Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1146-1150
Chương 1146
“Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ liên lạc với sự thúc tổ, hẹn khi nào hai người rảnh ra gặp mặt” Kiều Phương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói.
Lệ Đình Tuấn không tỏ ra ý kiến gì, chỉ cười cười không lên tiếng.
Kỳ thật Phó Nhiên và bác sĩ điều trị riêng của anh đều khuyến nghị anh nên hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng năm nay. Tình trạng não của anh có chút nghiêm trọng, e rằng vị bác sĩ thiên tài này cũng không có biện pháp chữa khỏi tình trạng của anh.
Nhưng anh không muốn Kiều Phương Hạ phải lo lắng quá nhiều về mình, nên cũng không định nói ra.
Những người bên cạnh anh, ngoại trừ Vô Nhật Huy, không có người thứ hai
biết được tình hình của anh.
Một lúc lâu sau, anh vươn tay kéo lấy chăn bông đắp cho Kiều Phương Hạ và thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”
Kiều Phương Hạ quả thật đã có chút buồn ngủ, sự chênh lệch giờ giấc khiến đầu cô choáng váng, cô nằm trên gối, nhìn anh mặc áo choàng tắm và nhỏ giọng hỏi: “Thế còn anh?”
Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này trông giống như một chú mèo con nghe lời, khiến trái tim anh tan chảy cả đi.
“Em đi ngủ trước đi, ngoan nào. Anh còn có chút chuyện phải làm” Lệ Đình Tuấn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thấp giọng nói.
Lệ Đình Tuấn sợ rằng nếu mình ngủ chung giường với Kiều Phương Hạ, anh sẽ không thể kiểm soát được mình, lại muốn đụng đến Kiều Phương Hạ một lần nữa.
Tuy nhiên, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, vì vậy anh phải đợi đến khi cô ngủ say trước rồi mới ngủ sau.
“Vừa rồi anh còn nói rằng công việc để ngày mai nói sao?” Kiều Phương Hạ buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt được, hỏi anh như thể đang lẩm bẩm vậy.
“Không phải chuyện công việc, sau khi xử lý xong xuôi anh sẽ đi ngủ ngay” Lệ Đình Tuấn ngồi ở đầu giường, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành có vài câu.
Đó là về kẻ đứng đằng sau muốn giết Kiều Phương Hạ và gần đây đã có một số manh mối về Tô Minh Nguyệt. Lệ Đình Tuấn đã có một số manh mối, đúng lúc vào tối nay anh không bận lắm, nên đi thu xếp một chút.
Anh cần phải nhanh chóng tìm thấy người này càng sớm càng tốt. Nếu không, ngày nào mà sự an toàn cá nhân của anh và Kiều Phương Hạ không được đảm bảo, thì anh đều sẽ không thể nào an tâm sống được.
Đặc biệt là Kiều Phương Hạ, những người cô tiếp xúc quá phức tạp và nguy hiểm hơn hoàn cảnh của anh.
Anh không muốn tình huống của lần trước tái diễn lần nữa.
Kiều Phương Hạ nằm trong chăn bông, nhìn anh cầm theo điện thoại di động và máy tính chuẩn bị bước ra ngoài, trong cơn lờ mờ, cô bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, có một chuyện em quên không nói với anh” Cô tỉnh táo hơn một chút, liền lập tức gọi Lê Đình Tuấn lại.
“Hử?” Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút và trả lời: “Khi em ở nước Thanh Sơn khôi phục lại dữ liệu đã bị những người đó phá hủy của Quân Diệt, em đã tìm thấy một chút manh mối. Em nhìn thấy mỗi lần Quân Diệt liên lạc với kẻ muốn giết chúng ta trước đó đều xưng hô với anh ta là Tống”.
Tống?
Lệ Đình Tuấn lập tức sững người nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ đang nằm ở trên giường.
Chương 1147
Mặc dù có rất nhiều người họ Tống, Tống cũng là một tên họ lớn nổi tiếng trong nước, nhưng vì họ Tống ở đây là một từ nhạy cảm đối với Lệ Đình Tuấn, cho nên anh gần như lập tức nghĩ ngay đến người đó.
Mà khi Kiều Phương Hạ nhìn thấy những thông tin đó, điều đầu tiên cô nghĩ đến cũng chính là Tống Thanh Hào và nhà họ Tống.
Hơn nữa điều mà cô luôn đoán là người này chắc hẳn là người quen thân ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn. Tin tức mà cô nhận được đều liên tục xác thực được điều này.
Đối phương được gọi là Tống, chẳng phải có chút quá trùng hợp rồi sao?
Cô thấy Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, cô cân nhắc một chút, liền nói: “Hơn nữa, khi nãy em nghe được người của anh vừa nói hình như có người muốn giở trò với tập đoàn WL, em mới chợt nhớ ra một sự việc mà mình đã điều tra được trước đây.”
Vào vài ngày trước khi trở về nước, Kiều Phương Hạ tình cờ biết được là một số bí mật về nhà họ Tống.
Kỳ thật nhà họ Tống rất giỏi trong việc chế tạo các sản phẩm điện tử.
Mười mấy năm trước, nhà họ Tống đã tự khai phá ra một con đường mới, dưới tình trạng là một công ty điện thoại di động thống trị khắp toàn cầu, ba của Tống Thanh Hào đã kiên quyết chọn tạo ra một thương hiệu điện thoại di động riêng. Đồng thời bản thân ông ta đã sinh sống ở nước ngoài suốt tám năm dài và đã học hỏi được rất nhiều kỹ năng về công nghệ tiên tiến.
Sau đó, ba của Tổng Thanh Hào trở về nước và cập nhật công nghệ cốt lõi của hãng điện thoại công ty mình. Doanh số tiêu thụ điện thoại di động của nhà họ Tống bắt đầu đảo ngược thời thế như một sức mạnh thần kỳ.
Kỳ thật ở trong suy nghĩ của Kiều Phương Hạ, trước khi Lệ Đình Tuấn tiếp quản tập đoàn WL, nhà họ Lệ không thể đuổi kịp nhà họ Tống, nhà họ Tống là một gia đình thương nhân lâu đời truyền thống có nền tảng tồn tại hơn hàng trăm năm, cho nên gia phong rất nghiêm khắc.
Tuy nhiên điều trớ trêu chính là trong suốt tám năm khi ba của Tống Thanh Hào sống ở nước ngoài, ông ta đã tình cờ bị một số báo chí truyền thông theo dõi chụp được một vài bức ảnh của ông ta và một người phụ nữ.
Giới truyền thông vẫn luôn đồn rằng ba của Tống Thanh Hào vì người phụ nữ này, cho nên mới chịu trú ngụ ở nước ngoài trong suốt tám năm qua, hơn nữa bọn họ còn có một người con riêng.
Nhưng chưa ai chụp được ảnh về sự tồn tại của người
con riêng này, nên sau đó cũng dần dần được lãng quên.
Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ chính là căn cứ vào những thông tin này, lại tìm thấy được một số thông tin về việc nhà họ Tống đầu tư vào các công ty ở nước ngoài.
Tập đoàn An Lợi từng đối lập với Truth trước đây, thực sự có quỹ đầu tư của nhà họ Tống đứng sau, hơn nữa số tiền cũng không hề nhỏ.
Kết nối tất cả những điều này lại với nhau, kỳ thật mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Chính là người của nhà họ Tống làm.
Nguyên nhân không khó đoán rằng Tống Thanh Hào là vì Lệ Đình Tuấn mới xảy ra tai nạn máy bay, Tống Thanh Hào đã chết, nhưng công việc kinh doanh của Lệ Đình Tuấn càng ngày càng lớn mạnh, một bước thăng hoa, cho nên bọn họ muốn trả thù Lệ Đình Tuấn.
“Chú Tống, chú ấy.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói.
Anh chỉ mới nói được vài câu, sau đó lại dừng lại.
Giờ phút này, trong lòng anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh hiểu được ý của Kiều Phương Hạ, nhưng anh không muốn đoán mò nhắm vào nhà họ Tống một cách chủ quan, cho đến khi có thêm được bằng chứng trực tiếp có thể xác minh. Nhà họ Tống vì anh mà nhà tan cửa nát, anh mắc nợ bọn họ.
Chương 1148
Cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng khiến anh không thể nghĩ đến phương diện đó.
Tình trạng sức khỏe của ba Tống Thanh Hào càng ngày càng kém, nỗi đau mất con đã khiến ông ta chịu sự đả kích không nhỏ, cho đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi, hiện tại nhà họ Tống đã thua kém hơn rất nhiều so với thời hưng thịnh năm xưa.
Lệ Đình Tuấn không nói, kỳ thật Kiều Phương Hạ cũng có thể đồng cảm với tội lỗi của anh.
“Hy vọng không phải bọn họ” Cô nhìn Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, lỡ như..”
“Anh không muốn đưa ra một giả định như vậy? Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói hết, liền thấp giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, sau một lúc lâu, cô nghiêm túc nói với anh: “Được rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh”
Kiều Phương Hạ một giấc ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, trong nhà Phó Minh Tuyết im ắng đến lạ thường, Phó Minh Tuyết và dì vẫn chưa trở về.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống nhà lượn quanh một vòng, ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ trong bếp bay lên.
Cô mở cửa bếp nhìn vào trong, nồi hầm giữ nhiệt bốc khói nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng chính là từ nồi hầm này bay ra ngoài.
Bụng cô liên tục “ùng ục” kêu lên.
Kiều Phương Hạ bước tới mở nắp nồi nhìn thấy đó là cháo hải sản. Màu sắc và hương vị đều trông rất hấp dẫn, chỉ cần ngửi thôi là đã khiến người ta thấy thèm ăn hơn rồi.
Phó Minh Tuyết và dì không có ở nhà, thật hiển nhiên món này chính là Lệ Đình Tuấn trước khi rời đi nấu cho cô ăn.
Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn nấu cháo rất giỏi, thoạt nhìn cô đã biết là tay nghề của anh.
Kiều Phương Hạ lấy cái bát và múc chừng một nửa trước, sau khi thử nhấp một ngụm, cô không khỏi khen ngợi vì quá hài lòng.
Thành thật mà nói, thân là một người đàn ông, ngoại trừ
những lúc khiến cô tức giận ra, Lệ Đình Tuấn thực sự điểm nào cũng tốt cả.
Khi cô đang mải mê ăn cháo, tin nhắn của Lệ Đình Tuấn gửi đến và hỏi cô: “Em tỉnh chưa?”
Kiều Phương Hạ mím môi đáp lại ba chữ: “Em tỉnh rồi”
“Có cháo trong bếp, dậy ăn một ít rồi mới đi ngủ tiếp” Lệ Đình Tuấn nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
“Em đang ăn nè” Ý cười bên khóe miệng Kiều Phương Hạ càng sâu hơn, cô cắn chiếc thìa và đáp lại anh.
Suy nghĩ một hồi, cô lại hỏi anh: “Vậy ăn xong, em về hay tiếp tục ở với mẹ?”
Vài giây sau, Lệ Đình Tuấn liền trả lời cô: “Buổi tối có một bữa tiệc, Vô Nhật Huy sẽ đến đón em”
Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt: “Em cũng đi sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Lệ Đình Tuấn nói xong hai chữ này, thì anh cũng không nhắn với Kiều Phương Hạ nữa.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, trước kia Lệ Đình Tuấn không thích dẫn theo cô đi ra ngoài, thỉnh thoảng không thể từ chối anh mới đưa cô đi gặp bạn bè của mình. Cô trở về nước tới nay được hơn nửa năm, số lần Lệ Đình Tuấn đưa cô đi gặp gỡ bạn bè ít ỏi đến thảm thương.
Có vẻ như cũng chỉ có một lần? Chính là vào lần họp mặt
các bạn thời đại học của anh trong suối nước nóng ở “Mã Vân” lần trước.
Chương 1149
Hôm nay cũng không biết là vì lý do gì.
Sau khi không ngừng dò hỏi anh về việc ai sẽ có mặt, đó là bạn trong công việc hay bạn thân bình thường, nhưng Lệ Đình Tuấn vẫn không trả lời cô, Kiều Phương Hạ cũng chán nản mang bát đũa đi rửa.
Khi màn đêm gần buông xuống, Vô Nhật Huy đúng giờ đến đón cô, khi Kiều Phương Hạ bước lên xe, tiện thể dò hỏi Vô Nhật Huy: “Anh thấy tôi ăn mặc như thế này ổn không?”
Vô Nhật Huy quay đầu lại, chăm chú quan sát Kiều Phương Hạ, tán dương nói: “Mợ chủ mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”
Buổi chiều Kiều Phương Hạ có đi đến cửa hàng bên ngoài mua tạm hai bộ quần áo, vì nghĩ đây là một bữa tối đơn giản, chứ không phải các bữa tiệc trang trọng, nên cô đã tự quyết định và mua hai bộ váy không mấy nổi trội lắm.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, liệu mặc như thế này có chút không phù hợp hay không.
Câu trả lời của Vô Nhật Huy nói cũng bằng không, Kiều Phương Hạ có chút á khẩu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước lên xe.
Khi đến địa điểm, cô mới biết đó là một câu lạc bộ cao cấp, dường như Lệ Đình Tuấn thường lui đến nơi này.
Vô Nhật Huy dẫn Kiều Phương Hạ lên lầu, hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền bắt gặp phải một người quen.
Trạm Khánh Minh đang mải mê tán gẫu với những người khác, trên đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, một bộ dạng lưu manh dựa vào bức tường lát gạch gần cửa sổ thông gió, nở một nụ cười xinh đẹp.
Khuôn mặt của Trạm Khánh Minh hơi có phần nữ tính, đôi mắt phượng, tổng thể trông rất tinh xảo, Lệ Đình Tuấn còn đặt cho anh ta một biệt danh là Trạm xinh đẹp, nhưng cái tên này chỉ có Lệ Đình Tuấn mới dám gọi anh ta mà thôi.
Trạm Khánh Minh ghét nhất bị người khác nói rằng mình xinh đẹp, vì điều đó có nghĩa là nói anh ta không có sự nam tính.
“U” Kiều Phương Hạ còn chưa đi đến trước mặt anh ta, Trạm Khánh Minh đã nhìn thấy cô, anh ta hơi nhướng mày, nói: “Khách hiếm đây.”
Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm đáp lại: “Bao nhiêu cho một đêm?”
Trạm Khánh Minh thoáng sửng sốt, Kiều Phương Hạ đi ngang qua anh ta, anh ta mới phản ứng lại tức giận nói: “Cái
miệng này của cô thiệt là có thể sánh ngang với Lệ Đình Tuấn rồi, không hổ là một cặp đấy.”
“Chứ sao không?” Lời của Trạm Khánh Minh vừa dứt, một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ sau lưng mấy người họ truyền đến.
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn lại, chính là Lệ Đình Tuấn đã đến.
Cô lập tức đứng ở tại chỗ, chờ Lệ Đình Tuấn bước tới.
Lệ Đình Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn Trạm Khánh Minh một cái, đi thẳng đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, vươn tay ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em đói bụng chưa?”
Trạm Khánh Minh ở một bên nhìn hai người họ, chỉ cảm thấy có chút ghen tị. Nghĩ đến nếu không phải do Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người phụ nữ này đã thuộc về anh ta, nghĩ đến điều này anh ta lại càng thêm chua xót hơn.
Ánh mắt nhìn hai người họ ghen tị đến mức có thể xuyên tạc hai lỗ trên cơ thể Lệ Đình Tuấn.
Điếu thuốc trên tay cũng không còn ngon nữa.
Hôm nay Lệ Đình Tuấn hẹn bọn họ đến hôm nay, anh cũng không nói Kiều Phương Hạ sẽ đến.
Chương 1150
“Tại sao anh không tiếp tục trả lời tin nhắn của em nữa?” Trong giọng nói của Kiều Phương Hạ mang theo vài phần
quở trách, cô nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.
Nếu Kiều Phương Hạ biết buổi tối ngày hôm nay là ăn với Trạm Khánh Minh bọn họ, thì cô đến quần áo cũng chẳng màng mua, còn tiêu tốn mất mấy trăm ngàn của cô, bộ quần áo của ngày hôm qua sớm đã được giặt và phơi khô từ lâu rồi.
“Nhất thời cần phải xử lý một số tình huống khẩn cấp” Lệ Đình Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh, như thể anh chỉ vừa mới phát hiện được Trạm Khánh Minh ở một bên vậy.
Ánh mắt của Trạm Khánh Minh càng thêm ai oán.
“Anh giải thích với Phương Hạ một chút đi” Lệ Đình Tuấn hơi nhướng mày và nói với anh ta.
“Giải thích cái gì?” Kiều Phương Hạ có chút không hiểu.
Trạm Khánh Minh lại hiểu được ý của Lệ Đình Tuấn, ai oán thở một hơi dài nói: “Được rồi, chuyện trước đây đều là do tôi thích lo chuyện bao đồng”
“Vào tháng trước tại ngay chỗ này, người khoác bộ áo khoác cho Tô Minh Nguyệt chính là tôi, không phải Đình Tuấn. Chính là cái áo khoác mà cô ta đưa đến Hoàng Gia đấy, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu đã lỡ khiến cô hiểu lầm, buổi tối hôm nay tôi sẽ mời”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu được lý do tại sao Lệ Đình Tuấn lại dẫn cô đến tham dự bữa tối này, chính là vì anh muốn Trạm Khánh Minh phải trực tiếp xin lỗi cô.
Cô và Trạm Khánh Minh đôi mắt nhìn nhau, sau một lúc suy nghĩ, cô hỏi: “Anh thích cô ta sao?”
Lời nói này của Kiều Phương Hạ ngay lập tức khiến Trạm Khánh Minh cảm thấy khó chịu hơn cả việc ăn phải ruồi nhặng, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại: “Cô đang xúc phạm tôi đấy à?
“Vậy thì anh cứ coi đó là tôi đang xúc phạm anh đi” Kiều Phương Hạ muốn nói lại thôi, cô cũng không muốn nói thêm lời làm tổn thương đến lòng tự trọng của Trạm Khánh Minh nữa.
Trạm Khánh Minh hơi nhíu mày: “Tại sao tôi nghe không giống như là có ý tốt vậy?”
Lệ Đình Tuấn không cho Kiều Phương Hạ có thêm thời gian đấu võ mồm với Trạm Khánh Minh, anh buông cô ra, nhẹ giọng nói với cô: “Anh có gọi món yêu thích sashimi cá ngừ vằn bắc cực cho em, em đi vào phòng ăn một ít đi.”
Kiều Phương Hạ nhìn ra Lệ Đình Tuấn đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc riêng với Trạm Khánh Minh, cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu, một mình bước vào trong gian phòng.
Khi vừa đi đến góc đường, một bóng dáng cao lớn lướt qua vai cô, còn suýt chút nữa và đụng phải cô.
Kiều Phương Hạ tránh được chút va chạm, theo bản năng liếc nhìn về phía đối phương.
Ngay lúc cô định thu hồi ánh mắt, cô bất chợt khựng lại.
Ánh đèn ngoài hành lang mờ mờ ảo ảo, Kiều Phương Hạ không thể nhìn rõ là khuôn mặt của đối phương.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn từ phía bóng lưng, cái cảm giác quen thuộc đó bỗng dưng lại khiến nhịp tim cô tăng nhanh một cách không thể giải thích được.
Cô đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng của đối phương biến mất vào một góc đường khác.
Ma xui quỷ khiến cô liền lập tức đuổi theo.
Tuy nhiên, khi cô đuổi theo người đó, hành lang dài đã trống trải không có một bóng người.
“Có chuyện gì vậy?” Phía sau, Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh bàn bạc xong xuôi vài câu, liền nhận thấy sự khác thường của Kiều Phương Hạ, vội đi đến sau chỗ cô và thấp giọng hỏi.
“Không có gì, em tưởng rằng gặp được một người quen thôi” Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc và trả lời.
Có thể là do cô hoa mắt mà thôi, sao có thể là người đó được…
“Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ liên lạc với sự thúc tổ, hẹn khi nào hai người rảnh ra gặp mặt” Kiều Phương Hạ dừng lại một lúc, rồi nói.
Lệ Đình Tuấn không tỏ ra ý kiến gì, chỉ cười cười không lên tiếng.
Kỳ thật Phó Nhiên và bác sĩ điều trị riêng của anh đều khuyến nghị anh nên hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng năm nay. Tình trạng não của anh có chút nghiêm trọng, e rằng vị bác sĩ thiên tài này cũng không có biện pháp chữa khỏi tình trạng của anh.
Nhưng anh không muốn Kiều Phương Hạ phải lo lắng quá nhiều về mình, nên cũng không định nói ra.
Những người bên cạnh anh, ngoại trừ Vô Nhật Huy, không có người thứ hai
biết được tình hình của anh.
Một lúc lâu sau, anh vươn tay kéo lấy chăn bông đắp cho Kiều Phương Hạ và thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”
Kiều Phương Hạ quả thật đã có chút buồn ngủ, sự chênh lệch giờ giấc khiến đầu cô choáng váng, cô nằm trên gối, nhìn anh mặc áo choàng tắm và nhỏ giọng hỏi: “Thế còn anh?”
Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô lúc này trông giống như một chú mèo con nghe lời, khiến trái tim anh tan chảy cả đi.
“Em đi ngủ trước đi, ngoan nào. Anh còn có chút chuyện phải làm” Lệ Đình Tuấn cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thấp giọng nói.
Lệ Đình Tuấn sợ rằng nếu mình ngủ chung giường với Kiều Phương Hạ, anh sẽ không thể kiểm soát được mình, lại muốn đụng đến Kiều Phương Hạ một lần nữa.
Tuy nhiên, cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, vì vậy anh phải đợi đến khi cô ngủ say trước rồi mới ngủ sau.
“Vừa rồi anh còn nói rằng công việc để ngày mai nói sao?” Kiều Phương Hạ buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt được, hỏi anh như thể đang lẩm bẩm vậy.
“Không phải chuyện công việc, sau khi xử lý xong xuôi anh sẽ đi ngủ ngay” Lệ Đình Tuấn ngồi ở đầu giường, ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành có vài câu.
Đó là về kẻ đứng đằng sau muốn giết Kiều Phương Hạ và gần đây đã có một số manh mối về Tô Minh Nguyệt. Lệ Đình Tuấn đã có một số manh mối, đúng lúc vào tối nay anh không bận lắm, nên đi thu xếp một chút.
Anh cần phải nhanh chóng tìm thấy người này càng sớm càng tốt. Nếu không, ngày nào mà sự an toàn cá nhân của anh và Kiều Phương Hạ không được đảm bảo, thì anh đều sẽ không thể nào an tâm sống được.
Đặc biệt là Kiều Phương Hạ, những người cô tiếp xúc quá phức tạp và nguy hiểm hơn hoàn cảnh của anh.
Anh không muốn tình huống của lần trước tái diễn lần nữa.
Kiều Phương Hạ nằm trong chăn bông, nhìn anh cầm theo điện thoại di động và máy tính chuẩn bị bước ra ngoài, trong cơn lờ mờ, cô bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, có một chuyện em quên không nói với anh” Cô tỉnh táo hơn một chút, liền lập tức gọi Lê Đình Tuấn lại.
“Hử?” Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút và trả lời: “Khi em ở nước Thanh Sơn khôi phục lại dữ liệu đã bị những người đó phá hủy của Quân Diệt, em đã tìm thấy một chút manh mối. Em nhìn thấy mỗi lần Quân Diệt liên lạc với kẻ muốn giết chúng ta trước đó đều xưng hô với anh ta là Tống”.
Tống?
Lệ Đình Tuấn lập tức sững người nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ đang nằm ở trên giường.
Chương 1147
Mặc dù có rất nhiều người họ Tống, Tống cũng là một tên họ lớn nổi tiếng trong nước, nhưng vì họ Tống ở đây là một từ nhạy cảm đối với Lệ Đình Tuấn, cho nên anh gần như lập tức nghĩ ngay đến người đó.
Mà khi Kiều Phương Hạ nhìn thấy những thông tin đó, điều đầu tiên cô nghĩ đến cũng chính là Tống Thanh Hào và nhà họ Tống.
Hơn nữa điều mà cô luôn đoán là người này chắc hẳn là người quen thân ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn. Tin tức mà cô nhận được đều liên tục xác thực được điều này.
Đối phương được gọi là Tống, chẳng phải có chút quá trùng hợp rồi sao?
Cô thấy Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, cô cân nhắc một chút, liền nói: “Hơn nữa, khi nãy em nghe được người của anh vừa nói hình như có người muốn giở trò với tập đoàn WL, em mới chợt nhớ ra một sự việc mà mình đã điều tra được trước đây.”
Vào vài ngày trước khi trở về nước, Kiều Phương Hạ tình cờ biết được là một số bí mật về nhà họ Tống.
Kỳ thật nhà họ Tống rất giỏi trong việc chế tạo các sản phẩm điện tử.
Mười mấy năm trước, nhà họ Tống đã tự khai phá ra một con đường mới, dưới tình trạng là một công ty điện thoại di động thống trị khắp toàn cầu, ba của Tống Thanh Hào đã kiên quyết chọn tạo ra một thương hiệu điện thoại di động riêng. Đồng thời bản thân ông ta đã sinh sống ở nước ngoài suốt tám năm dài và đã học hỏi được rất nhiều kỹ năng về công nghệ tiên tiến.
Sau đó, ba của Tổng Thanh Hào trở về nước và cập nhật công nghệ cốt lõi của hãng điện thoại công ty mình. Doanh số tiêu thụ điện thoại di động của nhà họ Tống bắt đầu đảo ngược thời thế như một sức mạnh thần kỳ.
Kỳ thật ở trong suy nghĩ của Kiều Phương Hạ, trước khi Lệ Đình Tuấn tiếp quản tập đoàn WL, nhà họ Lệ không thể đuổi kịp nhà họ Tống, nhà họ Tống là một gia đình thương nhân lâu đời truyền thống có nền tảng tồn tại hơn hàng trăm năm, cho nên gia phong rất nghiêm khắc.
Tuy nhiên điều trớ trêu chính là trong suốt tám năm khi ba của Tống Thanh Hào sống ở nước ngoài, ông ta đã tình cờ bị một số báo chí truyền thông theo dõi chụp được một vài bức ảnh của ông ta và một người phụ nữ.
Giới truyền thông vẫn luôn đồn rằng ba của Tống Thanh Hào vì người phụ nữ này, cho nên mới chịu trú ngụ ở nước ngoài trong suốt tám năm qua, hơn nữa bọn họ còn có một người con riêng.
Nhưng chưa ai chụp được ảnh về sự tồn tại của người
con riêng này, nên sau đó cũng dần dần được lãng quên.
Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ chính là căn cứ vào những thông tin này, lại tìm thấy được một số thông tin về việc nhà họ Tống đầu tư vào các công ty ở nước ngoài.
Tập đoàn An Lợi từng đối lập với Truth trước đây, thực sự có quỹ đầu tư của nhà họ Tống đứng sau, hơn nữa số tiền cũng không hề nhỏ.
Kết nối tất cả những điều này lại với nhau, kỳ thật mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Chính là người của nhà họ Tống làm.
Nguyên nhân không khó đoán rằng Tống Thanh Hào là vì Lệ Đình Tuấn mới xảy ra tai nạn máy bay, Tống Thanh Hào đã chết, nhưng công việc kinh doanh của Lệ Đình Tuấn càng ngày càng lớn mạnh, một bước thăng hoa, cho nên bọn họ muốn trả thù Lệ Đình Tuấn.
“Chú Tống, chú ấy.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói.
Anh chỉ mới nói được vài câu, sau đó lại dừng lại.
Giờ phút này, trong lòng anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh hiểu được ý của Kiều Phương Hạ, nhưng anh không muốn đoán mò nhắm vào nhà họ Tống một cách chủ quan, cho đến khi có thêm được bằng chứng trực tiếp có thể xác minh. Nhà họ Tống vì anh mà nhà tan cửa nát, anh mắc nợ bọn họ.
Chương 1148
Cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng khiến anh không thể nghĩ đến phương diện đó.
Tình trạng sức khỏe của ba Tống Thanh Hào càng ngày càng kém, nỗi đau mất con đã khiến ông ta chịu sự đả kích không nhỏ, cho đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi, hiện tại nhà họ Tống đã thua kém hơn rất nhiều so với thời hưng thịnh năm xưa.
Lệ Đình Tuấn không nói, kỳ thật Kiều Phương Hạ cũng có thể đồng cảm với tội lỗi của anh.
“Hy vọng không phải bọn họ” Cô nhìn Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, lỡ như..”
“Anh không muốn đưa ra một giả định như vậy? Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói hết, liền thấp giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, sau một lúc lâu, cô nghiêm túc nói với anh: “Được rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh”
Kiều Phương Hạ một giấc ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, trong nhà Phó Minh Tuyết im ắng đến lạ thường, Phó Minh Tuyết và dì vẫn chưa trở về.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống nhà lượn quanh một vòng, ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng từ trong bếp bay lên.
Cô mở cửa bếp nhìn vào trong, nồi hầm giữ nhiệt bốc khói nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng chính là từ nồi hầm này bay ra ngoài.
Bụng cô liên tục “ùng ục” kêu lên.
Kiều Phương Hạ bước tới mở nắp nồi nhìn thấy đó là cháo hải sản. Màu sắc và hương vị đều trông rất hấp dẫn, chỉ cần ngửi thôi là đã khiến người ta thấy thèm ăn hơn rồi.
Phó Minh Tuyết và dì không có ở nhà, thật hiển nhiên món này chính là Lệ Đình Tuấn trước khi rời đi nấu cho cô ăn.
Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn nấu cháo rất giỏi, thoạt nhìn cô đã biết là tay nghề của anh.
Kiều Phương Hạ lấy cái bát và múc chừng một nửa trước, sau khi thử nhấp một ngụm, cô không khỏi khen ngợi vì quá hài lòng.
Thành thật mà nói, thân là một người đàn ông, ngoại trừ
những lúc khiến cô tức giận ra, Lệ Đình Tuấn thực sự điểm nào cũng tốt cả.
Khi cô đang mải mê ăn cháo, tin nhắn của Lệ Đình Tuấn gửi đến và hỏi cô: “Em tỉnh chưa?”
Kiều Phương Hạ mím môi đáp lại ba chữ: “Em tỉnh rồi”
“Có cháo trong bếp, dậy ăn một ít rồi mới đi ngủ tiếp” Lệ Đình Tuấn nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
“Em đang ăn nè” Ý cười bên khóe miệng Kiều Phương Hạ càng sâu hơn, cô cắn chiếc thìa và đáp lại anh.
Suy nghĩ một hồi, cô lại hỏi anh: “Vậy ăn xong, em về hay tiếp tục ở với mẹ?”
Vài giây sau, Lệ Đình Tuấn liền trả lời cô: “Buổi tối có một bữa tiệc, Vô Nhật Huy sẽ đến đón em”
Kiều Phương Hạ hơi sửng sốt: “Em cũng đi sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Lệ Đình Tuấn nói xong hai chữ này, thì anh cũng không nhắn với Kiều Phương Hạ nữa.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, trước kia Lệ Đình Tuấn không thích dẫn theo cô đi ra ngoài, thỉnh thoảng không thể từ chối anh mới đưa cô đi gặp bạn bè của mình. Cô trở về nước tới nay được hơn nửa năm, số lần Lệ Đình Tuấn đưa cô đi gặp gỡ bạn bè ít ỏi đến thảm thương.
Có vẻ như cũng chỉ có một lần? Chính là vào lần họp mặt
các bạn thời đại học của anh trong suối nước nóng ở “Mã Vân” lần trước.
Chương 1149
Hôm nay cũng không biết là vì lý do gì.
Sau khi không ngừng dò hỏi anh về việc ai sẽ có mặt, đó là bạn trong công việc hay bạn thân bình thường, nhưng Lệ Đình Tuấn vẫn không trả lời cô, Kiều Phương Hạ cũng chán nản mang bát đũa đi rửa.
Khi màn đêm gần buông xuống, Vô Nhật Huy đúng giờ đến đón cô, khi Kiều Phương Hạ bước lên xe, tiện thể dò hỏi Vô Nhật Huy: “Anh thấy tôi ăn mặc như thế này ổn không?”
Vô Nhật Huy quay đầu lại, chăm chú quan sát Kiều Phương Hạ, tán dương nói: “Mợ chủ mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”
Buổi chiều Kiều Phương Hạ có đi đến cửa hàng bên ngoài mua tạm hai bộ quần áo, vì nghĩ đây là một bữa tối đơn giản, chứ không phải các bữa tiệc trang trọng, nên cô đã tự quyết định và mua hai bộ váy không mấy nổi trội lắm.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, liệu mặc như thế này có chút không phù hợp hay không.
Câu trả lời của Vô Nhật Huy nói cũng bằng không, Kiều Phương Hạ có chút á khẩu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước lên xe.
Khi đến địa điểm, cô mới biết đó là một câu lạc bộ cao cấp, dường như Lệ Đình Tuấn thường lui đến nơi này.
Vô Nhật Huy dẫn Kiều Phương Hạ lên lầu, hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền bắt gặp phải một người quen.
Trạm Khánh Minh đang mải mê tán gẫu với những người khác, trên đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, một bộ dạng lưu manh dựa vào bức tường lát gạch gần cửa sổ thông gió, nở một nụ cười xinh đẹp.
Khuôn mặt của Trạm Khánh Minh hơi có phần nữ tính, đôi mắt phượng, tổng thể trông rất tinh xảo, Lệ Đình Tuấn còn đặt cho anh ta một biệt danh là Trạm xinh đẹp, nhưng cái tên này chỉ có Lệ Đình Tuấn mới dám gọi anh ta mà thôi.
Trạm Khánh Minh ghét nhất bị người khác nói rằng mình xinh đẹp, vì điều đó có nghĩa là nói anh ta không có sự nam tính.
“U” Kiều Phương Hạ còn chưa đi đến trước mặt anh ta, Trạm Khánh Minh đã nhìn thấy cô, anh ta hơi nhướng mày, nói: “Khách hiếm đây.”
Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm đáp lại: “Bao nhiêu cho một đêm?”
Trạm Khánh Minh thoáng sửng sốt, Kiều Phương Hạ đi ngang qua anh ta, anh ta mới phản ứng lại tức giận nói: “Cái
miệng này của cô thiệt là có thể sánh ngang với Lệ Đình Tuấn rồi, không hổ là một cặp đấy.”
“Chứ sao không?” Lời của Trạm Khánh Minh vừa dứt, một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ sau lưng mấy người họ truyền đến.
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn lại, chính là Lệ Đình Tuấn đã đến.
Cô lập tức đứng ở tại chỗ, chờ Lệ Đình Tuấn bước tới.
Lệ Đình Tuấn nhìn cũng không thèm nhìn Trạm Khánh Minh một cái, đi thẳng đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, vươn tay ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em đói bụng chưa?”
Trạm Khánh Minh ở một bên nhìn hai người họ, chỉ cảm thấy có chút ghen tị. Nghĩ đến nếu không phải do Lệ Đình Tuấn, nói không chừng người phụ nữ này đã thuộc về anh ta, nghĩ đến điều này anh ta lại càng thêm chua xót hơn.
Ánh mắt nhìn hai người họ ghen tị đến mức có thể xuyên tạc hai lỗ trên cơ thể Lệ Đình Tuấn.
Điếu thuốc trên tay cũng không còn ngon nữa.
Hôm nay Lệ Đình Tuấn hẹn bọn họ đến hôm nay, anh cũng không nói Kiều Phương Hạ sẽ đến.
Chương 1150
“Tại sao anh không tiếp tục trả lời tin nhắn của em nữa?” Trong giọng nói của Kiều Phương Hạ mang theo vài phần
quở trách, cô nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.
Nếu Kiều Phương Hạ biết buổi tối ngày hôm nay là ăn với Trạm Khánh Minh bọn họ, thì cô đến quần áo cũng chẳng màng mua, còn tiêu tốn mất mấy trăm ngàn của cô, bộ quần áo của ngày hôm qua sớm đã được giặt và phơi khô từ lâu rồi.
“Nhất thời cần phải xử lý một số tình huống khẩn cấp” Lệ Đình Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh, như thể anh chỉ vừa mới phát hiện được Trạm Khánh Minh ở một bên vậy.
Ánh mắt của Trạm Khánh Minh càng thêm ai oán.
“Anh giải thích với Phương Hạ một chút đi” Lệ Đình Tuấn hơi nhướng mày và nói với anh ta.
“Giải thích cái gì?” Kiều Phương Hạ có chút không hiểu.
Trạm Khánh Minh lại hiểu được ý của Lệ Đình Tuấn, ai oán thở một hơi dài nói: “Được rồi, chuyện trước đây đều là do tôi thích lo chuyện bao đồng”
“Vào tháng trước tại ngay chỗ này, người khoác bộ áo khoác cho Tô Minh Nguyệt chính là tôi, không phải Đình Tuấn. Chính là cái áo khoác mà cô ta đưa đến Hoàng Gia đấy, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu đã lỡ khiến cô hiểu lầm, buổi tối hôm nay tôi sẽ mời”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu được lý do tại sao Lệ Đình Tuấn lại dẫn cô đến tham dự bữa tối này, chính là vì anh muốn Trạm Khánh Minh phải trực tiếp xin lỗi cô.
Cô và Trạm Khánh Minh đôi mắt nhìn nhau, sau một lúc suy nghĩ, cô hỏi: “Anh thích cô ta sao?”
Lời nói này của Kiều Phương Hạ ngay lập tức khiến Trạm Khánh Minh cảm thấy khó chịu hơn cả việc ăn phải ruồi nhặng, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại: “Cô đang xúc phạm tôi đấy à?
“Vậy thì anh cứ coi đó là tôi đang xúc phạm anh đi” Kiều Phương Hạ muốn nói lại thôi, cô cũng không muốn nói thêm lời làm tổn thương đến lòng tự trọng của Trạm Khánh Minh nữa.
Trạm Khánh Minh hơi nhíu mày: “Tại sao tôi nghe không giống như là có ý tốt vậy?”
Lệ Đình Tuấn không cho Kiều Phương Hạ có thêm thời gian đấu võ mồm với Trạm Khánh Minh, anh buông cô ra, nhẹ giọng nói với cô: “Anh có gọi món yêu thích sashimi cá ngừ vằn bắc cực cho em, em đi vào phòng ăn một ít đi.”
Kiều Phương Hạ nhìn ra Lệ Đình Tuấn đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc riêng với Trạm Khánh Minh, cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu, một mình bước vào trong gian phòng.
Khi vừa đi đến góc đường, một bóng dáng cao lớn lướt qua vai cô, còn suýt chút nữa và đụng phải cô.
Kiều Phương Hạ tránh được chút va chạm, theo bản năng liếc nhìn về phía đối phương.
Ngay lúc cô định thu hồi ánh mắt, cô bất chợt khựng lại.
Ánh đèn ngoài hành lang mờ mờ ảo ảo, Kiều Phương Hạ không thể nhìn rõ là khuôn mặt của đối phương.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn từ phía bóng lưng, cái cảm giác quen thuộc đó bỗng dưng lại khiến nhịp tim cô tăng nhanh một cách không thể giải thích được.
Cô đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng của đối phương biến mất vào một góc đường khác.
Ma xui quỷ khiến cô liền lập tức đuổi theo.
Tuy nhiên, khi cô đuổi theo người đó, hành lang dài đã trống trải không có một bóng người.
“Có chuyện gì vậy?” Phía sau, Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh bàn bạc xong xuôi vài câu, liền nhận thấy sự khác thường của Kiều Phương Hạ, vội đi đến sau chỗ cô và thấp giọng hỏi.
“Không có gì, em tưởng rằng gặp được một người quen thôi” Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc và trả lời.
Có thể là do cô hoa mắt mà thôi, sao có thể là người đó được…