Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 108 THẾ NÀO CŨNG ĐƯỢC SAO
CHƯƠNG 108: THẾ NÀO CŨNG ĐƯỢC SAO
Giản Đường cho rằng ăn xong cơm trưa, chuyện này sẽ trôi qua.
Nhưng rất rõ ràng, người kia không cho là như vậy.
Ánh mắt Giản Đường hơi bất đắc dĩ: “Anh Tiêu, anh cũng ăn mì thịt bò rồi.” Lại còn ăn những ba bát!
“Ừ, mì thịt bò thật ngon.”
“...” Bọn họ đang thảo luận chuyện mì thịt bò sao?
“Anh Tiêu, có thể đừng theo tôi nữa được không?” Người này sao lại cứ dai như đỉa vậy.
“Anh Tiêu, tôi nói này, anh có tiền, mang tiền đến Đông Kinh, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng. Anh muốn như thế nào cũng được.”
Tiêu Hoành nhếch miệng lên cười với vẻ nguy hiểm, khẽ “Ồ” một tiếng, “Thế nào cũng được sao?”
Người kia bắt đầu lập bẫy.
“Đúng, anh có tiền, mang tiền tới Đông Kinh, anh là khách, khách hàng chính là thượng đế.”
“Ồ...” Anh ta lại “ồ” một tiếng thật dài, ý nghĩa cực kỳ sâu xa, chỉ là lúc này Giản Đường nghe không hiểu: “Lời này là em nói đó, tối gặp lại nhé.”
Nói xong, xoay người đẩy xe đạp đi.
Giản Đường nghĩ mãi không ra, có chút không hiểu rõ Tiêu Hoành này. Có điều, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi... Người này cuối cùng cũng đi rồi.
Lại tiếp tục lượn lờ ở dưới tầng kí túc xá của cô nữa thì... Giản Đường cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía.
“Cháu gái nhỏ, người vừa rồi, là anh của cháu sao?” Một bác gái chạy tới.
“... Không ạ.”
“Ồ, đó là đồng nghiệp của cháu?”
Giản Đường lại lắc đầu.
“Ôi dào, bất kể là ai, cháu gái nhỏ này, cháu gái của mợ ba nhà bác, năm nay mới vừa tốt nghiệp, vừa hay chưa có bạn trai. Cháu à, cháu nói tốt hộ nhé.”
Bác gái này túm tay cô lại, vẻ nhiệt tình này, Giản Đường có chút không chịu nổi. Vừa nhìn bác gái này với vẻ khó xử... Cô cũng không thể nói cho bác gái này biết, Tiêu Hoành là “Khách làng chơi” của cô nha?
“Ôi, tôi nói này Đại Phụng, bà như vậy dồn dập hỏi cô gái nhỏ trong nhà người ta, nhỡ người đàn ông kia là bạn trai của cô bé này thì sao?”
“Lượn đi, không thể nào, người đàn ông kia tôi nhìn thấy rồi, điều kiện sẽ không tồi, cùng với cô bé này... Ôi, cô gái nhỏ này, không phải tôi nói cô không xứng với người đàn ông tốt kia, mà chính là, chính là... Ai da! Không giải thích nổi! Cô bé, cô đừng giận nhé.”
Giản Đường qua quýt gật đầu, sắc mặt có chút khó chịu, nhanh chóng đi lên tầng.
Phía sau vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của mấy bác gái.
“Đại Phụng, bà nói thế ngay trước cô bé đó, không sợ làm tổn thương người ta à.”
“Chuyện này, tôi ăn nói ngay thẳng, tôi thẳng tính, mọi người cũng không phải không biết, vốn dĩ, cô bé này và người con trai kia vừa nhìn đã thấy không xứng đôi. Kém xa vạn dặm.
Lại nói, cô bé này, các người không biết sao, tôi ở ngay sát vách với nhà nó, cô gái này không biết đi làm ở đâu, mà cứ nửa đêm mới trở về...”
Giản Đường chợt tăng tốc.
Lúc về đến nhà, sắc mặt đã tái nhợt.
Các bác này nói, dường như không để ý, nhưng Giản Đường lại nghe vào lòng.
Cô không thể đáp lại tình cảm của Tiêu Hoành, ánh mắt anh ta nhìn mình, nghiêm túc và cố chấp như vậy, nhưng càng như thế, cô càng cảm thấy mình bẩn.
Đi vào phòng tắm, rửa mặt, tay cô đặt trên bồn rửa tay, ngẩng đầu một cái, nhìn mình trong gương, nhấc tóc mái lên, cô tỉ mỉ nhìn vết sẹo của chính mình, xem xong, ánh mắt theo vết sẹo đi xuống, thấy một khuôn mặt tái nhợt.
Tay cô, lại chậm rãi sờ bên hông... cảm giác trống rỗng, càng nhắc nhở cô: Bản thân mình cũng không phải một người thường hoàn chỉnh không sứt mẻ gì.
Bốn phía rất yên tĩnh, yên lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập của mình, vì vậy di chuyển bàn tay, chậm rãi sờ lên ngực mình.
Trái tim bên ngực trái đập bùm bùm... Ngoại trừ một trái tim đang đập, cô còn có cái gì!
Đáy mắt kiên định, càng thêm kiên định, không xứng vĩnh viễn là không xứng.
...
Nhưng có vẻ, chuyện này, cũng không phải do Giản Đường định đoạt.
Đêm đến, dưới ánh đèn đủ màu sắc, bao nhiêu con người có linh hồn hiu quạnh, dưới ánh đèn thành phố, ở các góc khác nhau, tìm kiếm thứ gọi là “Linh hồn” và “Vui sướng”.
“Giản Đường, 602, chỉ tên muốn em.” Một người phục vụ gõ cửa phòng nghỉ ngơi một cái, truyền lời cho Giản Đường.
Giản Đường vội vã đứng lên, theo sau nhân viên phục vụ, đi thẳng tới tầng sáu.
“Thưa anh, Giản Đường đến rồi.”
Người phục vụ gõ cửa một cái, xoay người rời đi.
Để Giản Đường lại, đứng ở cửa phòng.
Vừa muốn đưa tay ra, để ở giữa không trung, cửa, bị người kéo ra từ bên trong, Giản Đường liền ngây ra đó.
Tiêu Hoành đứng ở cửa phòng, nở nụ cười xán lạn, hàm trắng trắng xóa, rất chói mắt, “Giản Đường, khách làng chơi của em tới này.”
Giản Đường có chút đau đầu, lại có chút không biết nên khóc hay cười... Anh ta thật sự vẫn đến.
Thả tay xuống, cô nhấc chân đi vào trong phòng, “Trong phòng chán lắm.” Chưa vào phòng, đã bị Tiêu Hoành kéo tay lại: “Đi, anh mang em đi ra ngoài chơi.”
“... Tôi đang làm việc, anh Tiêu.”
“Anh là khách của em, không phải nói, khách là lớn nhất, khách hàng là thượng đế sao? Không phải nói, đêm nay anh mang tiền tới Đông Kinh, em sẽ không để anh thất vọng sao?” Tiêu Hoành kéo nhẹ đôi môi mỏng ra cười nguy hiểm, đột nhiên cúi người, cái đầu đen áp sát bên tai Giản Đường, môi mỏng gần như dán lên vành tai Giản Đường, nói với vẻ nguy hiểm:
“Không phải em nói sao, muốn làm gì cũng được?”
Đáy mắt anh ta lộ ra vẻ cười xấu xa, cố ý thổi hơi nóng vào lỗ tai Giản Đường:
“Ồ... Lẽ nào em cố ý lừa anh? Giản Đường, em như vậy thật không chu đáo.”
Lỗ tai Giản Đường có chút mẫn cảm, lập tức đỏ lên, vội vã né tránh, eo vẫn bị cánh tay sắt ôm lấy, vội vàng tránh khỏi, Tiêu Hoành lại để đầu vào sát một ít, môi mỏng mập mờ lướt qua tai của cô:
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, trong phòng bí quá. Em không đi, thì chính là không tôn trọng thượng đế. Nếu như em không đi... ngày mai anh lại đến dưới tầng nhà em chờ em.”
Còn có thể... Như vậy sao?
Mặt Giản Đường biến sắc!
Hơi nghiến răng nghiến lợi: “Anh Tiêu, tôi đang làm việc!” Cô tận lực nhắc tới trọng âm! Nhắc nhở anh ta chuyện này!
“Anh biết, quy củ của Đông Kinh anh còn thuộc hơn em, nếu anh mang em ra ngoài thì phải đăng ký một cái, trả tiền theo giờ. Không được nữa, thì anh giúp em xin nghỉ, thế nào?”
Anh ta lại móc ra một xấp tiền mặt: “Nè” đặt trước mặt Giản Đường: “Em cứ coi như công việc, nể tình chỗ tiền này đi. Anh cam đoan, chỉ dẫn em đi ăn đêm. Chú Hồ nói, ăn đêm không mang theo bạn gái đi, sẽ không cho anh làm... Giản Đường, Giản Đường, Giản Đường...”
“Anh đừng kêu nữa.” Kêu đến mức lòng cô cũng thấy phiền.
“Có thể, em theo anh đi ăn đêm đi.”
Giản Đường nhìn Tiêu Hoành, thấy anh ta quyết tâm không bỏ qua, bắt đầu đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Chỉ là ăn đêm?”
“Đúng. Chỉ ăn đêm.” mới là lạ...
“Vậy... Được.”
Giản Đường cho rằng ăn xong cơm trưa, chuyện này sẽ trôi qua.
Nhưng rất rõ ràng, người kia không cho là như vậy.
Ánh mắt Giản Đường hơi bất đắc dĩ: “Anh Tiêu, anh cũng ăn mì thịt bò rồi.” Lại còn ăn những ba bát!
“Ừ, mì thịt bò thật ngon.”
“...” Bọn họ đang thảo luận chuyện mì thịt bò sao?
“Anh Tiêu, có thể đừng theo tôi nữa được không?” Người này sao lại cứ dai như đỉa vậy.
“Anh Tiêu, tôi nói này, anh có tiền, mang tiền đến Đông Kinh, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng. Anh muốn như thế nào cũng được.”
Tiêu Hoành nhếch miệng lên cười với vẻ nguy hiểm, khẽ “Ồ” một tiếng, “Thế nào cũng được sao?”
Người kia bắt đầu lập bẫy.
“Đúng, anh có tiền, mang tiền tới Đông Kinh, anh là khách, khách hàng chính là thượng đế.”
“Ồ...” Anh ta lại “ồ” một tiếng thật dài, ý nghĩa cực kỳ sâu xa, chỉ là lúc này Giản Đường nghe không hiểu: “Lời này là em nói đó, tối gặp lại nhé.”
Nói xong, xoay người đẩy xe đạp đi.
Giản Đường nghĩ mãi không ra, có chút không hiểu rõ Tiêu Hoành này. Có điều, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi... Người này cuối cùng cũng đi rồi.
Lại tiếp tục lượn lờ ở dưới tầng kí túc xá của cô nữa thì... Giản Đường cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía.
“Cháu gái nhỏ, người vừa rồi, là anh của cháu sao?” Một bác gái chạy tới.
“... Không ạ.”
“Ồ, đó là đồng nghiệp của cháu?”
Giản Đường lại lắc đầu.
“Ôi dào, bất kể là ai, cháu gái nhỏ này, cháu gái của mợ ba nhà bác, năm nay mới vừa tốt nghiệp, vừa hay chưa có bạn trai. Cháu à, cháu nói tốt hộ nhé.”
Bác gái này túm tay cô lại, vẻ nhiệt tình này, Giản Đường có chút không chịu nổi. Vừa nhìn bác gái này với vẻ khó xử... Cô cũng không thể nói cho bác gái này biết, Tiêu Hoành là “Khách làng chơi” của cô nha?
“Ôi, tôi nói này Đại Phụng, bà như vậy dồn dập hỏi cô gái nhỏ trong nhà người ta, nhỡ người đàn ông kia là bạn trai của cô bé này thì sao?”
“Lượn đi, không thể nào, người đàn ông kia tôi nhìn thấy rồi, điều kiện sẽ không tồi, cùng với cô bé này... Ôi, cô gái nhỏ này, không phải tôi nói cô không xứng với người đàn ông tốt kia, mà chính là, chính là... Ai da! Không giải thích nổi! Cô bé, cô đừng giận nhé.”
Giản Đường qua quýt gật đầu, sắc mặt có chút khó chịu, nhanh chóng đi lên tầng.
Phía sau vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của mấy bác gái.
“Đại Phụng, bà nói thế ngay trước cô bé đó, không sợ làm tổn thương người ta à.”
“Chuyện này, tôi ăn nói ngay thẳng, tôi thẳng tính, mọi người cũng không phải không biết, vốn dĩ, cô bé này và người con trai kia vừa nhìn đã thấy không xứng đôi. Kém xa vạn dặm.
Lại nói, cô bé này, các người không biết sao, tôi ở ngay sát vách với nhà nó, cô gái này không biết đi làm ở đâu, mà cứ nửa đêm mới trở về...”
Giản Đường chợt tăng tốc.
Lúc về đến nhà, sắc mặt đã tái nhợt.
Các bác này nói, dường như không để ý, nhưng Giản Đường lại nghe vào lòng.
Cô không thể đáp lại tình cảm của Tiêu Hoành, ánh mắt anh ta nhìn mình, nghiêm túc và cố chấp như vậy, nhưng càng như thế, cô càng cảm thấy mình bẩn.
Đi vào phòng tắm, rửa mặt, tay cô đặt trên bồn rửa tay, ngẩng đầu một cái, nhìn mình trong gương, nhấc tóc mái lên, cô tỉ mỉ nhìn vết sẹo của chính mình, xem xong, ánh mắt theo vết sẹo đi xuống, thấy một khuôn mặt tái nhợt.
Tay cô, lại chậm rãi sờ bên hông... cảm giác trống rỗng, càng nhắc nhở cô: Bản thân mình cũng không phải một người thường hoàn chỉnh không sứt mẻ gì.
Bốn phía rất yên tĩnh, yên lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập của mình, vì vậy di chuyển bàn tay, chậm rãi sờ lên ngực mình.
Trái tim bên ngực trái đập bùm bùm... Ngoại trừ một trái tim đang đập, cô còn có cái gì!
Đáy mắt kiên định, càng thêm kiên định, không xứng vĩnh viễn là không xứng.
...
Nhưng có vẻ, chuyện này, cũng không phải do Giản Đường định đoạt.
Đêm đến, dưới ánh đèn đủ màu sắc, bao nhiêu con người có linh hồn hiu quạnh, dưới ánh đèn thành phố, ở các góc khác nhau, tìm kiếm thứ gọi là “Linh hồn” và “Vui sướng”.
“Giản Đường, 602, chỉ tên muốn em.” Một người phục vụ gõ cửa phòng nghỉ ngơi một cái, truyền lời cho Giản Đường.
Giản Đường vội vã đứng lên, theo sau nhân viên phục vụ, đi thẳng tới tầng sáu.
“Thưa anh, Giản Đường đến rồi.”
Người phục vụ gõ cửa một cái, xoay người rời đi.
Để Giản Đường lại, đứng ở cửa phòng.
Vừa muốn đưa tay ra, để ở giữa không trung, cửa, bị người kéo ra từ bên trong, Giản Đường liền ngây ra đó.
Tiêu Hoành đứng ở cửa phòng, nở nụ cười xán lạn, hàm trắng trắng xóa, rất chói mắt, “Giản Đường, khách làng chơi của em tới này.”
Giản Đường có chút đau đầu, lại có chút không biết nên khóc hay cười... Anh ta thật sự vẫn đến.
Thả tay xuống, cô nhấc chân đi vào trong phòng, “Trong phòng chán lắm.” Chưa vào phòng, đã bị Tiêu Hoành kéo tay lại: “Đi, anh mang em đi ra ngoài chơi.”
“... Tôi đang làm việc, anh Tiêu.”
“Anh là khách của em, không phải nói, khách là lớn nhất, khách hàng là thượng đế sao? Không phải nói, đêm nay anh mang tiền tới Đông Kinh, em sẽ không để anh thất vọng sao?” Tiêu Hoành kéo nhẹ đôi môi mỏng ra cười nguy hiểm, đột nhiên cúi người, cái đầu đen áp sát bên tai Giản Đường, môi mỏng gần như dán lên vành tai Giản Đường, nói với vẻ nguy hiểm:
“Không phải em nói sao, muốn làm gì cũng được?”
Đáy mắt anh ta lộ ra vẻ cười xấu xa, cố ý thổi hơi nóng vào lỗ tai Giản Đường:
“Ồ... Lẽ nào em cố ý lừa anh? Giản Đường, em như vậy thật không chu đáo.”
Lỗ tai Giản Đường có chút mẫn cảm, lập tức đỏ lên, vội vã né tránh, eo vẫn bị cánh tay sắt ôm lấy, vội vàng tránh khỏi, Tiêu Hoành lại để đầu vào sát một ít, môi mỏng mập mờ lướt qua tai của cô:
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, trong phòng bí quá. Em không đi, thì chính là không tôn trọng thượng đế. Nếu như em không đi... ngày mai anh lại đến dưới tầng nhà em chờ em.”
Còn có thể... Như vậy sao?
Mặt Giản Đường biến sắc!
Hơi nghiến răng nghiến lợi: “Anh Tiêu, tôi đang làm việc!” Cô tận lực nhắc tới trọng âm! Nhắc nhở anh ta chuyện này!
“Anh biết, quy củ của Đông Kinh anh còn thuộc hơn em, nếu anh mang em ra ngoài thì phải đăng ký một cái, trả tiền theo giờ. Không được nữa, thì anh giúp em xin nghỉ, thế nào?”
Anh ta lại móc ra một xấp tiền mặt: “Nè” đặt trước mặt Giản Đường: “Em cứ coi như công việc, nể tình chỗ tiền này đi. Anh cam đoan, chỉ dẫn em đi ăn đêm. Chú Hồ nói, ăn đêm không mang theo bạn gái đi, sẽ không cho anh làm... Giản Đường, Giản Đường, Giản Đường...”
“Anh đừng kêu nữa.” Kêu đến mức lòng cô cũng thấy phiền.
“Có thể, em theo anh đi ăn đêm đi.”
Giản Đường nhìn Tiêu Hoành, thấy anh ta quyết tâm không bỏ qua, bắt đầu đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Chỉ là ăn đêm?”
“Đúng. Chỉ ăn đêm.” mới là lạ...
“Vậy... Được.”