vậy, nhà họ Giản chúng tôi quyết định trao quỹ Ái Tình vào tay người có tài năng, phát huy giá trị lớn nhất của nó. Đây cũng là quyết định chung của gia đình chúng tôi. Vậy bây giờ tôi xin tuyên bố, chương trình đấu giá chính thức của quỹ Ái Tình chính thức bắt đầu, giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ.”
Nghe vậy, Giản Đường kinh ngạc: “Không thể nào! Năm đó, số tiền lưu chuyển trên sổ sách của quỹ Ái Tình đã hơn hai ngàn bảy trăm tỉ! Chính thức hạch toán lại thì quỹ Ái Tình có gần bảy ngàn tỉ! Sao lại có thể bán với giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ chứ!”
Cô kinh ngạc!
Thẩm Tư Cương bên cạnh không thay đổi biểu cảm, anh không hề kinh ngạc với chuyện này, Giản Đường thấy anh có biểu cảm thản nhiên như vậy, trong lòng có dự cảm không lành, cô lập tức nhìn biểu cảm của những người xung quanh… Đột nhiên, cô cười khổ một tiếng: Thì ra trong tất cả những người ở đây, chỉ có mình cô không biết sự thật.
Cô nhìn Giản Chương Đằng đang chủ trì buổi đấu giá với ánh mắt phức tạp, miệng đắng nghét, nhưng đắng thế nào cũng không bằng cảm giác đau lòng… Sao họ lại nhẫn tâm bòn rút Ái Tình như vậy!
Cho dù họ không để ý đến cô thì cũng nên nghĩ đến người ông đã mất chứ!
Sao có thể… sao có thể tàn nhẫn và ích kỉ… hủy đi kết tinh tâm huyết của ông cháu hai người!
“Cô chưa từng nghĩ rằng vì hai bố con nhà họ Giản vô năng, tàn bại hết tài sản mới không thể không bán đấu giá Ái Tình sao?”
Sau khi ra tù, Giản Đường trong mắt Thẩm Tư Cương chỉ luôn cam chịu, gặp chuyện chỉ biết hạ gối cúi người, giờ phút này, ánh mắt lại tràn đầy khôn ngoan: “Không thể nào, bố… Giản Chương Đằng không có đủ khả năng phát triển, nhưng thừa sức giữ vững. Với năng lực của ông ấy, nếu có tâm, Ái Tình chắc chắn không thể đi đến bước giá khởi điểm hai trăm bảy mươi tỉ như ngày hôm nay.” Nói đến đây, ánh sáng trong mắt cô tối đi: “Chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là ông ta đã bòn rút quỹ Ái Tình. Ngày hôm nay, ông ta muốn rút cạn giá trị cuối cùng của Ái Tình.”
Những lời này nói ra rất đơn giản, nhưng khi nói ra thì vết thương trong lòng càng sâu… Cô nắm chặt tay, cố gắng hết sức khắc chế bản thân, nếu không, cô sợ mình sẽ không kìm được xông về phía trước, tận tay trao cho người mà cô đã gọi là “bố” hai mươi mấy năm một cú đấm.
Khuôn mặt biết rõ của những người xung quanh, rõ ràng biết quỹ Ái Tình chỉ có lớp vỏ trống rỗng, nhưng vẫn có nhiều người có hứng thú, không ngừng ra giá, tai cô nghe những tiếng ra giá đó… hận bản thân không có năng lực, hận bản thân chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể nắm chặt tay hơn, mặc cho móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Cô điều hành Ái Tình quá tốt.” Thẩm Tư Cương nói có ẩn ý, một tay kéo tay cô, nhẹ nhàng gỡ nắm tay của cô ra.
Giản Đường cắn chặt răng… Đúng vậy, cô vận hành Ái Tình quá tốt, cho nên dù tất cả mọi người đều biết rõ quỹ Ái Tình chỉ còn một lớp vỏ trống rỗng, vẫn tranh nhau ra giá, vì danh tiếng của Ái Tình vẫn còn, không hề suy giảm!
Cô hận!
“Còn có người nào ra giá không?” Cô nhìn Giản Chương Đằng tràn đầy tinh thần nói với khách khứa đang có mặt: Quỹ Ái Tình là do người bố đã qua đời của tôi lập nên, từ lúc thành lập, Ái Tình đã được mọi người chú ý, tôi tin rằng mọi người có mặt ở đây đều đã từng nghe qua danh tiếng của Ái Tình. Ông Giản, bố của tôi, có thể nói trước khi ông ấy qua đời, thứ mà ông tự hào nhất không phải tập đoàn họ Giản của chúng tôi, mà là Ái Tình. Nếu không còn ai ra giá nữa, vậy hôm nay, Ái Tình sẽ thuộc về ông Hạ.”
Giản Đường như muốn cắn nát hàm răng của mình!
Trừng mắt nhìn chằm chằm Giản Chương Đằng... Sao ông ta có thể nói ra được! Sao ông ta còn dám nhắc đến ông nội trong tình huống này!
“Vậy thì, chúc mừng ông Hạ, tôi nghĩ nếu bố tôi còn sống, nhất định sẽ vui vì Ái Tình cuối cùng đã được giao vào tay người thích hợp.” Giản Chương Đằng nói những câu khách sáo.
Ông Hạ cười ha ha nói: “Ông cố Giản cũng là một trong những người tôi kính phục, ông cố Giản cho dù đã nằm dưới lớp đất, biết Ái Tình đã giao cho người nhà họ Hạ, nhất định cũng sẽ rất vui.”
Lời của ông Hạ vừa thốt ra, sắc mặt của những người xung quanh trở nên kì lạ ngay, ai mà không biết tính tình của ông cố Giản như thế nào, Ái Tình là thứ mà ông cố Giản để ý nhất trước khi qua đời, nay rơi vào tay người khác, ông cố Giản đã nằm dưới lớp đất cũng không nhắm mắt mới đúng, vui vẻ cái gì chứ!
Sắc mặt Giản Chương Đằng cứng ngắc, trong mắt hiện lên khó xử, bà Giản ở bên cạnh thấy tình hình không đúng, cười nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, ông Hạ nói đúng...”
Tiếng cười của ông Hạ, lời khách sáo của Giản Chương Đằng, Bà Giản hoàn toàn quên đi nhục nhã để xoa dịu không khí… Tay Giản Đường run rẩy, vai của cô… cả người cô đều run lên!
“Hà Phong Bắc, ông của tôi ở dưới đất có vui hay không, ông xuống đó mà hỏi trực tiếp ông tôi đi.” Trong lúc náo nhiệt, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
Trong tích tắc, bốn phía im lặng như tờ! Mọi người nhìn về tiếng nói, chỉ thấy dưới ánh đèn, người con gái đó cúi đầu, giọng nói khàn khàn là do cô phát ra.
Giây tiếp theo!
Vài giọng nói đồng thời vang lên!
“Tiểu Đường, mau xin lỗi ông Hạ!” Đấy là bà Giản.
“Nghiệt súc, ai cho mày to gan đến làm loạn!” Đây là ông Giản.
“Đồ đê tiện! Cô dám trù ẻo ông tôi chết hả!” Đây là… Hạ Võ.
Còn ông Hạ tuy không có nói gì, nhưng sắc mặt rất xấu, đôi mắt già nua âm trầm nhìn Giản Đường.
Giản Đường cố gắng khắc chế mình cúi đầu xuống, nhưng… không nhịn được nữa!
Lòng hoảng loạn, ngoại trừ đau đớn, mạnh mẽ hơn cả là phẫn nộ và uất ức!
Dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, mọi người chỉ thấy người phụ nữ dưới ánh đèn đang chậm rãi ngẫng đầu, đôi mắt cô dừng lại trên mặt vợ chồng nhà họ Giản.
“Ông nội đã qua đời, ông Giản, ông nội là người đã sinh ra và nuôi lớn ông, chỉ sợ ông nội đã chết rồi cũng không ngờ rằng khi ông nội đã qua đời nhiều năm, có ngày vẫn còn bị con trai lăng mạ, không chỉ vậy mà còn mặc cho ngươi khác bôi nhọ ông ấy ở nơi công cộng!”
Giản Đường cố gắng khắc chế lắm mới có thể không xông lên xé nát người đàn ông mà cô gọi là bố!
“Giản Chương Đằng! Ông thân là con trai! Ông có lỗi với ông cụ Giản đã qua đời! Ông không xứng lấy đồ của ông nội!”