Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 129 LÊN GIƯỜNG CHỜ TÔI
CHƯƠNG 129: LÊN GIƯỜNG CHỜ TÔI
Nước nóng từ vòi hoa sen đồ xuống từ đỉnh đầu, cô nhắm mắt lại, tùy ý để suy nghĩ của mình tung bay... Cũng không biết, con đường tương lai này phải đi như thế nào.
Nếu như từ bỏ, ngược lại cũng đơn giản, dạng phế vật như cô, bố ruột không thương, mẹ ruột không yêu, xong hết mọi chuyện, cũng không phải không được... Nhưng cô không cam tâm!
Nợ của A Lộc còn chưa trả xong, cô không có lý do nói từ bỏ.
Về phần người đàn ông kia… Giản Đường có chút bực bội. Còn muốn lá mặt lá trái với anh ta tới khi nào?
Không được, không thể ngồi chịu chết, vốn còn mong anh ta dính cô nhanh một chút, cũng tốt cho việc thả cô đi, mà cô cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội anh ta. Còn chuyện tiền bạc... Tóm lại, trước hết phải nghĩ cách rời khỏi phạm vị tầm mắt của anh ta đã.
Đối tấm gương, xem đi xem lại, Giản Đường tắm rửa xong, mặc lại bộ quần áo đã mặc lúc trước, cô lại tiếp tục lề mề lề mề trong phòng tắm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, dựa vào cảm giác, chắc cũng đã ba bốn mươi phút rồi, cô nghĩ nếu người kia chưa đi, cô lề mề trong phòng tắm lâu như vậy, người kia sớm đã không kiên nhẫn ở bên ngoài thúc giục.
Nhưng đến tận bây giờ cũng không nghe thấy bất kì tiếng động gì ở bên ngoài.
Trong lòng lo lắng, cô đưa tay đẩy cửa, ngẩng đầu lơ đãng đảo qua, cô lập tức ngơ ngác... Sao lại?
Trước cánh cửa sổ sát đất, dưới chiếc đèn bàn trang nhã, người kia vẫn chưa đi.
Ngồi một mình trên ghế sofa, trông như một người thanh lịch, tao nhã, Giản Đường đứng ở cửa phòng tắm, không đi nổi một bước... Bởi vì cô không muốn đến quá gần anh ta. Nếu như có thể, giờ phút này, điều cô muốn nhất chính là rầm một tiếng, dứt khoát đóng cửa phòng tắm lại, tốt nhất là chia đôi mỗi người một phương, anh và cô.
Nhưng hiện thực mạnh hơn con người.
Người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên từ trong quyển sách trên tay, nhìn về phía cô, đôi mắt như chim ưng vô cùng sâu lắng, cũng có chút xâm lăng.
Nhưng cũng chỉ dừng lại trên người cô không đến hai giây đã lướt qua.
Giản Đường âm thầm thở dài một hơi trong lòng.
Đột nhiên!
“Soạt” một tiếng, tiếng động rất nhỏ vang lên, thân thể thon dài của người kia bất thình lình đứng lên từ trên ghế sofa, nhấc chân cất bước, từng bước một, thong dong vô cùng đi thẳng đến chỗ cô.
Giản Đường không thấy được biểu cảm trên mặt mình, người kia lại có thể thấy được rõ ràng.
Dưới đáy mắt của cô có đề phòng, nếu như xét theo cấp độ động đất thì tất nhiên là đề phòng động đất cấp bảy, cấp tám... Trong lòng bỗng xuất hiện đau đớn, anh lại cố gắng xem nhẹ nó, coi như không có, bước thẳng về phía cô.
Anh tới gần về phía cô, cô chống cự không nổi, dưới chân lui lại nửa bước, gắt gao trừng mắt nhìn, nhìn anh như thể anh là con quỷ đói. Ánh mắt kia... khiến anh cực kỳ không thoải mái.
Anh lại tới gần cô thêm một bước. Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng không giấu được sợ hãi từ tận đáy lòng, sắc mặt trở nên lo lắng bối rối: “Anh…”
“Cô tắm xong chưa?” Giọng nói trầm ấm đúng lúc vang lên.
Giản Đường vẫn không giảm bớt đề phòng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm người đối diện: “Ừ… rồi.”
“Cô tắm rồi, nhưng tôi thì chưa.”
Giọng điệu trầm thấp hời hợt, Giản Đường trong phút chốc không hiểu nghĩa của câu nói đó, sau một lúc, mới kì lạ à một tiếng: “À...” Hiểu được rồi, lại vô thức hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm cũng tắm ở đây sao?”
Trán cô nhăn lại, anh ta lại đang chơi chiêu gì?
“Đây là nhà tôi, tôi không được tắm ở đây sao?” Anh vòng qua Giản Đường, lấy áo choàng tắm sạch sẽ từ trên giá, quay người lại nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở cửa phòng tắm, không mặn không nhạt liếc người phụ nữ đang cố ý liếc nhìn cửa phòng: “Đừng nhìn, thang máy đã khóa rồi, cô không thể đi xuống. Cô ngoan ngoãn một chút, lên giường chờ tôi.”
“Soạt”, máu trên mặt cô cạn sạch, không dám tin quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang cởi áo sơ mi. Hai tay đang buông thõng bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, cô không ngừng nắm chặt nắm đấm, trong lòng đã tràn đầy sóng to gió lớn... Lời này của anh ta có ý gì?
Cúi đầu, trong đầu cũng không ngừng suy tư... Nếu như mình cầu xin anh ta… Không, vẫn chưa tới lúc phải cầu xin…
“Còn sững sờ ở đây làm cái gì? Ngồi vào trên giường chờ tôi... Ừm, không được ngủ.” Giọng nói hờ hững của anh không thể nói là nghiêm khắc, nhưng mệnh lệnh mờ nhạt trong đó lại khiến người ta không dám vi phạm, câu không được ngủ cường điệu cuối cùng kia lại khiến Giản Đường càng thêm bối rối.
Vội vã đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu xuống, nhìn thấy hai chân trống trơn mới nhớ tới khi tắm rửa, cô đã bỏ quên giày trong phòng tắm.
Cô lại xoay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Mặc kệ có mang giày hay không, cô nhanh chóng đi chân đất ra khỏi cửa phòng ngủ, đi thẳng đến chỗ thang máy, ngón tay liều mạng nhấn đến mấy lần trên nút thang máy, quả nhiên cửa thang máy không nhúc nhích tí nào.
Giản Đường suy nghĩ nhanh chóng trong đầu, anh ta đang tắm rửa, nghĩa là mình có thời gian trống, nếu như thang máy tầng này đã khóa lại, chắc anh ta sẽ sử dụng điều khiển từ xa hoặc là thẻ từ. Quay người đi đến chỗ bàn trà, bên trên tủ giày, tìm kiếm ở những chỗ bình thường có thể để thẻ từ hoặc là điều khiển từ xa.
Bất đắc dĩ là không có chỗ nào có cả.
Quay đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng ngủ có chút xíu ánh đèn mờ nhạt đang hắt xuống… Trong lòng chần chừ một chút, cô vẫn cắn răng, một lần nữa trở lại trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen vẫn đang tiếp tục, Giản Đường thở dài một hơi, lập tức thực hiện chuyện mình cần làm nhất bây giờ, tìm điều khiển từ xa hoặc là thẻ từ.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô ngay lập tức tìm kiếm tủ đầu giường, vừa nhanh chóng tìm kiếm, vừa dựng lỗ tai lên cao, nghe tiếng rì rào của vòi hoa sen trong phòng tắm.
Cô không biết là cửa phòng tắm đã im ắng mở ra, dù anh bận vẫn ung dung khoanh tay, đứng ở cửa phòng tắm, thấy hết toàn bộ hành động của cô.
Giản Đường gấp muốn chết… rốt cuộc nó nằm ở đâu!
Ở nơi đó... Không đúng. Những nơi có thể tìm, cô đều tìm hết rồi, sao lại không có.
“Cô đang tìm cái gì?” Sau lưng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Giản Đường như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn cô, cũng không thúc giục, phải đến chừng một phút, người phụ nữ đứng bên giường mới cứng nhắc quay đầu... Thình lình! Hai đôi mắt trợn to!
“Anh, nước, anh...” Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ vào người đàn ông đang đứng ở cửa phòng tắm, lại chỉ vào vòi hoa sen vẫn đang chảy nước rầm rầm. Vòi hoa sen không tắt, anh ta hẳn là chưa tắm xong, sao lại ung dung đứng ở cửa chứ... Anh ta nhìn cô bao lâu rồi?
Giản Đường không dám tưởng tượng cánh cửa này mở ra từ lúc nào, người này lại đứng sau lưng cô từ lúc nào... Lập tức chỉ cảm thấy mình như một trò hề, tất cả mọi thứ đều bị anh ta nắm trong lòng bàn tay… Giống như đang nói, dù cô có làm gì, cũng không thể thoát khỏi anh.
Cảm giác này khiến cô vừa sợ hãi vừa bực bội.
“A... Cô nói nước không tắt hả? Tôi chưa nói cho cô biết sao? Tôi chưa nói cho cô biết tường pha lê trong phòng tắm, người ở ngoài nhìn không thấy bên trong, người ở trong lại có thể trông thấy bên ngoài sao?”
“Vậy tôi...”
“Cô sao lại không thấy chứ gì?” Anh thay cô nói ra nghi vấn, khẽ cười một tiếng: “Chắc là do lúc không sử dụng, màn cửa đã che nó lại, vừa nãy tôi mới kéo nó lên.”
Đang nói chuyện, anh ta lại vào phòng tắm, tắt vòi hoa sen, khi trở lại một lần nữa, mới đưa tấm thẻ từ trong tay lên: “Cô đang tìm cái này sao?”
Nước nóng từ vòi hoa sen đồ xuống từ đỉnh đầu, cô nhắm mắt lại, tùy ý để suy nghĩ của mình tung bay... Cũng không biết, con đường tương lai này phải đi như thế nào.
Nếu như từ bỏ, ngược lại cũng đơn giản, dạng phế vật như cô, bố ruột không thương, mẹ ruột không yêu, xong hết mọi chuyện, cũng không phải không được... Nhưng cô không cam tâm!
Nợ của A Lộc còn chưa trả xong, cô không có lý do nói từ bỏ.
Về phần người đàn ông kia… Giản Đường có chút bực bội. Còn muốn lá mặt lá trái với anh ta tới khi nào?
Không được, không thể ngồi chịu chết, vốn còn mong anh ta dính cô nhanh một chút, cũng tốt cho việc thả cô đi, mà cô cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội anh ta. Còn chuyện tiền bạc... Tóm lại, trước hết phải nghĩ cách rời khỏi phạm vị tầm mắt của anh ta đã.
Đối tấm gương, xem đi xem lại, Giản Đường tắm rửa xong, mặc lại bộ quần áo đã mặc lúc trước, cô lại tiếp tục lề mề lề mề trong phòng tắm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, dựa vào cảm giác, chắc cũng đã ba bốn mươi phút rồi, cô nghĩ nếu người kia chưa đi, cô lề mề trong phòng tắm lâu như vậy, người kia sớm đã không kiên nhẫn ở bên ngoài thúc giục.
Nhưng đến tận bây giờ cũng không nghe thấy bất kì tiếng động gì ở bên ngoài.
Trong lòng lo lắng, cô đưa tay đẩy cửa, ngẩng đầu lơ đãng đảo qua, cô lập tức ngơ ngác... Sao lại?
Trước cánh cửa sổ sát đất, dưới chiếc đèn bàn trang nhã, người kia vẫn chưa đi.
Ngồi một mình trên ghế sofa, trông như một người thanh lịch, tao nhã, Giản Đường đứng ở cửa phòng tắm, không đi nổi một bước... Bởi vì cô không muốn đến quá gần anh ta. Nếu như có thể, giờ phút này, điều cô muốn nhất chính là rầm một tiếng, dứt khoát đóng cửa phòng tắm lại, tốt nhất là chia đôi mỗi người một phương, anh và cô.
Nhưng hiện thực mạnh hơn con người.
Người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên từ trong quyển sách trên tay, nhìn về phía cô, đôi mắt như chim ưng vô cùng sâu lắng, cũng có chút xâm lăng.
Nhưng cũng chỉ dừng lại trên người cô không đến hai giây đã lướt qua.
Giản Đường âm thầm thở dài một hơi trong lòng.
Đột nhiên!
“Soạt” một tiếng, tiếng động rất nhỏ vang lên, thân thể thon dài của người kia bất thình lình đứng lên từ trên ghế sofa, nhấc chân cất bước, từng bước một, thong dong vô cùng đi thẳng đến chỗ cô.
Giản Đường không thấy được biểu cảm trên mặt mình, người kia lại có thể thấy được rõ ràng.
Dưới đáy mắt của cô có đề phòng, nếu như xét theo cấp độ động đất thì tất nhiên là đề phòng động đất cấp bảy, cấp tám... Trong lòng bỗng xuất hiện đau đớn, anh lại cố gắng xem nhẹ nó, coi như không có, bước thẳng về phía cô.
Anh tới gần về phía cô, cô chống cự không nổi, dưới chân lui lại nửa bước, gắt gao trừng mắt nhìn, nhìn anh như thể anh là con quỷ đói. Ánh mắt kia... khiến anh cực kỳ không thoải mái.
Anh lại tới gần cô thêm một bước. Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng không giấu được sợ hãi từ tận đáy lòng, sắc mặt trở nên lo lắng bối rối: “Anh…”
“Cô tắm xong chưa?” Giọng nói trầm ấm đúng lúc vang lên.
Giản Đường vẫn không giảm bớt đề phòng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm người đối diện: “Ừ… rồi.”
“Cô tắm rồi, nhưng tôi thì chưa.”
Giọng điệu trầm thấp hời hợt, Giản Đường trong phút chốc không hiểu nghĩa của câu nói đó, sau một lúc, mới kì lạ à một tiếng: “À...” Hiểu được rồi, lại vô thức hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm cũng tắm ở đây sao?”
Trán cô nhăn lại, anh ta lại đang chơi chiêu gì?
“Đây là nhà tôi, tôi không được tắm ở đây sao?” Anh vòng qua Giản Đường, lấy áo choàng tắm sạch sẽ từ trên giá, quay người lại nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở cửa phòng tắm, không mặn không nhạt liếc người phụ nữ đang cố ý liếc nhìn cửa phòng: “Đừng nhìn, thang máy đã khóa rồi, cô không thể đi xuống. Cô ngoan ngoãn một chút, lên giường chờ tôi.”
“Soạt”, máu trên mặt cô cạn sạch, không dám tin quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang cởi áo sơ mi. Hai tay đang buông thõng bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, cô không ngừng nắm chặt nắm đấm, trong lòng đã tràn đầy sóng to gió lớn... Lời này của anh ta có ý gì?
Cúi đầu, trong đầu cũng không ngừng suy tư... Nếu như mình cầu xin anh ta… Không, vẫn chưa tới lúc phải cầu xin…
“Còn sững sờ ở đây làm cái gì? Ngồi vào trên giường chờ tôi... Ừm, không được ngủ.” Giọng nói hờ hững của anh không thể nói là nghiêm khắc, nhưng mệnh lệnh mờ nhạt trong đó lại khiến người ta không dám vi phạm, câu không được ngủ cường điệu cuối cùng kia lại khiến Giản Đường càng thêm bối rối.
Vội vã đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu xuống, nhìn thấy hai chân trống trơn mới nhớ tới khi tắm rửa, cô đã bỏ quên giày trong phòng tắm.
Cô lại xoay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Mặc kệ có mang giày hay không, cô nhanh chóng đi chân đất ra khỏi cửa phòng ngủ, đi thẳng đến chỗ thang máy, ngón tay liều mạng nhấn đến mấy lần trên nút thang máy, quả nhiên cửa thang máy không nhúc nhích tí nào.
Giản Đường suy nghĩ nhanh chóng trong đầu, anh ta đang tắm rửa, nghĩa là mình có thời gian trống, nếu như thang máy tầng này đã khóa lại, chắc anh ta sẽ sử dụng điều khiển từ xa hoặc là thẻ từ. Quay người đi đến chỗ bàn trà, bên trên tủ giày, tìm kiếm ở những chỗ bình thường có thể để thẻ từ hoặc là điều khiển từ xa.
Bất đắc dĩ là không có chỗ nào có cả.
Quay đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng ngủ có chút xíu ánh đèn mờ nhạt đang hắt xuống… Trong lòng chần chừ một chút, cô vẫn cắn răng, một lần nữa trở lại trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen vẫn đang tiếp tục, Giản Đường thở dài một hơi, lập tức thực hiện chuyện mình cần làm nhất bây giờ, tìm điều khiển từ xa hoặc là thẻ từ.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô ngay lập tức tìm kiếm tủ đầu giường, vừa nhanh chóng tìm kiếm, vừa dựng lỗ tai lên cao, nghe tiếng rì rào của vòi hoa sen trong phòng tắm.
Cô không biết là cửa phòng tắm đã im ắng mở ra, dù anh bận vẫn ung dung khoanh tay, đứng ở cửa phòng tắm, thấy hết toàn bộ hành động của cô.
Giản Đường gấp muốn chết… rốt cuộc nó nằm ở đâu!
Ở nơi đó... Không đúng. Những nơi có thể tìm, cô đều tìm hết rồi, sao lại không có.
“Cô đang tìm cái gì?” Sau lưng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Giản Đường như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn cô, cũng không thúc giục, phải đến chừng một phút, người phụ nữ đứng bên giường mới cứng nhắc quay đầu... Thình lình! Hai đôi mắt trợn to!
“Anh, nước, anh...” Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ vào người đàn ông đang đứng ở cửa phòng tắm, lại chỉ vào vòi hoa sen vẫn đang chảy nước rầm rầm. Vòi hoa sen không tắt, anh ta hẳn là chưa tắm xong, sao lại ung dung đứng ở cửa chứ... Anh ta nhìn cô bao lâu rồi?
Giản Đường không dám tưởng tượng cánh cửa này mở ra từ lúc nào, người này lại đứng sau lưng cô từ lúc nào... Lập tức chỉ cảm thấy mình như một trò hề, tất cả mọi thứ đều bị anh ta nắm trong lòng bàn tay… Giống như đang nói, dù cô có làm gì, cũng không thể thoát khỏi anh.
Cảm giác này khiến cô vừa sợ hãi vừa bực bội.
“A... Cô nói nước không tắt hả? Tôi chưa nói cho cô biết sao? Tôi chưa nói cho cô biết tường pha lê trong phòng tắm, người ở ngoài nhìn không thấy bên trong, người ở trong lại có thể trông thấy bên ngoài sao?”
“Vậy tôi...”
“Cô sao lại không thấy chứ gì?” Anh thay cô nói ra nghi vấn, khẽ cười một tiếng: “Chắc là do lúc không sử dụng, màn cửa đã che nó lại, vừa nãy tôi mới kéo nó lên.”
Đang nói chuyện, anh ta lại vào phòng tắm, tắt vòi hoa sen, khi trở lại một lần nữa, mới đưa tấm thẻ từ trong tay lên: “Cô đang tìm cái này sao?”