Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 110 CHẠM MẶT
CHƯƠNG 110: CHẠM MẶT
Một chiếc Bentley màu đen, ngừng lại cách đó không xa, ẩn trong bóng đêm và dưới bóng cây, không dễ nhìn thấy.
Trong chỗ ngồi phía sau xe, Tô Mịch cung kính nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đưa tôi về, vậy, tổng giám đốc Thẩm, tôi xuống xe trước đây.” Vừa nói, vừa duỗi tay nắm chốt cửa xe.
Tô Mịch thoáng dùng sức, mở tay nắm cửa xe ra, đang muốn đẩy cửa xe ra, một cánh tay từ chỗ chéo vươn ra, đặt mạnh lên trên mu bàn tay của cô ấy, Tô Mịch chợt sợ hãi, lập tức ngạc nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bên người cô, một khuôn mặt điển trai như được điêu khắc ra, lúc này bao trùm toàn bộ sương lạnh, một đôi mắt, vô cùng hung ác nham hiểm, đang nhìn chằm chằm... phía ngoài cửa sổ không chớp mắt?
Tô Mịch vô thức nhìn theo ánh mắt của anh, người và cảnh ập vào mắt, làm đôi mắt đẹp của Tô Mịch bỗng trợn to... Tiểu Đường? Còn cả... cậu ấm nhà họ Tiêu?
Giản Đường tan làm đi ra, ngẩng đầu một cái, liền thấy Tiêu Hoành. Giản Đường đã thành thói quen, mỗi đêm đến giờ tan làm, ra đến cửa Đông Kinh, liền thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười kia.
Có đôi khi, chính cô cũng trở nên mờ mịt... Không biết cậu ấm này rốt cuộc muốn bần thần ở chỗ cô tới khi nào.
“Nhanh lên nào, chậm quá.” Tiêu Hoành ung dung tựa bên cửa xe Maserati của anh ta, thấy Giản Đường đi ra, lập tức nghênh đón.
Anh ta vẫn thỉnh thoảng đến Đông Kinh bao một phòng, thỉnh thoảng vẫn sẽ lôi kéo Giản Đường đi dạo chợ đêm ăn khuya, tiện thể đi dạo bên sông Hoàng Phổ, thưởng thức cảnh đêm ở thành phố S.
Thật giống như, bọn họ thật sự đang yêu đương.
Tiêu Hoành đi lên, xòe tay ra, vui vẻ chậm rãi kéo cô gái vào ngực mình, vừa ôm vừa nhét cô vào chỗ kế bên tài xế.
Trong xe, gió lạnh như chợt bùng tới, người đàn ông với đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, nhìn chằm chằm cái tay kia của Tiêu Hoành với vẻ lạnh lẽo... người phụ nữ đáng chết này, lại không hề cự nự gì như vậy, tùy ý để họ Tiêu kia vừa kéo vừa ôm! Có một xung động, muốn đi kéo cái tay lợn chướng mắt kia khỏi vai cô gái, toàn thân Thẩm Tư Cương lộ ra cảm giác lạnh như băng.
Tô Mịch sợ run cả người, cẩn thận len lén liếc nhìn Boss lớn bên người, có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt... Mẹ nó, ai ở bên cạnh có một hầm băng tự nhiên, mà có thể cảm thấy buông lỏng được chứ?
Cùng lúc đó, cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho Giản Đường.
Rất rõ ràng, ánh mắt đang nhìn Giản Đường lúc này của Boss lớn lạnh lùng bên cạnh cô, thực sự không thể coi là có ý tốt được, không chỉ không có ý tốt, mà còn rất... Đáng sợ.
Ở ghế sau xe, người đàn ông tỏa ra ý lạnh khắp người, hai tròng mắt đen kịt, gắt gao nhắm vào bóng người cách đó không xa ngoài cửa sổ kia.
Không ai có thể hiểu giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.
“Tổng giám đốc Thẩm?” Tô Mịch sợ hãi và nghi ngờ mà nhìn người đàn ông bên cạnh, bàn tay kia kéo dịch tay cô khỏi chốt cửa xe, còn bàn tay của anh, vững vàng để tại chốt cửa xe.
Tô Mịch nhìn đến đây, trong lòng “bộp” một cái... Người đi không có ý tốt!
Trong lòng xẹt qua một ý tưởng, Tô Mịch làm như lơ đãng nhìn Giản Đường ngoài xe nói rằng:
“Đó không phải là Giản Đường sao? Có điều suýt nữa là tôi không nhận ra, cô ấy làm việc ở Đông Kinh thời gian dài như vậy, tôi trước giờ chưa từng thấy cô ấy cười nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
Tôi còn tưởng rằng cô ấy không biết cười chứ. Có điều như này cũng tốt, coi như còn biết cười như thế nào, không đến mức quá kém.”
Tô Mịch kiên trì, nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cũng không biết, trước tôi thấy Giản Đường này, chẳng khác gì người máy robot.”
Trong lòng vừa nghĩ vậy, người đàn ông buông lỏng ngón tay kéo tay cầm ở cửa xe, tay vẫn trùm lên chốt cửa xe, có điều rõ ràng không định mở cửa xuống xe bây giờ.
“Nếu như nụ cười của Giản Đường đã trở lại, vậy có gì không tốt chứ. Chí ít càng giống một người sống hơn. Mà không phải một người chết chỉ biết hô hấp.”
Tô Mịch vô tình lại cố ý nói câu đó, lời này đúng là nói cho Boss lớn bên cạnh nghe.
Lúc này sau lưng cô ấy đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt... Cô cũng sợ bên Boss lớn không gì không thể ở bên cạnh nhìn ra ý đồ của cô. Có điều có thể ngăn cản Boss lớn này là tốt rồi, bằng không, cô bé ngốc kia không biết lại phải chịu tội gì nữa.
Người đàn ông nheo mắt lại, phức tạp nhìn đôi nam nữ cách đó không xa. Đương nhiên, ánh mắt cũng rơi vào khuôn mặt cô gái kia, anh có chút ngẩn ngơ... Bao lâu rồi, không thấy Giản Đường thật sự nở nụ cười?
Nụ cười kia, không hề dối trá, không phải miễn cưỡng cười vui. Cuốn hút… chết tiệt! Cũng sáng chói... chết tiệt!
Phía trước cách đó không xa, Tiêu Hoành nhét Giản Đường vào chỗ ngồi cạnh tài xế, bản thân mình thì đi vòng qua ghế lái, Maserati chậm rãi lăn bánh.
Đáy mắt Thẩm Tư Cương tràn ngập vẻ buốt giá, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế trước mặt: “Theo sau.”
Thẩm Đệ Nhất nói một tiếng “Vâng”, rồi khởi động, đi theo chiếc Maserati trước mặt, theo đuôi xe của Tiêu Hoành, đi thẳng tới khu vực kí túc xá của Giản Đường.
Tiêu Hoành dừng xe ở dưới kí túc xá Giản Đường, Thẩm Đệ Nhất quay người lại xin chỉ thị của người đàn ông ngồi ghế sau xe: “Boss, xuống xe không?”
“Không cần, đỗ ở đây đi.” Người đàn ông lạnh mặt: “Chờ.”
Cách đó không xa, Tiêu Hoành xuống xe, đi vòng qua chỗ ngồi kế bên của Giản Đường, mở cửa xe, lúc Giản Đường xuống xe, anh ta bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Tư Cương, cong môi cười khiêu khích.
Dưới đèn đường ở cửa khu nhà, nụ cười của Tiêu Hoành, hoàn toàn được phô diễn... khiêu khích rõ ràng!
“Boss, anh ta cố ý, để tôi xuống xe.”
Thẩm Đệ Nhất nói.
“Không cần.”
Bên kia, Giản Đường xuống xe, “Anh Tiêu đang nhìn gì vậy?”
Cô ngước đầu, muốn nhìn sang phía sau Tiêu Hoành, Tiêu Hoành lại khẽ khàng dịch sang nửa bước, ngăn trở tầm mắt của cô: “Anh thấy ánh trăng hôm nay thật đẹp.”
Anh ta vừa nói như vậy, Giản Đường cũng ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng.
Tiêu Hoành cong môi mỏng lên, nhìn góc mặt nghiêng của cô, “Đúng vậy? Rất đẹp đúng không?”
“... Ừ.” Thực ra là cũng được, không phải trăng tròn, chỉ là một hình vòng cung, hoặc là, do đôi mắt cô quen nhìn những thứ xấu xí, cho nên không phát hiện được cái đẹp trong cuộc sống?
Trong một chốc, trong lòng Giản Đường hiện ra nghi vấn này.
Một trận gió thổi qua, tóc Giản Đường bị thổi rối tung, Tiêu Hoành rất tự nhiên vươn tay, giúp cô sửa lại mảng tóc rối: “Đừng nhúc nhích, tóc bị rối.” Ngón tay anh ta ngoắc vào tóc Giản Đường, vuốt phần tóc rối bời ra sau tai: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Có lẽ trong khoảng thời gian này, hành động táy máy tay chân của Tiêu Hoành hơi nhiều, Giản Đường cũng không còn quá nhạy cảm... Dù sao, người này, có nói, anh ta cũng không nghe.
Nói một tiếng “Chúc ngủ ngon” xong, Tiêu Hoành nhìn theo Giản Đường lên tầng.
Anh ta cũng không vội vã rời đi, châm điếu thuốc, hít một ngụm nhỏ, tính toán thời gian, ngẩng đầu liếc nhìn chỗ tầng trệt ký túc xá Giản Đường một cái, đèn phòng khách, sáng rồi, bấy giờ Tiêu Hoành mới dập tắt tàn thuốc, đi vòng qua bên cạnh xe của mình, lại liếc mắt nhìn sang hướng Thẩm Tư Cương, rồi mới mở cửa xe lên xe, khởi động, quay đầu lại, nhấn ga, xe chậm rãi lái ra ngoài.
Lúc vượt qua chiếc Bentley màu đen dưới bóng cây kia, Maserati cũng không dừng lại.
“Boss?” Thẩm Đệ Nhất dò hỏi.
Tại ghế sau xe, người đàn ông dùng giọng nói âm u lạnh lẽo, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi theo ra ngoài, chặn nó lại.”
Một khu vực tầm thường, tối nay, hai chiếc xe sang trọng, một trước một sau đi vào, lại một trước một sau đi ra, ông bảo vệ ở cổng cũng thấy hơi chóng mặt.
Trên con đường ban đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng phanh xe dồn dập.
Xe Maserati của Tiêu Hoành và xe Bentley của Thẩm Tư Cương dừng lại, giữa hai thân xe, chỉ cách nhau 5 cm.
Ở chỗ ngồi phía sau xe Bentley, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc bên trong, một đôi mắt đẹp, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoành ở chỗ lái xe đối diện.
Cửa sổ xe của Tiêu Hoành cũng hạ xuống theo, cách một khoảng cách, hai người đàn ông, giằng co chính diện.
“Ái chà, đây không phải là tổng giám đốc Thẩm sao?” Tiêu Hoành phá vỡ sự yên lặng trước, nói với Thẩm Tư Cương đang ngả ngớn trên xe đối diện rằng: “Tổng giám đốc Thẩm hơn nửa đêm không ngủ được, theo dõi tôi, chuyện này nếu người thành phố S biết tổng giám đốc Thẩm còn có sở thích này, không biết sẽ nghĩ về tổng giám đốc Thẩm ra sao?”
Mặt Thẩm Tư Cương không chút thay đổi, hé môi mỏng: “Cách nhìn của người khác, có liên quan gì với tôi? Tôi không cần để ý tới cách nhìn của những người khác.” Sát ý lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của anh: “Nhưng thật ra cậu, chớ nên động vào đồ không nên động. Còn cần tay mình không?”
Một chiếc Bentley màu đen, ngừng lại cách đó không xa, ẩn trong bóng đêm và dưới bóng cây, không dễ nhìn thấy.
Trong chỗ ngồi phía sau xe, Tô Mịch cung kính nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đưa tôi về, vậy, tổng giám đốc Thẩm, tôi xuống xe trước đây.” Vừa nói, vừa duỗi tay nắm chốt cửa xe.
Tô Mịch thoáng dùng sức, mở tay nắm cửa xe ra, đang muốn đẩy cửa xe ra, một cánh tay từ chỗ chéo vươn ra, đặt mạnh lên trên mu bàn tay của cô ấy, Tô Mịch chợt sợ hãi, lập tức ngạc nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bên người cô, một khuôn mặt điển trai như được điêu khắc ra, lúc này bao trùm toàn bộ sương lạnh, một đôi mắt, vô cùng hung ác nham hiểm, đang nhìn chằm chằm... phía ngoài cửa sổ không chớp mắt?
Tô Mịch vô thức nhìn theo ánh mắt của anh, người và cảnh ập vào mắt, làm đôi mắt đẹp của Tô Mịch bỗng trợn to... Tiểu Đường? Còn cả... cậu ấm nhà họ Tiêu?
Giản Đường tan làm đi ra, ngẩng đầu một cái, liền thấy Tiêu Hoành. Giản Đường đã thành thói quen, mỗi đêm đến giờ tan làm, ra đến cửa Đông Kinh, liền thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười kia.
Có đôi khi, chính cô cũng trở nên mờ mịt... Không biết cậu ấm này rốt cuộc muốn bần thần ở chỗ cô tới khi nào.
“Nhanh lên nào, chậm quá.” Tiêu Hoành ung dung tựa bên cửa xe Maserati của anh ta, thấy Giản Đường đi ra, lập tức nghênh đón.
Anh ta vẫn thỉnh thoảng đến Đông Kinh bao một phòng, thỉnh thoảng vẫn sẽ lôi kéo Giản Đường đi dạo chợ đêm ăn khuya, tiện thể đi dạo bên sông Hoàng Phổ, thưởng thức cảnh đêm ở thành phố S.
Thật giống như, bọn họ thật sự đang yêu đương.
Tiêu Hoành đi lên, xòe tay ra, vui vẻ chậm rãi kéo cô gái vào ngực mình, vừa ôm vừa nhét cô vào chỗ kế bên tài xế.
Trong xe, gió lạnh như chợt bùng tới, người đàn ông với đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, nhìn chằm chằm cái tay kia của Tiêu Hoành với vẻ lạnh lẽo... người phụ nữ đáng chết này, lại không hề cự nự gì như vậy, tùy ý để họ Tiêu kia vừa kéo vừa ôm! Có một xung động, muốn đi kéo cái tay lợn chướng mắt kia khỏi vai cô gái, toàn thân Thẩm Tư Cương lộ ra cảm giác lạnh như băng.
Tô Mịch sợ run cả người, cẩn thận len lén liếc nhìn Boss lớn bên người, có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt... Mẹ nó, ai ở bên cạnh có một hầm băng tự nhiên, mà có thể cảm thấy buông lỏng được chứ?
Cùng lúc đó, cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho Giản Đường.
Rất rõ ràng, ánh mắt đang nhìn Giản Đường lúc này của Boss lớn lạnh lùng bên cạnh cô, thực sự không thể coi là có ý tốt được, không chỉ không có ý tốt, mà còn rất... Đáng sợ.
Ở ghế sau xe, người đàn ông tỏa ra ý lạnh khắp người, hai tròng mắt đen kịt, gắt gao nhắm vào bóng người cách đó không xa ngoài cửa sổ kia.
Không ai có thể hiểu giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.
“Tổng giám đốc Thẩm?” Tô Mịch sợ hãi và nghi ngờ mà nhìn người đàn ông bên cạnh, bàn tay kia kéo dịch tay cô khỏi chốt cửa xe, còn bàn tay của anh, vững vàng để tại chốt cửa xe.
Tô Mịch nhìn đến đây, trong lòng “bộp” một cái... Người đi không có ý tốt!
Trong lòng xẹt qua một ý tưởng, Tô Mịch làm như lơ đãng nhìn Giản Đường ngoài xe nói rằng:
“Đó không phải là Giản Đường sao? Có điều suýt nữa là tôi không nhận ra, cô ấy làm việc ở Đông Kinh thời gian dài như vậy, tôi trước giờ chưa từng thấy cô ấy cười nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
Tôi còn tưởng rằng cô ấy không biết cười chứ. Có điều như này cũng tốt, coi như còn biết cười như thế nào, không đến mức quá kém.”
Tô Mịch kiên trì, nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cũng không biết, trước tôi thấy Giản Đường này, chẳng khác gì người máy robot.”
Trong lòng vừa nghĩ vậy, người đàn ông buông lỏng ngón tay kéo tay cầm ở cửa xe, tay vẫn trùm lên chốt cửa xe, có điều rõ ràng không định mở cửa xuống xe bây giờ.
“Nếu như nụ cười của Giản Đường đã trở lại, vậy có gì không tốt chứ. Chí ít càng giống một người sống hơn. Mà không phải một người chết chỉ biết hô hấp.”
Tô Mịch vô tình lại cố ý nói câu đó, lời này đúng là nói cho Boss lớn bên cạnh nghe.
Lúc này sau lưng cô ấy đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt... Cô cũng sợ bên Boss lớn không gì không thể ở bên cạnh nhìn ra ý đồ của cô. Có điều có thể ngăn cản Boss lớn này là tốt rồi, bằng không, cô bé ngốc kia không biết lại phải chịu tội gì nữa.
Người đàn ông nheo mắt lại, phức tạp nhìn đôi nam nữ cách đó không xa. Đương nhiên, ánh mắt cũng rơi vào khuôn mặt cô gái kia, anh có chút ngẩn ngơ... Bao lâu rồi, không thấy Giản Đường thật sự nở nụ cười?
Nụ cười kia, không hề dối trá, không phải miễn cưỡng cười vui. Cuốn hút… chết tiệt! Cũng sáng chói... chết tiệt!
Phía trước cách đó không xa, Tiêu Hoành nhét Giản Đường vào chỗ ngồi cạnh tài xế, bản thân mình thì đi vòng qua ghế lái, Maserati chậm rãi lăn bánh.
Đáy mắt Thẩm Tư Cương tràn ngập vẻ buốt giá, lạnh lùng ra lệnh cho tài xế trước mặt: “Theo sau.”
Thẩm Đệ Nhất nói một tiếng “Vâng”, rồi khởi động, đi theo chiếc Maserati trước mặt, theo đuôi xe của Tiêu Hoành, đi thẳng tới khu vực kí túc xá của Giản Đường.
Tiêu Hoành dừng xe ở dưới kí túc xá Giản Đường, Thẩm Đệ Nhất quay người lại xin chỉ thị của người đàn ông ngồi ghế sau xe: “Boss, xuống xe không?”
“Không cần, đỗ ở đây đi.” Người đàn ông lạnh mặt: “Chờ.”
Cách đó không xa, Tiêu Hoành xuống xe, đi vòng qua chỗ ngồi kế bên của Giản Đường, mở cửa xe, lúc Giản Đường xuống xe, anh ta bỗng nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Tư Cương, cong môi cười khiêu khích.
Dưới đèn đường ở cửa khu nhà, nụ cười của Tiêu Hoành, hoàn toàn được phô diễn... khiêu khích rõ ràng!
“Boss, anh ta cố ý, để tôi xuống xe.”
Thẩm Đệ Nhất nói.
“Không cần.”
Bên kia, Giản Đường xuống xe, “Anh Tiêu đang nhìn gì vậy?”
Cô ngước đầu, muốn nhìn sang phía sau Tiêu Hoành, Tiêu Hoành lại khẽ khàng dịch sang nửa bước, ngăn trở tầm mắt của cô: “Anh thấy ánh trăng hôm nay thật đẹp.”
Anh ta vừa nói như vậy, Giản Đường cũng ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng.
Tiêu Hoành cong môi mỏng lên, nhìn góc mặt nghiêng của cô, “Đúng vậy? Rất đẹp đúng không?”
“... Ừ.” Thực ra là cũng được, không phải trăng tròn, chỉ là một hình vòng cung, hoặc là, do đôi mắt cô quen nhìn những thứ xấu xí, cho nên không phát hiện được cái đẹp trong cuộc sống?
Trong một chốc, trong lòng Giản Đường hiện ra nghi vấn này.
Một trận gió thổi qua, tóc Giản Đường bị thổi rối tung, Tiêu Hoành rất tự nhiên vươn tay, giúp cô sửa lại mảng tóc rối: “Đừng nhúc nhích, tóc bị rối.” Ngón tay anh ta ngoắc vào tóc Giản Đường, vuốt phần tóc rối bời ra sau tai: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Có lẽ trong khoảng thời gian này, hành động táy máy tay chân của Tiêu Hoành hơi nhiều, Giản Đường cũng không còn quá nhạy cảm... Dù sao, người này, có nói, anh ta cũng không nghe.
Nói một tiếng “Chúc ngủ ngon” xong, Tiêu Hoành nhìn theo Giản Đường lên tầng.
Anh ta cũng không vội vã rời đi, châm điếu thuốc, hít một ngụm nhỏ, tính toán thời gian, ngẩng đầu liếc nhìn chỗ tầng trệt ký túc xá Giản Đường một cái, đèn phòng khách, sáng rồi, bấy giờ Tiêu Hoành mới dập tắt tàn thuốc, đi vòng qua bên cạnh xe của mình, lại liếc mắt nhìn sang hướng Thẩm Tư Cương, rồi mới mở cửa xe lên xe, khởi động, quay đầu lại, nhấn ga, xe chậm rãi lái ra ngoài.
Lúc vượt qua chiếc Bentley màu đen dưới bóng cây kia, Maserati cũng không dừng lại.
“Boss?” Thẩm Đệ Nhất dò hỏi.
Tại ghế sau xe, người đàn ông dùng giọng nói âm u lạnh lẽo, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi theo ra ngoài, chặn nó lại.”
Một khu vực tầm thường, tối nay, hai chiếc xe sang trọng, một trước một sau đi vào, lại một trước một sau đi ra, ông bảo vệ ở cổng cũng thấy hơi chóng mặt.
Trên con đường ban đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng phanh xe dồn dập.
Xe Maserati của Tiêu Hoành và xe Bentley của Thẩm Tư Cương dừng lại, giữa hai thân xe, chỉ cách nhau 5 cm.
Ở chỗ ngồi phía sau xe Bentley, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc bên trong, một đôi mắt đẹp, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoành ở chỗ lái xe đối diện.
Cửa sổ xe của Tiêu Hoành cũng hạ xuống theo, cách một khoảng cách, hai người đàn ông, giằng co chính diện.
“Ái chà, đây không phải là tổng giám đốc Thẩm sao?” Tiêu Hoành phá vỡ sự yên lặng trước, nói với Thẩm Tư Cương đang ngả ngớn trên xe đối diện rằng: “Tổng giám đốc Thẩm hơn nửa đêm không ngủ được, theo dõi tôi, chuyện này nếu người thành phố S biết tổng giám đốc Thẩm còn có sở thích này, không biết sẽ nghĩ về tổng giám đốc Thẩm ra sao?”
Mặt Thẩm Tư Cương không chút thay đổi, hé môi mỏng: “Cách nhìn của người khác, có liên quan gì với tôi? Tôi không cần để ý tới cách nhìn của những người khác.” Sát ý lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của anh: “Nhưng thật ra cậu, chớ nên động vào đồ không nên động. Còn cần tay mình không?”