Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
Chương 310: Trường hợp quan trọng thể này làm sao tôi vắng mặt
Bieber thấu hiểu thành ý của Nhan Ôn, phát hiện cô ấy là một người nói được làm được, vả lại sẽ dốc toàn lực với công việc, nên đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
“Ngăn cản tất cả mọi người tiếp cận lều ghi hình số một”
“Cảm ơn!”
Cuộc đối thoại của bọn họ đều tiến hành bằng tiếng Pháp, nên mọi người đều không hiểu ý của bọn họ, chỉ có một vị phó đạo diễn họ Trương, anh ta là người phiên dịch được Bieber ngự dụng cho ekip, tinh thông bốn ngôn ngữ, anh ta làm công việc giao lưu cho diễn viên và đạo diễn.
Nhan Ôn dám thỉnh cầu để tất cả mọi người trong đoàn phim đến bình luận cô có tư cách ở lại đóng vai nữ chính hay không!
Đối mặt với áp lực thế này, cô ấy chẳng hề hoảng loạn.
Nếu phải thử vai, thì cần sự công bằng, Bieber dựa theo ý của Nhan Ôn chế tác thẻ đánh số thứ tự thành hai trăm ba mươi phân cảnh quay của nữ chính, sau đó do người trong đoàn phim rút thăm ngẫu nhiên theo máy.
Phương thức như thế đủ chứng minh không phải do anh và Nhan Ôn bàn sẵn từ trước.
Nghe tin Nhan Ôn phải công khai thử vai, người trong đoàn phim đều chạy vội tới đó, bọn họ muốn biết nữ chính giảng từ trên trời xuống này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không?
Thế nhưng nam chính Hàn Nhất không xuất hiện.
Nhan Ôn gật đầu với Bieber, bày tỏ mình đã chuẩn bị sẵn sàng
Sau đó đứng ra nói với nhân viên công tác xung quanh rằng: "Mời các bạn giúp tôi rút một thẻ."
Một kịch vụ đứng gần Nhan Ôn nhất bước ra “Để tôi.” Anh ta đến đây để xem trò hay! Anh ta rút ra một thẻ, sau đó giơ cao cho tất cả mọi người nhìn thấy.
“Cảnh quay thứ năm mươi.”
Sau đó, Bieber bảo phó đạo diễn chiếu đoạn quay cảnh này của Trần Thẩm.
Trên màn hình lớn trong lều quay đang chiếu cảnh phim này, nội dung là mỗi ngày nữ chính đều chìm đắm trong cơn đau thương, chẳng có hứng thủ gì đối với bất kỳ chuyện nào, nhìn hình ảnh trong phòng mà bật khóc...
Trần Thẩm ngồi trên ghế sofa, biểu hiện ra bộ dạng vô cùng đau khổ, ánh mắt của cô ta truyền đạt một sự đau khổ khó mô tả thành lời, cùng với sự bất lực của bản thân đối với vận mệnh.
Đoạn phim này không khó, diễn xuất của Trần Thấm tạm ổn, nhưng vì thành tích chuyên nghiệp của cô ta bày sẵn ở đó, đôi mắt dường như biết nói, biểu hiện tâm trạng của nữ chính vô cùng đúng chỗ.
Có trường hợp thế này trước mặt, mô phỏng cô ta, không được, vượt mặt cô ta, dường như rất khó
Mọi người dưới kia đều thì thầm to nhỏ, cảm thấy vận may của Nhan Ôn thật không tốt, rút trúng giai đoạn nữ chính lâm vào trạng thái hoang mang bồi hồi nhất, có Trần Thấm biểu diễn trước, dù cô ấy diễn sao thì hình như đều sẽ rất buồn.
“Nhan Ôn, nếu có vấn đề thì...
“Không có vấn đề.” Nhan Ôn trực tiếp trả lời phó đạo diễn Trương, ánh mắt của cô vô cùng trong sáng và kiên định!
Tất cả mọi người đều nghe được câu trả lời của cô, cảm thấy đây là chuyện không thể nào, nhưng từ sắc mặt của Nhan Ôn, chẳng bắt gặp thần sắc do dự bồn chồn nửa phần, cô ấy rất tự tin.
“Mang kịch bản sang đây!”
“Tôi không cần kịch bản." Nhan Ôn cười nói.
Sự quen thuộc đối với kịch bản này, cô tuyệt đối vượt qua Trần Thấm, bởi vì cô đã xem trên trăm lần rồi.
“Được, vậy thì xin mời vào trường quay, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!”
Nhân viên công tác xung quanh và các vai phụ đều bày ra bộ dạng xem phim hài, ngay lúc này, tỉ lệ Nhan Ôn vẫn có thể tạo kỳ tích gần như ở con số không.
Bọn họ vẫn ở lại đây chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, để xem trò cười của Nhan Ôn
Một nữ diễn viên hết thời vắng bóng hơn ba năm trên màn ảnh lớn, vừa mới tái xuất đã muốn tự gánh trọng trách, trở thành nữ chính của bộ phim bom tấn trong năm? Quả thật nực cười!
Bây giờ cô ta chạy tới đây chỉ tổ để Đại Hoa mất mặt mà thôi.
Chị Hà đứng cạnh nhìn Nhan Ôn với trạng thái căng thẳng, lo lắng cho hoàn cảnh của Nhan Ôn hơn bất kỳ ai, vì chứng kiến màn này, cô đã rút điện thoại ra để ghi hình.
Nhan Ôn đi vào phòng thay đồ, thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng, cách vách cửa đó, chẳng ai biết hiện giờ cô ấy đang nghĩ gì. “Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian để lãng phí với cô ta ư?” “Đây chính là sự đối đãi đặc biệt của chủ tịch Giang đối với cô bạn gái! Nhỏ tiếng chút đi, phòng hờ cô ta nghe thấy, về nhà mách lẻo trên giường!”
“Thật thú vị. Chờ xem cô ta bẽ mặt nào.”
Ngay khi mọi người đang mong chờ, hai hình bóng cao to xuất hiện ở cuối đám đông, vào thời khắc quan trọng nhất, làm sao Giang Tùy An vắng mặt được? Anh chỉ không làm bất kỳ ai chú ý, cùng Tần Vũ đi vào ngay khi sắp bắt đầu.
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Theo tiếng hộ của đạo diễn, cửa phòng vốn dĩ đang đóng chặt bỗng dưng bị đẩy ra...
Nhan Ôn khóc thút thít chạy vào, nước mắt trong suốt, khoảnh khắc vừa xông vào đây, lăn xuống gò má, cô loạng choạng nhào đến bên cửa sổ, vội vàng nhìn xuống dưới lầu, đôi môi nhè nhẹ run, dường như đang tìm kiếm ai đó!
Thế nhưng sự mong chờ trong mắt cô dần lui bớt, khi chuyển người, thất vọng ngồi xuống bên cửa sổ, ôm mặt bật khóc nghẹn ngào.
Sau đó chẳng biết từ nơi nào vang lên một đoạn nhạc mà cô từng rất yêu thích, cô nghe, nghẹn ngào ngân nga theo...
Đôi mắt trống rỗng lại có sức sống, sau đó bước đến chiếc tủ đầu giường, tìm ra một quyển ảnh mà cô cất giấu kĩ càng, bên trong trống trơn, chỉ có một tấm ảnh cũ mờ nhòa không rõ
Cô ngắm nhìn tấm ảnh đó, sau làm một việc mà tất cả mọi người đều kinh hãi, cô ném quyển ảnh kia vào sọt rác, sau đó quay người rời khỏi.
Phim kết thúc tại đây.
Nhưng cả hội trường đều im phăng phắc!
Nhan Ôn điềm đạm lau chùi giọt lệ bên khỏe mắt, khôi phục biểu cảm lạnh nhạt thường ngày của mình, sau đó bước tới.
Đám đông vây quanh để xem cảnh quay này đều ngơ ngác. Bọn họ không dám tin mọi thứ vừa xảy ra!
Không hề có một câu thoại nào, không hề có một trợ diễn nào, một mình Nhan Ôn hoàn thành tất cả tâm tư cần biểu đạt, vả lại nước mắt và ánh mắt của cô đều lột tả trọn vẹn cảm xúc của nhân vật
“Tôi không nằm mơ chứ? Lúc nãy cô ta thật sự diễn ra đó sao? Vả lại, còn khiến người khác cảm thấy không cần phải xem gì khác nữa!”
“Tôi cứ tưởng nhân vật trong kịch bản sống dậy rồi...
Có người đột nhiên hoài nghi nói: “Nói không chừng đạo diễn báo trước để cô ta biết cần diễn gì chứ? Không đúng, dù có báo trước đi chăng nữa, cũng không thể hoàn thành tốt như vậy được.
“Tôi nhớ lúc Trần Thẩm đóng cảnh quay này, đóng những bảy lần mới qua được, cô ta hoàn thành tuyệt vời chỉ trong một lần?”
Đại khái vì bọn họ đều không đánh giá cao Nhan Ôn nên bây giờ mới bàng hoàng đến mức độ này.
Mọi người hạ thấp giọng bàn tán vài câu rồi im lặng triệt để.
Đạo diễn Bieber đứng trước ống kính xem cảnh quay vừa rồi rất lâu, còn bảo phó đạo diễn chiếu lại lên màn hình to một lần nữa, sau đó đứng dậy, vỗ tay đầu tiên!
Có anh làm trước, những người khác cũng vô tay bày tỏ ý khen ngợi.
Phó đạo diễn Trương không biết nên hình dung cảm nhận lúc này của anh ta ra sao: “Làm thế nào mà cô có thể thực hiện hoàn mỹ thế này!”
Nhan Ôn chỉ mỉm cười điềm đạm.
Câu hỏi của phó đạo diễn Trương cũng là câu mà những người khác rất muốn hỏi, làm sao dưới áp lực nặng nề mà cô vẫn có thể biểu diễn hoàn hảo thế kia! Trực tiếp diệt gọn Trần Thẩm xuất thân từ diễn viên thoại kịch chuyên nghiệp trong vòng vài giây!
Bieber thấu hiểu thành ý của Nhan Ôn, phát hiện cô ấy là một người nói được làm được, vả lại sẽ dốc toàn lực với công việc, nên đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
“Ngăn cản tất cả mọi người tiếp cận lều ghi hình số một”
“Cảm ơn!”
Cuộc đối thoại của bọn họ đều tiến hành bằng tiếng Pháp, nên mọi người đều không hiểu ý của bọn họ, chỉ có một vị phó đạo diễn họ Trương, anh ta là người phiên dịch được Bieber ngự dụng cho ekip, tinh thông bốn ngôn ngữ, anh ta làm công việc giao lưu cho diễn viên và đạo diễn.
Nhan Ôn dám thỉnh cầu để tất cả mọi người trong đoàn phim đến bình luận cô có tư cách ở lại đóng vai nữ chính hay không!
Đối mặt với áp lực thế này, cô ấy chẳng hề hoảng loạn.
Nếu phải thử vai, thì cần sự công bằng, Bieber dựa theo ý của Nhan Ôn chế tác thẻ đánh số thứ tự thành hai trăm ba mươi phân cảnh quay của nữ chính, sau đó do người trong đoàn phim rút thăm ngẫu nhiên theo máy.
Phương thức như thế đủ chứng minh không phải do anh và Nhan Ôn bàn sẵn từ trước.
Nghe tin Nhan Ôn phải công khai thử vai, người trong đoàn phim đều chạy vội tới đó, bọn họ muốn biết nữ chính giảng từ trên trời xuống này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không?
Thế nhưng nam chính Hàn Nhất không xuất hiện.
Nhan Ôn gật đầu với Bieber, bày tỏ mình đã chuẩn bị sẵn sàng
Sau đó đứng ra nói với nhân viên công tác xung quanh rằng: "Mời các bạn giúp tôi rút một thẻ."
Một kịch vụ đứng gần Nhan Ôn nhất bước ra “Để tôi.” Anh ta đến đây để xem trò hay! Anh ta rút ra một thẻ, sau đó giơ cao cho tất cả mọi người nhìn thấy.
“Cảnh quay thứ năm mươi.”
Sau đó, Bieber bảo phó đạo diễn chiếu đoạn quay cảnh này của Trần Thẩm.
Trên màn hình lớn trong lều quay đang chiếu cảnh phim này, nội dung là mỗi ngày nữ chính đều chìm đắm trong cơn đau thương, chẳng có hứng thủ gì đối với bất kỳ chuyện nào, nhìn hình ảnh trong phòng mà bật khóc...
Trần Thẩm ngồi trên ghế sofa, biểu hiện ra bộ dạng vô cùng đau khổ, ánh mắt của cô ta truyền đạt một sự đau khổ khó mô tả thành lời, cùng với sự bất lực của bản thân đối với vận mệnh.
Đoạn phim này không khó, diễn xuất của Trần Thấm tạm ổn, nhưng vì thành tích chuyên nghiệp của cô ta bày sẵn ở đó, đôi mắt dường như biết nói, biểu hiện tâm trạng của nữ chính vô cùng đúng chỗ.
Có trường hợp thế này trước mặt, mô phỏng cô ta, không được, vượt mặt cô ta, dường như rất khó
Mọi người dưới kia đều thì thầm to nhỏ, cảm thấy vận may của Nhan Ôn thật không tốt, rút trúng giai đoạn nữ chính lâm vào trạng thái hoang mang bồi hồi nhất, có Trần Thấm biểu diễn trước, dù cô ấy diễn sao thì hình như đều sẽ rất buồn.
“Nhan Ôn, nếu có vấn đề thì...
“Không có vấn đề.” Nhan Ôn trực tiếp trả lời phó đạo diễn Trương, ánh mắt của cô vô cùng trong sáng và kiên định!
Tất cả mọi người đều nghe được câu trả lời của cô, cảm thấy đây là chuyện không thể nào, nhưng từ sắc mặt của Nhan Ôn, chẳng bắt gặp thần sắc do dự bồn chồn nửa phần, cô ấy rất tự tin.
“Mang kịch bản sang đây!”
“Tôi không cần kịch bản." Nhan Ôn cười nói.
Sự quen thuộc đối với kịch bản này, cô tuyệt đối vượt qua Trần Thấm, bởi vì cô đã xem trên trăm lần rồi.
“Được, vậy thì xin mời vào trường quay, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!”
Nhân viên công tác xung quanh và các vai phụ đều bày ra bộ dạng xem phim hài, ngay lúc này, tỉ lệ Nhan Ôn vẫn có thể tạo kỳ tích gần như ở con số không.
Bọn họ vẫn ở lại đây chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, để xem trò cười của Nhan Ôn
Một nữ diễn viên hết thời vắng bóng hơn ba năm trên màn ảnh lớn, vừa mới tái xuất đã muốn tự gánh trọng trách, trở thành nữ chính của bộ phim bom tấn trong năm? Quả thật nực cười!
Bây giờ cô ta chạy tới đây chỉ tổ để Đại Hoa mất mặt mà thôi.
Chị Hà đứng cạnh nhìn Nhan Ôn với trạng thái căng thẳng, lo lắng cho hoàn cảnh của Nhan Ôn hơn bất kỳ ai, vì chứng kiến màn này, cô đã rút điện thoại ra để ghi hình.
Nhan Ôn đi vào phòng thay đồ, thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng, cách vách cửa đó, chẳng ai biết hiện giờ cô ấy đang nghĩ gì. “Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian để lãng phí với cô ta ư?” “Đây chính là sự đối đãi đặc biệt của chủ tịch Giang đối với cô bạn gái! Nhỏ tiếng chút đi, phòng hờ cô ta nghe thấy, về nhà mách lẻo trên giường!”
“Thật thú vị. Chờ xem cô ta bẽ mặt nào.”
Ngay khi mọi người đang mong chờ, hai hình bóng cao to xuất hiện ở cuối đám đông, vào thời khắc quan trọng nhất, làm sao Giang Tùy An vắng mặt được? Anh chỉ không làm bất kỳ ai chú ý, cùng Tần Vũ đi vào ngay khi sắp bắt đầu.
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Theo tiếng hộ của đạo diễn, cửa phòng vốn dĩ đang đóng chặt bỗng dưng bị đẩy ra...
Nhan Ôn khóc thút thít chạy vào, nước mắt trong suốt, khoảnh khắc vừa xông vào đây, lăn xuống gò má, cô loạng choạng nhào đến bên cửa sổ, vội vàng nhìn xuống dưới lầu, đôi môi nhè nhẹ run, dường như đang tìm kiếm ai đó!
Thế nhưng sự mong chờ trong mắt cô dần lui bớt, khi chuyển người, thất vọng ngồi xuống bên cửa sổ, ôm mặt bật khóc nghẹn ngào.
Sau đó chẳng biết từ nơi nào vang lên một đoạn nhạc mà cô từng rất yêu thích, cô nghe, nghẹn ngào ngân nga theo...
Đôi mắt trống rỗng lại có sức sống, sau đó bước đến chiếc tủ đầu giường, tìm ra một quyển ảnh mà cô cất giấu kĩ càng, bên trong trống trơn, chỉ có một tấm ảnh cũ mờ nhòa không rõ
Cô ngắm nhìn tấm ảnh đó, sau làm một việc mà tất cả mọi người đều kinh hãi, cô ném quyển ảnh kia vào sọt rác, sau đó quay người rời khỏi.
Phim kết thúc tại đây.
Nhưng cả hội trường đều im phăng phắc!
Nhan Ôn điềm đạm lau chùi giọt lệ bên khỏe mắt, khôi phục biểu cảm lạnh nhạt thường ngày của mình, sau đó bước tới.
Đám đông vây quanh để xem cảnh quay này đều ngơ ngác. Bọn họ không dám tin mọi thứ vừa xảy ra!
Không hề có một câu thoại nào, không hề có một trợ diễn nào, một mình Nhan Ôn hoàn thành tất cả tâm tư cần biểu đạt, vả lại nước mắt và ánh mắt của cô đều lột tả trọn vẹn cảm xúc của nhân vật
“Tôi không nằm mơ chứ? Lúc nãy cô ta thật sự diễn ra đó sao? Vả lại, còn khiến người khác cảm thấy không cần phải xem gì khác nữa!”
“Tôi cứ tưởng nhân vật trong kịch bản sống dậy rồi...
Có người đột nhiên hoài nghi nói: “Nói không chừng đạo diễn báo trước để cô ta biết cần diễn gì chứ? Không đúng, dù có báo trước đi chăng nữa, cũng không thể hoàn thành tốt như vậy được.
“Tôi nhớ lúc Trần Thẩm đóng cảnh quay này, đóng những bảy lần mới qua được, cô ta hoàn thành tuyệt vời chỉ trong một lần?”
Đại khái vì bọn họ đều không đánh giá cao Nhan Ôn nên bây giờ mới bàng hoàng đến mức độ này.
Mọi người hạ thấp giọng bàn tán vài câu rồi im lặng triệt để.
Đạo diễn Bieber đứng trước ống kính xem cảnh quay vừa rồi rất lâu, còn bảo phó đạo diễn chiếu lại lên màn hình to một lần nữa, sau đó đứng dậy, vỗ tay đầu tiên!
Có anh làm trước, những người khác cũng vô tay bày tỏ ý khen ngợi.
Phó đạo diễn Trương không biết nên hình dung cảm nhận lúc này của anh ta ra sao: “Làm thế nào mà cô có thể thực hiện hoàn mỹ thế này!”
Nhan Ôn chỉ mỉm cười điềm đạm.
Câu hỏi của phó đạo diễn Trương cũng là câu mà những người khác rất muốn hỏi, làm sao dưới áp lực nặng nề mà cô vẫn có thể biểu diễn hoàn hảo thế kia! Trực tiếp diệt gọn Trần Thẩm xuất thân từ diễn viên thoại kịch chuyên nghiệp trong vòng vài giây!
Bình luận facebook