Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 133 ƯỠN LƯNG
CHƯƠNG 133: ƯỠN LƯNG
“Sau này, cô cứ ở lại đây.” Nơi mà Thẩm Tư Cương mang Giản Đường về chính là tầng thứ 28 của Đông Kinh, còn nói thêm: “Tôi đã giúp cô từ chức công việc bên này rồi, sau khi nhận việc ở Thẩm Thị, cô cứ đi theo tôi.”
“Công việc của tôi rất tốt!” Cô trợn mắt lên nhìn, anh ta dựa vào cái gì mà thay cô quyết định chứ?
“Sao? Công việc gặp người là cười, cô cảm thấy rất tốt sao? Giản Đường, dù cô có chịu làm, tôi cũng không đồng ý cho cô tiếp tục làm.”
Giản Đường muốn cười... vậy sớm đi làm gì? Lúc trước là ai kêu cô đi bộ phận PR?
Thật sự là... buồn cười!
“Tổng giám đốc Thẩm, lúc trước anh đâu có nói như vậy. Là anh điều tôi đến bộ phận PR, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Giản Đường cắn răng hỏi: “Lúc trước anh kêu tôi đi làm, bây giờ tại sao lại không cho tôi làm?”
Thẩm Tư Cương nhìn Giản Đường với ánh mắt phức tạp: “Cô muốn biết sao?” Giản Đường không nói, Thẩm Tư Cương từ tốn nói: “Sau này cô sẽ biết.”
“Nhưng tôi không muốn...”
“Giản Đường, lúc cô làm công việc này, vui vẻ sao?”
“Vui vẻ sao…” Cô giật mình.
Thẩm Tư Cương nói xong, xoay người rời đi, để lại một mình Giản Đường... Người đàn ông này càng ngày càng khó hiểu.
Nhưng chỉ có một điều xưa nay chưa từng thay đổi.
Anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, quyết định cái gì thì là cái đó!
Cô ghét nhất là kiểu đó của anh ta… Giống như lúc trước anh ta nói cô có tội, cô liền có tội vậy!
Nhưng cho đến ngày hôm nay, cô vẫn bất lực không thể chống cự!
Rốt cuộc… anh muốn tôi phải làm thế nào!
Buổi chiều, anh ta ở trong văn phòng làm việc, còn Giản Đường thì ngồi ngẩn người trong phòng khách... Về phần sau này như thế nào, cô đã có quyết định.
Vẫn là phải... trốn!
Trong đầu đã bắt đầu bày ra cách.
Người như Thẩm Tư Cương, giờ phút này làm việc và hành động càng ngày càng kì lạ, cô không hiểu, lại theo trực giác cảm nhận được nguy hiểm, mà cô thật sự cũng không còn thời gian để tốn nữa, phải bày kế thật tốt mới được.
Giữa trưa, dùng xong cơm tối, anh lại đi vào văn phòng tận tới chín giờ khuya mới ra khỏi.
Thấy Giản Đường đang ngồi trong phòng khách, chỉ hờ hững nói một câu: “Cô ngủ phòng ngủ, tôi ngủ ở phòng khách.”
Giản Đường im lặng đứng lên, đi vào phòng ngủ... Anh càng tỏ thái độ như vậy, cô lại càng hoảng hốt sợ hãi.
Hôm sau.
Giản Đường lại tiếp tục bị ném cho mấy bộ đồ, vẫn là cổng tòa nhà Thẩm Thị như cũ, vẫn bắt cô phải lựa chọn.
Quay người rời đi, về chung cư Đông Kinh.
Ngay tại một khắc Giản Đường quay người bỏ đi đó, Thẩm Tư Cương đưa tay ra, chỉ dùng lực một chút đã kéo người vào trong cửa lớn.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nói tôi có thể tự mình lựa chọn!”
“Tôi có nói vậy.” Người đàn ông này không quan tâm lắm.
“Vậy là anh nói không giữ lời.” Cô thấp giọng nói.
“Cô có thể bỏ rơi tôi, quay người ra ngoài, cũng giống vậy.”
“Sao lại giống nhau chứ!” Giờ phút này, cô đã bị anh ta kéo vào, từng đôi mắt rơi vào trên người cô, nhất là cô lại bị anh ta tóm lôi vào!
Nếu như bây giờ cô hất tay anh ta ra, một mình quay người bỏ chạy... Cô không có can đảm đó từ nơi này chạy tới bên đường dưới ánh mắt của nhiều người như vậy.
Lại cúi thấp đầu, kiên trì đi theo phía sau anh ta, cô nghĩ, chỉ cần đi vào thang máy, những ánh mắt kia và những lời đàm tiếu cũng sẽ biến mất.
Ngang cũng là một đao, thẳng cũng là một đao, Giản Đường ngẩng đầu lên, ưỡn sống lưng, có đáng sợ đến vậy không?
Đáng sợ, đương nhiên đáng sợ!
Tay của Thẩm Tư Cương chạm vào lưng Giản Đường, dùng sức nhấn về phía trước. Lưng của Giản Đường bị anh ta ấn đến mức thẳng lên, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta: “Đi.”
Hiểu được, cô phục tùng mệnh lệnh, từ đầu đến cuối, bàn tay sau lưng kia chưa từng rời khỏi lưng cô.
Anh và cô cứ như thế mà đi qua sảnh lớn, tiến vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc với tư thế vô cùng mờ ám trong mắt người khác dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Trong một khắc cửa thang máy đóng lại, Giản Đường nhìn thấy rất nhiều ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cô, cô lại giật mình, gần như phản xạ có điều kiện gục đầu xuống... Nếu như bị nhận ra thì...
Đinh!
Thang máy ngừng lại, khi cửa mở, tuy trong lòng kháng cự, nhưng cô vẫn bị Thẩm Tư Cương khống chế chống lấy phần lưng, cứng ngắc đi ra khỏi thang máy.
Một đường đến văn phòng Tổng giám đốc, trong giây phút bước vào đó, Giản Đường thở dài một hơi thật sâu, nơi này không có những ánh mắt săm soi của những người kia, khiến nội tâm của cô trở nên thoải mái hơn.
“Chỗ đó có sách, cô tự đi xem đi. Tôi đi họp đã.”
Giản Đường có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Tư Cương cứ như vậy quay người đi ra khỏi văn phòng, bỏ lại cô một mình ở nơi này.
Nhìn khắp bốn phía, căn phòng này không có bất kì khác biệt gì so với ba năm trước đây, là phong cách nhất quán của anh ta.
Liên tục hai đêm, ngủ trong phòng ngủ của người kia, cô đã không chợp mắt hai đêm rồi, ngồi xuống ghế sofa, không bao lâu sau đã chống cự không nổi cơn buồn ngủ, thân thể nghiêng qua, tựa vào ghế sofa ngủ.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cửa im ắng mở ra.
Người đàn ông đứng ở cửa, đập vào mắt là cô đang nghiêng người tựa vào ghế sofa ngủ, anh kinh ngạc một chút, lập tức đi đến trước sofa, rồi đứng trước sofa, nhìn người phụ nữ trước mắt thật lâu, hình như là vì lạnh, người đang ngồi trên ghế sofa ngủ cũng không yên, dần dần cuộn mình lại.
Ngón tay đẹp đẽ cởi áo sơ mi ra, trùm lên trên người cô, khi anh tới gần, lại nghe thấy một tiếng thì thầm.
“A Lộc...”
Ngón tay đang cầm áo sơ mi dừng một chút, trên trán có chút lạnh lùng.
“Vẫn nhớ Lục Sinh sao… cũng khó cho cô vẫn chung tình như vậy.”
Có chút mỉa mai, khóe môi của anh ta đờ đẫn nhúc nhích.
Vậy Tiêu Hoành lại là chuyện gì?
Lục Sinh và Tiêu Hoành có quan hệ như thế nào, Thẩm Tư Cương hiểu rất rõ.
Đáy mắt anh ta có chút u tối, thăm dò hỏi thăm: “A Lộc là... Lục Sinh sao?”
“A Lộc... Thật xin lỗi...”
Đương nhiên là Giản Đường trong lúc ngủ mơ cũng sẽ không trả lời Thẩm Tư Cương.
Nhíu mày lại, đột nhiên, Thẩm Tư Cương đứng lên đi ra khỏi văn phòng, đi vào một phòng họp nhỏ, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho Lục Sinh: “Là tôi, Thẩm Tư Cương.”
Lục Sinh đang bận rộn làm việc lại hiện lên kinh ngạc trong đáy mắt: “Tổng giám đốc Thẩm không có chuyện gấp sẽ không gọi điện tới, tổng giám đốc Thẩm cứ nói.” Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp nói.
Thẩm Tư Cương càng thêm trực tiếp: “Anh và Giản Đường có quan hệ gì?”
Lời này hỏi ra, thật sự rất khó hiểu.
Kiểu người ổn trọng như Lục Sinh cũng sửng sốt một chút, mới nói: “Có gặp mặt một lần.”
Thầm nghĩ, sao Thẩm Tư Cương lại đột nhiên hỏi hắn điều này.
Một giây sau, lại nghe đối phương đang nói trong điện thoại: “Tổng giám đốc Lục chỉ mới gặp mặt một lần, mà duyên phận lại có chút sâu, sâu đến mức Giản Đường gọi “A Lộc” mấy lần trong lúc ngủ mơ.”
Khụ! Khụ khụ khụ khụ... Lục Sinh đang uống nước kinh ngạc sặc sụa, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, mấy câu này không thể nói lung tung được. Cô Giản là người Tiêu Hoành thích. Cái gọi là vợ của bạn không thể trêu. Lục Sinh tôi còn chưa bỉ ổi đến mức cướp của anh em mình.”
“Sau này, cô cứ ở lại đây.” Nơi mà Thẩm Tư Cương mang Giản Đường về chính là tầng thứ 28 của Đông Kinh, còn nói thêm: “Tôi đã giúp cô từ chức công việc bên này rồi, sau khi nhận việc ở Thẩm Thị, cô cứ đi theo tôi.”
“Công việc của tôi rất tốt!” Cô trợn mắt lên nhìn, anh ta dựa vào cái gì mà thay cô quyết định chứ?
“Sao? Công việc gặp người là cười, cô cảm thấy rất tốt sao? Giản Đường, dù cô có chịu làm, tôi cũng không đồng ý cho cô tiếp tục làm.”
Giản Đường muốn cười... vậy sớm đi làm gì? Lúc trước là ai kêu cô đi bộ phận PR?
Thật sự là... buồn cười!
“Tổng giám đốc Thẩm, lúc trước anh đâu có nói như vậy. Là anh điều tôi đến bộ phận PR, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Giản Đường cắn răng hỏi: “Lúc trước anh kêu tôi đi làm, bây giờ tại sao lại không cho tôi làm?”
Thẩm Tư Cương nhìn Giản Đường với ánh mắt phức tạp: “Cô muốn biết sao?” Giản Đường không nói, Thẩm Tư Cương từ tốn nói: “Sau này cô sẽ biết.”
“Nhưng tôi không muốn...”
“Giản Đường, lúc cô làm công việc này, vui vẻ sao?”
“Vui vẻ sao…” Cô giật mình.
Thẩm Tư Cương nói xong, xoay người rời đi, để lại một mình Giản Đường... Người đàn ông này càng ngày càng khó hiểu.
Nhưng chỉ có một điều xưa nay chưa từng thay đổi.
Anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, quyết định cái gì thì là cái đó!
Cô ghét nhất là kiểu đó của anh ta… Giống như lúc trước anh ta nói cô có tội, cô liền có tội vậy!
Nhưng cho đến ngày hôm nay, cô vẫn bất lực không thể chống cự!
Rốt cuộc… anh muốn tôi phải làm thế nào!
Buổi chiều, anh ta ở trong văn phòng làm việc, còn Giản Đường thì ngồi ngẩn người trong phòng khách... Về phần sau này như thế nào, cô đã có quyết định.
Vẫn là phải... trốn!
Trong đầu đã bắt đầu bày ra cách.
Người như Thẩm Tư Cương, giờ phút này làm việc và hành động càng ngày càng kì lạ, cô không hiểu, lại theo trực giác cảm nhận được nguy hiểm, mà cô thật sự cũng không còn thời gian để tốn nữa, phải bày kế thật tốt mới được.
Giữa trưa, dùng xong cơm tối, anh lại đi vào văn phòng tận tới chín giờ khuya mới ra khỏi.
Thấy Giản Đường đang ngồi trong phòng khách, chỉ hờ hững nói một câu: “Cô ngủ phòng ngủ, tôi ngủ ở phòng khách.”
Giản Đường im lặng đứng lên, đi vào phòng ngủ... Anh càng tỏ thái độ như vậy, cô lại càng hoảng hốt sợ hãi.
Hôm sau.
Giản Đường lại tiếp tục bị ném cho mấy bộ đồ, vẫn là cổng tòa nhà Thẩm Thị như cũ, vẫn bắt cô phải lựa chọn.
Quay người rời đi, về chung cư Đông Kinh.
Ngay tại một khắc Giản Đường quay người bỏ đi đó, Thẩm Tư Cương đưa tay ra, chỉ dùng lực một chút đã kéo người vào trong cửa lớn.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh nói tôi có thể tự mình lựa chọn!”
“Tôi có nói vậy.” Người đàn ông này không quan tâm lắm.
“Vậy là anh nói không giữ lời.” Cô thấp giọng nói.
“Cô có thể bỏ rơi tôi, quay người ra ngoài, cũng giống vậy.”
“Sao lại giống nhau chứ!” Giờ phút này, cô đã bị anh ta kéo vào, từng đôi mắt rơi vào trên người cô, nhất là cô lại bị anh ta tóm lôi vào!
Nếu như bây giờ cô hất tay anh ta ra, một mình quay người bỏ chạy... Cô không có can đảm đó từ nơi này chạy tới bên đường dưới ánh mắt của nhiều người như vậy.
Lại cúi thấp đầu, kiên trì đi theo phía sau anh ta, cô nghĩ, chỉ cần đi vào thang máy, những ánh mắt kia và những lời đàm tiếu cũng sẽ biến mất.
Ngang cũng là một đao, thẳng cũng là một đao, Giản Đường ngẩng đầu lên, ưỡn sống lưng, có đáng sợ đến vậy không?
Đáng sợ, đương nhiên đáng sợ!
Tay của Thẩm Tư Cương chạm vào lưng Giản Đường, dùng sức nhấn về phía trước. Lưng của Giản Đường bị anh ta ấn đến mức thẳng lên, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta: “Đi.”
Hiểu được, cô phục tùng mệnh lệnh, từ đầu đến cuối, bàn tay sau lưng kia chưa từng rời khỏi lưng cô.
Anh và cô cứ như thế mà đi qua sảnh lớn, tiến vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc với tư thế vô cùng mờ ám trong mắt người khác dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Trong một khắc cửa thang máy đóng lại, Giản Đường nhìn thấy rất nhiều ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cô, cô lại giật mình, gần như phản xạ có điều kiện gục đầu xuống... Nếu như bị nhận ra thì...
Đinh!
Thang máy ngừng lại, khi cửa mở, tuy trong lòng kháng cự, nhưng cô vẫn bị Thẩm Tư Cương khống chế chống lấy phần lưng, cứng ngắc đi ra khỏi thang máy.
Một đường đến văn phòng Tổng giám đốc, trong giây phút bước vào đó, Giản Đường thở dài một hơi thật sâu, nơi này không có những ánh mắt săm soi của những người kia, khiến nội tâm của cô trở nên thoải mái hơn.
“Chỗ đó có sách, cô tự đi xem đi. Tôi đi họp đã.”
Giản Đường có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Tư Cương cứ như vậy quay người đi ra khỏi văn phòng, bỏ lại cô một mình ở nơi này.
Nhìn khắp bốn phía, căn phòng này không có bất kì khác biệt gì so với ba năm trước đây, là phong cách nhất quán của anh ta.
Liên tục hai đêm, ngủ trong phòng ngủ của người kia, cô đã không chợp mắt hai đêm rồi, ngồi xuống ghế sofa, không bao lâu sau đã chống cự không nổi cơn buồn ngủ, thân thể nghiêng qua, tựa vào ghế sofa ngủ.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cửa im ắng mở ra.
Người đàn ông đứng ở cửa, đập vào mắt là cô đang nghiêng người tựa vào ghế sofa ngủ, anh kinh ngạc một chút, lập tức đi đến trước sofa, rồi đứng trước sofa, nhìn người phụ nữ trước mắt thật lâu, hình như là vì lạnh, người đang ngồi trên ghế sofa ngủ cũng không yên, dần dần cuộn mình lại.
Ngón tay đẹp đẽ cởi áo sơ mi ra, trùm lên trên người cô, khi anh tới gần, lại nghe thấy một tiếng thì thầm.
“A Lộc...”
Ngón tay đang cầm áo sơ mi dừng một chút, trên trán có chút lạnh lùng.
“Vẫn nhớ Lục Sinh sao… cũng khó cho cô vẫn chung tình như vậy.”
Có chút mỉa mai, khóe môi của anh ta đờ đẫn nhúc nhích.
Vậy Tiêu Hoành lại là chuyện gì?
Lục Sinh và Tiêu Hoành có quan hệ như thế nào, Thẩm Tư Cương hiểu rất rõ.
Đáy mắt anh ta có chút u tối, thăm dò hỏi thăm: “A Lộc là... Lục Sinh sao?”
“A Lộc... Thật xin lỗi...”
Đương nhiên là Giản Đường trong lúc ngủ mơ cũng sẽ không trả lời Thẩm Tư Cương.
Nhíu mày lại, đột nhiên, Thẩm Tư Cương đứng lên đi ra khỏi văn phòng, đi vào một phòng họp nhỏ, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho Lục Sinh: “Là tôi, Thẩm Tư Cương.”
Lục Sinh đang bận rộn làm việc lại hiện lên kinh ngạc trong đáy mắt: “Tổng giám đốc Thẩm không có chuyện gấp sẽ không gọi điện tới, tổng giám đốc Thẩm cứ nói.” Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp nói.
Thẩm Tư Cương càng thêm trực tiếp: “Anh và Giản Đường có quan hệ gì?”
Lời này hỏi ra, thật sự rất khó hiểu.
Kiểu người ổn trọng như Lục Sinh cũng sửng sốt một chút, mới nói: “Có gặp mặt một lần.”
Thầm nghĩ, sao Thẩm Tư Cương lại đột nhiên hỏi hắn điều này.
Một giây sau, lại nghe đối phương đang nói trong điện thoại: “Tổng giám đốc Lục chỉ mới gặp mặt một lần, mà duyên phận lại có chút sâu, sâu đến mức Giản Đường gọi “A Lộc” mấy lần trong lúc ngủ mơ.”
Khụ! Khụ khụ khụ khụ... Lục Sinh đang uống nước kinh ngạc sặc sụa, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, mấy câu này không thể nói lung tung được. Cô Giản là người Tiêu Hoành thích. Cái gọi là vợ của bạn không thể trêu. Lục Sinh tôi còn chưa bỉ ổi đến mức cướp của anh em mình.”