Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ngân Tuyết đang rất buồn, cô nhớ cả giắc hạnh phúc mong manh gì đó.
Đột nhiên, Ngân Tuyết thấy mẹ từ phía xa, mẹ cô đang đi về phía cô. Ngân Tuyết không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp chạy vào lòng mẹ. Ngân Tuyết rất nhớ mẹ. Dù mẹ cô đã xa cô từ rất lâu rồi.
Ở trong lòng mẹ Ngân Tuyết như cảm nhận được một niền hạnh phúc không tả được, ở bên cạnh mẹ cô như trút bỏ được tất cả lo lắm của mình.
" Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ ở lại với con, mẹ đừng đi nữa được không" Ngân Tuyết vừa nói nước mắt cô lại rời xuống.
" Mẹ biết rồi, con ngoan, đừng khóc nữa"
" Mẹ con ở lại đây với mẹ được, con cảm thấy ở bên mẹ thật hạnh phúc"
" Được, mẹ sẽ nghe con kể hết mọi khổ tâm của con"
" Vâng mẹ " Ngân Tuyết cười vui vẻ như 1 một đứa trẻ vậy.
" Mẹ, mẹ có yêu cha không? "
" Sao con lại hỏi vậy"
" Con đã lấy được người con yêu khi không còn yêu, còn anh ấy lấy con chỉ để trả thù, con cảm thấy rất mệt mỏi. Mẹ cảm thấy con có nên ở cạnh một người như vậy không" Ngân Tuyết vừa nói vừa cối mặt xuống.
" Hãy nghe theo trái tim con mà quyết định" Sau đó Ngân Tuyết thấy mình đang bay lên khung trung, cô cứ vậy mà xa dần mẹ mình.
" Con không thuộc về nơi này, hãy về nơi thuộc về con và đối mặt với mọi thứ. Mẹ tin con sẽ vượt qua tất cả và tìm được hạnh phúc của mình".
Ngân Tuyết bừng tỉnh, trời đã sáng, trên mắt cô đã đọng lại 2 giọt lệ.
Ngân Tuyết ngớ người lại, ra đó là mơ.
Ngân Tuyết đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài kia, cô dường như nhớ ra chuyện gì.
Ngân Tuyết chạy lại xem lịch, xong cô lại nhanh chóng chạy xuống tầng 1.
Đến cầu thăng Ngân Tuyết gặp Phỉ Phỉ đang đi lên.
" Chào thiếu phu nhân"
" A....Phỉ Phỉ...em có thấy Âu Dương Thiên Vũ đâu không"
" Thiếu gia đang ăn sáng "
Chưa để Phỉ Phỉ hỏi thêm, Ngân Tuyết liền chạy xuống tầng 1.
Âu Dương Thiên Vũ đang chuẩn bị ăn sáng thì thấy Ngân Tuyết chạy đến.
Không để Âu Dương Thiên Vũ nói gì, Ngân Tuyết liền ngồi xuống bàn.
" Ngày mai tối muốn về Thẩm gia, mai là ngày giỗ mẹ tôi"
" Tôi biết rồi"
Ngân Tuyết nói xong liền đứng lên.
" Ngồi xuống, ăn sáng đi"
Ngân Tuyết không nói gì, cô vẫn ngồi xuống.
Sau khi ăn xong Âu Dương Thiên Vũ lại đi làm, còn Ngân Tuyết lại cùng Phỉ Phỉ sửa soạn đồ để cô về nhà ngoại.
- --------------------------
Sáng hôm sau, Ngân Tuyết khi cùng Âu Dương Thiên Vũ ăn sáng xong. Ngân Tuyết liền lặng lẽ đi về phòng thay đồ và lấy đồ mà cô đã chuẩn bị để về giỗ mẹ.
Ngân Tuyết và Phỉ Phỉ cần đồ ra xe.
Ngân Tuyết không ngờ người ngồi trong xe lại là Âu Dương Thiên Vũ.
Nhìn thấy anh, Ngân Tuyết chuẩn bị ngồi vào ghế phía sau. Nhưng khi Ngân Tuyết quay đầu lại thì Phỉ Phỉ đã để hết đồ của cô vào ghế sau.
Ngân Tuyết đành phải ngồi ghế trước cùng anh. Điều đó là Ngân Tuyết thấy không thoải mãi.
" Anh hôm nay không đi làm sao"
" Hôm nay tôi rảnh"
" Sao không muốn đi cùng tôi sao"
" Không phải..."
Sau đó 2 người lại trở lại im lặng.
- ---------------------
Thẩm gia.
Ngân Tuyết sách một đống đồ đi vào Thẩm gia, dù Ngân Tuyết biết nơi này không chào đón mình, nhưng vì mẹ cô vẫn lựa chọn về nơi cô không muốn về nhất.
Ngân Tuyết đi đến cửa chính, cô thấy trong nhà có thêm một đôi giày cao gót nữ. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Ngân Tuyết đi vào trong thì thấy cha cô đang ngồi đấy.
" Cha"
Thẩm lão gia nhìn thấy Ngân Tuyết mà có chút không vui.
" Sao con lại về đây"
" Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, con về một chút rồi sẽ đi"
" À.....ra là vậy"
Ngân Tuyết nhìn biểu hiện của cha mà lòng cô chua xót, ông đã thật sự quên mẹ cô, có lẽ sự tồn tại của cô đối với ông ta cũng không còn.
Dù vậy Ngân Tuyết dường như đã quen với việc đó.
" Thiên Vũ, con cũng đến đây sao?"
" Hôm nay con rảnh"
" À.... hai đứa ngồi đứa ngồi đi "
" Cha, con muốn lên phòng mẹ chút"
" À chuyện đó...."
Lúc này có tiếng bước châm trên lầu xuống.
Thẩm phu nhân và Ngân Hy cùng nhau bước xuống.
Vừa đi xuống vừa nói.
" Con thấy thế nào"
" Đẹp lắm mẹ ạ"
" Đúng là con ngoan"
Hai người họ bước xuống thì thấy Ngân Tuyết và Âu Dương Thiên Vũ đang ngồi đấy.
Thấy vậy Thẩm phu nhân liền tức giận.
" Cô cô....cô còn dám vát mặt về đây, cô cút ra khỏi đây" Thẩm phu nhân ra tát Ngân Tuyết một cái, bà ta vừa đánh vừa nói.
" Ngân Hy, con tránh xa cô ta cho mẹ, cô ta đã giết Ngân Vân của mẹ, mẹ không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa"
Ngân Tuyết tay ôm lấy mặt.
" Cha con lên phòng mẹ con trước"
Ngân Tuyết hai mắt ngấn lệ, cô liền xoay người quay đi.
Ngân Tuyết dùng cả 2 tay sách mà vẫn chưa hết đồ, cô đành để chiếc hộp ở đó tí quay lại lấy sau.
Ngân Tuyết đi đến phòng mẹ cô, tay cô đã sách hết đồ, Ngân Tuyết định bỏ đồ xuống để mở cửa.
Ngay lúc Ngân Tuyết định bỏ đồ xuống thì có một cánh tay khác mở cửa giúp cô.
Ngân Tuyết ngẩn người lên nhìn, hóa ra đó lại là anh, Ngân Tuyết cứ vậy mà đi lên, cũng không để ý đến anh, cô cứ nghĩ anh sẽ ở lại với Ngân Hy.
Đột nhiên, Ngân Tuyết thấy mẹ từ phía xa, mẹ cô đang đi về phía cô. Ngân Tuyết không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp chạy vào lòng mẹ. Ngân Tuyết rất nhớ mẹ. Dù mẹ cô đã xa cô từ rất lâu rồi.
Ở trong lòng mẹ Ngân Tuyết như cảm nhận được một niền hạnh phúc không tả được, ở bên cạnh mẹ cô như trút bỏ được tất cả lo lắm của mình.
" Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ ở lại với con, mẹ đừng đi nữa được không" Ngân Tuyết vừa nói nước mắt cô lại rời xuống.
" Mẹ biết rồi, con ngoan, đừng khóc nữa"
" Mẹ con ở lại đây với mẹ được, con cảm thấy ở bên mẹ thật hạnh phúc"
" Được, mẹ sẽ nghe con kể hết mọi khổ tâm của con"
" Vâng mẹ " Ngân Tuyết cười vui vẻ như 1 một đứa trẻ vậy.
" Mẹ, mẹ có yêu cha không? "
" Sao con lại hỏi vậy"
" Con đã lấy được người con yêu khi không còn yêu, còn anh ấy lấy con chỉ để trả thù, con cảm thấy rất mệt mỏi. Mẹ cảm thấy con có nên ở cạnh một người như vậy không" Ngân Tuyết vừa nói vừa cối mặt xuống.
" Hãy nghe theo trái tim con mà quyết định" Sau đó Ngân Tuyết thấy mình đang bay lên khung trung, cô cứ vậy mà xa dần mẹ mình.
" Con không thuộc về nơi này, hãy về nơi thuộc về con và đối mặt với mọi thứ. Mẹ tin con sẽ vượt qua tất cả và tìm được hạnh phúc của mình".
Ngân Tuyết bừng tỉnh, trời đã sáng, trên mắt cô đã đọng lại 2 giọt lệ.
Ngân Tuyết ngớ người lại, ra đó là mơ.
Ngân Tuyết đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài kia, cô dường như nhớ ra chuyện gì.
Ngân Tuyết chạy lại xem lịch, xong cô lại nhanh chóng chạy xuống tầng 1.
Đến cầu thăng Ngân Tuyết gặp Phỉ Phỉ đang đi lên.
" Chào thiếu phu nhân"
" A....Phỉ Phỉ...em có thấy Âu Dương Thiên Vũ đâu không"
" Thiếu gia đang ăn sáng "
Chưa để Phỉ Phỉ hỏi thêm, Ngân Tuyết liền chạy xuống tầng 1.
Âu Dương Thiên Vũ đang chuẩn bị ăn sáng thì thấy Ngân Tuyết chạy đến.
Không để Âu Dương Thiên Vũ nói gì, Ngân Tuyết liền ngồi xuống bàn.
" Ngày mai tối muốn về Thẩm gia, mai là ngày giỗ mẹ tôi"
" Tôi biết rồi"
Ngân Tuyết nói xong liền đứng lên.
" Ngồi xuống, ăn sáng đi"
Ngân Tuyết không nói gì, cô vẫn ngồi xuống.
Sau khi ăn xong Âu Dương Thiên Vũ lại đi làm, còn Ngân Tuyết lại cùng Phỉ Phỉ sửa soạn đồ để cô về nhà ngoại.
- --------------------------
Sáng hôm sau, Ngân Tuyết khi cùng Âu Dương Thiên Vũ ăn sáng xong. Ngân Tuyết liền lặng lẽ đi về phòng thay đồ và lấy đồ mà cô đã chuẩn bị để về giỗ mẹ.
Ngân Tuyết và Phỉ Phỉ cần đồ ra xe.
Ngân Tuyết không ngờ người ngồi trong xe lại là Âu Dương Thiên Vũ.
Nhìn thấy anh, Ngân Tuyết chuẩn bị ngồi vào ghế phía sau. Nhưng khi Ngân Tuyết quay đầu lại thì Phỉ Phỉ đã để hết đồ của cô vào ghế sau.
Ngân Tuyết đành phải ngồi ghế trước cùng anh. Điều đó là Ngân Tuyết thấy không thoải mãi.
" Anh hôm nay không đi làm sao"
" Hôm nay tôi rảnh"
" Sao không muốn đi cùng tôi sao"
" Không phải..."
Sau đó 2 người lại trở lại im lặng.
- ---------------------
Thẩm gia.
Ngân Tuyết sách một đống đồ đi vào Thẩm gia, dù Ngân Tuyết biết nơi này không chào đón mình, nhưng vì mẹ cô vẫn lựa chọn về nơi cô không muốn về nhất.
Ngân Tuyết đi đến cửa chính, cô thấy trong nhà có thêm một đôi giày cao gót nữ. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Ngân Tuyết đi vào trong thì thấy cha cô đang ngồi đấy.
" Cha"
Thẩm lão gia nhìn thấy Ngân Tuyết mà có chút không vui.
" Sao con lại về đây"
" Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, con về một chút rồi sẽ đi"
" À.....ra là vậy"
Ngân Tuyết nhìn biểu hiện của cha mà lòng cô chua xót, ông đã thật sự quên mẹ cô, có lẽ sự tồn tại của cô đối với ông ta cũng không còn.
Dù vậy Ngân Tuyết dường như đã quen với việc đó.
" Thiên Vũ, con cũng đến đây sao?"
" Hôm nay con rảnh"
" À.... hai đứa ngồi đứa ngồi đi "
" Cha, con muốn lên phòng mẹ chút"
" À chuyện đó...."
Lúc này có tiếng bước châm trên lầu xuống.
Thẩm phu nhân và Ngân Hy cùng nhau bước xuống.
Vừa đi xuống vừa nói.
" Con thấy thế nào"
" Đẹp lắm mẹ ạ"
" Đúng là con ngoan"
Hai người họ bước xuống thì thấy Ngân Tuyết và Âu Dương Thiên Vũ đang ngồi đấy.
Thấy vậy Thẩm phu nhân liền tức giận.
" Cô cô....cô còn dám vát mặt về đây, cô cút ra khỏi đây" Thẩm phu nhân ra tát Ngân Tuyết một cái, bà ta vừa đánh vừa nói.
" Ngân Hy, con tránh xa cô ta cho mẹ, cô ta đã giết Ngân Vân của mẹ, mẹ không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa"
Ngân Tuyết tay ôm lấy mặt.
" Cha con lên phòng mẹ con trước"
Ngân Tuyết hai mắt ngấn lệ, cô liền xoay người quay đi.
Ngân Tuyết dùng cả 2 tay sách mà vẫn chưa hết đồ, cô đành để chiếc hộp ở đó tí quay lại lấy sau.
Ngân Tuyết đi đến phòng mẹ cô, tay cô đã sách hết đồ, Ngân Tuyết định bỏ đồ xuống để mở cửa.
Ngay lúc Ngân Tuyết định bỏ đồ xuống thì có một cánh tay khác mở cửa giúp cô.
Ngân Tuyết ngẩn người lên nhìn, hóa ra đó lại là anh, Ngân Tuyết cứ vậy mà đi lên, cũng không để ý đến anh, cô cứ nghĩ anh sẽ ở lại với Ngân Hy.