Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 119 SỰ BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO TỐ
CHƯƠNG 119: SỰ BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO TỐ
“Được, cứ bảo anh Tiêu tới, anh ta tới, vừa hay cũng có thể để anh ta nhìn xem, cái người gọi là bạn tốt của anh ta đâu có quan tâm đến cảm nhận của anh ta.”
Giản Đường muốn cười, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng cách nghĩ của anh ta chính là cách nghĩ của mình chứ? Lại dựa vào cái gì mà cho rằng, cô không muốn nói cho Tiêu Hoành biết tất cả chứ?
Ồ... Có vẻ như mình ở trong mắt người đàn ông này là một người phụ nữ chẳng biết xấu hổ!
“Cô...” Ánh mắt Kane thay đổi, trở nên càng thêm chán ghét: “Cô đúng là làm người ta buồn nôn. Cô nói tôi không thèm để ý đến cảm nhận của Tiêu Hoành, lúc cô nói câu này cũng đã chứng tỏ, cô không quan tâm đến cảm nhận của cậu ta. Uổng cho trái tim chân thành mà Tiêu Hoành dành cho cô. Thực sự là trao lầm người.”
Trong lòng Giản Đường cũng nói: Đúng vậy, đúng là trao lầm người.
“Tôi đồng ý với cách nói của anh, anh Kane.”
Kane thật không ngờ, Giản Đường cứ thế thừa nhận mà không giấu giếm!
Trong lòng vô cùng tức giận! Thấy không đáng thay cho Tiêu Hoành!
“Cô đừng nghênh ngang tự đắc! Tôi nhất định sẽ làm cho cậu ta thấy rõ cô là loại phụ nữ gì! Loại phụ nữ như cô tựa như khối u ác tính, tôi sẽ không cho khối u ác tính là cô, ở lại bên cạnh bạn tôi, hại cậu ta!”
Nói xong, buông tay ra.
...
Giản Đường và Kane gần như liên tiếp trở lại phòng.
Mắt Tiêu Hoành khẽ đổi, Kane mới vừa ngồi xuống, ngẩng đầu một cái đã đụng phải ánh mắt sâu hun hút của Tiêu Hoành.
“Trên người cậu không có mùi thuốc lá.” Môi khẽ nói, Tiêu Hoành lạnh lùng nhìn Kane ở đối diện.
Nói là đi hút thuốc, mà trên người lại không dính mùi thuốc lá, lại trở về phòng liên tiếp với Giản Đường, hơn nữa những lời lúc trước Kane dường như nhằm vào Giản Đường vậy, Tiêu Hoành nhớ lại, lúc trước Kane cũng theo chân Giản Đường rời khỏi phòng.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt càng lạnh hơn.
Lục Sinh nâng ly cà phê, dừng ngay bên môi.
“Tôi đi chào hỏi cô Giản một tiếng, dù sao chúng tôi cũng quen biết ở Đông Kinh, cũng tính là người quen, không phải sao?”
Tiêu Hoành nheo mắt lại: “Tôi biết cô ấy làm việc ở Đông Kinh, cậu không cần thấy lạ.”
Kane suýt nữa thì giận đến mức bật cười, dứt khoát dùng tay móc ra bao thuốc lá, châm một điếu thuốc lá ngay trước mặt Giản Đường, hút một hơi.
Tiêu Hoành càng ngước cằm, nói với Kane: “Giờ không ra ngoài hút nữa à?”
Vừa nãy đã làm gì?
Anh ta đã nói mà, người như Kane, từ lúc nào lại để ý tới ý kiến của người khác?
Lục Sinh thấy không ổn, lập tức đứng dậy: “Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có chuyện phải làm. Tôi vừa uống chút rượu, Kane, cậu lái xe đưa tôi đi đi.”
Rồi không nói gì mà kéo Kane đi mất: “Cô Giản, hẹn gặp lần sau.”
Người đi rồi, Tiêu Hoành quay lại, quan sát tỉ mỉ Giản Đường từ trên xuống dưới: “Cậu ta làm gì em?”
“Không làm gì.”
“Vậy cậu ta nói gì với em?”
“Chỉ là chào hỏi một tiếng mà thôi.”
Tiêu Hoành nhíu mày nhìn cô, rõ ràng không quá tin tưởng lời nói quái quỷ này.
Giản Đường cũng không giải thích thêm, có tin hay không đều do anh ta.
“Gần đây chuyện của anh có hơi lằng nhằng. Chỉ là tình huống đã có chút chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, Tiểu Đường, chờ anh xử lý xong tất cả những chuyện này, anh có thể dẫn em rời khỏi Đông Kinh rồi.”
Rời khỏi Đông Kinh? Có một khoảnh khắc, cô đã hơi động lòng như vậy.
Có điều, rời khỏi Đông Kinh, nếu như dễ dàng như vậy, cô đã rời đi lâu rồi.
Thẩm Tư Cương không chịu buông tha cho cô, cho dù cô rời khỏi Đông Kinh, người đó cũng có thể tìm được cô, huống hồ tấm thẻ căn cước duy nhất để nhận dạng đều ở trong tay của anh. Lúc này mà đi, cô không có thẻ căn cước, rất khó làm gì.
...
Sau khi Kane rời khỏi, lại không về nhà, mà hẹn một cô gái con nhà danh giá gặp mặt ở quán cà phê, nói gì đó, đến khi rời đi, cô gái kia liên tục gật đầu nói: “Yên tâm, em sẽ giúp anh, để người bạn kia của anh chứng kiến bộ mặt thật của người phụ nữ kia. Có điều, anh đã đồng ý với em... Ừm, một đêm vui sướng đó, đừng có quên.”
Kane khẽ cười một tiếng, áp vào tai cô gái này vô cùng quyến rũ: “Đương nhiên, người đẹp như cô Ngụy, anh sao lại lỡ hẹn chứ?”
Giọng nói khẽ khàng, lại thêm gương mặt khiến phụ nữ nhìn vào đều bị mê hoặc của Kane khiên cô Ngụy này trở nên điên đảo, lưu luyến không rời: “Quyết định như vậy đi, đêm mai em sẽ ra tay. Đến lúc đó, anh phải có mặt đó. Miễn cho đến lúc đó, có người lại nói em làm việc không ổn.”
“Sao có thể chứ, cô Ngụy xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, năng lực lại tài ba. Đương nhiên là anh tin vào năng lực làm việc của cô Ngụy rồi. Huống chi... Cho dù có hỏng việc, người đẹp như cô Ngụy đây, anh cũng không thể bỏ qua nha.”
Đùa khiến cô Ngụy vô cùng vui vẻ.
“Vậy thì, chúc cô Ngụy thành công.” Nói rồi, lúc xoay người rời đi, trong đôi mắt màu cà phê của Kane, chợt lóe lên vẻ căm phẫn, không muốn ở lại thêm chút nào, rời đi mau thôi.
...
Ban đêm
Tiêu Hoành chưa nói với Giản Đường, tại sao lại kêu cô xin nghỉ.
“Anh Tiêu bảo tôi xin nghỉ chính là để dẫn tôi đi chơi vòng quay khổng lồ?” Giản Đường nhìn lên vòng quay khổng lồ trước mặt với vẻ không dám tin.
“Đi đi, anh đã đồng ý với em, dẫn em đi chơi vòng quay khổng lồ.”
Tay Tiêu Hoành, duỗi ra, Giản Đường lại cảnh giác lùi về sau một bước.
“Tiểu Đường?” Chẳng lẽ cô không muốn ngồi vòng quay khổng lồ sao?
Giản Đường cảnh giác nhìn Tiêu Hoành: “Anh Tiêu... Xin lỗi.”
Xin lỗi, tôi chỉ còn lại có “xin lỗi” để cho anh.
Tiêu Hoành ngớ người, một lát sau, trên khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra ý cười: “Không sao, hôm nay không chơi, thì ngày nào đó chúng ta sẽ cùng ngồi vào vòng quay khổng lồ.” Câu nói đó, có chứa hàm ý.
Giản Đường không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn trời mới nói: “Anh Tiêu, tôi hơi mệt chút, anh đưa tôi về ký túc xá đi.”
Nghe vậy, Tiêu Hoành nhìn Giản Đường thật sâu, cuối cùng, giọng nói thấp mà quyến rũ vang lên: “Được.”
Chờ đến khi đã ở dưới tầng kí túc xá của Giản Đường.
“Tôi có lời muốn nói với anh Tiêu, anh Tiêu, tôi không thích...” Tôi không thích anh.
“Chờ một chút!” Người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế đột nhiên kêu ngừng: “Anh có điện thoại. Giản Đường, em xuống xe trước đi.”
“Anh Tiêu, vì sao anh không muốn để cho tôi nói hết?” Ánh mắt Giản Đường rơi vào trên mặt của Tiêu Hoành, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta cô đã nghe thấy rất nhiều lần, nhưng vừa rồi không có bất cứ tiếng động gì, anh ta lại nói dối là có điện thoại gọi đến, trừ việc không muốn cô nói hết lời, thì cô không tìm ra lý do nào khác nữa.
“Giản Đường, xuống xe. Gần đây chuyện trong nhà và chuyện của công ty đều rất nhiều, rất bận.” Anh ta nói, lại thấy dáng vẻ quật cường của Giản Đường, trong lòng mềm nhũn, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại: “Tiểu Đường, có gì, chờ anh giải quyết hết việc trong tay rồi lại nói có được không? Đừng vội... có được không?”
Ánh mắt này của anh ta nhìn vào mắt cô, gần như có chút khẩn cầu, Giản Đường run lên trong lòng, lý trí nói cho mình biết, hẳn phải nói rõ ngay bây giờ. Nhưng... cô vừa nhìn vào ánh mắt uể oải và khẩn cầu của anh chàng này, thì những lời đã nghĩ kĩ từ rất lâu kia, lại không sao nói ra được trong lúc này.
Than nhẹ một tiếng, cô không nói gì cả, không nói gì mà xuống xe.
Ngày hôm sau.
Buổi tối trên đường Giản Đường đi làm, đột nhiên mấy chiếc xe đi qua bên người cô, lại dừng lại cách cô không đến bảy tám mét.
Qua từng tiếng phanh xe, Giản Đường dần dần trợn to hai mắt, nhìn từng gương mặt quen thuộc từ trên xe xuống.
“Ủa? Đây không phải là Giản Đường sao?” Một cô gái dẫn đầu, trang điểm rất kĩ, nện giày cao gót tới gần Giản Đường, tỏ vẻ chấn động: “Thật là Giản Đường năm đó nổi danh như Bến Nhà Rồng sao. Có điều...” Cô gái này cau mũi một cái: “Sao cô lại biến thành bộ dạng này? Tôi vẫn nhớ phong thái năm đó của cô đó.”
Giản Đường đương nhiên có biết cô gái trước mặt này - Ngụy Tư San.
Xung quanh lại tập trung thêm nhiều khuôn mặt quen thuộc hơn.
“Ủa ủa? Thật sự chính là Giản Đường sao! Vừa rồi cô nói đây là Giản Đường, tôi còn không tin. Giờ nhìn kỹ một chút, đúng là Giản Đường.”
“Có điều Giản Đường... Sao cô lại biến thành bộ dạng này?”
“Đúng vậy, chị Giản Đường.”
“Còn gọi chị sao? Cô còn không ngại có một “người chị” đã từng ngồi tù sao?” Ngụy Tư San khẽ cười nói, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã dùng vẻ mặt quan tâm hỏi Giản Đường: “Giản Đường, chừng nào thì cô ra tù vậy? Sao được ra, lại không nói một tiếng với chúng tôi chứ, dù gì trước đây còn chơi với nhau mà, được ra mà nói cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi còn tiếp đón tẩy trần cẩn thận cho cô chứ.”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, càng ngày càng tái đi... Chuyện này, phải tiếp đón tẩy trần sao? Cô giương mắt, liếc sang Ngụy Tư San, cô ta rõ ràng là muốn khiến mình xấu hổ mất mặt, muốn mình khó chịu mà.
“Không sao, dù sao hôm nay gặp lại, vậy hôm nay bù lại bữa tiệc tiếp đón tẩy trần thôi.” Ngụy Tư San nói, ôm lấy bả vai Giản Đường: “Đi, Giản Đường, hôm nay mọi người chuẩn bị cho cô một bữa tiệc tiếp đón tẩy trần đó. Đi đi.”
“Tôi không đi!” Giản Đường liều mạng giằng co, không chịu đi theo mấy người Ngụy Tư San.
“Như vậy sao được, sao cô có thể không đi chứ? Đây chính là bữa tiệc tiếp đón tẩy trần chuẩn bị cho cô mà, thiếu nhân vật chính, vậy sao mà được.” Ngụy Tư San lại nói, nửa lôi Giản Đường, nhét vào chỗ ngồi phía sau xe của cô ta: “Giản Đường, cô như vậy là không để lại mặt mũi cho đám chị em chúng tôi nha.”
Nói rồi, lấy điện thoại ra: “Nếu cô không nể mặt chị em chúng tôi, tôi phải truyền đoạn video này ra ngoài đó.”
Vừa nói, vừa giơ điện thoại di động lên trước mặt Giản Đường.
Bất chợt!
Giản Đường không dám tin mà trừng lớn hai mắt: “Sao cô có! Sao cô có cái này! Sao cô có thể có cái video này!” Mặt cô cắt không còn chút máu: “Đưa tôi! Đưa tôi!”
Điện thoại trong tay Ngụy Tư San ném sang một người khác: “Muốn lấy à? Lấy đi, lấy cái này rồi, tôi còn có bản dự phòng.” Vừa nói, vừa cười lạnh mà khoanh tay ôm ngực, rõ ràng là đang nhìn Giản Đường biến thành trò cười: “Tôi hỏi cô, có cho đám chị em chúng tôi mặt mũi không, bữa tiệc tiếp đón tẩy trần này, cô đi, hay là không đi?”
Đi, hay là không đi?
Mặt Giản Đường xám như tro tàn: “Tôi đi! Cô đưa bản dự phòng cho tôi trước.”
“Chuyện này à... Vậy phải xem biểu hiện của cô trong bữa tiệc rồi.”
“Cái video này... sao cô lại có?” Cái video quay cảnh nhục nhã đó, đã đâm vào tim Giản Đường muôn ngàn nhát, cái video này, như khiến cô nhớ lại một lần nữa, những gì đã xảy ra ba năm đó.
“Cô không cần biết.” Trên thực tế, cô ta cũng chỉ ngẫu nhiên có được.
“Các người hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngụy Tư San cười nói: “Làm gì à? Làm gì chờ cô đến đó chẳng phải sẽ biết sao?” Cô ta còn nói: “Ai bảo chính cô không có mệnh giàu sang, lại cứ muốn bay lên làm phượng hoàng? Cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là nhận ủy thác của người ta nên phải hết lòng làm việc mà thôi.”
“Nhận lệnh của người ta... Người đó là ai?”
“Được, cứ bảo anh Tiêu tới, anh ta tới, vừa hay cũng có thể để anh ta nhìn xem, cái người gọi là bạn tốt của anh ta đâu có quan tâm đến cảm nhận của anh ta.”
Giản Đường muốn cười, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng cách nghĩ của anh ta chính là cách nghĩ của mình chứ? Lại dựa vào cái gì mà cho rằng, cô không muốn nói cho Tiêu Hoành biết tất cả chứ?
Ồ... Có vẻ như mình ở trong mắt người đàn ông này là một người phụ nữ chẳng biết xấu hổ!
“Cô...” Ánh mắt Kane thay đổi, trở nên càng thêm chán ghét: “Cô đúng là làm người ta buồn nôn. Cô nói tôi không thèm để ý đến cảm nhận của Tiêu Hoành, lúc cô nói câu này cũng đã chứng tỏ, cô không quan tâm đến cảm nhận của cậu ta. Uổng cho trái tim chân thành mà Tiêu Hoành dành cho cô. Thực sự là trao lầm người.”
Trong lòng Giản Đường cũng nói: Đúng vậy, đúng là trao lầm người.
“Tôi đồng ý với cách nói của anh, anh Kane.”
Kane thật không ngờ, Giản Đường cứ thế thừa nhận mà không giấu giếm!
Trong lòng vô cùng tức giận! Thấy không đáng thay cho Tiêu Hoành!
“Cô đừng nghênh ngang tự đắc! Tôi nhất định sẽ làm cho cậu ta thấy rõ cô là loại phụ nữ gì! Loại phụ nữ như cô tựa như khối u ác tính, tôi sẽ không cho khối u ác tính là cô, ở lại bên cạnh bạn tôi, hại cậu ta!”
Nói xong, buông tay ra.
...
Giản Đường và Kane gần như liên tiếp trở lại phòng.
Mắt Tiêu Hoành khẽ đổi, Kane mới vừa ngồi xuống, ngẩng đầu một cái đã đụng phải ánh mắt sâu hun hút của Tiêu Hoành.
“Trên người cậu không có mùi thuốc lá.” Môi khẽ nói, Tiêu Hoành lạnh lùng nhìn Kane ở đối diện.
Nói là đi hút thuốc, mà trên người lại không dính mùi thuốc lá, lại trở về phòng liên tiếp với Giản Đường, hơn nữa những lời lúc trước Kane dường như nhằm vào Giản Đường vậy, Tiêu Hoành nhớ lại, lúc trước Kane cũng theo chân Giản Đường rời khỏi phòng.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt càng lạnh hơn.
Lục Sinh nâng ly cà phê, dừng ngay bên môi.
“Tôi đi chào hỏi cô Giản một tiếng, dù sao chúng tôi cũng quen biết ở Đông Kinh, cũng tính là người quen, không phải sao?”
Tiêu Hoành nheo mắt lại: “Tôi biết cô ấy làm việc ở Đông Kinh, cậu không cần thấy lạ.”
Kane suýt nữa thì giận đến mức bật cười, dứt khoát dùng tay móc ra bao thuốc lá, châm một điếu thuốc lá ngay trước mặt Giản Đường, hút một hơi.
Tiêu Hoành càng ngước cằm, nói với Kane: “Giờ không ra ngoài hút nữa à?”
Vừa nãy đã làm gì?
Anh ta đã nói mà, người như Kane, từ lúc nào lại để ý tới ý kiến của người khác?
Lục Sinh thấy không ổn, lập tức đứng dậy: “Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có chuyện phải làm. Tôi vừa uống chút rượu, Kane, cậu lái xe đưa tôi đi đi.”
Rồi không nói gì mà kéo Kane đi mất: “Cô Giản, hẹn gặp lần sau.”
Người đi rồi, Tiêu Hoành quay lại, quan sát tỉ mỉ Giản Đường từ trên xuống dưới: “Cậu ta làm gì em?”
“Không làm gì.”
“Vậy cậu ta nói gì với em?”
“Chỉ là chào hỏi một tiếng mà thôi.”
Tiêu Hoành nhíu mày nhìn cô, rõ ràng không quá tin tưởng lời nói quái quỷ này.
Giản Đường cũng không giải thích thêm, có tin hay không đều do anh ta.
“Gần đây chuyện của anh có hơi lằng nhằng. Chỉ là tình huống đã có chút chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, Tiểu Đường, chờ anh xử lý xong tất cả những chuyện này, anh có thể dẫn em rời khỏi Đông Kinh rồi.”
Rời khỏi Đông Kinh? Có một khoảnh khắc, cô đã hơi động lòng như vậy.
Có điều, rời khỏi Đông Kinh, nếu như dễ dàng như vậy, cô đã rời đi lâu rồi.
Thẩm Tư Cương không chịu buông tha cho cô, cho dù cô rời khỏi Đông Kinh, người đó cũng có thể tìm được cô, huống hồ tấm thẻ căn cước duy nhất để nhận dạng đều ở trong tay của anh. Lúc này mà đi, cô không có thẻ căn cước, rất khó làm gì.
...
Sau khi Kane rời khỏi, lại không về nhà, mà hẹn một cô gái con nhà danh giá gặp mặt ở quán cà phê, nói gì đó, đến khi rời đi, cô gái kia liên tục gật đầu nói: “Yên tâm, em sẽ giúp anh, để người bạn kia của anh chứng kiến bộ mặt thật của người phụ nữ kia. Có điều, anh đã đồng ý với em... Ừm, một đêm vui sướng đó, đừng có quên.”
Kane khẽ cười một tiếng, áp vào tai cô gái này vô cùng quyến rũ: “Đương nhiên, người đẹp như cô Ngụy, anh sao lại lỡ hẹn chứ?”
Giọng nói khẽ khàng, lại thêm gương mặt khiến phụ nữ nhìn vào đều bị mê hoặc của Kane khiên cô Ngụy này trở nên điên đảo, lưu luyến không rời: “Quyết định như vậy đi, đêm mai em sẽ ra tay. Đến lúc đó, anh phải có mặt đó. Miễn cho đến lúc đó, có người lại nói em làm việc không ổn.”
“Sao có thể chứ, cô Ngụy xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, năng lực lại tài ba. Đương nhiên là anh tin vào năng lực làm việc của cô Ngụy rồi. Huống chi... Cho dù có hỏng việc, người đẹp như cô Ngụy đây, anh cũng không thể bỏ qua nha.”
Đùa khiến cô Ngụy vô cùng vui vẻ.
“Vậy thì, chúc cô Ngụy thành công.” Nói rồi, lúc xoay người rời đi, trong đôi mắt màu cà phê của Kane, chợt lóe lên vẻ căm phẫn, không muốn ở lại thêm chút nào, rời đi mau thôi.
...
Ban đêm
Tiêu Hoành chưa nói với Giản Đường, tại sao lại kêu cô xin nghỉ.
“Anh Tiêu bảo tôi xin nghỉ chính là để dẫn tôi đi chơi vòng quay khổng lồ?” Giản Đường nhìn lên vòng quay khổng lồ trước mặt với vẻ không dám tin.
“Đi đi, anh đã đồng ý với em, dẫn em đi chơi vòng quay khổng lồ.”
Tay Tiêu Hoành, duỗi ra, Giản Đường lại cảnh giác lùi về sau một bước.
“Tiểu Đường?” Chẳng lẽ cô không muốn ngồi vòng quay khổng lồ sao?
Giản Đường cảnh giác nhìn Tiêu Hoành: “Anh Tiêu... Xin lỗi.”
Xin lỗi, tôi chỉ còn lại có “xin lỗi” để cho anh.
Tiêu Hoành ngớ người, một lát sau, trên khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra ý cười: “Không sao, hôm nay không chơi, thì ngày nào đó chúng ta sẽ cùng ngồi vào vòng quay khổng lồ.” Câu nói đó, có chứa hàm ý.
Giản Đường không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn trời mới nói: “Anh Tiêu, tôi hơi mệt chút, anh đưa tôi về ký túc xá đi.”
Nghe vậy, Tiêu Hoành nhìn Giản Đường thật sâu, cuối cùng, giọng nói thấp mà quyến rũ vang lên: “Được.”
Chờ đến khi đã ở dưới tầng kí túc xá của Giản Đường.
“Tôi có lời muốn nói với anh Tiêu, anh Tiêu, tôi không thích...” Tôi không thích anh.
“Chờ một chút!” Người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế đột nhiên kêu ngừng: “Anh có điện thoại. Giản Đường, em xuống xe trước đi.”
“Anh Tiêu, vì sao anh không muốn để cho tôi nói hết?” Ánh mắt Giản Đường rơi vào trên mặt của Tiêu Hoành, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta cô đã nghe thấy rất nhiều lần, nhưng vừa rồi không có bất cứ tiếng động gì, anh ta lại nói dối là có điện thoại gọi đến, trừ việc không muốn cô nói hết lời, thì cô không tìm ra lý do nào khác nữa.
“Giản Đường, xuống xe. Gần đây chuyện trong nhà và chuyện của công ty đều rất nhiều, rất bận.” Anh ta nói, lại thấy dáng vẻ quật cường của Giản Đường, trong lòng mềm nhũn, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại: “Tiểu Đường, có gì, chờ anh giải quyết hết việc trong tay rồi lại nói có được không? Đừng vội... có được không?”
Ánh mắt này của anh ta nhìn vào mắt cô, gần như có chút khẩn cầu, Giản Đường run lên trong lòng, lý trí nói cho mình biết, hẳn phải nói rõ ngay bây giờ. Nhưng... cô vừa nhìn vào ánh mắt uể oải và khẩn cầu của anh chàng này, thì những lời đã nghĩ kĩ từ rất lâu kia, lại không sao nói ra được trong lúc này.
Than nhẹ một tiếng, cô không nói gì cả, không nói gì mà xuống xe.
Ngày hôm sau.
Buổi tối trên đường Giản Đường đi làm, đột nhiên mấy chiếc xe đi qua bên người cô, lại dừng lại cách cô không đến bảy tám mét.
Qua từng tiếng phanh xe, Giản Đường dần dần trợn to hai mắt, nhìn từng gương mặt quen thuộc từ trên xe xuống.
“Ủa? Đây không phải là Giản Đường sao?” Một cô gái dẫn đầu, trang điểm rất kĩ, nện giày cao gót tới gần Giản Đường, tỏ vẻ chấn động: “Thật là Giản Đường năm đó nổi danh như Bến Nhà Rồng sao. Có điều...” Cô gái này cau mũi một cái: “Sao cô lại biến thành bộ dạng này? Tôi vẫn nhớ phong thái năm đó của cô đó.”
Giản Đường đương nhiên có biết cô gái trước mặt này - Ngụy Tư San.
Xung quanh lại tập trung thêm nhiều khuôn mặt quen thuộc hơn.
“Ủa ủa? Thật sự chính là Giản Đường sao! Vừa rồi cô nói đây là Giản Đường, tôi còn không tin. Giờ nhìn kỹ một chút, đúng là Giản Đường.”
“Có điều Giản Đường... Sao cô lại biến thành bộ dạng này?”
“Đúng vậy, chị Giản Đường.”
“Còn gọi chị sao? Cô còn không ngại có một “người chị” đã từng ngồi tù sao?” Ngụy Tư San khẽ cười nói, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã dùng vẻ mặt quan tâm hỏi Giản Đường: “Giản Đường, chừng nào thì cô ra tù vậy? Sao được ra, lại không nói một tiếng với chúng tôi chứ, dù gì trước đây còn chơi với nhau mà, được ra mà nói cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi còn tiếp đón tẩy trần cẩn thận cho cô chứ.”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, càng ngày càng tái đi... Chuyện này, phải tiếp đón tẩy trần sao? Cô giương mắt, liếc sang Ngụy Tư San, cô ta rõ ràng là muốn khiến mình xấu hổ mất mặt, muốn mình khó chịu mà.
“Không sao, dù sao hôm nay gặp lại, vậy hôm nay bù lại bữa tiệc tiếp đón tẩy trần thôi.” Ngụy Tư San nói, ôm lấy bả vai Giản Đường: “Đi, Giản Đường, hôm nay mọi người chuẩn bị cho cô một bữa tiệc tiếp đón tẩy trần đó. Đi đi.”
“Tôi không đi!” Giản Đường liều mạng giằng co, không chịu đi theo mấy người Ngụy Tư San.
“Như vậy sao được, sao cô có thể không đi chứ? Đây chính là bữa tiệc tiếp đón tẩy trần chuẩn bị cho cô mà, thiếu nhân vật chính, vậy sao mà được.” Ngụy Tư San lại nói, nửa lôi Giản Đường, nhét vào chỗ ngồi phía sau xe của cô ta: “Giản Đường, cô như vậy là không để lại mặt mũi cho đám chị em chúng tôi nha.”
Nói rồi, lấy điện thoại ra: “Nếu cô không nể mặt chị em chúng tôi, tôi phải truyền đoạn video này ra ngoài đó.”
Vừa nói, vừa giơ điện thoại di động lên trước mặt Giản Đường.
Bất chợt!
Giản Đường không dám tin mà trừng lớn hai mắt: “Sao cô có! Sao cô có cái này! Sao cô có thể có cái video này!” Mặt cô cắt không còn chút máu: “Đưa tôi! Đưa tôi!”
Điện thoại trong tay Ngụy Tư San ném sang một người khác: “Muốn lấy à? Lấy đi, lấy cái này rồi, tôi còn có bản dự phòng.” Vừa nói, vừa cười lạnh mà khoanh tay ôm ngực, rõ ràng là đang nhìn Giản Đường biến thành trò cười: “Tôi hỏi cô, có cho đám chị em chúng tôi mặt mũi không, bữa tiệc tiếp đón tẩy trần này, cô đi, hay là không đi?”
Đi, hay là không đi?
Mặt Giản Đường xám như tro tàn: “Tôi đi! Cô đưa bản dự phòng cho tôi trước.”
“Chuyện này à... Vậy phải xem biểu hiện của cô trong bữa tiệc rồi.”
“Cái video này... sao cô lại có?” Cái video quay cảnh nhục nhã đó, đã đâm vào tim Giản Đường muôn ngàn nhát, cái video này, như khiến cô nhớ lại một lần nữa, những gì đã xảy ra ba năm đó.
“Cô không cần biết.” Trên thực tế, cô ta cũng chỉ ngẫu nhiên có được.
“Các người hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngụy Tư San cười nói: “Làm gì à? Làm gì chờ cô đến đó chẳng phải sẽ biết sao?” Cô ta còn nói: “Ai bảo chính cô không có mệnh giàu sang, lại cứ muốn bay lên làm phượng hoàng? Cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là nhận ủy thác của người ta nên phải hết lòng làm việc mà thôi.”
“Nhận lệnh của người ta... Người đó là ai?”