Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 114 THEO TỚI CÙNG
CHƯƠNG 114: THEO TỚI CÙNG
“Ông nội...” Tiêu Hoành đang muốn nói gì đó, ông cụ Tiêu đã lạnh giọng cắt đứt:
“Rời khỏi cô gái kia.”
Ông cụ Tiêu lạnh lùng ra lệnh, đến tai Tiêu Hoành, đột nhiên! Tiêu Hoành nheo mắt lại, dò xét nhìn ông: “Ông nội điều tra cháu?”
Ánh mắt Tiêu Hoành nhìn ông cụ, trở nên lạnh dần.
Ông cụ Tiêu hừ lạnh nói: “Cháu rước phải đối thủ mạnh như vậy, ông là người đứng đầu nhà họ Tiêu, chẳng lẽ không nên biết rõ nguyên do mục đích sao? Cứ tùy ý để cháu chuốc họa cho nhà họ Tiêu? Hả?”
“Ông nội sợ hả, ông sợ nhà họ Thẩm, ngay cả một tên nhóc nhà họ Thẩm ông cũng sợ. Thảo nào những năm gần đây, mọi người đều nói nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Thẩm...”
Tiêu Hoành còn chưa dứt lời, ông cụ đã vung chiếc gậy lên, nghiêm khắc quật về phía Tiêu Hoành: “Im miệng!” Ông cụ ngoài mạnh trong yếu, đôi mắt già nua xám xịt, trợn trừng trừng, tức giận trừng cháu trai ruột trước mặt mình.
Người cháu này có thể nói là người xuất sắc nhất ở thế hệ này của nhà họ Tiêu, bị cái khuyết điểm là lười biếng. Ông cụ Tiêu trước giờ rất coi trọng người cháu này, chưa từng nghĩ tới người cháu này còn có thể rước về cho nhà họ Tiêu một kẻ địch lớn như vậy.
Câu nói nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Thẩm, mấy năm nay bên ngoài tuy có người đồn, nhưng dù sao cũng không dám nói ngay trước mặt ông, mặt ông cụ Tiêu đỏ bừng lên... Đây gần như là tâm bệnh của ông cụ Tiêu!
Tiêu Hoành thay đổi vẻ cợt nhả bình thường, cây gậy của ông cụ đập vào người anh ta, ông cụ căn bản đã ra tay rất nặng, ánh mắt Tiêu Hoành vẫn rất quật cường, càng không né cây gậy, tùy ý để ông cụ Tiêu đánh từng nhát từng nhát lên người của mình.
Ông quản gia phía sau không nhìn nổi nữa, khuyên bảo ông cụ: “Thưa ông, xin bớt giận. Cậu chủ còn trẻ, rất nhiều chuyện ông phải dốc sức dạy dỗ, cậu mới hiểu.”
Tính tình của ông cụ Tiêu nóng thật, rầm rì một tiếng: “Về sau không cho phép đi gặp cô gái đó nữa.”
Tiêu Hoành đột nhiên nắm chặt nắm tay, trợn mắt lên giận dữ nhìn ông cụ Tiêu: “Tuyệt đối không thể!”
“Cháu lặp lại lần nữa!” Cơn tức vừa mới tiêu tan được của ông cụ, lại từ từ dâng trào: “Tiêu Hoành, cháu lặp lại lần nữa cho ông!”
Nói thì nói!
“Cháu nói, cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi cô ấy!”
“Cháu!” Ông cụ tức đến mức ngực thở phập phồng: “Được! Được lắm! Cháu đủ lông đủ cánh rồi hả!” Vừa tức giận mắng Tiêu Hoành, ông cụ vừa đi tìm cây gậy vừa mới bị ông ném sang một bên: “Chú Lý, gậy đâu, gậy!”
Sau lưng là vẻ mặt lo lắng của chú Lý quản gia, giấu gậy ra sau, vừa nhìn về phía Tiêu Hoành: “Cậu chủ, ông cậu lớn tuổi rồi, cậu hãy gật đầu, đồng ý với ông đi!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hoành chỉ thấy vẻ bất khuất, mím môi không nói một tiếng.
“Gậy!” Ông cụ Tiêu giận lên, trợn mắt lên giận dữ nhìn chú Lý quản gia, đưa tay ra với ông ấy: “Chú Lý! Đưa gậy cho tôi!”
“Cậu chủ!” Chú Lý vẫn không chịu từ bỏ.
Tiêu Hoành cắn răng nghiêm túc nói: “Chú Lý, đưa gậy cho ông đi.”
Ngực ông cụ Tiêu phập phồng lên xuống, một phát đoạt lấy gậy trong tay chú Lý quản gia, vung tay nghiêm khắc nện lên lưng Tiêu Hoành: “Cháu đủ lông đủ cánh rồi hả!” Một gậy đập vào lưng Tiêu Hoành!
“Cháu giỏi rồi hả!” Lại là một gậy hung hăng đập lên cánh tay đang lành lại làm bật máu ra.
Ông cụ tức không chịu nổi, vừa hung hăng giơ gậy lên đập xuống, từng lần gậy đập xuống, làm cho Tiêu Hoành kêu lên đau đớn, trong hai mắt vẫn tràn ngập kiên định, không chịu thua.
“Cháu vì phụ nữ mà muốn hại nhà họ Tiêu vào cảnh nguy nan! Tiêu Hoành, sao ông lại không biết, từ bao giờ cháu học được cái vẻ si tình của anh cháu rồi!”
Đột nhiên, Tiêu Hoành trợn to hai mắt!
“Vụt” ngẩng đầu lên, nghiêm túc trừng mắt nhìn ông cụ Tiêu đang tức giận, trong cặp mắt đào hoa đúng tiêu chuẩn của anh ta lúc này không có vẻ bất cần đời, cũng không có vẻ nặng tình như lúc nhìn Giản Đường, trong cặp mắt kia phủ đầy tơ máu, nhìn chòng chọc ông cụ Tiêu đầy ghét bỏ:
“Ông nội, anh cháu đã qua đời rồi!”
Mọi người chỉ biết nhà họ Tiêu có Tiêu Hoành, nhưng không biết nhà họ Tiêu còn có một cậu cả khiêm tốn, đó là anh cả của Tiêu Hoành, lại ra đi lúc di cư sang Mỹ từ lâu!
Cái chết của anh cả Tiêu Hoành là nỗi đau mà Tiêu Hoành không buông bỏ được!
Anh ta trợn mắt lên giận dữ nhìn ông cụ Tiêu, đáy mắt có vẻ hận thù được ẩn giấu!
Ông quản gia thấy tình hình không ổn, liền vội vàng kéo ông cụ Tiêu: “Thưa ông, xin ông bớt giận.”
Ông cụ Tiêu cũng khiếp sợ với hai tròng mắt đỏ ngầu của Tiêu Hoành, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh quỷ quái... Hồi lâu, ông cụ Tiêu buông lỏng tay ra, gậy trong tay “lạch cạch” rơi trên nền đá cẩm thạch, cơ thể ông cụ mềm nhũn, “bộp” một tiếng, ngã ngồi lên lưng ghế sofa.
Dường như chỉ thoáng chốc, ông lão tóc bạc còn đạo mạo kia đã già đi mười tuổi, thoáng chốc già nua đi hẳn, có vẻ sa sút tinh thần và hơi hơi hối hận, chỉ có trên khuôn mặt già nua nghiêm túc kia vẫn nhăn như cũ, vô cùng cứng đầu.
Mắt Tiêu Hoành đỏ ngầu, nhìn ông cụ trên ghế sofa, anh ta cố gắng nhắm mắt lại, che đi tâm trạng phức tạp nơi đáy mắt, cắn chặt khớp hàm, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, tơ máu tan đi một ít.
“Từ hôm nay trở đi, cháu chính thức gia nhập nội bộ tập đoàn Tiêu Thị.” Anh ta đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn vào ông cụ trên ghế sofa, cứng rắn nói rằng:
“Giản Đường là người đầu tiên cháu thực sự yêu. Cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, dù Thẩm Tư Cương kia có gây áp lực như thế nào cho nhà họ Tiêu, cháu cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy. Ai làm nấy chịu, Thẩm Tư Cương lần này là nhắm vào cháu, nếu cháu khiến nhà họ Tiêu lâm vào cảnh nguy nan, vậy để một mình cháu gánh chịu, vào Tiêu Thị, cháu tự mình đối mặt với Thẩm Tư Cương.”
Ông cụ Tiêu há miệng như muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định và giọng nói khẳng định của người cháu trước mặt này, ông ngậm miệng lại.
Trước khi Tiêu Hoành đi, lại liếc nhìn ông cụ trên ghế sofa, thản nhiên nói một câu:
“Cháu không phải anh trai cháu. Sẽ không lựa chọn giống như anh ấy, sẽ không bởi vì ông, bởi vì bất cứ người nào mà từ bỏ người con gái mình thích. Cháu sẽ có năng lực bảo vệ người con gái và gia tộc của mình.”
Ông cụ Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng lưng cao ngất thon dài của Tiêu Hoành, biến mất nơi cửa chính.
Quản gia Lý gọi một tiếng: “Thưa ông? Cậu chủ cậu ấy?”
“Kệ nó đi.” Ông cụ Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái với chú Lý: “Tôi mệt mỏi, chú đi xuống trước đi.” Chú Lý lui xuống rồi, mặt ông cụ Tiêu vẫn nhăn nhó, trong đôi mắt già nua là vẻ nặng nề vô cùng... Đối với lựa chọn tiếp theo phải làm, cần phải xem đứa cháu mà ông coi trọng này, có thể làm đến mức nào!
Xe của Tiêu Hoành phóng bạt mạng trên đường trên cao.
Gió tạt qua cửa sổ xe để mở, tóc đen bị thổi tung. Tiêu Hoành bấm điện thoại, đeo tai nghe bluetooth: “Thẩm Tư Cương, cậu hãy nghe cho kỹ đây, Giản Đường, tôi sẽ không từ bỏ, nhà họ Tiêu, tôi sẽ bảo vệ. Chúng ta cùng xem cuối cùng, ai thua ai thắng!”
Bên đầu kia điện thoại, người đàn ông dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ hai cái lên miếng dán màn hình điện thoại, nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói quyến rũ, nặng nề vang lên: “Được, cậu muốn làm gì tôi cũng theo tới cùng. Nhưng đồ của tôi, cậu đừng hòng động đến.”
Hai bên gần như đồng thời ngắt cuộc trò chuyện, không có câu nào dư thừa, mỗi người đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
“Ông nội...” Tiêu Hoành đang muốn nói gì đó, ông cụ Tiêu đã lạnh giọng cắt đứt:
“Rời khỏi cô gái kia.”
Ông cụ Tiêu lạnh lùng ra lệnh, đến tai Tiêu Hoành, đột nhiên! Tiêu Hoành nheo mắt lại, dò xét nhìn ông: “Ông nội điều tra cháu?”
Ánh mắt Tiêu Hoành nhìn ông cụ, trở nên lạnh dần.
Ông cụ Tiêu hừ lạnh nói: “Cháu rước phải đối thủ mạnh như vậy, ông là người đứng đầu nhà họ Tiêu, chẳng lẽ không nên biết rõ nguyên do mục đích sao? Cứ tùy ý để cháu chuốc họa cho nhà họ Tiêu? Hả?”
“Ông nội sợ hả, ông sợ nhà họ Thẩm, ngay cả một tên nhóc nhà họ Thẩm ông cũng sợ. Thảo nào những năm gần đây, mọi người đều nói nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Thẩm...”
Tiêu Hoành còn chưa dứt lời, ông cụ đã vung chiếc gậy lên, nghiêm khắc quật về phía Tiêu Hoành: “Im miệng!” Ông cụ ngoài mạnh trong yếu, đôi mắt già nua xám xịt, trợn trừng trừng, tức giận trừng cháu trai ruột trước mặt mình.
Người cháu này có thể nói là người xuất sắc nhất ở thế hệ này của nhà họ Tiêu, bị cái khuyết điểm là lười biếng. Ông cụ Tiêu trước giờ rất coi trọng người cháu này, chưa từng nghĩ tới người cháu này còn có thể rước về cho nhà họ Tiêu một kẻ địch lớn như vậy.
Câu nói nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Thẩm, mấy năm nay bên ngoài tuy có người đồn, nhưng dù sao cũng không dám nói ngay trước mặt ông, mặt ông cụ Tiêu đỏ bừng lên... Đây gần như là tâm bệnh của ông cụ Tiêu!
Tiêu Hoành thay đổi vẻ cợt nhả bình thường, cây gậy của ông cụ đập vào người anh ta, ông cụ căn bản đã ra tay rất nặng, ánh mắt Tiêu Hoành vẫn rất quật cường, càng không né cây gậy, tùy ý để ông cụ Tiêu đánh từng nhát từng nhát lên người của mình.
Ông quản gia phía sau không nhìn nổi nữa, khuyên bảo ông cụ: “Thưa ông, xin bớt giận. Cậu chủ còn trẻ, rất nhiều chuyện ông phải dốc sức dạy dỗ, cậu mới hiểu.”
Tính tình của ông cụ Tiêu nóng thật, rầm rì một tiếng: “Về sau không cho phép đi gặp cô gái đó nữa.”
Tiêu Hoành đột nhiên nắm chặt nắm tay, trợn mắt lên giận dữ nhìn ông cụ Tiêu: “Tuyệt đối không thể!”
“Cháu lặp lại lần nữa!” Cơn tức vừa mới tiêu tan được của ông cụ, lại từ từ dâng trào: “Tiêu Hoành, cháu lặp lại lần nữa cho ông!”
Nói thì nói!
“Cháu nói, cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi cô ấy!”
“Cháu!” Ông cụ tức đến mức ngực thở phập phồng: “Được! Được lắm! Cháu đủ lông đủ cánh rồi hả!” Vừa tức giận mắng Tiêu Hoành, ông cụ vừa đi tìm cây gậy vừa mới bị ông ném sang một bên: “Chú Lý, gậy đâu, gậy!”
Sau lưng là vẻ mặt lo lắng của chú Lý quản gia, giấu gậy ra sau, vừa nhìn về phía Tiêu Hoành: “Cậu chủ, ông cậu lớn tuổi rồi, cậu hãy gật đầu, đồng ý với ông đi!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hoành chỉ thấy vẻ bất khuất, mím môi không nói một tiếng.
“Gậy!” Ông cụ Tiêu giận lên, trợn mắt lên giận dữ nhìn chú Lý quản gia, đưa tay ra với ông ấy: “Chú Lý! Đưa gậy cho tôi!”
“Cậu chủ!” Chú Lý vẫn không chịu từ bỏ.
Tiêu Hoành cắn răng nghiêm túc nói: “Chú Lý, đưa gậy cho ông đi.”
Ngực ông cụ Tiêu phập phồng lên xuống, một phát đoạt lấy gậy trong tay chú Lý quản gia, vung tay nghiêm khắc nện lên lưng Tiêu Hoành: “Cháu đủ lông đủ cánh rồi hả!” Một gậy đập vào lưng Tiêu Hoành!
“Cháu giỏi rồi hả!” Lại là một gậy hung hăng đập lên cánh tay đang lành lại làm bật máu ra.
Ông cụ tức không chịu nổi, vừa hung hăng giơ gậy lên đập xuống, từng lần gậy đập xuống, làm cho Tiêu Hoành kêu lên đau đớn, trong hai mắt vẫn tràn ngập kiên định, không chịu thua.
“Cháu vì phụ nữ mà muốn hại nhà họ Tiêu vào cảnh nguy nan! Tiêu Hoành, sao ông lại không biết, từ bao giờ cháu học được cái vẻ si tình của anh cháu rồi!”
Đột nhiên, Tiêu Hoành trợn to hai mắt!
“Vụt” ngẩng đầu lên, nghiêm túc trừng mắt nhìn ông cụ Tiêu đang tức giận, trong cặp mắt đào hoa đúng tiêu chuẩn của anh ta lúc này không có vẻ bất cần đời, cũng không có vẻ nặng tình như lúc nhìn Giản Đường, trong cặp mắt kia phủ đầy tơ máu, nhìn chòng chọc ông cụ Tiêu đầy ghét bỏ:
“Ông nội, anh cháu đã qua đời rồi!”
Mọi người chỉ biết nhà họ Tiêu có Tiêu Hoành, nhưng không biết nhà họ Tiêu còn có một cậu cả khiêm tốn, đó là anh cả của Tiêu Hoành, lại ra đi lúc di cư sang Mỹ từ lâu!
Cái chết của anh cả Tiêu Hoành là nỗi đau mà Tiêu Hoành không buông bỏ được!
Anh ta trợn mắt lên giận dữ nhìn ông cụ Tiêu, đáy mắt có vẻ hận thù được ẩn giấu!
Ông quản gia thấy tình hình không ổn, liền vội vàng kéo ông cụ Tiêu: “Thưa ông, xin ông bớt giận.”
Ông cụ Tiêu cũng khiếp sợ với hai tròng mắt đỏ ngầu của Tiêu Hoành, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh quỷ quái... Hồi lâu, ông cụ Tiêu buông lỏng tay ra, gậy trong tay “lạch cạch” rơi trên nền đá cẩm thạch, cơ thể ông cụ mềm nhũn, “bộp” một tiếng, ngã ngồi lên lưng ghế sofa.
Dường như chỉ thoáng chốc, ông lão tóc bạc còn đạo mạo kia đã già đi mười tuổi, thoáng chốc già nua đi hẳn, có vẻ sa sút tinh thần và hơi hơi hối hận, chỉ có trên khuôn mặt già nua nghiêm túc kia vẫn nhăn như cũ, vô cùng cứng đầu.
Mắt Tiêu Hoành đỏ ngầu, nhìn ông cụ trên ghế sofa, anh ta cố gắng nhắm mắt lại, che đi tâm trạng phức tạp nơi đáy mắt, cắn chặt khớp hàm, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, tơ máu tan đi một ít.
“Từ hôm nay trở đi, cháu chính thức gia nhập nội bộ tập đoàn Tiêu Thị.” Anh ta đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn vào ông cụ trên ghế sofa, cứng rắn nói rằng:
“Giản Đường là người đầu tiên cháu thực sự yêu. Cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, dù Thẩm Tư Cương kia có gây áp lực như thế nào cho nhà họ Tiêu, cháu cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy. Ai làm nấy chịu, Thẩm Tư Cương lần này là nhắm vào cháu, nếu cháu khiến nhà họ Tiêu lâm vào cảnh nguy nan, vậy để một mình cháu gánh chịu, vào Tiêu Thị, cháu tự mình đối mặt với Thẩm Tư Cương.”
Ông cụ Tiêu há miệng như muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định và giọng nói khẳng định của người cháu trước mặt này, ông ngậm miệng lại.
Trước khi Tiêu Hoành đi, lại liếc nhìn ông cụ trên ghế sofa, thản nhiên nói một câu:
“Cháu không phải anh trai cháu. Sẽ không lựa chọn giống như anh ấy, sẽ không bởi vì ông, bởi vì bất cứ người nào mà từ bỏ người con gái mình thích. Cháu sẽ có năng lực bảo vệ người con gái và gia tộc của mình.”
Ông cụ Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng lưng cao ngất thon dài của Tiêu Hoành, biến mất nơi cửa chính.
Quản gia Lý gọi một tiếng: “Thưa ông? Cậu chủ cậu ấy?”
“Kệ nó đi.” Ông cụ Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái với chú Lý: “Tôi mệt mỏi, chú đi xuống trước đi.” Chú Lý lui xuống rồi, mặt ông cụ Tiêu vẫn nhăn nhó, trong đôi mắt già nua là vẻ nặng nề vô cùng... Đối với lựa chọn tiếp theo phải làm, cần phải xem đứa cháu mà ông coi trọng này, có thể làm đến mức nào!
Xe của Tiêu Hoành phóng bạt mạng trên đường trên cao.
Gió tạt qua cửa sổ xe để mở, tóc đen bị thổi tung. Tiêu Hoành bấm điện thoại, đeo tai nghe bluetooth: “Thẩm Tư Cương, cậu hãy nghe cho kỹ đây, Giản Đường, tôi sẽ không từ bỏ, nhà họ Tiêu, tôi sẽ bảo vệ. Chúng ta cùng xem cuối cùng, ai thua ai thắng!”
Bên đầu kia điện thoại, người đàn ông dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ hai cái lên miếng dán màn hình điện thoại, nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói quyến rũ, nặng nề vang lên: “Được, cậu muốn làm gì tôi cũng theo tới cùng. Nhưng đồ của tôi, cậu đừng hòng động đến.”
Hai bên gần như đồng thời ngắt cuộc trò chuyện, không có câu nào dư thừa, mỗi người đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.