-
CHƯƠNG 16: BÁO CÁO KIỂM NGHIỆM
Tại phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát thành phố Hồng, bầu không khí căng thẳng, tràn ngập mùi thuốc súng.
Lâm Khiếu Ba nhìn người phụ nữ trẻ trung phía đối diện, cô ta đang săm soi vào mười đầu ngón tay. Cô ta đeo rất nhiều vàng vòng, xem ra là một người phụ nữ giàu có, đồ trên người cô ta toàn hàng hiệu … chỉ có điều, phong cách này anh ta không thể khen nổi.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn hai tiếng nhưng không hề có tiến triển, đối phương vẫn trưng bộ dạng ‘lợn chết không sợ nước sôi’ để phản ứng lại. Bao nhiêu sự kiên nhẫn của Lâm Khiếu Ba hầu như đã bị đốt cháy hết, anh ta đột nhiên đứng dậy, tay chống lên mặt bàn, nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
“Cô Tần, tôi hỏi cô lần cuối cùng, bây giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu? Có phải là chồng cô muốn cậu con trai Trương Hàng hả giận mà bắt cóc cậu bé?”
“Anh hỏi tôi? Tôi hỏi ai?” Trước sau như một, cô Tần vẫn kiêu ngạo như thế, “Anh cảnh sát à …. Người mà anh cần thẩm vấn chính là Lưu Tiểu Đồng kìa, hỏi nó tại sao dám đánh người? Còn nữa, phải hỏi bà mẹ không biết xấu hổ của nó coi xem đã dạy dỗ con mình ra sao? Hàm răng con trai tôi bị nó đánh gãy hết! Món nợ này tôi tính với ai?”
Lâm Khiếu Ba dùng sức đập mạnh lên bàn: “Đó là do con trai cô sỉ nhục mẹ của Lưu Tiểu Đồng trước!”
Tiếng đập bàn rầm rầm cùng với thanh âm nghiêm túc chất vấn của Lâm Khiếu Ba rốt cục cũng khiến cho cô ta chú ý. Cô ta dời sự chú ý từ mười đầu ngón tay lên vụ án.
Cô Tần co rúm, một lúc lâu sau mới lên tiếng biện giải: “Được! Coi như con trai tôi có nói mẹ của nó hai ba câu, như vậy thì sao, liền ra tay đánh người à? Nó đánh người mà vẫn có lý? Vậy Cục cảnh sát các người đến cùng là bảo vệ lợi ích cho ai? Không phải bảo vệ người bị hại sao? Tại sao các người lại nghiêng về phía bọn họ? Bọn họ cho các anh thứ gì? Anh cứ nói, chồng tôi có tiền, tôi sẽ cho lại gấp mười lần.”
Ngay lập tức Lâm Khiếu Ba nổi trận lôi đình.
Lục Mang và Ninh Trừng vẫn đứng quan sát cảnh so găng, đấu trí giữa cô Tần và Lâm Khiếu Ba qua tấm kính ở phòng bên cạnh.
Đã mất hơn hai giờ đồng hồ, Lâm Khiếu Ba dùng mọi cách từ mềm dẻo đến cứng rắn vẫn chưa thể moi ra được bất kỳ thông tin hữu dụng nào từ người phụ nữ kia. Cô ta vẫn khăng khăng cho rằng là Lưu Tiểu Đồng đánh con cô ta trước, bọn họ mới là người bị hại, không nên phải chịu thẩm vấn ở đây. Còn chồng và con cô ta, cô ta không biết đả trốn ở phương trời nào; do vậy, việc Lưu Tiểu Đồng có thực sự bị bọn họ bắt cóc hay không vẫn là một ẩn số.
Theo Lục Mang giải thích Lưu Tiểu Đồng bị người quen dẫn đi. Khi bọn họ quay về cảnh cục, Lâm Khiếu Ba có hỏi một câu: Giữa Thương Hải, Họa Mi và ba của Trương Hàng, người nào có hiềm nghi cao nhất.
Lục Mang chỉ trả lời vỏn vẹn ba chữ, đều có quan hệ. Cụ thể có quan hệ như thế nào anh lại không giải thích. Chỉ nói chờ đến khi thẩm vấn xong mẹ của Trương Hàng anh sẽ phác họa chân dung hung thủ.
“Giáo sư Lục, báo cáo kiểm nghiệm của Trương Hàng đã có.” Cảnh sát Dương Trí cầm trên tay tờ kết quả nhanh chân chạy đến.
Lục Mang nhận lấy, mở ra xem, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Thương thế như vậy cũng coi là nặng. Đi! Mau vào cùng cô Tần kia bàn luận nhân sinh, về mộng ước. Tuyệt đối đừng bao giờ tranh luận việc giáo dục gia đình, lại càng đừng đụng đến cổ phiếu, cổ tức.”
Ninh Trừng biết ý anh muốn chế giễu, không nhịn được phá lên cười, quay sang Dương Trí nói cám ơn, chuẩn bị theo Lục Mang tiến vào phòng thẩm vấn thì bị Dương Trí kéo lại.
“Pháp y Ninh, có phải hôm nay Đội phó Lâm bị tổng cục phê bình không? Thật ra, chuyện này là sơ sót của tôi. Cả đêm qua Đội phó Lâm không ngủ, cố gắng truy tra tung tích của Lưu Tiểu Đồng. Anh ấy biết thằng bé có quan hệ với chị nên sợ chị lo lắng, muốn nhanh chóng tìm ra được nó. Ngày hôm qua, kỳ thực đội phó có bảo tôi liên hệ với Giáo sư Lục, không ngờ tôi lại quên mất.”
“Không phải quên mà cậu sợ gọi cho Giáo sư Lục đúng không?” Ninh Trừng cười cười.
Trước mặt cô chính là trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Khiếu Ba. Mỗi lần đến Cục cảnh sát đưa báo cáo giám định hoặc liên hệ về vụ án đều do anh ta tiếp đón, nên dần dần cũng trở nên quen biết.
Dương Trí ngại ngại, gãi gãi đầu: “Bị chị nhìn thấu rồi! Giáo sư là người ‘khủng bố’ ra sao chị biết mà, hỏi một vấn đề là phải hỏi cho ra ngô ra khoai. Tôi chỉ muốn tìm thêm thật nhiều thông tin hơn nữa mới gọi cho anh ấy. Nào ngờ sáng nay đã thấy anh ấy ở Cục cảnh sát, có cả Cục phó. Đáng thương nhất là Đội phó Lâm lại bị mắng oan.”
Ninh Trừng an ủi anh ta vài ba câu, kêu anh ta không nên nghĩ nhiều, chuyện này nói cho cùng trách nhiệm vẫn là do cô, sau này có việc gì muốn truyền đạt với Giáo sư Lục thì có thể trực tiếp báo với cô. Dương Trí đương nhiên sẵn sàng, tâm trạng thả lỏng đi làm việc khác.
Ninh Trừng vào phòng thẩm vấn, Lục Mang đã ở bên trong, anh không ngồi ghế mà vẫn đứng chăm chú đọc tài liệu, Lâm Khiếu Ba đứng bên cạnh, khoanh tay, không nói tiếng nào.
“Ba vị cảnh sát, tôi không phải đã đi được rồi ư? Tôi còn phải đi làm, các người cũng biết công ty của tôi đều xử lý mối làm ăn nào cũng hơn trăm triệu ….”
“Trương Hàng đâu?” Lục Mang cắt ngang lời cô ta.
“Con trai tôi bị đánh đến mức không thể xuống giường, cần người chăm sóc, tôi và chồng lại không có thời gian nên gửi nó về nhà ông bà nội.” Cô Tần ngữ khí hùng hồn
“Con trai của cô chỉ bị đánh rớt một cái răng cửa. Ngủ cũng cần dùng răng cửa? Nó ngủ trên cây hay sao mà cần răng cắn chặt thân cây?”
“…” Ninh Trừng bụm chặt môi dưới, cố gắng không để bật cười.
Ngay cả Lâm Khiếu Ba đang lạnh lùng suốt từ nãy giờ cũng nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Ninh Trừng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, đành lên tiếng: “Cô Tần, giám định thương tích của cô cung cấp, chúng tôi cho rằng là giả. Vì vậy, chúng tôi đã cho điều tra và chứng minh được con trai cô chỉ bị xây xát ngoài da. Còn trong báo cáo trước có đề cập cháu bị gãy răng cửa, là do con chị thay răng, răng sữa đã lung lay, khi Tiểu Đồng đụng vào, vừa khít nó rơi ra. Răng sữa rụng để thay cho răng vĩnh viễn, đây là hiện tượng tự nhiên.”
“Cái gì mà răng sữa răng vĩnh viễn … Tôi không hiểu! Chỉ biết chính thằng nhóc Tiểu Đồng đánh con tôi, thằng đó đúng là thổ phỉ, nó đánh người mà còn có lý sao? Thiên lý ở đâu đây?”
Cô Tân bắt đầu nôn nóng, ắt hẳn là vì bản báo cáo giám định kia.
Lục Mang cầm tờ kết quả ném lên trên bàn: “Cô tốt nghiệp tiểu học chưa? Tốt nghiệp rồi thì tự mình coi đi!”
Cô Tần cầm lên, đọc từ trên xuống nhiều lần, vẻ mặt bối rối, vừa tính đặt bản báo cáo xuống lại nghe tiếng Lục Mang nhắc nhở: “Còn ở phía dưới!”
Ninh Trừng biết phần sau chính là báo cáo giám định của Lưu Tiểu Đồng, đoạn báo cáo này là do cô làm. Hôm sinh nhật Tiểu Đồng cô phát hiện trên người cậu bé có thương tích nên lén dùng điện thoại chụp một tấm.
“Cô Tần, mặt trái của Lưu Tiểu Đồng sưng phù, má phải ngoài bị sưng còn có dấu vết bị thương bởi một vật sắc nhọn, không chỉ có một mà ba đường, rất có thể là do một người có thói quen dùng tay phải ra tay đánh. Tát má trái một cái, đến má bên phải thì bị chiếc nhẫn làm cho bị thương. Vết thương này rõ ràng không phải do con của cô ra tay.”
Tầm mắt của Ninh Trừng rơi trên chiếc nhẫn của người phụ nữ, “Ba vết thương này cùng với khoảng cách của ngón giữa, ngón áp út và ngón út của cô đều rất thống nhất, trùng khít với chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay.”
Nghe đến đây cô ta hoảng hồn, vội vàng dùng bàn tay khác phủ lên chiếc nhẫn, nhưng rõ ràng là không còn kịp.
“Không cần chặn, tất cả chúng tôi đều đã thấy, nơi này có máy ghi hình, mỗi lời nói, cử chỉ, hành động của cô đều được ghi lại vào camera. Nếu như cô không muốn để con trai, cháu chắt của cô chứng kiến lão tổ tông của chúng năm đó đã tàn bạo ra sao thì mau khai thật.”
Lục Mang lập tức đánh gãy được cô ta, từ thái độ hung hăng biến ngay thành khóc lóc nỉ non: “Cảnh sát à … Đừng để con tôi trông thấy. Tôi cũng không biết rốt cục thằng nhóc Tiểu Đồng ấy dùng phương pháp gì mà sau khi đánh con trai tôi lại có thể bảo được nó không được méc lại người nhà, cũng không được kể với thầy. Không phải do lớp trưởng kể cho tôi, tôi còn không biết vì sao con mình bị đánh. Tôi tức không chịu được liền qua trường tìm Lưu Tiểu Đồng hỏi cho ra chuyện. Nào ngờ thằng nhóc ấy cứng đầu không chịu nói gì hết … trong lúc nóng giận, tôi liền ….”
“Trong cơn nóng giận cô liền đánh Lưu Tiểu Đồng?” Lâm Khiếu Ba lần nữa đặt hai tay chống lên mặt bàn, áp sát, nhìn thẳng cô Tần: “Đây chính là ngược đãi trẻ em! Tính chất vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi có thể khởi tố cô, cô biết chứ?”
Cô Tần cúi đầu, im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Đánh cũng đã đánh, muốn thường tiền thì tôi thường.”
Ninh Trừng tức giận không nói nên lời, muốn quát lên rằng không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng đã bị câu nói của Lục Mang cản lại: “Trương Hàng ở đâu? Hoặc ba của Trương Hàng đâu? Cô chỉ trả lời tôi câu hỏi này là được.”
Ninh Trừng ngẫm lại thấy đúng, đây mới chính là vấn đề then chốt. Nếu như biết được tung tích Trương Hàng, sẽ biết được Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu. Nhà của Lưu Tiểu Đồng và Trương Hàng là cùng một hướng. Khi cảnh sát coi lại camera vào trưa thứ sáu, phát hiện là ba Trương Hàng đến đón, trong camera bắt gặp hình ảnh cha con bọn họ, trên nét mặt của ba trương Hàng lộ ra vẻ hoang mang, Lục Mang hoài nghi anh ta đã trông thấy gì đó.
Hai đứa con trai đánh nhau đã cam kết không được nói cho người nhà, không kể thầy giáo, chỉ là do một cậu học sinh cùng lớp khác kể lại mới biết. Nếu như không có sự nhúng tay của người lớn, có lẽ sự tình đã không phức tạp như thế. Ninh Trừng liền rõ rõ ràng ràng nguyên nhân tại sao Lưu Tiểu Đồng nhất định không kể cô nghe.
“Con trai và chồng tôi thật sự không có liên quan đến chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích. Là thật, tôi không lừa các anh.” Cô Tần vẫn nhất quyết không nói ra tung tích của Trương Hàng.
“Từ trưa thứ sáu cho đến bây giờ con trai và chồng của cô đã đi đâu? Có phải chính bọn họ bắt Lưu Tiểu Đồng hay không?” Lâm Khiếu Ba hỏi thẳng.
Sắc mặt cô Tần càng lúc càng trắng xám, tựa như đã đuối lý: “Anh cảnh sát à, tôi không biết, chồng tôi dặn không được nói lung tung. Anh ta chỉ muốn đưa con đi ra ngoài vài hôm sẽ về. Nhưng tôi xác định chồng tôi tuyệt đối không bắt cóc Lưu Tiểu Đồng. Tôi đồng ý anh ấy cũng rất tức giận chuyện Tiểu Đồng đánh con trai chúng tôi, nhưng anh ta không vì thế mà bắt cóc nó.”
Lâm Khiếu Ba muốn truy hỏi thêm nhưng Lục Mang khoát tay ra hiệu anh ta đi ra ngoài trước.
Ninh Trừng sợ Lâm Khiếu Ba cảm thấy mất thể diện, cô cũng theo anh ta ra ngoài, lựa lời giải thích: “Đội phó Lâm, Giáo sư Lục có vài vấn đề nhạy cảm muốn xác nhận với cô Tần. Vốn dĩ anh ấy bảo tôi hỏi nhưng tôi không có kinh nghiệm nên anh ấy phải ở cùng.”
Lâm Khiếu Ba xoay người đối diện Ninh Trừng, khóe miệng nổi lên nụ cười gượng gạo: “Ninh Trừng, có phải cô cho rằng tôi sẽ có cảm giác oan ức? Cô yên tâm, Giáo sư Lục có điểm hơn người, nhưng tôi cũng có phương cách làm việc của riêng mình. Cô đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Anh ta xoay người rời đi, được một đoạn thì dừng bước: “Chờ vụ án Lưu Tiểu Đồng kết thúc, chúng ta …” Anh ta nghẹn giọng.
“Ăn cơm … Tôi mời các anh đến nhà dùng bữa. Chuyện này đã hẹn thì phải thực hiện.” Ninh Trừng cho rằng anh ta nhắc lại chuyện này nên nói ra trước.
Lâm Khiếu Ba không giải thích thêm, căn dặn cô cần thông tin gì trực tiếp tìm Dương Trí rồi rời đi.
Ninh Trừng cũng quay về phòng thẩm vấn tiếp tục lấy lời khai cô Tần.
Lâm Khiếu Ba nhìn người phụ nữ trẻ trung phía đối diện, cô ta đang săm soi vào mười đầu ngón tay. Cô ta đeo rất nhiều vàng vòng, xem ra là một người phụ nữ giàu có, đồ trên người cô ta toàn hàng hiệu … chỉ có điều, phong cách này anh ta không thể khen nổi.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn hai tiếng nhưng không hề có tiến triển, đối phương vẫn trưng bộ dạng ‘lợn chết không sợ nước sôi’ để phản ứng lại. Bao nhiêu sự kiên nhẫn của Lâm Khiếu Ba hầu như đã bị đốt cháy hết, anh ta đột nhiên đứng dậy, tay chống lên mặt bàn, nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
“Cô Tần, tôi hỏi cô lần cuối cùng, bây giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu? Có phải là chồng cô muốn cậu con trai Trương Hàng hả giận mà bắt cóc cậu bé?”
“Anh hỏi tôi? Tôi hỏi ai?” Trước sau như một, cô Tần vẫn kiêu ngạo như thế, “Anh cảnh sát à …. Người mà anh cần thẩm vấn chính là Lưu Tiểu Đồng kìa, hỏi nó tại sao dám đánh người? Còn nữa, phải hỏi bà mẹ không biết xấu hổ của nó coi xem đã dạy dỗ con mình ra sao? Hàm răng con trai tôi bị nó đánh gãy hết! Món nợ này tôi tính với ai?”
Lâm Khiếu Ba dùng sức đập mạnh lên bàn: “Đó là do con trai cô sỉ nhục mẹ của Lưu Tiểu Đồng trước!”
Tiếng đập bàn rầm rầm cùng với thanh âm nghiêm túc chất vấn của Lâm Khiếu Ba rốt cục cũng khiến cho cô ta chú ý. Cô ta dời sự chú ý từ mười đầu ngón tay lên vụ án.
Cô Tần co rúm, một lúc lâu sau mới lên tiếng biện giải: “Được! Coi như con trai tôi có nói mẹ của nó hai ba câu, như vậy thì sao, liền ra tay đánh người à? Nó đánh người mà vẫn có lý? Vậy Cục cảnh sát các người đến cùng là bảo vệ lợi ích cho ai? Không phải bảo vệ người bị hại sao? Tại sao các người lại nghiêng về phía bọn họ? Bọn họ cho các anh thứ gì? Anh cứ nói, chồng tôi có tiền, tôi sẽ cho lại gấp mười lần.”
Ngay lập tức Lâm Khiếu Ba nổi trận lôi đình.
Lục Mang và Ninh Trừng vẫn đứng quan sát cảnh so găng, đấu trí giữa cô Tần và Lâm Khiếu Ba qua tấm kính ở phòng bên cạnh.
Đã mất hơn hai giờ đồng hồ, Lâm Khiếu Ba dùng mọi cách từ mềm dẻo đến cứng rắn vẫn chưa thể moi ra được bất kỳ thông tin hữu dụng nào từ người phụ nữ kia. Cô ta vẫn khăng khăng cho rằng là Lưu Tiểu Đồng đánh con cô ta trước, bọn họ mới là người bị hại, không nên phải chịu thẩm vấn ở đây. Còn chồng và con cô ta, cô ta không biết đả trốn ở phương trời nào; do vậy, việc Lưu Tiểu Đồng có thực sự bị bọn họ bắt cóc hay không vẫn là một ẩn số.
Theo Lục Mang giải thích Lưu Tiểu Đồng bị người quen dẫn đi. Khi bọn họ quay về cảnh cục, Lâm Khiếu Ba có hỏi một câu: Giữa Thương Hải, Họa Mi và ba của Trương Hàng, người nào có hiềm nghi cao nhất.
Lục Mang chỉ trả lời vỏn vẹn ba chữ, đều có quan hệ. Cụ thể có quan hệ như thế nào anh lại không giải thích. Chỉ nói chờ đến khi thẩm vấn xong mẹ của Trương Hàng anh sẽ phác họa chân dung hung thủ.
“Giáo sư Lục, báo cáo kiểm nghiệm của Trương Hàng đã có.” Cảnh sát Dương Trí cầm trên tay tờ kết quả nhanh chân chạy đến.
Lục Mang nhận lấy, mở ra xem, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Thương thế như vậy cũng coi là nặng. Đi! Mau vào cùng cô Tần kia bàn luận nhân sinh, về mộng ước. Tuyệt đối đừng bao giờ tranh luận việc giáo dục gia đình, lại càng đừng đụng đến cổ phiếu, cổ tức.”
Ninh Trừng biết ý anh muốn chế giễu, không nhịn được phá lên cười, quay sang Dương Trí nói cám ơn, chuẩn bị theo Lục Mang tiến vào phòng thẩm vấn thì bị Dương Trí kéo lại.
“Pháp y Ninh, có phải hôm nay Đội phó Lâm bị tổng cục phê bình không? Thật ra, chuyện này là sơ sót của tôi. Cả đêm qua Đội phó Lâm không ngủ, cố gắng truy tra tung tích của Lưu Tiểu Đồng. Anh ấy biết thằng bé có quan hệ với chị nên sợ chị lo lắng, muốn nhanh chóng tìm ra được nó. Ngày hôm qua, kỳ thực đội phó có bảo tôi liên hệ với Giáo sư Lục, không ngờ tôi lại quên mất.”
“Không phải quên mà cậu sợ gọi cho Giáo sư Lục đúng không?” Ninh Trừng cười cười.
Trước mặt cô chính là trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Khiếu Ba. Mỗi lần đến Cục cảnh sát đưa báo cáo giám định hoặc liên hệ về vụ án đều do anh ta tiếp đón, nên dần dần cũng trở nên quen biết.
Dương Trí ngại ngại, gãi gãi đầu: “Bị chị nhìn thấu rồi! Giáo sư là người ‘khủng bố’ ra sao chị biết mà, hỏi một vấn đề là phải hỏi cho ra ngô ra khoai. Tôi chỉ muốn tìm thêm thật nhiều thông tin hơn nữa mới gọi cho anh ấy. Nào ngờ sáng nay đã thấy anh ấy ở Cục cảnh sát, có cả Cục phó. Đáng thương nhất là Đội phó Lâm lại bị mắng oan.”
Ninh Trừng an ủi anh ta vài ba câu, kêu anh ta không nên nghĩ nhiều, chuyện này nói cho cùng trách nhiệm vẫn là do cô, sau này có việc gì muốn truyền đạt với Giáo sư Lục thì có thể trực tiếp báo với cô. Dương Trí đương nhiên sẵn sàng, tâm trạng thả lỏng đi làm việc khác.
Ninh Trừng vào phòng thẩm vấn, Lục Mang đã ở bên trong, anh không ngồi ghế mà vẫn đứng chăm chú đọc tài liệu, Lâm Khiếu Ba đứng bên cạnh, khoanh tay, không nói tiếng nào.
“Ba vị cảnh sát, tôi không phải đã đi được rồi ư? Tôi còn phải đi làm, các người cũng biết công ty của tôi đều xử lý mối làm ăn nào cũng hơn trăm triệu ….”
“Trương Hàng đâu?” Lục Mang cắt ngang lời cô ta.
“Con trai tôi bị đánh đến mức không thể xuống giường, cần người chăm sóc, tôi và chồng lại không có thời gian nên gửi nó về nhà ông bà nội.” Cô Tần ngữ khí hùng hồn
“Con trai của cô chỉ bị đánh rớt một cái răng cửa. Ngủ cũng cần dùng răng cửa? Nó ngủ trên cây hay sao mà cần răng cắn chặt thân cây?”
“…” Ninh Trừng bụm chặt môi dưới, cố gắng không để bật cười.
Ngay cả Lâm Khiếu Ba đang lạnh lùng suốt từ nãy giờ cũng nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Ninh Trừng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, đành lên tiếng: “Cô Tần, giám định thương tích của cô cung cấp, chúng tôi cho rằng là giả. Vì vậy, chúng tôi đã cho điều tra và chứng minh được con trai cô chỉ bị xây xát ngoài da. Còn trong báo cáo trước có đề cập cháu bị gãy răng cửa, là do con chị thay răng, răng sữa đã lung lay, khi Tiểu Đồng đụng vào, vừa khít nó rơi ra. Răng sữa rụng để thay cho răng vĩnh viễn, đây là hiện tượng tự nhiên.”
“Cái gì mà răng sữa răng vĩnh viễn … Tôi không hiểu! Chỉ biết chính thằng nhóc Tiểu Đồng đánh con tôi, thằng đó đúng là thổ phỉ, nó đánh người mà còn có lý sao? Thiên lý ở đâu đây?”
Cô Tân bắt đầu nôn nóng, ắt hẳn là vì bản báo cáo giám định kia.
Lục Mang cầm tờ kết quả ném lên trên bàn: “Cô tốt nghiệp tiểu học chưa? Tốt nghiệp rồi thì tự mình coi đi!”
Cô Tần cầm lên, đọc từ trên xuống nhiều lần, vẻ mặt bối rối, vừa tính đặt bản báo cáo xuống lại nghe tiếng Lục Mang nhắc nhở: “Còn ở phía dưới!”
Ninh Trừng biết phần sau chính là báo cáo giám định của Lưu Tiểu Đồng, đoạn báo cáo này là do cô làm. Hôm sinh nhật Tiểu Đồng cô phát hiện trên người cậu bé có thương tích nên lén dùng điện thoại chụp một tấm.
“Cô Tần, mặt trái của Lưu Tiểu Đồng sưng phù, má phải ngoài bị sưng còn có dấu vết bị thương bởi một vật sắc nhọn, không chỉ có một mà ba đường, rất có thể là do một người có thói quen dùng tay phải ra tay đánh. Tát má trái một cái, đến má bên phải thì bị chiếc nhẫn làm cho bị thương. Vết thương này rõ ràng không phải do con của cô ra tay.”
Tầm mắt của Ninh Trừng rơi trên chiếc nhẫn của người phụ nữ, “Ba vết thương này cùng với khoảng cách của ngón giữa, ngón áp út và ngón út của cô đều rất thống nhất, trùng khít với chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay.”
Nghe đến đây cô ta hoảng hồn, vội vàng dùng bàn tay khác phủ lên chiếc nhẫn, nhưng rõ ràng là không còn kịp.
“Không cần chặn, tất cả chúng tôi đều đã thấy, nơi này có máy ghi hình, mỗi lời nói, cử chỉ, hành động của cô đều được ghi lại vào camera. Nếu như cô không muốn để con trai, cháu chắt của cô chứng kiến lão tổ tông của chúng năm đó đã tàn bạo ra sao thì mau khai thật.”
Lục Mang lập tức đánh gãy được cô ta, từ thái độ hung hăng biến ngay thành khóc lóc nỉ non: “Cảnh sát à … Đừng để con tôi trông thấy. Tôi cũng không biết rốt cục thằng nhóc Tiểu Đồng ấy dùng phương pháp gì mà sau khi đánh con trai tôi lại có thể bảo được nó không được méc lại người nhà, cũng không được kể với thầy. Không phải do lớp trưởng kể cho tôi, tôi còn không biết vì sao con mình bị đánh. Tôi tức không chịu được liền qua trường tìm Lưu Tiểu Đồng hỏi cho ra chuyện. Nào ngờ thằng nhóc ấy cứng đầu không chịu nói gì hết … trong lúc nóng giận, tôi liền ….”
“Trong cơn nóng giận cô liền đánh Lưu Tiểu Đồng?” Lâm Khiếu Ba lần nữa đặt hai tay chống lên mặt bàn, áp sát, nhìn thẳng cô Tần: “Đây chính là ngược đãi trẻ em! Tính chất vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi có thể khởi tố cô, cô biết chứ?”
Cô Tần cúi đầu, im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Đánh cũng đã đánh, muốn thường tiền thì tôi thường.”
Ninh Trừng tức giận không nói nên lời, muốn quát lên rằng không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng đã bị câu nói của Lục Mang cản lại: “Trương Hàng ở đâu? Hoặc ba của Trương Hàng đâu? Cô chỉ trả lời tôi câu hỏi này là được.”
Ninh Trừng ngẫm lại thấy đúng, đây mới chính là vấn đề then chốt. Nếu như biết được tung tích Trương Hàng, sẽ biết được Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu. Nhà của Lưu Tiểu Đồng và Trương Hàng là cùng một hướng. Khi cảnh sát coi lại camera vào trưa thứ sáu, phát hiện là ba Trương Hàng đến đón, trong camera bắt gặp hình ảnh cha con bọn họ, trên nét mặt của ba trương Hàng lộ ra vẻ hoang mang, Lục Mang hoài nghi anh ta đã trông thấy gì đó.
Hai đứa con trai đánh nhau đã cam kết không được nói cho người nhà, không kể thầy giáo, chỉ là do một cậu học sinh cùng lớp khác kể lại mới biết. Nếu như không có sự nhúng tay của người lớn, có lẽ sự tình đã không phức tạp như thế. Ninh Trừng liền rõ rõ ràng ràng nguyên nhân tại sao Lưu Tiểu Đồng nhất định không kể cô nghe.
“Con trai và chồng tôi thật sự không có liên quan đến chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích. Là thật, tôi không lừa các anh.” Cô Tần vẫn nhất quyết không nói ra tung tích của Trương Hàng.
“Từ trưa thứ sáu cho đến bây giờ con trai và chồng của cô đã đi đâu? Có phải chính bọn họ bắt Lưu Tiểu Đồng hay không?” Lâm Khiếu Ba hỏi thẳng.
Sắc mặt cô Tần càng lúc càng trắng xám, tựa như đã đuối lý: “Anh cảnh sát à, tôi không biết, chồng tôi dặn không được nói lung tung. Anh ta chỉ muốn đưa con đi ra ngoài vài hôm sẽ về. Nhưng tôi xác định chồng tôi tuyệt đối không bắt cóc Lưu Tiểu Đồng. Tôi đồng ý anh ấy cũng rất tức giận chuyện Tiểu Đồng đánh con trai chúng tôi, nhưng anh ta không vì thế mà bắt cóc nó.”
Lâm Khiếu Ba muốn truy hỏi thêm nhưng Lục Mang khoát tay ra hiệu anh ta đi ra ngoài trước.
Ninh Trừng sợ Lâm Khiếu Ba cảm thấy mất thể diện, cô cũng theo anh ta ra ngoài, lựa lời giải thích: “Đội phó Lâm, Giáo sư Lục có vài vấn đề nhạy cảm muốn xác nhận với cô Tần. Vốn dĩ anh ấy bảo tôi hỏi nhưng tôi không có kinh nghiệm nên anh ấy phải ở cùng.”
Lâm Khiếu Ba xoay người đối diện Ninh Trừng, khóe miệng nổi lên nụ cười gượng gạo: “Ninh Trừng, có phải cô cho rằng tôi sẽ có cảm giác oan ức? Cô yên tâm, Giáo sư Lục có điểm hơn người, nhưng tôi cũng có phương cách làm việc của riêng mình. Cô đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Anh ta xoay người rời đi, được một đoạn thì dừng bước: “Chờ vụ án Lưu Tiểu Đồng kết thúc, chúng ta …” Anh ta nghẹn giọng.
“Ăn cơm … Tôi mời các anh đến nhà dùng bữa. Chuyện này đã hẹn thì phải thực hiện.” Ninh Trừng cho rằng anh ta nhắc lại chuyện này nên nói ra trước.
Lâm Khiếu Ba không giải thích thêm, căn dặn cô cần thông tin gì trực tiếp tìm Dương Trí rồi rời đi.
Ninh Trừng cũng quay về phòng thẩm vấn tiếp tục lấy lời khai cô Tần.