Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Không khoảng cách
Tiều Thiết đi ra phía xe một chút, xe vẫn đỗ tại đây, khoá xe vẫn để vậy, trong phút chốc, Uyển Sam tự động thay đổi. Cốp xe mở lên được, Uyển Sam rón rén chui ra rồi lồm cồm bò nhanh về phía siêu thị tiện lợi ngay đó. Cô vào trong, đi lần về phía sau gian hàng, nhìn qua cửa kính siêu thị, hồi hộp ngóng trông từng hành động của anh ta
Tiểu Thiết nghe điện thoại một hồi rồi đi ra đổ xăng, chiếc xe lại một lần nữa phóng nhanh trên đường. Lúc này cô ngồi rạp xuống đất, thở phào một hơi, hai mắt lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt đìu hiu buồn và chán nản. Cuối cùng đã thoát được, lại một sự khó khăn khác, giờ sẽ phải tự bảo vệ bản thân cùng đứa con này, cô vẫn chưa xác định mình sẽ đến đâu, tìm được nơi nào ổn định... Tạm vậy, Uyển Sam đứng lên đi vòng quanh siêu thị, từ nãy đến giờ cô vẫn ăn mặc kín đáo, chiếc áo gió đội lụp xụp mũ che đi khuôn mặt mình. Phía gian hàng hoa quả, có một vị khách già lớn tuổi, có vẻ đang xem giá nhưng à bị cận, lẩm bẩm:
- Cái bọn này... Nó tiết kiệm mực mà in giá thành nhỏ tí như này..
Uyển Sam đến gần, nhìn thoáng qua rồi nói:
- Túi đỗ đó 25. 400 ạ...
Bà lão quay sang nhìn cô, hề hà:
- À à... Lão cảm ơn cô..
Uyển Sam quay sang nhìn bà lão trước mặt, bỗng ánh mắt cô dừng khựng lại, hai tay run run, khuôn mặt bà trái xoan, vết chân chim nơi khóe mắt, sống mũi nhỏ cùng khuôn miệng nhỏ hơi móm, đôi mắt nheo nheo nhưng trông bà vẫn tinh tườm lắm, dáng người nhỏ nhắn lại toát vẻ nhanh nhẹn vô cùng. Uyển Sam như thấy hình ảnh người mẹ quá cố của mình, mẹ cô đường nét đều y bà, chỉ là trông mẹ trẻ hơn. Trông bà lão trước mặt, sao cảm giác thân thương mà bồi hồi vô cùng. Bất giác Uyển Sam vô thức gọi:
- Mẹ...
Bà lão tai nghễnh ngãng, nói:
- Sao cơ... cháu muốn mua hẹ á? Để ta chọn cho nhé?
Uyển Sam kìm mình lại, quay ra ậm ừ, nói:
- Không ạ...
Bà lão băt chuyện trước, hỏi:
- Cháu người ở đây hay sao? Nhà chắc gần đây nên tiện ra mua đồ nhỉ?
Uyển Sam cười đắng, giải thích:
- Cháu không có nhà, cũng không ở vùng này... Cháu mồ côi và bị bắt đến đây..
Bà lão khó hiểu nhìn cô, sốt sắng:
- Sao cơ... Vậy đám bắt cháu, chúng đã làm gì tổn hại đến cháu..
Uyển Sam bịa đặt:
- Chúng hóa ra chỉ là đám định bán người... Cháu trốn được nhưng đói quá, rẽ vào đây.. Cháu không biết chút nữa đám đó có tới đây không nữa...
Bà lão thoảng thốt, vội kéo cô chạy ra tính tiền với mình rồi kéo cô lên xe, Uyển Sam hoàn toàn bị động. Vào trong xe, bà lão độ 65 tuổi này đạp ga rồi phóng đi, bà trấn an cô một cách vụng về:
- Ôi trời.. Con gái có biết bản thân may mắn đến nhường nào không? Tại sao còn bình thản đến vậy chứ? Nếu muốn thì đi theo ta, tạm thời ta cho con chỗ ở rồi chúng ta đi báo công an...ôi trời ơi..
Uyển Sam cười nhạt, cô thấy đúng là hoàn cảnh ngặt nghẽo, tự dưng lại có người giúp đỡ, tuy nhiên cũng là an lòng đôi chút, đây là người lạ. Cô không biết bà là ai, đến từ đâu hay đang làm nghề gì, chỉ là ấn tượng đầu lại thấy an tâm vô cùng. Uyển Sam hỏi:
- Nhà bà ở đâu? Bà lại giúp đỡ con ư? Bà không sợ con lừa dối bà sao?
Bà lão cười lên, đáp:
- Ta tin trời không phụ mình. Con xinh đẹp vậy mà lại đi lừa lọc người khác sao? Ta là người miền Nam, ra trung tâm đây là để thăm vài người bạn thôi...
Từ miền Nam lên trung tâm khoảng 3 tiếng đi xe, nếu đúng thì khoảng nửa đêm sẽ tới đó. Uyển Sam bất cần, cô nhàn nhạt nói:
- Vậy con tin bà.. Khi nào tới nơi bà gọi con dậy
Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại, ngủ ngay sau đó. Ánh đèn đường cao tốc rọi vào khuôn mặt cô tinh tú, hai hàng mi nặng trĩu nhắm lại, không gian bên ngoài tĩnh lặng yên bình
... 12 rưỡi đêm...
Xe ôtô dừng lại bên một căn nhà mặt đường, căn nhà nhỏ cao khoảng 3 tầng, bà lão lay nhẹ người cô, gọi:
- Con gái dậy đi... Nhanh vào thôi...
Bà ân cần dìu Uyển Sam vào, lên trên phòng khách còn chu đáo rót cho cô cốc nước ấm, hỏi han:
- Sao rồi.. cảm thấy mệt lắm không? Ta ở một mình nên nếu có bừa bộn con thông cảm...
Uyển Sam giới thiệu trước:
- Con là Uyển Sam, 20 tuổi, cha mẹ bị hại chết năm 6 tuổi, vào trại côi nhi và được nhận nuôi, hiện đang có bầu 2 tháng... Con bỏ trốn vì bị ép làm vợ... Con đã nói dối bà chuyện ban nãy..
Bà lão nghe xong không quá tức giận, chỉ cười nhẹ:
- Ta là Chu Xuân... ta đã 67 tuổi, chồng đã bỏ ta khi chúng ta cưới nhau được ba năm. Từng có con gái ruột nhưng đã mất. Con gái ta có bầu nhưng bị người ta phụ bạc, con bé tự tử năm 23 tuổi.. Kể từ đó ta ở một mình tại đây..
Cả hai mỗi người đều có hoàn cảnh, gặp nhau rồi giúp đỡ người kia. Cứ thế xóa đi khoảng cách. Trong khi đó, tại Chương thị...
Tiều Thiết đi ra phía xe một chút, xe vẫn đỗ tại đây, khoá xe vẫn để vậy, trong phút chốc, Uyển Sam tự động thay đổi. Cốp xe mở lên được, Uyển Sam rón rén chui ra rồi lồm cồm bò nhanh về phía siêu thị tiện lợi ngay đó. Cô vào trong, đi lần về phía sau gian hàng, nhìn qua cửa kính siêu thị, hồi hộp ngóng trông từng hành động của anh ta
Tiểu Thiết nghe điện thoại một hồi rồi đi ra đổ xăng, chiếc xe lại một lần nữa phóng nhanh trên đường. Lúc này cô ngồi rạp xuống đất, thở phào một hơi, hai mắt lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt đìu hiu buồn và chán nản. Cuối cùng đã thoát được, lại một sự khó khăn khác, giờ sẽ phải tự bảo vệ bản thân cùng đứa con này, cô vẫn chưa xác định mình sẽ đến đâu, tìm được nơi nào ổn định... Tạm vậy, Uyển Sam đứng lên đi vòng quanh siêu thị, từ nãy đến giờ cô vẫn ăn mặc kín đáo, chiếc áo gió đội lụp xụp mũ che đi khuôn mặt mình. Phía gian hàng hoa quả, có một vị khách già lớn tuổi, có vẻ đang xem giá nhưng à bị cận, lẩm bẩm:
- Cái bọn này... Nó tiết kiệm mực mà in giá thành nhỏ tí như này..
Uyển Sam đến gần, nhìn thoáng qua rồi nói:
- Túi đỗ đó 25. 400 ạ...
Bà lão quay sang nhìn cô, hề hà:
- À à... Lão cảm ơn cô..
Uyển Sam quay sang nhìn bà lão trước mặt, bỗng ánh mắt cô dừng khựng lại, hai tay run run, khuôn mặt bà trái xoan, vết chân chim nơi khóe mắt, sống mũi nhỏ cùng khuôn miệng nhỏ hơi móm, đôi mắt nheo nheo nhưng trông bà vẫn tinh tườm lắm, dáng người nhỏ nhắn lại toát vẻ nhanh nhẹn vô cùng. Uyển Sam như thấy hình ảnh người mẹ quá cố của mình, mẹ cô đường nét đều y bà, chỉ là trông mẹ trẻ hơn. Trông bà lão trước mặt, sao cảm giác thân thương mà bồi hồi vô cùng. Bất giác Uyển Sam vô thức gọi:
- Mẹ...
Bà lão tai nghễnh ngãng, nói:
- Sao cơ... cháu muốn mua hẹ á? Để ta chọn cho nhé?
Uyển Sam kìm mình lại, quay ra ậm ừ, nói:
- Không ạ...
Bà lão băt chuyện trước, hỏi:
- Cháu người ở đây hay sao? Nhà chắc gần đây nên tiện ra mua đồ nhỉ?
Uyển Sam cười đắng, giải thích:
- Cháu không có nhà, cũng không ở vùng này... Cháu mồ côi và bị bắt đến đây..
Bà lão khó hiểu nhìn cô, sốt sắng:
- Sao cơ... Vậy đám bắt cháu, chúng đã làm gì tổn hại đến cháu..
Uyển Sam bịa đặt:
- Chúng hóa ra chỉ là đám định bán người... Cháu trốn được nhưng đói quá, rẽ vào đây.. Cháu không biết chút nữa đám đó có tới đây không nữa...
Bà lão thoảng thốt, vội kéo cô chạy ra tính tiền với mình rồi kéo cô lên xe, Uyển Sam hoàn toàn bị động. Vào trong xe, bà lão độ 65 tuổi này đạp ga rồi phóng đi, bà trấn an cô một cách vụng về:
- Ôi trời.. Con gái có biết bản thân may mắn đến nhường nào không? Tại sao còn bình thản đến vậy chứ? Nếu muốn thì đi theo ta, tạm thời ta cho con chỗ ở rồi chúng ta đi báo công an...ôi trời ơi..
Uyển Sam cười nhạt, cô thấy đúng là hoàn cảnh ngặt nghẽo, tự dưng lại có người giúp đỡ, tuy nhiên cũng là an lòng đôi chút, đây là người lạ. Cô không biết bà là ai, đến từ đâu hay đang làm nghề gì, chỉ là ấn tượng đầu lại thấy an tâm vô cùng. Uyển Sam hỏi:
- Nhà bà ở đâu? Bà lại giúp đỡ con ư? Bà không sợ con lừa dối bà sao?
Bà lão cười lên, đáp:
- Ta tin trời không phụ mình. Con xinh đẹp vậy mà lại đi lừa lọc người khác sao? Ta là người miền Nam, ra trung tâm đây là để thăm vài người bạn thôi...
Từ miền Nam lên trung tâm khoảng 3 tiếng đi xe, nếu đúng thì khoảng nửa đêm sẽ tới đó. Uyển Sam bất cần, cô nhàn nhạt nói:
- Vậy con tin bà.. Khi nào tới nơi bà gọi con dậy
Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại, ngủ ngay sau đó. Ánh đèn đường cao tốc rọi vào khuôn mặt cô tinh tú, hai hàng mi nặng trĩu nhắm lại, không gian bên ngoài tĩnh lặng yên bình
... 12 rưỡi đêm...
Xe ôtô dừng lại bên một căn nhà mặt đường, căn nhà nhỏ cao khoảng 3 tầng, bà lão lay nhẹ người cô, gọi:
- Con gái dậy đi... Nhanh vào thôi...
Bà ân cần dìu Uyển Sam vào, lên trên phòng khách còn chu đáo rót cho cô cốc nước ấm, hỏi han:
- Sao rồi.. cảm thấy mệt lắm không? Ta ở một mình nên nếu có bừa bộn con thông cảm...
Uyển Sam giới thiệu trước:
- Con là Uyển Sam, 20 tuổi, cha mẹ bị hại chết năm 6 tuổi, vào trại côi nhi và được nhận nuôi, hiện đang có bầu 2 tháng... Con bỏ trốn vì bị ép làm vợ... Con đã nói dối bà chuyện ban nãy..
Bà lão nghe xong không quá tức giận, chỉ cười nhẹ:
- Ta là Chu Xuân... ta đã 67 tuổi, chồng đã bỏ ta khi chúng ta cưới nhau được ba năm. Từng có con gái ruột nhưng đã mất. Con gái ta có bầu nhưng bị người ta phụ bạc, con bé tự tử năm 23 tuổi.. Kể từ đó ta ở một mình tại đây..
Cả hai mỗi người đều có hoàn cảnh, gặp nhau rồi giúp đỡ người kia. Cứ thế xóa đi khoảng cách. Trong khi đó, tại Chương thị...