Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 132 TỔNG GIÁM ĐỐC THẨM, ANH KHÔNG MUỐN TÔI SAO_
CHƯƠNG 132: TỔNG GIÁM ĐỐC THẨM, ANH KHÔNG MUỐN TÔI SAO?
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Giản Đường nắm chặt tay, người này rốt cuộc còn muốn cái gì từ cô: “Tổng giám đốc Thẩm, anh nhìn cho kỹ! Anh nhìn cho kỹ đi! Cả người tôi từ trên xuống dưới còn chỗ nào có thể khiến một nhân vật lớn như anh phải phí công phí sức hay không?”
“Anh nói đi! Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ cho anh hết!” Vô duyên vô cớ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô: “Tổng giám đốc Thẩm! Tôi không còn là Giản Đường của năm đó nữa! Anh phải hiểu điều này!
Tôi thật sự không nghĩ ra, có thể khiến một nhân vật lớn được người người kính sợ lại phải phí công phí sức dây dưa với tôi như vậy, là vì anh xem trọng tôi ở chỗ nào?”
Từ hôm qua đến giờ, cô đã bị Nguỵ Tư San kéo lên xe, đến dự tiệc của mấy người chết bầm đó và lại còn nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện ở đó - Tiêu Hoành.
Vết thương mà Tiêu Hoành đã gây ra cho cô còn chưa kịp lành, thì người anh ruột thịt máu mủ của cô lại cứa vào tim cô thêm một nhát dao thứ hai!
Sau đó thì sao? Sau đó thì người đàn ông này xuất hiện, vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt cô, vô duyên vô cớ có những hành động không ai hiểu được. Cô không hiểu cũng không muốn hiểu.
Cứ xem cô như là gia súc gia cầm đi, mà cho dù cô có là gia súc gia cầm gì đó thì cũng phải để cho cô thở một hơi chứ. Ngay cả khi đồ tể giết mổ gia súc gia cầm thì cũng chẳng có chuyện đâm một dao vào, chưa kịp rút dao ra đã đâm thêm một dao nữa cả… Quá phiền rồi!
Đã phiền lắm rồi!
“Thẩm Tư Cương, tại sao anh lại còn muốn gây thêm phiền phức cho tôi chứ!
“Anh mắng tôi đi, anh đánh tôi đi, anh khinh bỉ tôi đi, anh cứ châm chọc tôi đi! Miễn đừng vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa… Tôi xin anh!
Xin anh, đừng giày vò tôi thêm nữa… Đủ rồi! Đủ lắm rồi!”
Cô cúi đầu, âm thanh khàn khàn đầy kiềm chế, bỗng nhiên cô cười khẽ: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cái mà tôi còn sót lại chính là tấm thân héo hon gầy mòn này… Nếu như tổng giám đốc Thẩm không chê, vậy anh lấy đi.”
Chẳng sao cả, linh hồn đã chết rồi, còn cần tấm thân này làm gì nữa?
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chầm chậm nhìn về phía đối diện, rồi từ từ đưa tay lên, tất cả mọi động tác đều chậm. “Xoẹt xoẹt!” Tiếng xé vải vang lên, cô cởi quần áo trước mặt Thẩm Tư Cương.
Thẩm Tu Cần đau lòng khôn nguôi, muốn bước đến ngăn cản, nhưng trong giây phút nhìn thấy ánh mắt của cô, dưới chân như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.
Từng mảnh vải rơi xuống, cô đứng trước mặt anh dần dần không còn mảnh vải che thân, lộ ra thân vô cùng hình gầy ốm. Cô không khóc, hốc mắt thậm chí còn chẳng có một giọt nước mắt nào, nhưng trên người lại toát lên một vẻ chết lặng không thuộc về tuổi này: “Tổng giám đốc Thẩm, anh nhìn cho kỹ đi, trên thân thể này còn có cái gì khiến cho anh cảm thấy hứng thú thì anh cứ lấy đí. Chỉ là thật xin lỗi nhé, thân tàn héo hon này cũng không hoàn chỉnh, thiếu mất một quả thận rồi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương chăm chú nhìn Giản Đường. Anh không thể dời chân bước di, cũng chẳng thể dời mắt khỏi cô. Mãi cho đến khi cô hoàn toàn khoả thân, ánh mắt anh mới dừng lại, di chuyển xuống phía dưới, tầm mắt rơi lên phía lưng trái của cô.
“Đừng đùa nữa, anh muốn cái gì thì cứ lấy hết đi, lấy đi rồi thì về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.” Cô lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại, trên mặt hiện lên biểu tình thôi cứ chọn đại một người… Cô tự nhủ: Chẳng sao cả.
Lộc cộc, lộc cộc… Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người kia đã đứng trước mặt mình, cho dù nhắm mắt lại, Giản Đường cũng rõ ràng cảm nhận được, cô kiên trì cắn chặt răng.
Có đồ vật choàng lên người cô, cô run lên, mở mắt ra, yên lặng nhìn chiếc áo khoác âu phục đang che kín thân mình.
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, đáy mắt cô không phải là cảm động mà càng thêm tuyệt vọng… Với hiểu biết của cô về anh thì rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến anh phí công tốn sức cùng cô chơi trò này chứ?
Cô chậm rãi ngẩng đầu, sau lại lặng lẽ cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên, lặp lại ba lần như vậy, cuối cùng, sau khi quyết định, cô khẽ cắn răng một cái, vươn hai tay ra, không chớp mắt, vòng lấy cổ người đàn ông trước mặt. Lúc này, cô đang run rẩy.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh không muốn tôi sao?” Nói ra câu này, cổ của cô đỏ lựng, cô không cách nào hình dung được sự xấu hổ đang tràn ngập trong lòng. Câu nói này cô từng nghe những cô gái khác nói với những người đàn ông trung niên trong các phòng bao ở hộp đêm.
Chỉ là, cô làm thế nào cũng không bắt chước được vẻ kiều diễm mê hoặc lòng người lúc như những cô gái son môi đỏ thắm kia… Nhưng đối với cô mà nói, chuyện này đã khó khăn và khó chịu hơn việc phải quỳ xuống rồi.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương đột nhiên co lại, cổ họng khẽ nuốt nước bọt, anh có thể cảm thấy rõ ràng bụng dưới đang nóng lên, trong lòng thầm nhủ “Chết tiệt”, nhưng ngoài mặt vẫn lặng lẽ kéo Giản Đường ra khỏi người anh, ngón tay thon dài cài lại nút áo và nhẹ nhàng nhìn cô: “Năm phút đã trôi qua, cô chỉ còn mười phút đề sắp xếp hành lý.”
Giản Đường giật mình, có chút thất thần: “Tại sao? Tất cả những gì tôi còn sót lại cũng chỉ là tấm thân này. Vậy mà tại sao?” Tại sao cô chủ động như thế nhưng anh vẫn đẩy cô ra?
Cô thật sự nghĩ không ra, cô còn lại cái gì có thể cho anh. Nếu điều anh muốn không phải là thân xác cô, vậy cuối cùng… là cái gì?
Cô đơ người, đứng cứng ngắc một chỗ, vẫn hốt hoảng ngơ ngác hết mười phút còn lại.
Mà người đàn ông bên cạnh cũng không thúc giục cô.
“Đến giờ rồi.” Nói xong câu này, Thẩm Tư Cương đưa tay kéo Giản Đường ôm vào lòng, sau đó, cánh tay dời đi, ôm lấy vòng eo của cô, mạnh mẽ kéo cô di ra cửa.
Đột nhiên, Giản Đường bừng tỉnh, sắc mặt trắng nhợt, giằng co: “Tôi không đi, tổng giám đốc Thẩm, tôi không đi có được hay không, tôi sống một mình rất tốt, thật đấy. Xin anh, tôi không muốn dọn đi đâu hết.”
Cô dùng dằng không chịu đi, nhưng với sức lực của cô làm sao có thể đấu lại sức lực của một người đàn ông chứ?
Cầu xin không thành, cô tức giận mắng to: “Thẩm Tư Cương! Anh làm thế này là ngang ngược cưỡng chế! Là xông tới phá nhà dân! Là bắt cóc con gái nhà lành! Sẽ bị trừng phạt đấy!”
Còn chưa dứt lời, một chiếc điện thoại di động được đưa đến trước mặt cô: “Cầm đi, gọi cho cảnh sát ấy!”
“…” Chiêu gì cũng đã đem ra xài hết một lượt rồi, cầu xin dùng rồi, lấy trứng chọi đá cũng đã thử, la mắng đe doạ anh ta cũng thất bại, anh ta vẫn không tức giận… Người này lý trí đến đáng sợ!
“Anh rốt cuộc muốn làm cái quái gì thế?” Bao nhiêu chiêu thức cô đều đã xài, chiêu nào cũng vô dụng. Từ trước đến nay, Giản Đường chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ. Cuối cùng, cô ủ rũ, vô cùng chán nản hỏi anh, giọng nói khàn khàn, thiếu đi một chút hèn mọn khi cầu xin, cũng thiếu đi tính khí nóng nảy khi mắng chửi người khác, chỉ có tuyệt vọng vô biên: “... Thẩm Tư Cương… Tôi mệt mỏi quá… Xin anh đấy…”
Xin anh tha cho tôi đi.
Cô vô cùng mệt mỏi, vô cùng tuyệt vọng, giống như người bị giam vào một căn phòng tối, chung quanh đen quánh một màu, bạn căn bản không biết trong gian phòng này có cái gì bên cạnh bạn.
Ngay lúc này đây, Thẩm Tư Cương đã khiến cho cô cảm nhận một nỗi sợ hãi khủng bố đến như vậy.
Cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo cô bỗng run rẩy thật khẽ… Vì nghe được câu nói: “Tôi mệt quá, xin anh đấy…”
Cô không hề nói với anh cô cầu xin anh điều gì, nhưng anh lại biết rõ cô đang cầu xin điều gì.
Anh lắc đầu: “Không được.” Lúc anh biết anh thực sự đã động lòng với cô thì cũng là lúc anh không thể nào buông tay để cô tự ý rời đi nữa.
Chỉ là lúc này, Thẩm Tư Cương không hiểu, nắm cát trong tay, càng nắm chặt lại càng rơi mất. Hoặc là anh hiểu đạo lý này, nhưng trong tiềm thức lại cho rằng, Giản Đường phải thuộc về Thẩm Tư Cương.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Giản Đường nắm chặt tay, người này rốt cuộc còn muốn cái gì từ cô: “Tổng giám đốc Thẩm, anh nhìn cho kỹ! Anh nhìn cho kỹ đi! Cả người tôi từ trên xuống dưới còn chỗ nào có thể khiến một nhân vật lớn như anh phải phí công phí sức hay không?”
“Anh nói đi! Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ cho anh hết!” Vô duyên vô cớ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô: “Tổng giám đốc Thẩm! Tôi không còn là Giản Đường của năm đó nữa! Anh phải hiểu điều này!
Tôi thật sự không nghĩ ra, có thể khiến một nhân vật lớn được người người kính sợ lại phải phí công phí sức dây dưa với tôi như vậy, là vì anh xem trọng tôi ở chỗ nào?”
Từ hôm qua đến giờ, cô đã bị Nguỵ Tư San kéo lên xe, đến dự tiệc của mấy người chết bầm đó và lại còn nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện ở đó - Tiêu Hoành.
Vết thương mà Tiêu Hoành đã gây ra cho cô còn chưa kịp lành, thì người anh ruột thịt máu mủ của cô lại cứa vào tim cô thêm một nhát dao thứ hai!
Sau đó thì sao? Sau đó thì người đàn ông này xuất hiện, vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt cô, vô duyên vô cớ có những hành động không ai hiểu được. Cô không hiểu cũng không muốn hiểu.
Cứ xem cô như là gia súc gia cầm đi, mà cho dù cô có là gia súc gia cầm gì đó thì cũng phải để cho cô thở một hơi chứ. Ngay cả khi đồ tể giết mổ gia súc gia cầm thì cũng chẳng có chuyện đâm một dao vào, chưa kịp rút dao ra đã đâm thêm một dao nữa cả… Quá phiền rồi!
Đã phiền lắm rồi!
“Thẩm Tư Cương, tại sao anh lại còn muốn gây thêm phiền phức cho tôi chứ!
“Anh mắng tôi đi, anh đánh tôi đi, anh khinh bỉ tôi đi, anh cứ châm chọc tôi đi! Miễn đừng vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa… Tôi xin anh!
Xin anh, đừng giày vò tôi thêm nữa… Đủ rồi! Đủ lắm rồi!”
Cô cúi đầu, âm thanh khàn khàn đầy kiềm chế, bỗng nhiên cô cười khẽ: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cái mà tôi còn sót lại chính là tấm thân héo hon gầy mòn này… Nếu như tổng giám đốc Thẩm không chê, vậy anh lấy đi.”
Chẳng sao cả, linh hồn đã chết rồi, còn cần tấm thân này làm gì nữa?
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chầm chậm nhìn về phía đối diện, rồi từ từ đưa tay lên, tất cả mọi động tác đều chậm. “Xoẹt xoẹt!” Tiếng xé vải vang lên, cô cởi quần áo trước mặt Thẩm Tư Cương.
Thẩm Tu Cần đau lòng khôn nguôi, muốn bước đến ngăn cản, nhưng trong giây phút nhìn thấy ánh mắt của cô, dưới chân như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.
Từng mảnh vải rơi xuống, cô đứng trước mặt anh dần dần không còn mảnh vải che thân, lộ ra thân vô cùng hình gầy ốm. Cô không khóc, hốc mắt thậm chí còn chẳng có một giọt nước mắt nào, nhưng trên người lại toát lên một vẻ chết lặng không thuộc về tuổi này: “Tổng giám đốc Thẩm, anh nhìn cho kỹ đi, trên thân thể này còn có cái gì khiến cho anh cảm thấy hứng thú thì anh cứ lấy đí. Chỉ là thật xin lỗi nhé, thân tàn héo hon này cũng không hoàn chỉnh, thiếu mất một quả thận rồi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương chăm chú nhìn Giản Đường. Anh không thể dời chân bước di, cũng chẳng thể dời mắt khỏi cô. Mãi cho đến khi cô hoàn toàn khoả thân, ánh mắt anh mới dừng lại, di chuyển xuống phía dưới, tầm mắt rơi lên phía lưng trái của cô.
“Đừng đùa nữa, anh muốn cái gì thì cứ lấy hết đi, lấy đi rồi thì về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.” Cô lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại, trên mặt hiện lên biểu tình thôi cứ chọn đại một người… Cô tự nhủ: Chẳng sao cả.
Lộc cộc, lộc cộc… Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người kia đã đứng trước mặt mình, cho dù nhắm mắt lại, Giản Đường cũng rõ ràng cảm nhận được, cô kiên trì cắn chặt răng.
Có đồ vật choàng lên người cô, cô run lên, mở mắt ra, yên lặng nhìn chiếc áo khoác âu phục đang che kín thân mình.
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, đáy mắt cô không phải là cảm động mà càng thêm tuyệt vọng… Với hiểu biết của cô về anh thì rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến anh phí công tốn sức cùng cô chơi trò này chứ?
Cô chậm rãi ngẩng đầu, sau lại lặng lẽ cúi xuống, sau đó lại ngẩng lên, lặp lại ba lần như vậy, cuối cùng, sau khi quyết định, cô khẽ cắn răng một cái, vươn hai tay ra, không chớp mắt, vòng lấy cổ người đàn ông trước mặt. Lúc này, cô đang run rẩy.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh không muốn tôi sao?” Nói ra câu này, cổ của cô đỏ lựng, cô không cách nào hình dung được sự xấu hổ đang tràn ngập trong lòng. Câu nói này cô từng nghe những cô gái khác nói với những người đàn ông trung niên trong các phòng bao ở hộp đêm.
Chỉ là, cô làm thế nào cũng không bắt chước được vẻ kiều diễm mê hoặc lòng người lúc như những cô gái son môi đỏ thắm kia… Nhưng đối với cô mà nói, chuyện này đã khó khăn và khó chịu hơn việc phải quỳ xuống rồi.
Đôi mắt Thẩm Tư Cương đột nhiên co lại, cổ họng khẽ nuốt nước bọt, anh có thể cảm thấy rõ ràng bụng dưới đang nóng lên, trong lòng thầm nhủ “Chết tiệt”, nhưng ngoài mặt vẫn lặng lẽ kéo Giản Đường ra khỏi người anh, ngón tay thon dài cài lại nút áo và nhẹ nhàng nhìn cô: “Năm phút đã trôi qua, cô chỉ còn mười phút đề sắp xếp hành lý.”
Giản Đường giật mình, có chút thất thần: “Tại sao? Tất cả những gì tôi còn sót lại cũng chỉ là tấm thân này. Vậy mà tại sao?” Tại sao cô chủ động như thế nhưng anh vẫn đẩy cô ra?
Cô thật sự nghĩ không ra, cô còn lại cái gì có thể cho anh. Nếu điều anh muốn không phải là thân xác cô, vậy cuối cùng… là cái gì?
Cô đơ người, đứng cứng ngắc một chỗ, vẫn hốt hoảng ngơ ngác hết mười phút còn lại.
Mà người đàn ông bên cạnh cũng không thúc giục cô.
“Đến giờ rồi.” Nói xong câu này, Thẩm Tư Cương đưa tay kéo Giản Đường ôm vào lòng, sau đó, cánh tay dời đi, ôm lấy vòng eo của cô, mạnh mẽ kéo cô di ra cửa.
Đột nhiên, Giản Đường bừng tỉnh, sắc mặt trắng nhợt, giằng co: “Tôi không đi, tổng giám đốc Thẩm, tôi không đi có được hay không, tôi sống một mình rất tốt, thật đấy. Xin anh, tôi không muốn dọn đi đâu hết.”
Cô dùng dằng không chịu đi, nhưng với sức lực của cô làm sao có thể đấu lại sức lực của một người đàn ông chứ?
Cầu xin không thành, cô tức giận mắng to: “Thẩm Tư Cương! Anh làm thế này là ngang ngược cưỡng chế! Là xông tới phá nhà dân! Là bắt cóc con gái nhà lành! Sẽ bị trừng phạt đấy!”
Còn chưa dứt lời, một chiếc điện thoại di động được đưa đến trước mặt cô: “Cầm đi, gọi cho cảnh sát ấy!”
“…” Chiêu gì cũng đã đem ra xài hết một lượt rồi, cầu xin dùng rồi, lấy trứng chọi đá cũng đã thử, la mắng đe doạ anh ta cũng thất bại, anh ta vẫn không tức giận… Người này lý trí đến đáng sợ!
“Anh rốt cuộc muốn làm cái quái gì thế?” Bao nhiêu chiêu thức cô đều đã xài, chiêu nào cũng vô dụng. Từ trước đến nay, Giản Đường chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ. Cuối cùng, cô ủ rũ, vô cùng chán nản hỏi anh, giọng nói khàn khàn, thiếu đi một chút hèn mọn khi cầu xin, cũng thiếu đi tính khí nóng nảy khi mắng chửi người khác, chỉ có tuyệt vọng vô biên: “... Thẩm Tư Cương… Tôi mệt mỏi quá… Xin anh đấy…”
Xin anh tha cho tôi đi.
Cô vô cùng mệt mỏi, vô cùng tuyệt vọng, giống như người bị giam vào một căn phòng tối, chung quanh đen quánh một màu, bạn căn bản không biết trong gian phòng này có cái gì bên cạnh bạn.
Ngay lúc này đây, Thẩm Tư Cương đã khiến cho cô cảm nhận một nỗi sợ hãi khủng bố đến như vậy.
Cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo cô bỗng run rẩy thật khẽ… Vì nghe được câu nói: “Tôi mệt quá, xin anh đấy…”
Cô không hề nói với anh cô cầu xin anh điều gì, nhưng anh lại biết rõ cô đang cầu xin điều gì.
Anh lắc đầu: “Không được.” Lúc anh biết anh thực sự đã động lòng với cô thì cũng là lúc anh không thể nào buông tay để cô tự ý rời đi nữa.
Chỉ là lúc này, Thẩm Tư Cương không hiểu, nắm cát trong tay, càng nắm chặt lại càng rơi mất. Hoặc là anh hiểu đạo lý này, nhưng trong tiềm thức lại cho rằng, Giản Đường phải thuộc về Thẩm Tư Cương.