Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Bác sĩ đi vào khám cho Ngân Tuyết.
" Âu tổng, thiếu phu nhân giờ không có gì đã lo nữa rồi, chỉ là...."
Lúc này không chỉ bác sĩ mà tất cả mọi người đang vui vẻ vẻ cũng trở nên không vui vẻ nổi, sắc mặt mọi người cũng trở nên tối sần lại, mọi người thật sự không biết nên nói cho cô biết chuyện đưa bé như thế nào nữa đây.
" Bác sĩ, tôi còn có chuyện gì sao" Ngân Tuyết nhìn vào bác sĩ hỏi.
Bác sĩ thật sự không biết nên trả lời như thế nào cả, ở đây không còn do bác sĩ quyết định mọi chuyện.
" Thiếu phu nhân, chuyện này"
" Ngân Tuyết, anh xin lỗi" Âu Dương Thiên Vũ ở bên cạnh liền cần lấy tay cô mà nói.
Ngân Tuyết nhìn biểu hiện của mọi người cô cũng hiểu ra chuyện.
" Có phải đứa bé....đứa bé không còn nữa không?" Một tay Ngân Tuyết không tự chủ được mà đưa tay đạt vào bụng mình.
Mọi người không nói gì cả, thật sự họ không ngờ rằng cô đã biết chuyện này.
Ngân Tuyết nhìn mọi người, cô liền có được đáp án, thực ra sau ngày hôm đó cô cũng biết được có lẽ đứa bé đã không còn, sau ngày hôm đó, bụng cô luôn không ngừng đau. Ngân Tuyết hỏi mọi người cũng chỉ là để xác nhận lại một lần nữa.
" Mọi người đừng như vậy. Tôi không sao mà"
Dù nói vậy như mắt Ngân Tuyết vẫn rơi ra giọt lệ đau đớn, vậy là cô lại lần nữa làm mất đi đứa con bé bỏng của mình, Ngân Tuyết biết rằng lúc đó chính đứa bé đã bảo vệ cho cô.
Vậy mà cô là một người mẹ mà lại không bảo vệ được cho con mình, cô cảm thấy mình rất đau, dù những vết thương đã lành, nhưng cô lại cảm thấy nó thật đau đớn là sao.
Nhìn thấy Ngân Tuyết như vậy, Âu Dương Thiên Vũ càng tự trách bạn thân mình hơn, anh tự trách bạn thân sao hôm đó không đi cùng cô, hay đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho anh.
" Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được hai mẹ con em"
" Em không sao, mọi người đừng như vậy vừa rồi chỉ là có bụi bay vào mắt thôi"
" Bác sĩ cứ nói đi, giờ tôi cần làm gì"
" Vâng, thiếu phu nhân "
" Chuyện là đứa bé hiện tại cần được đưa ra ngoài, thông tin của chúng tôi cho thấy đứa bé đã không còn nhịp tim, nếu không nhanh chóng đưa đứa ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thiếu phu nhân. Hiện tại chúng tôi có đưa ra hai giải pháp, một là chúng tôi sẽ sử dụng các thiết bị y tế, hai là chúng tôi sẽ tiên cho thiếu phu nhân một liền oxytocin đẻ đứa bé được sinh ra ( sinh non) một cách trọn vẹn nhất nhưng..........."
" Tôi chọn cách thứ hai, khi nào tiến hành" Dù như thế nào đo nữa Ngân Tuyết cũng muốn đứa bé được sinh ra một cách trọn vẹn nhất, dù cho cô không có được con bé nhưng nó cũng là một món quà mà ông trời bang tặng cho cô.
" Hiện tại chúng tôi đã sắp xếp là chiều nay"
" Được"
Ngân Tuyết dù không muốn như mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cô cũng phải học cách chấp nhận nó. Âu phu nhân thấy con dâu mình như vậy mà lòng đau như cắt, bởi bà biết một người mẹ luôn yêu thương con mình hơn tất cả mọi thứ.
Đến chiều Ngân Tuyết được đưa vào phòn phẫu thuật mộ lần nữa, mọi người vần ngồi ở ngồi đợi, 3 tiếng sau, Ngân Tuyết cuối cũng cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, cô được đưa về phòng dành riêng cho cô.
Sau ngày hôm đó, lúc nào Âu Dương Thiên Vũ cũng ở bên cạnh cô, anh đợi đến lúc nào cô ngủ anh mới lại mở máy tính ra làm tiếp công việc của công ty.
Tối hôm nay cũng là đêm thứ 3 anh ở lại đây cùng cô, Ngân Tuyết ngủ đến nửa đêm, cô thấy khát nước liền tỉnh dậy, định đi ra lấy nước uống, Ngân Tuyết lại thấy anh đã muộn như vậy mà vẫn mở mấy tính làm việc. Ngân Tuyết liền không đứng dậy nữa.
Cô cứ vậy mà nhìn anh vừa mệt mỏi vừa phải làm việc, cô thấy vậy mà trong lòng cô lại khó chịu vô cùng.
Ngày hôm sau.
" Thiên Vũ, em muốn..............."
" Em muốn gì, muốn gì cứ nói với anh"
" Chúng ta về nhà đi"
" Nhưng mà em......"
" Em không sao nữa rồi, em không thích ở đây"
" Được, ăn sáng xong anh đưa em về"
" Ừ"
Ngân Tuyết ăn sáng xong liền xuất việt đi về.
Khi về đến nhà, Ngân Tuyết cảm thấy đây là ngôi nhà ấm áp nhất, dù trước cô rất cô đơn nhưng nó chưa từng ngược đãi cô.
Thấy Ngân Tuyết dừng lại, Âu Dương Thiên Vũ liền lên tiếng hỏi.
" Em sao vậy, thấy chỗ nào không khỏe sao"
" Không, em thấy nhớ ngôi nhà này quá"
" Ngốc à, giờ chúng ta về nhà rồi" Anh tiến đến chỗ cô xoan đầu cô.
" Vâng, nhà của chúng ta" Lúc này Ngân Tuyết thấy bạn thân cô rất hạnh phúc, đây chính là hạnh phúc mà cô luôn tìm kiến bao lâu nay.
" Âu tổng, thiếu phu nhân giờ không có gì đã lo nữa rồi, chỉ là...."
Lúc này không chỉ bác sĩ mà tất cả mọi người đang vui vẻ vẻ cũng trở nên không vui vẻ nổi, sắc mặt mọi người cũng trở nên tối sần lại, mọi người thật sự không biết nên nói cho cô biết chuyện đưa bé như thế nào nữa đây.
" Bác sĩ, tôi còn có chuyện gì sao" Ngân Tuyết nhìn vào bác sĩ hỏi.
Bác sĩ thật sự không biết nên trả lời như thế nào cả, ở đây không còn do bác sĩ quyết định mọi chuyện.
" Thiếu phu nhân, chuyện này"
" Ngân Tuyết, anh xin lỗi" Âu Dương Thiên Vũ ở bên cạnh liền cần lấy tay cô mà nói.
Ngân Tuyết nhìn biểu hiện của mọi người cô cũng hiểu ra chuyện.
" Có phải đứa bé....đứa bé không còn nữa không?" Một tay Ngân Tuyết không tự chủ được mà đưa tay đạt vào bụng mình.
Mọi người không nói gì cả, thật sự họ không ngờ rằng cô đã biết chuyện này.
Ngân Tuyết nhìn mọi người, cô liền có được đáp án, thực ra sau ngày hôm đó cô cũng biết được có lẽ đứa bé đã không còn, sau ngày hôm đó, bụng cô luôn không ngừng đau. Ngân Tuyết hỏi mọi người cũng chỉ là để xác nhận lại một lần nữa.
" Mọi người đừng như vậy. Tôi không sao mà"
Dù nói vậy như mắt Ngân Tuyết vẫn rơi ra giọt lệ đau đớn, vậy là cô lại lần nữa làm mất đi đứa con bé bỏng của mình, Ngân Tuyết biết rằng lúc đó chính đứa bé đã bảo vệ cho cô.
Vậy mà cô là một người mẹ mà lại không bảo vệ được cho con mình, cô cảm thấy mình rất đau, dù những vết thương đã lành, nhưng cô lại cảm thấy nó thật đau đớn là sao.
Nhìn thấy Ngân Tuyết như vậy, Âu Dương Thiên Vũ càng tự trách bạn thân mình hơn, anh tự trách bạn thân sao hôm đó không đi cùng cô, hay đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho anh.
" Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được hai mẹ con em"
" Em không sao, mọi người đừng như vậy vừa rồi chỉ là có bụi bay vào mắt thôi"
" Bác sĩ cứ nói đi, giờ tôi cần làm gì"
" Vâng, thiếu phu nhân "
" Chuyện là đứa bé hiện tại cần được đưa ra ngoài, thông tin của chúng tôi cho thấy đứa bé đã không còn nhịp tim, nếu không nhanh chóng đưa đứa ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thiếu phu nhân. Hiện tại chúng tôi có đưa ra hai giải pháp, một là chúng tôi sẽ sử dụng các thiết bị y tế, hai là chúng tôi sẽ tiên cho thiếu phu nhân một liền oxytocin đẻ đứa bé được sinh ra ( sinh non) một cách trọn vẹn nhất nhưng..........."
" Tôi chọn cách thứ hai, khi nào tiến hành" Dù như thế nào đo nữa Ngân Tuyết cũng muốn đứa bé được sinh ra một cách trọn vẹn nhất, dù cho cô không có được con bé nhưng nó cũng là một món quà mà ông trời bang tặng cho cô.
" Hiện tại chúng tôi đã sắp xếp là chiều nay"
" Được"
Ngân Tuyết dù không muốn như mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cô cũng phải học cách chấp nhận nó. Âu phu nhân thấy con dâu mình như vậy mà lòng đau như cắt, bởi bà biết một người mẹ luôn yêu thương con mình hơn tất cả mọi thứ.
Đến chiều Ngân Tuyết được đưa vào phòn phẫu thuật mộ lần nữa, mọi người vần ngồi ở ngồi đợi, 3 tiếng sau, Ngân Tuyết cuối cũng cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, cô được đưa về phòng dành riêng cho cô.
Sau ngày hôm đó, lúc nào Âu Dương Thiên Vũ cũng ở bên cạnh cô, anh đợi đến lúc nào cô ngủ anh mới lại mở máy tính ra làm tiếp công việc của công ty.
Tối hôm nay cũng là đêm thứ 3 anh ở lại đây cùng cô, Ngân Tuyết ngủ đến nửa đêm, cô thấy khát nước liền tỉnh dậy, định đi ra lấy nước uống, Ngân Tuyết lại thấy anh đã muộn như vậy mà vẫn mở mấy tính làm việc. Ngân Tuyết liền không đứng dậy nữa.
Cô cứ vậy mà nhìn anh vừa mệt mỏi vừa phải làm việc, cô thấy vậy mà trong lòng cô lại khó chịu vô cùng.
Ngày hôm sau.
" Thiên Vũ, em muốn..............."
" Em muốn gì, muốn gì cứ nói với anh"
" Chúng ta về nhà đi"
" Nhưng mà em......"
" Em không sao nữa rồi, em không thích ở đây"
" Được, ăn sáng xong anh đưa em về"
" Ừ"
Ngân Tuyết ăn sáng xong liền xuất việt đi về.
Khi về đến nhà, Ngân Tuyết cảm thấy đây là ngôi nhà ấm áp nhất, dù trước cô rất cô đơn nhưng nó chưa từng ngược đãi cô.
Thấy Ngân Tuyết dừng lại, Âu Dương Thiên Vũ liền lên tiếng hỏi.
" Em sao vậy, thấy chỗ nào không khỏe sao"
" Không, em thấy nhớ ngôi nhà này quá"
" Ngốc à, giờ chúng ta về nhà rồi" Anh tiến đến chỗ cô xoan đầu cô.
" Vâng, nhà của chúng ta" Lúc này Ngân Tuyết thấy bạn thân cô rất hạnh phúc, đây chính là hạnh phúc mà cô luôn tìm kiến bao lâu nay.