Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 10 CHẠY TRỐN BỊ BẮT
CHƯƠNG 10: CHẠY TRỐN BỊ BẮT
Đối diện tiểu khu chính là máy ATM, cô cắm thẻ ngân hàng vào máy, thấy trên màn hình hiển thị số dư tài khoản, Giản Đường cắn răng rút ra 6 triệu rưỡi.
Lấy tiền rồi, cô gọi một chiếc taxi, “Đi...”, lên xe rồi cô mới nhớ ra mình vội vã muốn chạy trốn nhưng còn chưa nghĩ ra nên trốn đến nơi nào.
“Đi đâu?” Tài xế mất kiên nhẫn thúc giục.
Đi đâu ư... Giản Đường ngẩn ngơ, đột nhiên nhận ra, thế giới này rộng lớn như vậy mà cô lại chẳng có nơi nào để đi.
“Có đi không hả? Không đi thì xuống xe cho người khác đi.” Tài xế nhíu mày trừng Giản Đường... Đúng là xui xẻo, ra đường không xem ngày, chuyến đầu tiên trong ngày đã gặp phải kẻ xui xẻo này rồi.
“... Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu.” Giản Đường chậm rãi nói, đối với sự hung dữ của tài xế cô không hề phản kháng, thậm chí còn tự ti mà xin lỗi, chuyện này lại càng khiến cô trông nhu nhược.
Ngựa lành bị người cưỡi, người hiền bị ức hiếp, câu nói của dân gian luôn rất đúng. Tài xế taxi thấy cô yếu đuối như vậy thì càng lấn tới, trút toàn bộ cơn giận do thua tiền mạt chược lên Giản Đường.
Vì vậy, Giản Đường bị tài xế chỉ mặt chửi ầm lên: “Cô này, chưa nghĩ ra mà đã bắt xe, cô giỡn mặt tôi đấy hả? Bố mẹ cô dạy cô thế nào, đồ mất dạy! Xuống xe, đừng có làm lỡ thời gian kiếm tiền của tôi. Xui xẻo, hôm nay sao lại đụng phải loại người xui xẻo như cô chứ.”
Giản Đường bị mắng té tát, không phải cô không bực mình, nhưng ba năm lao tù đã làm tính tình cô thay đổi hoàn toàn.
Cô rũ mắt, lại lần nữa ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi, giờ tôi xuống xe liền.” Thực ra cô chỉ muốn tài xế cho cô một hai phút suy nghĩ xem mình nên đi đâu mà thôi. Không ngờ ông ta lại không hề quan tâm đến cô.
Thấy vậy tài xế lại ngẩn ra, ông ta lái xe mười mấy năm nay nhưng chưa bao giờ gặp được người nào nhu nhược yếu đuối đến mức này. Thấy Giản Đường chậm chạp mở cửa xe, tài xế đột nhiên vươn tay về phía Giản Đường...
“Á! Đừng đánh tôi!”
Tài xế ngây ra, nhìn cô gái ngồi trên ghế phụ đang ôm đầu hoảng loạn kêu to thì rất bất ngờ: “Cô bị điên à, tôi mở cửa xe thôi mà! Thật xúi quẩy, đang yên đang lành lại gặp kẻ điên.”
Nói rồi ông ta với tay mở cửa ra: “Mau cút xuống đi!” Có lẽ là vì thua tiền khó chịu, cũng có thể là vì Giản Đường quá dễ bị bắt nạt, ức hiếp cô sẽ không lo bị trả thù, nên tay tài xế không hề khách sáo với cô, ngay cả từ “cút” cũng nói ra được.
Giản Đường chậm chạp xuống xe, lại bị tài xế chửi ầm lên: “Chầm rề rề, nhanh lên, cô tưởng cô là con què đấy à!”
Giản Đường giật mình, lập tức vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, sửa lại: “Tôi chỉ chậm chạp thôi, không phải con què.”
Tài xế sửng sốt: “Đồ điên!” Mắng xong liền đuổi người: “Mau đi đi, hôm nay gặp phải cô đúng là xui tám đời. Thảo nào hôm nay làm gì cũng không thuận lợi, đánh bài chút xíu mà cũng thua nhiều như vậy.”
Đây đúng là đổ tội cho người khác mà.
“Này, đưa đây.” Tài xế một tay kéo Giản Đường, một tay chìa ra trước mặt cô, Giản Đường khó hiểu: “Đưa gì cơ?”
“Tiền đó.”
“Nhưng bác tài à, tôi đâu có đi xe,” Giản Đường càng chẳng hiểu gì.
Tài xế trợn trắng mắt, vô cùng sốt ruột: “Cô ngồi lên xe tôi rồi còn gì? Cô nói xem, cô xui xẻo như vậy, tôi phải lái xe đi rửa xả xui đó. Rửa xe không cần tiền à?”
“...”
Tài xế thấy Giản Đường đứng im thì nhíu mày thúc giục: “Nhanh lên đi, chậm rì rì bực cả mình!”
“Nhưng tôi...”
“Tôi tôi cái con khỉ, 300 nghìn, đưa đây.”
Giản Đường vừa nghe đã tái cả mặt... 300 nghìn, ông ăn cướp chắc. Cô rất muốn chửi vào mặt ông ta như thế, rất rất muốn!
Thế nhưng cuộc sống ba năm trong tù đã sớm mài mòn sự tự tin của cô. Sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của Giản Đường đã sớm tan thành mây khói.
Ngay lúc đó, đột nhiên phía bên trái cách đó không xa cóánh đèn xe lóe lên, Giản Đường ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thì thấy bốn chiếc Audi A6 cùng tiến về phía này.
Biển số xe vô cùng thú vị, bốn chiếc xe có đuôi từ 1 đến 4 theo thứ tự. Đèn đường lóe qua cửa kính trước xe rồi biến mất, Giản Đường nheo mắt, lờ mờ nhận ra gương mặt người ngồi trên ghế lái của một trong bốn chiếc xe... Thẩm Đệ Nhất, đó là Thẩm Đệ Nhất, cấp dưới như hình với bóng của Thẩm Tư Cương!
Trong chớp mắt vẻ mặt cô đầy hoảng loạn.
“Này, đưa tiền đây... Ơ? Sao cô lại ngồi vào đây? Tôi bảo cô đưa tiền cơ mà.”
“Bác tài! Nhanh! Nhanh lái xe đi, tôi, tôi đưa ông tiền!” Cô vừa nói vừa hoảng loạn móc trong túi áo ra vài tờ tiền đỏ chót, cuống quít đưa cho tài xế, lại khẩn cầu thúc giục: “Xin ông đấy, lái xe nhanh đi! Nhanh lên!”
“Cô làm loạn cái gì...” Tài xế còn chưa nói xong đã thấy trước mặt xuất hiện thêm một xấp tiền.
Tay Giản Đường run rẩy, cô móc hết đống tiền trong túi ra: “Bác tài, tôi cho ông hết, cầu xin ông, lái xe nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút!” Cô vừa nói vừa hoảng sợ quay đầu nhìn ra đằng sau... Gần quá, gần quá...
“Nhanh lên! Nhanh lên! Có phải ông chê ít tiền không, tôi còn! Tôi vẫn còn! Ở trong thẻ ngân hàng! Ông mau lái xe đi, đến nơi an toàn tôi sẽ đưa cho ông.” Cô đã hốt hoảng đến mức nói năng lộn xộn, ánh mắt kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, cứ như gặp phải ác quỷ vậy.
Tài xế taxi nhìn cô như nhìn một người điên, có điều lúc ánh mắt rơi vào xấp tiền trên tay Giản Đường, tài xế bĩu môi... Coi như nể tiền vậy.
Tài xế cướp đống tiền trong tay Giản Đường: “Ngồi cho vững.”
Xe khởi động, động cơ phát ra tiếng vang, taxi bắt đầu đi về phía trước. Giản Đường thấy vậy, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng phanh “kít” từ bên ngoài vang lên, lập tức khiến tay tài xế ngồi bên cạnh Giản Đường chửi đổng: “Mẹ kiếp, hôm nay làm gì cũng xui xẻo. Này, mấy tên kia đến tìm cô hả!? Cô trộm hay cướp thứ gì của người ta mà bị đuổi thế?”
Tài xế ghét bỏ nhìn người ngồi trên ghế phụ một cái, đột nhiên ông ta im bặt, những lời định nói đều nuốt xuống. Cô gái ngồi trên ghế phụ run rẩy đến mức răng va lập cập, cuộn mình thành một khối tuyệt vọng hoảng sợ nhìn về phía trước.
Ánh mắt so với kẻ đối mặt với cái chết còn sợ hãi hơn.
Cô gái lập tức điên cuồng đóng hết cửa sổ xe rồi lại co rúc lại, như thể làm vậy là có thể tránh né được những kẻ kia.
“Hơ, cô bị ngu à...”
Tài xế đang định chế giễu mấy câu, cửa sổ xe chỗ ghế ngồi của Giản Đường đã bị người bên ngoài gõ vào: “Cô Giản, mời cô xuống xe.” Giản Đường tái mặt, càng chôn đầu xuống sâu hơn, giả vờ không nghe thấy.
Đối diện tiểu khu chính là máy ATM, cô cắm thẻ ngân hàng vào máy, thấy trên màn hình hiển thị số dư tài khoản, Giản Đường cắn răng rút ra 6 triệu rưỡi.
Lấy tiền rồi, cô gọi một chiếc taxi, “Đi...”, lên xe rồi cô mới nhớ ra mình vội vã muốn chạy trốn nhưng còn chưa nghĩ ra nên trốn đến nơi nào.
“Đi đâu?” Tài xế mất kiên nhẫn thúc giục.
Đi đâu ư... Giản Đường ngẩn ngơ, đột nhiên nhận ra, thế giới này rộng lớn như vậy mà cô lại chẳng có nơi nào để đi.
“Có đi không hả? Không đi thì xuống xe cho người khác đi.” Tài xế nhíu mày trừng Giản Đường... Đúng là xui xẻo, ra đường không xem ngày, chuyến đầu tiên trong ngày đã gặp phải kẻ xui xẻo này rồi.
“... Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu.” Giản Đường chậm rãi nói, đối với sự hung dữ của tài xế cô không hề phản kháng, thậm chí còn tự ti mà xin lỗi, chuyện này lại càng khiến cô trông nhu nhược.
Ngựa lành bị người cưỡi, người hiền bị ức hiếp, câu nói của dân gian luôn rất đúng. Tài xế taxi thấy cô yếu đuối như vậy thì càng lấn tới, trút toàn bộ cơn giận do thua tiền mạt chược lên Giản Đường.
Vì vậy, Giản Đường bị tài xế chỉ mặt chửi ầm lên: “Cô này, chưa nghĩ ra mà đã bắt xe, cô giỡn mặt tôi đấy hả? Bố mẹ cô dạy cô thế nào, đồ mất dạy! Xuống xe, đừng có làm lỡ thời gian kiếm tiền của tôi. Xui xẻo, hôm nay sao lại đụng phải loại người xui xẻo như cô chứ.”
Giản Đường bị mắng té tát, không phải cô không bực mình, nhưng ba năm lao tù đã làm tính tình cô thay đổi hoàn toàn.
Cô rũ mắt, lại lần nữa ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi, giờ tôi xuống xe liền.” Thực ra cô chỉ muốn tài xế cho cô một hai phút suy nghĩ xem mình nên đi đâu mà thôi. Không ngờ ông ta lại không hề quan tâm đến cô.
Thấy vậy tài xế lại ngẩn ra, ông ta lái xe mười mấy năm nay nhưng chưa bao giờ gặp được người nào nhu nhược yếu đuối đến mức này. Thấy Giản Đường chậm chạp mở cửa xe, tài xế đột nhiên vươn tay về phía Giản Đường...
“Á! Đừng đánh tôi!”
Tài xế ngây ra, nhìn cô gái ngồi trên ghế phụ đang ôm đầu hoảng loạn kêu to thì rất bất ngờ: “Cô bị điên à, tôi mở cửa xe thôi mà! Thật xúi quẩy, đang yên đang lành lại gặp kẻ điên.”
Nói rồi ông ta với tay mở cửa ra: “Mau cút xuống đi!” Có lẽ là vì thua tiền khó chịu, cũng có thể là vì Giản Đường quá dễ bị bắt nạt, ức hiếp cô sẽ không lo bị trả thù, nên tay tài xế không hề khách sáo với cô, ngay cả từ “cút” cũng nói ra được.
Giản Đường chậm chạp xuống xe, lại bị tài xế chửi ầm lên: “Chầm rề rề, nhanh lên, cô tưởng cô là con què đấy à!”
Giản Đường giật mình, lập tức vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, sửa lại: “Tôi chỉ chậm chạp thôi, không phải con què.”
Tài xế sửng sốt: “Đồ điên!” Mắng xong liền đuổi người: “Mau đi đi, hôm nay gặp phải cô đúng là xui tám đời. Thảo nào hôm nay làm gì cũng không thuận lợi, đánh bài chút xíu mà cũng thua nhiều như vậy.”
Đây đúng là đổ tội cho người khác mà.
“Này, đưa đây.” Tài xế một tay kéo Giản Đường, một tay chìa ra trước mặt cô, Giản Đường khó hiểu: “Đưa gì cơ?”
“Tiền đó.”
“Nhưng bác tài à, tôi đâu có đi xe,” Giản Đường càng chẳng hiểu gì.
Tài xế trợn trắng mắt, vô cùng sốt ruột: “Cô ngồi lên xe tôi rồi còn gì? Cô nói xem, cô xui xẻo như vậy, tôi phải lái xe đi rửa xả xui đó. Rửa xe không cần tiền à?”
“...”
Tài xế thấy Giản Đường đứng im thì nhíu mày thúc giục: “Nhanh lên đi, chậm rì rì bực cả mình!”
“Nhưng tôi...”
“Tôi tôi cái con khỉ, 300 nghìn, đưa đây.”
Giản Đường vừa nghe đã tái cả mặt... 300 nghìn, ông ăn cướp chắc. Cô rất muốn chửi vào mặt ông ta như thế, rất rất muốn!
Thế nhưng cuộc sống ba năm trong tù đã sớm mài mòn sự tự tin của cô. Sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của Giản Đường đã sớm tan thành mây khói.
Ngay lúc đó, đột nhiên phía bên trái cách đó không xa cóánh đèn xe lóe lên, Giản Đường ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thì thấy bốn chiếc Audi A6 cùng tiến về phía này.
Biển số xe vô cùng thú vị, bốn chiếc xe có đuôi từ 1 đến 4 theo thứ tự. Đèn đường lóe qua cửa kính trước xe rồi biến mất, Giản Đường nheo mắt, lờ mờ nhận ra gương mặt người ngồi trên ghế lái của một trong bốn chiếc xe... Thẩm Đệ Nhất, đó là Thẩm Đệ Nhất, cấp dưới như hình với bóng của Thẩm Tư Cương!
Trong chớp mắt vẻ mặt cô đầy hoảng loạn.
“Này, đưa tiền đây... Ơ? Sao cô lại ngồi vào đây? Tôi bảo cô đưa tiền cơ mà.”
“Bác tài! Nhanh! Nhanh lái xe đi, tôi, tôi đưa ông tiền!” Cô vừa nói vừa hoảng loạn móc trong túi áo ra vài tờ tiền đỏ chót, cuống quít đưa cho tài xế, lại khẩn cầu thúc giục: “Xin ông đấy, lái xe nhanh đi! Nhanh lên!”
“Cô làm loạn cái gì...” Tài xế còn chưa nói xong đã thấy trước mặt xuất hiện thêm một xấp tiền.
Tay Giản Đường run rẩy, cô móc hết đống tiền trong túi ra: “Bác tài, tôi cho ông hết, cầu xin ông, lái xe nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút!” Cô vừa nói vừa hoảng sợ quay đầu nhìn ra đằng sau... Gần quá, gần quá...
“Nhanh lên! Nhanh lên! Có phải ông chê ít tiền không, tôi còn! Tôi vẫn còn! Ở trong thẻ ngân hàng! Ông mau lái xe đi, đến nơi an toàn tôi sẽ đưa cho ông.” Cô đã hốt hoảng đến mức nói năng lộn xộn, ánh mắt kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, cứ như gặp phải ác quỷ vậy.
Tài xế taxi nhìn cô như nhìn một người điên, có điều lúc ánh mắt rơi vào xấp tiền trên tay Giản Đường, tài xế bĩu môi... Coi như nể tiền vậy.
Tài xế cướp đống tiền trong tay Giản Đường: “Ngồi cho vững.”
Xe khởi động, động cơ phát ra tiếng vang, taxi bắt đầu đi về phía trước. Giản Đường thấy vậy, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng phanh “kít” từ bên ngoài vang lên, lập tức khiến tay tài xế ngồi bên cạnh Giản Đường chửi đổng: “Mẹ kiếp, hôm nay làm gì cũng xui xẻo. Này, mấy tên kia đến tìm cô hả!? Cô trộm hay cướp thứ gì của người ta mà bị đuổi thế?”
Tài xế ghét bỏ nhìn người ngồi trên ghế phụ một cái, đột nhiên ông ta im bặt, những lời định nói đều nuốt xuống. Cô gái ngồi trên ghế phụ run rẩy đến mức răng va lập cập, cuộn mình thành một khối tuyệt vọng hoảng sợ nhìn về phía trước.
Ánh mắt so với kẻ đối mặt với cái chết còn sợ hãi hơn.
Cô gái lập tức điên cuồng đóng hết cửa sổ xe rồi lại co rúc lại, như thể làm vậy là có thể tránh né được những kẻ kia.
“Hơ, cô bị ngu à...”
Tài xế đang định chế giễu mấy câu, cửa sổ xe chỗ ghế ngồi của Giản Đường đã bị người bên ngoài gõ vào: “Cô Giản, mời cô xuống xe.” Giản Đường tái mặt, càng chôn đầu xuống sâu hơn, giả vờ không nghe thấy.