Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 131 CÁCH ANH YÊU GIẢN ĐƯỜNG
CHƯƠNG 131: CÁCH ANH YÊU GIẢN ĐƯỜNG
Tòa nhà Thẩm Thị.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng lại, bỗng xuất hiện một đôi chân thon dài, sau đó Thẩm Tư Cương tao nhã lịch sự bước xuống, đi qua ghế lái phụ mở cửa.
Thẩm Tư Cương híp mắt nhìn người phụ nữ yên lặng ít nói suốt dọc đường, anh không hề mở miệng thúc giục, chỉ đợi người phụ nữ trong xe chủ động đưa ra lựa chọn.
Cho đến bây giờ, Giản Đường vẫn không hiểu, vì sao lúc đó bản thân mình lại thoả hiệp với anh, để cho anh chuẩn bị quần áo, nghe lời anh.
Trong lòng cô bất giác nảy sinh cảm giác chán ghét bản thân mình - căm giận bản thân vô dụng, căm hận bản thân mình chẳng biết phản kháng chút nào!
Đến giờ đi làm, nhân viên của Thẩm Thị bắt đầu cũng dần xuất hiện nhiều hơn, Giản Đường không chịu được những ánh mắt tò mò dò xét kia, cô quyết định xuống xe.
Vừa xuống xe, ánh mắt của những người ra vào cao ốc Thẩm Thị lại càng tò mò hơn. Cô vô cùng lo lắng, lập tức cúi đầu xuống, chôn đầu vào trong ngực, càng muốn người khác tốt nhất đừng nhìn thấy mặt mình… Cô sợ nhìn thấy nhiều người như vậy, sợ những ánh mắt dò xét này. Cũng giống như một người thường xuyên sống trong bóng tối đột nhiên bước ra ngoài sáng, giây phút tiếp xúc với ánh sáng, người đó sẽ không cảm thấy ấm áp, ngược lại chỉ cảm thấy chói mắt vậy.
Thẩm Tư Cương đi trước, Giản Đường bước theo phía sau. Bước vào cửa lớn của Thẩm Thị, Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn Giản Đường đang đứng phía sau.
Người phụ nữ kia cứ đứng chần chừ mãi ở ngoài cửa lớn, chậm chạp không chịu bước vào trong, không chịu bước qua cánh cửa kia.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại… Năm đó, người phụ nữ này bước vào công ty của anh, thậm chí còn đi vào phòng làm việc của anh, cô từng kiêu ngạo tự tin đến mức nào.
Người lúc nào cũng lúng ta lúng túng là Hạ Viên Miên, tuyệt đối không phải là Giản Đường.
Ngay lúc này, chuyện cũ hiện lên trong trí óc, nhưng hiện thực đã không còn như năm đó.
Anh lại nhớ đến sau khi cô ra tù, trước mặt tất cả mọi người cô vô cùng hèn mọn, nhớ đến một màn phòng vệ của cô tối hôm qua khi bị doạ đến mức sợ hãi la lớn “Xin đừng đánh tôi”...
Nếu như trong ba năm qua, cô đã đánh mất đi thứ gì quan trọng thì anh nghĩ anh nhất định phải giúp cô tìm về… Nếu như cách Tiêu Hoành yêu cô là luôn muốn cô vui vẻ mỉm cười, vậy thì, cách anh yêu cô là giúp cô tìm lại tôn nghiêm và kiêu ngạo vốn có của mình.
“Cô có thể bước vào đi họp với tôi. hoặc xoay người bước về chỗ ở của cô.” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt liếc nhìn Giản Đường: “Tôi tuyệt đối không nói đùa đâu, hơn nữa cũng không cản cô.”
Giản Đường cắn môi, nhìn người đàn ông đối diện, muốn nhìn ra chút ý đồ của anh, nhưng từ trước đến nay, Thẩm Tư Cương là người không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, huống hồ với ánh mắt lạnh nhạt của anh lúc này, cô thực sự nhìn không thấu.
Có… hai lựa chọn ư?
Cô vẫn cúi đầu như trước, chỉ dùng khoé mắt cẩn thận liếc qua một vòng chung quanh, những ánh mắt tò mò kia cũng cẩn thận liếc trộm cô. Đối với cô lúc này mà nói, những ánh mắt đó như những con thú đói khát. Cô lại cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tư Cương đang đứng trước mặt cô.
Vểnh tai lên nghe, mặc dù đã hạ giọng xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn nghe được tiếng xì xào bàn luận, còn có những ánh mắt xem thường kia nữa…
“Người phụ nữ này là ai vậy, sao lại sợ hãi rụt rè thế kia…”
“Tổng giám đốc Thẩm sao lại quen biết người phụ nữ bình thường đến vậy…”
“Nhìn xem, bộ đồ cô ấy đang mặc trên người là của một thương hiệu nổi tiếng, nhưng mặc lên người cô ấy lại chẳng thể che nổi sự quê mùa của cô ta…”
Những giọng nói đứt quãng vang lên, tuy không nghe được trọn vẹn, nhưng cũng nghe được câu này câu kia.
Khuôn mặt cô tái nhợt, cô lại cúi đầu, gắt gao cắn môi, đến khi bỗng dưng nếm được vị máu ngòn ngọt.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn cô, còn những tiếng bàn luận xì xào sôi nổi chung quanh, nếu Giản Đường đã nghe được, anh tự nhiên cũng nghe được một chút. Nhưng Thẩm Tư Cương cũng không quát mấy người kia, chỉ là đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Giản Đường… Năm đó, Giản Đường không hề sợ dư luận, cô từng ngông cuồng nói với anh: “Tại sao tôi lại phải để ý đến lời đánh giá của những người kém hơn tôi?”
Còn Giản Đường của hiện tại, bất kể là những ánh mắt thế này, hay là những lời bàn tán này, đối với cô mà nói đều như những con thú đói khát có thể cắn chết cô bất cứ lúc nào.
Những ánh mắt cô từng xem thường, những tiếng cười đùa bình luận cô từng chẳng để tâm… Xoay người, Giản Đường bỏ chạy, chân thấp chân cao chạy đến bên đường, gọi một chiếc taxi.
Thẩm Tư Cương không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn người phụ nữ kia lên taxi rời đi.
Môi mỏng mấp máy, anh ngoắc tay gọi người sau lưng đến, Thẩm Đệ Nhất bước đến lắng tai nghe, Thẩm Tư Cương nhỏ giọng dặn dò: “Cậu đi theo cô ấy. Hơn nữa, thanh toán toàn bộ phí taxi cho cô ấy, trên người cô ấy không có tiền.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Thẩm Tư Cương nheo mắt nhìn theo hướng Giản Đường bỏ trốn, quay người đi vào trong, mắt phượng hẹp dài bỗng chốc loé lên một tia sáng: Hôm nay bỏ chạy, vẫn còn ngày mai.
…
Hội nghị vừa kết thúc, Thẩm Tư Cương đã lập tức rời khỏi công ty.
Chiếc Bently chạy vào khu nhà ở của Giản Đường, lần theo địa chỉ, đi đến ký túc xá của Giản Đường.
Cốc cốc.
“Ai đó? Trong phòng vọng ra tiếng hỏi.
Người đàn ông ngoài cửa không nói gì, lại gõ cửa hai nhịp.
Cửa mở: “Ai… Sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Anh nhướng mày hỏi.
Giản Đường mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, có chút lúng túng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm… Anh đến có việc gì không?”
“Cô không mời tôi vào uống chén trà à?”
“Trong nhà không có trà.”
“Nước sôi để nguội cũng được.”
“... Mời vào.”
Thẩm Tư Cương phớt lờ mọi sự bất đắc dĩ của Giản Đường, xem như cô thật lòng mời mình vào nhà.
“Để tôi đi lấy nước…” Người phụ nữ cúi đầu, xoay người đi vào phòng bếp, đột nhiên cánh tay bị bắt lại, Thẩm Tư Cương cất giọng trầm thấp, kiên định như chém đinh chặt sắt nói: “Không cần, thu dọn đồ đạc, đi theo tôi.”
“Muốn đi đâu hả? Tôi không cần thu dọn đồ đạc, cứ thế này đi là được.”
Vừa ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt đã cười như không cười: “Ý tôi là, thu dọn hành lý, sau này không ở đây nữa.”
“... Vậy chứ ở đâu?” Trong lòng cô hoảng hốt, nếu không ở chỗ này thì cô biết ở chỗ nào?
“Ở với tôi.” Thẩm Tư Cương nói rõ ràng từng chữ.
Giản Đường lập tức đơ ra, không nhúc nhích, sợ rằng tai mình có vấn đề.
“... Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở đây rất ổn.”
Thẩm Tư Cương không trả lời cô, chỉ nâng đồng hồ lên, nhìn thoáng qua thời gian hiện tại: “Cho cô mười lăm phút để thu dọn hành lý, sau mười lăm phút, tôi sẽ đưa cô đi.” Nói xong câu đó, anh ngắm cô một lượt rồi bổ sung thêm một câu: “Mặc kệ cô có thu dọn sửa soạn đầy đủ hay không.”
Giản Đường lập tức luống cuống: “Tổng giám đốc Thẩm, anh thật là độc tài, ngang ngược, không nói lý lẽ! Tôi sống ở đây rất tốt, tôi không muốn dọn đi.” Càng không muốn ở với anh!
Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói: “Câu cô muốn nói nhất có phải là cô không muốn ở cùng ở tôi?”
Giản Đường nghe vậy lập tức trợn tròn mắt!
Thấy cô như thế, Thẩm Tư Cương cười kẽ một tiếng: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Giây trước còn đang cười, giây sau bỗng nhiên trở mặt, đáy mắt hiện lên tia lạnh mờ mịt: “Mười lăm phút, không thương lượng.”
Tòa nhà Thẩm Thị.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng lại, bỗng xuất hiện một đôi chân thon dài, sau đó Thẩm Tư Cương tao nhã lịch sự bước xuống, đi qua ghế lái phụ mở cửa.
Thẩm Tư Cương híp mắt nhìn người phụ nữ yên lặng ít nói suốt dọc đường, anh không hề mở miệng thúc giục, chỉ đợi người phụ nữ trong xe chủ động đưa ra lựa chọn.
Cho đến bây giờ, Giản Đường vẫn không hiểu, vì sao lúc đó bản thân mình lại thoả hiệp với anh, để cho anh chuẩn bị quần áo, nghe lời anh.
Trong lòng cô bất giác nảy sinh cảm giác chán ghét bản thân mình - căm giận bản thân vô dụng, căm hận bản thân mình chẳng biết phản kháng chút nào!
Đến giờ đi làm, nhân viên của Thẩm Thị bắt đầu cũng dần xuất hiện nhiều hơn, Giản Đường không chịu được những ánh mắt tò mò dò xét kia, cô quyết định xuống xe.
Vừa xuống xe, ánh mắt của những người ra vào cao ốc Thẩm Thị lại càng tò mò hơn. Cô vô cùng lo lắng, lập tức cúi đầu xuống, chôn đầu vào trong ngực, càng muốn người khác tốt nhất đừng nhìn thấy mặt mình… Cô sợ nhìn thấy nhiều người như vậy, sợ những ánh mắt dò xét này. Cũng giống như một người thường xuyên sống trong bóng tối đột nhiên bước ra ngoài sáng, giây phút tiếp xúc với ánh sáng, người đó sẽ không cảm thấy ấm áp, ngược lại chỉ cảm thấy chói mắt vậy.
Thẩm Tư Cương đi trước, Giản Đường bước theo phía sau. Bước vào cửa lớn của Thẩm Thị, Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn Giản Đường đang đứng phía sau.
Người phụ nữ kia cứ đứng chần chừ mãi ở ngoài cửa lớn, chậm chạp không chịu bước vào trong, không chịu bước qua cánh cửa kia.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại… Năm đó, người phụ nữ này bước vào công ty của anh, thậm chí còn đi vào phòng làm việc của anh, cô từng kiêu ngạo tự tin đến mức nào.
Người lúc nào cũng lúng ta lúng túng là Hạ Viên Miên, tuyệt đối không phải là Giản Đường.
Ngay lúc này, chuyện cũ hiện lên trong trí óc, nhưng hiện thực đã không còn như năm đó.
Anh lại nhớ đến sau khi cô ra tù, trước mặt tất cả mọi người cô vô cùng hèn mọn, nhớ đến một màn phòng vệ của cô tối hôm qua khi bị doạ đến mức sợ hãi la lớn “Xin đừng đánh tôi”...
Nếu như trong ba năm qua, cô đã đánh mất đi thứ gì quan trọng thì anh nghĩ anh nhất định phải giúp cô tìm về… Nếu như cách Tiêu Hoành yêu cô là luôn muốn cô vui vẻ mỉm cười, vậy thì, cách anh yêu cô là giúp cô tìm lại tôn nghiêm và kiêu ngạo vốn có của mình.
“Cô có thể bước vào đi họp với tôi. hoặc xoay người bước về chỗ ở của cô.” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt liếc nhìn Giản Đường: “Tôi tuyệt đối không nói đùa đâu, hơn nữa cũng không cản cô.”
Giản Đường cắn môi, nhìn người đàn ông đối diện, muốn nhìn ra chút ý đồ của anh, nhưng từ trước đến nay, Thẩm Tư Cương là người không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, huống hồ với ánh mắt lạnh nhạt của anh lúc này, cô thực sự nhìn không thấu.
Có… hai lựa chọn ư?
Cô vẫn cúi đầu như trước, chỉ dùng khoé mắt cẩn thận liếc qua một vòng chung quanh, những ánh mắt tò mò kia cũng cẩn thận liếc trộm cô. Đối với cô lúc này mà nói, những ánh mắt đó như những con thú đói khát. Cô lại cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tư Cương đang đứng trước mặt cô.
Vểnh tai lên nghe, mặc dù đã hạ giọng xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn nghe được tiếng xì xào bàn luận, còn có những ánh mắt xem thường kia nữa…
“Người phụ nữ này là ai vậy, sao lại sợ hãi rụt rè thế kia…”
“Tổng giám đốc Thẩm sao lại quen biết người phụ nữ bình thường đến vậy…”
“Nhìn xem, bộ đồ cô ấy đang mặc trên người là của một thương hiệu nổi tiếng, nhưng mặc lên người cô ấy lại chẳng thể che nổi sự quê mùa của cô ta…”
Những giọng nói đứt quãng vang lên, tuy không nghe được trọn vẹn, nhưng cũng nghe được câu này câu kia.
Khuôn mặt cô tái nhợt, cô lại cúi đầu, gắt gao cắn môi, đến khi bỗng dưng nếm được vị máu ngòn ngọt.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn cô, còn những tiếng bàn luận xì xào sôi nổi chung quanh, nếu Giản Đường đã nghe được, anh tự nhiên cũng nghe được một chút. Nhưng Thẩm Tư Cương cũng không quát mấy người kia, chỉ là đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Giản Đường… Năm đó, Giản Đường không hề sợ dư luận, cô từng ngông cuồng nói với anh: “Tại sao tôi lại phải để ý đến lời đánh giá của những người kém hơn tôi?”
Còn Giản Đường của hiện tại, bất kể là những ánh mắt thế này, hay là những lời bàn tán này, đối với cô mà nói đều như những con thú đói khát có thể cắn chết cô bất cứ lúc nào.
Những ánh mắt cô từng xem thường, những tiếng cười đùa bình luận cô từng chẳng để tâm… Xoay người, Giản Đường bỏ chạy, chân thấp chân cao chạy đến bên đường, gọi một chiếc taxi.
Thẩm Tư Cương không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn người phụ nữ kia lên taxi rời đi.
Môi mỏng mấp máy, anh ngoắc tay gọi người sau lưng đến, Thẩm Đệ Nhất bước đến lắng tai nghe, Thẩm Tư Cương nhỏ giọng dặn dò: “Cậu đi theo cô ấy. Hơn nữa, thanh toán toàn bộ phí taxi cho cô ấy, trên người cô ấy không có tiền.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Thẩm Tư Cương nheo mắt nhìn theo hướng Giản Đường bỏ trốn, quay người đi vào trong, mắt phượng hẹp dài bỗng chốc loé lên một tia sáng: Hôm nay bỏ chạy, vẫn còn ngày mai.
…
Hội nghị vừa kết thúc, Thẩm Tư Cương đã lập tức rời khỏi công ty.
Chiếc Bently chạy vào khu nhà ở của Giản Đường, lần theo địa chỉ, đi đến ký túc xá của Giản Đường.
Cốc cốc.
“Ai đó? Trong phòng vọng ra tiếng hỏi.
Người đàn ông ngoài cửa không nói gì, lại gõ cửa hai nhịp.
Cửa mở: “Ai… Sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Anh nhướng mày hỏi.
Giản Đường mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, có chút lúng túng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm… Anh đến có việc gì không?”
“Cô không mời tôi vào uống chén trà à?”
“Trong nhà không có trà.”
“Nước sôi để nguội cũng được.”
“... Mời vào.”
Thẩm Tư Cương phớt lờ mọi sự bất đắc dĩ của Giản Đường, xem như cô thật lòng mời mình vào nhà.
“Để tôi đi lấy nước…” Người phụ nữ cúi đầu, xoay người đi vào phòng bếp, đột nhiên cánh tay bị bắt lại, Thẩm Tư Cương cất giọng trầm thấp, kiên định như chém đinh chặt sắt nói: “Không cần, thu dọn đồ đạc, đi theo tôi.”
“Muốn đi đâu hả? Tôi không cần thu dọn đồ đạc, cứ thế này đi là được.”
Vừa ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt đã cười như không cười: “Ý tôi là, thu dọn hành lý, sau này không ở đây nữa.”
“... Vậy chứ ở đâu?” Trong lòng cô hoảng hốt, nếu không ở chỗ này thì cô biết ở chỗ nào?
“Ở với tôi.” Thẩm Tư Cương nói rõ ràng từng chữ.
Giản Đường lập tức đơ ra, không nhúc nhích, sợ rằng tai mình có vấn đề.
“... Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở đây rất ổn.”
Thẩm Tư Cương không trả lời cô, chỉ nâng đồng hồ lên, nhìn thoáng qua thời gian hiện tại: “Cho cô mười lăm phút để thu dọn hành lý, sau mười lăm phút, tôi sẽ đưa cô đi.” Nói xong câu đó, anh ngắm cô một lượt rồi bổ sung thêm một câu: “Mặc kệ cô có thu dọn sửa soạn đầy đủ hay không.”
Giản Đường lập tức luống cuống: “Tổng giám đốc Thẩm, anh thật là độc tài, ngang ngược, không nói lý lẽ! Tôi sống ở đây rất tốt, tôi không muốn dọn đi.” Càng không muốn ở với anh!
Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói: “Câu cô muốn nói nhất có phải là cô không muốn ở cùng ở tôi?”
Giản Đường nghe vậy lập tức trợn tròn mắt!
Thấy cô như thế, Thẩm Tư Cương cười kẽ một tiếng: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Giây trước còn đang cười, giây sau bỗng nhiên trở mặt, đáy mắt hiện lên tia lạnh mờ mịt: “Mười lăm phút, không thương lượng.”