Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-40
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 27: CẢNH CÁO, KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN KHÁCH SẠN
“Thả ra… thả tôi ra…” Lê Băng Thanh ra sức giãy giụa, ngay khi cô định cắn vào tay người đàn ông đó thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc lạnh lùng, tàn ác.
“Thả cô ấy ra.”
Lê Băng Thanh nhìn sang, thấy người nói là Long Tuyền Tích , anh đứng thẳng người như cây tùng, toàn thân toát ra khí thế bức người, đôi mắt đen hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn vào cổ tay cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm gì.
Người đàn ông túm cổ tay Lê Băng Thanh nhìn Long Tuyền Tích , cho dù hắn là đàn ông cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp trai của anh, sau đó khinh thường nói: “Mày là ài? Dám quản chuyện anh Tuyền? Không muốn chết thì tốt nhất đừng có tọc mạch.”
Người đàn ông nói xong thì kéo Lê Băng Thanh định bước vào quán bar, nhưng còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đột nhiên cổ tay đau nhói, tiếng la hét thất thanh: “A…”
Lê Băng Thanh thấy vậy thì ngạc nhìn nhìn chằm chằm Long Tuyền Tích , cô thậm chí còn không nhìn thấy anh ra tay như thế nào, dường như chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó túm lấy cổ tay người đàn ông kia.
Người đàn ông đau đớn hét lên: “A… buông tay… buông tay…”
Đôi mắt Long Tuyền Tích khẽ nheo lại, một tia sắc bén hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh, ánh mắt sắc lạnh và uy nghiêm, đôi môi mỏng mím chặt, bàn tay to lớn lặng lẽ siết lại, sau đó cổ tay người đàn ông kia “cạch” một cái, có vẻ như đã gãy.
“A…” Tiếng hét thê thảm của người đàn ông xé ngang bầu trời đêm, tay phải buông thõng, sắc mặt tái nhợt, vết thương nghiêm trọng khiến hắn đổ mồ hôi như mưa, ánh mắt kinh hãi nhìn người đàn ông tuấn tú, đến thở mạnh cũng không dám.
Ba tên còn lại kinh ngạc nhìn Long Tuyền Tích , sợ hãi không dám bước tới giúp, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn.
Lê Băng Thanh mở to mắt, ngơ ngác nhìn Long Tuyền Tích không cảm xúc, cô thấy anh không hề dùng nhiều sức, thế mà tay người đàn ông kia đã gãy ra, có thể thấy lực cổ tay anh mạnh đến thế nào.
Bề ngoài anh có vẻ lịch lãm, dịu dàng nhưng khi ra tay thì sẽ lạnh lạnh, trực giác nói với cô người đàn ông trước mặt là một kẻ nguy hiểm, cô nên tránh xa anh ra.
Long Tuyền Tích buông người đàn ông đó ra, nhìn chằm chằm Lê Băng Thanh, giọng nói dịu dàng trong trẻo nhưng lại thấp thoảng vẻ lạnh thấu xương: “Sau này không được tới quán bar nữa, đi theo tôi.”
Sau đó anh kéo Lê Băng Thanh đi, khuôn mặt đẹp trai có biểu cảm thâm thuý, sải bước về phía chiếc xe Rolls-Royce của anh.
Khi anh mở cửa, chuẩn bị để Lê Băng Thanh ngồi vào thì đột nhiên cô đẩy anh ra, bước ra xa anh, nheo mắt lại, tầm mắt có vẻ hoảng hốt: “Anh lo chuyện của tôi làm gì?”
Nói xong cô chạy về phía trước, vì uống rượu mà bước đi không vững.
Long Tuyền Tích nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh, quật cường của cô, mày kiếm sắc bén khẽ cau lại, quát nhẹ: “Lê Băng Thanh…”
Lê Băng Thanh khẽ giật mình, dừng lại, quay người nhìn về phía Long Tuyền Tích , nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, nơi đó vẫn sâu thẳm khiến người khác không thể nhìn thấu, nhưng lại giống như nam châm, có một loại ma lực, thu hút ánh nhìn của cô, linh hồn cô dường như sắp bị hút vào sâu trong mắt anh.
Cô ngây người nhìn anh hồi lâu.
Sau đó men rượu bốc lên, đôi mắt cô mờ đi, mê li nhìn Long Tuyền Tích , lắc đầu, lảo đảo bước tới, ôm lấy cánh tay anh, mờ mịt nhìn anh, nói lời khiến anh sửng sốt: “Đi thôi! Chúng ta đi thuê phòng, được không?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 28: UỐNG SAY
“Anh nói cái gì?” Đôi mắt thâm thúy của Long Tuyền Tích hơi ngheo lại, ánh mắt lạnh đi mấy phần nhìn Lê Băng Thanh, thấy sắc mặt của cô đỏ rực, rõ ràng là do uống rượu.
Môi mỏng xinh đẹp của anh khẽ mở, giọng nói trầm thấp: “Cô uống say rồi.”
Lê Băng Thanh cố ý lắc đầu:” Tôi không có uống say, đi mà! Chúng ta đi đến chỗ này được không?”
Cách đó không xa là khách sạn năm sao cao cấp, cô mạnh mẽ kéo Long Tuyền Tích đi vào đại sảnh tráng lệ của khách sạn, đi thẳng đến quầy tiếp tân, cầm túi xách để trên quầy, lôi thẻ căn cước và thẻ ngân hàng ra, ánh mắt mơ màng nhìn cô gái ở quầy tiếp tân: “Chúng tôi muốn một gian phòng, nhanh lên một chút, tôi muốn một căn phòng lớn, có giường lớn, thoải mái chút! Để bọn tôi làm chuyện dễ dàng hơn!”
Long Tuyền Tích bị cô lôi đi, khi nghe lời nói thẳng thừng của cô, môi mỏng xinh đẹp co giật, thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, ánh mắt mờ mịt, đôi mắt híp lại, biết là bởi vì rượu nên mới nói mấy lời này.
Cô gái ở quầy tiếp thân thấy bộ dạng say khướt của Lê Băng Thanh, nhìn về phía Long Tuyền Tích , nhưng bởi vì dụng mạo của anh quá đẹp, cô sững sờ, trên mặt có si mê, thật lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Anh… Anh, muốn… Muốn…”
Không đợi vị cô gái ở quầy tiếp tân nói xong, ánh mắt Long Tuyền Tích lạnh nhạt nhìn cô, muốn một gian phòng Tổng thống.
Sau đó, anh mang Lê Băng Thanh đang say rượu vào trong phòng tổng thống, đưa vào phòng tắm.
“Cô uống say, tôi mở vòi nước tắm cho cô.” Ánh mắt thâm thúy nhìn Lê Băng Thanh, nói xong đổ đầy nước vào bồn tắm.
Lê Băng Thanh hơi nheo mắt lại, ánh mắt mờ mịt nhìn gò má tuyệt đẹp của Long Tuyền Tích , đột nhiên đi lên trước, từ phía sau ôm lấy anh.
Long Tuyền Tích ngẩn ra, cả người cứng đờ, con mắt hẹp dài đen như mực, trong mắt xuất hiện cảm xúc phức tạp, môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, giọng trầm thấp tràn đầy từ tính:” Lê Băng Thanh…”
Sau đó bàn tay trắng ngần của anh gạt bàn tay của Lê Băng Thanh ra, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:” Đi tắm đi, tỉnh táo lại.”
“Tôi không…” Lê Băng Thanh lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn gương mặt đẹp trai của anh, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cổ cô, cả người mềm mại dán vào người anh, giọng mang một chút nghẹn ngào, một chút tố cáo: “Hoắc Gia Dục có thể ngoại tình, tại sao tôi không thể? Tôi cũng phải… Không phải chúng ta đã từng làm qua sao?”
Bàn tay mảnh khảnh của cô từ trên mặt trượt xuống ngực của anh, ngón tay nhỏ bé cởi nút áo kim cương âu phục của anh, một viên, hai viên…
Sau đó là nút áo của áo sơ mi làm bằng tơ tằm…
Cho đến khi lộ ra cơ ngực khỏe đẹp trắng ngần cô mới dừng lại, bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve ngực của anh.
Long Tuyền Tích hoàn toàn cứng đờ, ánh mắt thâm thúy khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Lê Băng Thanh, dưới mắt xuất hiện cảm xúc khác lạ, lông mày nhíu lại, giống như là quyết định một cái gì đó lớn, nắm chặt bàn tay nhỏ bé không yên phận của Lê Băng Thanh.
“Thanh Thanh , ngoan, đừng làm càn.” Giọng nói hắn khan khan, tràn đầy từ tính và quyến rũ.
Lê Băng Thanh lắc đầu, mòm môi:” Không!... Tôi muốn anh…”
Khuôn mặt đỏ bừng của cô dán vào trên ngực to lớn của anh, bàn tay nhỏ bé thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, đưa tay lên cô, nhón chân lên, run rẩy dán lên môi mỏng đẹp đẽ của anh.
Cô hôn không lưu loát, không có chút kỹ xảo nào.
Ánh mắt đen như mực của Long Tuyền Tích nheo lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Băng Thanh, bàn tay trắng ngần ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sâu thẳm xuất hiện tình cảm khác lạ, giọng trầm thấp lại khàn đi:” Thanh Thanh , biết tôi là ai không?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 29: ANH LÀ ĐỐI TƯỢNG NGOẠI TÌNH CỦA TÔI
Lê Băng Thanh ngước mắt, ngoẹo đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh: “Ừ… Anh là… Anh là ai? Anh là đối tượng ngoại tình của tôi?”
Nghe vậy, Long Tuyền Tích càng ôm chặt eo cô, hai mắt tối đi, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy, đột nhiên, anh ôm ngang người cô, để cô vào bồn tắm, cũng xả nước lạnh vào cô.
“A…”
Bị nước lạnh kích thích khiến cho Lê Băng Thanh muốn đứng dậy, Long Tuyền Tích cưỡng ép cô ngồi ở trong bồn tắm.
“Nước lạnh có thể khôi phục lý trí của cô.” Anh thấy Lê Băng Thanh ngồi trong bồn tắm lạnh run người, mặt không cảm xúc nói, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi Lê Băng Thanh thấy anh rời đi, cũng không rời bồn tắm, dưới sự kích thích của nước lạnh khiến cô cũng tỉnh táo lại rất nhiều, nghĩ đến Hoắc Gia Dục đã phản bội cô, nghĩ đến sự vô tình của anh ta, cô ở trong phòng tắm khóc không thành tiếng.
Qua một lúc lâu, cô mới đứng dậy từ trong bồn tắm, mặc áo choàng tắm vào, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Long Tuyền Tích ngồi trên ghế sofa thấy cô đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào chỗ tròng mắt bị sưng đỏ, chỗ đó rõ ràng đã có dấu vết của việc đã từng khóc.
Mày kiếm khẽ nhăn lại, con ngươi đen láy lóe lên một tia chua xót, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, thanh âm trầm thấp: “Đến đây.”
Lê Băng Thanh sợ run người, khẽ cắn môi dưới, do dự hồi lâu mới đi đến trước mặt Long Tuyền Tích , lúc này đầu cô còn hơi choáng váng, nhưng mà ý thức cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, nghĩ đến hình ảnh vừa nãy cô chủ động hôn anh, mặt cô bỏ bừng, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.
Cô hơi rũ mắt, hai tay buông thõng ở bên hông, ánh mắt lóe lên nhìn anh: “Vừa nãy… Là tôi không cố ý.”
Long Tuyền Tích cũng không trả lời cô, ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm nhìn cô, đưa tay cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon.
“A… Anh…” Lê Băng Thanh giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Long Tuyền Tích , lại thấy trong tay anh cầm một cái túi đá.
“Chườm đi, vết sưng chưa biến mất đâu.” Anh nghiêng người, nhẹ nhàng dùng túi đá xoa lên vết sưng trên mặt cô.
Anh dựa rất gần, hơi thở mát lạnh thuộc về anh phả ra, hô hấp của Lê Băng Thanh hơi căng lên, bối rối cầm túi đá: “Tôi… Để tôi làm…”
Tay cô vô tình chạm vào tay anh, giống như là bị điện giật vậy, cô lập tức thu tay về, vẻ mặt không tự nhiên lắm.
“Ngày mai nếu còn muốn gặp người khác thì đừng có lộn xộn.” Đôi mắt sâu như mực của Long Tuyền Tích nhìn cô, thanh âm trầm thấp, vẻ mặt lạnh nhạt không phải vì cô không tự nhiên mà thay đổi.
Lê Băng Thanh không ngờ rằng anh lại còn nhớ cô ở nhà họ Hoắc bị mẹ của Hoắc Gia Dục tát một cái, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh bên cạnh, bởi vì khoảng cách quá gần, hô hấp hòa vào nhau, nhịp tim của cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Bầu không khí quá mờ ám, hô hấp của Lê Băng Thanh hơi loạn, càng không được tự nhiên, không thể để bản thân chìm dần vào trong không khí như này nữa, cô đưa tay muốn lấy túi đá trong tay Long Tuyền Tích , nhưng Long Tuyền Tích vẫn không có buông lỏng tay.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt sâu thẳm híp lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi, đừng có khóc vì một người không thương mình nữa, không đáng giá.”
Dứt lời, Long Tuyền Tích đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, cũng tiện đóng luôn cửa phòng cho cô.
Sau khi ra ngoài, Long Tuyền Tích tao nhã ngồi xuống ghế sofa ở phòng cách, sau đó gọi điện thoại cho phụ tá Lạc Khiêm của anh.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 30: ĐAU LÒNG VÀ HỐI HẬN
Trong điện thoại truyền đến thanh âm ngạc nhiên của Lạc Khiêm : “Ơ! Tổng giám đốc, sau giờ này anh vẫn chưa ngủ vậy? Là không ngủ được sao? Không phải là do nhớ tôi chứ? Muốn nghe tôi hát ru sao?”
“Khụ… Khụ…”
Trong điện thoại Lạc Khiêm hắng giọng, đang chuẩn bị hát ru, hai tròng mắt đen như mực của Long Tuyền Tích híp lại, ánh mắt lóe lên một tia hung ác, thanh âm lạnh như Thanh Thanh không có một tia nhiệt độ nào: “Trước bình minh ngày mai, nhất định phải khiến cho quán rượu Khuynh Tình và một người tên Tuyền Kha ở thành phố K biến mất.”
Vào lúc này, anh giống như là ác ma bước ra từ địa ngục vậy, ánh mắt lạnh như băng giống như là muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ vậy.
Người đàn ông trong điện thoại lập tức nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
…
Trong phòng ngủ, Lê Băng Thanh kinh ngạc nhìn cửa đóng lại, ánh mắt hơi ướt, sao anh lại biết cô khóc?
Cô đứng dậy, đi đến chiếc giường mềm mại, mệt mỏi nằm lên.
Bởi vì uống rượu, nên đầu óc cô bây giờ hơi choàng váng, cả người cô nóng lên, miệng khô khốc, ở trên giường uống hết nước.
Lúc này, cửa phòng ngủ được đẩy ra, thân hình cao lớn của người đàn ông đi vào.
Người đàn ông tiến vào chính là Long Tuyền Tích , bàn tay trắng ngần của anh bưng một ly nước, đi thẳng đến đầu giường, bật đèn đầu giường lên, thấy Lê Băng Thanh đang nhíu mày, môi khô nứt, anh đưa tay sờ lên trán cô, phát hiện nóng đến đáng sợ.
Anh cau mày, một tay đỡ cô dậy, động tác dịu dàng cho cô uống nước, sau đó kêu nhân viên khách sạn mang thuốc giảm sốt đến.
Một tay anh đỡ cô dậy, còn tự mình đút thuốc cho cô, ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy, cô đột nhiên đưa hai tay nhỏ bé ra ôm lấy eo anh, trong miệng còn lầm bầm: “Đừng đi… Đừng đi…”
Cơ thể Long Tuyền Tích hơi cứng lại, lại ngồi xuống, anh mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt xuất hiện đau lòng và hối hận: “Thanh Thanh, xin lỗi, giờ tôi mới xuất hiện trước mặt em, nếu biết trước em gả cho tên đó không hạnh phúc như vậy, năm đó tôi đã đưa em đi rồi.”
Thấy cô đau khổ như vậy, hắn hối hận, hối hận vì năm ngoái đã không mang cô từ hôn lễ rời đi.
Lê Băng Thanh một tí lại muốn uống nước, một tí lại nóng lạnh thất thường, anh vẫn luôn chăm sóc cho cô, gần như giày vò đến rạng sáng.
Lúc Lê Băng Thanh tỉnh lại, đã là ba giờ chiều.
Cô híp mắt, thấy mình đang ở trong căn phòng xa lạ, cô bật mình ngồi dậy, đưa tay vỗ đầu một cái, cảnh tượng đêm qua giống như phim ào ạt hiện trong đầu cô.
Cô bây giờ còn tính táo hơn so với tối ra, nhớ tới cô đã nói muốn phóng thích cùng Long Tuyền Tích, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng.
Sao cô lại uống rượu đến say mèm vậy? Còn chủ động cởi cúc áo của một người đàn ông, mà người kia lại là anh trai của Hoắc Gia Dục, thật sự mất mặt, cô khó xử đến chết mất.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Tỉnh rồi?”
Nghe thấy tiếng, Lê Băng Thanh ngước mắt lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Long Tuyền Tích, nhịp tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, không tự nhiên mà rũ mắt xuống: “ừ” một tiếng.
Chân dài của Long Tuyền Tích bước vào.
Lông mi thon dài của Lê Băng Thanh khẽ run, giống như là cánh bướm vậy, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài của anh, nhịp tim tăng nhanh theo từng bước chân của anh.
Anh đi đến trước mặt cô thì dừng lại, hơi thở mát lạnh thuộc về anh lại xuất hiện ở trong mũi, cô muốn lui về sau, lại bị một bàn tay trắng ngần ấm áp đặt lên trán cô.
Cô cứng đờ, trợn mắt nhìn Long Tuyền Tích: “Anh… Anh làm gì vậy?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 31: NGOÀI EM RA THÌ KHÔNG MUỐN GÌ CẢ
Long Tuyền Tích thấy cô phản ứng khá lớn, đôi mắt sâu thẳm đen như mực híp lại, ánh mắt lãnh đạm sắc bén nhìn cô, bàn tay to để trên trán cô nhẹ nhàng nâng cằm cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo: "Tại sao lại căng thẳng thế? Cô đang sợ cái gì?"
Lông mày thanh tú của Băng Thanh khẽ run lên, mắt ngạo nghễ nhìn Long Tuyền Tích, kiên cường chống đỡ đôi mắt đen, "Anh vừa đến đã sờ trán tôi. . . Sờ trán..ai cũng sẽ căng thẳng."
Long Tuyền Tích nheo mắt, hàng mi dài in bóng hình quạt lên gương mặt anh, đẹp động lòng người.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhấp, biểu cảm lãnh đạm không có một tia gợn sóng, giống như mặt hồ tĩnh mịch, giọng anh trầm thấp: "Tôi xem em đã đỡ sốt chưa?"
Đôi mắt trong veo đầy nước của Lê Băng Thanh nheo lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, đưa tay sờ trán: "Tối qua tôi sốt sao?"
"Ừ!" Mắt Long Tuyền Tích sâu thẳm, nhàn nhạt đáp một tiếng, đưa túi trong tay cho cô, giọng trầm thấp: "Vào phòng tắm thay."
Đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh hơi cau lại, tròng mắt liếc nhìn áo choàng tắm trên người mình, do dự một chút, mới nhận lấy túi trong tay anh, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng tắm, cô nhìn vào trong túi, thấy bên trong ngoài một chiếc váy trắng còn có đồ lót.
Khuôn mặt cô đỏ lên, anh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô.
Quần áo đều đúng cỡ của cô, mặc vào rất vừa vặn lại thoải mái, chuyện này làm cho cô hơi kinh ngạc.
Sao anh biết cỡ đồ của cô?
Quần áo đều là của Chanel, nhìn có vẻ không hề rẻ.
Thay quần áo xong, cô đi thẳng ra phòng ngủ.
Long Tuyền Tích đứng ở trong phòng khách sang trọng, thân hình anh cao dong dỏng, chiếc áo sơ mi đen, trước ngực không cài ba cúc, lộ ra khuôn ngực khỏe khoắn, làn da trắng khỏe, ống tay áo nút cài màu vàng, rạng rỡ trong ánh bình minh.
Ngũ quan như thần tạo, lông mày kiếm như vẩy mực, con ngươi đen hẹp quyến rũ như bầu trời đêm, vừa giống mắt phượng lại vừa giống mắt đào hoa. Sống mũi đẹp như đỉnh dốc, đôi môi mỏng, có hơi hồng, cao khoảng hơn một mét tám, vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược hoàn hảo, đường nét hoàn mỹ 360 độ không góc chết, bất kể là nhìn từ góc nào cũng gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Anh chỉ cần đứng đó đã là phong cảnh đẹp đẽ, trong trẻo lạnh lùng, cao quý, ưu nhã, mị hoặc, mê người.
Người ta thấy đồ đẹp hay người đẹp đều sẽ không kìm chế được nhìn thêm vài lần, Lê Băng Thanh cũng như vậy.
Hiếm khi cô quan sát Long Tuyền Tích cẩn thận như vậy, không khỏi nhìn anh nhiều thêm mấy lần.
Long Tuyền Tích thấy cô nhìn chằm chằm anh, cười nhạt, hỏi: "Cô không hài lòng với vẻ ngoài của tôi à?"
Nghe vậy, Lê Băng Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn anh, giọng có phần xa cách: "Cái đó. . . Quần áo bao nhiêu tiền? Tôi gửi tiền trả anh."
Đôi mắt thâm sâu của Long Tuyền Tích híp lại, rảo bước đi tới trước mặt cô, hơi nghiêng người, ánh mắt nhạy cảm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng gần kề tai cô: "Tôi không lấy tiền, tôi muốn. . ."
Đang nói chuyện, đôi tay thon dài của anh vén một lọn tóc ra sau tai cô, động tác dịu dàng ái muội, nửa câu sau lời làm trí tưởng tượng bay xa.
Hơi thở nam tính của anh tiến tới, đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh hơi cau lại, giống như vô tình lui về phía sau một bước.
Sau khi cô đứng thẳng lưng, mới ngước mắt nhìn anh, giọng hơi cứng rắn nói: "Tôi muốn trả tiền, chắc hẳn tôi không có thứ khác để cho anh."
Long Tuyền Tích liếc nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, đôi mắt càng âm trầm làm người ta không thể đoán được tâm tư: "Không cần, ngoài cô ra thì tôi không muốn gì cả."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 32: ANH NÓI MUỐN CÔ
Lời của anh làm Lê Băng Thanh giật mình: "Anh nói gì?"
Là cô nghe lầm sao? Anh nói muốn cô?
Nhưng cô là em dâu anh ta mà.
Mặc dù giữa bọn họ xảy ra một vài không nên chuyện phát sinh, nhưng đó chỉ là tai nạn.
Long Tuyền Tích ép tới gần cô, nhìn chằm chằm tròng mắt của cô hỏi: "Còn muốn nghe một lần nữa?"
Đối diện với anh mắt vô cùng hấp dẫn của anh, Lê Băng Thanh có loại cảm giác như hồn mình bị hút đi.
Cô âm thầm ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn về phía anh, nói: "Tôi rất cảm ơn anh tối hôm qua không vứt người say rượu tôi đây ở ngoài đường, mặc dù anh là anh cả của Hoắc Gia Dục , nhưng tôi và anh không quen..."
Long Tuyền Tích khẽ nheo mắt, cắt đứt lời cô: "Không quen? Cô thật sự không hề có chút ấn tượng với tôi?"
Ánh mắt lạnh nhạt của anh sắc bén thêm mấy phần, Lê Băng Thanh bị anh nhìn chằm chằm như vậy có cảm giác không tự nhiên, nhưng cô thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt ánh mắt sắc bén đó: "Xin lỗi, với tôi thì ngoài việc anh là anh trai của Hoắc Gia Dục, tôi không có bất kỳ ấn tượng nào. Còn nữa, tôi sẽ ly dị với Hoắc Gia Dục, cho nên anh không cần ngại lúc đòi tiền tôi, tiền quần áo tôi nhất định phải trả anh."
Cô vừa dứt lời, điện thoại Long Tuyền Tích vang lên, nhưng anh không trả lời, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn cô: "Cô muốn ly dị Hoắc Gia Dục ? Quyết định rồi?"
Giọng anh vẫn trầm thấp trong trẻo như cũ, nghe không ra buồn vui, sâu trong đôi mắt hiện lên tình ý không rõ ràng.
Lê Băng Thanh không hiểu sao anh phải hỏi chuyện cô ly dị Hoắc Gia Dục , có lẽ anh chỉ thuận miệng nên hỏi, không suy nghĩ nhiều, cô nhìn anh, trả lời: " Ừ. . ."
Long Tuyền Tích nghe cô trả lời xong thì nghe điện thoại.
Thấy vậy, Lê Băng Thanh nhìn anh, trong lòng cảm thấy anh hơi kỳ lạ.
Nghe điện thoại xong, Long Tuyền Tích nhìn cô, nói: "Tôi có một buổi họp, đưa cô về trước đã."
Lê Băng Thanh khẽ gật đầu, nở nụ cười lạnh nhạt: "Không cần, tôi có thể tự bắt xe về."
Thấy cô từ chối, Long Tuyền Tích cụp mắt, đột nhiên cầm cô tay cô, kéo cô gần lại mình.
Thấy vậy, Lê Băng Thanh một lần hoảng sợ trợn to hai mắt.
"Anh. . . Anh muốn làm. . ."
Long Tuyền Tích cúi đầu xuống, môi mỏng ghé bên tai cô, giọng nói có vẻ không vui: "Không cho phép sau này cô nói chúng ta không quen nhau, đừng quên, đêm đó chúng ta đã hôn rồi, ôm rồi, còn. . ."
"Anh cả." Lê Băng Thanh càng nghe càng lúng túng, cô không đợi anh nói xong, đỏ mặt cắt lời anh, cũng nhìn anh nói: "Chuyện đêm đó chỉ là một tai nạn, tôi đã quên nó đi, hy vọng anh cũng quên đi, không muốn nhắc lại."
"Cô gọi tôi là anh cả?" Nghe xong lời cô, Long Tuyền Tích nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen khó đoán.
Lê Băng Thanh cảm giác được hơi thở của anh hơi sai sai, rút ngay tay anh ra, cúi đầu xuống nói: "Lần nữa cám ơn anh, tôi đi về trước."
Dứt lời, cô xoay người bước nhanh ra ngoài.
Thấy vậy, đường cong trên mặt Long Tuyền Tích trở nên lạnh lùng cứng nhắc hơn.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào hướng rời đi Lê Băng Thanh , cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh của cô biến mất, anh vẫn đứng tại chỗ.
Rời quán rượu, Lê Băng Thanh đón xe về thẳng biệt thự Thúy Viên.
Sau đó đến phòng làm việc viết ba bản giấy ly hôn, khóe miệng cô vẽ nên nụ cười chua xót, ký tên mình vào.
Hôn nhân của cô và Hoắc Gia Dục đã hoàn toàn tan vỡ, không cần phải kéo dài nữa.
Cầm giấy ly dị, cô ngồi ở đại sảnh chờ Hoắc Gia Dục , chỉ là chờ tới tôi tối cũng không thấy Hoắc Gia Dục trở lại.
Lúc cô đang cuộn người ở ghế mơ màng ngủ, một giọng nói lạnh như băng có thêm phần châm chọc lọt vào tai cô: "Cô đang đợi tôi?"
Nghe tiếng, lông mi dài của Lê Băng Thanh khẽ run, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mê ly liếc nhìn người đàn ông đang lạnh lùng nhìn cô.
Mới vừa tỉnh ngủ khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ, hơn nữa dáng vẻ mơ màng của cô mang một sự cám dỗ trí mạng, làm người ta không thể rời mắt.
Hoắc Gia Dục liếc nhìn cô lúc này, yết hầu di chuyển lên xuống, ánh mắt lạnh như băng nóng bỏng thêm mấy phần, nhìn cô mang theo vẻ mê đắm.
Ngũ quan trắng ngần xinh đẹp tuyệt trần, mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày lá liễu, đôi mắt như nước suối yêu kiều, con ngươi đen như đá thủy tinh, mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi mềm mại hấp dẫn, một người đẹp khí chất thanh cao tao nhã.
Vóc người nhỏ nhắn thanh thoát, chiếc váy mỏng màu trắng, tô đậm đường cong chữ S của cô, giống như một đóa hoa huệ thanh nhã, tinh khiết, không nhiễm bụi trần, lại giống như một bông hoa hồng trắng kiêu ngạo, cao quý, đẹp lạnh lùng, gai góc, phảng phất sự lạnh lùng và kiêu ngạo bất khuất.
Lê Băng Thanh cũng không nhận ra ánh mắt Hoắc Gia Dục trên người cô mang theo sự nóng bỏng và mê mẩn, cô đứng lên, đưa giấy ly dị đã kí xong cho anh ta, mặt không cảm xúc nói: "Hoắc Gia Dục , đây là đơn ly dị tôi in, tôi không cần một đồng tiền nào của nhà họ Hoắc các anh, anh xem thử xem có vấn đề gì không, nếu như không có, ngày mai chúng ta sẽ tìm luật sư xử lý."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 33: CHỈ SỐ THÔNG MINH CỦA ANH ĐÚNG LÀ QUÁ THẤP
Hoắc Gia Dục liếc nhìn đơn ly hôn trên tay cô, ánh mắt rét lạnh mang theo một chút không thể tin nổi, anh ta nhìn thẳng vào cô, thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Hừ, anh ta thô lỗ giật đơn ly hôn trong tay cô, nhìn thấy cô đã ký tên rồi, trong lòng anh ta không khỏi bực bội, thậm chí là phẫn nộ.
Anh ta siết chặt đơn ly hôn trong tay, lạnh lùng nhìn cô: “Lê Băng Thanh, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt thì cũng nên có chừng mực, cô cho rằng như thế này là có thể uy hiếp tôi sao?”
Trái tim Lê Băng Thanh âm ỉ đau đớn, rốt cuộc trong lòng anh ta cô là hạng người gì, vậy mà bây giờ anh ta còn cho là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang xanh mét của anh ta, lạnh lùng nói: “Hoắc Gia Dục , tôi không có hứng thú chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, từ khi anh phản bội hôn nhân của chúng ta, anh đã không có tư cách bắt tôi làm bất kỳ chuyện gì cho anh rồi, anh ký tên đi! Chờ chúng ta ly hôn, anh sẽ biết có phải tôi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không.”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Gia Dục liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, từ trong mắt cô, anh ta không tìm nổi chút lưu luyến nào của cô đối với anh ta, trong lòng chợt hoảng hốt.
Anh ta lạnh lùng nheo mắt lại, bàn tay to lớn bóp cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Lê Băng Thanh, đừng giả vờ với tôi, không phải cô rất yêu tôi sao? Chúng ta kết hôn một năm, cho dù tôi lạnh nhạt với cô như thế nào, cô cũng không nhắc đến việc ly hôn, bây giờ cô lại nói muốn ly hôn với tôi, cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Nghe anh ta nhắc đến một năm này, trong lòng Lê Băng Thanh đau đớn không thôi, lại càng hối hận khôn cùng.
Cô dùng thời gian một năm chờ anh ta hồi tâm chuyển ý, bây giờ nghĩ lại, quả thật không đáng.
Cô lạnh nhạt kéo bàn tay đang bóp cằm cô của anh ta ra, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Hoắc Gia Dục , tin hay không tùy anh, anh bớt nói nhảm đi, ký tên là được.”
Hoắc Gia Dục nghe thấy giọng điệu kiên quyết của cô, ánh mắt anh ta rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại đầy hoảng hốt tức giận.
Cô chủ động nhắc đến việc ly hôn, anh ta phải vô cùng vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy không cam lòng chứ?
Anh ta lạnh lùng nhìn cô: “Lê Băng Thanh, cô đang đùa cái quái gì đấy? Cô biết rõ ông nội sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ly hôn, cô làm như vậy là cố ý muốn để cho ông nội giận tôi phải không? Cô đang trả thù tôi, cô muốn mượn tay ông nội đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Hoắc Thị? Cô thật quá mưu mô, tôi không thể ly hôn với cô như thế này được.”
Bởi vì lời nói của anh ta, bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn của Lê Băng Thanh siết chặt lại, đôi mắt rưng rưng toát vẻ tức giận: “Hoắc Gia Dục , chỉ số thông minh của anh đúng là quá thấp, nếu như đại não của anh có vấn đề, vậy phiền anh dùng tiểu não của mình mà suy ngẫm, tôi...”
Đột nhiên điện thoại di động của Hoắc Gia Dục vang lên, anh ta không chờ cô nói xong đã nhận điện thoại.
“Giai Giai...”
Lê Băng Thanh vừa nghe thấy Hoắc Gia Dục dịu dàng gọi tên Giai Giai thì đã biết người gọi đến là Lâm Giai, cũng càng quyết tâm ly hôn với anh ta hơn.
Chờ anh ta tiếp điện thoại xong, cô thản nhiên nói: “Hoắc Gia Dục , nếu như anh sợ ông nội biết chuyện chúng ta ly hôn, vậy chúng ta có thể lén ly hôn trước, sau đó tôi đến chỗ ông nội nói chuyện, tôi sẽ ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, như vậy chắc anh yên tâm rồi chứ!”
Đôi mắt lạnh buốt của Hoắc Gia Dục nheo lại, thấy cô không giống như đang nói dối, ánh mắt anh ta càng thêm sắc bén: “Lê Băng Thanh, cô cho rằng ông nội sẽ tin cô sao?”
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Băng Thanh nheo lại, cất cao giọng hỏi, gặp phải Hoắc Gia Dục như thế này, cho dù người tốt tính đến thế nào cũng sẽ bị anh ta chọc giận.
Hoắc Gia Dục ném đơn ly hôn trong tay cho cô, bàn tay to lớn bóp lấy cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, nói ra lời nói sẽ khiến anh ta hối hận: “Trừ phi cô ngoại tình...”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 34: THẬT SỰ NÊN MUA THUỐC NHỎ MẮT ĐỂ RỬA MẮT
Vẻn vẹn năm chữ, Lê Băng Thanh nghe thấy lại như sấm sét giữa trời quang, cô lùi lại một bước, tránh né đụng chạm của Hoắc Gia Dục , trái tim vô cùng đau đớn.
Đây chính là người chồng mà cô chờ đợi một năm sao? Đêm đó ở khách sạn hại cô mất đi trong sạch còn chưa đủ sao?
Trước đây cô đúng là bị mù nên mới thích người đàn ông khốn kiếp như vậy, cô thật sự nên đi mua một lọ thuốc nhỏ mắt mà rửa mắt.
Hai mắt cô ửng đỏ, cắn chặt môi dưới đang run rẩy, không cho mình rơi nước mắt trước mặt anh ta, giọng điệu nhẹ như lông hồng: “Hoắc Gia Dục , vì bảo vệ chính mình, anh quả thật không từ bất kỳ thủ đoạn nào...”
Xoay người, cô không quan tâm đến Hoắc Gia Dục nữa, chạy thẳng lên tầng, đi được một lát, giọng nói của cô tựa như từ một nơi xa xăm vọng lại, khiến cho người ta không thể phỏng đoán: “Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như anh mong muốn.”
Hoắc Gia Dục vẫn cứ sững sờ đứng tại chỗ nhìn Lê Băng Thanh, mãi đến khi hình bóng của cô biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, anh ta vẫn đang đứng nguyên ở đó.
“Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như anh mong muốn.” Câu nói này giống như một cái gai đâm vào trái tim anh ta, khiến cho anh ta vô cùng buồn bực, trái tim âm ỉ đau nhức.
Lúc này, điện thoại di động của anh ta lại vang lên, anh ta vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng khách.
Lê Băng Thanh lên tầng thì vào trong phòng dành cho khách, lần này cô không khóc vì Hoắc Gia Dục nữa, bởi vì nhớ đến câu nói kia của Long Tuyền Tích , không cần khóc vì người không yêu thương cô, không đáng.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Hoắc Gia Dục đều không trở về biệt thự, Lê Băng Thanh cũng rất yên lặng.
Trước kia bởi vì vẫn còn ôm hi vọng đối với Hoắc Gia Dục , cô luôn luôn chờ ở trong nhà, làm một người vợ tốt chờ chồng trở về, nhưng bây giờ không cần nữa.
Cô bấm số điện thoại của bạn thân Lâm Khiết Khiết: “Khiết Khiết, tớ muốn tìm một công việc, không muốn ngày ngày buồn bực ở trong nhà nữa.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng tán thành của Lâm Khiết Khiết: “Thanh Thanh, cậu nên như thế này từ sớm, làm việc rồi cậu sẽ không mỗi ngày đều nhớ đến tên khốn kiếp Hoắc Gia Dục kia nữa, gần đây tập đoàn trang sức TE đang tuyển nhà thiết kế, tớ chuẩn bị thử xem, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Tớ...” Đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh khẽ nhíu lại: “Chắc yêu cầu cao lắm nhỉ? Khiết Khiết, cậu biết đấy, tớ còn chưa hoàn thành chương trình học tập thì đã gả cho Hoắc Gia Dục rồi, vì vậy...”
“Thanh Thanh, tớ cảm thấy không đáng thay cậu, chương trình học tập của cậu còn chưa hoàn thành thì đã gả cho tên khốn kiếp Hoắc Gia Dục kia, bây giờ cậu chưa đầy hai mươi hai tuổi mà đã kết hôn rồi... nhưng cậu yên tâm, tớ nghe nói TE không quan trọng bằng cấp, chỉ cần có tác phẩm thiết kế tốt là có hi vọng được tuyển, với tài năng của cậu ở mặt này, tớ tin chắc rằng cậu sẽ được tuyển.”
Khóe môi Lê Băng Thanh cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy được, chúng ta cùng đi phỏng vấn.”
“Vậy ngày mai nhé, cứ quyết định vậy đi.”
Ngày hôm sau, Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết cùng nhau đi phỏng vấn, may mắn là cả hai người đều trúng tuyển.
Để ăn mừng, Lâm Khiết Khiết đề nghị đi ăn một bữa.
Hai người đi đến một nhà hàng Tây tên là Ngự Yến Lâu ở thành phố K.
Ngự Yến Lâu là nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố K, bên trong trang trí vô cùng xa hoa, kết hợp giữa màu đen tuyền và vàng óng, tràn đầy hơi thở lãng mạn, sàn nhà tông vàng nâu, đèn chùm pha lê khổng lồ cổ điển tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trên mỗi một chiếc bàn đều bày một bó hồng mân côi tươi xinh, hai ngọn nến pha lê, ánh nến vàng óng lập lòe như ánh sao, là địa điểm tốt cho những cặp yêu nhau hẹn hò ăn cơm.
Đương nhiên, không chỉ là người yêu mới đến nơi này ăn cơm.
Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết tiến vào nhà hàng, ngồi xuống vị trí đã đặt trước.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 35: CẬU LONG, CẨN THẬN
Hôm nay Lê Băng Thanh mặc một chiếc váy cúp ngực bó sát màu bạc, phác họa hoàn mỹ dáng người mảnh mai duyên dáng của cô, trong quyến rũ không mất đi lịch sự, bên ngoài khoác áo lửng tay màu trắng, mái tóc xoăn dài xõa xuống, vô cùng cuốn hút, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp đầy nét thanh xuân của mình, lại càng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cô vừa đi vào nhà hàng đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của đàn ông bên trong.
Đôi mắt long lanh trong suốt ngắm nhìn nhà hàng, cô nhíu mày nhìn Lâm Khiết Khiết ngồi ở đối diện mình, thấp giọng nói: “Khiết Khiết, chắc nơi này đắt lắm! Bữa này để tớ mời.”
Lâm Khiết Khiết mặc một chiếc váy màu cam lộ phần eo thon gọn, yêu kiều quyến rũ.
Dáng người của cô ta mảnh mai xinh đẹp chẳng kém Lê Băng Thanh, mái tóc dài màu nâu nhạt uốn thành những gợn sóng lớn tùy tiện xõa sau vai, đôi mắt cuốn hút vô ngần, làn da trắng nõn, bờ môi đỏ tươi quyến rũ, so với khí chất thanh nhã như bách hợp của Lê Băng Thanh, cô ta lại giống như một đóa hồng đỏ rực như lửa, rực rỡ đầy cuốn hút, là kiểu phụ nữ quyến rũ nóng bỏng.
Cô ta nhìn Lê Băng Thanh đang nhíu mày, mỉm cười nói: “Honey, tớ hiểu rõ tình hình của cậu, mặc dù cậu kết hôn với Hoắc khốn kiếp, nhưng anh ta chưa bao giờ cho cậu tiền, tiền của cậu đều là do cậu tự kiếm được từ bán hàng, mỗi tháng còn phải cho mẹ và cậu của cậu nữa, bữa này vẫn là để tớ mời đi, lần sau cậu mời.”
Ngay sau đó, Lâm Khiết Khiết đưa menu cho cô, cong môi nói: “Gọi món trước đã.”
Lê Băng Thanh ngước mắt nhìn cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười yếu ớt, trong lòng rất cảm động, có một người bạn tốt như vậy, cô cảm thấy rất vui mừng.
Cô rũ mắt, ánh mắt vừa dừng trên menu, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hô kinh ngạc của Lâm Khiết Khiết.
“Thanh Thanh, mau nhìn, nam thần...”
Nghe thấy hai chữ ‘nam thần’, trái tim Lê Băng Thanh không nhịn được run rẩy, cô lập tức ngước mắt nhìn về phía Lâm Khiết Khiết chỉ, quả nhiên nhìn thấy Long Tuyền Tích , đi cùng anh còn có hai người đàn ông khác.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm Armani màu bạc ôm người, quần Tây Calvin màu trắng vừa vặn, không thắt cà vạt, áo sơ mi bung hai chiếc cúc kim cương ở phía trên, khẽ lộ ra lồng ngực rắn chắc, khí chất vừa thanh cao lạnh lẽo, lại vừa tôn quý quyến rũ, là người hấp dẫn nhất trong ba người.
Nhân viên phục vụ và khách khứa trong nhà hàng, cho dù là nam hay nữ đều dừng mắt trên người anh.
“Cậu Long, tôi có một đề nghị, sau này anh ra ngoài tốt nhất nên đeo mặt nạ, gương mặt này của anh khiến cho cả nam lẫn nữ đều mê mẩn, cẩn thận không bảo vệ được trinh tiết đâu ~”
Người nói chuyện là người đàn ông ngồi đối diện Long Tuyền Tích , tên là Lăng Dịch Phong, cậu chủ tập đoàn Lăng Phong, gương mặt đẹp trai cuốn hút, đường nét góc cạnh rõ ràng, làn da rất trắng, sống mũi cao thẳng mang theo khí chất của người phương Tây, đồng tử màu nâu quyến rũ mê người, môi mỏng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt, xen lẫn khí chất tà ác khiến cho người ta nhìn không thấu. Anh ta mặc một bộ Âu phục thoải mái, sơ mi Armani màu trắng, thân hình cao lớn, chiều cao ước chừng như Long Tuyền Tích , toàn thân toát ra hơi thở tà ác, nhưng lại không mất đi ưu nhã, cao quý.
Người đàn ông ngồi cạnh anh ta có vóc người vô cùng gầy gò, tóc ngắn vừa phải, tóc mái được cắt vát khéo léo che khuất vầng trán, giữa đôi lông mày lộ rõ vẻ thanh tú, làn da trắng ngần nhẵn mịn, đường cong khuôn mặt dịu dàng, đồng tử đen trắng rõ ràng, đôi môi khẽ mím, sắc môi màu hồng phấn nhàn nhạt, khí chất nho nhã, lịch sự, dịu dàng. Trên người mặc trang phục thường ngày của Burberry, tay trái đeo đồng hồ Patek Philippe, càng làm nổi bật khí chất nhã nhặn của anh ta. Mặc dù cao hơn mét bảy, nhưng đứng cùng Long Tuyền Tích và Lăng Dịch Phong trên một mét tám mươi tám, càng lộ rõ dáng người gầy gò của anh ta.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 36: TRA NAM TIỆN NỮ ĐI RA LẮC LƯ
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh ta nhìn chằm chằm Long Tuyền Tích , nho nhã cười: "Tuyền Tích , tôi cảm thấy lời Dịch Phong nói rất đúng, cậu nên đeo mặt nạ vào đi, hai cô gái ở bàn bên kia nhìn cậu từ lâu lắm rồi."
Long Tuyền Tích nghe vậy thì khẽ nheo đôi mắt thâm thúy, lạnh nhạt liếc nhìn nhà ăn, vừa lúc bắt gặp Lê Băng Thanh ngồi cách đó không xa, hai người bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt anh nheo lại, kinh ngạc chợt xẹt qua con ngươi, như là không ngờ rằng có thể trùng hợp gặp được cô ở đây như vậy.
Giây phút anh nhìn qua, tim Lê Băng Thanh như đập nhanh hơn bình thường.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đột nhiên nóng lên khó hiểu.
"Băng Thanh, sao cậu lại đỏ mặt? Đừng nói là... Bởi vì nam thần nhé?" Lâm Khiết Khiết chau mày, khuôn mặt đầy tươi cười nhìn chằm chằm Lê Băng Thanh
"Tớ nào có đỏ mặt?" Lê Băng Thanh sờ sờ mặt, làm bộ như giận dữ, lườm cô bạn một cái: "Cậu đừng nói lung tung, sao tớ có thể đỏ mặt vì anh ấy được, anh ấy là anh trai Hoắc Gia Dục đấy."
"Cái gì? Anh... Anh trai?" Hai mắt Lâm Khiết Khiết mở to, kinh ngạc nhìn Lê Băng Thanh, thấp giọng hỏi: "Băng Thanh, sao lại như vậy? Sao nam thần lại là anh trai của tên đểu cáng đó?"
Đôi mày thanh tú của Lê Băng Thanh khẽ nhau, cô liếc nhìn Lâm Khiết Khiết : "Chuyện của nhà họ Hoắc tớ cũng không rõ lắm, tớ chỉ biết anh ấy ra nước ngoài từ rất sớm, hình như anh ấy và Hoắc Gia Dục cùng ba khác..."
Từ "mẹ" còn chưa nói ra khỏi miệng, Lê Băng Thanh đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn hai người đi vào.
Hôm nay thật đúng là trùng hợp, thế mà Hoắc Gia Dục và Hạ Giai lại đến đây dùng cơm.
"Băng Thanh, sao vậy?" Lâm Khiết Khiết thấy Lê Băng Thanh đột nhiên không nói nữa thì hỏi, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô ấy, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Gia Dục đang thân thiết ôm eo Hạ Giai , nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Ôi đệch, tên để cáng họ Hoắc còn rất kiêu ngạo, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ôn tiểu tam lượn lờ khắp nơi, anh ta coi cậu không tồn tại à! Băng Thanh, hôm nay tớ đặc biệt muốn thay cậu dạy cho đôi tra nam tiện nữ này một bài học."
Dứt lời, Lâm Khiết Khiết lập tức chuẩn bị chạy đến chỗ Hoắc Gia Dục và Hạ Giai .
Lê Băng Thanh thấy thế, vội kéo cô ấy ngồi xuống, nói với ngữ khí bình thản: "Khiết Khiết , đừng làm bẩn tay cậu."
Lúc cô nói lời này, vừa lúc Hoắc Gia Dục ôm Hạ Giai đi ngang qua, anh ta phẫn nộ liếc nhìn cô một cái, sau đó mời tìm vị trí ngồi xuống cùng Hạ Giai.
Hạ Giai mặc một cái váy dài cổ chữ V màu đỏ bó sát, dáng người nhỏ xinh, làm cho người ta có cảm giác yêu đuối, nhịn không được đau lòng muốn che chở, màu da trắng mịn, mặt ngỗng, trang điểm diễm lệ, mặt mày lộ ra vẻ kiêu căng, mặc dù cũng là mỹ nữ, nhưng so với Lê Băng Thanh thì cô ta thiếu đi khí chất thanh nhã mê người.
Hoắc Gia Dục lại mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cà vạt sọc chéo màu tím sẫm và quần tây đen được làm thủ công, tất cả đều của nhãn hiệu Serutti, anh ta cũng có được chiều cao 1m85, dáng người tuấn lãng, lông mày như mực, một đôi mắt sắc lạnh, môi dày vừa phải, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt cương nghị, tuy là em trai Long Tuyền Tích nhưng tướng mạo hai người chỉ giống nhau ba phần, khí chất lại hoàn toàn khác nhau, anh ta khiến người khác cảm thấy lạnh như băng, xa cách, quyến rũ lạnh lùng và sắc bén, Long Tuyền Tích lại làm cho người ta cảm thấy cao nhã, khí phách, khí vũ hiên ngang rồi lại sâu không lường được, thần bí vô cùng, vô hình trung làm cho người ta cảm nhận được khí thế khiếp người.
Vị trí của Hạ Giai và Hoắc Gia Dục vừa lúc ngay bên cạnh Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết .
Mới vừa ngồi xuống, giọng nói kiều mị của Hạ Giai đã truyền đến: "Gia Dục , hay là chúng ta ăn cơm ở chỗ khác đi! Em không muốn làm chị khó chịu."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 37: TIỂU TAM, KỸ THUẬT HẠ TIỆN LÀ HẠNG NHẤT.
Lâm Khiết Khiết vừa nghe được những lời của Hạ Giai thì tức giận, giọng nói của cô có phần không tốt: "Có người trời sinh có dáng vẻ ti tiện còn chưa nói, lại còn thích làm con giáp thứ 13, quả nhiên là trồng dưa thì được dưa, tiểu tam sinh ra cũng là tiểu tam, việc khác thì không biết thế nào, riêng hạ tiện thì là hạng nhất, còn có vị tra nam, luyện phách chân công nhiều, sớm muộn gì cũng thương thân, một kẻ luyện kỹ thuật hạ tiện, một kẻ luyện phách chân công, trời sinh một đôi."
Hạ Giai nghe được những lời này của Lâm Khiết Khiết thì vô cùng tức giận, cô ta siết chặt hai tay, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không dám cãi lại, cô ta biết nếu mình mà nói chuyện thì chẳng khác nào thừa nhận mình chính là tiểu tam.
Nhà ăn có nhiều người, cô ta không thể để mất mặt được.
"Gia Dục ..." Hai mắt cô ta mông lung đẫm lệ, ngước nhìn Hoắc Gia Dục , dáng vẻ tủi thân vô cùng.
Hoắc Gia Dục thấy thế, mày nhíu lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ tức giận, anh ta liếc nhìn Lê Băng Thanh, trong đôi mắt sắc bén mang theo ý cảnh cáo.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Gia Dục , Lê Băng Thanh chau mày, ngực hơi khó chịu, nhưng đã không còn cảm giác đau tâm tê phế liệt.
Đối với Hoắc Gia Dục , cô đã chết lặng.
Lâm Khiết Khiết che mũi, nhíu mày nhìn Lê Băng Thanh: "Băng Thanh, sao đột nhiên tớ lại ngửi thấy mùi hôi nhỉ? Hồ ly tinh chạy đến nhà ăn làm gì? Thật khó ngửi, chúng ta đổi bàn đi."
Dứt lời, cô lập tức kéo Lê Băng Thanh đứng lên, đi đến phía bàn của Long Tuyền Tích .
Long Tuyền Tích thấy Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết cùng nhau đi tới, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, ánh mắt lạnh nhạt vẫn luôn dừng trên người Lê Băng Thanh.
Mà Lê Băng Thanh căn bản không ngờ rằng Lâm Khiết Khiết nói đổi bàn thế nhưng lại lôi kéo cô đến bàn của Long Tuyền Tích .
Càng tới gần Long Tuyền Tích , càng làm tim cô đập mạnh, cô càng xấu hổ khi thấy hai người đàn ông trên bàn nhìn chằm chằm vào cô và Lâm Khiết Khiết vì ngạc nhiên.
So sánh với cô, Lâm Khiết Khiết lại tương đối bình tĩnh, cô liếc nhìn ba người ngồi ở bàn, cười nói: "Chào, các anh không ngại nếu chúng tôi ngồi ở đây chứ?"
Chàng trai ngồi đối diện Long Tuyền Tích , dáng vẻ không đứng đắn chính là Lăng Dịch Phong , anh ta nhíu mày: "Có mỹ nữ ngồi cùng, đương nhiên không ngại."
Lâm Khiết Khiết cười với Lăng Dịch Phong, nhướng mày nhìn Lê Băng Thanh: "Băng Thanh, cậu ngồi ở đó."
Nói xong, không biết cô vô tình hay cố ý mà cô lại dùng sức đẩy Lê Băng Thanh một cái.
"A...." Lê Băng Thanh bị cô đẩy đột ngột như vậy, trong tâm có phần không vững, lập tức ngã nhào vào trong ngực Long Tuyền Tích , nếu không phải Long Tuyền Tích nhanh tay đỡ bàn thì hai người đã ngã xuống đất vì va chạm.
Bạn tốt của Long Tuyền Tích và Lăng Dịch Phong thấy thế, nheo lại đôi mắt tà ác màu nâu nhạt quyến rũ, khóe môi nở một nụ cười xấu xa và nói với giọng điệu trêu tức: "Tuyền Tích , đã nói cậu nên đeo mặt nạ rồi mà, nhìn xem, bị nhào vào rồi! Cẩn thận khó giữ được trinh tiết đấy!"
Nằm trong ngực Long Tuyền Tích , Lê Băng Thanh nhíu đôi mày thanh tú, không khí xung quanh đều mang theo hơi thở mát lạnh của anh.
Khi ngã vào ngực anh, cánh tay mảnh khảnh của cô đã ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Mà bàn tay thon dài của anh lại đang đặt lên eo cô.
Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
Hoắc Gia Dục đứng cách đó không xa nhìn thấy thế, đôi mắt lạnh lùng trừng lên, khuôn mặt tuấn tú bị tức giận che kín.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Băng Thanh đỏ lên, vừa ngước mắt đối diện với đôi mắt hẹp hài thâm thúy của Long Tuyền Tích , cô cụp mắt, xấu hổ nói: "Không... Xin lỗi..."
Lúc này, phía sau anh truyền đến tiếng chọc tức của Lăng Dịch Phong : "Tuyền Tích , người đẹp này cố lấy dũng khí để bày tỏ yêu thương nhung nhớ đối với cậu, có phải cậu nên thưởng cho cô ấy một chút không? Hôn một cái, hôn một cái..."
Lăng Dịch Phong nói như vậy, Lâm Khiết Khiết đồng ý liếc nhìn anh ta một cái, cũng ồn ào theo: "Đúng! Hôn một cái, hôn một cái..."
Bọn họ vừa náo loạn như vậy, mọi người trong nhà ăn đều nhìn lại đây.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 38: GIẬT MÌNH, ANH HÔN CÔ THẬT RỒI
Khuôn mặt Lê Băng Thanh xinh đẹp nhỏ máu, cô ngước mắt nhìn Long Tuyền Tích , bắt gặp ánh mắt sâu như đáy hồ của anh.
Thu tầm mắt lại, cô đang muốn đứng dậy, nhưng eo của cô đang thắt lại, một cánh tay mảnh khảnh ôm vào trong lòng.
“Anh...... ưm......”
Trên môi một trận ẩm ướt, đôi môi Long Tuyền Tích mỏng đẹp dán vào cánh môi đầy đặn của cô, rơi xuống một nụ hôn.
Lê Băng Thanh bởi vì anh đột nhiên cử động mà ngơ ngẩn, trong đầu mơ hồ hơi không biết làm sao, đôi mắt nước xinh đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn, “Anh......”
Đôi môi của Long Tuyền Tích cong ra một đường cong hoàn mỹ, cúi đầu xuống bên tai cô, thanh âm khàn khàn mê người :”Nếu tôi không hôn cô, cô sẽ rất mất mặt.”
Một câu này của anh nói rõ, anh đang nghĩ cho cô.
“Anh...... “ Lê Băng Thanh há to miệng, không biết nói gì, anh hôn cô, lại còn có thể tìm ra lí do đường hoàng như vậy, vậy cô không phải còn cần cảm ơn anh đấy chứ.
Lâm Khiết Khiết, Lăng Dịch Phong, cùng người đàn ông có thân hình gầy gò Tô Chiến kia đều mở to hai con ngươi, sững sờ nhìn hai người.
Lăng Dịch Phong cùng Tô Chiến làm sao cũng không nghĩ tới Long Tuyền Tích vậy mà lại hôn Lê Băng Thanh thật, dù sao bọn họ biết anh nhiều năm như vậy, anh tính cách thâm trầm lạnh lùng, kiêu ngạo, chưa từng thấy anh để một người phụ nữ gần mình trong vòng ba bước, chớ nói chi là hôn một người phụ nữ.
Bọn họ suýt nữa đều cho rằng anh là hòa thượng thanh tâm quả dục.
Ngồi tại cách đó không xa Hoắc Gia Dục thấy thế, hai con ngươi kia lạnh lùng bốc cháy lên lửa giận, khuôn mặt cương nghị tuấn tú hiện lên sắc xanh xám, sự phẫn nộ tựa như là bắt gian phu dâm phụ tại trận vậy.
Phát giác có người nhìn mình lom lom đầy phẫn nộ, Lê Băng Thanh ngước mắt, nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Hoắc Gia Dục .
Thấy dáng vẻ của anh ta hận không thể bóp chết cô, cô thật không rõ anh ta tức giận cái nỗi gì, anh ta không quan tâm cô không phải sao?
Nhất định là lòng tự trọng của người đàn ông, dù sao trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của anh ta, cô ở trước mặt mọi người cùng người đàn ông khác anh anh em em, anh ta cảm thấy thật mất mặt.
Huống chi, người đàn ông này lại là anh của anh ta.
Cô từ trong ngực Long Tuyền Tích lui ra ngoài, bỏ lại một câu đi toilet, rồi vội vàng rời đi.
Trong toilet, Lê Băng Thanh ghé vào rửa mặt, đôi mắt nước xinh đẹp nhìn mình trong gương.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng trong gương, cô dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, đợi mặt không đỏ như trước nữa, nhịp tim bình thường trở lại, mới đi ra khỏi toilet, đã thấy Hoắc Gia Dục sắc mặt tái xanh đứng bên ngoài toilet, ánh mắt sắc bén hận không thể xé cô thành mảnh nhỏ.
Mắt cô híp lại, giả bộ như không nhìn thấy, đang chuẩn bị đi qua, lại bị Anh ta hung hăng bóp chặt lấy cổ tay.
“Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra?” Lê Băng Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, dùng sức tránh thoát sự kiềm chế của anh ta.
Anh ta tức giận đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cô một cách trịch thượng
“Lê Băng Thanh, cô ăn gan báo rồi? Cô lại dám ở ngay trước mặt tôi anh anh em em với anh của tôi, đừng quên, cô vẫn là mợ chủ Hoắc.” Thanh âm của anh ta rét lạnh băng lãnh, cực kỳ phẫn nộ.
Nghe được ba chữ mợ chủ Hoắc trong miệng anh ta, Lê Băng Thanh muốn ôm bụng cười to, anh ta không phải nói cho tới bây giờ chưa từng xem cô là mợ chủ Hoắc sao? Bây giờ lại tới chất vấn cô, anh ta dựa vào cái gì?
Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn sao? Anh ta dắt theo tiểu tam rày đây mai đó, dựa vào cái gì đến quản cô?
Lê Băng Thanh đối đầu ánh mắt phẫn nộ rét lạnh của Hoắc Gia Dục , cười nhạt một tiếng: “Hoắc Gia Dục , anh sai rồi, mợ chủ Hoắc ở bên ngoài, anh không phải tìm người để tôi vượt tường sao.”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 39: SO VỚI CẶN BÃ, ANH ẤY KÉM XA ANH.
Hoắc Gia Dục siết chặt hai tay, trên trán gân xanh tuôn ra, ánh mắt lạnh lẽo, “Cho nên cô tìm anh cả của tôi? Các người đã làm chuyện đó? Lê Băng Thanh, cô thật sự là đồ ti tiện, chỉ bằng cô không xứng với anh ta ......”
Anh chọc giận Lê Băng Thanh đến cực hạn, cô nhắm mắt lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn anh ta:“Hoắc Gia Dục , tôi quả thật không xứng với anh ta, cho nên lúc đầu mới rút lui mà gả cho kẻ thứ hai là anh, bây giờ chúng ta đều muốn ly hôn, anh không có quyền quản chuyện của tôi, tôi quyến rũ ai không có quan hệ gì với anh.”
“Rút lui mà gả cho kẻ thứ hai”, Hoắc Gia Dục bởi vì mấy chữ này, tức giận nghiến răng nghiến lợi, cánh tay trắng ngần hung hăng nắm hàm dưới của cô, hai con ngươi đầy lệ khát máu nhìn cô, giận dữ hét: “Lê Băng Thanh , cô muốn chết có phải không? Ý của cô là tôi không bằng anh ta?”
Hàm dưới bị bóp đau nhức, đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh nhíu lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn anh ta, khóe môi cong ra một nụ cười mỉa mai: “Đừng nhụt chí, so với cặn bã, anh ấy kém xa anh.”
“Cô......” Ánh mắt tức giận Hoắc Gia Dục càng ngày càng ngoan lệ khát máu, tăng lực nắm hàm dưới của cô, cả giận nói: “Lê Băng Thanh, tôi thấy cô thật sự chán sống rồi.”
Hàm dưới truyền đến sự đau đớn kịch liệt, Lê Băng Thanh cảm thấy cằm của mình sắp bị bóp nát.
Ánh mắt của cô tràn lên sự tức giận, giơ chân lên, thừa dịp Hoắc Gia Dục không để ý, ra sức đá mạnh vào chỗ đó.
“Ui...... “
Hoắc Gia Dục kêu lên một tiếng đau đớn, buông hàm dưới của cô ra, lông mi nhíu chặt, trên mặt thống khổ không chịu nổi.
Lê Băng Thanh thừa cơ đẩy anh ta ra, vừa vặn nhìn thấy Long Tuyền Tích đang đi về hướng toilet.
Cô bước nhanh đi lên trước, tinh tế vòng lấy cổ anh, chủ động ấn một nụ hôn trên đôi môi của anh.
Long Tuyền Tích giật mình, ánh mắt thâm thúy khóa chặt cái người đang chủ động hôn anh kia, ánh mắt u ám, khiến người ta không thấu.
Hoắc Gia Dục ngước mắt vừa vặn nhìn thấy Lê Băng Thanh hôn Long Tuyền Tích , anh ta tức giận siết chặt hai tay, giống như dã thú đầy phẫn nộ nhìn cô: “Lê BăngThanh, đừng quên, cô vẫn là vợ của tôi, chú ý hành động của mình.”
Nghe được giọng nói phẫn nộ sau lưng truyền đến, Lê Băng Thanh không để ý đến Hoắc Gia Dục , mà kéo cánh tay Long Tuyền Tích , nhìn anh, cười nhạt một tiếng: “Chúng ta đi.”
Lập tức cô kéo Long Tuyền Tích quay người nhanh chóng rời đi.
Hoắc Gia Dục nhìn bóng lưng hai người rời đi, tức giận nện một quyền vào tường......
Lê Băng Thanh kéo cánh tay Long Tuyền Tích đi đến khúc quanh của hành lang, buông anh ra, ngước mắt hơi xấu hổ nhìn anh: “Vừa nãy thật xin lỗi, tôi lợi dụng anh.”
Môi mỏng của Long Tuyền Tích khẽ nhếch, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cô một vòng, cất bước rời đi.
Thấy anh dường như tức giận, đôi mi thanh tú Lê Băng Thanh nhẹ chau lại, đuổi theo, chặn trước người anh ấy, mang theo áy náy nhìn anh: “Tôi không phải cố ý muốn lợi dụng anh, chỉ là anh đúng lúc xuất hiện, tôi......”
Long Tuyền Tích không chờ cô nói xong, ánh mắt càng thâm trầm, vượt qua cô, trực tiếp rời đi.
“Này...... anh...... “ Lê Băng Thanh nhìn bóng lưng anh tuấn đĩnh đạc của Long Tuyền Tích , đôi mi thanh tú nhăn lại, anh vậy mà không đợi cô nói xong đã bỏ đi.
Trở lại phòng ăn, Lê Băng Thanh thấy Long Tuyền Tích đã trở về chỗ ngồi, mà hai người bạn và Lâm Khiết Khiết đều không thấy.
Mắt cô hơi híp, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Lâm Khiết Khiết: “Khiết Khiết, cậu đi đâu vậy?”
“Thanh Thanh, thật ngại quá, tớ tạm thời có việc, về nhà trước.”
“Cậu về nhà? Vậy tớ một mình làm sao bây giờ?” Lê Băng Thanh híp híp mắt, cô sao lại cảm giác là cô ấy cố ý.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 40: HÔN LẠI, TÔI KHÔNG TỨC GIẬN
“Không phải còn có nam thần sao?” Nói xong lời này, Lâm Khiết Khiết cúp điện thoại gấp.
Lê Băng Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đen thui, đôi mắt nheo lại, càng cảm thấy cô ấy là cố ý, cô ngước mắt nhìn về phía Long Tuyền Tích , thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta là đường cong lạnh lẽo cứng rắn, đôi môi mỏng tinh tế vẫn như cũ mím chặt, toàn thân ẩn hiện một màn khí lạnh khiếp người.
Đôi mi thanh tú của cô nhăn nhăn, trù trừ có muốn đi qua hay không, chỉ có cô và anh, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Ngay lúc cô do dự, Long Tuyền Tích đứng lên, sau đó tính tiền rời đi.
“Này...... Cái kia...... “
Lê Băng Thanh thấy anh rời đi, quỷ thần xui khiến đuổi theo.
“Đợi đã...... “ Thấy Long Tuyền Tích chuẩn bị ngồi vào trong xe của anh, cô lập tức chạy vọt tới trước người anh.
Mắt dài của Long Tuyền Tích thâm thúy nhìn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô gái nhỏ vọt tới trước người, môi mỏng nhấp nhẹ, ngữ khí đạm mạc: “Có việc gì?”
Lê Băng Thanh vì chạy, hơi thở hổn hển, động tác run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú hơi phiếm hồng, càng thêm xinh xắn đáng yêu, mê người.
Ánh mắt Long Tuyền Tích thâm thúy khóa chặt cô, ánh mắt đạm mạc dịu dàng đi mấy phần.
“Tôi......” Lê Băng Thanh ngước mắt nhìn Long Tuyền Tích , đang muốn lên tiếng, thoáng nhìn Hoắc Gia Dục và Hạ Giai đi đến.
Cô giương môi cười một tiếng: “Tôi muốn anh đưa tôi về.”
Lập tức cô kéo cửa của ghế phụ lái, trực tiếp ngồi xuống.
Thấy thế, Long Tuyền Tích thâm trầm liếc cô một chút, ngồi vào trong xe, đạp xuống chân ga rời đi.
Trên đường trở về, Long Tuyền Tích một mực lái xe, không lên tiếng, đôi môi anh đào mím chặt, quanh thân ẩn hiện ra một luồng hơi lạnh.
Lê Băng Thanh giống như cảm nhận được ý lạnh, ngồi lẳng lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đến nghẹt thở bên cạnh.
Thấy anh nãy giờ không nói gì, đôi mi thanh tú Lê Băng Thanh nhíu lên, chẳng lẽ anh còn đang tức giận?
Đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại, thanh âm thanh mảnh: “Anh còn đang tức giận?”
Long Tuyền Tích chưa trả lời, tiếp tục lái xe, lúc Lê Băng Thanh cho là anh sẽ không trả lời, anh lại đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, nghiêng thân tới gần cô: “Cô quan tâm sao?”
Khí tức mát lạnh thuộc về anh xông vào mũi, Lê Băng Thanh giật mình, hô hấp hơi căng lên, mắt không hiểu nhìn anh, “Quan tâm gì cơ?”
Long Tuyền Tích xích lại gần cô mấy phần, cho đến khi xém chút nữa trúng chóp mũi, anh mới trầm giọng hỏi: "Tôi tức giận hay không, cô quan tâm sao?"
Hai người quá gần, lúc anh nói chuyện, giữa răng môi thở ra luồng khí tỏa ra trên mặt Lê Băng Thanh, cảm giác ngứa kia làm cô không hiểu khẩn trương.
Thân hình thon dài như lông chim của cô run rẩy, tầm mắt khẽ rũ xuống: “Chuyện này và chuyện tôi có quan tâm hay không không liên quan, tôi lợi dụng anh, nhất định phải xin lỗi anh......”
Nói đến đây, cô ngừng lại, con ngươi trong sáng như đáy hồ nhìn khuôn mặt anh tuấn, tiếp tục nói: “Qủa thật anh cũng không mất mát gì, tôi cũng chỉ hôn nhẹ thoáng qua mà! Hẳn là đã được bù đắp rồi.”
Ánh mắt của Long Tuyền Tích nhắm lại, khóa chặt khuôn mặt nhỏ thanh lệ hơi phiếm hồng, con ngươi đen nhánh giống như thu nạp hết tinh tú trên trời vậy, sáng ngời lấp lánh.
Ngón tay thon dài trắng ngần khẽ vuốt cánh môi hồng phấn mê người, động tác dịu dàng, hơi thở thở ra nóng rực, thanh âm càng khàn khàn câu dẫn, mê hoặc nói: “Cô hôn lại, tôi không tức giận nữa.”
Nhiệt độ thiêu đốt giữa các ngón tay truyền đến từ môi anh, Lê Băng Thanh bắt gặp đôi mắt sáng ngời quyến rũ của anh, hô hấp ngưng trệ, nhịp tim như trống ra trận, lý trí quyết định trái tim, từ chối nói: “Không được, tôi đã kết hôn, trên danh nghĩa, tôi là em dâu anh, chúng ta không nên như vậy.”
Nói xong lời này, cô hơi oán hận cắn đầu lưỡi, ngước mắt nhìn về phía Long Tuyền Tích , đã thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ sự lạnh lùng, đôi mắt đen đầy mê hoặc ấy càng lúc càng đậm, khiến người ta khó hiểu được cảm xúc của anh.
CHƯƠNG 27: CẢNH CÁO, KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN KHÁCH SẠN
“Thả ra… thả tôi ra…” Lê Băng Thanh ra sức giãy giụa, ngay khi cô định cắn vào tay người đàn ông đó thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc lạnh lùng, tàn ác.
“Thả cô ấy ra.”
Lê Băng Thanh nhìn sang, thấy người nói là Long Tuyền Tích , anh đứng thẳng người như cây tùng, toàn thân toát ra khí thế bức người, đôi mắt đen hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn vào cổ tay cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm gì.
Người đàn ông túm cổ tay Lê Băng Thanh nhìn Long Tuyền Tích , cho dù hắn là đàn ông cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp trai của anh, sau đó khinh thường nói: “Mày là ài? Dám quản chuyện anh Tuyền? Không muốn chết thì tốt nhất đừng có tọc mạch.”
Người đàn ông nói xong thì kéo Lê Băng Thanh định bước vào quán bar, nhưng còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đột nhiên cổ tay đau nhói, tiếng la hét thất thanh: “A…”
Lê Băng Thanh thấy vậy thì ngạc nhìn nhìn chằm chằm Long Tuyền Tích , cô thậm chí còn không nhìn thấy anh ra tay như thế nào, dường như chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó túm lấy cổ tay người đàn ông kia.
Người đàn ông đau đớn hét lên: “A… buông tay… buông tay…”
Đôi mắt Long Tuyền Tích khẽ nheo lại, một tia sắc bén hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh, ánh mắt sắc lạnh và uy nghiêm, đôi môi mỏng mím chặt, bàn tay to lớn lặng lẽ siết lại, sau đó cổ tay người đàn ông kia “cạch” một cái, có vẻ như đã gãy.
“A…” Tiếng hét thê thảm của người đàn ông xé ngang bầu trời đêm, tay phải buông thõng, sắc mặt tái nhợt, vết thương nghiêm trọng khiến hắn đổ mồ hôi như mưa, ánh mắt kinh hãi nhìn người đàn ông tuấn tú, đến thở mạnh cũng không dám.
Ba tên còn lại kinh ngạc nhìn Long Tuyền Tích , sợ hãi không dám bước tới giúp, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn.
Lê Băng Thanh mở to mắt, ngơ ngác nhìn Long Tuyền Tích không cảm xúc, cô thấy anh không hề dùng nhiều sức, thế mà tay người đàn ông kia đã gãy ra, có thể thấy lực cổ tay anh mạnh đến thế nào.
Bề ngoài anh có vẻ lịch lãm, dịu dàng nhưng khi ra tay thì sẽ lạnh lạnh, trực giác nói với cô người đàn ông trước mặt là một kẻ nguy hiểm, cô nên tránh xa anh ra.
Long Tuyền Tích buông người đàn ông đó ra, nhìn chằm chằm Lê Băng Thanh, giọng nói dịu dàng trong trẻo nhưng lại thấp thoảng vẻ lạnh thấu xương: “Sau này không được tới quán bar nữa, đi theo tôi.”
Sau đó anh kéo Lê Băng Thanh đi, khuôn mặt đẹp trai có biểu cảm thâm thuý, sải bước về phía chiếc xe Rolls-Royce của anh.
Khi anh mở cửa, chuẩn bị để Lê Băng Thanh ngồi vào thì đột nhiên cô đẩy anh ra, bước ra xa anh, nheo mắt lại, tầm mắt có vẻ hoảng hốt: “Anh lo chuyện của tôi làm gì?”
Nói xong cô chạy về phía trước, vì uống rượu mà bước đi không vững.
Long Tuyền Tích nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh, quật cường của cô, mày kiếm sắc bén khẽ cau lại, quát nhẹ: “Lê Băng Thanh…”
Lê Băng Thanh khẽ giật mình, dừng lại, quay người nhìn về phía Long Tuyền Tích , nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, nơi đó vẫn sâu thẳm khiến người khác không thể nhìn thấu, nhưng lại giống như nam châm, có một loại ma lực, thu hút ánh nhìn của cô, linh hồn cô dường như sắp bị hút vào sâu trong mắt anh.
Cô ngây người nhìn anh hồi lâu.
Sau đó men rượu bốc lên, đôi mắt cô mờ đi, mê li nhìn Long Tuyền Tích , lắc đầu, lảo đảo bước tới, ôm lấy cánh tay anh, mờ mịt nhìn anh, nói lời khiến anh sửng sốt: “Đi thôi! Chúng ta đi thuê phòng, được không?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 28: UỐNG SAY
“Anh nói cái gì?” Đôi mắt thâm thúy của Long Tuyền Tích hơi ngheo lại, ánh mắt lạnh đi mấy phần nhìn Lê Băng Thanh, thấy sắc mặt của cô đỏ rực, rõ ràng là do uống rượu.
Môi mỏng xinh đẹp của anh khẽ mở, giọng nói trầm thấp: “Cô uống say rồi.”
Lê Băng Thanh cố ý lắc đầu:” Tôi không có uống say, đi mà! Chúng ta đi đến chỗ này được không?”
Cách đó không xa là khách sạn năm sao cao cấp, cô mạnh mẽ kéo Long Tuyền Tích đi vào đại sảnh tráng lệ của khách sạn, đi thẳng đến quầy tiếp tân, cầm túi xách để trên quầy, lôi thẻ căn cước và thẻ ngân hàng ra, ánh mắt mơ màng nhìn cô gái ở quầy tiếp tân: “Chúng tôi muốn một gian phòng, nhanh lên một chút, tôi muốn một căn phòng lớn, có giường lớn, thoải mái chút! Để bọn tôi làm chuyện dễ dàng hơn!”
Long Tuyền Tích bị cô lôi đi, khi nghe lời nói thẳng thừng của cô, môi mỏng xinh đẹp co giật, thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, ánh mắt mờ mịt, đôi mắt híp lại, biết là bởi vì rượu nên mới nói mấy lời này.
Cô gái ở quầy tiếp thân thấy bộ dạng say khướt của Lê Băng Thanh, nhìn về phía Long Tuyền Tích , nhưng bởi vì dụng mạo của anh quá đẹp, cô sững sờ, trên mặt có si mê, thật lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Anh… Anh, muốn… Muốn…”
Không đợi vị cô gái ở quầy tiếp tân nói xong, ánh mắt Long Tuyền Tích lạnh nhạt nhìn cô, muốn một gian phòng Tổng thống.
Sau đó, anh mang Lê Băng Thanh đang say rượu vào trong phòng tổng thống, đưa vào phòng tắm.
“Cô uống say, tôi mở vòi nước tắm cho cô.” Ánh mắt thâm thúy nhìn Lê Băng Thanh, nói xong đổ đầy nước vào bồn tắm.
Lê Băng Thanh hơi nheo mắt lại, ánh mắt mờ mịt nhìn gò má tuyệt đẹp của Long Tuyền Tích , đột nhiên đi lên trước, từ phía sau ôm lấy anh.
Long Tuyền Tích ngẩn ra, cả người cứng đờ, con mắt hẹp dài đen như mực, trong mắt xuất hiện cảm xúc phức tạp, môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, giọng trầm thấp tràn đầy từ tính:” Lê Băng Thanh…”
Sau đó bàn tay trắng ngần của anh gạt bàn tay của Lê Băng Thanh ra, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:” Đi tắm đi, tỉnh táo lại.”
“Tôi không…” Lê Băng Thanh lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn gương mặt đẹp trai của anh, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cổ cô, cả người mềm mại dán vào người anh, giọng mang một chút nghẹn ngào, một chút tố cáo: “Hoắc Gia Dục có thể ngoại tình, tại sao tôi không thể? Tôi cũng phải… Không phải chúng ta đã từng làm qua sao?”
Bàn tay mảnh khảnh của cô từ trên mặt trượt xuống ngực của anh, ngón tay nhỏ bé cởi nút áo kim cương âu phục của anh, một viên, hai viên…
Sau đó là nút áo của áo sơ mi làm bằng tơ tằm…
Cho đến khi lộ ra cơ ngực khỏe đẹp trắng ngần cô mới dừng lại, bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve ngực của anh.
Long Tuyền Tích hoàn toàn cứng đờ, ánh mắt thâm thúy khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Lê Băng Thanh, dưới mắt xuất hiện cảm xúc khác lạ, lông mày nhíu lại, giống như là quyết định một cái gì đó lớn, nắm chặt bàn tay nhỏ bé không yên phận của Lê Băng Thanh.
“Thanh Thanh , ngoan, đừng làm càn.” Giọng nói hắn khan khan, tràn đầy từ tính và quyến rũ.
Lê Băng Thanh lắc đầu, mòm môi:” Không!... Tôi muốn anh…”
Khuôn mặt đỏ bừng của cô dán vào trên ngực to lớn của anh, bàn tay nhỏ bé thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, đưa tay lên cô, nhón chân lên, run rẩy dán lên môi mỏng đẹp đẽ của anh.
Cô hôn không lưu loát, không có chút kỹ xảo nào.
Ánh mắt đen như mực của Long Tuyền Tích nheo lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Băng Thanh, bàn tay trắng ngần ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sâu thẳm xuất hiện tình cảm khác lạ, giọng trầm thấp lại khàn đi:” Thanh Thanh , biết tôi là ai không?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 29: ANH LÀ ĐỐI TƯỢNG NGOẠI TÌNH CỦA TÔI
Lê Băng Thanh ngước mắt, ngoẹo đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh: “Ừ… Anh là… Anh là ai? Anh là đối tượng ngoại tình của tôi?”
Nghe vậy, Long Tuyền Tích càng ôm chặt eo cô, hai mắt tối đi, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy, đột nhiên, anh ôm ngang người cô, để cô vào bồn tắm, cũng xả nước lạnh vào cô.
“A…”
Bị nước lạnh kích thích khiến cho Lê Băng Thanh muốn đứng dậy, Long Tuyền Tích cưỡng ép cô ngồi ở trong bồn tắm.
“Nước lạnh có thể khôi phục lý trí của cô.” Anh thấy Lê Băng Thanh ngồi trong bồn tắm lạnh run người, mặt không cảm xúc nói, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi Lê Băng Thanh thấy anh rời đi, cũng không rời bồn tắm, dưới sự kích thích của nước lạnh khiến cô cũng tỉnh táo lại rất nhiều, nghĩ đến Hoắc Gia Dục đã phản bội cô, nghĩ đến sự vô tình của anh ta, cô ở trong phòng tắm khóc không thành tiếng.
Qua một lúc lâu, cô mới đứng dậy từ trong bồn tắm, mặc áo choàng tắm vào, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Long Tuyền Tích ngồi trên ghế sofa thấy cô đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào chỗ tròng mắt bị sưng đỏ, chỗ đó rõ ràng đã có dấu vết của việc đã từng khóc.
Mày kiếm khẽ nhăn lại, con ngươi đen láy lóe lên một tia chua xót, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, thanh âm trầm thấp: “Đến đây.”
Lê Băng Thanh sợ run người, khẽ cắn môi dưới, do dự hồi lâu mới đi đến trước mặt Long Tuyền Tích , lúc này đầu cô còn hơi choáng váng, nhưng mà ý thức cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, nghĩ đến hình ảnh vừa nãy cô chủ động hôn anh, mặt cô bỏ bừng, xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.
Cô hơi rũ mắt, hai tay buông thõng ở bên hông, ánh mắt lóe lên nhìn anh: “Vừa nãy… Là tôi không cố ý.”
Long Tuyền Tích cũng không trả lời cô, ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm nhìn cô, đưa tay cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon.
“A… Anh…” Lê Băng Thanh giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Long Tuyền Tích , lại thấy trong tay anh cầm một cái túi đá.
“Chườm đi, vết sưng chưa biến mất đâu.” Anh nghiêng người, nhẹ nhàng dùng túi đá xoa lên vết sưng trên mặt cô.
Anh dựa rất gần, hơi thở mát lạnh thuộc về anh phả ra, hô hấp của Lê Băng Thanh hơi căng lên, bối rối cầm túi đá: “Tôi… Để tôi làm…”
Tay cô vô tình chạm vào tay anh, giống như là bị điện giật vậy, cô lập tức thu tay về, vẻ mặt không tự nhiên lắm.
“Ngày mai nếu còn muốn gặp người khác thì đừng có lộn xộn.” Đôi mắt sâu như mực của Long Tuyền Tích nhìn cô, thanh âm trầm thấp, vẻ mặt lạnh nhạt không phải vì cô không tự nhiên mà thay đổi.
Lê Băng Thanh không ngờ rằng anh lại còn nhớ cô ở nhà họ Hoắc bị mẹ của Hoắc Gia Dục tát một cái, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh bên cạnh, bởi vì khoảng cách quá gần, hô hấp hòa vào nhau, nhịp tim của cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Bầu không khí quá mờ ám, hô hấp của Lê Băng Thanh hơi loạn, càng không được tự nhiên, không thể để bản thân chìm dần vào trong không khí như này nữa, cô đưa tay muốn lấy túi đá trong tay Long Tuyền Tích , nhưng Long Tuyền Tích vẫn không có buông lỏng tay.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt sâu thẳm híp lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi, đừng có khóc vì một người không thương mình nữa, không đáng giá.”
Dứt lời, Long Tuyền Tích đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, cũng tiện đóng luôn cửa phòng cho cô.
Sau khi ra ngoài, Long Tuyền Tích tao nhã ngồi xuống ghế sofa ở phòng cách, sau đó gọi điện thoại cho phụ tá Lạc Khiêm của anh.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 30: ĐAU LÒNG VÀ HỐI HẬN
Trong điện thoại truyền đến thanh âm ngạc nhiên của Lạc Khiêm : “Ơ! Tổng giám đốc, sau giờ này anh vẫn chưa ngủ vậy? Là không ngủ được sao? Không phải là do nhớ tôi chứ? Muốn nghe tôi hát ru sao?”
“Khụ… Khụ…”
Trong điện thoại Lạc Khiêm hắng giọng, đang chuẩn bị hát ru, hai tròng mắt đen như mực của Long Tuyền Tích híp lại, ánh mắt lóe lên một tia hung ác, thanh âm lạnh như Thanh Thanh không có một tia nhiệt độ nào: “Trước bình minh ngày mai, nhất định phải khiến cho quán rượu Khuynh Tình và một người tên Tuyền Kha ở thành phố K biến mất.”
Vào lúc này, anh giống như là ác ma bước ra từ địa ngục vậy, ánh mắt lạnh như băng giống như là muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ vậy.
Người đàn ông trong điện thoại lập tức nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
…
Trong phòng ngủ, Lê Băng Thanh kinh ngạc nhìn cửa đóng lại, ánh mắt hơi ướt, sao anh lại biết cô khóc?
Cô đứng dậy, đi đến chiếc giường mềm mại, mệt mỏi nằm lên.
Bởi vì uống rượu, nên đầu óc cô bây giờ hơi choàng váng, cả người cô nóng lên, miệng khô khốc, ở trên giường uống hết nước.
Lúc này, cửa phòng ngủ được đẩy ra, thân hình cao lớn của người đàn ông đi vào.
Người đàn ông tiến vào chính là Long Tuyền Tích , bàn tay trắng ngần của anh bưng một ly nước, đi thẳng đến đầu giường, bật đèn đầu giường lên, thấy Lê Băng Thanh đang nhíu mày, môi khô nứt, anh đưa tay sờ lên trán cô, phát hiện nóng đến đáng sợ.
Anh cau mày, một tay đỡ cô dậy, động tác dịu dàng cho cô uống nước, sau đó kêu nhân viên khách sạn mang thuốc giảm sốt đến.
Một tay anh đỡ cô dậy, còn tự mình đút thuốc cho cô, ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy, cô đột nhiên đưa hai tay nhỏ bé ra ôm lấy eo anh, trong miệng còn lầm bầm: “Đừng đi… Đừng đi…”
Cơ thể Long Tuyền Tích hơi cứng lại, lại ngồi xuống, anh mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt xuất hiện đau lòng và hối hận: “Thanh Thanh, xin lỗi, giờ tôi mới xuất hiện trước mặt em, nếu biết trước em gả cho tên đó không hạnh phúc như vậy, năm đó tôi đã đưa em đi rồi.”
Thấy cô đau khổ như vậy, hắn hối hận, hối hận vì năm ngoái đã không mang cô từ hôn lễ rời đi.
Lê Băng Thanh một tí lại muốn uống nước, một tí lại nóng lạnh thất thường, anh vẫn luôn chăm sóc cho cô, gần như giày vò đến rạng sáng.
Lúc Lê Băng Thanh tỉnh lại, đã là ba giờ chiều.
Cô híp mắt, thấy mình đang ở trong căn phòng xa lạ, cô bật mình ngồi dậy, đưa tay vỗ đầu một cái, cảnh tượng đêm qua giống như phim ào ạt hiện trong đầu cô.
Cô bây giờ còn tính táo hơn so với tối ra, nhớ tới cô đã nói muốn phóng thích cùng Long Tuyền Tích, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng.
Sao cô lại uống rượu đến say mèm vậy? Còn chủ động cởi cúc áo của một người đàn ông, mà người kia lại là anh trai của Hoắc Gia Dục, thật sự mất mặt, cô khó xử đến chết mất.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Tỉnh rồi?”
Nghe thấy tiếng, Lê Băng Thanh ngước mắt lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Long Tuyền Tích, nhịp tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, không tự nhiên mà rũ mắt xuống: “ừ” một tiếng.
Chân dài của Long Tuyền Tích bước vào.
Lông mi thon dài của Lê Băng Thanh khẽ run, giống như là cánh bướm vậy, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài của anh, nhịp tim tăng nhanh theo từng bước chân của anh.
Anh đi đến trước mặt cô thì dừng lại, hơi thở mát lạnh thuộc về anh lại xuất hiện ở trong mũi, cô muốn lui về sau, lại bị một bàn tay trắng ngần ấm áp đặt lên trán cô.
Cô cứng đờ, trợn mắt nhìn Long Tuyền Tích: “Anh… Anh làm gì vậy?”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 31: NGOÀI EM RA THÌ KHÔNG MUỐN GÌ CẢ
Long Tuyền Tích thấy cô phản ứng khá lớn, đôi mắt sâu thẳm đen như mực híp lại, ánh mắt lãnh đạm sắc bén nhìn cô, bàn tay to để trên trán cô nhẹ nhàng nâng cằm cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo: "Tại sao lại căng thẳng thế? Cô đang sợ cái gì?"
Lông mày thanh tú của Băng Thanh khẽ run lên, mắt ngạo nghễ nhìn Long Tuyền Tích, kiên cường chống đỡ đôi mắt đen, "Anh vừa đến đã sờ trán tôi. . . Sờ trán..ai cũng sẽ căng thẳng."
Long Tuyền Tích nheo mắt, hàng mi dài in bóng hình quạt lên gương mặt anh, đẹp động lòng người.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhấp, biểu cảm lãnh đạm không có một tia gợn sóng, giống như mặt hồ tĩnh mịch, giọng anh trầm thấp: "Tôi xem em đã đỡ sốt chưa?"
Đôi mắt trong veo đầy nước của Lê Băng Thanh nheo lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, đưa tay sờ trán: "Tối qua tôi sốt sao?"
"Ừ!" Mắt Long Tuyền Tích sâu thẳm, nhàn nhạt đáp một tiếng, đưa túi trong tay cho cô, giọng trầm thấp: "Vào phòng tắm thay."
Đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh hơi cau lại, tròng mắt liếc nhìn áo choàng tắm trên người mình, do dự một chút, mới nhận lấy túi trong tay anh, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng tắm, cô nhìn vào trong túi, thấy bên trong ngoài một chiếc váy trắng còn có đồ lót.
Khuôn mặt cô đỏ lên, anh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô.
Quần áo đều đúng cỡ của cô, mặc vào rất vừa vặn lại thoải mái, chuyện này làm cho cô hơi kinh ngạc.
Sao anh biết cỡ đồ của cô?
Quần áo đều là của Chanel, nhìn có vẻ không hề rẻ.
Thay quần áo xong, cô đi thẳng ra phòng ngủ.
Long Tuyền Tích đứng ở trong phòng khách sang trọng, thân hình anh cao dong dỏng, chiếc áo sơ mi đen, trước ngực không cài ba cúc, lộ ra khuôn ngực khỏe khoắn, làn da trắng khỏe, ống tay áo nút cài màu vàng, rạng rỡ trong ánh bình minh.
Ngũ quan như thần tạo, lông mày kiếm như vẩy mực, con ngươi đen hẹp quyến rũ như bầu trời đêm, vừa giống mắt phượng lại vừa giống mắt đào hoa. Sống mũi đẹp như đỉnh dốc, đôi môi mỏng, có hơi hồng, cao khoảng hơn một mét tám, vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược hoàn hảo, đường nét hoàn mỹ 360 độ không góc chết, bất kể là nhìn từ góc nào cũng gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Anh chỉ cần đứng đó đã là phong cảnh đẹp đẽ, trong trẻo lạnh lùng, cao quý, ưu nhã, mị hoặc, mê người.
Người ta thấy đồ đẹp hay người đẹp đều sẽ không kìm chế được nhìn thêm vài lần, Lê Băng Thanh cũng như vậy.
Hiếm khi cô quan sát Long Tuyền Tích cẩn thận như vậy, không khỏi nhìn anh nhiều thêm mấy lần.
Long Tuyền Tích thấy cô nhìn chằm chằm anh, cười nhạt, hỏi: "Cô không hài lòng với vẻ ngoài của tôi à?"
Nghe vậy, Lê Băng Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn anh, giọng có phần xa cách: "Cái đó. . . Quần áo bao nhiêu tiền? Tôi gửi tiền trả anh."
Đôi mắt thâm sâu của Long Tuyền Tích híp lại, rảo bước đi tới trước mặt cô, hơi nghiêng người, ánh mắt nhạy cảm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng gần kề tai cô: "Tôi không lấy tiền, tôi muốn. . ."
Đang nói chuyện, đôi tay thon dài của anh vén một lọn tóc ra sau tai cô, động tác dịu dàng ái muội, nửa câu sau lời làm trí tưởng tượng bay xa.
Hơi thở nam tính của anh tiến tới, đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh hơi cau lại, giống như vô tình lui về phía sau một bước.
Sau khi cô đứng thẳng lưng, mới ngước mắt nhìn anh, giọng hơi cứng rắn nói: "Tôi muốn trả tiền, chắc hẳn tôi không có thứ khác để cho anh."
Long Tuyền Tích liếc nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, đôi mắt càng âm trầm làm người ta không thể đoán được tâm tư: "Không cần, ngoài cô ra thì tôi không muốn gì cả."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 32: ANH NÓI MUỐN CÔ
Lời của anh làm Lê Băng Thanh giật mình: "Anh nói gì?"
Là cô nghe lầm sao? Anh nói muốn cô?
Nhưng cô là em dâu anh ta mà.
Mặc dù giữa bọn họ xảy ra một vài không nên chuyện phát sinh, nhưng đó chỉ là tai nạn.
Long Tuyền Tích ép tới gần cô, nhìn chằm chằm tròng mắt của cô hỏi: "Còn muốn nghe một lần nữa?"
Đối diện với anh mắt vô cùng hấp dẫn của anh, Lê Băng Thanh có loại cảm giác như hồn mình bị hút đi.
Cô âm thầm ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn về phía anh, nói: "Tôi rất cảm ơn anh tối hôm qua không vứt người say rượu tôi đây ở ngoài đường, mặc dù anh là anh cả của Hoắc Gia Dục , nhưng tôi và anh không quen..."
Long Tuyền Tích khẽ nheo mắt, cắt đứt lời cô: "Không quen? Cô thật sự không hề có chút ấn tượng với tôi?"
Ánh mắt lạnh nhạt của anh sắc bén thêm mấy phần, Lê Băng Thanh bị anh nhìn chằm chằm như vậy có cảm giác không tự nhiên, nhưng cô thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt ánh mắt sắc bén đó: "Xin lỗi, với tôi thì ngoài việc anh là anh trai của Hoắc Gia Dục, tôi không có bất kỳ ấn tượng nào. Còn nữa, tôi sẽ ly dị với Hoắc Gia Dục, cho nên anh không cần ngại lúc đòi tiền tôi, tiền quần áo tôi nhất định phải trả anh."
Cô vừa dứt lời, điện thoại Long Tuyền Tích vang lên, nhưng anh không trả lời, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn cô: "Cô muốn ly dị Hoắc Gia Dục ? Quyết định rồi?"
Giọng anh vẫn trầm thấp trong trẻo như cũ, nghe không ra buồn vui, sâu trong đôi mắt hiện lên tình ý không rõ ràng.
Lê Băng Thanh không hiểu sao anh phải hỏi chuyện cô ly dị Hoắc Gia Dục , có lẽ anh chỉ thuận miệng nên hỏi, không suy nghĩ nhiều, cô nhìn anh, trả lời: " Ừ. . ."
Long Tuyền Tích nghe cô trả lời xong thì nghe điện thoại.
Thấy vậy, Lê Băng Thanh nhìn anh, trong lòng cảm thấy anh hơi kỳ lạ.
Nghe điện thoại xong, Long Tuyền Tích nhìn cô, nói: "Tôi có một buổi họp, đưa cô về trước đã."
Lê Băng Thanh khẽ gật đầu, nở nụ cười lạnh nhạt: "Không cần, tôi có thể tự bắt xe về."
Thấy cô từ chối, Long Tuyền Tích cụp mắt, đột nhiên cầm cô tay cô, kéo cô gần lại mình.
Thấy vậy, Lê Băng Thanh một lần hoảng sợ trợn to hai mắt.
"Anh. . . Anh muốn làm. . ."
Long Tuyền Tích cúi đầu xuống, môi mỏng ghé bên tai cô, giọng nói có vẻ không vui: "Không cho phép sau này cô nói chúng ta không quen nhau, đừng quên, đêm đó chúng ta đã hôn rồi, ôm rồi, còn. . ."
"Anh cả." Lê Băng Thanh càng nghe càng lúng túng, cô không đợi anh nói xong, đỏ mặt cắt lời anh, cũng nhìn anh nói: "Chuyện đêm đó chỉ là một tai nạn, tôi đã quên nó đi, hy vọng anh cũng quên đi, không muốn nhắc lại."
"Cô gọi tôi là anh cả?" Nghe xong lời cô, Long Tuyền Tích nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen khó đoán.
Lê Băng Thanh cảm giác được hơi thở của anh hơi sai sai, rút ngay tay anh ra, cúi đầu xuống nói: "Lần nữa cám ơn anh, tôi đi về trước."
Dứt lời, cô xoay người bước nhanh ra ngoài.
Thấy vậy, đường cong trên mặt Long Tuyền Tích trở nên lạnh lùng cứng nhắc hơn.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào hướng rời đi Lê Băng Thanh , cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh của cô biến mất, anh vẫn đứng tại chỗ.
Rời quán rượu, Lê Băng Thanh đón xe về thẳng biệt thự Thúy Viên.
Sau đó đến phòng làm việc viết ba bản giấy ly hôn, khóe miệng cô vẽ nên nụ cười chua xót, ký tên mình vào.
Hôn nhân của cô và Hoắc Gia Dục đã hoàn toàn tan vỡ, không cần phải kéo dài nữa.
Cầm giấy ly dị, cô ngồi ở đại sảnh chờ Hoắc Gia Dục , chỉ là chờ tới tôi tối cũng không thấy Hoắc Gia Dục trở lại.
Lúc cô đang cuộn người ở ghế mơ màng ngủ, một giọng nói lạnh như băng có thêm phần châm chọc lọt vào tai cô: "Cô đang đợi tôi?"
Nghe tiếng, lông mi dài của Lê Băng Thanh khẽ run, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mê ly liếc nhìn người đàn ông đang lạnh lùng nhìn cô.
Mới vừa tỉnh ngủ khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ, hơn nữa dáng vẻ mơ màng của cô mang một sự cám dỗ trí mạng, làm người ta không thể rời mắt.
Hoắc Gia Dục liếc nhìn cô lúc này, yết hầu di chuyển lên xuống, ánh mắt lạnh như băng nóng bỏng thêm mấy phần, nhìn cô mang theo vẻ mê đắm.
Ngũ quan trắng ngần xinh đẹp tuyệt trần, mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày lá liễu, đôi mắt như nước suối yêu kiều, con ngươi đen như đá thủy tinh, mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi mềm mại hấp dẫn, một người đẹp khí chất thanh cao tao nhã.
Vóc người nhỏ nhắn thanh thoát, chiếc váy mỏng màu trắng, tô đậm đường cong chữ S của cô, giống như một đóa hoa huệ thanh nhã, tinh khiết, không nhiễm bụi trần, lại giống như một bông hoa hồng trắng kiêu ngạo, cao quý, đẹp lạnh lùng, gai góc, phảng phất sự lạnh lùng và kiêu ngạo bất khuất.
Lê Băng Thanh cũng không nhận ra ánh mắt Hoắc Gia Dục trên người cô mang theo sự nóng bỏng và mê mẩn, cô đứng lên, đưa giấy ly dị đã kí xong cho anh ta, mặt không cảm xúc nói: "Hoắc Gia Dục , đây là đơn ly dị tôi in, tôi không cần một đồng tiền nào của nhà họ Hoắc các anh, anh xem thử xem có vấn đề gì không, nếu như không có, ngày mai chúng ta sẽ tìm luật sư xử lý."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 33: CHỈ SỐ THÔNG MINH CỦA ANH ĐÚNG LÀ QUÁ THẤP
Hoắc Gia Dục liếc nhìn đơn ly hôn trên tay cô, ánh mắt rét lạnh mang theo một chút không thể tin nổi, anh ta nhìn thẳng vào cô, thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Hừ, anh ta thô lỗ giật đơn ly hôn trong tay cô, nhìn thấy cô đã ký tên rồi, trong lòng anh ta không khỏi bực bội, thậm chí là phẫn nộ.
Anh ta siết chặt đơn ly hôn trong tay, lạnh lùng nhìn cô: “Lê Băng Thanh, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt thì cũng nên có chừng mực, cô cho rằng như thế này là có thể uy hiếp tôi sao?”
Trái tim Lê Băng Thanh âm ỉ đau đớn, rốt cuộc trong lòng anh ta cô là hạng người gì, vậy mà bây giờ anh ta còn cho là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang xanh mét của anh ta, lạnh lùng nói: “Hoắc Gia Dục , tôi không có hứng thú chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, từ khi anh phản bội hôn nhân của chúng ta, anh đã không có tư cách bắt tôi làm bất kỳ chuyện gì cho anh rồi, anh ký tên đi! Chờ chúng ta ly hôn, anh sẽ biết có phải tôi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không.”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Gia Dục liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, từ trong mắt cô, anh ta không tìm nổi chút lưu luyến nào của cô đối với anh ta, trong lòng chợt hoảng hốt.
Anh ta lạnh lùng nheo mắt lại, bàn tay to lớn bóp cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Lê Băng Thanh, đừng giả vờ với tôi, không phải cô rất yêu tôi sao? Chúng ta kết hôn một năm, cho dù tôi lạnh nhạt với cô như thế nào, cô cũng không nhắc đến việc ly hôn, bây giờ cô lại nói muốn ly hôn với tôi, cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Nghe anh ta nhắc đến một năm này, trong lòng Lê Băng Thanh đau đớn không thôi, lại càng hối hận khôn cùng.
Cô dùng thời gian một năm chờ anh ta hồi tâm chuyển ý, bây giờ nghĩ lại, quả thật không đáng.
Cô lạnh nhạt kéo bàn tay đang bóp cằm cô của anh ta ra, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Hoắc Gia Dục , tin hay không tùy anh, anh bớt nói nhảm đi, ký tên là được.”
Hoắc Gia Dục nghe thấy giọng điệu kiên quyết của cô, ánh mắt anh ta rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại đầy hoảng hốt tức giận.
Cô chủ động nhắc đến việc ly hôn, anh ta phải vô cùng vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy không cam lòng chứ?
Anh ta lạnh lùng nhìn cô: “Lê Băng Thanh, cô đang đùa cái quái gì đấy? Cô biết rõ ông nội sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ly hôn, cô làm như vậy là cố ý muốn để cho ông nội giận tôi phải không? Cô đang trả thù tôi, cô muốn mượn tay ông nội đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Hoắc Thị? Cô thật quá mưu mô, tôi không thể ly hôn với cô như thế này được.”
Bởi vì lời nói của anh ta, bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn của Lê Băng Thanh siết chặt lại, đôi mắt rưng rưng toát vẻ tức giận: “Hoắc Gia Dục , chỉ số thông minh của anh đúng là quá thấp, nếu như đại não của anh có vấn đề, vậy phiền anh dùng tiểu não của mình mà suy ngẫm, tôi...”
Đột nhiên điện thoại di động của Hoắc Gia Dục vang lên, anh ta không chờ cô nói xong đã nhận điện thoại.
“Giai Giai...”
Lê Băng Thanh vừa nghe thấy Hoắc Gia Dục dịu dàng gọi tên Giai Giai thì đã biết người gọi đến là Lâm Giai, cũng càng quyết tâm ly hôn với anh ta hơn.
Chờ anh ta tiếp điện thoại xong, cô thản nhiên nói: “Hoắc Gia Dục , nếu như anh sợ ông nội biết chuyện chúng ta ly hôn, vậy chúng ta có thể lén ly hôn trước, sau đó tôi đến chỗ ông nội nói chuyện, tôi sẽ ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, như vậy chắc anh yên tâm rồi chứ!”
Đôi mắt lạnh buốt của Hoắc Gia Dục nheo lại, thấy cô không giống như đang nói dối, ánh mắt anh ta càng thêm sắc bén: “Lê Băng Thanh, cô cho rằng ông nội sẽ tin cô sao?”
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Băng Thanh nheo lại, cất cao giọng hỏi, gặp phải Hoắc Gia Dục như thế này, cho dù người tốt tính đến thế nào cũng sẽ bị anh ta chọc giận.
Hoắc Gia Dục ném đơn ly hôn trong tay cho cô, bàn tay to lớn bóp lấy cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, nói ra lời nói sẽ khiến anh ta hối hận: “Trừ phi cô ngoại tình...”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 34: THẬT SỰ NÊN MUA THUỐC NHỎ MẮT ĐỂ RỬA MẮT
Vẻn vẹn năm chữ, Lê Băng Thanh nghe thấy lại như sấm sét giữa trời quang, cô lùi lại một bước, tránh né đụng chạm của Hoắc Gia Dục , trái tim vô cùng đau đớn.
Đây chính là người chồng mà cô chờ đợi một năm sao? Đêm đó ở khách sạn hại cô mất đi trong sạch còn chưa đủ sao?
Trước đây cô đúng là bị mù nên mới thích người đàn ông khốn kiếp như vậy, cô thật sự nên đi mua một lọ thuốc nhỏ mắt mà rửa mắt.
Hai mắt cô ửng đỏ, cắn chặt môi dưới đang run rẩy, không cho mình rơi nước mắt trước mặt anh ta, giọng điệu nhẹ như lông hồng: “Hoắc Gia Dục , vì bảo vệ chính mình, anh quả thật không từ bất kỳ thủ đoạn nào...”
Xoay người, cô không quan tâm đến Hoắc Gia Dục nữa, chạy thẳng lên tầng, đi được một lát, giọng nói của cô tựa như từ một nơi xa xăm vọng lại, khiến cho người ta không thể phỏng đoán: “Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như anh mong muốn.”
Hoắc Gia Dục vẫn cứ sững sờ đứng tại chỗ nhìn Lê Băng Thanh, mãi đến khi hình bóng của cô biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, anh ta vẫn đang đứng nguyên ở đó.
“Gặp được người thích hợp, tôi sẽ làm như anh mong muốn.” Câu nói này giống như một cái gai đâm vào trái tim anh ta, khiến cho anh ta vô cùng buồn bực, trái tim âm ỉ đau nhức.
Lúc này, điện thoại di động của anh ta lại vang lên, anh ta vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng khách.
Lê Băng Thanh lên tầng thì vào trong phòng dành cho khách, lần này cô không khóc vì Hoắc Gia Dục nữa, bởi vì nhớ đến câu nói kia của Long Tuyền Tích , không cần khóc vì người không yêu thương cô, không đáng.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Hoắc Gia Dục đều không trở về biệt thự, Lê Băng Thanh cũng rất yên lặng.
Trước kia bởi vì vẫn còn ôm hi vọng đối với Hoắc Gia Dục , cô luôn luôn chờ ở trong nhà, làm một người vợ tốt chờ chồng trở về, nhưng bây giờ không cần nữa.
Cô bấm số điện thoại của bạn thân Lâm Khiết Khiết: “Khiết Khiết, tớ muốn tìm một công việc, không muốn ngày ngày buồn bực ở trong nhà nữa.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng tán thành của Lâm Khiết Khiết: “Thanh Thanh, cậu nên như thế này từ sớm, làm việc rồi cậu sẽ không mỗi ngày đều nhớ đến tên khốn kiếp Hoắc Gia Dục kia nữa, gần đây tập đoàn trang sức TE đang tuyển nhà thiết kế, tớ chuẩn bị thử xem, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Tớ...” Đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh khẽ nhíu lại: “Chắc yêu cầu cao lắm nhỉ? Khiết Khiết, cậu biết đấy, tớ còn chưa hoàn thành chương trình học tập thì đã gả cho Hoắc Gia Dục rồi, vì vậy...”
“Thanh Thanh, tớ cảm thấy không đáng thay cậu, chương trình học tập của cậu còn chưa hoàn thành thì đã gả cho tên khốn kiếp Hoắc Gia Dục kia, bây giờ cậu chưa đầy hai mươi hai tuổi mà đã kết hôn rồi... nhưng cậu yên tâm, tớ nghe nói TE không quan trọng bằng cấp, chỉ cần có tác phẩm thiết kế tốt là có hi vọng được tuyển, với tài năng của cậu ở mặt này, tớ tin chắc rằng cậu sẽ được tuyển.”
Khóe môi Lê Băng Thanh cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy được, chúng ta cùng đi phỏng vấn.”
“Vậy ngày mai nhé, cứ quyết định vậy đi.”
Ngày hôm sau, Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết cùng nhau đi phỏng vấn, may mắn là cả hai người đều trúng tuyển.
Để ăn mừng, Lâm Khiết Khiết đề nghị đi ăn một bữa.
Hai người đi đến một nhà hàng Tây tên là Ngự Yến Lâu ở thành phố K.
Ngự Yến Lâu là nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố K, bên trong trang trí vô cùng xa hoa, kết hợp giữa màu đen tuyền và vàng óng, tràn đầy hơi thở lãng mạn, sàn nhà tông vàng nâu, đèn chùm pha lê khổng lồ cổ điển tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trên mỗi một chiếc bàn đều bày một bó hồng mân côi tươi xinh, hai ngọn nến pha lê, ánh nến vàng óng lập lòe như ánh sao, là địa điểm tốt cho những cặp yêu nhau hẹn hò ăn cơm.
Đương nhiên, không chỉ là người yêu mới đến nơi này ăn cơm.
Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết tiến vào nhà hàng, ngồi xuống vị trí đã đặt trước.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 35: CẬU LONG, CẨN THẬN
Hôm nay Lê Băng Thanh mặc một chiếc váy cúp ngực bó sát màu bạc, phác họa hoàn mỹ dáng người mảnh mai duyên dáng của cô, trong quyến rũ không mất đi lịch sự, bên ngoài khoác áo lửng tay màu trắng, mái tóc xoăn dài xõa xuống, vô cùng cuốn hút, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp đầy nét thanh xuân của mình, lại càng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cô vừa đi vào nhà hàng đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của đàn ông bên trong.
Đôi mắt long lanh trong suốt ngắm nhìn nhà hàng, cô nhíu mày nhìn Lâm Khiết Khiết ngồi ở đối diện mình, thấp giọng nói: “Khiết Khiết, chắc nơi này đắt lắm! Bữa này để tớ mời.”
Lâm Khiết Khiết mặc một chiếc váy màu cam lộ phần eo thon gọn, yêu kiều quyến rũ.
Dáng người của cô ta mảnh mai xinh đẹp chẳng kém Lê Băng Thanh, mái tóc dài màu nâu nhạt uốn thành những gợn sóng lớn tùy tiện xõa sau vai, đôi mắt cuốn hút vô ngần, làn da trắng nõn, bờ môi đỏ tươi quyến rũ, so với khí chất thanh nhã như bách hợp của Lê Băng Thanh, cô ta lại giống như một đóa hồng đỏ rực như lửa, rực rỡ đầy cuốn hút, là kiểu phụ nữ quyến rũ nóng bỏng.
Cô ta nhìn Lê Băng Thanh đang nhíu mày, mỉm cười nói: “Honey, tớ hiểu rõ tình hình của cậu, mặc dù cậu kết hôn với Hoắc khốn kiếp, nhưng anh ta chưa bao giờ cho cậu tiền, tiền của cậu đều là do cậu tự kiếm được từ bán hàng, mỗi tháng còn phải cho mẹ và cậu của cậu nữa, bữa này vẫn là để tớ mời đi, lần sau cậu mời.”
Ngay sau đó, Lâm Khiết Khiết đưa menu cho cô, cong môi nói: “Gọi món trước đã.”
Lê Băng Thanh ngước mắt nhìn cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười yếu ớt, trong lòng rất cảm động, có một người bạn tốt như vậy, cô cảm thấy rất vui mừng.
Cô rũ mắt, ánh mắt vừa dừng trên menu, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hô kinh ngạc của Lâm Khiết Khiết.
“Thanh Thanh, mau nhìn, nam thần...”
Nghe thấy hai chữ ‘nam thần’, trái tim Lê Băng Thanh không nhịn được run rẩy, cô lập tức ngước mắt nhìn về phía Lâm Khiết Khiết chỉ, quả nhiên nhìn thấy Long Tuyền Tích , đi cùng anh còn có hai người đàn ông khác.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm Armani màu bạc ôm người, quần Tây Calvin màu trắng vừa vặn, không thắt cà vạt, áo sơ mi bung hai chiếc cúc kim cương ở phía trên, khẽ lộ ra lồng ngực rắn chắc, khí chất vừa thanh cao lạnh lẽo, lại vừa tôn quý quyến rũ, là người hấp dẫn nhất trong ba người.
Nhân viên phục vụ và khách khứa trong nhà hàng, cho dù là nam hay nữ đều dừng mắt trên người anh.
“Cậu Long, tôi có một đề nghị, sau này anh ra ngoài tốt nhất nên đeo mặt nạ, gương mặt này của anh khiến cho cả nam lẫn nữ đều mê mẩn, cẩn thận không bảo vệ được trinh tiết đâu ~”
Người nói chuyện là người đàn ông ngồi đối diện Long Tuyền Tích , tên là Lăng Dịch Phong, cậu chủ tập đoàn Lăng Phong, gương mặt đẹp trai cuốn hút, đường nét góc cạnh rõ ràng, làn da rất trắng, sống mũi cao thẳng mang theo khí chất của người phương Tây, đồng tử màu nâu quyến rũ mê người, môi mỏng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt, xen lẫn khí chất tà ác khiến cho người ta nhìn không thấu. Anh ta mặc một bộ Âu phục thoải mái, sơ mi Armani màu trắng, thân hình cao lớn, chiều cao ước chừng như Long Tuyền Tích , toàn thân toát ra hơi thở tà ác, nhưng lại không mất đi ưu nhã, cao quý.
Người đàn ông ngồi cạnh anh ta có vóc người vô cùng gầy gò, tóc ngắn vừa phải, tóc mái được cắt vát khéo léo che khuất vầng trán, giữa đôi lông mày lộ rõ vẻ thanh tú, làn da trắng ngần nhẵn mịn, đường cong khuôn mặt dịu dàng, đồng tử đen trắng rõ ràng, đôi môi khẽ mím, sắc môi màu hồng phấn nhàn nhạt, khí chất nho nhã, lịch sự, dịu dàng. Trên người mặc trang phục thường ngày của Burberry, tay trái đeo đồng hồ Patek Philippe, càng làm nổi bật khí chất nhã nhặn của anh ta. Mặc dù cao hơn mét bảy, nhưng đứng cùng Long Tuyền Tích và Lăng Dịch Phong trên một mét tám mươi tám, càng lộ rõ dáng người gầy gò của anh ta.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 36: TRA NAM TIỆN NỮ ĐI RA LẮC LƯ
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh ta nhìn chằm chằm Long Tuyền Tích , nho nhã cười: "Tuyền Tích , tôi cảm thấy lời Dịch Phong nói rất đúng, cậu nên đeo mặt nạ vào đi, hai cô gái ở bàn bên kia nhìn cậu từ lâu lắm rồi."
Long Tuyền Tích nghe vậy thì khẽ nheo đôi mắt thâm thúy, lạnh nhạt liếc nhìn nhà ăn, vừa lúc bắt gặp Lê Băng Thanh ngồi cách đó không xa, hai người bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt anh nheo lại, kinh ngạc chợt xẹt qua con ngươi, như là không ngờ rằng có thể trùng hợp gặp được cô ở đây như vậy.
Giây phút anh nhìn qua, tim Lê Băng Thanh như đập nhanh hơn bình thường.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đột nhiên nóng lên khó hiểu.
"Băng Thanh, sao cậu lại đỏ mặt? Đừng nói là... Bởi vì nam thần nhé?" Lâm Khiết Khiết chau mày, khuôn mặt đầy tươi cười nhìn chằm chằm Lê Băng Thanh
"Tớ nào có đỏ mặt?" Lê Băng Thanh sờ sờ mặt, làm bộ như giận dữ, lườm cô bạn một cái: "Cậu đừng nói lung tung, sao tớ có thể đỏ mặt vì anh ấy được, anh ấy là anh trai Hoắc Gia Dục đấy."
"Cái gì? Anh... Anh trai?" Hai mắt Lâm Khiết Khiết mở to, kinh ngạc nhìn Lê Băng Thanh, thấp giọng hỏi: "Băng Thanh, sao lại như vậy? Sao nam thần lại là anh trai của tên đểu cáng đó?"
Đôi mày thanh tú của Lê Băng Thanh khẽ nhau, cô liếc nhìn Lâm Khiết Khiết : "Chuyện của nhà họ Hoắc tớ cũng không rõ lắm, tớ chỉ biết anh ấy ra nước ngoài từ rất sớm, hình như anh ấy và Hoắc Gia Dục cùng ba khác..."
Từ "mẹ" còn chưa nói ra khỏi miệng, Lê Băng Thanh đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn hai người đi vào.
Hôm nay thật đúng là trùng hợp, thế mà Hoắc Gia Dục và Hạ Giai lại đến đây dùng cơm.
"Băng Thanh, sao vậy?" Lâm Khiết Khiết thấy Lê Băng Thanh đột nhiên không nói nữa thì hỏi, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô ấy, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Gia Dục đang thân thiết ôm eo Hạ Giai , nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Ôi đệch, tên để cáng họ Hoắc còn rất kiêu ngạo, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ôn tiểu tam lượn lờ khắp nơi, anh ta coi cậu không tồn tại à! Băng Thanh, hôm nay tớ đặc biệt muốn thay cậu dạy cho đôi tra nam tiện nữ này một bài học."
Dứt lời, Lâm Khiết Khiết lập tức chuẩn bị chạy đến chỗ Hoắc Gia Dục và Hạ Giai .
Lê Băng Thanh thấy thế, vội kéo cô ấy ngồi xuống, nói với ngữ khí bình thản: "Khiết Khiết , đừng làm bẩn tay cậu."
Lúc cô nói lời này, vừa lúc Hoắc Gia Dục ôm Hạ Giai đi ngang qua, anh ta phẫn nộ liếc nhìn cô một cái, sau đó mời tìm vị trí ngồi xuống cùng Hạ Giai.
Hạ Giai mặc một cái váy dài cổ chữ V màu đỏ bó sát, dáng người nhỏ xinh, làm cho người ta có cảm giác yêu đuối, nhịn không được đau lòng muốn che chở, màu da trắng mịn, mặt ngỗng, trang điểm diễm lệ, mặt mày lộ ra vẻ kiêu căng, mặc dù cũng là mỹ nữ, nhưng so với Lê Băng Thanh thì cô ta thiếu đi khí chất thanh nhã mê người.
Hoắc Gia Dục lại mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cà vạt sọc chéo màu tím sẫm và quần tây đen được làm thủ công, tất cả đều của nhãn hiệu Serutti, anh ta cũng có được chiều cao 1m85, dáng người tuấn lãng, lông mày như mực, một đôi mắt sắc lạnh, môi dày vừa phải, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt cương nghị, tuy là em trai Long Tuyền Tích nhưng tướng mạo hai người chỉ giống nhau ba phần, khí chất lại hoàn toàn khác nhau, anh ta khiến người khác cảm thấy lạnh như băng, xa cách, quyến rũ lạnh lùng và sắc bén, Long Tuyền Tích lại làm cho người ta cảm thấy cao nhã, khí phách, khí vũ hiên ngang rồi lại sâu không lường được, thần bí vô cùng, vô hình trung làm cho người ta cảm nhận được khí thế khiếp người.
Vị trí của Hạ Giai và Hoắc Gia Dục vừa lúc ngay bên cạnh Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết .
Mới vừa ngồi xuống, giọng nói kiều mị của Hạ Giai đã truyền đến: "Gia Dục , hay là chúng ta ăn cơm ở chỗ khác đi! Em không muốn làm chị khó chịu."
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 37: TIỂU TAM, KỸ THUẬT HẠ TIỆN LÀ HẠNG NHẤT.
Lâm Khiết Khiết vừa nghe được những lời của Hạ Giai thì tức giận, giọng nói của cô có phần không tốt: "Có người trời sinh có dáng vẻ ti tiện còn chưa nói, lại còn thích làm con giáp thứ 13, quả nhiên là trồng dưa thì được dưa, tiểu tam sinh ra cũng là tiểu tam, việc khác thì không biết thế nào, riêng hạ tiện thì là hạng nhất, còn có vị tra nam, luyện phách chân công nhiều, sớm muộn gì cũng thương thân, một kẻ luyện kỹ thuật hạ tiện, một kẻ luyện phách chân công, trời sinh một đôi."
Hạ Giai nghe được những lời này của Lâm Khiết Khiết thì vô cùng tức giận, cô ta siết chặt hai tay, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không dám cãi lại, cô ta biết nếu mình mà nói chuyện thì chẳng khác nào thừa nhận mình chính là tiểu tam.
Nhà ăn có nhiều người, cô ta không thể để mất mặt được.
"Gia Dục ..." Hai mắt cô ta mông lung đẫm lệ, ngước nhìn Hoắc Gia Dục , dáng vẻ tủi thân vô cùng.
Hoắc Gia Dục thấy thế, mày nhíu lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ tức giận, anh ta liếc nhìn Lê Băng Thanh, trong đôi mắt sắc bén mang theo ý cảnh cáo.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Gia Dục , Lê Băng Thanh chau mày, ngực hơi khó chịu, nhưng đã không còn cảm giác đau tâm tê phế liệt.
Đối với Hoắc Gia Dục , cô đã chết lặng.
Lâm Khiết Khiết che mũi, nhíu mày nhìn Lê Băng Thanh: "Băng Thanh, sao đột nhiên tớ lại ngửi thấy mùi hôi nhỉ? Hồ ly tinh chạy đến nhà ăn làm gì? Thật khó ngửi, chúng ta đổi bàn đi."
Dứt lời, cô lập tức kéo Lê Băng Thanh đứng lên, đi đến phía bàn của Long Tuyền Tích .
Long Tuyền Tích thấy Lê Băng Thanh và Lâm Khiết Khiết cùng nhau đi tới, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, ánh mắt lạnh nhạt vẫn luôn dừng trên người Lê Băng Thanh.
Mà Lê Băng Thanh căn bản không ngờ rằng Lâm Khiết Khiết nói đổi bàn thế nhưng lại lôi kéo cô đến bàn của Long Tuyền Tích .
Càng tới gần Long Tuyền Tích , càng làm tim cô đập mạnh, cô càng xấu hổ khi thấy hai người đàn ông trên bàn nhìn chằm chằm vào cô và Lâm Khiết Khiết vì ngạc nhiên.
So sánh với cô, Lâm Khiết Khiết lại tương đối bình tĩnh, cô liếc nhìn ba người ngồi ở bàn, cười nói: "Chào, các anh không ngại nếu chúng tôi ngồi ở đây chứ?"
Chàng trai ngồi đối diện Long Tuyền Tích , dáng vẻ không đứng đắn chính là Lăng Dịch Phong , anh ta nhíu mày: "Có mỹ nữ ngồi cùng, đương nhiên không ngại."
Lâm Khiết Khiết cười với Lăng Dịch Phong, nhướng mày nhìn Lê Băng Thanh: "Băng Thanh, cậu ngồi ở đó."
Nói xong, không biết cô vô tình hay cố ý mà cô lại dùng sức đẩy Lê Băng Thanh một cái.
"A...." Lê Băng Thanh bị cô đẩy đột ngột như vậy, trong tâm có phần không vững, lập tức ngã nhào vào trong ngực Long Tuyền Tích , nếu không phải Long Tuyền Tích nhanh tay đỡ bàn thì hai người đã ngã xuống đất vì va chạm.
Bạn tốt của Long Tuyền Tích và Lăng Dịch Phong thấy thế, nheo lại đôi mắt tà ác màu nâu nhạt quyến rũ, khóe môi nở một nụ cười xấu xa và nói với giọng điệu trêu tức: "Tuyền Tích , đã nói cậu nên đeo mặt nạ rồi mà, nhìn xem, bị nhào vào rồi! Cẩn thận khó giữ được trinh tiết đấy!"
Nằm trong ngực Long Tuyền Tích , Lê Băng Thanh nhíu đôi mày thanh tú, không khí xung quanh đều mang theo hơi thở mát lạnh của anh.
Khi ngã vào ngực anh, cánh tay mảnh khảnh của cô đã ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Mà bàn tay thon dài của anh lại đang đặt lên eo cô.
Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
Hoắc Gia Dục đứng cách đó không xa nhìn thấy thế, đôi mắt lạnh lùng trừng lên, khuôn mặt tuấn tú bị tức giận che kín.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Băng Thanh đỏ lên, vừa ngước mắt đối diện với đôi mắt hẹp hài thâm thúy của Long Tuyền Tích , cô cụp mắt, xấu hổ nói: "Không... Xin lỗi..."
Lúc này, phía sau anh truyền đến tiếng chọc tức của Lăng Dịch Phong : "Tuyền Tích , người đẹp này cố lấy dũng khí để bày tỏ yêu thương nhung nhớ đối với cậu, có phải cậu nên thưởng cho cô ấy một chút không? Hôn một cái, hôn một cái..."
Lăng Dịch Phong nói như vậy, Lâm Khiết Khiết đồng ý liếc nhìn anh ta một cái, cũng ồn ào theo: "Đúng! Hôn một cái, hôn một cái..."
Bọn họ vừa náo loạn như vậy, mọi người trong nhà ăn đều nhìn lại đây.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 38: GIẬT MÌNH, ANH HÔN CÔ THẬT RỒI
Khuôn mặt Lê Băng Thanh xinh đẹp nhỏ máu, cô ngước mắt nhìn Long Tuyền Tích , bắt gặp ánh mắt sâu như đáy hồ của anh.
Thu tầm mắt lại, cô đang muốn đứng dậy, nhưng eo của cô đang thắt lại, một cánh tay mảnh khảnh ôm vào trong lòng.
“Anh...... ưm......”
Trên môi một trận ẩm ướt, đôi môi Long Tuyền Tích mỏng đẹp dán vào cánh môi đầy đặn của cô, rơi xuống một nụ hôn.
Lê Băng Thanh bởi vì anh đột nhiên cử động mà ngơ ngẩn, trong đầu mơ hồ hơi không biết làm sao, đôi mắt nước xinh đẹp kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn, “Anh......”
Đôi môi của Long Tuyền Tích cong ra một đường cong hoàn mỹ, cúi đầu xuống bên tai cô, thanh âm khàn khàn mê người :”Nếu tôi không hôn cô, cô sẽ rất mất mặt.”
Một câu này của anh nói rõ, anh đang nghĩ cho cô.
“Anh...... “ Lê Băng Thanh há to miệng, không biết nói gì, anh hôn cô, lại còn có thể tìm ra lí do đường hoàng như vậy, vậy cô không phải còn cần cảm ơn anh đấy chứ.
Lâm Khiết Khiết, Lăng Dịch Phong, cùng người đàn ông có thân hình gầy gò Tô Chiến kia đều mở to hai con ngươi, sững sờ nhìn hai người.
Lăng Dịch Phong cùng Tô Chiến làm sao cũng không nghĩ tới Long Tuyền Tích vậy mà lại hôn Lê Băng Thanh thật, dù sao bọn họ biết anh nhiều năm như vậy, anh tính cách thâm trầm lạnh lùng, kiêu ngạo, chưa từng thấy anh để một người phụ nữ gần mình trong vòng ba bước, chớ nói chi là hôn một người phụ nữ.
Bọn họ suýt nữa đều cho rằng anh là hòa thượng thanh tâm quả dục.
Ngồi tại cách đó không xa Hoắc Gia Dục thấy thế, hai con ngươi kia lạnh lùng bốc cháy lên lửa giận, khuôn mặt cương nghị tuấn tú hiện lên sắc xanh xám, sự phẫn nộ tựa như là bắt gian phu dâm phụ tại trận vậy.
Phát giác có người nhìn mình lom lom đầy phẫn nộ, Lê Băng Thanh ngước mắt, nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Hoắc Gia Dục .
Thấy dáng vẻ của anh ta hận không thể bóp chết cô, cô thật không rõ anh ta tức giận cái nỗi gì, anh ta không quan tâm cô không phải sao?
Nhất định là lòng tự trọng của người đàn ông, dù sao trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của anh ta, cô ở trước mặt mọi người cùng người đàn ông khác anh anh em em, anh ta cảm thấy thật mất mặt.
Huống chi, người đàn ông này lại là anh của anh ta.
Cô từ trong ngực Long Tuyền Tích lui ra ngoài, bỏ lại một câu đi toilet, rồi vội vàng rời đi.
Trong toilet, Lê Băng Thanh ghé vào rửa mặt, đôi mắt nước xinh đẹp nhìn mình trong gương.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng trong gương, cô dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, đợi mặt không đỏ như trước nữa, nhịp tim bình thường trở lại, mới đi ra khỏi toilet, đã thấy Hoắc Gia Dục sắc mặt tái xanh đứng bên ngoài toilet, ánh mắt sắc bén hận không thể xé cô thành mảnh nhỏ.
Mắt cô híp lại, giả bộ như không nhìn thấy, đang chuẩn bị đi qua, lại bị Anh ta hung hăng bóp chặt lấy cổ tay.
“Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra?” Lê Băng Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, dùng sức tránh thoát sự kiềm chế của anh ta.
Anh ta tức giận đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cô một cách trịch thượng
“Lê Băng Thanh, cô ăn gan báo rồi? Cô lại dám ở ngay trước mặt tôi anh anh em em với anh của tôi, đừng quên, cô vẫn là mợ chủ Hoắc.” Thanh âm của anh ta rét lạnh băng lãnh, cực kỳ phẫn nộ.
Nghe được ba chữ mợ chủ Hoắc trong miệng anh ta, Lê Băng Thanh muốn ôm bụng cười to, anh ta không phải nói cho tới bây giờ chưa từng xem cô là mợ chủ Hoắc sao? Bây giờ lại tới chất vấn cô, anh ta dựa vào cái gì?
Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn sao? Anh ta dắt theo tiểu tam rày đây mai đó, dựa vào cái gì đến quản cô?
Lê Băng Thanh đối đầu ánh mắt phẫn nộ rét lạnh của Hoắc Gia Dục , cười nhạt một tiếng: “Hoắc Gia Dục , anh sai rồi, mợ chủ Hoắc ở bên ngoài, anh không phải tìm người để tôi vượt tường sao.”
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 39: SO VỚI CẶN BÃ, ANH ẤY KÉM XA ANH.
Hoắc Gia Dục siết chặt hai tay, trên trán gân xanh tuôn ra, ánh mắt lạnh lẽo, “Cho nên cô tìm anh cả của tôi? Các người đã làm chuyện đó? Lê Băng Thanh, cô thật sự là đồ ti tiện, chỉ bằng cô không xứng với anh ta ......”
Anh chọc giận Lê Băng Thanh đến cực hạn, cô nhắm mắt lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn anh ta:“Hoắc Gia Dục , tôi quả thật không xứng với anh ta, cho nên lúc đầu mới rút lui mà gả cho kẻ thứ hai là anh, bây giờ chúng ta đều muốn ly hôn, anh không có quyền quản chuyện của tôi, tôi quyến rũ ai không có quan hệ gì với anh.”
“Rút lui mà gả cho kẻ thứ hai”, Hoắc Gia Dục bởi vì mấy chữ này, tức giận nghiến răng nghiến lợi, cánh tay trắng ngần hung hăng nắm hàm dưới của cô, hai con ngươi đầy lệ khát máu nhìn cô, giận dữ hét: “Lê Băng Thanh , cô muốn chết có phải không? Ý của cô là tôi không bằng anh ta?”
Hàm dưới bị bóp đau nhức, đôi mi thanh tú của Lê Băng Thanh nhíu lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn anh ta, khóe môi cong ra một nụ cười mỉa mai: “Đừng nhụt chí, so với cặn bã, anh ấy kém xa anh.”
“Cô......” Ánh mắt tức giận Hoắc Gia Dục càng ngày càng ngoan lệ khát máu, tăng lực nắm hàm dưới của cô, cả giận nói: “Lê Băng Thanh, tôi thấy cô thật sự chán sống rồi.”
Hàm dưới truyền đến sự đau đớn kịch liệt, Lê Băng Thanh cảm thấy cằm của mình sắp bị bóp nát.
Ánh mắt của cô tràn lên sự tức giận, giơ chân lên, thừa dịp Hoắc Gia Dục không để ý, ra sức đá mạnh vào chỗ đó.
“Ui...... “
Hoắc Gia Dục kêu lên một tiếng đau đớn, buông hàm dưới của cô ra, lông mi nhíu chặt, trên mặt thống khổ không chịu nổi.
Lê Băng Thanh thừa cơ đẩy anh ta ra, vừa vặn nhìn thấy Long Tuyền Tích đang đi về hướng toilet.
Cô bước nhanh đi lên trước, tinh tế vòng lấy cổ anh, chủ động ấn một nụ hôn trên đôi môi của anh.
Long Tuyền Tích giật mình, ánh mắt thâm thúy khóa chặt cái người đang chủ động hôn anh kia, ánh mắt u ám, khiến người ta không thấu.
Hoắc Gia Dục ngước mắt vừa vặn nhìn thấy Lê Băng Thanh hôn Long Tuyền Tích , anh ta tức giận siết chặt hai tay, giống như dã thú đầy phẫn nộ nhìn cô: “Lê BăngThanh, đừng quên, cô vẫn là vợ của tôi, chú ý hành động của mình.”
Nghe được giọng nói phẫn nộ sau lưng truyền đến, Lê Băng Thanh không để ý đến Hoắc Gia Dục , mà kéo cánh tay Long Tuyền Tích , nhìn anh, cười nhạt một tiếng: “Chúng ta đi.”
Lập tức cô kéo Long Tuyền Tích quay người nhanh chóng rời đi.
Hoắc Gia Dục nhìn bóng lưng hai người rời đi, tức giận nện một quyền vào tường......
Lê Băng Thanh kéo cánh tay Long Tuyền Tích đi đến khúc quanh của hành lang, buông anh ra, ngước mắt hơi xấu hổ nhìn anh: “Vừa nãy thật xin lỗi, tôi lợi dụng anh.”
Môi mỏng của Long Tuyền Tích khẽ nhếch, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cô một vòng, cất bước rời đi.
Thấy anh dường như tức giận, đôi mi thanh tú Lê Băng Thanh nhẹ chau lại, đuổi theo, chặn trước người anh ấy, mang theo áy náy nhìn anh: “Tôi không phải cố ý muốn lợi dụng anh, chỉ là anh đúng lúc xuất hiện, tôi......”
Long Tuyền Tích không chờ cô nói xong, ánh mắt càng thâm trầm, vượt qua cô, trực tiếp rời đi.
“Này...... anh...... “ Lê Băng Thanh nhìn bóng lưng anh tuấn đĩnh đạc của Long Tuyền Tích , đôi mi thanh tú nhăn lại, anh vậy mà không đợi cô nói xong đã bỏ đi.
Trở lại phòng ăn, Lê Băng Thanh thấy Long Tuyền Tích đã trở về chỗ ngồi, mà hai người bạn và Lâm Khiết Khiết đều không thấy.
Mắt cô hơi híp, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Lâm Khiết Khiết: “Khiết Khiết, cậu đi đâu vậy?”
“Thanh Thanh, thật ngại quá, tớ tạm thời có việc, về nhà trước.”
“Cậu về nhà? Vậy tớ một mình làm sao bây giờ?” Lê Băng Thanh híp híp mắt, cô sao lại cảm giác là cô ấy cố ý.
TÌNH YÊU GIÁNG LÂM
CHƯƠNG 40: HÔN LẠI, TÔI KHÔNG TỨC GIẬN
“Không phải còn có nam thần sao?” Nói xong lời này, Lâm Khiết Khiết cúp điện thoại gấp.
Lê Băng Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đen thui, đôi mắt nheo lại, càng cảm thấy cô ấy là cố ý, cô ngước mắt nhìn về phía Long Tuyền Tích , thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta là đường cong lạnh lẽo cứng rắn, đôi môi mỏng tinh tế vẫn như cũ mím chặt, toàn thân ẩn hiện một màn khí lạnh khiếp người.
Đôi mi thanh tú của cô nhăn nhăn, trù trừ có muốn đi qua hay không, chỉ có cô và anh, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Ngay lúc cô do dự, Long Tuyền Tích đứng lên, sau đó tính tiền rời đi.
“Này...... Cái kia...... “
Lê Băng Thanh thấy anh rời đi, quỷ thần xui khiến đuổi theo.
“Đợi đã...... “ Thấy Long Tuyền Tích chuẩn bị ngồi vào trong xe của anh, cô lập tức chạy vọt tới trước người anh.
Mắt dài của Long Tuyền Tích thâm thúy nhìn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô gái nhỏ vọt tới trước người, môi mỏng nhấp nhẹ, ngữ khí đạm mạc: “Có việc gì?”
Lê Băng Thanh vì chạy, hơi thở hổn hển, động tác run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú hơi phiếm hồng, càng thêm xinh xắn đáng yêu, mê người.
Ánh mắt Long Tuyền Tích thâm thúy khóa chặt cô, ánh mắt đạm mạc dịu dàng đi mấy phần.
“Tôi......” Lê Băng Thanh ngước mắt nhìn Long Tuyền Tích , đang muốn lên tiếng, thoáng nhìn Hoắc Gia Dục và Hạ Giai đi đến.
Cô giương môi cười một tiếng: “Tôi muốn anh đưa tôi về.”
Lập tức cô kéo cửa của ghế phụ lái, trực tiếp ngồi xuống.
Thấy thế, Long Tuyền Tích thâm trầm liếc cô một chút, ngồi vào trong xe, đạp xuống chân ga rời đi.
Trên đường trở về, Long Tuyền Tích một mực lái xe, không lên tiếng, đôi môi anh đào mím chặt, quanh thân ẩn hiện ra một luồng hơi lạnh.
Lê Băng Thanh giống như cảm nhận được ý lạnh, ngồi lẳng lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đến nghẹt thở bên cạnh.
Thấy anh nãy giờ không nói gì, đôi mi thanh tú Lê Băng Thanh nhíu lên, chẳng lẽ anh còn đang tức giận?
Đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại, thanh âm thanh mảnh: “Anh còn đang tức giận?”
Long Tuyền Tích chưa trả lời, tiếp tục lái xe, lúc Lê Băng Thanh cho là anh sẽ không trả lời, anh lại đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, nghiêng thân tới gần cô: “Cô quan tâm sao?”
Khí tức mát lạnh thuộc về anh xông vào mũi, Lê Băng Thanh giật mình, hô hấp hơi căng lên, mắt không hiểu nhìn anh, “Quan tâm gì cơ?”
Long Tuyền Tích xích lại gần cô mấy phần, cho đến khi xém chút nữa trúng chóp mũi, anh mới trầm giọng hỏi: "Tôi tức giận hay không, cô quan tâm sao?"
Hai người quá gần, lúc anh nói chuyện, giữa răng môi thở ra luồng khí tỏa ra trên mặt Lê Băng Thanh, cảm giác ngứa kia làm cô không hiểu khẩn trương.
Thân hình thon dài như lông chim của cô run rẩy, tầm mắt khẽ rũ xuống: “Chuyện này và chuyện tôi có quan tâm hay không không liên quan, tôi lợi dụng anh, nhất định phải xin lỗi anh......”
Nói đến đây, cô ngừng lại, con ngươi trong sáng như đáy hồ nhìn khuôn mặt anh tuấn, tiếp tục nói: “Qủa thật anh cũng không mất mát gì, tôi cũng chỉ hôn nhẹ thoáng qua mà! Hẳn là đã được bù đắp rồi.”
Ánh mắt của Long Tuyền Tích nhắm lại, khóa chặt khuôn mặt nhỏ thanh lệ hơi phiếm hồng, con ngươi đen nhánh giống như thu nạp hết tinh tú trên trời vậy, sáng ngời lấp lánh.
Ngón tay thon dài trắng ngần khẽ vuốt cánh môi hồng phấn mê người, động tác dịu dàng, hơi thở thở ra nóng rực, thanh âm càng khàn khàn câu dẫn, mê hoặc nói: “Cô hôn lại, tôi không tức giận nữa.”
Nhiệt độ thiêu đốt giữa các ngón tay truyền đến từ môi anh, Lê Băng Thanh bắt gặp đôi mắt sáng ngời quyến rũ của anh, hô hấp ngưng trệ, nhịp tim như trống ra trận, lý trí quyết định trái tim, từ chối nói: “Không được, tôi đã kết hôn, trên danh nghĩa, tôi là em dâu anh, chúng ta không nên như vậy.”
Nói xong lời này, cô hơi oán hận cắn đầu lưỡi, ngước mắt nhìn về phía Long Tuyền Tích , đã thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ sự lạnh lùng, đôi mắt đen đầy mê hoặc ấy càng lúc càng đậm, khiến người ta khó hiểu được cảm xúc của anh.