Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Bỏ trốn
Uyển Sam cười hề hà, tiếp tục tán chuyện phiếm thêm chút nữa với thím Liên. Sở đi ngày kia là cuối tuần, nhất định Trình Cán hoặc Tiểu Thiết sẽ về bên Túy Linh Hồng để kiểm tra sổ sách. Cô định tận dụng cơ hội này và trốn trong cốp xe rồi đợi cơ hội mà bỏ trốn. Quần áo, dao cùng ít tiền mặt,.. Mọi thứ Uyển Sam đã chuẩn bị đầy đủ và cất trong bọc...
... 2 ngày sau...
Uyển Sam tỉnh dậy từ sớm, liếc xuống đã thấy xe của Tiểu Thiết đỗ bên dưới. Giờ cô càn đi xuống dưới và dò la xem hắn sẽ xuất phát lúc mấy giờ
Uyển Sam đu một vòng, khuôn mặt nôn nóng ngó nghiêng xung quanh, bất giác:
- Chị cả định đi đầu à?
Tiểu Thiết đã phía sau cô lúc nào. Anh ta nói bất ngờ khiến cô hơi giật mình, nhanh lấy lại bình tĩnh, đáp:
- À không... Trên phòng ngột ngạt quá, tôi muốn xuống dưới này...
Tiểu Thiết gật gù, nói:
- Ra vườn... Chắc chắn ở đây không khí sẽ tốt hơn rất nhiều
Nói rồi cả hai cùng ra bên ngoài, vừa đi cô vừa dò hỏi:
- Chắc tối nay anh về bên Túy Linh Hồng nhỉ?
Tiểu Thiết gật đầu:
- Vâng... Tôi về xem hoạt động bên đó ra sao... Nhưng chắc chỉ đêm là lại về đây thôi...
Uyển Sam hỏi tiếp:
- Anh đi bao nhiêu lâu mà đêm đã về đây?
Tiểu Thiết vẫn nghĩ chỉ là cáu hỏi han bình thường nên cũng trả lời thành thật:
- 8 giờ tối tôi đi.. Chỉ xem qua sổ sách, nếu có gặp vị đại ca nào thì hề hà dăm chén, khoảng 12 giờ đêm lại về đến đây rồi trông chừng chị hộ anh Quân đấy... Chị có chuyện gì là chúng tôi không toàn mạng mất... Haha
Uyển Sam bị trêu liền quay mặt đi, cô ngắt lấy nhành hoa bên dưới, đưa lên hửi mùi thơm nhè nhẹ. Bất giác Tiểu Thiết nghiêm túc nói:
- Chị cả này... Rốt cuộc sau bao nhiêu chuyện, chị vẫn tỏ ra vô cùng bình thường nhỉ? Chị có từng nghĩ đến việc tự tử, giết người hay bỏ trốn không?
Uyển Sam nghe vậy khuôn mặt đành sắc lạnh, hời hợt đáp:
- Tự tử... Một việc quá ngu xuẩn để kết thúc cuộc đời mình... Giết người, chẳng phải tôi đã hại chết được lão già của các người rồi đấy sao? Còn bỏ trốn... Đợi
Cô trầm mặc nói ra vô cùng tự tin, nhành hoa trên tay không lưu luyến mà bị cô vứt dưới đất, giẫm mạnh lên. Khuôn mặt tên Tiểu Thiết cũng sớm đờ, quá nhiều thâm ý để đoán trong cáu trả lời này. Cả hai im lặng một lúc, Uyển Sam lên tiếng trước:
- Thôi... Ở đây quá chán, tôi lên phòng
Nói rồi cô quay gót nhanh tiến về phòng. Dáng đi rất khoan thai bình thường cho đến khi vào trong phòng, Uyển Sam ngay tức khắc chạy ra bàn làm việc, ghi lại thời gian tối nay Tiểu Thiết sẽ đi và lúc anh ta về. Đồng thời cũng xem lại một lần nữa các đoạn đường đến Túy Linh Hồng. Từ biệt phủ tới nơi đó đi khoảng 30 phút, có thể coi là cũng xa và trong đó cô sẽ phải hồi hộp tận 30 phút, mong rằng không bị phát hiện.
... Tối...
Dùng xong bữa, Uyển Sam đi lên phòng như thường, lúc sau thím Liên lên phòng vì cô gọi. Bà vẫn chưa biết tối nay cô sẽ bỏ trốn theo cách nào. Bước vào phòng, Uyển Sam ngồi đó, đưa ra li nước mát mới rót, nói:
- Thím uống đi.. Nãy con rót định uống nhưng bỗng bụng quặn lên, lỡ lấy rồi để đây không được...
Thím Liên đi lại ngồi cạnh, hơi khan khát mà nhanh uống sạch cả li, xong bà hỏi:
- Cô chủ... Vậy hôm nay cô vẫn chưa bỏ trốn.. Ta khuyên cô thực lòng là đừng làm vậy...
Giọng bà nhỏ dần rồi bỗng khuỵu nằm xuống bàn. Uyển Sam lạnh lùng đi lấy bộ quần áo thím Liên đang mặc trên người, đổi đồ cho mình. Dáng thím Liên thấp hơn cô chút xíu, nhưng đậm người hơn. Uyển Sam mặc đồ xong độn thêm ít món vào bụng, thím Liên tóc búi tó, cô cũng buộc theo. Sau cùng xong xuôi hết, Uyển Sam nhìn đồng hồ rồi quay ra thím Liên, nói:
- Cảm ơn thím thời gian vừa qua... Người của Chương thị, con tuyệt nhiên không tin tưởng một ai...
Nói rồi cô rời khỏi phòng, bên ngào hành lang có camera, cô hơi cúi đầu, tay cầm vài món đồ cố che đi người mình, dáng đi cũng lạch bạch theo thím Liên. Bên dưới sảnh không có ai, cô bình tĩnh đi ra xe của Tiểu Thiết đang đỗ trước sảnh, khéo léo quan sát từ tốn rồi hành động cũng thật nhanh. Cốp xe mở lên rồi ngay lập tức đóng lại, Uyển Sam giờ nằm im trong xe. Cũng may xe đỗ chỗ khuất tối, camera có soi cũng khó nhìn. Căn đồng hồ, khoảng chừng mấy phút nữa chắc Tiểu Thiết sẽ ra.
Tiếng mở cửa xe, động cơ xe nổ, chiếc xe lăn bánh... Lòng Uyển Sam nóng thiêu lên, hơi thở đang cố nén lại để không phát ra tiếng. Trên xe Tiểu Thiết bật nhạc nhẹ, anh ta vẫn không hề biết trên xe còn đang có thêm người. Ung dung lái xe tiến về phía trước, được một đoạn bỗng xe rẽ vào trạm xăng. Tiểu Thiết mồm huýt sáo rồi xuống xe, điều này nằm ngoài tính toán của Uyển Sam. Lòng cô nóng rực lên, nhói tí đầu lên nhìn xung quanh, Tiểu Thiết đứng ngay bên ngoài, vẫn đợi lượt đổ. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên, anh ta đi ra ngoài chút nghe điện thoại.
Uyển Sam cười hề hà, tiếp tục tán chuyện phiếm thêm chút nữa với thím Liên. Sở đi ngày kia là cuối tuần, nhất định Trình Cán hoặc Tiểu Thiết sẽ về bên Túy Linh Hồng để kiểm tra sổ sách. Cô định tận dụng cơ hội này và trốn trong cốp xe rồi đợi cơ hội mà bỏ trốn. Quần áo, dao cùng ít tiền mặt,.. Mọi thứ Uyển Sam đã chuẩn bị đầy đủ và cất trong bọc...
... 2 ngày sau...
Uyển Sam tỉnh dậy từ sớm, liếc xuống đã thấy xe của Tiểu Thiết đỗ bên dưới. Giờ cô càn đi xuống dưới và dò la xem hắn sẽ xuất phát lúc mấy giờ
Uyển Sam đu một vòng, khuôn mặt nôn nóng ngó nghiêng xung quanh, bất giác:
- Chị cả định đi đầu à?
Tiểu Thiết đã phía sau cô lúc nào. Anh ta nói bất ngờ khiến cô hơi giật mình, nhanh lấy lại bình tĩnh, đáp:
- À không... Trên phòng ngột ngạt quá, tôi muốn xuống dưới này...
Tiểu Thiết gật gù, nói:
- Ra vườn... Chắc chắn ở đây không khí sẽ tốt hơn rất nhiều
Nói rồi cả hai cùng ra bên ngoài, vừa đi cô vừa dò hỏi:
- Chắc tối nay anh về bên Túy Linh Hồng nhỉ?
Tiểu Thiết gật đầu:
- Vâng... Tôi về xem hoạt động bên đó ra sao... Nhưng chắc chỉ đêm là lại về đây thôi...
Uyển Sam hỏi tiếp:
- Anh đi bao nhiêu lâu mà đêm đã về đây?
Tiểu Thiết vẫn nghĩ chỉ là cáu hỏi han bình thường nên cũng trả lời thành thật:
- 8 giờ tối tôi đi.. Chỉ xem qua sổ sách, nếu có gặp vị đại ca nào thì hề hà dăm chén, khoảng 12 giờ đêm lại về đến đây rồi trông chừng chị hộ anh Quân đấy... Chị có chuyện gì là chúng tôi không toàn mạng mất... Haha
Uyển Sam bị trêu liền quay mặt đi, cô ngắt lấy nhành hoa bên dưới, đưa lên hửi mùi thơm nhè nhẹ. Bất giác Tiểu Thiết nghiêm túc nói:
- Chị cả này... Rốt cuộc sau bao nhiêu chuyện, chị vẫn tỏ ra vô cùng bình thường nhỉ? Chị có từng nghĩ đến việc tự tử, giết người hay bỏ trốn không?
Uyển Sam nghe vậy khuôn mặt đành sắc lạnh, hời hợt đáp:
- Tự tử... Một việc quá ngu xuẩn để kết thúc cuộc đời mình... Giết người, chẳng phải tôi đã hại chết được lão già của các người rồi đấy sao? Còn bỏ trốn... Đợi
Cô trầm mặc nói ra vô cùng tự tin, nhành hoa trên tay không lưu luyến mà bị cô vứt dưới đất, giẫm mạnh lên. Khuôn mặt tên Tiểu Thiết cũng sớm đờ, quá nhiều thâm ý để đoán trong cáu trả lời này. Cả hai im lặng một lúc, Uyển Sam lên tiếng trước:
- Thôi... Ở đây quá chán, tôi lên phòng
Nói rồi cô quay gót nhanh tiến về phòng. Dáng đi rất khoan thai bình thường cho đến khi vào trong phòng, Uyển Sam ngay tức khắc chạy ra bàn làm việc, ghi lại thời gian tối nay Tiểu Thiết sẽ đi và lúc anh ta về. Đồng thời cũng xem lại một lần nữa các đoạn đường đến Túy Linh Hồng. Từ biệt phủ tới nơi đó đi khoảng 30 phút, có thể coi là cũng xa và trong đó cô sẽ phải hồi hộp tận 30 phút, mong rằng không bị phát hiện.
... Tối...
Dùng xong bữa, Uyển Sam đi lên phòng như thường, lúc sau thím Liên lên phòng vì cô gọi. Bà vẫn chưa biết tối nay cô sẽ bỏ trốn theo cách nào. Bước vào phòng, Uyển Sam ngồi đó, đưa ra li nước mát mới rót, nói:
- Thím uống đi.. Nãy con rót định uống nhưng bỗng bụng quặn lên, lỡ lấy rồi để đây không được...
Thím Liên đi lại ngồi cạnh, hơi khan khát mà nhanh uống sạch cả li, xong bà hỏi:
- Cô chủ... Vậy hôm nay cô vẫn chưa bỏ trốn.. Ta khuyên cô thực lòng là đừng làm vậy...
Giọng bà nhỏ dần rồi bỗng khuỵu nằm xuống bàn. Uyển Sam lạnh lùng đi lấy bộ quần áo thím Liên đang mặc trên người, đổi đồ cho mình. Dáng thím Liên thấp hơn cô chút xíu, nhưng đậm người hơn. Uyển Sam mặc đồ xong độn thêm ít món vào bụng, thím Liên tóc búi tó, cô cũng buộc theo. Sau cùng xong xuôi hết, Uyển Sam nhìn đồng hồ rồi quay ra thím Liên, nói:
- Cảm ơn thím thời gian vừa qua... Người của Chương thị, con tuyệt nhiên không tin tưởng một ai...
Nói rồi cô rời khỏi phòng, bên ngào hành lang có camera, cô hơi cúi đầu, tay cầm vài món đồ cố che đi người mình, dáng đi cũng lạch bạch theo thím Liên. Bên dưới sảnh không có ai, cô bình tĩnh đi ra xe của Tiểu Thiết đang đỗ trước sảnh, khéo léo quan sát từ tốn rồi hành động cũng thật nhanh. Cốp xe mở lên rồi ngay lập tức đóng lại, Uyển Sam giờ nằm im trong xe. Cũng may xe đỗ chỗ khuất tối, camera có soi cũng khó nhìn. Căn đồng hồ, khoảng chừng mấy phút nữa chắc Tiểu Thiết sẽ ra.
Tiếng mở cửa xe, động cơ xe nổ, chiếc xe lăn bánh... Lòng Uyển Sam nóng thiêu lên, hơi thở đang cố nén lại để không phát ra tiếng. Trên xe Tiểu Thiết bật nhạc nhẹ, anh ta vẫn không hề biết trên xe còn đang có thêm người. Ung dung lái xe tiến về phía trước, được một đoạn bỗng xe rẽ vào trạm xăng. Tiểu Thiết mồm huýt sáo rồi xuống xe, điều này nằm ngoài tính toán của Uyển Sam. Lòng cô nóng rực lên, nhói tí đầu lên nhìn xung quanh, Tiểu Thiết đứng ngay bên ngoài, vẫn đợi lượt đổ. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên, anh ta đi ra ngoài chút nghe điện thoại.