Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 135 CHUYỆN BÍ MẬT NGÀY TRƯỚC
CHƯƠNG 135: CHUYỆN BÍ MẬT NGÀY TRƯỚC
Khi Giản Đường còn đang ngơ ngác, Thẩm Tư Cương đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Được, để tôi đi gọi thức ăn.”
Cho đến khi thức ăn được đưa đến, Giản Đường còn có chút hoảng hốt... lại cẩn thận nhìn Thẩm Tư Cương đang đứng trước cửa sổ... Đây là lần đầu cô thấy Thẩm Tư Cương cũng biết thỏa hiệp.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tư Cương lại ép Giản Đường ăn nửa chén.
“Sao không ăn canh? Không ngon sao?”
Từ lúc vừa bắt đầu, đã không thấy cô ăn canh.
Liền múc một chén, đặt trước mặt cô.
Nhưng lại thấy cô gái này do dự, mãi không ăn.
Ép dữ lắm, cô mới chậm rãi không muốn bưng chén canh lên, cầm muỗng ăn từng ngụm nhỏ.
Nhưng mà…
Tầm nhìn của Thẩm Tư Cương chuyển qua lại giữa cô và chén trong tay cô, nhìn một lúc mới hiểu, đưa tay giành lấy chén canh trong tay cô và giành luôn chiếc muỗng trong tay cô. Liến thoắng vớt hết hành trong chén canh ra, chén canh được nhét lại vào tay Giản Đường.
Sau đó anh im lặng nhìn cô không nói gì, Giản Đường run rẩy trong lòng, liền cúi gằm đầu ăn canh, hận không thể chui đầu vào trong chén canh, cũng không dùng muỗng nữa.
“Nếu không thích thì phải nói ra.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên.
Tay đang bưng chén canh của Giản Đường khẽ run. Nếu không phải vì trong chén không còn canh thì đã sớm vương vãi khắp tay của cô rồi. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn người đối diện... Tôi không thích anh, vậy anh có thể thả tôi đi không?
Vậy nếu không thích thì phải nói ra, nói ra rồi có tác dụng sao?
Vì vậy cô lại cúi gầm đầu, im lặng cười nhẹ... Chỉ cảm thấy lúc này anh và cô đều vô cùng mỉa mai.
Năm đó cô ngu ngốc yêu anh, thương anh. Còn anh thì chán ghét cô. Sau khi xảy ra chuyện của Hạ Viên Miên, còn được ngồi chung, bình thản ăn cơm trưa với nhau. Sau những điều cô đã làm anh còn giúp cô lựa hết hành trong chén. Dường như giữa hai người họ không tồn tại vụ kiện liên quan đến mạng người, yêu ghét triền miên.
Nếu đã ghét cô, tại sao phải làm những việc quan tâm ân cần như vậy? Những việc này tỏ vẻ dường như anh rất yêu cô, nhưng nếu yêu cô, tại sao lại nhẫn tâm như vậy, ném cô vào chỗ không thấy được ánh mặt trời... Ba năm trôi qua, những tình cảm trong quá khứ, đã sớm vì sự oán hận, sợ hãi mà không còn dám xuất hiện.
Kết cục tốt nhất của họ chính là xem nhau như người xa lạ, đến chết cũng không dính dáng đến nhau. Ít ra, suy nghĩ của Giản Đường là như vậy.
Cả buổi chiều sau đó, anh làm việc ở bàn, cô ngồi đọc sách trên sofa.
Nếu như không biết sự dây dưa giữa hai người, cảnh tượng này sẽ mang lại cảm giác như năm tháng bình yên.
Lúc tan làm, có người gõ cửa phòng làm việc, liên tục một hàng người có nam lẫn nữ ăn mặc thời thượng bước vào.
“Buổi tối có tiệc tối, cô đi chung với tôi.” Anh không cho cô cơ hội phản đối, nói một cách chắc nịch: “Cô tốt nhất là đừng từ chối, tôi không có nhẫn nại như vậy, cô còn nhớ quỹ Ái Tình không?”
Đồng tử của Giản Đường co lại, quỹ Ái Tình là món quà năm đó ông nội tặng cho cô, sau đó cô vào tù, quỹ Ái Tình lọt vào tay những người khác trong nhà họ Giản. Lúc trước, quỹ Ái Tình mà ông cho cô là một món tài sản lớn. Nhưng ông có nói trước khi cô kết hôn không được phạm lỗi lớn, nếu không, quỹ đó sẽ tự động chuyển cho người khác trong nhà họ Giản.
Nhiều năm qua đi, trong lòng Giản Đường hiểu rõ, sau chuyện xảy ra năm đó, tại sao trên dưới nhà họ Giản lại chịu thua nhanh như vậy.
Đám người nhà đó của cô… không phải chịu thua! Bọn họ là muốn giành miếng bánh lớn trong tay cô!
“Giản Đường, cô không muốn xem xem, quỹ Ái Tình hôm nay trở nên như thế nào sao?” Quỹ đó là do người phụ nữ này tạo ra. Có thể nói một quỹ Ái Tình có thể đáng giá hơn một nửa nhà họ Giản!
Năm đó khi ông cố Giản còn sống, rất yêu thương đứa cháu gái Giản Đường này, so về sự cưng chiều, ngay cả đứa cháu trai Giản Minh Bình cũng phải xếp sau Giản Đường…
Không ai biết tại sao ông cố Giản lại cưng chiều, yêu thương đứa cháu gái Giản Đường này đến vậy. Khi Giản Đường 16 tuổi, ông lấy ra một nửa tiền, tạo nên quỹ Ái Tình. Còn vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Giản Đường, ông đã kí giấy chuyển quyền tài sản. Từ đó chủ tịch của quỹ Ái Tình chính là cô gái 18 tuổi Giản Đường.
Cũng vì vậy ông cố Giản từ nhỏ đã đưa Giản Đường đến chỗ ông, tự tay bồi dưỡng, cả Giản Minh Bình cũng không được đãi ngộ này… nên cô mới có danh vọng để tự tin, huênh hoang ở Thượng Hải.
Đừng thấy phần lớn con gái trong xã hội nhà giàu trước khi trưởng thành được nuôi nấng kĩ lưỡng, ăn sung mặc sướng. Nhưng khi đến tuổi, những cô chiêu nhà giàu này có bao nhiêu người không phải được dùng để kết hôn tạo quan hệ hợp tác chứ?
Như Giản Đường đây từ nhỏ đã ở bên người ông cố Giản, được ông tự giảng dạy thì ít lại càng ít hơn. Năm đó, khi ông cố Giản còn nắm công việc trong tay đã sớm dẫn theo Giản Đường. Dù tham gia cuộc họp nào cũng dẫn Giản Đường theo bên người. Ngay cả năm đó khi ông cố Giản đi gặp Vương Phi nước nào đó, ai cũng không dẫn theo, vẫn như mọi khi chỉ dẫn theo Giản Đường.
Những chuyện này năm đó đều được lan truyền thảo luận, đặc biệt là chuyên năm Giản Đường mười ba tuổi, dẫn cô đích thân đi gặp vị Vương Phi nổi tiếng đó.
Bình thường dẫn theo thì đã đành, nhưng sự kiện quan trọng như vậy cũng dẫn theo… Trong xã hội nhà giàu, chưa từng có tình bạn thực sự, bọn con gái đều âm thầm ghen tị đến đỏ mắt nhưng ngoài mặt vẫn mang nụ cười chúc mừng.
Sau đó, ông cố Giản tuyên bố thành lập quỹ Ái Tình, thông báo đây là để cháu gái Giản Đường của ông luyện tập.
Lần này lại khiến giới nhà giàu rần rần lên… Quỹ đó chỉ cần người có lòng muốn điều tra sẽ tra ra ngay không phải chỉ là quỹ tượng trưng mà là tiền thật!
Vì vậy liền có người muốn xem trò hề của Giản Đường, xem xem đứa con gái mới mười mấy tuổi, có bản lĩnh gì làm chủ một quỹ lớn như vậy.
Chưa cần nói bề trên trong nhà, ngay cả các cậu ấm, cô chiêu chung lứa, không ít người ngoài mặt thì khen ngợi, xuýt xoa, sau lưng thì chờ xem trò hề của Giản Đường.
Vì sự bồi dưỡng của ông cố Giản dành cho Giản Đường, không chỉ các cô không có được, ngay cả các cậu ấm cũng không nhận được sự đãi ngộ này.
Ông cố Giản sau khi lập quỹ này, vốn đã thả lỏng không quản lí, để cho cháu gái mình quản, Giản Đường cũng không phụ kì vọng của ông cố Giản, lúc đó chưa thành niên, lúc mới bắt đầu cũng chịu khổ, nhưng vẫn có thể duy trì quỹ, sau đó lại càng phát triển hơn.
Lúc này, những trưởng bối thế gia ở sau lưng mắng ông cố Giản già rồi hồ đồ đều bị thực tế vả vào mặt, những trưởng bối không có chỗ trút giận liên trút lên người mấy đứa con trong nhà. Lúc đó, trong các già giàu của thành phố S đều nghe một câu:
“Hãy xem Giản Đường nhà người ta rồi tự xem lại bản thân. Nhà chúng ta thua nhà họ Giản chỗ nào, sao lại không có đứa cháu gái xuất sắc như vậy.”
Thẩm Tư Cương hiểu đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ba năm trước những người đó giậu đổ bìm leo.
Khi Giản Đường còn đang ngơ ngác, Thẩm Tư Cương đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Được, để tôi đi gọi thức ăn.”
Cho đến khi thức ăn được đưa đến, Giản Đường còn có chút hoảng hốt... lại cẩn thận nhìn Thẩm Tư Cương đang đứng trước cửa sổ... Đây là lần đầu cô thấy Thẩm Tư Cương cũng biết thỏa hiệp.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tư Cương lại ép Giản Đường ăn nửa chén.
“Sao không ăn canh? Không ngon sao?”
Từ lúc vừa bắt đầu, đã không thấy cô ăn canh.
Liền múc một chén, đặt trước mặt cô.
Nhưng lại thấy cô gái này do dự, mãi không ăn.
Ép dữ lắm, cô mới chậm rãi không muốn bưng chén canh lên, cầm muỗng ăn từng ngụm nhỏ.
Nhưng mà…
Tầm nhìn của Thẩm Tư Cương chuyển qua lại giữa cô và chén trong tay cô, nhìn một lúc mới hiểu, đưa tay giành lấy chén canh trong tay cô và giành luôn chiếc muỗng trong tay cô. Liến thoắng vớt hết hành trong chén canh ra, chén canh được nhét lại vào tay Giản Đường.
Sau đó anh im lặng nhìn cô không nói gì, Giản Đường run rẩy trong lòng, liền cúi gằm đầu ăn canh, hận không thể chui đầu vào trong chén canh, cũng không dùng muỗng nữa.
“Nếu không thích thì phải nói ra.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên.
Tay đang bưng chén canh của Giản Đường khẽ run. Nếu không phải vì trong chén không còn canh thì đã sớm vương vãi khắp tay của cô rồi. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn người đối diện... Tôi không thích anh, vậy anh có thể thả tôi đi không?
Vậy nếu không thích thì phải nói ra, nói ra rồi có tác dụng sao?
Vì vậy cô lại cúi gầm đầu, im lặng cười nhẹ... Chỉ cảm thấy lúc này anh và cô đều vô cùng mỉa mai.
Năm đó cô ngu ngốc yêu anh, thương anh. Còn anh thì chán ghét cô. Sau khi xảy ra chuyện của Hạ Viên Miên, còn được ngồi chung, bình thản ăn cơm trưa với nhau. Sau những điều cô đã làm anh còn giúp cô lựa hết hành trong chén. Dường như giữa hai người họ không tồn tại vụ kiện liên quan đến mạng người, yêu ghét triền miên.
Nếu đã ghét cô, tại sao phải làm những việc quan tâm ân cần như vậy? Những việc này tỏ vẻ dường như anh rất yêu cô, nhưng nếu yêu cô, tại sao lại nhẫn tâm như vậy, ném cô vào chỗ không thấy được ánh mặt trời... Ba năm trôi qua, những tình cảm trong quá khứ, đã sớm vì sự oán hận, sợ hãi mà không còn dám xuất hiện.
Kết cục tốt nhất của họ chính là xem nhau như người xa lạ, đến chết cũng không dính dáng đến nhau. Ít ra, suy nghĩ của Giản Đường là như vậy.
Cả buổi chiều sau đó, anh làm việc ở bàn, cô ngồi đọc sách trên sofa.
Nếu như không biết sự dây dưa giữa hai người, cảnh tượng này sẽ mang lại cảm giác như năm tháng bình yên.
Lúc tan làm, có người gõ cửa phòng làm việc, liên tục một hàng người có nam lẫn nữ ăn mặc thời thượng bước vào.
“Buổi tối có tiệc tối, cô đi chung với tôi.” Anh không cho cô cơ hội phản đối, nói một cách chắc nịch: “Cô tốt nhất là đừng từ chối, tôi không có nhẫn nại như vậy, cô còn nhớ quỹ Ái Tình không?”
Đồng tử của Giản Đường co lại, quỹ Ái Tình là món quà năm đó ông nội tặng cho cô, sau đó cô vào tù, quỹ Ái Tình lọt vào tay những người khác trong nhà họ Giản. Lúc trước, quỹ Ái Tình mà ông cho cô là một món tài sản lớn. Nhưng ông có nói trước khi cô kết hôn không được phạm lỗi lớn, nếu không, quỹ đó sẽ tự động chuyển cho người khác trong nhà họ Giản.
Nhiều năm qua đi, trong lòng Giản Đường hiểu rõ, sau chuyện xảy ra năm đó, tại sao trên dưới nhà họ Giản lại chịu thua nhanh như vậy.
Đám người nhà đó của cô… không phải chịu thua! Bọn họ là muốn giành miếng bánh lớn trong tay cô!
“Giản Đường, cô không muốn xem xem, quỹ Ái Tình hôm nay trở nên như thế nào sao?” Quỹ đó là do người phụ nữ này tạo ra. Có thể nói một quỹ Ái Tình có thể đáng giá hơn một nửa nhà họ Giản!
Năm đó khi ông cố Giản còn sống, rất yêu thương đứa cháu gái Giản Đường này, so về sự cưng chiều, ngay cả đứa cháu trai Giản Minh Bình cũng phải xếp sau Giản Đường…
Không ai biết tại sao ông cố Giản lại cưng chiều, yêu thương đứa cháu gái Giản Đường này đến vậy. Khi Giản Đường 16 tuổi, ông lấy ra một nửa tiền, tạo nên quỹ Ái Tình. Còn vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Giản Đường, ông đã kí giấy chuyển quyền tài sản. Từ đó chủ tịch của quỹ Ái Tình chính là cô gái 18 tuổi Giản Đường.
Cũng vì vậy ông cố Giản từ nhỏ đã đưa Giản Đường đến chỗ ông, tự tay bồi dưỡng, cả Giản Minh Bình cũng không được đãi ngộ này… nên cô mới có danh vọng để tự tin, huênh hoang ở Thượng Hải.
Đừng thấy phần lớn con gái trong xã hội nhà giàu trước khi trưởng thành được nuôi nấng kĩ lưỡng, ăn sung mặc sướng. Nhưng khi đến tuổi, những cô chiêu nhà giàu này có bao nhiêu người không phải được dùng để kết hôn tạo quan hệ hợp tác chứ?
Như Giản Đường đây từ nhỏ đã ở bên người ông cố Giản, được ông tự giảng dạy thì ít lại càng ít hơn. Năm đó, khi ông cố Giản còn nắm công việc trong tay đã sớm dẫn theo Giản Đường. Dù tham gia cuộc họp nào cũng dẫn Giản Đường theo bên người. Ngay cả năm đó khi ông cố Giản đi gặp Vương Phi nước nào đó, ai cũng không dẫn theo, vẫn như mọi khi chỉ dẫn theo Giản Đường.
Những chuyện này năm đó đều được lan truyền thảo luận, đặc biệt là chuyên năm Giản Đường mười ba tuổi, dẫn cô đích thân đi gặp vị Vương Phi nổi tiếng đó.
Bình thường dẫn theo thì đã đành, nhưng sự kiện quan trọng như vậy cũng dẫn theo… Trong xã hội nhà giàu, chưa từng có tình bạn thực sự, bọn con gái đều âm thầm ghen tị đến đỏ mắt nhưng ngoài mặt vẫn mang nụ cười chúc mừng.
Sau đó, ông cố Giản tuyên bố thành lập quỹ Ái Tình, thông báo đây là để cháu gái Giản Đường của ông luyện tập.
Lần này lại khiến giới nhà giàu rần rần lên… Quỹ đó chỉ cần người có lòng muốn điều tra sẽ tra ra ngay không phải chỉ là quỹ tượng trưng mà là tiền thật!
Vì vậy liền có người muốn xem trò hề của Giản Đường, xem xem đứa con gái mới mười mấy tuổi, có bản lĩnh gì làm chủ một quỹ lớn như vậy.
Chưa cần nói bề trên trong nhà, ngay cả các cậu ấm, cô chiêu chung lứa, không ít người ngoài mặt thì khen ngợi, xuýt xoa, sau lưng thì chờ xem trò hề của Giản Đường.
Vì sự bồi dưỡng của ông cố Giản dành cho Giản Đường, không chỉ các cô không có được, ngay cả các cậu ấm cũng không nhận được sự đãi ngộ này.
Ông cố Giản sau khi lập quỹ này, vốn đã thả lỏng không quản lí, để cho cháu gái mình quản, Giản Đường cũng không phụ kì vọng của ông cố Giản, lúc đó chưa thành niên, lúc mới bắt đầu cũng chịu khổ, nhưng vẫn có thể duy trì quỹ, sau đó lại càng phát triển hơn.
Lúc này, những trưởng bối thế gia ở sau lưng mắng ông cố Giản già rồi hồ đồ đều bị thực tế vả vào mặt, những trưởng bối không có chỗ trút giận liên trút lên người mấy đứa con trong nhà. Lúc đó, trong các già giàu của thành phố S đều nghe một câu:
“Hãy xem Giản Đường nhà người ta rồi tự xem lại bản thân. Nhà chúng ta thua nhà họ Giản chỗ nào, sao lại không có đứa cháu gái xuất sắc như vậy.”
Thẩm Tư Cương hiểu đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ba năm trước những người đó giậu đổ bìm leo.