Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 115 ÁP LỰC VÔ TẬN
CHƯƠNG 115: ÁP LỰC VÔ TẬN
Cậu ấm nhà họ Tiêu gần đây rất cần cù, đây là nhận thức chung trong giới doanh nhân.
Tối nay tại một buổi tiệc tối của giới doanh nhân, cậu ấm nhà họ Tiêu cũng tham gia, vì thế, không ít con gái nhà giàu cố ý ăn mặc chỉnh trang tới.
Mới vừa lên đèn, bể bơi, biệt thự, trai gái ăn mặc xinh đẹp, ở đây có đầy những nhân vật đứng đầu thành phố S.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, trong giới những người đứng đầu này vẫn có phân chia đẳng cấp.
“Tổng giám đốc Tiêu gần đây thật tất bật, cần cù như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Tiêu đã được bóng hồng nào khích lệ rồi?” Một người đàn ông có vẻ tài giỏi chừng ba mươi tuổi mời rượu Tiêu Hoành, đùa giỡn trêu ghẹo.
Nhưng thật không ngờ, vị tổng giám đốc Tiêu tuổi còn quá trẻ này lại hào phóng thừa nhận: “Đúng là như thế, thanh tra trưởng Vương quả nhiên vẫn có con mắt tinh tường như vậy.”
Vị thanh tra trưởng Vương này lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Là con gái nhà nào mà may mắn có phúc như vậy, có thể được tổng giám đốc Tiêu ưu ái?”
Tiêu Hoành khoát khoát tay, cười nói: “Lời này thanh tra trưởng Vương không thể nói vậy, là Tiêu Hoành may mắn có thể gặp được cô ấy. Cuộc đời, gặp gỡ cô ấy là phúc của Tiêu Hoành, nếu có thể cưới được cô ấy chính là cái phúc lớn nhất đời này của Tiêu Hoành.”
Đang nói, đằng trước đã truyền đến tiếng nháo loạn.
Tiêu Hoành và thanh tra trưởng Vương đều bị tiếng nháo loạn kia cuốn hút, nhìn sang chỗ cửa chính.
“Đó là... tổng giám đốc Thẩm của Thẩm Thị sao?” Thanh tra trưởng Vương ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Không nghe nói tiệc tối hôm nay, ông chủ lớn này cũng sẽ tới mà?”
Nói rồi, lại quay đầu hỏi Tiêu Hoành: “Tổng giám đốc Tiêu có biết Thẩm Thị không...”
Lúc thanh tra trưởng Vương nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoành, anh ta căn bản không để ý tới, tự mình đặt ly rượu trong tay xuống, trực tiếp đi tới cửa chính.
Thanh tra trưởng Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, dò xét, mục tiêu của cậu tổng giám đốc Tiêu này chính là bóng dáng gây ra cơn náo loạn ở cửa lớn kia.
Cậu tổng giám đốc Tiêu này di cư đến Mỹ, về nước chưa được một năm, mà tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn ở trong nước, hai người kia quen nhau từ lúc nào?
Về chuyện hồi nhỏ giữa Tiêu Hoành và Thẩm Tư Cương, bây giờ những người trong giới doanh nhân biết cũng không nhiều.
Thẩm Tư Cương vừa xuất hiện liền gây ra náo loạn, bất kể nam nữ, khi nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện ở cửa lớn, trong mắt đều tỏa sáng.
Đàn ông muốn tiến đến làm quen để tạo quan hệ, phụ nữ lại chỉnh trang lại, kéo kéo váy, vuốt vuốt tóc. Từng đôi mắt đều sáng lên, nhìn chằm chằm Thẩm Tư Cương.
Mọi người lại bắt đầu nhốn nháo, người ở hai bên tránh ra nhường đường, lộ ra bóng dáng của Tiêu Hoành.
“Ái chà, đây chẳng phải là tổng giám đốc Thẩm sao?” Trên khuôn mặt điển trai của Tiêu Hoành, tươi cười hư hỏng, một tay cắm trong túi quần âu, nho nhã đi đến chỗ người đàn ông ở cửa lớn: “Không ngờ, tổng giám đốc Thẩm cũng có hứng thú với tiệc tối quy mô như này.”
Mắt Thẩm Tư Cương rất lạnh nhạt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào Tiêu Hoành đang từng bước đi tới chỗ anh: “Ra ngoài thả lỏng một chút, tiệc tối nào cũng giống nhau.”
“Thả lỏng ư... Ha, tổng giám đốc Thẩm gần đây gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?” Tiêu Hoành nói: “Chi bằng tôi mời tổng giám đốc Thẩm tới Đông Kinh chơi một lát?”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tư Cương đột nhiên híp lại, nhìn chăm chú vào Tiêu Hoành... Biết rõ Đông Kinh là của anh... Tiêu Hoành đây là đang mượn cớ gây chuyện!
Khóe miệng nhàm chán nhếch lên, anh vẫy vẫy tay với người phục vụ cách đó không xa, người phục vụ lập tức giơ khay lên đi tới. Cầm lấy một ly rượu vang trong khay đưa cho Tiêu Hoành, mình cũng nâng một ly: “Tổng giám đốc Tiêu quan tâm tôi như vậy, cũng phải quan tâm nhiều hơn tới chính mình. Sao tôi lại thấy đôi mắt của tổng giám đốc Tiêu có bọng sâu hơn nhỉ? Gần đây, thức đêm không ít nhỉ?”
Tay cầm ly rượu vang của Tiêu Hoành khẽ run lên, lập tức uống hết rượu vang trong ly như không có chuyện gì xảy ra, để xuống khay của người phục vụ bên cạnh, mới quay đầu nhìn Thẩm Tư Cương:
“Đúng là thức nhiều đêm lắm, không thức đêm, sao ứng phó nổi với những lần gây khó dễ của tổng giám đốc Thẩm đây?”
“Ha, trên thương trường, không có cách nói là gây khó dễ, chỉ có ai mạnh ai yếu.” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói một câu, lắc lắc rượu vang trong ly, chưa từng uống một ngụm, lại bỏ lại vào khay lần nữa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quét sang một bên:
“Tôi nói rồi, đồ của tôi, tôi có vứt bỏ cũng sẽ không cho người khác. Tổng giám đốc Tiêu cậu cố gắng lên, có lẽ thức thêm vài đêm nữa là có thể xoay chuyển thế thất bại đó, chuyện này cũng chưa biết chừng đâu.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hoành có chút cứng ngắc, càng nhiều hơn là vẻ không chịu thua: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều lần nhấn mạnh là đồ mình không cần... Ha ha, tổng giám đốc Thẩm cậu để ý cô ấy như vậy, lại nói mình không thèm để ý? Tổng giám đốc Thẩm, cậu không phải là vì yêu mà không có được, nên trong lòng đố kị chứ?”
Độ ấm nơi đáy mắt của Thẩm Tư Cương đột nhiên giảm xuống, ánh mắt âm u nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Hoành: “Tôi thế nào, không cần tổng giám đốc Tiêu quan tâm, tổng giám đốc Tiêu trước hết hãy quan tâm đến mình đi đã.”
Nói xong, vòng qua Tiêu Hoành đi mất.
Giữa hai người bọn họ tuy là bầu không khí bất hòa như vậy, nhưng đều hạ giọng, người bên ngoài không nghe được cụ thể bọn họ đang nói gì, chỉ thấy hai người đàn ông ưu tú đang trao đổi.
Thẩm Tư Cương vòng qua bên người Tiêu Hoành, đi vào trong, lại đi thẳng tới nhà vệ sinh, chỉ có trong lòng chính anh rõ cơn phẫn nộ của chính mình lúc này.
Anh sẽ yêu loại phụ nữ như Giản Đường kia? Anh sẽ đố kị với Giản Đường và Tiêu Hoành sao?
Lời nói vô căn cứ!
Người phụ nữ... ích kỷ, tham lam, coi trọng đồng tiền, hèn mọn, đê tiện như vậy, e rằng là đàn ông tầm thường cũng không ưa, Thẩm Tư Cương anh sao lại thích người phụ nữ như vậy được?
Tuyệt đối sẽ không!
Nhưng một giọng nói khác, lại nói cho anh biết trong lòng: Anh rung động với cô, bằng không, thì tại sao lại nhằm vào tập đoàn Tiêu Thị và nhà họ Tiêu?
Anh hoàn toàn có thể nhốt cô lại, như vậy cô sẽ không thể tiếp xúc với Tiêu Hoành nữa. Vì sao anh không làm? Anh sợ nụ cười trên mặt cô, lại biến mất một lần nữa đúng chứ.
Thẩm Tư Cương đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào mình trong gương, im lặng cứng rắn nói trong lòng: Không phải! Không phải! Thẩm Tư Cương tôi tuyệt đối sẽ không thích một cô gái có nội tâm cực kỳ xấu xí như vậy! Nhằm vào nhà họ Tiêu, nhằm vào tập đoàn Tiêu Thị, chính vì không ưa Tiêu Hoành, Tiêu Hoành dám động vào đồ của tôi, đương nhiên phải bị dạy cho một bài học, chỉ thế mà thôi.
Tiêu Hoành không đợi tiệc tối kết thúc, đã trở về nhà sớm.
Ban đêm yên tĩnh, tại phòng làm việc tầng hai, đèn trên cửa sổ vẫn sáng.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông đang ngồi chăm chỉ làm việc.
Ngón tay Tiêu Hoành không hề ngừng nghỉ, bấm bấm gõ gõ trên bàn phím, bận rộn một hồi, bưng cà phê để bên cạnh lên, coi nó như nước trà mà đổ vào bụng, lại vùi đầu làm việc.
Thẩm Tư Cương nói không sai, nếu như anh ta dám sơ sẩy thì sẽ không thể đấu lại được từng đòn của Thẩm Tư Cương.
Chỉ có giờ phút này, Tiêu Hoành mới có cảm giác bất lực... Anh ta và Thẩm Tư Cương lúc nhỏ vừa là địch vừa là bạn, nếu đem cái gì ra so sánh, đều chưa bao giờ thắng nổi.
Khi đó không phục, sự không phục đó, mãi đến khi lớn lên, cho tới hôm nay vẫn còn nguyên.
Chỉ là, Thẩm Tư Cương đúng là một con quái vật, lúc giao đấu thực sự với anh, Tiêu Hoành mới phát hiện, về mảng buôn bán, bất kể là thủ đoạn hay tài chính con người này đều có thiên phú, được trời cao phù hộ.
“Khi còn bé không thắng nổi, giờ không thể thua.” Chỉ có Giản Đường, không thể thua tên họ Thẩm được!
Rạng sáng bốn giờ, trong phòng làm việc của Tiêu Hoành, đèn mới tắt.
Cậu ấm nhà họ Tiêu gần đây rất cần cù, đây là nhận thức chung trong giới doanh nhân.
Tối nay tại một buổi tiệc tối của giới doanh nhân, cậu ấm nhà họ Tiêu cũng tham gia, vì thế, không ít con gái nhà giàu cố ý ăn mặc chỉnh trang tới.
Mới vừa lên đèn, bể bơi, biệt thự, trai gái ăn mặc xinh đẹp, ở đây có đầy những nhân vật đứng đầu thành phố S.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, trong giới những người đứng đầu này vẫn có phân chia đẳng cấp.
“Tổng giám đốc Tiêu gần đây thật tất bật, cần cù như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Tiêu đã được bóng hồng nào khích lệ rồi?” Một người đàn ông có vẻ tài giỏi chừng ba mươi tuổi mời rượu Tiêu Hoành, đùa giỡn trêu ghẹo.
Nhưng thật không ngờ, vị tổng giám đốc Tiêu tuổi còn quá trẻ này lại hào phóng thừa nhận: “Đúng là như thế, thanh tra trưởng Vương quả nhiên vẫn có con mắt tinh tường như vậy.”
Vị thanh tra trưởng Vương này lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Là con gái nhà nào mà may mắn có phúc như vậy, có thể được tổng giám đốc Tiêu ưu ái?”
Tiêu Hoành khoát khoát tay, cười nói: “Lời này thanh tra trưởng Vương không thể nói vậy, là Tiêu Hoành may mắn có thể gặp được cô ấy. Cuộc đời, gặp gỡ cô ấy là phúc của Tiêu Hoành, nếu có thể cưới được cô ấy chính là cái phúc lớn nhất đời này của Tiêu Hoành.”
Đang nói, đằng trước đã truyền đến tiếng nháo loạn.
Tiêu Hoành và thanh tra trưởng Vương đều bị tiếng nháo loạn kia cuốn hút, nhìn sang chỗ cửa chính.
“Đó là... tổng giám đốc Thẩm của Thẩm Thị sao?” Thanh tra trưởng Vương ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Không nghe nói tiệc tối hôm nay, ông chủ lớn này cũng sẽ tới mà?”
Nói rồi, lại quay đầu hỏi Tiêu Hoành: “Tổng giám đốc Tiêu có biết Thẩm Thị không...”
Lúc thanh tra trưởng Vương nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoành, anh ta căn bản không để ý tới, tự mình đặt ly rượu trong tay xuống, trực tiếp đi tới cửa chính.
Thanh tra trưởng Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, dò xét, mục tiêu của cậu tổng giám đốc Tiêu này chính là bóng dáng gây ra cơn náo loạn ở cửa lớn kia.
Cậu tổng giám đốc Tiêu này di cư đến Mỹ, về nước chưa được một năm, mà tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn ở trong nước, hai người kia quen nhau từ lúc nào?
Về chuyện hồi nhỏ giữa Tiêu Hoành và Thẩm Tư Cương, bây giờ những người trong giới doanh nhân biết cũng không nhiều.
Thẩm Tư Cương vừa xuất hiện liền gây ra náo loạn, bất kể nam nữ, khi nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện ở cửa lớn, trong mắt đều tỏa sáng.
Đàn ông muốn tiến đến làm quen để tạo quan hệ, phụ nữ lại chỉnh trang lại, kéo kéo váy, vuốt vuốt tóc. Từng đôi mắt đều sáng lên, nhìn chằm chằm Thẩm Tư Cương.
Mọi người lại bắt đầu nhốn nháo, người ở hai bên tránh ra nhường đường, lộ ra bóng dáng của Tiêu Hoành.
“Ái chà, đây chẳng phải là tổng giám đốc Thẩm sao?” Trên khuôn mặt điển trai của Tiêu Hoành, tươi cười hư hỏng, một tay cắm trong túi quần âu, nho nhã đi đến chỗ người đàn ông ở cửa lớn: “Không ngờ, tổng giám đốc Thẩm cũng có hứng thú với tiệc tối quy mô như này.”
Mắt Thẩm Tư Cương rất lạnh nhạt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú vào Tiêu Hoành đang từng bước đi tới chỗ anh: “Ra ngoài thả lỏng một chút, tiệc tối nào cũng giống nhau.”
“Thả lỏng ư... Ha, tổng giám đốc Thẩm gần đây gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?” Tiêu Hoành nói: “Chi bằng tôi mời tổng giám đốc Thẩm tới Đông Kinh chơi một lát?”
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tư Cương đột nhiên híp lại, nhìn chăm chú vào Tiêu Hoành... Biết rõ Đông Kinh là của anh... Tiêu Hoành đây là đang mượn cớ gây chuyện!
Khóe miệng nhàm chán nhếch lên, anh vẫy vẫy tay với người phục vụ cách đó không xa, người phục vụ lập tức giơ khay lên đi tới. Cầm lấy một ly rượu vang trong khay đưa cho Tiêu Hoành, mình cũng nâng một ly: “Tổng giám đốc Tiêu quan tâm tôi như vậy, cũng phải quan tâm nhiều hơn tới chính mình. Sao tôi lại thấy đôi mắt của tổng giám đốc Tiêu có bọng sâu hơn nhỉ? Gần đây, thức đêm không ít nhỉ?”
Tay cầm ly rượu vang của Tiêu Hoành khẽ run lên, lập tức uống hết rượu vang trong ly như không có chuyện gì xảy ra, để xuống khay của người phục vụ bên cạnh, mới quay đầu nhìn Thẩm Tư Cương:
“Đúng là thức nhiều đêm lắm, không thức đêm, sao ứng phó nổi với những lần gây khó dễ của tổng giám đốc Thẩm đây?”
“Ha, trên thương trường, không có cách nói là gây khó dễ, chỉ có ai mạnh ai yếu.” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói một câu, lắc lắc rượu vang trong ly, chưa từng uống một ngụm, lại bỏ lại vào khay lần nữa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quét sang một bên:
“Tôi nói rồi, đồ của tôi, tôi có vứt bỏ cũng sẽ không cho người khác. Tổng giám đốc Tiêu cậu cố gắng lên, có lẽ thức thêm vài đêm nữa là có thể xoay chuyển thế thất bại đó, chuyện này cũng chưa biết chừng đâu.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hoành có chút cứng ngắc, càng nhiều hơn là vẻ không chịu thua: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều lần nhấn mạnh là đồ mình không cần... Ha ha, tổng giám đốc Thẩm cậu để ý cô ấy như vậy, lại nói mình không thèm để ý? Tổng giám đốc Thẩm, cậu không phải là vì yêu mà không có được, nên trong lòng đố kị chứ?”
Độ ấm nơi đáy mắt của Thẩm Tư Cương đột nhiên giảm xuống, ánh mắt âm u nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Hoành: “Tôi thế nào, không cần tổng giám đốc Tiêu quan tâm, tổng giám đốc Tiêu trước hết hãy quan tâm đến mình đi đã.”
Nói xong, vòng qua Tiêu Hoành đi mất.
Giữa hai người bọn họ tuy là bầu không khí bất hòa như vậy, nhưng đều hạ giọng, người bên ngoài không nghe được cụ thể bọn họ đang nói gì, chỉ thấy hai người đàn ông ưu tú đang trao đổi.
Thẩm Tư Cương vòng qua bên người Tiêu Hoành, đi vào trong, lại đi thẳng tới nhà vệ sinh, chỉ có trong lòng chính anh rõ cơn phẫn nộ của chính mình lúc này.
Anh sẽ yêu loại phụ nữ như Giản Đường kia? Anh sẽ đố kị với Giản Đường và Tiêu Hoành sao?
Lời nói vô căn cứ!
Người phụ nữ... ích kỷ, tham lam, coi trọng đồng tiền, hèn mọn, đê tiện như vậy, e rằng là đàn ông tầm thường cũng không ưa, Thẩm Tư Cương anh sao lại thích người phụ nữ như vậy được?
Tuyệt đối sẽ không!
Nhưng một giọng nói khác, lại nói cho anh biết trong lòng: Anh rung động với cô, bằng không, thì tại sao lại nhằm vào tập đoàn Tiêu Thị và nhà họ Tiêu?
Anh hoàn toàn có thể nhốt cô lại, như vậy cô sẽ không thể tiếp xúc với Tiêu Hoành nữa. Vì sao anh không làm? Anh sợ nụ cười trên mặt cô, lại biến mất một lần nữa đúng chứ.
Thẩm Tư Cương đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào mình trong gương, im lặng cứng rắn nói trong lòng: Không phải! Không phải! Thẩm Tư Cương tôi tuyệt đối sẽ không thích một cô gái có nội tâm cực kỳ xấu xí như vậy! Nhằm vào nhà họ Tiêu, nhằm vào tập đoàn Tiêu Thị, chính vì không ưa Tiêu Hoành, Tiêu Hoành dám động vào đồ của tôi, đương nhiên phải bị dạy cho một bài học, chỉ thế mà thôi.
Tiêu Hoành không đợi tiệc tối kết thúc, đã trở về nhà sớm.
Ban đêm yên tĩnh, tại phòng làm việc tầng hai, đèn trên cửa sổ vẫn sáng.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông đang ngồi chăm chỉ làm việc.
Ngón tay Tiêu Hoành không hề ngừng nghỉ, bấm bấm gõ gõ trên bàn phím, bận rộn một hồi, bưng cà phê để bên cạnh lên, coi nó như nước trà mà đổ vào bụng, lại vùi đầu làm việc.
Thẩm Tư Cương nói không sai, nếu như anh ta dám sơ sẩy thì sẽ không thể đấu lại được từng đòn của Thẩm Tư Cương.
Chỉ có giờ phút này, Tiêu Hoành mới có cảm giác bất lực... Anh ta và Thẩm Tư Cương lúc nhỏ vừa là địch vừa là bạn, nếu đem cái gì ra so sánh, đều chưa bao giờ thắng nổi.
Khi đó không phục, sự không phục đó, mãi đến khi lớn lên, cho tới hôm nay vẫn còn nguyên.
Chỉ là, Thẩm Tư Cương đúng là một con quái vật, lúc giao đấu thực sự với anh, Tiêu Hoành mới phát hiện, về mảng buôn bán, bất kể là thủ đoạn hay tài chính con người này đều có thiên phú, được trời cao phù hộ.
“Khi còn bé không thắng nổi, giờ không thể thua.” Chỉ có Giản Đường, không thể thua tên họ Thẩm được!
Rạng sáng bốn giờ, trong phòng làm việc của Tiêu Hoành, đèn mới tắt.