Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 134 TỪNG BƯỚC MỘT ÉP CÔ
CHƯƠNG 134: TỪNG BƯỚC MỘT ÉP CÔ
“Anh vừa mới nói, cô Giản kêu tên tôi trong mơ? Nếu như tôi không hiểu sai, A Lộc chỉ chính là tôi đúng không?” Sắc mặt Lục Sinh rất kì lạ. Khụ khụ khụ, chẳng lẽ mị lực của mình quá lớn? Trừ ngày đó Tiêu Hoành mang theo Giản Đường đến, hắn và Giản Đường cũng chỉ gặp mặt có một lần mà thôi.
“Thẩm Tư Cương, cô ấy thật sự gọi “A Lộc” sao?” Thật sự là tò mò làm nóng đầu, Lục Sinh tìm đường chết rất nhanh.
Nói còn chưa dứt lời, người bên đầu kia điện thoại đã cúp máy.
“A lô? A lô? Thẩm Tư Cương, anh vẫn chưa trả lời tôi!”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tư Cương trực tiếp cúp điện thoại.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nghe được hai chữ A Lộc trong giấc mộng của người phụ nữ này, nếu như không phải Lục Sinh... vậy thì là ai?
Bấm ngón tay, gõ từng cái một lên mặt bàn làm việc, đột nhiên dừng lại, lập tức gọi điện thoại: “Cậu đi điều tra thêm cho tôi, trong ngục giam có ai tên là A Lộc hay không?”
Rất hiển nhiên, mặc dù Thẩm Tư Cương không thể hoàn toàn khẳng định ba năm trước đây bên người Giản Đường có một người tên là A Lộc hay không, nhưng ba năm sau, cô trở về, trong mộng nói mớ đều là cái tên này, như vậy, manh mối chỉ thẳng đến chỗ đó - nhà giam nơi cô sống suốt ba năm!
Quay người, một lần nữa về tới văn phòng.
Cô nằm trên ghế sofa, ngủ rất say, không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào.
Anh ta ngồi sau bàn làm việc, thư ký đi vào: “Thẩm…”
Thư ký vừa lên tiếng, đã thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc giơ ngón trỏ lên, ra hiệu cô im lặng, lại nhìn về phía ghế sofa. Thư ký thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía ghế sofa, trên ghế có một người phụ nữ đang ngủ, lập tức liên tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Không nói chuyện, nhấc chân đi về phía bàn làm việc, nhưng tiếng giày cao gót chạm xuống nền nhà lại không thể giấu được, lại bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc bắn tới, trái tim của cô thư ký đáng thương đập bình bịch bình bịch, cô vội vàng nhón chân lên mà đi.
Dưới gầm trời này cũng chỉ có phụ nữ mới hiểu được, mang giày cao gót cao bảy tám centimet, sau đó lại kiễng mũi chân đi đường. Chuyện này có thể có thể gọi là một trong mười hình phạt Mãn Thanh nặng nhất!
Thật vất vả đi tới trước bàn làm việc, đặt hồ sơ trong tay lên bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, hồ sơ này cần anh ký tên.”
Thư ký nhìn ông chủ nhà mình quẹt bút một cái, dứt khoát ký tên của mình, trong lòng lại khổ, làm tổng giám đốc ký tên thì đơn giản thôi, cô cầm hồ sơ đến một chuyến, lại đi về một chuyến... Quả thực là muốn mạng người.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng giám đốc trước nay luôn lạnh lùng của mình lại lo lắng như vậy, quan tâm một người như vậy. Liền có chút tò mò, nhìn trộm về phía ghế sofa… rồi thất vọng.
Chỉ là một cô gái bình thường thôi nhỉ...
Nhìn một chút, lại cảm thấy có chút quen mắt, sau khi đáy lòng nổi lên hoài nghi thì lại càng tỉ mỉ bắt đầu quan sát, lần này, càng nhìn càng thấy giống.
Lập tức, không nhịn được, hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, người đó… rất giống cô Giản năm đó.”
Cũng không biết có phải là vì kinh ngạc hay không, giọng hơi lớn một chút, hay là bởi vì điều hoà không khí nhiệt độ thấp, nên người đang ngủ trên ghế sofa dần dần mở mắt ra, lúc mở mắt ra, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Đầu tiên là nháy nháy mắt, nhìn một lần trước mắt, lại xoay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt chạm tới Thẩm Tư Cương đang làm việc sau bàn, lập tức, đầu óc tỉnh táo vô cùng.
“Đến, lại đây, Giản Đường.” Sau bàn công tác, người đàn ông vẫy tay về phía người vừa mới tỉnh ngủ.
Một cái vẫy tay này của hắn, khiến Giản Đường ngơ ngác cả người, thư ký cũng ngơ ngác... Giản...
“Cô Giản?” Thư ký kinh ngạc gọi một tiếng.
Giản Đường thấy ánh mắt không thể tin của cô thư ký đang đứng trước bàn làm việc, thân thể của cô run lên.
“Cô là... Giản Đường?” Thư ký hình không thể tin được, bước nhanh đi đến trước sofa.
Sắc mặt Giản Đường vừa tái nhợt vừa trắng bệch, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm đánh giá như thế này, vẻ kinh ngạc của đối phương khiến cô không thể đối mặt với chính mình.
Ánh mắt đó như đang nhắc nhở cô những tra tấn đáng sợ mà cô phải chịu đựng trong suốt ba năm, cô muốn sống với tự tôn tự ái, cô cũng muốn được sống với kiêu ngạo và tôn nghiêm...
“Thư ký Đỗ.” Nở một nụ cười tái nhợt vô cùng xấu hổ: “Đã lâu không gặp.”
Ngay cả câu nói này cũng rất yếu ớt trống rỗng.
Thư ký Đỗ thực sự không thể tin được, người phụ nữ trước mặt này lại là Giản Đường tinh thần phấn chấn của năm đó!
“Sao cô… lại biến thành như vậy?” Thư ký Đỗ muốn hỏi như vậy, đột nhiên ý thức được không thích hợp, im bặt dừng lại, trong chốc lát, cũng có chút xấu hổ: “Cô Giản, tôi đi ra ngoài làm việc trước.”
Nói xong, đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc như đang chạy trốn.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tư Cương đã đứng lên, đi về phía cô, đưa đồng hồ lên xem giờ: “Đi thôi, cũng không còn bao lâu nữa, xuống ăn cơm trưa.”
Vừa nghĩ tới chuyện phải trải qua một màn tra tấn bằng ánh mắt như ban sáng bị một đám người vây xem, Giản Đường liền không muốn đi ra khỏi căn phòng làm việc này, cúi thấp đầu, hắng giọng nói: “Tôi không đói.”
Thẩm Tư Cương nhướng nửa mày: “Tôi đói.”
“Tôi... không muốn ăn, tôi... cảm thấy không khỏe, không thấy ngon miệng. Tôi không ăn.”
Thẩm Tư Cương liếc mắt một cái đã biết ngay người phụ nữ này đang trốn tránh, không có cảm xúc nói: ”Cơ thể không khỏe à, vậy được, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nói xong, làm bộ lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: “Bạch Dương Hàng, bây giờ có đang ở bệnh viện không?”
Đang hỏi, người phụ nữ trên ghế sofa đột nhiên vươn tay, dùng sức túm ống tay áo của anh, đáy mắt anh có chút kinh ngạc, không ngờ gọi điện thoại cho Bạch Dương Hàng lại thật sự chọc tới cô, bất ngờ không đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước, đoán được chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, anh vội vàng duỗi một tay khác ra, nhanh chónh chính xác chống lên chỗ tựa lưng của ghế sofa.
“A lô? A? A lô?” Điện thoại còn đặt bên tai, bên kia điện thoại, Bạch Dương Hàng vẫn chẳng hiểu gì. “Tôi đang ở trường, Thẩm Tư Cương? Anh vẫn ở đó chứ?”
“A, là thế này, lát nữa tôi…” Anh đang nói, một tay nhỏ duỗi ra che môi của anh lại.
Đáy mắt anh có chút kinh ngạc, tầm măt di chuyển một chút, rơi xuống khuôn mặt của người phụ nữ đang ở dưới mình, thế là, cười như không cười nhìn cô, lại nâng điện thoại lên, mà tay còn lại chỉ xuống dưới, ngụ ý là hỏi cô, đi bệnh viện hay là đi xuống dưới ăn cơm trưa.
Đối với Giản Đường mà nói, hai nơi cô đều không muốn đi.
“Tôi... chúng ta có thể gọi thức ăn ngoài.” Cô nhường một bước, nói, trong đôi mắt toát lên ý xin tha… Thật sự không muốn tiếp xúc với những ánh mắt dò xét đó nữa, cô vốn sống trong thế giới đen tối, tại sao lại muốn ép cô từng bước một đi đến dưới ánh mặt trời chứ?
Anh nhướng mày, cũng không phát biểu ý kiến. Trong điện thoại, Bạch Dương Hàng còn đang kêu gào: “Thẩm Tư Cương! Anh và Giản Đường ở cùng nhau? Anh đang ở cùng với Giản Đường có đúng không? Nói chuyện mau!”
Bạch Dương Hàng vội vàng hỏi, đối phương lại ấn nút im ắng cắt đứt cuộc đối thoại.
“Tút tút tút.” Bạch Dương Hàng ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay, thật lâu sau mới nói: “Đậu xanh!”
Thẩm Tư Cương nhìn người phụ nữ dưới người mình, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía cánh tay đang che miệng mình lại của đối phương, Giản Đường thuận theo ánh mắt của anh, lập tức ý thức được tay mình còn đang che miệng của người khác, vội vàng lấy tay ra.
Đột nhiên!
Cổ tay bị nắm lại, Giản Đường nhìn sang, anh cầm cổ tay của cô, đầu tóc đen hơi cúi xuống, một nụ hôn dịu dàng in vào lòng bàn tay cô.
Lập tức, lòng bàn tay như bị đốt cháy!
“Anh vừa mới nói, cô Giản kêu tên tôi trong mơ? Nếu như tôi không hiểu sai, A Lộc chỉ chính là tôi đúng không?” Sắc mặt Lục Sinh rất kì lạ. Khụ khụ khụ, chẳng lẽ mị lực của mình quá lớn? Trừ ngày đó Tiêu Hoành mang theo Giản Đường đến, hắn và Giản Đường cũng chỉ gặp mặt có một lần mà thôi.
“Thẩm Tư Cương, cô ấy thật sự gọi “A Lộc” sao?” Thật sự là tò mò làm nóng đầu, Lục Sinh tìm đường chết rất nhanh.
Nói còn chưa dứt lời, người bên đầu kia điện thoại đã cúp máy.
“A lô? A lô? Thẩm Tư Cương, anh vẫn chưa trả lời tôi!”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tư Cương trực tiếp cúp điện thoại.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nghe được hai chữ A Lộc trong giấc mộng của người phụ nữ này, nếu như không phải Lục Sinh... vậy thì là ai?
Bấm ngón tay, gõ từng cái một lên mặt bàn làm việc, đột nhiên dừng lại, lập tức gọi điện thoại: “Cậu đi điều tra thêm cho tôi, trong ngục giam có ai tên là A Lộc hay không?”
Rất hiển nhiên, mặc dù Thẩm Tư Cương không thể hoàn toàn khẳng định ba năm trước đây bên người Giản Đường có một người tên là A Lộc hay không, nhưng ba năm sau, cô trở về, trong mộng nói mớ đều là cái tên này, như vậy, manh mối chỉ thẳng đến chỗ đó - nhà giam nơi cô sống suốt ba năm!
Quay người, một lần nữa về tới văn phòng.
Cô nằm trên ghế sofa, ngủ rất say, không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào.
Anh ta ngồi sau bàn làm việc, thư ký đi vào: “Thẩm…”
Thư ký vừa lên tiếng, đã thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc giơ ngón trỏ lên, ra hiệu cô im lặng, lại nhìn về phía ghế sofa. Thư ký thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía ghế sofa, trên ghế có một người phụ nữ đang ngủ, lập tức liên tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Không nói chuyện, nhấc chân đi về phía bàn làm việc, nhưng tiếng giày cao gót chạm xuống nền nhà lại không thể giấu được, lại bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc bắn tới, trái tim của cô thư ký đáng thương đập bình bịch bình bịch, cô vội vàng nhón chân lên mà đi.
Dưới gầm trời này cũng chỉ có phụ nữ mới hiểu được, mang giày cao gót cao bảy tám centimet, sau đó lại kiễng mũi chân đi đường. Chuyện này có thể có thể gọi là một trong mười hình phạt Mãn Thanh nặng nhất!
Thật vất vả đi tới trước bàn làm việc, đặt hồ sơ trong tay lên bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, hồ sơ này cần anh ký tên.”
Thư ký nhìn ông chủ nhà mình quẹt bút một cái, dứt khoát ký tên của mình, trong lòng lại khổ, làm tổng giám đốc ký tên thì đơn giản thôi, cô cầm hồ sơ đến một chuyến, lại đi về một chuyến... Quả thực là muốn mạng người.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng giám đốc trước nay luôn lạnh lùng của mình lại lo lắng như vậy, quan tâm một người như vậy. Liền có chút tò mò, nhìn trộm về phía ghế sofa… rồi thất vọng.
Chỉ là một cô gái bình thường thôi nhỉ...
Nhìn một chút, lại cảm thấy có chút quen mắt, sau khi đáy lòng nổi lên hoài nghi thì lại càng tỉ mỉ bắt đầu quan sát, lần này, càng nhìn càng thấy giống.
Lập tức, không nhịn được, hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, người đó… rất giống cô Giản năm đó.”
Cũng không biết có phải là vì kinh ngạc hay không, giọng hơi lớn một chút, hay là bởi vì điều hoà không khí nhiệt độ thấp, nên người đang ngủ trên ghế sofa dần dần mở mắt ra, lúc mở mắt ra, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Đầu tiên là nháy nháy mắt, nhìn một lần trước mắt, lại xoay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt chạm tới Thẩm Tư Cương đang làm việc sau bàn, lập tức, đầu óc tỉnh táo vô cùng.
“Đến, lại đây, Giản Đường.” Sau bàn công tác, người đàn ông vẫy tay về phía người vừa mới tỉnh ngủ.
Một cái vẫy tay này của hắn, khiến Giản Đường ngơ ngác cả người, thư ký cũng ngơ ngác... Giản...
“Cô Giản?” Thư ký kinh ngạc gọi một tiếng.
Giản Đường thấy ánh mắt không thể tin của cô thư ký đang đứng trước bàn làm việc, thân thể của cô run lên.
“Cô là... Giản Đường?” Thư ký hình không thể tin được, bước nhanh đi đến trước sofa.
Sắc mặt Giản Đường vừa tái nhợt vừa trắng bệch, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm đánh giá như thế này, vẻ kinh ngạc của đối phương khiến cô không thể đối mặt với chính mình.
Ánh mắt đó như đang nhắc nhở cô những tra tấn đáng sợ mà cô phải chịu đựng trong suốt ba năm, cô muốn sống với tự tôn tự ái, cô cũng muốn được sống với kiêu ngạo và tôn nghiêm...
“Thư ký Đỗ.” Nở một nụ cười tái nhợt vô cùng xấu hổ: “Đã lâu không gặp.”
Ngay cả câu nói này cũng rất yếu ớt trống rỗng.
Thư ký Đỗ thực sự không thể tin được, người phụ nữ trước mặt này lại là Giản Đường tinh thần phấn chấn của năm đó!
“Sao cô… lại biến thành như vậy?” Thư ký Đỗ muốn hỏi như vậy, đột nhiên ý thức được không thích hợp, im bặt dừng lại, trong chốc lát, cũng có chút xấu hổ: “Cô Giản, tôi đi ra ngoài làm việc trước.”
Nói xong, đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc như đang chạy trốn.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tư Cương đã đứng lên, đi về phía cô, đưa đồng hồ lên xem giờ: “Đi thôi, cũng không còn bao lâu nữa, xuống ăn cơm trưa.”
Vừa nghĩ tới chuyện phải trải qua một màn tra tấn bằng ánh mắt như ban sáng bị một đám người vây xem, Giản Đường liền không muốn đi ra khỏi căn phòng làm việc này, cúi thấp đầu, hắng giọng nói: “Tôi không đói.”
Thẩm Tư Cương nhướng nửa mày: “Tôi đói.”
“Tôi... không muốn ăn, tôi... cảm thấy không khỏe, không thấy ngon miệng. Tôi không ăn.”
Thẩm Tư Cương liếc mắt một cái đã biết ngay người phụ nữ này đang trốn tránh, không có cảm xúc nói: ”Cơ thể không khỏe à, vậy được, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nói xong, làm bộ lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: “Bạch Dương Hàng, bây giờ có đang ở bệnh viện không?”
Đang hỏi, người phụ nữ trên ghế sofa đột nhiên vươn tay, dùng sức túm ống tay áo của anh, đáy mắt anh có chút kinh ngạc, không ngờ gọi điện thoại cho Bạch Dương Hàng lại thật sự chọc tới cô, bất ngờ không đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước, đoán được chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, anh vội vàng duỗi một tay khác ra, nhanh chónh chính xác chống lên chỗ tựa lưng của ghế sofa.
“A lô? A? A lô?” Điện thoại còn đặt bên tai, bên kia điện thoại, Bạch Dương Hàng vẫn chẳng hiểu gì. “Tôi đang ở trường, Thẩm Tư Cương? Anh vẫn ở đó chứ?”
“A, là thế này, lát nữa tôi…” Anh đang nói, một tay nhỏ duỗi ra che môi của anh lại.
Đáy mắt anh có chút kinh ngạc, tầm măt di chuyển một chút, rơi xuống khuôn mặt của người phụ nữ đang ở dưới mình, thế là, cười như không cười nhìn cô, lại nâng điện thoại lên, mà tay còn lại chỉ xuống dưới, ngụ ý là hỏi cô, đi bệnh viện hay là đi xuống dưới ăn cơm trưa.
Đối với Giản Đường mà nói, hai nơi cô đều không muốn đi.
“Tôi... chúng ta có thể gọi thức ăn ngoài.” Cô nhường một bước, nói, trong đôi mắt toát lên ý xin tha… Thật sự không muốn tiếp xúc với những ánh mắt dò xét đó nữa, cô vốn sống trong thế giới đen tối, tại sao lại muốn ép cô từng bước một đi đến dưới ánh mặt trời chứ?
Anh nhướng mày, cũng không phát biểu ý kiến. Trong điện thoại, Bạch Dương Hàng còn đang kêu gào: “Thẩm Tư Cương! Anh và Giản Đường ở cùng nhau? Anh đang ở cùng với Giản Đường có đúng không? Nói chuyện mau!”
Bạch Dương Hàng vội vàng hỏi, đối phương lại ấn nút im ắng cắt đứt cuộc đối thoại.
“Tút tút tút.” Bạch Dương Hàng ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay, thật lâu sau mới nói: “Đậu xanh!”
Thẩm Tư Cương nhìn người phụ nữ dưới người mình, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía cánh tay đang che miệng mình lại của đối phương, Giản Đường thuận theo ánh mắt của anh, lập tức ý thức được tay mình còn đang che miệng của người khác, vội vàng lấy tay ra.
Đột nhiên!
Cổ tay bị nắm lại, Giản Đường nhìn sang, anh cầm cổ tay của cô, đầu tóc đen hơi cúi xuống, một nụ hôn dịu dàng in vào lòng bàn tay cô.
Lập tức, lòng bàn tay như bị đốt cháy!