Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 138 TÍNH KẾ
CHƯƠNG 138: TÍNH KẾ
“Bà Giản, bà muốn tôi về đâu?” Trăm nghìn nỗi đau giấu trong lòng, Giản Đường nhìn người mẹ ruột đã sinh ra và nuôi nấng cô.
Một tiếng “bà Giản” đã xóa sạch thân tình giữa hai người.
Bà Giản khẽ hiện lên sự khó xử khó nhận ra, nhưng chớp mắt liền biến mất, chỉ nắm chặt tay Giản Đường, kéo cô về hướng cửa lớn của nhà họ Giản: “Tiểu Đường, đừng quậy nữa, mẹ xin con, tình hình hôm nay, dù thế nào cũng không thể quậy, con đi đi, được không?”
Như bị sét đánh trúng! Vai Giản Đường cứng lại, tim truyền đến một cảm giác đau nhói kịch liệt, cô chậm rãi tỉnh táo lại, đôi mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt.
Bà Giản trước mặt, làn da trơn nhẵn tinh tế được bảo dưỡng bởi đồ dưỡng da đắt đỏ, ngay cả vùng quanh mắt, chỉ khi cười mới có chút nếp nhăn, trang điểm tinh tế, xinh đẹp như hoa… Vâng! Người này, bà ấy là bà Giản của nhà họ Giản ở Thượng Hải.
“Bà Giản, bà là một bà Giản đạt chuẩn.” Giản Đường chậm rãi nói với Bà Giản trước mặt: “Vì muốn làm một bà Giản đạt chuẩn, bà có thể vứt bỏ tất cả những thân phận khác mà bà nên đảm nhiệm, đúng không?” Ví dụ như trách nhiệm của người mẹ ruột, người mẹ nên yêu thương, bảo vệ cô… người phụ nữ trung niên trước mặt cô, đã sớm quên thân phận đó của mình.
Mặt bà Giản lúc trắng lúc xanh, nửa đời người đã quen được tôn vinh, hưởng thụ, sao bà chịu được sự chỉ trích như vậy, người chỉ trích bà lại là người chui ra từ bụng của bà. Nhưng mắt nhìn chồng và con trai cách đó không xa, bà Giản nuốt sự khó chịu này vào bụng.
Khuôn mặt tinh tế lại xuất hiện nụ cười, dù nụ cười này cực kỳ cứng ngắc, lại nắm lấy tay Giản Đường, cố gắng nói:
“Tiểu Đường, xem như mẹ cầu xin con, con đi đi được không? Qua ngày hôm nay… qua hôm nay mẹ sẽ đến gặp con. Hôm nay trong nhà có chút việc, con đi đi.”
Giản Đường cúi đầu, vai đột nhiên run rẩy, càng run càng kịch liệt, đè nén giọng cười nặng nề, có một chút bị truyền ra:
“Bà Giản, ai cần bà đến thăm tôi?” Ra tù lâu như vậy, nếu thật sự nhớ, đã sớm đến thăm. Sao cần phải đợi hôm nay đứng ở đây, nói lời như vậy?
Là ai đã cho bà Giản sự tự tin này, tưởng là đứa trẻ sinh ra từ bụng bà, thèm khát bà đến thăm sao?
Sau một hồi tuyệt vọng, trong đầu liền sáng suốt, trong lòng cũng hiểu rõ, hiểu bà Giản từ lúc bà nói câu: “Qua hôm nay, mẹ sẽ đến gặp con”, đã lộ ra suy nghĩ của bà Giản…
“Bà Giản, cho đến nay, bà cảm thấy đến thăm tôi, là cách bà bố thí cho tôi sao?”
Nếu không phải, sao bà lại có thể tự tin nói chuyện như vậy!
Giản Đường đưa tay, mạnh mẽ gỡ bàn tay đang nắm chặt tay cô của bà Giản: “Xin lỗi, bà Giản, tôi còn có việc, thất lễ rồi.”
Cô chậm rãi nói xong câu này, xoay người bước trên đôi giày cao gót không được vững vàng cho lắm, quyết liệt bước từng bước về Thẩm Tư Cương… cô không còn đi về phía Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình… Đã không cần thiết phải chất vấn trực tiếp nữa!
Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình cách đó không xa nhìn thấy Giản Đường không đi về phía mình, trước tiên là thở phào, nhưng còn chưa kịp bình tâm lại, lại thêm một lần kinh hãi…
“Nó, sao lại đến chỗ tổng giám đốc Thẩm?”
Giản Chương Đằng gấp gáp hỏi Giản Minh Bình. Giản Chương Đằng không hiểu, Giản Minh Bình sao hiểu được.
Còn bà Giản bị Giản Đường đẩy ra, trong lòng choáng váng lại có chút tức giận… Bà cũng không muốn! Một gia đình có con trai con gái, nhưng lại bị chia tách thành như bây giờ, bà ra đường thì bị người khác cười. Nói cho cùng, nếu không phải con bé Giản Đường này suy nghĩ lệch lạc thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.
Bà Giản bước nhỏ về phía chồng và con trai. Giản Chương Đằng đưa tay giữ lấy bà Giản, kéo về một góc, lại thấp giọng hỏi:
“Bà sao vậy, sao còn để nó ở lại!”
Bà Giản vừa nghe chồng trách cứ, lửa giận trong lòng liền vụt lên: “Tôi không ngờ nó lại đẩy tôi ra.”
“Đều tại bà, nghiệt súc bà sinh ra! Khiến cho nhà họ Giản gặp xui xẻo!”
“Đây sao lại là lỗi của mình tôi, con sinh ra không phải ông cũng có phần sao!”
“Tôi bận làm ăn ở ngoài cả ngày, chuyện trong nhà đều là bà quản lí, có kết cục hôm nay, sao bà lại không dạy dỗ đứa nghiệt súc đó chứ! Bà xem những người mình quen, có con cái nhà ai từng ngồi tù chứ!”
Bà Giản nổi giận, liên tục nói: “Tiểu Đường do tôi dạy sao? Tiểu Đường là do bố dạy lớn! Giờ phạm lỗi đều đổ lên đầu tôi sao!”
Giản Minh Bình ở gần đó, tai nghe mắt thấy bố mẹ chỉ trích nhau, trong lòng bực bội, nói:
“Được rồi, bố, mẹ đừng cãi nhau nữa! Tiểu Đường dù gì cũng họ Giản, sống với chúng ta hơn hai mươi năm! Chuyện em ấy làm sai, em ấy cũng đã trả giá rồi, bây giờ ra tù cũng xem là thay đổi làm lại từ đầu. Hơn nữa, không phải bố đã đăng báo làm rõ rồi sao!”
Nói như vậy vợ chồng nhà họ Giản mới hòa hoãn một chút.
Giản Chương Đằng nhíu chặt mày, nhìn lướt về phía Thẩm Tư Cương: “Bây giờ phải nghĩ xem nên làm gì, Giản Đường hôm nay cũng đến, bán đấu giá liệu có thể tổ chức như thường không?”
Giản Chương Đằng hừ lạnh một tiếng: “Sao lại không?”
“Nhưng…”
“Bố biết con muốn nói gì, nhưng ban đầu tặng quỹ Ái Tình cho nó đã từng nói, trước khi nó đó kết hôn không được phạm lỗi lớn, nếu không quỹ Ái Tình sẽ thuộc về chúng ta. Nghiệt súc đó không biết trân trọng… nếu giết người không phải lỗi lớn, trên đời còn lỗi nào lớn nữa chứ? Được rồi, chốc nữa bố sẽ đi chủ trì buổi đấu giá lần này. Nếu quỹ Ái Tình là của chúng ta, chúng ta xử lí như thế nào thì thế đấy, còn phải nghe ý kiến của nó sao? Nếu giỏi thì nó mua lại quỹ Ái Tình đi.”
Giản Minh Bình và bà Giản nhìn bóng lưng Giản Chương Đằng rời đi, không nói thêm gì với thái độ cứng rắn của Giản Chương Đằng.
Giản Minh Bình lại nhìn về phía Thẩm Tư Cương, ánh mắt này nhìn qua lại vô tình gặp phải ánh mắt của Thẩm Tư Cương nhìn về phía mình. Giản Minh Bình hơi khó xử, đang định đưa tay chào hỏi, ánh mắt đó lại lạnh nhạt lướt qua người hắn, dường như ánh mắt ban nãy chỉ là vừa đúng lúc lướt qua hắn.
Bên đó, Thẩm Tư Cương nhàn nhạt hỏi Giản Đường: “Không đi gặp ông Giản và bà Giản sao?”
Giản Đường im lặng không nói gì, chỉ nắm chặt nắm đấm, thể hiện cảm xúc của cô.
“Bà Giản, bà muốn tôi về đâu?” Trăm nghìn nỗi đau giấu trong lòng, Giản Đường nhìn người mẹ ruột đã sinh ra và nuôi nấng cô.
Một tiếng “bà Giản” đã xóa sạch thân tình giữa hai người.
Bà Giản khẽ hiện lên sự khó xử khó nhận ra, nhưng chớp mắt liền biến mất, chỉ nắm chặt tay Giản Đường, kéo cô về hướng cửa lớn của nhà họ Giản: “Tiểu Đường, đừng quậy nữa, mẹ xin con, tình hình hôm nay, dù thế nào cũng không thể quậy, con đi đi, được không?”
Như bị sét đánh trúng! Vai Giản Đường cứng lại, tim truyền đến một cảm giác đau nhói kịch liệt, cô chậm rãi tỉnh táo lại, đôi mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt.
Bà Giản trước mặt, làn da trơn nhẵn tinh tế được bảo dưỡng bởi đồ dưỡng da đắt đỏ, ngay cả vùng quanh mắt, chỉ khi cười mới có chút nếp nhăn, trang điểm tinh tế, xinh đẹp như hoa… Vâng! Người này, bà ấy là bà Giản của nhà họ Giản ở Thượng Hải.
“Bà Giản, bà là một bà Giản đạt chuẩn.” Giản Đường chậm rãi nói với Bà Giản trước mặt: “Vì muốn làm một bà Giản đạt chuẩn, bà có thể vứt bỏ tất cả những thân phận khác mà bà nên đảm nhiệm, đúng không?” Ví dụ như trách nhiệm của người mẹ ruột, người mẹ nên yêu thương, bảo vệ cô… người phụ nữ trung niên trước mặt cô, đã sớm quên thân phận đó của mình.
Mặt bà Giản lúc trắng lúc xanh, nửa đời người đã quen được tôn vinh, hưởng thụ, sao bà chịu được sự chỉ trích như vậy, người chỉ trích bà lại là người chui ra từ bụng của bà. Nhưng mắt nhìn chồng và con trai cách đó không xa, bà Giản nuốt sự khó chịu này vào bụng.
Khuôn mặt tinh tế lại xuất hiện nụ cười, dù nụ cười này cực kỳ cứng ngắc, lại nắm lấy tay Giản Đường, cố gắng nói:
“Tiểu Đường, xem như mẹ cầu xin con, con đi đi được không? Qua ngày hôm nay… qua hôm nay mẹ sẽ đến gặp con. Hôm nay trong nhà có chút việc, con đi đi.”
Giản Đường cúi đầu, vai đột nhiên run rẩy, càng run càng kịch liệt, đè nén giọng cười nặng nề, có một chút bị truyền ra:
“Bà Giản, ai cần bà đến thăm tôi?” Ra tù lâu như vậy, nếu thật sự nhớ, đã sớm đến thăm. Sao cần phải đợi hôm nay đứng ở đây, nói lời như vậy?
Là ai đã cho bà Giản sự tự tin này, tưởng là đứa trẻ sinh ra từ bụng bà, thèm khát bà đến thăm sao?
Sau một hồi tuyệt vọng, trong đầu liền sáng suốt, trong lòng cũng hiểu rõ, hiểu bà Giản từ lúc bà nói câu: “Qua hôm nay, mẹ sẽ đến gặp con”, đã lộ ra suy nghĩ của bà Giản…
“Bà Giản, cho đến nay, bà cảm thấy đến thăm tôi, là cách bà bố thí cho tôi sao?”
Nếu không phải, sao bà lại có thể tự tin nói chuyện như vậy!
Giản Đường đưa tay, mạnh mẽ gỡ bàn tay đang nắm chặt tay cô của bà Giản: “Xin lỗi, bà Giản, tôi còn có việc, thất lễ rồi.”
Cô chậm rãi nói xong câu này, xoay người bước trên đôi giày cao gót không được vững vàng cho lắm, quyết liệt bước từng bước về Thẩm Tư Cương… cô không còn đi về phía Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình… Đã không cần thiết phải chất vấn trực tiếp nữa!
Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình cách đó không xa nhìn thấy Giản Đường không đi về phía mình, trước tiên là thở phào, nhưng còn chưa kịp bình tâm lại, lại thêm một lần kinh hãi…
“Nó, sao lại đến chỗ tổng giám đốc Thẩm?”
Giản Chương Đằng gấp gáp hỏi Giản Minh Bình. Giản Chương Đằng không hiểu, Giản Minh Bình sao hiểu được.
Còn bà Giản bị Giản Đường đẩy ra, trong lòng choáng váng lại có chút tức giận… Bà cũng không muốn! Một gia đình có con trai con gái, nhưng lại bị chia tách thành như bây giờ, bà ra đường thì bị người khác cười. Nói cho cùng, nếu không phải con bé Giản Đường này suy nghĩ lệch lạc thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.
Bà Giản bước nhỏ về phía chồng và con trai. Giản Chương Đằng đưa tay giữ lấy bà Giản, kéo về một góc, lại thấp giọng hỏi:
“Bà sao vậy, sao còn để nó ở lại!”
Bà Giản vừa nghe chồng trách cứ, lửa giận trong lòng liền vụt lên: “Tôi không ngờ nó lại đẩy tôi ra.”
“Đều tại bà, nghiệt súc bà sinh ra! Khiến cho nhà họ Giản gặp xui xẻo!”
“Đây sao lại là lỗi của mình tôi, con sinh ra không phải ông cũng có phần sao!”
“Tôi bận làm ăn ở ngoài cả ngày, chuyện trong nhà đều là bà quản lí, có kết cục hôm nay, sao bà lại không dạy dỗ đứa nghiệt súc đó chứ! Bà xem những người mình quen, có con cái nhà ai từng ngồi tù chứ!”
Bà Giản nổi giận, liên tục nói: “Tiểu Đường do tôi dạy sao? Tiểu Đường là do bố dạy lớn! Giờ phạm lỗi đều đổ lên đầu tôi sao!”
Giản Minh Bình ở gần đó, tai nghe mắt thấy bố mẹ chỉ trích nhau, trong lòng bực bội, nói:
“Được rồi, bố, mẹ đừng cãi nhau nữa! Tiểu Đường dù gì cũng họ Giản, sống với chúng ta hơn hai mươi năm! Chuyện em ấy làm sai, em ấy cũng đã trả giá rồi, bây giờ ra tù cũng xem là thay đổi làm lại từ đầu. Hơn nữa, không phải bố đã đăng báo làm rõ rồi sao!”
Nói như vậy vợ chồng nhà họ Giản mới hòa hoãn một chút.
Giản Chương Đằng nhíu chặt mày, nhìn lướt về phía Thẩm Tư Cương: “Bây giờ phải nghĩ xem nên làm gì, Giản Đường hôm nay cũng đến, bán đấu giá liệu có thể tổ chức như thường không?”
Giản Chương Đằng hừ lạnh một tiếng: “Sao lại không?”
“Nhưng…”
“Bố biết con muốn nói gì, nhưng ban đầu tặng quỹ Ái Tình cho nó đã từng nói, trước khi nó đó kết hôn không được phạm lỗi lớn, nếu không quỹ Ái Tình sẽ thuộc về chúng ta. Nghiệt súc đó không biết trân trọng… nếu giết người không phải lỗi lớn, trên đời còn lỗi nào lớn nữa chứ? Được rồi, chốc nữa bố sẽ đi chủ trì buổi đấu giá lần này. Nếu quỹ Ái Tình là của chúng ta, chúng ta xử lí như thế nào thì thế đấy, còn phải nghe ý kiến của nó sao? Nếu giỏi thì nó mua lại quỹ Ái Tình đi.”
Giản Minh Bình và bà Giản nhìn bóng lưng Giản Chương Đằng rời đi, không nói thêm gì với thái độ cứng rắn của Giản Chương Đằng.
Giản Minh Bình lại nhìn về phía Thẩm Tư Cương, ánh mắt này nhìn qua lại vô tình gặp phải ánh mắt của Thẩm Tư Cương nhìn về phía mình. Giản Minh Bình hơi khó xử, đang định đưa tay chào hỏi, ánh mắt đó lại lạnh nhạt lướt qua người hắn, dường như ánh mắt ban nãy chỉ là vừa đúng lúc lướt qua hắn.
Bên đó, Thẩm Tư Cương nhàn nhạt hỏi Giản Đường: “Không đi gặp ông Giản và bà Giản sao?”
Giản Đường im lặng không nói gì, chỉ nắm chặt nắm đấm, thể hiện cảm xúc của cô.