-
CHƯƠNG 7: CỰC KỲ VINH HẠNH
Ngoài cửa sổ, bóng đêm che phủ toàn thành phố, ánh đèn neon lập lòe, chiếu ánh sáng mông lung.
Lối đi bộ, người đến, xe đi, như dòng sông cuồn cuộn chảy xiết.
Chỉ cách một cánh cửa sổ, bên trong căn hộ, bầu không khí cực kỳ ám muội.
Có khoảnh khắc như thế này, Ninh Trừng cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn, miệng như bị miếng băng dính dán chặt, đại não phút chốc trống rỗng, không cách nào phản ứng lại chuyện phát sinh trước mắt.
Đến khi cô tỉnh táo thì cả người đã nằm dài trên sofa.
Lục Mang lấy chiếc chăn mỏng ở bên cạnh, mở ra, đắp lên người cô. Đưa tay rờ trán cô, thu tay về đặt lên trán mình, rồi lấy tay còn lại sờ lên trán cô, bất động. Hình như đang so sánh nhiệt độ, kiểm tra cô có sốt hay không.
Ninh Trừng quả quyết, mặt cô nóng như lửa thiêu, bỏng rát, nhưng cô thật sự không bị sốt.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn neon ở bên ngoài hắt vào, chiếu sau lưng của anh, phản quang cực kỳ hiệu quả. Không gian u ám, chỉ có thân ảnh anh phát sáng trong thế giới thần bí.
Hai người ở rất gần, Ninh Trừng phát hiện, gương mặt anh trắng nỏn, trắng mịn hơn làn da phụ nữ. Cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn được rõ ràng, vì anh hầu như ngay trước mắt cô. Đặc biệt khi anh đưa tay sờ lên trán Ninh Trừng, người anh hơi nghiêng về phía trước, hướng về phía cô. Một khắc đó, cô cảm giác toàn bộ nhiệt độ của anh bao phủ lấy mình, hô hấp của cô ngưng trệ.
Cô cảm giác được ngón tay đặt lên trán cô rất lạnh, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp, áp sát lên trán cô, càng ngày càng nóng. Cô không thể không nhắm mắt lại, cảm giác lúng túng ngày một tăng cao.
Điều khiến cô không thể giải thích được đó chính là tim cô đập rất nhanh, không thể nắm được tiết tấu, tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị một viên đá ném mạnh xuống, tạo thành những gợn sóng liên tiếp nhau, lại bị ném thêm một viên, phá tan gợn sóng, tạo nên một đợt sóng mới, rồi một viên đá nữa … cứ liên tiếp như thế.
Rốt cục, cô nhịn không được, đẩy tay anh ra: “Tôi không sao. Cám ơn anh!”
Lục Mang ngay lập tức rút tay về, dường như không quen có người đụng vào mình: “Không có chuyện gì thì tốt, nếu không ngày mai ai nấu cơm?”
Nói xong, anh đứng dậy, đi ra cửa mở đèn.
“…”
Hóa ra là như vậy, anh lo cô ốm, không ai nấu cơm cho anh? Quả nhiên là do cô hiểu lầm rồi.
Gian phòng chẳng mấy chốc sáng choang, bầu không khí ám muội bị đánh tan.
Ninh Trừng xốc chăn mỏng trên người, ngồi dậy: “Tôi nên về thôi, ngày hôm nay đi cả buổi trời, nhất định ông nội sẽ lo lắng.”
Khóe miệng Lục Mang mấp máy hai lần, ba chữ ‘Tôi đưa cô’ còn chưa nói ra đã bị tiếng chuông điện thoại của cô cắt đứt.
Ninh Trừng nhìn màn hình, mau chóng nhận máy: “Ông, con lập tức về nhà đây. Ông cho gạo vào nồi cơm điện. Nhớ một chén gạo, một chén nước, không ít không nhiều!”
Ông Ninh Hạo đang đứng dưới lầu tòa nhà, ngửa đầu lên nhìn: “Quất Tử nói dối! Mau xuống đây, cháu về nhà mới là lạ. Ông đến đón cháu về đây, đang ở dưới lầu. Cơm đã làm xong, không cần cháu bận tâm.”
Nghe ông nội nói đã làm xong cơm, da đầu cô tê rần. Không biết hôm nay được ăn món quá mặn, quá cay hay cơm nhão như cháo? Cô cười cười, trả lời một tiếng ‘Vâng!’ rồi cúp máy, nhìn sang Lục Mang.
“Tôi về trước tiên sẽ chỉnh sửa lại một chút, có vài thứ cần tra tự liệu. Ngày mai hoặc chờ đến khi công việc khôi phục hoàn tất, tôi sẽ làm một bản báo cáo giám định nhân chủng học hoàn chỉnh, bao gồm giới tính, tuổi tác, chiều cao, thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong của nạn nhân.”
Lục Mang ngồi ở chiếc ghế đối diện nói đề tài không liên quan: “Cô khác người thường ở chỗ có thể phân biệt được oxy già và cồn là dựa vào tay hay trực giác? Cả hai phương pháp này đều rất tai hại, cô cần phải hiểu rõ. Nếu như lần sau yêu cầu cô nhận biết axit sunfuric, không lẽ cô cũng lấy tay sờ?”
Ninh Trừng không biết có phải Lục Mang đã phát hiện ra gì đó từ phản ứng vừa rồi của cô hay không, cô lo anh biết quá nhiều cô sẽ mất hoàn toàn cơ hội được lưu lại, tiếp tục cương vị pháp y, cô nhanh miệng giải thích: “Giáo sư Lục, những chuyện này anh không cần lo. Kết thúc tôi sẽ gửi cho anh bản báo cáo hoàn chỉnh nhất. Ông nội còn đang chờ tôi, tôi đi trước.”
Nói xong, cô xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa, chỉ sợ anh truy hỏi. May là, phía sau không còn giọng nói của anh, mãi cho đến khi vào thang máy, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Xuống lầu, liếc mắt cũng thấy ông Ninh Hạo đang đứng trước cửa. Vừa trông thấy cháu gái, ông Ninh Hạo lướt nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát đánh giá cô một lượt: “Quất Tử, người kia không làm chuyện gì với cháu chứ? Nha đầu này, làm sao gan lớn đến như vậy chứ? Lần đầu tiên quen biết, đã ở lại đó lâu như vậy, nếu người ta là người xấu thì làm thế nào? Nếu không phải cảnh sát Lâm can ngăn thì ông đã xông lên trên đó.”
“Cảnh sát Lâm?” Ninh Trừng bất ngờ khi nghe danh xưng này, bất ngờ hơn chính là ông nội gọi tên này một cách rất tự nhiên, không khác gì là người thân thiết.
Gặng hỏi một lúc lâu sau ông Ninh Hạo đành phải thú nhận. Thì ra, gần đây, Lâm Khiếu Ba thường xuyên đến cửa hàng trái cây của cô giúp đỡ. Ngày hôm nay còn ở cửa tiệm cả buổi, phỏng chừng là không yên lòng khi một mình cô ở nhà Lục Mang, nhưng hiểu đây là cơ hội để cô chứng tỏ năng lực của mình nên không dám can ngăn.
Ninh Trừng hơi nghi hoặc, tại sao cảnh sát Lâm lại nhiệt tình giúp đỡ ông cháu cô như vậy?
Ông Ninh Hạo nói giỡn: “Quất Tử, không phải anh chàng cảnh sát này thích cháu chứ?”
“Ông nội nói mò gì đó?” Ninh Trừng cắt đứt suy nghĩ của ông, giải thích cho ông nội biết cô và anh ta quen nhau chưa lâu, không quen biết, đừng suy đoán lung tung.
Ông Ninh Hạo trái lại cực thích mấy chuyện suy đoán lung tung này: “Trước đây không quen, từ từ sẽ quen. Ông cảm thấy cậu cảnh sát ấy rất tốt, cao lớn, thân thủ nhanh nhẹn, dáng người không tệ. Hôm nay theo như ý cậu ta nói, nếu như vị Giáo sư Lục gì đó làm khó cháu, cháu có thể qua bên đội hình sự làm pháp y. Bọn họ cũng cần một người chuyên nghiệp như cháu. Tuổi cháu cũng không còn nhỏ, suy nghĩ thật kỹ chuyện này đi.”
Ninh Trừng không nhắc lại chuyện Lâm Khiếu Ba.
Ăn tối, dọn dẹp xong xuôi cũng gần mười giờ.
Ông Ninh Hạo giục cô nghỉ sớm. Nghe cô nói sáng mai vẫn còn phải qua nhà Giáo sư Lục thần bí kia tiếp tục công việc, ông không vui cho lắm, nhưng đứa cháu gái này của ông từ nhỏ đến lớn quen sống tự lập, tất cả mọi việc cô đều tự quyết, lần này dĩ nhiên không ngoại lệ. Cô nhanh chóng thuyết phục được ông nội.
Ninh Trừng dự tính sáng mai vẫn cứ qua cửa hàng để ông nội đến vườn hái chanh tươi về. Sau đó, cô đi mua thức ăn, qua nhà Lục Mang, làm cơm cho anh, rồi cô tiếp tục công việc của mình.
Kế hoạch này cô không nói cho Lục Mang vì cô không có số điện thoại của anh, đành gọi cho Thường Tử Dương nhờ anh ta nhắn lại giúp.
Thường Tử Dương vẫn còn đang ở chỗ làm, anh ta đồng ý chuyển lời, thuận tiện hỏi cô công việc ngày hôm nay, cổ vũ cô tiếp tục cố gắng.
Quay về nhà trọ của mình, Ninh Trừng lôi các sách khảo cổ học, nhân chủng học, bắt đầu đọc tư liệu, mãi cho đến nửa đêm mới chịu lên giường.
Hôm sau, theo kế hoạch đã định, đúng giờ có mặt tại nhà Lục Mang. Trải qua một ngày, cô cũng đã hiểu sơ sơ tính cách của anh.
Cô biết Lục Mang không thích nói chuyện, ngoại trừ công việc, phần thời gian còn lại, đặc biệt là lúc ăn cơm không hề nói tiếng nào.
Ninh Trừng cũng phát hiện, anh rất kén ăn, trưa cô làm ba món mặn một món canh, anh hầu như ăn rất ít. Chỉ có mỗi chanh là anh coi như bảo bối, không cho cô cắt miếng hoặc vắt ra, lúc nào cũng bài bản y như ngày đầu tiên cô chứng kiến, dằn vặt quả chanh cả buổi trời, rồi mới lấy nước rưới lên thức ăn.
Đảo mắt một tuần trôi qua!
Ngày thứ bảy, Ninh Trừng rốt cục cũng hoàn thành việc sắp xếp bốn bộ hài cốt, chụp ảnh lưu lại, hoàn chỉnh phần báo cáo giám định nhân chủng học.
Ninh Trừng gửi tài liệu báo cáo cho Lục Mang, không báo cáo bằng miệng. Cô lo lắng chỉ sợ sẽ như tuần lễ vừa qua, khi cô ghép hài cốt, thậm chí cả khi viết báo cáo, đã phải trải qua vô số dằn vặt sống không bằng chết, tựa như tất cả những ngược đãi mà nạn nhân chịu cô đều phải gánh chịu một lần.
“Giáo sư Lục, những mảnh xương này đều được hung thủ nấu qua, tủy và DNA đều bị phá vỡ. Những dấu vết về thương tích của nạn nhân có thể dùng làm chứng cứ trước tòa, tôi cũng đã sắp xếp gọn gàng và tiến hành bảo quản. Tôi có một đề nghị, người Trung Quốc chú trọng mồ yên mả đẹp, vì vậy, tôi cho rằng chúng ta nên đem những phần xương này an táng dưới mồ, không cần hỏa táng, để phòng trừ trường hợp chúng ta cần dùng.”
Lục Mang ngồi ở sofa, vừa nghe cô nói vừa lật tài liệu trong tay, anh ngước mắt nhìn cô một cái, nói đúng một từ ‘Được!’, lại tiếp tục đọc tài liệu.
Ninh Trừng hơi buồn bực, anh không hề có chút ý kiến nào sao? Cuối cùng là cô làm có tốt hay không? Báo cáo này có giúp cho anh trong việc điều tra huyền án vào bảy năm về trước hay không? Sao anh không đánh giá một câu.
Điều lo lắng nhất chính là Lục Mang không hề đề cập việc cô có thể ở lại hay không. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lục Mang lên tiếng, coi như cô hết hi vọng, trong lòng rất khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Giáo sư Lục, tôi dọn thức ăn. Trưa nay tôi đã nấu xong cơm, tối có mì. Ngày mai nếu người giúp việc theo giờ đến, báo cô ta liên lạc với tôi, tôi sẽ nói cô ta những thứ cần mua.”
“Ừ!” Cũng chỉ có một chữ.
Ninh Trừng tuyệt vọng, cô nhanh chóng xoay người, đi vào bếp, dọn từng món từng món lên bàn. Đến món canh cá đậu hũ, cô do dự một chút, rồi rắc một chút tiêu vào.
Bây giờ Ninh Trừng hoàn toàn khẳng định Lục Mang không có ý định muốn giữ cô lại, chẳng qua trong nhà thiếu người giúp việc mà thôi. Coi như cô trắng tay, uổng công cả tuần nay. Cô tức giận, quyết định cho anh nếm mùi một chút, ai bảo anh không chịu nói kết quả sớm cho cô biết.
Dọn canh lên bàn ăn, cô quay về phòng khách, cầm túi xách, chào tạm biệt Lục Mang.
Lục Mang lúc này mới đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Ninh Trừng, đôi mắt hẹp dài nhíu lại: “Cô vừa nói gì? Giúp việc nhà theo giờ? Tại sao tôi phải cần người giúp việc?”
Anh vẫn đang nghiêm túc đọc bản báo cáo. Đây là bản báo cáo hoàn chỉnh nhất, đầy đủ nhất, chuyên nghiệp nhất về nhân chủng học mà anh từng đọc. Anh rất kinh ngạc, vì xem quá chăm chú nên không nghe rõ cô đang nói gì.
“Giáo sư Lục, nghề nghiệp của tôi không phải chuyên trách nội trợ, không thể thay thế cho người giúp việc của anh. Tôi phải bắt đầu cho công việc mới của mình.” Ngữ khí lúc này của Ninh Trừng lạnh tanh.
Người đàn ông này vẫn coi mình là nhóc con để sai khiến ư?!!
Cô cắn răng, tức giận, không chờ anh trả lời, xoay người rời đi.
Lục Mang nhìn bóng lưng của Ninh Trừng, ngây người, chờ anh tỉnh táo lại thì cô đã biến mất. Anh cau mày, sao nghe giọng cô đầy vẻ oan ức như vậy? Anh bắt nạt cô ư?
Lục Mang nhớ lại một tuần vừa qua, ngoại trừ ngày đầu tiên cô biểu hiện không khỏe, anh quýnh quáng ôm cô, còn từ đó về sau không làm ra bất cứ chuyện gì khác với cô.
Không lẽ ở trong mắt cô, anh ngoại trừ là kẻ có thần kinh biến thái, là hung thủ giết người, còn là một tên cuồng dâm???? Hừ! Anh thật sự rất vinh hạnh.
Phụ nữ quả nhiên là một động vật thần kỳ, không cách nào có thể dự đoán được. Lục Mang thầm oán thán.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, bỗng thấy đói bụng. Lục Mang đứng dậy đi đến trước bàn ăn, nhìn một lượt mấy dĩa thức ăn.
‘Thanh Sơn ẩn ẩn thủy điều điều’, thật ra chỉ là rau xào nấm, cho thêm chút mộc nhĩ.
Trải qua mấy ngày, anh đã biết rõ tên mấy món ăn của cô, cảm thấy mông lung, anh dám chắc cả Địa cầu này chẳng ai hiểu, và dĩ nhiên anh lại càng không hiểu.
‘Ngư hí liên diệp gian’, đây là canh cá đậu hũ, là món Ninh Trừng nấu mà anh thích anh nhất, phía trên trang trí chanh vì anh nói anh không thích ăn gừng.
"Miểu vạn lý tầng vân, Thiên Sơn Mộ Tuyết’, cà rốt xào trứng gà. Hai ngày trước, khi cô làm món này, anh thấy hình như cô rơi lệ, là vì sao? Đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.
…
‘Đào hoa y cựu, tiếu tân phong’, trái cây tráng miệng hôm nay là đào, ngày hôm qua là lê, hôm trước nữa là táo. Trước khi anh cho ý kiến thì ngày nào cũng ăn quýt.
Lục Mang nhìn hết thảy các món ăn, càng ngày càng thèm. Anh rửa sạch tay, ngồi trước bàn ăn. Ăn được một lúc, cảm giác hình như thiếu cái gì đó, nhưng không thể lý giải được.
Một người ăn cơm … không có mùi vị.
Nhưng anh không thể gọi cô quay lại, bắt cô cùng ăn cơm, đây là chức trách của trợ lý sao? Anh ngẫm nghĩ một chút, lập tức rút điện thoại, gọi một cuộc.
Nói xong điện thoại, nghĩ đến ngày mai lại tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ như tuần trước, tâm tình phấn chấn hẳn, ăn xong chén cơm, chan một chén canh … Sao cay vậy?
Người phụ nữ này muốn cay chết anh sao?
Lục Mang không thể ăn cay, cho dù chỉ một ít tiêu, anh cũng cay đến mức đỏ mặt tía tai. Chạy ra bếp, liên tục xúc miệng, rót một ly sữa mới đỡ.
Ninh Trừng … cô khá lắm!
Anh xác định, người phụ nữ này không phải là kẻ dễ chơi, không nên trêu chọc cô ấy. Anh bắt đầu hoài nghi, vừa rồi có phải mình đã ra một quyết định sai lầm?
Last edited by a moderator: